Từ nhỏ, An Đạt đã là một đứa trẻ rất ngoan.
Lúc nam sinh bằng tuổi đem sâu róm bỏ vào áo nữ sinh, cậu luôn luôn rất im lặng đọc sách; trong lúc bạn học thịnh hành việc đánh nhau ra vẻ anh hùng, cậu cũng không tham gia; về sau, trong lúc chủ đề của nam sinh từ đánh nhau chuyển sang con gái, thì cậu vẫn là ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn, cúi đầu viết bài thi.
Thầy cô giáo thường thường sẽ xoa đầu cậu khóc rơi nước mắt, sao lại có đứa trẻ ngoan như vậy, thật sự là bớt lo quá đi.
Thế nhưng, không có người nào, không có một học giả nào từng khảo sát qua thế giới nội tâm của An Đạt.
Lúc các bạn học đang đùa nghịch, cậu thường thường có một loại tâm tình thương hại và xem thường, khiến cho cậu không thể nhìn nổi hành vi ngây thơ ấu trĩ của những nam sinh đó.
Nếu dùng lời nói dễ hiểu để miêu tả, chính là cậu cảm thấy vô vị.
Hành động dùng sâu dọa nữ sinh thật vô vị; đánh nhau rất vô vị; không giữ tốt cúc áo của mình đem cho nữ sinh khóa dưới cũng rất vô vị.
Tiếp nữa phim truyền hình trên TV vô vị; bài hát mở cả ngày trên đường lớn vô vị; đề bài bài tập trùng lặp đều là chép đi chép lại lại càng nhàm chán.
Thật lâu thật lâu sau đó, cha mẹ An Đạt mới ý thức được con của mình đối một vài sự vật quá mức lạnh nhạt, sau đó mới thử dẫn dắt con trai, muốn tìm ra hứng thú của con trai.
Thế nhưng sau khi em trai An Đạt lần thứ n mặt không chút thay đổi nói ra hai chữ “Vô vị” này, cha mẹ cậu đã khóc.
Bởi vì lại cảm thấy phạm tội cũng là một chuyện vô vị, An Đạt luôn luôn an an ổn ổn. An ổn học lên, sau đó an ổn làm kỹ sư ở một công ty công nghiệp dụng cụ hoá chất rất có tiếng, trung quy trung củ, không thích cười cũng không sao, chỉ cần mỗi tháng lấy được tiền lương có thể nuôi sống cha mẹ cùng chính bản thân mình thì tốt rồi.
Đây là thế giới của An Đạt.
Nghe. . . Có chút nhàm chán.
Nhưng cậu cảm thấy không có gì không tốt, chỉ cần im lặng nhàm chán đi làm là tốt rồi.
Mới đây cậu được công ty tiến cử đến tổng công ty ở Mỹ học tập ba tháng, bởi vì có chương trình học yêu cầu phải vào trong trường đại học dùng dụng cụ khoa học của khách hàng tiến hành thí nghiệm, có một người Trung Quốc ở Mĩ học dường như rất thích bắt chuyện với cậu.
Cậu không tỏ vẻ rất vui mừng cũng không có cự tuyệt, kết quả cái gã gọi là tiến sĩ Vương Cẩm Trình kia càng được nước lấn tới, thường gọi cậu đi ra ngoài uống rượu.
An Đạt vẫn không hề tỏ vẻ vui mừng cũng không có từ chối.
Trái lại Vương Cẩm Trình chính mình thừa nhận, sau khi về nước dựa vào việc trong phòng thí nghiệm, hi vọng cùng với công ty lớn của cậu giữ liên lạc dài hạn.
Đối với An Đạt mà nói, không có cái gọi là.
Ngày An Đạt kết thúc việc học tập, Vương Cẩm Trình cũng học xong về nước, bọn họ ngồi trên cùng một chuyến bay, bay đến cái nơi gọi là cố hương.
“Xuống máy bay có người đón cậu không?” Vương Cẩm Trình hỏi cậu.
An Đạt lắc đầu.
“A, đợi xuống khỏi máy bay sẽ có hai người bạn đến đón tôi, nếu không thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm?”
An Đạt tiếp tục lắc đầu, nói: “Tôi về thẳng nhà.”
Vương Cẩm Trình hiểu lời của cậu ta không nhiều lắm, cũng không gò ép.
Sau khi xuống máy bay, quả nhiên có hai người đi đến chỗ Vương Cẩm Trình. Vương Cẩm Trình cười lớn tiến lên ôm bọn họ, An Đạt ở một bên chờ cơ hội thích hợp nói lời tạm biệt.
“Để tôi giới thiệu một chút.” Vương Cẩm Trình một phen kéo An Đạt qua, nói với hai người kia, “Bạn tôi quen ở Mĩ, An Đạt.”
Trong hai người kia có một người bộ dáng rất đẹp, đeo kính mắt, mắt hơi hơi híp lại, cười nói: “Xin chào, tôi là Dương Giản.”
An Đạt gật gật đầu: “Xin chào.”
Mà người kia lật tới lật lui trong quần áo, không biết tìm cái gì, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, đưa cho An Đạt một tờ danh thiếp nhăn nhúm.
“Ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ.”(=nice to meet u :)))
An Đạt nhận danh thiếp, cúi đầu xem.
. . . Không biết danh thiếp đã bị nhét bao lâu, có nét chữ cũng khó mà nhận ra được, cậu nhìn hồi lâu mới nhìn hết toàn bộ chữ trên đó.
Ở giữa danh thiếp viết hai chữ to “HÀNG HOA”, dưới là tên của hắn, gọi là Tạ Khánh.
Tên thật bình thường.
Bên dưới tên là phương thức liên lạc, viết “Phương thức liên lạc: xin rút ra bảo kiếm, hô to ‘Hãy ban cho ta sức mạnh, Tạ Khánh!’ tôi sẽ xuất hiện ngay.”
An Đạt cầm danh thiếp không nhúc nhích, đại não cũng đang nhanh chóng tự hỏi.
Người này. . . Thật vô vị, hết sức vô vị, cực phẩm vô vị, quả thật là máy bay chiến đấu vô vị**.
Không thể quen thân, đã xem xét xong.