An Đạt rõ ràng đã phát hiện ra điểm ấy.
Vốn bọn họ trong lúc đó ở bên nhau là do bản thân mình đơn phương. Tạ Khánh chưa bao giờ đến tìm cậu, mỗi lần đều là cậu chủ động đến cửa hàng bán hoa, ngay cả lần trước chơi mạt chược cũng là Vương Cẩm Trình gọi cậu.
Vì thế, nếu nói Tạ Khánh muốn tránh, kỳ thật rất dễ dàng. Chỉ cần thời gian buổi tối và cuối tuần vứt cửa hàng cho An Đồng thì được rồi.
An Đạt nhìn cửa hàng bán hoa chỉ có một mình An Đồng, thở dài thật sâu.
“Anh nhỏ, anh đừng vội, em gọi điện thoại kêu ông chủ về.” An Đồng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng An Đạt mỗi lần vồ hụt(bắt trượt) thoạt nhìn có chút đáng thương.
An Đạt lắc đầu, nói: “Anh có thể đã dọa anh ấy sợ rồi, cũng không có việc gì, anh tới giúp em nhé.”
Kết quả cả đêm An Đạt giúp An Đồng, cho đến tận khi tới giờ đóng cửa, Tạ Khánh còn chưa về.
An Đồng nổi giận, nói: “Anh ấy còn như vậy em sẽ không giúp anh ấy trông tiệm nữa.”
An Đạt nghĩ nghĩ, nói: “Anh đi đây, là anh hại anh ấy không thể về.”
Kỳ thật Tạ Khánh đã sớm trở về, thế nhưng đúng là không muốn gặp An Đạt.
Hắn ngồi trong quán cà phê đối diện cửa hàng hoa, nhìn người trong tiệm.
Chờ An Đạt đi rồi, hắn mới đứng lên, đi về phía An Đồng đang dọn dẹp các thứ. An Đồng trông thấy hắn rất tức giận, hắn dỗ một lúc, An Đồng mới nguôi giận bỏ đi.
Tạ Khánh nhìn cửa hàng của mình.
Dù có qua bao lâu, vẫn không có cảm giác gì thuộc về mình.
Hắn tắt đèn, kéo cửa xuống, chuẩn bị rời đi.
Quay người lại liền nhìn thấy An Đạt.
Tạ Khánh lấy làm kinh hãi, lắp ba lắp bắp hỏi: “Sao cậu còn chưa về?”
An Đạt thản nhiên nói: “Chờ anh.”
Tạ Khánh sợ tới mức đầu đầy mồ hôi.
An Đạt tỉ mì nhìn hắn, Tạ Khánh bị nhìn đến mức tim đập rộn lên, đột nhiên An Đạt nói: “Tôi chỉ nhìn anh chút thôi, vậy tạm biệt.”
“A?”
Tạ Khánh còn chưa lấy lại tinh thần, An Đạt đã đi rồi.
Trước mắt Tạ Khánh là màn đêm trầm lắng, hắn gần như nghi ngờ rằng vừa rồi là ảo giác. Hắn run lên, cảm thấy có chút lạnh.
Sau đó, An Đạt cũng không còn đi tìm Tạ Khánh nữa.
Tạ Khánh mới đầu còn nghi ngờ quan sát, sau mới phát hiện An Đạt thật sự không có dấu hiệu tới, không khỏi hỏi An Đồng: “Anh nhỏ của em sao lại không tới đây nữa?”
An Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh không phải không muốn người ta tới sao?”
Hắn hạ mắt, nói: “Lúc cậu ấy tới anh sợ, cậu ấy không tới, trong lòng anh sao lại thấy khó chịu như vậy chứ.”
“Đây chính là đáng xem thường.”
Vương Cẩm Trình sau đó biết, hắn còn bồi thêm một câu: “Làm người chính là bị xem thường.”
Tạ Khánh vỗ bàn, nói: “Vậy làm sao bây giờ?” Hắn có phần ủ rũ, “Như trước kia rất tốt, vì sao lại đột nhiên nói cái gì mà ‘Tôi thế nào’…”
Vương Cẩm Trình lườm hắn: “Cậu chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi.” Hắn châm điếu thuốc, “Nói thật ra, tớ rất bội phục An Đạt, có dũng khí.”
