Tạ Nhất Miên và Tạ Khánh là cùng một người.
Vì sao hắn lại có hai cái tên, phải bắt đầu nói từ khi hắn được sinh ra.
Cái tên Tạ Khánh này là do ba Tạ đặt, ba Tạ chỉ đơn giản cảm thấy rằng có đứa con trai là sự kiện đáng chúc mừng, hơn nữa ba Tạ là một người lười biếng, liền nói đứa bé gọi là Tạ Khánh đi.
Nhưng ông nội không đồng ý, ông ngay lập tức liền nổi giận, nói sao có thể đặt cái tên tầm thường như vậy, kết quả ông liền suy nghĩ, nghĩ tên cho cháu trai, suy nghĩ kỹ mấy tháng, mọi người gọi Tạ Khánh Tạ Khánh cũng quen rồi, ông đột nhiên vỗ bàn một cái, nói: “Đời người như một giấc mộng dài, trăm năm giống như một đêm đi vào giấc ngủ, vậy gọi là Tạ Nhất Miên đi!”
Ai dám làm trái ý của ông nội chứ, vì thế Tạ Khánh lại đổi thành Tạ Nhất Miên. Có thể mọi người kêu đã quen, vì thế nhũ danh* của đứa bé vẫn gọi là Tiểu Khánh Khánh thì được rồi.
Bạn học Tạ Nhất Miên luôn là một bạn học tốt, học tiếp thu khá, tính cách hiền hoà. Sau đó hắn phát hiện ra mình vô cùng say mê thích thú việc chụp ảnh, liền một lòng muốn đi làm nhiếp ảnh gia.
Chẳng ai ngờ rằng Tạ Nhất Miên trừ xưa đến nay vẫn luôn cứng nhắc sẽ cầm cameras, lắc mình biến hoá, biến thành một nhiếp ảnh gia đầy tính nghệ thuật.
Nhưng thật ra nhìn thấy từ trong những tấm ảnh của hắn, những nhiệt huyết cùng với liều lĩnh bị che dấu đều được hắn dùng ống kính chụp lại.
Bỏ cameras xuống, hắn vẫn cứ ôn hòa, mà cầm lấy cameras, hắn liền biến thân.
Bởi vậy có thể thấy được, bạn học Tạ Nhất Miên là một bạn học khó chịu.
Sau khi Tạ Nhất Miên ra nghề chụp ảnh, đã đi làm việc ở một tờ tạp chí, chụp về địa lý con người, sau đó hắn gặp được đồng sự Hạ Cảnh Ngôn. Bọn họ được phân công hợp tác chung trong cùng một chuyên mục. Sau đó cũng giống như trong tất cả các tiểu thuyết viết, tình yêu sôi nổi mà tươi đẹp chính đang vào mùa nở hoa đã xảy ra, điều duy nhất không giống người thường chính là, Hạ Cảnh Ngôn cũng là một người con trai.
Điều này đã gây ra một trận sóng gió lớn ở Tạ gia giống như phần lớn các gia đình khác.
Có điều là Tạ Nhất Miên và Hạ Cảnh Ngôn không hề lui bước, ngay lúc tình cảm của hai người phát triển ổn định, sự nghiệp phát triển không ngừng, lúc cuộc chiến gia đình cũng đạt được tiến triển bước đầu, một lần đi miền tây công tác, lên núi tuyết say sưa sưu tầm dân ca, Tạ Nhất Miên vĩnh viễn mất đi người yêu của mình.
Lúc đó sau khi Tạ Nhất Miên được cứu nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, mới phát hiện ra mình đã được yêu thương sâu sắc, so với hắn tưởng tượng còn sâu sắc hơn nhiều. Nhưng người yêu kia của hắn đã không còn nữa rồi.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy thế giới đã sụp đổ.
Sau khi ra viện, Tạ Nhất Miên bỏ công việc ở tạp chí, cho dù vẫn đam mê chụp ảnh như trước, nhưng hắn cảm thấy có phần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Thái độ của người trong nhà có chuyển biến rất lớn, người nhà họ Tạ đều sợ sẽ kích động đến Tạ Nhất Miên, nhưng Tạ Nhất Miên cảm thấy đó là làm chuyện thừa, hắn sẽ không như thế. Cho dù đau lòng thống khổ vẫn phải sống tiếp, bởi vì bây giờ sinh mệnh này không chỉ là của một mình hắn nữa, hắn còn phải thay Hạ Cảnh Ngôn ngắm nhìn thế giới này thật nhiều.
