Tôi muốn hét lên với cô ta vì không chịu lên tiếng, nhưng dám chắc chuyện đó chẳng đưa tôi đến đâu cả. “Sáuuuuuu…tháng?”
Cô ta lắc đầu.
Tôi hít sâu, củng cố hơi thở cho câu hỏi tiếp theo, “Năm?”
Cô ta gật đầu và mỉm cười.
Đệch. Năm sao? Cô ta đã làm nô lệ của Felipe sáu năm rồi. Tôi không thể tưởng tượng nổi. “Cô chưa từng thử trốn thoát à?!” Giọng tôi rõ ràng là quá lớn. Ánh mắt cô ta đột nhiên trở nên hoảng loạn, và cô ta nhìn về phía cửa, nhưng thể nó sẽ bật mở và sẽ có chuyện kinh khủng sẽ xảy ra vậy. Cô ta vội vàng tiến tới chỗ tôi và đặt mấy ngón tay lên môi tôi.
Tôi sững sờ và bất động, chờ đợi giây phút đó qua đi. Ánh mắt cô ta khiển trách tôi và tiếp tục như thế cho đến khi cô ta bước lùi ra, lắc lắc đầu với tôi.
Cô ta rời khỏi phòng trước khi tôi kịp xin lỗi hay hỏi han thêm gì nữa.
Làm tốt đấy!
“Mẹ kiếp,” tôi lầm bầm chẳng với ai cả.
Tôi đã nghĩ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Caleb trong vòng vài phút sau khi Celia rời đi, nhưng chẳng có ai đến cả. Tôi không được phép rời khỏi căn phòng mới, Caleb đã nói rõ điều đó. Thế nên tôi đợi…và đợi…và đợi. Nhiều giờ sau, tôi thấy đói bụng, và cơn đau nơi xương sườn và vai dần trở nên khó chịu hơn với mỗi phút trôi qua. Cuối cùng, tôi liều thử mở cửa, nhưng nó đã bị khóa.
Cuối cùng, tôi đành phải kêu thét và cầu xin Caleb qua cánh cửa, hãy tha thứ và đưa thuốc cho tôi. Tôi tự hỏi liệu mình có phải một kẻ nghiện rồi không, song xét đến mức độ đau đớn đang phải chịu, tôi thấy nghi ngờ lắm. Tôi cần mấy viên thuốc phải gió đó. Tôi cũng cần ăn nữa! Dĩ nhiên, Caleb biết chuyện đó, và hình phạt của anh, không hề bạo lực, vẫn tàn nhẫn không kém.
Dần dần trời bên ngoài tối đi. Trong lúc nằm khóc trên giường, tôi nghe thấy tiếng ai đó mở khóa cửa. Tôi khóc òa nhẹ nhõm khi Caleb tiến vào phòng.
“Em sẵn sàng chưa?”
Tôi thút thít và gật đầu, “Vâng, Chủ Nhân. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ không làm thế nữa.”
“Em lúc nào cũng nói thế cả, Mèo Con ạ, nhưng rồi sau đó em từ chối tuân theo các qui tắc và tôi lại phải trừng phạt em lại từ đầu. Chẳng phải tôi đã bảo rằng Celia không được phép nói chuyện với em rồi sao?” anh quở trách.
“Vâng, thưa Chủ Nhân. Tôi biết ngài có nói thế. Tôi xin lỗi.”
“Chà, nếu trước đó em không hề hối lỗi thì tôi tin hiện tại em thật sự hối lỗi.” Anh ngồi xuống giường, đưa ra một ly nước cùng vài viên thuốc. “Ngồi dậy và uống đi.”
Tôi chầm chậm ngồi dậy, vẫn sụt sịt. Một phần là vì đau, nhưng đồng thời cũng do cảm giác xấu hổ nữa. Caleb thấy thất vọng về tôi. Anh đã nói cho tôi các qui tắc, đã giải thích rõ ràng. Tôi đã không chịu nghe lời. “Không thể tin là ngài lại bỏ tôi đi lâu thế này. Đau chết đi được.” Tôi kêu la.
