“ Được rồi, được rồi, là ta không đúng, Tiểu Tuyền đừng giận nữa” Cao Hiếu Uyển hai tay nắm lấy bả vai đem thân mình nàng xoay lại, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
“ Huynh nha…” Lý Tuyền trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn gương mặt đẹp như ngọc đã nhăn như một cái bánh bao thì không khỏi“ Xì!” Một tiếng bật cười.
“Rốt cục Tuyền nhi cũng chịu nở nụ cười với ta!” Hiếu Uyển thở dài một hơi nhẹ nhõm, tâm trạng lúc trước như đeo đá thì chỉ một nụ cười mỹ nhân cũng khiến hắn xuân quang nhộn nhạo. Thật sự không biết bản thân mình làm sao, nhưng mỗi lần Tiểu Tuyền đối với hắn tức giân, không thèm để ý thì đều khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn là người hoàng tộc, từ nhỏ đến lớn, không biết đã thấy qua bao nhiêu mỹ nhân, tuy nói các nàng so với Tiểu Tuyền đều khiếm khuyết nhưng không phải là không có. Còn nàng, dù sao bây giờ chỉ mới mười tuổi, ít ra cũng phải qua vài năm nữa mới đến tuổi cập kê, còn chưa trổ mã hết. Vậy mà đám nữ tử kia trong mắt hắn đều giống nhau, nếu làm ra chuyện chọc hắn mất hứng thì hậu quả là bị đánh, bị bán đi hoặc giết chết, tuyệt đối không hề thương hoa tiếc ngọc.Bậc đế vương vô tình chính là thế ! Duy nhất chỉ có nàng, Lý Tuyền, từ sâu trong tận tâm can , hắn xem nàng chính là bảo bối trân quý nhất, giờ giờ phút phút đều muốn đặt nàng trong lòng bàn tay để nâng niu, sủng ái, nếu ai dám khi dễ nàng, hắn thề, người đó đừng mong thấy qua ánh mặt trời ngày hôm sau.
“Người đâu!” Hiếu Uyển gọi tùy tùng của mình tiến vào, trong tay hắn là một chiếc hòm, cẩn thận đem nó đặt lên trên tháp trúc “ Tuyền nhi, nhìn xem thích không”
Lý Tuyền tò mò đem hòm mở ra, , đập ngay vào mắt nàng là một cái lư hương nhỏ nhắn làm bằng gỗ được chạm khắc theo phong cách cổ xưa một cách kĩ càng, càng thú vị hơn nữa là lư hương này chính là được điêu khắc từ rễ cây Hoàng Đàn, quanh thân lô tản mát ra mùi vị tươi mát của thiên nhiên, hơn nữa hoa văn điêu khắc chính là lấy muôn loài làm nền , càng làm lô thêm một phần hoang dã,
Lý Tuyền đem tiểu lô đặt trong tay, hết xoay trái rồi lại xoay phải, tỉ mỉ nhận xét đánh giá, càng xem chính là càng thích, “ Tam ca, lư hương này từ đâu huynh có?”
“Chỉ cần Tuyền nhi thích là tốt rồi” Hiếu Uyển ha ha cười, không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn tiếp nhận lư hương từ tay Tiểu Tuyền, đem nó để sát vào nàng, hai người cùng nhau ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại trao đổi ý tưởng, tán gẫu cực kì cao hứng.
Lúc này, nha hoàn vừa nãy bị sai đi lấy y phục trở về. Đến đình viện nhìn thấy chủ tử cùng vương gia vai kề vai cùng thưởng thức đồ chơi mới, nhất thời một trân rối rắm, loay hoay tại cửa đình không biết nên làm thế nào cho đúng.
