Buổi tối tan ca, Hạ Diệu xách theo một chai thuốc diệt muỗi đi về nhà.
Cậu lau dọn sạch sẽ toàn bộ bức tường bên ngoài bị hắt canh cá và uế vật, rồi lại xịt cả thuốc diệt muỗi. Lúc xịt còn lén la lén lút, hệt như đang làm chuyện gì xấu xa, chỉ sợ bị người ta bắt gặp. Lúc hắt đồ bẩn ra thì rất dễ dàng, chỉ mấy động tác là xong, khi dọn dẹp tẩy rửa lại tốn thể lực vô cùng, Hạ Diệu bận rộn suốt cả hồi lâu.
Mãi tới hơn chín giờ tối, Hạ Diệu mới coi như đã tẩy sạch bãi chiến trường này.
Đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi càu nhàu.
Vẩy xong lại đi dọn sạch, dẫn muỗi tới lại đuổi muỗi đi, mình đây chẳng phải nhàn quá hóa rồ rồi sao? Trực tiếp nói thẳng với hắn, ầm ĩ đuổi hắn đi chẳng phải xong việc rồi sao?
Sau đấy, Hạ Diệu tự tìm cho mình một cái cớ miễn cưỡng chấp nhận được.
Phàm là bộ đội đặc chủng, đều có tố chất tâm lý siêu phàm và ý chí bền vững kiên định, loại người này đuổi đi chẳng được đâu. Vả lại, tự nhiên miễn phí “mời” được một tay bảo tiêu cấp cao nhất, loại tiện nghi này biết đi đâu mà nhặt?
Có lẽ là do quá mệt, Hạ Diệu nằm ụp xuống giường liền ngủ, ngay cả đèn cũng không tắt, rèm cửa cũng không kéo.
Lúc Viên Tung tới, mùi thuốc diệt muỗi còn chưa tán hết, gió đêm vừa thổi qua, mùi hương liền lẻn vào mũi Viên Tung. Hắn như nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Diệu lúc xịt thuốc, cái biểu tình vừa rối rắm vừa không tình nguyện ấy.
Viên Tung xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy Hạ Diệu đang nằm úp sấp trên giường, cả mảng lưng lớn lộ ra trần trụi. Da thịt trắng mịn săn chắc, một đường kéo thẳng tới rãnh mông, cái mông rất vểnh, nhưng không lẳng lơ, mà là một loại gợi cảm thuộc về dương cương, rất có khí vị đàn ông.
Viên Tung liếm liếm khóe môi, trong lòng ủ cả đống lửa, lại không có nơi nào để phát tác.
Loại tư thế ngủ này mặc dù đẹp mắt, nhưng rất khó chịu. Hạ Diệu nghiêng đầu, ngủ như vậy lâu chẳng những đè lên tim, mà còn dễ bị đau cổ.
Người khi đang say ngủ, nghe thấy một tiếng ho khan hoặc chút động tĩnh nào đó đều sẽ trở mình.
Bởi vậy, Viên Tung liền huýt gió một tiếng.
Quả nhiên, Hạ Diệu vừa nghe thấy động tĩnh liền uể oải lẹp bẹp xoay người, tư thế dừng lại lúc lưng đã hướng về phía Viên Tung.
Gió đêm có chút lành lạnh, Viên Tung lại huýt thêm tiếng nữa.
Hạ Diệu kéo chăn đã bị đá văng đắp lại lên người, thần tình thoạt nhìn cực không tình nguyện, như thể phải chịu ủy khuất gì lớn lắm.
“Thật nghe lời.”
Lặng yên thì thầm ba chữ này, Viên Tung lại quay đầu về, tiếp tục giữ vững “cương vị” của mình.
* * *
Liên tiếp ba ngày sau đó, Viên Tung vẫn chạy qua chạy lại giữa hai nơi như vậy, ban đêm đúng giờ tới “đứng gác”, trời vừa hửng sáng lại rời đi.
