Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô chắc mình vẫn ổn chứ?” bác sĩ Kiều hỏi lại.
“Không sao, không sao thật mà, không đau gì cả. Lúc xe đụng phải xe đạp đã chắn cho tôi.” Tiêu Kha Ái nhìn anh chăm chú, “Thật sự không sao ạ.”
“Được rồi, dù sao thì cô cũng có biển số xe, sau này có vấn đề gì thì vẫn tìm được người.” Bác sĩ Kiều không hỏi tiếp, chỉ đổi qua chuyện khác, “Cô chăm chỉ vậy, đã thế mà còn nhất quyết phải đi làm.”
“Không phải đều vì cuộc sống sao.” Tiêu Kha Ái giải thích, “Công việc tôi có được không dễ, tuần trước tôi vừa mắc lỗi, không cẩn thận làm mất một dự án, vì vậy tôi thực sự không muốn vì đi trễ lại gây ấn tượng xấu nữa.”
“Mấy giờ cô đi làm?” Người y tá đang bôi I-ốt vào chân cô ngẩng lên nhìn đồng hồ trên tường, “Gần giờ rưỡi rồi.”
“ giờ rưỡi là đã muộn rồi.” Tiêu Kha Ái xoè tay, “Vừa rồi tôi đã báo với sếp rồi, hôm nay tôi xin nghỉ, dù sao nhận được thì cũng không lỗ vốn.”
“Vậy xem như tôi làm chuyện xấu với ý tốt à?” bác sĩ Kiều nhìn đầu gối cô, “Người còn trẻ làm việc chăm chỉ, tôn trọng sự nghiệp là tốt, nhưng cũng không thể lấy mạng ra mà đua tranh.”
Nói đến đây, Tiêu Kha Ái nghĩ lại hơi sợ, may mà tốc độ xe không nhanh, nếu không hiện giờ không biết cô đang nằm đâu nữa.
“Anh nói đúng, còn đòi bồi thường giúp tôi nữa, sao mà lại có có lòng tốt làm chuyện xấu được?” Có thể nhận được tiền, Tiêu Kha Ái rất ngạc nhiên, không khỏi phục anh, “Nếu không phải có anh thì tôi để cho anh ta đi, đâu ra tiền mà lấy.”
“Cô nói vậy…” y tá cười, “Giống như là bác sĩ Kiều chúng tôi đang lừa người khác vậy.”
Tiêu Kha Ái lúc này mới nhận ra lời mình dễ hiểu sai sang ý khác.
“Ý tôi không phải vậy…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lúc đó tôi thấy cô chỉ vội đi làm, còn tưởng cô sợ bị trừ tiền chuyên cần nên muốn giúp.” Bác sĩ Kiều cười cười, “Ra đời làm việc kiếm tiền không dễ dàng.”
Tiêu Kha Ái nghe những lời này tự dưng lại thấy xúc động, “Cảm ơn.”
“Tốt xấu gì cũng xem như là hàng xóm, hôm qua cô giúp tôi tìm được mèo, cô xảy ra chuyện thì tôi phải đến giúp.” Bác sĩ Kiều khoanh tay dựa vào bàn nhìn cô.
Cô há miệng, chưa kịp cất tiếng thì bụng đã phát ra tiếng ục ục, trong phòng khám yên tĩnh nên âm thanh rất rõ ràng.
Bác sĩ Kiều khựng lại, “Cô chưa ăn sáng?”
Tiêu Kha Ái ôm bụng, xấu hổ muốn tìm khe nứt chui xuống đất, cô định tới công ty mua bánh bao ăn, ai ngờ bị đụng xe, không có thời gian để mua bánh.
“Ở đây tôi có ít bánh, cô lót dạ tạm nhé?” Y tá thu dọn I-ốt lại, “Tôi đưa cho cô.”
Tiêu Kha Ái rất ngạc nhiên, liên tục cảm ơn, cảm thấy rất xấu hổ.