Tạ Khánh ánh mắt ảm đạm một chút, nói: “Tớ chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.”
Vương Cẩm Trình đạn đạn yên, nói: “Thật sự không cân nhắc một chút sao, cái cậu An Đạt này không tệ.”
Tạ Khánh nói: “Loại chuyện thế này nói cân nhắc là có thể cân nhắc kỹ càng sao.”
“Cũng phải.” Vương Cẩm Trình gật đầu, sau đó lành lạnh bổ sung một câu, “An Đạt đáng thương.”
Tạ Khánh thật vất vả mới hồi phục tâm tình lại bị những lời này của hắn làm cho rối.
Người như An Đạt, cho dù bị cự tuyệt có lẽ cũng chỉ nói một câu “A, vậy sao” sau đó liền giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra đi.
Thế nhưng không biết vì sao, càng nhìn không ra lại càng khiến người ta đau lòng.
“Nếu nói không có ý, cậu cần gì phải do dự như vậy?” Vương Cẩm Trình hỏi.
Tạ Khánh nhìn trời, nghĩ nghĩ, nói: “Đại khái là bởi vì tớ bản tính hiền lành đáng yêu đi.”
“…”
Ngay khi Tạ Khánh nghĩ rằng An Đạt sẽ không đến, lại là một buổi tối hắn đang muốn đóng cửa, An Đạt lẳng lặng đứng đó, thật sự rất im lặng, Tạ Khánh cũng không dám mở miệng, sợ phá hủy không khí.
Thế nhưng Tạ Khánh vẫn hỏi: “Cậu đến là muốn nghe câu trả lời sao?”
An Đạt gật gật đầu.
Tạ Khánh cười khổ nói: “Thật xin lỗi.”
“A, vậy sao.”
Quả nhiên là loại phản ứng này.
Sau đó An Đạt nói: “Không có gì thật xin lỗi.”
Tạ Khánh gãi gãi đầu, nói: “Cậu rất tốt, là tôi không xứng với cậu.”
An Đạt nheo mắt lại: “Anh không cần khách sáo, tôi hiểu ý của anh.”
Không thích chính là không thích, đừng nói xứng hay không xứng đôi.
Tạ Khánh thật cẩn thận hỏi: “Vậy vẫn là bạn bè sao?”
An Đạt lắc đầu.
… Tạ Khánh lòng cũng tan vỡ.
An Đạt quả nhiên là người thẳng thắn.
Hắn nhìn trời, quả nhiên là ông trời công bằng, rõ ràng là không thích người ta, còn tham luyến tình bạn của người ta, loại tình huống này thì không thể nào xảy ra.
Kết quả ngày hôm sau, hắn lại nhìn thấy An Đạt cùng An Đồng nói chuyện với nhau trong tiệm hoa.
Cảnh tượng này quen thuộc biết bao, tốt đẹp biết bao…
Hắn nhìn An Đạt, vẫn sửng sờ ở cửa.
An Đồng nói: “Ông chủ, anh ngơ ra ở đó làm gì?”
Tạ Khánh từng bước đi vào.
Một người cảm thấy không có cảm giác thuộc về mình, có thể là có người cùng với cảm giác thật sự đáng lưu luyến.
Hắn tìm một chỗ len lén hỏi An Đạt: “Cậu vì sao… Hơ, còn ở đây?”
An Đạt liếc hắn một cái, khiến cho Tạ Khánh cảm thấy mình có thể là một con quái vật. An Đạt nói: “Vì sao tôi không thể ở đây?”
Tạ Khánh gãi gãi đầu. Người thường không phải đều cố gắng tránh đi người đã từng cự tuyệt mình hay sao?
An Đạt nhìn vào mắt Tạ Khánh, nói: “Anh không thích tôi là việc của anh, tôi muốn ở bên anh là chuyện của tôi.”
Tạ Khánh đứng đó. Cảm giác chân tay mình lạnh như băng, thế nhưng nơi ngực bên trái lại nóng đến phát bỏng.