“Tôi đâu có chọn rời bỏ em, Mèo Con. Là do em tự chọn đó chứ,” Caleb nói. Thật ngạc nhiên khi anh không la mắng tôi, hay hứa hẹn sẽ có thêm đau đớn. Anh rất thản nhiên trước mọi chuyện. Tôi tự hỏi liệu đó có phải một phương thức khác để khiến tôi rối trí hay không.
“Ngài đã ở đâu?” Tôi hỏi trước khi kịp ngăn mình lại.
“Lúc này à? Trên giường. Ban nãy, tôi ra ngoài. Felipe có nhiều ngựa lắm mà tôi thì chưa cưỡi qua bao giờ,” anh mỉm cười.
“Tôi cũng vậy,” tôi thì thầm. Giờ khi đã có Caleb gần bên, tôi thấy bình tĩnh hơn. Dĩ nhiên là tôi có giận anh, song tôi đã quen với những khoảnh khắc như thế với Caleb rồi. Tôi cảm thấy được an toàn. Tôi cảm thấy được chăm sóc. Không có anh, đời tôi trở thành một dấu hỏi khổng lồ.
Anh mỉm cười và vén một lọn tóc bị lỏng ra sau tai tôi, “Có thể khi em khỏe hơn, tôi sẽ đưa em đi cùng.”
Tim tôi vỡ òa trong lồng ngực, “Tôi sẽ ở đây đủ lâu chứ? Với ngài ấy?” Tôi nhìn vào đôi mắt xanh trong của Caleb, chúng có vẻ đăm chiêu. Tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để biết được điều anh đang nghĩ, song tôi biết tốt hơn là không nên hỏi.
“Có lẽ vậy, Mèo Con. Đôi khi…” anh khựng lại.
“Đôi khi?” Tôi cố giục anh nói tiếp.
“Đôi khi,” Anh mỉm cười và vuốt tóc tôi với sự trìu mến thầm lặng, nhiều đến độ khiến tôi muốn bật khóc lần nữa. “Em đói không, Mèo Con?” Anh thì thầm.
Tôi nghiêng đầu vào tay anh và nhắm mắt lại, cố gắng bám víu lấy anh, dù biết rằng mình chẳng thể nào làm được điều đó. “Có, thưa Chủ Nhân.”
Rồi chúng tôi dùng bữa, Caleb đút cho tôi thức ăn từ dĩa của mình. Việc đó…dễ chịu đến kỳ cục. Ăn xong, anh xoa bóp cơ thể đau nhức của tôi đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi ngủ, nhưng lại gặp phải giấc mơ kinh khủng đó lần nữa. Dạ dày dường như đã biến thành một nút thắt chặt khít, nóng rẫy đè nặng bên trong cơ thể tôi. Tôi quay bên này rồi lại quay bên kia, nhưng nút thắt chỉ trở nên chặt hơn, nóng hơn và nặng nề hơn.
Bọn chúng đè tôi xuống, mùi bia và thuốc lá tỏa ra từ chúng ập tới như những đợt sóng. Những bàn tay thô ráp thiêu đốt dọc theo da thịt tôi khi bọn chúng giằng giật quần áo của tôi, và âm thanh phản đối của tôi chìm vào quên lãng. Cảnh tượng khủng khiếp diễn ra như một thước phim quay chậm, hiện lên chớp nhoáng theo những gì tôi còn nhớ được và vẫn cảm nhận được. Rồi cơn ác mộng tách ra thành một cá thể sống, không còn tuân theo sự thật nữa.
Tôi không thể chống cự lại chúng. Nắm đấm của tôi di chuyển chậm chạp và không thể đánh trúng đích. Giọng nói của tôi không lớn hơn tiếng thì thầm là bao. Một trong số bọn chúng đè tôi xuống trong khi một tên khác hôn tôi. Tôi la hét cầu cứu ai đó, song lại chẳng biết là ai, chỉ biết rằng người này chỉ giúp được nếu tôi có thể kêu đủ lớn. Tôi chống cự bằng từng phân sức mạnh mình có. Hai cổ tay tôi rả rời còn giọng nói thì nhỏ xíu, nhưng tôi vẫn chiến đấu. Tôi bắt đầu khóc.