Sau ngày đó, mặc dù cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, thế nhưng An Đạt phát hiện thái độ của Vương Cẩm Trình đối với cậu rõ ràng có chuyển biến.
Nói như thế nào đây, giống như từ giao lưu dựa trên vật chất thăng lên đến mặt tinh thần.
Bất quá ngay cả như vậy, An Đạt rốt cuộc vẫn không tiến vào được thế giới của bọn họ. Dù sao cái vòng tròn kia vẫn duy trì được tính độc lập của nó tương đối tốt.
An Đạt vẫn đi qua cửa hàng hoa của Tạ Khánh, Tạ Khánh cũng vẫn chào hỏi cậu, thế nhưng rõ ràng là cũng phấn khích hơn nhiều, có khi sẽ xông qua đường bổ nhào lên phấn khích nói với cậu “Tôi với cậu kể chuyện cười đi”.
Vài ngày sau khi đi qua như vậy, có một ngày An Đạt lại đi qua, Tạ Khánh thật sự cách con phố lớn tiếng kêu: “An Đạt! An Đạt!”
Đám người đi đường đều nhìn nhau, ai là “An Đạt” vậy?
An Đạt kiên quyết đi qua, mọi người mới tỉnh ngộ, hóa ra là cậu ta.
“Hì hì.” Tạ Khánh nhìn cậu đi lại, ý vị cười.
“Sao?” An Đạt hỏi.
Tạ Khánh đưa cho cậu một cái phong bì, nói: “Tặng cho cậu.”
An Đạt mắt nhìn hắn, hỏi: “Có thể mở ra luôn được không?”
“Đương nhiên có thể!”
An Đạt mở phong bì, bên trong là mấy tấm ảnh, trong ảnh đều là mình.
Bộ dáng vọi vã đi qua, bộ dáng đeo túi đồ dụng cụ đi xe, thậm chí còn có bộ dáng bản thân mình nhìn trộm sang hướng cửa hàng bán hoa bên này.
“Anh… Là chụp lúc nào vậy?” An Đạt cẩn thận cất ảnh đi.
“Chính là lúc bình thường đó.” Tạ Khánh cười nói, “Tôi cảm thấy được khung cảnh rất đẹp liền chụp lại thôi.”
Thật sự là ảnh rất đẹp, tuy rằng An Đạt cảm thấy mình là một người không có ưu điểm gì, nhưng lại được hắn chụp lên có vẻ như rất sinh động.
Nhìn ảnh chụp thế này, hình như mình cũng có chút thích bản thân mình.
“Cám ơn.” An Đạt nói.
“Cậu có thể phóng một tấm lớn hơn treo trong phòng ngủ.” Tạ Khánh cười to, lộ ra một bộ dáng thực tự tin đối với tác phẩm của mình.
… Cậu còn chưa có tự kỷ như vậy.
Hơn nữa trong phòng ngủ của cậu đã một bộ ảnh rất to rồi.
Lúc này trong cửa hàng có rất nhiều khách đến, Tạ Khánh để An Đạt đợi một chút, An Đạt đứng ở một bên, nhìn xung quanh.
Kết quả khách càng ngày càng nhiều, An Đạt nhìn vẻ mặt tươi cười của Tạ Khánh, nghĩ thầm buôn bán cũng không tệ lắm, có điều một mình hắn vừa chọn hoa vừa gói lại thật sự có phần bận không qua nổi.
An Đạt đối với công việc mở cửa hàng hoa này thật sự không hiểu, cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể nhìn.
Chờ Tạ Khánh hết bận, hắn duỗi cái lưng mỏi, nói: “Mẹ ơi, mệt chết đi được.” Hắn quay đầu lại thấy An Đạt, sửng sốt, “A, cậu còn ở đây mà?”
… Người này, không phải là đã quên mất mình đi. An Đạt gật gật đầu, nói: “Tôi chờ anh đấy.”
Tạ Khánh mặt đỏ lên: “Ngại quá, tôi một khi bận liền quên cả mình.”
An Đạt lắc đầu, hỏi: “Một mình anh bận thế có xoay sở được không?”
Tạ Khánh nhún nhún vai: “Tàm tạm, muốn bận liền bận, không muốn bận thì đóng cửa thôi.”
“…” Nào có buôn bán như vậy chứ.
Tạ Khánh nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Hôm nay kết thúc công việc được rồi, đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
An Đạt sửng sốt: “Anh đóng cửa thật hả?”
“Tất nhiên, vất vả rồi, đi nào.”
An Đạt trầm mặc nhìn hắn thu dọn các thứ, hỏi: “Bình thường anh nhập hàng đưa hoa gì gì đó, đều là tự anh làm sao?”
Tạ Khánh vừa thu đồ vừa nói: “Đúng vậy.”
Hắn một bên bận bịu những việc này, còn muốn một bên mở cửa hàng nữa, vậy buôn bán rốt cuộc là làm thế nào?
“Không nghĩ tới chuyện thuê người sao?” An Đạt hỏi.
Tạ Khánh gãi gãi đầu, cười hi hi: “Thuê người đắt lắm, không có tiền.”