Cao Hiếu Uyển ngẩng đầu liền nhìn thấy nha hoàn đứng đó, một bộ dáng công tử làm biếng hướng nàng nói “ Đem y phục khoác thêm cho tiểu thư, thật vô dụng!” Hắn quay đầu lại, nhìn Lý Tuyền còn đang bận chơi đùa lư hương nói “Tuyền nhi, ta cảm thấy nha hoàn hậu hạ bên cạnh muội thế nào lại chân tay lóng ngóng, làm việc thiếu trách nhiệm, sáng mai ta cho người mang vài nha hoàn tốt hơn để các nàng chiếu cô muội, còn những nha hoàn này đều phái đi làm công việc khác đi”
Lý Tuyền nghe vậy thì ngẩng đẩu, bắt gặp gương mặt hắn không một chút biểu tình, khiến nàng không thể nhìn ra đây là thật hay giỡn chơi, nâng tay xoa xoa hai bên thái dương, dở khóc dở cười “Tam ca ngươi xem xem, từ nhỏ cô cô đã tặng ta hai nha hoàn, đến giờ ta đối với các nàng đều xem như tỷ muội. Thời điểm cô cô xuất giá, tại tặng thêm cho ta hai nha hoàn, ta cũng đều đối đãi với các nàng như tỷ muội. Lại đến tiểu thúc thúc, cũng giống huynh lo sợ bọn họ hầu hạ ta không chu đáo, liền tặng ta thêm hai nha hoàn nữa. Biểu ca chỉ sợ thiên hạ nhàm chán, thế là chen chân góp vui thêm hai nha hoàn . Cuối cùng là dượng, người bảo thêm hai nha đầu nữa cho đủ mười, thế là đem qua đây thêm hai người. Huynh tính xem, một mình ta đã có đến 10 cái đại nha hoàn, sợ là hoàng hậu cô cô cũng không dùng nhiều như vậy đâu. Giờ đến lượt huynh lại muốn đổi nha hoàn cho ta, nếu bọn tỷ muội nhìn thấy, không biết nói ta không biết thân biết phận như thế nào đâu”
“Ai dám nói, chỉ cần bổn vương cao hứng liền có thể làm được! Tuyền nhi, một chút chuyện nhỏ ấy muội đừng bận tâm, có chúng ta ở đây, hết thảy mọi việc cứ để chúng ta lo. Muội chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi!”
Lý Tuyền nghiêng đầu ngắm nhìn dung nhan tuấn tú của Hiếu Uyển, thiếu niên mười lăm tuổi, quanh thân đều là khí thế vương giả cao cao tại thượng, không ai dám đắc tội với hắn, cũng không ai dám chọc hắn mất hứng. Thân là con trai trưởng của Thái tử, hắn từ lúc sinh ra chính là đã ngậm thìa vàng, được trưởng bối nuông chiều, chính là càng lớn lên tính tình bừa bãi, không xem ai ra gì vẫn không bỏ được”
“Tuyền nhi, sao lại nhìn ta không chớp mắt như vậy” Cao Hiếu Uyển bắt gặp ánh mắt chuyên chú của nàng nhìn mình, cảm thấy kỳ quái nâng tay lên sờ mặt,
“ Mặt ta có cái gì sao? Hay là dùng phấn vẫn không đẹp”
“Phốc..”Nghe được lời nói của nam nhân trước mặt, Lý Tuyền nhin không được bật cười. Cảm thấy Cao Hiếu Uyển hôm nay trông là lạ, da mặt so với trước kia càng thêm trắng hơn, hóa ra tên nam nhân này lại bôi phấn lên mặt. ( Hoa Hoa công tử giá lâm =))). Nhưng mà nghĩ lại, không phải nam nhân Cao gia nhìn chướng mắt nhất chính là loại công tử tô son điểm phấn hay sao, như thế nào bây giờ lại học đòi thiên hạ.
“Tuyền nhi lại cười cái gì” Cao Hiếu Uyển bị nàng cười mà không rõ nguyên nhân, vuốt mặt mình có điểm thẹn quá hóa giận.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy Tam cara chiến trường , trở về làn da lại thêm trắng” Lý Tuyền áp chế tiếng cười, làm ra vẻ một bộ dáng nghiêm trang. Cao Hiếu Uyển sờ sờ mặt mình, tâm tình cao hứng “ Thật không!”
“Phốc, đương nhiên là thật..” Lý tuyền cảm thấy nhẫn nại không cười, bụng có điểm quặn đau, nhưng nếu oang oang cười, sẽ khiến cho nam nhân tự tôn này mất hết mặt mũi, vậy thì không biết đại đa số người hầu đều khó thoát khỏi cái chết ( cái tội ai bảo đứng đo chứng kiến huynh bị nữ nhân cười nhạo, kiểu như giết người bịt đầu mối ấy )
Nghĩ đến đây, Lý Tuyền ý cười dần tắt, trong lòng hơi ảm đạm, tuy rằng, Tam ca đối với nàng đều rất tốt, nhưng là điều đó không có nghĩa bản thân hắn là người tốt, chính xác mà nói, sinh ra là người hoàng gia, không một ai là người tốt.