Ban đầu Hạ Diệu vốn nghĩ, là con người thì thân thể sẽ không thể chịu nổi, một hai ngày còn tàm tạm, không có khả năng ngày nào cũng tới đấy chứ? Theo như cậu được biết, đợt đặc huấn này của Viên Tung cần khoảng thời gian là hai tuần lễ, cho dù người có làm bằng thép, cũng chịu không nổi kiểu gây sức ép như vậy đi?
Thế nhưng Hạ Diệu lại đụng phải một loại người ngang tàng, người ta chính là mình đồng da sắt, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nếu trời đẹp thì còn tạm được, nhưng như hôm nay, cuồng phong gào thét, chai chai lọ lọ bên ngoài bị gió thổi đến leng keng loạn hưởng, rõ ràng chính là dấu hiệu của mưa lớn sắp đổ xuống.
Hạ Diệu lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng liền, rồi bất chợt nhảy dựng lên, bước nhanh về phía ban công.
“Đi ngay!”
Viên Tung vẫn đứng thẳng băng vững vàng, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
“Nổi gió lớn rồi anh không thấy sao?”
Gió cát đại mạc, bão bùng nơi biên cảnh, đã từng chấp hành biết bao nhiệm vụ nguy nan hung hiểm như vậy, còn so đo với cái gió vài cấp này sao?
Trong lòng Hạ Diệu chẳng biết từ đâu dâng lên một cỗ oán khí, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Kệ mợ có đi hay không, thổi bay cho đáng kiếp!
Chưa được mấy chốc, một tia sét đã nổ tung bên ngoài cửa sổ, trong quầng ánh sáng, Hạ Diệu thấy được khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Viên Tung.
Huỵch huỵch huỵch đi tới mấy bước.
“Mẹ kiếp có phải anh muốn để sét đánh chết không hả?”
Viên Tung vẫn sừng sững bất động.
Hạ Diệu không thể nhịn hơn được nữa, rút ra một cây dù từ trong tủ quần áo, ném về phía cái đầu của Viên Tung.
Một cú bạo đầu này, ném tới lồng ngực Viên Tung phải nóng lên hầm hập.
Buổi tối tan ca, Hạ Diệu xách theo một chai thuốc diệt muỗi đi về nhà.
Cậu lau dọn sạch sẽ toàn bộ bức tường bên ngoài bị hắt canh cá và uế vật, rồi lại xịt cả thuốc diệt muỗi. Lúc xịt còn lén la lén lút, hệt như đang làm chuyện gì xấu xa, chỉ sợ bị người ta bắt gặp. Lúc hắt đồ bẩn ra thì rất dễ dàng, chỉ mấy động tác là xong, khi dọn dẹp tẩy rửa lại tốn thể lực vô cùng, Hạ Diệu bận rộn suốt cả hồi lâu.
Mãi tới hơn chín giờ tối, Hạ Diệu mới coi như đã tẩy sạch bãi chiến trường này.
Đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi càu nhàu.
Vẩy xong lại đi dọn sạch, dẫn muỗi tới lại đuổi muỗi đi, mình đây chẳng phải nhàn quá hóa rồ rồi sao? Trực tiếp nói thẳng với hắn, ầm ĩ đuổi hắn đi chẳng phải xong việc rồi sao?
Sau đấy, Hạ Diệu tự tìm cho mình một cái cớ miễn cưỡng chấp nhận được.
Phàm là bộ đội đặc chủng, đều có tố chất tâm lý siêu phàm và ý chí bền vững kiên định, loại người này đuổi đi chẳng được đâu. Vả lại, tự nhiên miễn phí “mời” được một tay bảo tiêu cấp cao nhất, loại tiện nghi này biết đi đâu mà nhặt?
Có lẽ là do quá mệt, Hạ Diệu nằm ụp xuống giường liền ngủ, ngay cả đèn cũng không tắt, rèm cửa cũng không kéo.
Lúc Viên Tung tới, mùi thuốc diệt muỗi còn chưa tán hết, gió đêm vừa thổi qua, mùi hương liền lẻn vào mũi Viên Tung. Hắn như nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Diệu lúc xịt thuốc, cái biểu tình vừa rối rắm vừa không tình nguyện ấy.