“Chị đã bôi thuốc giúp tôi, còn lấy đồ ăn cho tôi… Làm phiền chị quá.”
Bác sĩ Kiều cười cười, không nói gì.
Trên người cô bị trầy da mấy chỗ, có mấy vị trí không thể tự mình bôi thuốc, lúc đầu Tiêu Kha Ái còn tưởng anh sẽ giúp bôi thuốc, kết quả bác sĩ Kiều lại gọi y tá đến.
“Bác sĩ Kiều là người chính trực, bôi thuốc phải dựa gần như vậy sao anh ấy có thể tự mình làm được.”
Một con Corgi đi ngang qua chân cô, trên người mặc chiếc áo ba lỗ có logo phòng khám, cặp mông tròn xoe ngồi xuống trước mặt cô.
“Đừng tưởng tôi không biết phụ nữ mấy cô nghĩ gì.”
“Đa Lợi! Sao em lại ở đây.” Bác sĩ Kiều ngồi xuống, nắm lấy hai chân Corgi, “Dậy rồi sao?” Anh vừa nói vừa lấy giấy lau mắt cho Corgi.
Thái độ của bác sĩ Kiều với chó mèo rất dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, còn lau mắt, bình thường có thể nói chuyện với cô nhiều hơn vài câu là nhờ mặt mũi của Pappy.
Đúng là người không bằng chó, người không bằng chó mà.
Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Tiêu Kha Ái chuyển sự chú ý của mình qua nơi khác, phát hiện cô gái đứng nói chuyện với bác sĩ Kiều trước cửa ban nãy không thấy đâu.
Tiêu Kha Ái: “Cô gái ban nãy đâu rồi ạ?”
Bác sĩ Kiều để Đa Lợi đang ôm trong lòng sang một bên, mặt không biểu cảm, “Tôi đã nhờ trợ lý đưa chó của cô ấy vào kiểm tra rồi.”
Tiêu Kha Ái để ý thấy có vẻ anh không thích cô gái kia lắm, chỉ là vấn đề này hơi tế nhị nên không tiện hỏi, vì vậy cố nén sự tò mò lại.
Lần này cô không hỏi nhưng bác sĩ Kiều chủ động nói.
“Tôi không thích người khác lợi dụng chó để tiếp cận tôi.”
Tiêu Kha Ái: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người từng lợi dụng chó Tiêu Kha Ái cực kỳ chột dạ, cười khan.
“Ha ha ha, vậy à?”
Nói rồi, bác sĩ Kiều ngừng lại, nhìn chăm chăm hành lang cạnh quầy lễ tân.
–Cộp cộp
Trước hành lang xuất hiện hai người, cô gái dẫn Labrador đi ra, nở nụ cười ngọt ngào với bác sĩ Kiều.
“Đô Đô nghịch ngợm, giả vờ ốm để được tôi chú ý.”
Đô Đô: “Không có, tôi không có, chị đừng có nói nhảm.”
“Bình thường chú ý đến em ấy hơn, cũng cần giáo dục chúng đúng cách.” Bác sĩ Kiều đối với cô ấy không nóng không lạnh, mặt nở nụ cười mang tính công việc.
Cô gái kia còn muốn nói gì đó, bác sĩ Kiều viện cớ có việc trốn vào trong văn phòng, lúc này cô ấy mới miễn cưỡng rời đi.
“Con gái thời nay nhiệt tình thật.” Corgi nằm bẹp dưới đất tặc lưỡi, “Cứ dắt chó tới hoài, tôi còn có thể nhìn ra ý định cô ấy.”
Tiêu Kha Ái cũng có ý định này rất bất an, miếng bánh trong miệng không nuốt nổi nữa. Cô có thể nhìn ra, bác sĩ Kiều rất nhạy cảm, có lẽ nói hiện thực chính là vậy, một người thích người khác sao có thể nhìn không ra, anh đã nhìn ra nên thái độ với cô gái kia hết sức lạnh nhạt.