Thái Ninh năm thứ mười, Bắc Tề quốc, thủ phủ Nghiệp thành., đường cái từ sáng sớm người người qua lại nhộn nhịp, vẽ cảnh tượng đất nước yên bình, phồn vinh. Phủ đệ của Triệu quận Lý thị, danh môn sĩ tộc cũng xây dựng ở nơi này.
Đương nhiệm gia chủ Lý thị hiện giờ chính là lý Hi Tông, sau khi nhậm chức Kim Tử Quang Lộc Đại Phu ( một chức quan thời xưa, làm việc trong hàn lâm Viện ), một thân tuấn tú phong nhã tiến đến cầu hôn Thôi thị, là thanh mai trúc mã ngày xưa. Phu thê đồng hội đồng thuyền hơn năm, cuối cùng sinh ra được nữ nhi và nam nhi.Bắc Tề đương kim hoàng hậu hiện giờ chính là nhi nữ thứ hai – Lý Tố Nga.
Lại nói đến thời tiết tháng , giống như tính cách của một đứa trẻ, vừa mới mưa phùn kéo đến thì nháy mắt nắng lại chan hòa, sau cơn mưa, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến long người cũng một trận tia ấm áp.
Lúc này, cổng lớn Lý gia thấp thoáng một đội binh lính vội vàng chạy đến. chỉ thấy người đúng đầu một thân hồng y như lửa, gió thổi khiến tóc đen tung bay. Mặc dù không thấy rõ gương mặt người đến, nhưng chỉ cần thân hồng y, tóc đen, tuấn mã cùng với khí thế bất phàm từ thân tỏa ra xung quanh đã cho thấy người này thân phận tôn quý không ai có thể chọc được.
Cửa chính Lý phủ, tám thị vệ gác cổng ngước mắt nhìn thấy nam nhân phóng ngựa đến trước cổng , thế nhưng không đưa tay ngắn cản mà đồng loạt quỳ xuống “ Nô tài thỉnh an Vương gia”
Người nọ cũng không dừng lại, trực tiếp kéo dây cương, tuấn mã hướng về phía sau phủ mà vọt tới.
Một hồi mưa phùn đều đi qua, hoa viên Lý phủ như được tưới thêm sức sống mới, muôn hoa khoe sắc , trên cánh hoa còn đọng lại vài giọt nước mưa, dưới ánh mặt trời long lánh, càng làm tang thêm vẻ kiều diễm. Hương hoa tỏa ra bốn phía, thu hút lũ bươm bướm, chuồn chuồn lúc trước trốn mưa, đều hướng Lý phủ bay đến, không ngừng lượn vòng.
Ở giừa hoa viên dựng lên một tòa đình, một tấm bình phọng lớn với họa tiết sông núi được dựng lên che ở phía sau nó là một tháp giường làm bằng trúc. Một bóng dáng nhỏ bé tùy ý ngồi trên giường lựng dựa vào chẩm trúc, trong tay cầm một quyển sách cổ, chăm chú thưởng thức.
Sân đình bốn phía đều có lan can màu lục bao xung quanh, phía bên ngoài lan can, đều có mành treo màu trắng phủ xuống để che nắng, thỉnh thoảng lúc gió thổi, lại nhẹ nhàng lay động như tinh linh nhảy múa. Sau cơn mưa, mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, trong đình, cô gái tựa như cũng bị mùi hương hấp dẫn, nàng buông sách trong tay ra, rướn người hít một hơi thật sâu, lại thỏa mãn thở ra “ Hồng La này mùi hương cũng thật làm say long người, không biết khi ăn vào thì sẽ có vị như thế nào ?”