Viên Tung xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy Hạ Diệu đang nằm úp sấp trên giường, cả mảng lưng lớn lộ ra trần trụi. Da thịt trắng mịn săn chắc, một đường kéo thẳng tới rãnh mông, cái mông rất vểnh, nhưng không lẳng lơ, mà là một loại gợi cảm thuộc về dương cương, rất có khí vị đàn ông.
Viên Tung liếm liếm khóe môi, trong lòng ủ cả đống lửa, lại không có nơi nào để phát tác.
Loại tư thế ngủ này mặc dù đẹp mắt, nhưng rất khó chịu. Hạ Diệu nghiêng đầu, ngủ như vậy lâu chẳng những đè lên tim, mà còn dễ bị đau cổ.
Người khi đang say ngủ, nghe thấy một tiếng ho khan hoặc chút động tĩnh nào đó đều sẽ trở mình.
Bởi vậy, Viên Tung liền huýt gió một tiếng.
Quả nhiên, Hạ Diệu vừa nghe thấy động tĩnh liền uể oải lẹp bẹp xoay người, tư thế dừng lại lúc lưng đã hướng về phía Viên Tung.
Gió đêm có chút lành lạnh, Viên Tung lại huýt thêm tiếng nữa.
Hạ Diệu kéo chăn đã bị đá văng đắp lại lên người, thần tình thoạt nhìn cực không tình nguyện, như thể phải chịu ủy khuất gì lớn lắm.
“Thật nghe lời.”
Lặng yên thì thầm ba chữ này, Viên Tung lại quay đầu về, tiếp tục giữ vững “cương vị” của mình.
Liên tiếp ba ngày sau đó, Viên Tung vẫn chạy qua chạy lại giữa hai nơi như vậy, ban đêm đúng giờ tới “đứng gác”, trời vừa hửng sáng lại rời đi.
Ban đầu Hạ Diệu vốn nghĩ, là con người thì thân thể sẽ không thể chịu nổi, một hai ngày còn tàm tạm, không có khả năng ngày nào cũng tới đấy chứ? Theo như cậu được biết, đợt đặc huấn này của Viên Tung cần khoảng thời gian là hai tuần lễ, cho dù người có làm bằng thép, cũng chịu không nổi kiểu gây sức ép như vậy đi?
Thế nhưng Hạ Diệu lại đụng phải một loại người ngang tàng, người ta chính là mình đồng da sắt, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Nếu trời đẹp thì còn tạm được, nhưng như hôm nay, cuồng phong gào thét, chai chai lọ lọ bên ngoài bị gió thổi đến leng keng loạn hưởng, rõ ràng chính là dấu hiệu của mưa lớn sắp đổ xuống.
Hạ Diệu lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng liền, rồi bất chợt nhảy dựng lên, bước nhanh về phía ban công.
“Đi ngay!”
Viên Tung vẫn đứng thẳng băng vững vàng, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
“Nổi gió lớn rồi anh không thấy sao?”
Gió cát đại mạc, bão bùng nơi biên cảnh, đã từng chấp hành biết bao nhiệm vụ nguy nan hung hiểm như vậy, còn so đo với cái gió vài cấp này sao?
Trong lòng Hạ Diệu chẳng biết từ đâu dâng lên một cỗ oán khí, rầm một tiếng đóng cửa sổ lại.
Kệ mợ có đi hay không, thổi bay cho đáng kiếp!
Chưa được mấy chốc, một tia sét đã nổ tung bên ngoài cửa sổ, trong quầng ánh sáng, Hạ Diệu thấy được khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Viên Tung.
Huỵch huỵch huỵch đi tới mấy bước.
“Mẹ kiếp có phải anh muốn để sét đánh chết không hả?”
Viên Tung vẫn sừng sững bất động.
Hạ Diệu không thể nhịn hơn được nữa, rút ra một cây dù từ trong tủ quần áo, ném về phía cái đầu của Viên Tung.
Một cú bạo đầu này, ném tới lồng ngực Viên Tung phải nóng lên hầm hập.