An Đạt sau khi về nước khá là bận rộn, một bên phải viết báo cáo, một bên phải cùng các kỹ sư khác trong công ti trao đổi kiến thức học được, lại phải kịp năm đầu tiên phát hành sản phẩm.
Ngay cả ngày cuối tuần cũng phải tăng ca, An Đạt luôn luôn duy trì hình tượng cẩn trọng vẫn tiếp tục cẩn trọng. Chỉ là, trong thoáng chốc phát hiện trên bàn quản lí chi nhánh đặt một bó hoa, cậu hơi hơi nhăn mày lại.
“Hôm nay là Ngày của Mẹ, con tôi buổi sáng tặng cho tôi.” Quản lí cười, trên mặt mang hạnh phúc.
An Đạt tỉnh ngộ, nói: “Cám ơn quản lí, bà đã nhắc nhở tôi.”
Sau khi tan sở, An Đạt ở trên đường tìm cửa hàng bán hoa, rõ ràng bình thường rất hay gặp, chỉ khi nào cần tìm lại tìm không thấy. An Đạt ngẩng đầu, chậm rãi đếm biển hiệu phía trước các cửa hàng bên đường, thẳng đến khi rốt cục hai chữ “Hàng hoa” lọt vào mắt của cậu.
Nhưng cậu ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cửa hàng bán hoa nhà này trên biển chỉ có hai chữ “Hàng hoa”, không có tên cửa hàng cụ thể.
Tuy rằng cảm giác có chút quái dị, thế nhưng trước cửa bày đầy hoa cẩm chướng chủ đề cho “Ngày của Mẹ” nổi bật, hẳn là cửa hàng bán hoa bình thường.
An Đạt bước vào trong cửa hàng, trong một mảnh sắc màu rực rỡ phải tốn chút sức mới tìm được chủ cửa hàng.
Hắn mặc tạp dề, trong tay thế nhưng lại cầm một cái camera trông có vẻ rất cao cấp, đem ống kính hướng về phía một đóa hoa, không ngừng thay đổi góc độ.
“Cô nàng xinh đẹp, nào, cười một cái nào.”
… Người kia vừa chụp ảnh, vừa nói những lời không hiểu ra sao, nghe có vẻ không giống người tốt.
An Đạt đang trong lúc do dự có nên đổi một cửa hàng khác hay không, người kia đã phát hiện ra có người vào, nhô người ra, lộ ra hình vẽ của tạp dề mặc trên người.
Đằng trước từ phần ngực đến bụng, có một bông hoa hướng dương màu vàng rực miệng cười toe toét.
Sau đó chủ nhân tạp dề cũng cười, cùng bông hoa hướng dương kia hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
“A, An Đạt, hoan nghênh ghé thăm.”
An Đạt lặng đi một chút, người này làm sao biết tên mình.
“Cậu đặc biệt đến ủng hộ thật là ngại quá.” Người kia chỉ lo cười, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt cứng ngắc của An Đạt.
“Cậu cần hoa gì? A, hôm nay là Ngày của mẹ, nhất định là hoa cẩm chướng, muốn màu gì đây?”
Người kia lải nhải liên miên, An Đạt nhíu mày, cố gắng lục tìm người này trong trí nhớ.
“Cậu thật hiếu thảo, bọn Vương Cẩm Trình đều không tốt được như vậy.”
Vì thế ba chữ “Vương Cẩm Trình” kia mới khởi động công tắc, An Đạt rốt cục nhớ ra, người này chính là cái “Máy bay chiến đấu nhàm chán” kia.
“Màu đỏ, mười chín bông.”
“A?” Tạ Khánh vẫn đang tự mình lẩm bẩm đột nhiên bị ngắt lời, có chút không kịp phản ứng.
“Hoa cẩm chướng màu đỏ, mười chín bông.” An Đạt nhắc lại một lần, thái độ tốc chiến tốc thắng rất rõ ràng.
“A, cậu chờ một chút, tôi giúp cậu gói lại.” Tạ Khánh dường như hoàn toàn không nghe thấy vẻ xa cách trong lời nói, từ trong tủ giữ lạnh lấy ra mười chín bông hoa, chỉnh lại cẩn thận, rồi gói lại.
May mà bộ dáng rất thuần thục, nếu không người này thật sự là không đáng tin cậy lắm.
An Đạt tỏ ra có chút nhàm chán nhìn, hành động này đã bị Tạ Khánh phát hiện, hắn cười cười, nói: “Tôi ra câu đố về hoa cho cậu đoán nhé.”
An Đạt ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Hắn cũng không quan tâm, tự mình tiếp tục: “Phía trước có một bãi cỏ, lấy một loại hoa.”
“…”
“Ha ha, không biết sao, đáp án là ‘Hoa mai’ . Tiếp tục, vẫn là một bãi cỏ, lấy một loại hoa.”
“…”
“Thế nào mà cậu lại không biết chứ, đáp án là ‘Hoa mai rừng’ . Sau đó trên cỏ một đàn dê tới, lấy một loại quả.”
“…”
“Ha ha, dâu tây! Sau đó lại một bầy sói tới nữa…”
“Dương Mai.” An Đạt bình tĩnh nói, “Tôm, tôm he, còn có đào.”