“ Ha ha, Tiểu Tuyền, đối với loài hoa vạn người mê này ngươi cũng chỉ nghĩ đến ăn hay sao?” Giọng nam nhân sang sảng vang lên, cô gái kinh hỉ đứng lên, nàng cười khanh khách nhìn chăm chú hồng y thiếu niên đang sảibước đến, giọng nói ngọt ngào vang lên “ Tam ca, ngươi trở về khi nào, thế nhưng lại không nói cho ta biết một tiếng”
Nhìn thấy thiếu niên đi vào đình, cô gái hướng vê phía nam nhân làm một cái lễ bái. Người thiếu niên hoảng hôt, một bước nhanh hơn bắt lấy nàng, khuôn mặt hiện rõ vẻ trách cứ “ Tiểu Tuyền, ta đã nói lúc nhìn thấy ta cũng không nhất thiết phải hành lễ, lần sau còn như vậy, ta sẽ tức giận”
“Nhưng mà, huynh lại chính là Hà Gian Vương” Lý Tuyền lôi kéo ống tay áo hồng y thiếu niên, cùng hắn ngồi trên tháp trúc, lại nghiêm mặt nói “ Tam ca, nếu như biết ta không hướng huynh làm lễ, tổ mẫu sẽ trách phạt ta”
Thiếu niên thân mình lười biếng dựa vào trúc chẩm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cố gái trước mặt, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh thở dài rồi nói
“ Tiểu Tuyền, mấy tháng không gặp, có nhớ ta hay không”
“Đương nhiên là nhớ!” Lý Tuyền vươn ngón tay chỉ về phía sau, vừa cười vừa nói “ Tấm bình phong này, không phải là do Tam ca vẽ sao”
Thiếu niên theo hướng tay chỉ tay của Lý Tuyền, liền nhìnthấy bức tranh mình đã vẽ trước lúc xuất chinh, được bày trí ở phía sau trúc tháp. Hồng y thản nhiên đứng dậy đi đến chỗ bình phong, bàn tay khẽ vuốt lên, tinh tế ngắm nghía, một lúc sau lại ngoái đầu cười khẽ “ Bức tranh này vẽ lúc gần kề xuất chinh,cảm xúc rối rắm, lúc họa lại vô tình gửi gắm nhân tình, Tiểu Tuyền như vậy còn thích sao” ( nguyên gốc: họa trung vô cùng nhân ý, ta thực sự khổng hiểu nghĩa này lắm, mà theo ta, ca vẽ như là bức tranh thủy mặc lại trong đó tức cảnh sinh tình nên có sai sót, không biết đúng không )
“Đương nhiên là thích! Có thể được Tam ca tự tay họa một tấm bình phong, Đại Tề này không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta đâu” Lý Tuyền ý cười hướng Tam ca trêu chọc.
“ Ha ha ha!, có thể làm cho Tiểu Tuyền thích cũng không phải là dễ dàng” Hà Gian Vương Cao Hiếu Uyển cười to hai tiếng, bước nhanh về phía trúc tháp bên cạnh ngồi xuống “ Tiểu Tuyền, ta xuất chinh mấy tháng trơi, hoa đào cùng rượu, không ngày nào là không nhớ đến nó”
Lý Tuyền đang ngồi, nghe vậy liền làm mặt lạnh hướng Cao Hiếu Uyển : “ Bởi vậy, hèn gì trước khi xuất chinh lại đến tặng ta tấm bình phong này, hóa ra đều có yêu cầu bên trong”
Cao Hiếu Uyển trong long quýnh lên, thân thủ liền kéo bàn tay Lý Tuyền. Nâng bàn tay như hoa như ngọc lên, truyền vào long bàn tay hắn là một hơi lạnh, nhìn lại quần áo đơn bạc trên người nàng, Cao Hiếu Uyển nhíu mày nói “ Tiểu Tuyền, ngươi ăn mặc mỏng manh như vậy, còn ngồi ở địa phương nhiều gió, nếu như bị cảm lạnh thì phải làm thế nào bây giờ!” Nói xong hắn cao giọng đứng lên hướng nha hoàn canh giữ ngoài sân đình mà quát “ Mau đem thêm quần áo đến cho tiểu thư các ngươi, hầu hạ như vậy, nếu có lần sau….”
Lời nói còn chưa hết thì miệng đã bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại, Lý Tuyền thấy hắn thái độ hung dữ răn dạy nha hoàn của mình có chút mất hứng “ Đừng ở nơi này mà xuất ra uy phong của Vương gia, nha hoàn là của ta, đều do ta giáo huấn, không nhọc Vương gia vì ta lo lắng” Nói xong, đem bàn tay rút ra, xoay mình một cái, không để ý đến người bên cạnh nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“ Được rồi, được rồi, là ta không đúng, Tiểu Tuyền đừng giận nữa” Cao Hiếu Uyển hai tay nắm lấy bả vai đem thân mình nàng xoay lại, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng.