Hắn biết rằng cần phải phấn chấn lên, biết rằng phải hướng về phía trước, nhưng mà nơi sâu tận cùng trong đáy lòng vẫn khó chịu đến gần như không chống đỡ nổi nữa.
Hắn quyết định thay đổi một môi trường khác, tìm kiếm một khởi đầu mới.
Người nhà không ngăn cản hắn, bởi vì cho dù Tạ Nhất Miên bề ngoài rất bình thường, thế nhưng, vẫn rất nhanh chóng trở nên tiều tụy. Người nhà ủng hộ khiến cho Tạ Nhất Miên cảm kích, hắn đeo hành lý, đi xa giống như mọi lần trước kia, nhưng lần này cũng không phải vì sưu tầm dân ca, mà là vì một cuộc sống mới.
Hạ Cảnh Ngôn khi còn sống luôn nhắc tới một thành phố, cậu ấy nói thành phố kia phong cảnh không tệ, nói nơi đó có người rất tốt. Vì thế Tạ Nhất Miên liền đi đến nơi đó, đồng thời đổi tên gọi là Tạ Khánh, thứ nhất là tạm thời không muốn có liên quan gì đến giới nhiếp ảnh trước kia, thứ hai là quả nhiên đời người như một giấc mộng lớn, cũng nên đến lúc tỉnh lại rồi.
Tạ Khánh ở thành phố mới tìm nhà, vừa vặn cửa hàng bán hoa dưới lầu chuyển nhượng, hắn liền tiếp nhận, nhàn nhã làm ông chủ cửa hàng bán hoa cũng rất không tệ. Bởi vì lí do nhà ở, cùng kết bạn với một người đẹp trai tên là Dương Giản, vừa khéo cậu ta cũng là gay, vì thế bị cậu ta kéo vào vòng luẩn quẩn, cuộc sống dần dần phong phú lên.
Thế nhưng cho dù là bạn bè mới quen cũng phát hiện ra sự bất thường của Tạ Khánh, tới tấp khuyên hắn nên vui vẻ một chút.
Tạ Khánh lặng đi, hắn rõ ràng đã rất cố gắng bắt đầu cuộc sống, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ vui vẻ cởi mở sao?
Thanh minh lại một lần nữa, bạn học Tạ Khánh là một bạn học tốt, vì thế hắn cố gắng tự kiểm điểm lại mình, mở ra một quyển tuyển tập chuyện cười mà Hạ Cảnh Ngôn đã từng cho hắn, Hạ Cảnh Ngôn nói: “Anh nên bồi dưỡng thêm nhiều tế bào hài hước hơn.”
Vì thế Tạ Khánh đã nghĩ, có lẽ mình nên trở nên hài hước chút.
Hơn nữa Hạ Cảnh Ngôn là một người vui tươi lạc quan như vậy, hiện tại hắn còn sống thay cả phần Hạ Cảnh Ngôn, muốn giống như Hạ Cảnh Ngôn.
Chỉ có điều… Tạ Khánh là điển hình cho loại không biết cái gì là hăng quá hóa dở.
Đến khi nhóm bạn đều chịu không nổi những lúc hắn kể chuyện cười, hắn đã không sửa được nữa rồi…
Nhiều năm sau, An Đạt sau khi biết nguyên nhân hắn thích kể chuyện cười, mặt không chút thay đổi bình luận một câu: “Anh là đồ ngốc hả?”
Bạn học Tạ Khánh lệ rơi đầy mặt.
Tạ Khánh đã xa nhà rất nhiều năm, trên đường đều có liên lạc với người trong nhà, nhưng luôn không có can đảm quay về. Nhưng từ sau khi Hạ Cảnh Ngữ đến đây, hắn đi theo cô về lại tờ tạp chí trước kia, công việc rất nhiều, hắn rốt cục trở về nhà một lần.
Hắn nói với người nhà về An Đạt, hắn vốn tưởng rằng người nhà vẫn sẽ phản đối.
Nhưng lúc này đây, bọn họ đã khoan dung hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chỉ cần thật sự tốt là được rồi, người thân nói, lần sau đưa An Đạt về thăm nhà đi.
Tạ Khánh thấy cảm động, nguyện vọng khi rời khỏi nhà rốt cục bây giờ đã thực hiện được, cuộc sống mới rốt cục hoàn toàn bắt đầu rồi.
Em có nhìn thấy không? Tiểu Ngôn, em có thể mừng cho anh hay không.
