Đây đã là lần thứ hai hai người cùng ăn trên một bàn cơm, không có quá nhiều lúng túng và khách sáo. Mạc Tạp dường như rất tự nhiên, cậu cầm đôi đũa lên, mời Thần Cách ăn sau đó mới bắt đầu dùng cơm. Cặp chân của cậu ở dưới bàn đung đưa tới lui, thỉnh thoảng sẽ đá trúng chân bàn.
"Những món ăn này dường như quá mặn, cậu có cảm thấy hay không?"
"Tôi vốn không có trông cậy vào một người bị chứng đầu to sẽ mua được món gì ngon."
"Này, này, nhưng tôi là có hảo tâm thấy không có ai nấu cơm cho cậu ăn mới giúp cậu mua, bình thường ai có thể có đãi ngộ như vậy? Đừng lãng phí lòng tốt của tôi được hay không?"
"Cậu tỉnh tỉnh, ôn nhu?"
"Cậu thật đúng là không có lòng biết ơn người khác!" Mạc Tạp lại gắp một hớp thức ăn bỏ vào trong miệng, nheo chân mày lại: "Quả nhiên lần thứ hai ăn mặn hơn!" Cậu tự thuyết tự thoại, đứng dậy rót chén nước đặt ở bên tay trái của Thần Cách, xem ra cậu đã đem chuyện Thần Cách thuận tay trái ghi nhớ vào trong đầu.
"Nhất định là ông chủ bán đồ ăn sơ ý, trong lúc tám chuyện phiếm đã bỏ muối hai lần, rất nhiều muối. Chẳng phải khách hàng là thượng đế, sao lại để thượng đế ăn nhiều muối như thế này?"
"Cậu không thể ngừng nói vớ vẩn?"
"Tôi đây biết, nhưng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít không phải đều có khuyết điểm của mình sao? Tôi chính là không có biện pháp cùng người khác chung sống, người khác cũng chê tôi không thú vị lắm. Cậu xem đi, cũng từng tuổi này ngay cả người yêu cũng không tìm được." Mạc Tạp khốn khổ nói.
"Vậy là cậu thích tôi sao." Thần Cách không phải dùng câu nghi vấn, giống như dạng trần thuật nhàn nhạt.
"Không thích!" Mạc Tạp dùng sợ hãi dùng câu cảm thán, lần đầu tiên bác bỏ giả thuyết của Thần Cách.
"Vậy tại sao cậu không thích nói chuyện với người khác?"
Mạc Tạp sửng sốt một chút, buông đôi đũa xuống, hơn nữa khó hiểu nghiêm túc quan sát Thần Cách ngồi đối diện, trừ gương mặt đó so với người bình thường đẹp mắt một chút, cậu thật đúng là không nghĩ ra rốt cuộc Thần Cách có cái gì đặc biệt để cho mình đối với hắn đặc biệt như thế: "Thành thật mà nói, tôi cũng không chỉ một lần suy nghĩ cái vấn đề này, nhưng mãi không tìm được đáp án. Chờ ngày nào đó nghĩ thông suốt, tôi nhất định nói cho cậu biết đầu tiên!" Mạc Tạp liếm môi một cái, cầm ly nước Thần Cách mới vừa uống qua, cậu cũng uống một hớp.
Thần Cách nhìn ly nước của mình dính đầy nước bọt của Mạc Tạp: "Cậu không cho rằng mình là người ngoài?"
Mạc Tạp không nghe rõ Thần Cách đang nói cái gì, lúc hỏi lần nữa, Thần Cách đã không muốn cùng Mạc Tạp nói chuyện, nhanh chóng sau khi cơm nước xong lại bắt đầu tiếp tục hoàn thành bản phác họa. Mạc Tạp cũng bắt đầu dọn dẹp những món ăn thừa trên bàn. Trong phòng khách rộng rãi chỉ còn lại tiếng xào xạc của cây bút máy trong tay Thần Cách cọ xác với tờ giấy cùng với âm thanh của chén đũa va chạm nhẹ nhàng lúc Mạc Tạp dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Mạc Tạp kéo ống tay áo xuống, lấy tay xoa xoa hông có chút mỏi vì lúc đứng rửa chén của mình. Thần Cách còn đang rất chuyên tâm ở một góc đồ họa, Mạc Tạp nhẹ tiếng đi ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn các bộ quần áo treo trên giá, thật là trắng noãn, giống như quần áo mới vậy. Rất nhanh cậu lại đem tầm mắt dán vào trên người Thần Cách, khi hắn nghiêm túc gương mặt cực kì đẹp. Từ phía sau thổi tới một ngọn gió khiến Mạc Tạp lành lạnh ót, cậu thận trọng nghĩ: "Nếu như có thể xuống đây chung sống như vậy, có lẽ, chẳng qua là có lẽ, Thần Cách sẽ thích mình."