Không thể không nói, Tiêu Kha Ái vẫn đánh giá cao thái độ rõ ràng, không mập mờ dây dưa của bác sĩ Kiều. Nếu không phải trời xui đất khiến, chính cô cũng không biết mất bao lâu mới có thể giảm được thái độ lạnh nhạt này của bác sĩ Kiều.
Nhưng bình thường anh rất ít nói về chuyện riêng của mình, giờ lại đột nhiên nói về việc yêu ghét của mình, chẳng lẽ anh ấy nhận biết suy nghĩ của cô nên uyển chuyển từ chối?
Nhưng thái độ của anh với cô không đến nỗi thờ ơ, tuy không thân thiết nhưng cũng chủ động giúp đỡ, có phải chứng tỏ là cảm giác với cô vẫn ổn, cô còn có thể mạnh dạn hơn chút?
Bây giờ Tiêu Kha Ái ngày càng thích anh, càng thân quen với bác sĩ Kiều cô càng cảm thấy anh có tất cả những điều mà cô thích.
Cô rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại lo lỡ như bác sĩ Kiều lịch sự từ chối cô một cách khéo léo, giờ lại đột ngột hỏi rõ ra thì không phải sẽ làm thêm ngượng ngùng, thậm chí không thể làm bạn bè được nữa.
Nhưng mà không hỏi rõ thì cô thấy không cam lòng.
“Người đi rồi sao?” bác sĩ Kiều thò đầu từ văn phòng nhìn ra.
“Đi rồi.” Y tá trực quầy lễ tân cười, “Con gái người ta thích anh, chứng tỏ anh có sức thu hút, dù sao anh cũng độc thân, tôi thấy cô gái kia cũng xinh đẹp, đeo túi hàng hiệu, đến chỗ chúng ta làm thẻ không thèm chớp mắt một cái, chứng tỏ điều kiện gia đình không tệ, không thử xem sao?”
“Nếu tôi nhìn vào điều kiện gia đình thì đã không đến Ngạc Giang gây dựng sự nghiệp một mình.” Bác sĩ Kiều bước ra khỏi văn phòng, tay cầm quyển sách, tắt đèn trong phòng, tìm một chỗ ngồi xuống cạnh bàn.
Cuốn sách trên tay anh cô từng thấy qua, chính là quyền “Bệnh lý động vật.”
“Anh lại ra đây đọc sách?” Y tá nói, “Trong văn phòng không yên tĩnh hơn sao?”
“Ở trong phòng lại mở đèn, phòng khám này tôi mới mở không lâu, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Bác sĩ Kiều lắc lắc quyển sách trên tay, “Biển học vô bờ.”
Khi anh nói chuyện phiếm với y tá thì có vẻ thoải mái hơn.
Tiêu Kha Ái chớp mắt, lấy sách trong túi ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Sáng nay tôi xin nghỉ, có thể ngồi đây đọc sách một lát không?”
“Được chứ.” Bác sĩ Kiều vui vẻ đồng ý, ánh mắt dừng ở quyển sách trên tay cô.
Tiêu Kha Ái quay bìa về phía anh, “Tôi chuẩn bị tham gia kỳ thi kỹ sư phòng cháy, xã hội này cạnh tranh khốc liệt quá, học hành nhiều hơn mới có thể nâng cao năng lực cạnh tranh bản thân.”
Nghe vậy bác sĩ Kiều cười, ánh mắt đảo qua mặt cô, không biết suy nghĩ gì mà lát sau gật đầu đồng tình.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tiêu Kha Ái bị anh nhìn chăm chú, trong lòng hơi hoảng, cô hơi lo mình có làm quá mức hay không.
“Chà, đây là mánh khoé mới à?” Corgi nằm bên cạnh ngẩng lên.
Không hẳn vậy, Tiêu Kha Ái nghĩ.
Nếu dùng chó không được, vậy dùng ‘chăm chỉ học hành’.
Chó corgi