Muốn đóng cửa liền đóng cửa, đương nhiên không có tiền.
An Đạt ngẫm lại, nói: “Tôi giúp anh tìm người nhé, thuê nó làm lúc không làm việc, không tốn bao nhiều tiền đâu.”
Tạ Khánh vội vàng nói: “Vậy… Có làm phiền cậu hay không?”
An Đạt liếc hắn một cái, nói: “Phiền toái cái gì, ngược lại anh có cần hay không?”
“Cần!” Tạ Khánh vội vàng nói, tuy rằng hắn luôn lười biếng, thế nhưng một người vừa muốn buổi sáng đi chợ hoa lấy hoa, lại muốn kiểm xếp hàng vào trong ngăn lạnh, thật sự là có chút mệt, có người phụ giúp đương nhiên tốt rồi.
“Được rồi, tôi trở về sẽ liên lạc với con bé, tối nay báo tin cho anh.” An Đạt nói.
Tạ Khánh thiếu chút nữa muốn tiến lên ôm lấy An Đạt: “Thật sự là rất cám ơn cậu! Tiểu Đạt Đạt!”
An Đạt chấn động mạnh một chút, sau đó ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn Tạ Khánh.
Tạ Khánh vươn tay ra phẩy phẩy trước mặt cậu, hỏi: “An Đạt, cậu làm sao vậy?”
An Đạt lấy lại tinh thần, hạ mắt, nói: “Không có gì.”
“A, vậy chúng ta đi ăn cơm thôi. Ha, nói lên ăn cơm, tôi nghĩ đến một chuyện cười, ngày xưa có một người họ Thái, tất cả mọi người đều gọi hắn là tiểu Thái, kết quả có một ngày…”
“Hắn bị người đem đi mất.” An Đạt ngắt lời hắn, tự mình đi bên cạnh.
Tạ Khánh bỗng chốc bị chen ngang, oán trách nói: “Tiểu Đạt Đạt, kể chuyện cười cho cậu thật không có cảm giác thành tựu.”
An Đạt vỗ vỗ vai hắn, nói: “Tôi còn có chút chuyện, không đi ăn cơm với anh được.”
“A?” Có việc mới vừa rồi còn chờ nửa ngày như vậy.
“Tôi đi đây, tạm biệt.” An Đạt vội vàng rời đi.
Tạ Khánh sờ sờ đầu, chỉ có một mình đóng cửa lên lầu tự mình nấu đồ ăn.
———
Buổi tối, An Đạt gọi điện thoại cho em họ An Đồng của mình.
“Đồng Đồng, việc đi làm lần trước em nói thế nào?”
“Miễn bàn đi, làm ở cửa hàng chuyên bán quần áo, kết quả có người cướp công của em, tức chết em đi, không thể trêu vào từ.”
“Vậy em còn muốn làm không? Bạn anh mở một cửa hàng bán hoa, cần người phụ giúp, em có đi hay không?”
“Cửa hàng bán hoa? Tiền lương thế nào?”
“Anh chưa hỏi.”
“Em nói anh à, anh không có hỏi rõ ràng thì tìm em làm gì hả!”
“Lần sau chúng ta cùng đi xem xem.”
Bên kia điện thoại trầm mặc một chốc, sau đó nói: “Được, sắp xếp thời gian đi.”
An Đạt lại cùng cô em họ trao đổi một lúc, xác định thời gian, sau đó lại muốn gọi điện thoại cho Tạ Khánh, kết quả đột nhiên nghĩ đến mình hình như không có số của Tạ Khánh.
Có chút buồn cười, sơ sót thời gian dài như vậy.
Cậu lấy từ trong ví ra danh thiếp, có lẽ lúc ở sân bay Tạ Khánh cho cậu, cậu thấy ở phía trên phương thức liên lạc…
Quên đi, cậu còn chưa ngốc đến thật sự đi thử một lần.
Cuối cùng sau lại vẫn tìm Vương Cẩm Trình, vừa mới hỏi rõ số điện thoại, lại cùng với Tạ Khánh nói một lúc.
Cúp điện thoại, An Đạt lấy ra ảnh hôm nay Tạ Khánh đưa cho cậu, cậu lại ngây ra trước ảnh chụp vừa lấy, sau đó đứng lên, đi đến trước tủ, kéo ngăn kéo, lấy ra một cái hộp.
Cậu mở cái hộp, bên trong tất cả đều là thư.
Cậu lật lật, thuận tay lấy ra một bức, lôi thư ra xem.
“Tiểu Đạt Đạt: không biết gần đây có khỏe không? Hôm nay tớ đi phỏng vấn ở một tờ tạp chí, tớ thấy không tệ, chắc chắn tớ sẽ được chọn, tớ đây thiên sinh lệ chất* như vậy, ha ha. Cậu có biết đó là tạp chí nào không? Muốn biết không? Cầu xin tớ đi, ha ha…”
An Đạt xem một lượt, người viết thư nét chữ bay bổng, giống như tính cách của cậu ta vậy.
Bất tri bất giác, An Đạt một lần xem hết toàn bộ thư trong hộp, sau đó đứng lên, nhìn ánh trăng giữa trời bên ngoài cửa sổ.