Mạc Tạp hướng về phía quần áo Thần Cách, một nguyện vọng thật khó thực hiện.
Thần Cách mặc dù đang chuyên tâm đang vẽ phác họa, nhưng hắn có thể cảm giác được Mạc Tạp vẫn ở xung quanh mình. Thỉnh Thoảng sẽ hai mắt nhìn cậu. Thần Cách cũng không có bài xích, thật ra thì lúc cảm thấy có người ở bên cạnh mình, loại cảm giác này cũng không có tồi tệ như vậy, dù sao một cuộc sống sinh hoạt kéo dài như vậy luôn là sẽ cô đơn. Một người không thể khống chế được những thứ thất tình lục dục kia.
Thời gian lơ đãng đã qua hai giờ, Thần Cách đứng lên, duỗi người, tựa hồ đã hoàn thành. Đứng ở ngoài ban công, Mạc Tạp cũng đứng lên, lắc lắc đôi chân tê tê: "Làm xong?"
"Ừm!"
"Vậy tôi cũng nên đi." Mạc Tạp dời bước tới cửa.
"Cậu sớm nên đi, không hiểu rốt cuộc tại sao cậu một mực ở lại chỗ này."
Mạc Tạp cười cười đưa tay mở cửa: "Không tại sao hết, tôi chỉ muốn dành thời gian cùng cậu." Mạc Tạp đi tới ngoài cửa.
Đứng trong thang máy, cậu chợt ý thức được mình mới vừa nói cái gì, cậu bắt đầu hối hận, bản thân bây giờ sao cái gì cũng dám nói ra? Câu nói vừa rồi cũng có thể tùy tùy tiện tiện nói ra khỏi miệng? Nếu để Thần Cách hiểu lầm mình thích hắn vậy muốn làm sao bây giờ? Đúng vậy, Thần Cách sẽ nghĩ như thế nào đây? Mạc Tạp vừa thoát khỏi một mớ hỗn loạn này lại rơi vào một mớ hỗn loạn khác, tất cả cái mày đều từ một người mà diễn biến ra.
Thần Cách nhìn cái ly trên bàn khi nãy Mạc Tạp đã uống qua, cầm lên, nắm vành ly, đi tới thùng rác trước mặt. Nếu như là bình thường hắn có lẽ đã sớm không chút do dự đem cái ly dính đầy nước miếng người khác vứt bỏ, nhưng bây giờ ngón trỏ cùng ngón cái lại chậm chạp không chịu buông tay, do dự một hồi, hắn cuối cùng vẫn đem cái ly lại để lại trên bàn.
Gió thu tháng 11 xào xạc, xung quanh các quầy hàng đều là lá khô. Mạc Tạp đạp lá cây, nghe được âm thanh của lá cây khô phát ra thanh thúy đến tê liệt thanh. Đã hơn hai tuần cậu không gặp Thần Cách chính diện, chẳng qua là thỉnh thoảng cậu sẽ thấy người này ở trường. Mạc Tạp càng muốn nói cùng hắn nói chuyện, càng muốn đến gần hắn một chút.
Sau khi hoàn thành tiết thứ ba, mặt trời rốt cục đi ra. Mạc Tạp chọn một thao trường tốt hơn là ngồi hàng lang có chút chói mắt làm cho Mạc Tạp không dám ngẩng đầu. Màn hình điện thoại di động phản chiếu ra bộ dáng của cậu, cậu dùng một cái tay chặn trên đầu điện thoại di động. Lúc này mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được. Mạc Tạp đang chơi một trò chơi tên là "Là một người đàn ông phải đi đến 100 tầng". Sự thật chứng minh có lẽ Mạc Tạp cũng không phải là người đàn ông, bởi vì cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể chơi tới tầng 60, còn 40 tầng nữa, một khoảng cách tương đối xa.