“ Huynh nha…” Lý Tuyền trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn gương mặt đẹp như ngọc đã nhăn như một cái bánh bao thì không khỏi“ Xì!” Một tiếng bật cười.
“Rốt cục Tuyền nhi cũng chịu nở nụ cười với ta!” Hiếu Uyển thở dài một hơi nhẹ nhõm, tâm trạng lúc trước như đeo đá thì chỉ một nụ cười mỹ nhân cũng khiến hắn xuân quang nhộn nhạo. Thật sự không biết bản thân mình làm sao, nhưng mỗi lần Tiểu Tuyền đối với hắn tức giân, không thèm để ý thì đều khiến hắn đứng ngồi không yên.
Hắn là người hoàng tộc, từ nhỏ đến lớn, không biết đã thấy qua bao nhiêu mỹ nhân, tuy nói các nàng so với Tiểu Tuyền đều khiếm khuyết nhưng không phải là không có. Còn nàng, dù sao bây giờ chỉ mới mười tuổi, ít ra cũng phải qua vài năm nữa mới đến tuổi cập kê, còn chưa trổ mã hết. Vậy mà đám nữ tử kia trong mắt hắn đều giống nhau, nếu làm ra chuyện chọc hắn mất hứng thì hậu quả là bị đánh, bị bán đi hoặc giết chết, tuyệt đối không hề thương hoa tiếc ngọc.Bậc đế vương vô tình chính là thế ! Duy nhất chỉ có nàng, Lý Tuyền, từ sâu trong tận tâm can , hắn xem nàng chính là bảo bối trân quý nhất, giờ giờ phút phút đều muốn đặt nàng trong lòng bàn tay để nâng niu, sủng ái, nếu ai dám khi dễ nàng, hắn thề, người đó đừng mong thấy qua ánh mặt trời ngày hôm sau.
“Người đâu!” Hiếu Uyển gọi tùy tùng của mình tiến vào, trong tay hắn là một chiếc hòm, cẩn thận đem nó đặt lên trên tháp trúc “ Tuyền nhi, nhìn xem thích không”
Lý Tuyền tò mò đem hòm mở ra, , đập ngay vào mắt nàng là một cái lư hương nhỏ nhắn làm bằng gỗ được chạm khắc theo phong cách cổ xưa một cách kĩ càng, càng thú vị hơn nữa là lư hương này chính là được điêu khắc từ rễ cây Hoàng Đàn, quanh thân lô tản mát ra mùi vị tươi mát của thiên nhiên, hơn nữa hoa văn điêu khắc chính là lấy muôn loài làm nền , càng làm lô thêm một phần hoang dã,
Lý Tuyền đem tiểu lô đặt trong tay, hết xoay trái rồi lại xoay phải, tỉ mỉ nhận xét đánh giá, càng xem chính là càng thích, “ Tam ca, lư hương này từ đâu huynh có?”
“Chỉ cần Tuyền nhi thích là tốt rồi” Hiếu Uyển ha ha cười, không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn tiếp nhận lư hương từ tay Tiểu Tuyền, đem nó để sát vào nàng, hai người cùng nhau ngắm cảnh, thỉnh thoảng lại trao đổi ý tưởng, tán gẫu cực kì cao hứng.
Lúc này, nha hoàn vừa nãy bị sai đi lấy y phục trở về. Đến đình viện nhìn thấy chủ tử cùng vương gia vai kề vai cùng thưởng thức đồ chơi mới, nhất thời một trân rối rắm, loay hoay tại cửa đình không biết nên làm thế nào cho đúng.