Tạ Nhất Miên và Tạ Khánh là cùng một người.
Vì sao hắn lại có hai cái tên, phải bắt đầu nói từ khi hắn được sinh ra.
Cái tên Tạ Khánh này là do ba Tạ đặt, ba Tạ chỉ đơn giản cảm thấy rằng có đứa con trai là sự kiện đáng chúc mừng, hơn nữa ba Tạ là một người lười biếng, liền nói đứa bé gọi là Tạ Khánh đi.
Nhưng ông nội không đồng ý, ông ngay lập tức liền nổi giận, nói sao có thể đặt cái tên tầm thường như vậy, kết quả ông liền suy nghĩ, nghĩ tên cho cháu trai, suy nghĩ kỹ mấy tháng, mọi người gọi Tạ Khánh Tạ Khánh cũng quen rồi, ông đột nhiên vỗ bàn một cái, nói: “Đời người như một giấc mộng dài, trăm năm giống như một đêm đi vào giấc ngủ, vậy gọi là Tạ Nhất Miên đi!”
Ai dám làm trái ý của ông nội chứ, vì thế Tạ Khánh lại đổi thành Tạ Nhất Miên. Có thể mọi người kêu đã quen, vì thế nhũ danh của đứa bé vẫn gọi là Tiểu Khánh Khánh thì được rồi.
Bạn học Tạ Nhất Miên luôn là một bạn học tốt, học tiếp thu khá, tính cách hiền hoà. Sau đó hắn phát hiện ra mình vô cùng say mê thích thú việc chụp ảnh, liền một lòng muốn đi làm nhiếp ảnh gia.
Chẳng ai ngờ rằng Tạ Nhất Miên trừ xưa đến nay vẫn luôn cứng nhắc sẽ cầm cameras, lắc mình biến hoá, biến thành một nhiếp ảnh gia đầy tính nghệ thuật.
Nhưng thật ra nhìn thấy từ trong những tấm ảnh của hắn, những nhiệt huyết cùng với liều lĩnh bị che dấu đều được hắn dùng ống kính chụp lại.
Bỏ cameras xuống, hắn vẫn cứ ôn hòa, mà cầm lấy cameras, hắn liền biến thân.
Bởi vậy có thể thấy được, bạn học Tạ Nhất Miên là một bạn học khó chịu.
Sau khi Tạ Nhất Miên ra nghề chụp ảnh, đã đi làm việc ở một tờ tạp chí, chụp về địa lý con người, sau đó hắn gặp được đồng sự Hạ Cảnh Ngôn. Bọn họ được phân công hợp tác chung trong cùng một chuyên mục. Sau đó cũng giống như trong tất cả các tiểu thuyết viết, tình yêu sôi nổi mà tươi đẹp chính đang vào mùa nở hoa đã xảy ra, điều duy nhất không giống người thường chính là, Hạ Cảnh Ngôn cũng là một người con trai.
Điều này đã gây ra một trận sóng gió lớn ở Tạ gia giống như phần lớn các gia đình khác.
Có điều là Tạ Nhất Miên và Hạ Cảnh Ngôn không hề lui bước, ngay lúc tình cảm của hai người phát triển ổn định, sự nghiệp phát triển không ngừng, lúc cuộc chiến gia đình cũng đạt được tiến triển bước đầu, một lần đi miền tây công tác, lên núi tuyết say sưa sưu tầm dân ca, Tạ Nhất Miên vĩnh viễn mất đi người yêu của mình.
Lúc đó sau khi Tạ Nhất Miên được cứu nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, mới phát hiện ra mình đã được yêu thương sâu sắc, so với hắn tưởng tượng còn sâu sắc hơn nhiều. Nhưng người yêu kia của hắn đã không còn nữa rồi.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy thế giới đã sụp đổ.
Sau khi ra viện, Tạ Nhất Miên bỏ công việc ở tạp chí, cho dù vẫn đam mê chụp ảnh như trước, nhưng hắn cảm thấy có phần mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Thái độ của người trong nhà có chuyển biến rất lớn, người nhà họ Tạ đều sợ sẽ kích động đến Tạ Nhất Miên, nhưng Tạ Nhất Miên cảm thấy đó là làm chuyện thừa, hắn sẽ không như thế. Cho dù đau lòng thống khổ vẫn phải sống tiếp, bởi vì bây giờ sinh mệnh này không chỉ là của một mình hắn nữa, hắn còn phải thay Hạ Cảnh Ngôn ngắm nhìn thế giới này thật nhiều.