"Cậu chỉ thuộc cấp bậc này?"
Nghe được âm thanh châm chọc mình, trái tim Mạc Tạp đập căng thẳng. Ánh mặt trời tựa hồ so với bình thường có chút gay gắt hơn, phơi phải cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tạp trở nên có màu đỏ tự nhiên: "Cậu tới khi nào, không có một chút âm thanh, cậu muốn hù chết người a?
Thần Cách không có để ý tới lời nói của Mạc Tạp mà ngồi xuống bên cạnh Mạc Tạp nhìn cậu chơi trò chơi. Lúc này, Mạc Tạp đã không có cách nào giữ bình tĩnh, chống chọi đến tầng 10 liền té chết. Cậu đem tất cả đỗ tội trên người Thần Cách, di chuyển ngồi xa Thần Cách, đưa lưng về phía Thần Cách: "Cậu đừng nhìn tôi a, cậu không biết bị người khác nhìn sẽ ảnh hưởng tâm lý?"
"Phải không?"
"Nhìn đi, lại chết, cái này tất cả đều là lỗi của cậu."
Thần Cách đưa tay đoạt lấy điện thoại của Mạc Tạp, Mạc Tạp quay lưng trở lại: "Làm gì vậy?"
Thần Cách không lên tiếng, cầm điện thoại di động lên liền chơi tiếp. Mạc Tạp đóng băng, không có chút phản ứng trước tình huống này. Thần Cách nhìn Mạc Tạp: "Ngốc nghếch, ở đây làm gì? Mau che ánh nắng lại!"
Mạc Tạp cau mũi một cái, gương mặt không phục nhưng vẫn đưa tay ra giúp Cách che ánh sáng chiếu đến điện thoại di động, thỉnh thoảng cúi đầu xem Thần Cách chơi như thế nào, trong lòng một mực nguyền rủa hắn ngã xuống chết đi, nhìn hắn một cách đầy tự mãn. Nhưng chuyện không như vậy, Mạc Tạp dùng tay che nắng lâu như vậy nên ngày càng bủn rủn. Cậu không thể nhịn được nữa, thúc giục: "Cậu có thể chết nhanh lên một chút được hay không? Tay tôi mềm nhĩn rồi này!"
"Đừng quấy rầy, che nắng tốt lắm!" Căn bản cũng không nương tay cho Mạc Tạp một lần, Thần Cách trước sau nhìn chằm chằm điện thoại di động. Không bao lâu, Thần Cách ngẩng đầu lên, đem điện thoại ném trả lại cho Mạc Tạp.
Mạc Tạp cầm điện thoại di động lên, nhìn vào màn hình, nhất thời hai mắt tràn đầy khâm phục, đưa ngón tay cái hướng về phía Thần Cách thở dài nói: "Cậu quả nhiên là đàn ông!" Thì ra là Mạc Tạp phán định tiêu chuẩn làm một người đàn ông thông qua một trò chơi điện thoại di động.
"Chẳng qua là chính cậu quá ngu ngốc!"
"Này niên đệ, tôi phát hiện cậu đặc biệt ghét ta đó. Cậu rốt cuộc ghét ta ở chỗ nào? Nói ra cho tôi tham khảo một chút.
"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ nói cho cậu biết."
"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?"
"Dù sao không phải là hôm nay!"
Mạc Tạp ngờ vực nhìn chằm chằm Thần Cách, không hài lòng và nói: "Cậu đúng là một người hẹp hòi, tôi cũng không có cầu xin để cho cậu thích tôi!"
"Phải không?" Thần Cách tựa hồ có chút lãnh đạm.
Chuông vào học vang lên, Thần Cách đứng lên, đi được ba bước liền bị Mạc Tạp gọi lại: "Chuyện này, tôi nói, không phải là tôi hỏi cậu mấy vấn đề lành mạnh sao ?” Chuyện này không giải thích được, để cho Thần Cách nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mạc Tạp, ánh mắt Mạc Tạp lóe lên, trong đầu tìm tòi từ ngữ thích hợp để diễn tả ý mình muốn nói.