Cao Hiếu Uyển ngẩng đầu liền nhìn thấy nha hoàn đứng đó, một bộ dáng công tử làm biếng hướng nàng nói “ Đem y phục khoác thêm cho tiểu thư, thật vô dụng!” Hắn quay đầu lại, nhìn Lý Tuyền còn đang bận chơi đùa lư hương nói “Tuyền nhi, ta cảm thấy nha hoàn hậu hạ bên cạnh muội thế nào lại chân tay lóng ngóng, làm việc thiếu trách nhiệm, sáng mai ta cho người mang vài nha hoàn tốt hơn để các nàng chiếu cô muội, còn những nha hoàn này đều phái đi làm công việc khác đi”
Lý Tuyền nghe vậy thì ngẩng đẩu, bắt gặp gương mặt hắn không một chút biểu tình, khiến nàng không thể nhìn ra đây là thật hay giỡn chơi, nâng tay xoa xoa hai bên thái dương, dở khóc dở cười “Tam ca ngươi xem xem, từ nhỏ cô cô đã tặng ta hai nha hoàn, đến giờ ta đối với các nàng đều xem như tỷ muội. Thời điểm cô cô xuất giá, tại tặng thêm cho ta hai nha hoàn, ta cũng đều đối đãi với các nàng như tỷ muội. Lại đến tiểu thúc thúc, cũng giống huynh lo sợ bọn họ hầu hạ ta không chu đáo, liền tặng ta thêm hai nha hoàn nữa. Biểu ca chỉ sợ thiên hạ nhàm chán, thế là chen chân góp vui thêm hai nha hoàn . Cuối cùng là dượng, người bảo thêm hai nha đầu nữa cho đủ mười, thế là đem qua đây thêm hai người. Huynh tính xem, một mình ta đã có đến 10 cái đại nha hoàn, sợ là hoàng hậu cô cô cũng không dùng nhiều như vậy đâu. Giờ đến lượt huynh lại muốn đổi nha hoàn cho ta, nếu bọn tỷ muội nhìn thấy, không biết nói ta không biết thân biết phận như thế nào đâu”
“Ai dám nói, chỉ cần bổn vương cao hứng liền có thể làm được! Tuyền nhi, một chút chuyện nhỏ ấy muội đừng bận tâm, có chúng ta ở đây, hết thảy mọi việc cứ để chúng ta lo. Muội chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi!”
Lý Tuyền nghiêng đầu ngắm nhìn dung nhan tuấn tú của Hiếu Uyển, thiếu niên mười lăm tuổi, quanh thân đều là khí thế vương giả cao cao tại thượng, không ai dám đắc tội với hắn, cũng không ai dám chọc hắn mất hứng. Thân là con trai trưởng của Thái tử, hắn từ lúc sinh ra chính là đã ngậm thìa vàng, được trưởng bối nuông chiều, chính là càng lớn lên tính tình bừa bãi, không xem ai ra gì vẫn không bỏ được”
“Tuyền nhi, sao lại nhìn ta không chớp mắt như vậy” Cao Hiếu Uyển bắt gặp ánh mắt chuyên chú của nàng nhìn mình, cảm thấy kỳ quái nâng tay lên sờ mặt,
“ Mặt ta có cái gì sao? Hay là dùng phấn vẫn không đẹp”
“Phốc..”Nghe được lời nói của nam nhân trước mặt, Lý Tuyền nhin không được bật cười. Cảm thấy Cao Hiếu Uyển hôm nay trông là lạ, da mặt so với trước kia càng thêm trắng hơn, hóa ra tên nam nhân này lại bôi phấn lên mặt. ( Hoa Hoa công tử giá lâm =))). Nhưng mà nghĩ lại, không phải nam nhân Cao gia nhìn chướng mắt nhất chính là loại công tử tô son điểm phấn hay sao, như thế nào bây giờ lại học đòi thiên hạ.
“Tuyền nhi lại cười cái gì” Cao Hiếu Uyển bị nàng cười mà không rõ nguyên nhân, vuốt mặt mình có điểm thẹn quá hóa giận.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy Tam cara chiến trường , trở về làn da lại thêm trắng” Lý Tuyền áp chế tiếng cười, làm ra vẻ một bộ dáng nghiêm trang. Cao Hiếu Uyển sờ sờ mặt mình, tâm tình cao hứng “ Thật không!”
“Phốc, đương nhiên là thật..” Lý tuyền cảm thấy nhẫn nại không cười, bụng có điểm quặn đau, nhưng nếu oang oang cười, sẽ khiến cho nam nhân tự tôn này mất hết mặt mũi, vậy thì không biết đại đa số người hầu đều khó thoát khỏi cái chết ( cái tội ai bảo đứng đo chứng kiến huynh bị nữ nhân cười nhạo, kiểu như giết người bịt đầu mối ấy )
Nghĩ đến đây, Lý Tuyền ý cười dần tắt, trong lòng hơi ảm đạm, tuy rằng, Tam ca đối với nàng đều rất tốt, nhưng là điều đó không có nghĩa bản thân hắn là người tốt, chính xác mà nói, sinh ra là người hoàng gia, không một ai là người tốt.