Hắn biết rằng cần phải phấn chấn lên, biết rằng phải hướng về phía trước, nhưng mà nơi sâu tận cùng trong đáy lòng vẫn khó chịu đến gần như không chống đỡ nổi nữa.
Hắn quyết định thay đổi một môi trường khác, tìm kiếm một khởi đầu mới.
Người nhà không ngăn cản hắn, bởi vì cho dù Tạ Nhất Miên bề ngoài rất bình thường, thế nhưng, vẫn rất nhanh chóng trở nên tiều tụy. Người nhà ủng hộ khiến cho Tạ Nhất Miên cảm kích, hắn đeo hành lý, đi xa giống như mọi lần trước kia, nhưng lần này cũng không phải vì sưu tầm dân ca, mà là vì một cuộc sống mới.
Hạ Cảnh Ngôn khi còn sống luôn nhắc tới một thành phố, cậu ấy nói thành phố kia phong cảnh không tệ, nói nơi đó có người rất tốt. Vì thế Tạ Nhất Miên liền đi đến nơi đó, đồng thời đổi tên gọi là Tạ Khánh, thứ nhất là tạm thời không muốn có liên quan gì đến giới nhiếp ảnh trước kia, thứ hai là quả nhiên đời người như một giấc mộng lớn, cũng nên đến lúc tỉnh lại rồi.
Tạ Khánh ở thành phố mới tìm nhà, vừa vặn cửa hàng bán hoa dưới lầu chuyển nhượng, hắn liền tiếp nhận, nhàn nhã làm ông chủ cửa hàng bán hoa cũng rất không tệ. Bởi vì lí do nhà ở, cùng kết bạn với một người đẹp trai tên là Dương Giản, vừa khéo cậu ta cũng là gay, vì thế bị cậu ta kéo vào vòng luẩn quẩn, cuộc sống dần dần phong phú lên.
Thế nhưng cho dù là bạn bè mới quen cũng phát hiện ra sự bất thường của Tạ Khánh, tới tấp khuyên hắn nên vui vẻ một chút.
Tạ Khánh lặng đi, hắn rõ ràng đã rất cố gắng bắt đầu cuộc sống, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ vui vẻ cởi mở sao?
Thanh minh lại một lần nữa, bạn học Tạ Khánh là một bạn học tốt, vì thế hắn cố gắng tự kiểm điểm lại mình, mở ra một quyển tuyển tập chuyện cười mà Hạ Cảnh Ngôn đã từng cho hắn, Hạ Cảnh Ngôn nói: “Anh nên bồi dưỡng thêm nhiều tế bào hài hước hơn.”
Vì thế Tạ Khánh đã nghĩ, có lẽ mình nên trở nên hài hước chút.
Hơn nữa Hạ Cảnh Ngôn là một người vui tươi lạc quan như vậy, hiện tại hắn còn sống thay cả phần Hạ Cảnh Ngôn, muốn giống như Hạ Cảnh Ngôn.
Chỉ có điều… Tạ Khánh là điển hình cho loại không biết cái gì là hăng quá hóa dở.
Đến khi nhóm bạn đều chịu không nổi những lúc hắn kể chuyện cười, hắn đã không sửa được nữa rồi…
Nhiều năm sau, An Đạt sau khi biết nguyên nhân hắn thích kể chuyện cười, mặt không chút thay đổi bình luận một câu: “Anh là đồ ngốc hả?”
Bạn học Tạ Khánh lệ rơi đầy mặt.
Tạ Khánh đã xa nhà rất nhiều năm, trên đường đều có liên lạc với người trong nhà, nhưng luôn không có can đảm quay về. Nhưng từ sau khi Hạ Cảnh Ngữ đến đây, hắn đi theo cô về lại tờ tạp chí trước kia, công việc rất nhiều, hắn rốt cục trở về nhà một lần.
Hắn nói với người nhà về An Đạt, hắn vốn tưởng rằng người nhà vẫn sẽ phản đối.
Nhưng lúc này đây, bọn họ đã khoan dung hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chỉ cần thật sự tốt là được rồi, người thân nói, lần sau đưa An Đạt về thăm nhà đi.
Tạ Khánh thấy cảm động, nguyện vọng khi rời khỏi nhà rốt cục bây giờ đã thực hiện được, cuộc sống mới rốt cục hoàn toàn bắt đầu rồi.
Em có nhìn thấy không? Tiểu Ngôn, em có thể mừng cho anh hay không.