Tạ Khánh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hóa ra là cậu đã nghe qua rồi à. Không sao cả, vậy lại đến một …”
“Hoa xong chưa?” An Đạt ngắt lời hắn.
“A, được rồi…” Tạ Khánh có vẻ không tình nguyện mà đưa hoa cho An Đạt, An Đạt hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần, cậu tới là tôi đã rất mừng rồi, bạn bè mà.”
Thế nhưng An Đạt không muốn thiếu hắn bất cứ ân tình gì, có phần cương quyết hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tạ Khánh nhún vai: “Được rồi.”
An Đạt thanh toán tiền, ôm lấy hoa.
“Hoan nghênh lần sau ghé thăm.” Tạ Khánh cười híp mắt theo sát cậu đi ra khỏi cửa hàng bán hoa.
Nhưng An Đạt nghĩ thầm, lần sau nhất định không nên tới.
—————–
Tiếp đó, ba ngày sau, An Đạt lại thấy máy bay chiến đấu lượn quanh trên bầu trời.
Bởi vì cửa hàng bán hoa đó nằm trên đường từ nhà cậu đến công ty, tuy rằng An Đạt cố ý không đi qua trước cửa, thế nhưng muốn gặp cũng không phải việc khó.
Trước kia lúc không nhận ra có thể trăm ngàn lần gặp thoáng qua, hiện tại đã nhận ra, liền trở nên phiền phức.
An Đạt chẳng qua là đang đi trên phố, đột nhiên bên cạnh một trận gió thổi qua.
Người kia đi xe đạp, trên chỗ ngồi phía sau chất một đống hoa, từ phía bên người cậu lao lên.
An Đạt nhìn thấy trên chỗ ngồi phía sau là một đống hoa đầy nguy hiểm, trong lòng bỗng nhiên thấy thương hại.
Sau đó người kia lao đi rất xa rồi, mới bất thình lình quay đầu lại, vẻ mặt kinh hỉ(ngạc nhiên vui mừng) hô to: “An Đạt!”
Tiếp sau đó, người kia cũng rất bi thảm bởi vì không nhìn đường mà đâm vào trên luống hoa ven đường.
“Rầm” một tiếng, nghe rất đau.
Cậu bé đi đường bịt chặt mắt, mà An Đạt bởi vì người đàn ông hiện tại bị chôn trong một đống hoa vừa rồi đã gọi tên mình, cảm thấy mất mặt.
An Đạt lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, vô cùng muốn giả vờ như không biết hắn, thế nhưng vẫn tuân theo lương tâm nhỏ bé, đi lên trước, chìa tay ra phía hắn.
Kết quả cái người đàn ông mất mặt kia, đầu đầy cánh hoa hồng, ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn An Đạt, đột nhiên nói: “Cậu có biết ai thích nhất là giúp người khác không?”
An Đạt sửng sốt, theo trực giác hỏi lại: “Ai?”
“Mèo máy.” Cậu bé đi đường vừa rồi đứng ở bên cạnh An Đạt, nhỏ giọng nói cho An Đạt.
“Bởi vì nó luôn ‘Chìa tay giúp đỡ’, ha ha ha…”
An Đạt lạnh lùng nhìn thấy người đàn ông trên mặt đất nhanh chóng cười đến đau sốc hông, rút tay về, quay đầu rời đi.
“A, An Đạt, từ từ! Cậu đừng đi mà, ôi, đau quá!”
An Đạt cảm thấy một loại vô vị ngày càng sâu.
——————–
Lại qua vài ngày sau, cái tên chủ cửa hàng hoa quái đản kia gần như biến mất khỏi đầu An Đạt.
Dù sao chuyện đời nhàm chán từ trước đến nay không phải là trọng điểm của cuộc sống An Đạt.
An Đạt từ trạm dịch vụ quay về trụ sở chính giao tài liệu, lúc vào thang máy, trước mặt là một bó hoa.
Cậu ngẩn người, mới nhìn rõ là một người đang ôm một bó hoa hồng nhiều đến kinh người, bởi vì hoa nhiều quá còn che kín mặt cùng với nửa thân trên.
An Đạt không nghĩ nhiều, vào thang máy, xoay người, đưa lưng về phía người kia, ấn nút đóng cửa.
An Đạt nhìn lướt qua, người kia xuống trước cậu.
“Làm ơn cho đi qua một chút được không?”
Người xuống tầng trệt đã đến nơi, An Đạt nghiêng người, để cho hắn đi qua.
Người kia đi qua trước người cậu thì quay đầu lại.
An Đạt nhìn thấy mặt của hắn.
Hắn cười một cái, trước khi An Đạt kịp phản ứng, rút ra một cành hoa hồng, cắm vào túi áo trong của An Đạt.
“Lại gặp nhau rồi.” Hắn nháy mắt trái với cậu.
An Đạt thấy hắn đi ra ngoài, sau đó cửa thang máy đóng lại.
Cậu cúi đầu nhìn bông hoa trước ngực, hoa kia đang nở rộ rất đẹp.
Thế giới này chính là cái dạng này.
Người mong nhớ sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà lỡ mất, còn người không muốn gặp lại sẽ ở vào lúc không phòng bị nhất gặp phải.
Đương nhiên, nếu bỏ lỡ chuyện xảy ra lúc ban đầu, như vậy cũng sẽ không có tiếp sau.