"Cậu không phải nói ngày nào đó tâm tình tốt mới nói cho ta biết sao? Cậu cũng biết chúng ta tuy ở tại một tòa nhà nhưng cơ hội thấy mặt nhau cũng không nhiều." Mạc Tạp lượn quanh đề tài so với trái đất còn xa hơn: "Nói cách khác, vạn nhất cậu ngày nào đó trúng số độc đắc, bị mỹ nữ tỏ tình, trên đường đạp phải phân chó, tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn lại không tìm được tôi."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Tôi không muốn nói gì hết!"
Thần Cách lười để ý tới, Mạc Tạp nói tiếp: "Ý của tôi là, để cho cậu dễ dàng tìm được tôi, chúng ta hãy trao đổi ssố điện thoại của nhau, cậu cảm thấy như thế nào?"
Mạc Tạp rốt cục vẫn phải mở miệng, khóe miệng Thần Cách hiện lên vẻ tươi cười: "Muốn?"
"Không phải là tôi muốn, đây không phải là để cho cậu thuận tiện tìm được tôi người sao?" Liền một câu nói: "Có cho hay không?"
"Không cho!" Quả nhiên chỉ có một câu nói, Mạc Tạp có lòng tốt đề nghị lại bị dứt khoát cự tuyệt. Cậu cho tới bây giờ là lần đầu tiên thấp giọng hạ khí, mặt dày, không để ý hình tượng xin số điện thoại người khác lại đổi lấy là thái độ như vậy. Mạc Tạp cảm thấy thế giới này đã càng ngày càng biến đổi, giữa con người với con người không có tình thương yêu, Trái đất sắp bị hủy diệt!
"Không phải là Thần Cách chưa cho số điện thoại thôi sao, có cần thiết dùng tới ý nghĩ cực đoan như vậy không?"
Xác định Thần Cách đã đi xa, Mạc Tạp mới mắng: "Thần Cách, cậu bán một..." Cậu suy nghĩ một chút, cảm giác mình chưa phải hy vọng Thần Cách đi bán cái mông, vì vậy sửa lại: "Cậu bán dứa!"
Đây đã là lần thứ hai hai người cùng ăn trên một bàn cơm, không có quá nhiều lúng túng và khách sáo. Mạc Tạp dường như rất tự nhiên, cậu cầm đôi đũa lên, mời Thần Cách ăn sau đó mới bắt đầu dùng cơm. Cặp chân của cậu ở dưới bàn đung đưa tới lui, thỉnh thoảng sẽ đá trúng chân bàn.
"Những món ăn này dường như quá mặn, cậu có cảm thấy hay không?"
"Tôi vốn không có trông cậy vào một người bị chứng đầu to sẽ mua được món gì ngon."
"Này, này, nhưng tôi là có hảo tâm thấy không có ai nấu cơm cho cậu ăn mới giúp cậu mua, bình thường ai có thể có đãi ngộ như vậy? Đừng lãng phí lòng tốt của tôi được hay không?"
"Cậu tỉnh tỉnh, ôn nhu?"
"Cậu thật đúng là không có lòng biết ơn người khác!" Mạc Tạp lại gắp một hớp thức ăn bỏ vào trong miệng, nheo chân mày lại: "Quả nhiên lần thứ hai ăn mặn hơn!" Cậu tự thuyết tự thoại, đứng dậy rót chén nước đặt ở bên tay trái của Thần Cách, xem ra cậu đã đem chuyện Thần Cách thuận tay trái ghi nhớ vào trong đầu.
"Nhất định là ông chủ bán đồ ăn sơ ý, trong lúc tám chuyện phiếm đã bỏ muối hai lần, rất nhiều muối. Chẳng phải khách hàng là thượng đế, sao lại để thượng đế ăn nhiều muối như thế này?"
"Cậu không thể ngừng nói vớ vẩn?"
"Tôi đây biết, nhưng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít không phải đều có khuyết điểm của mình sao? Tôi chính là không có biện pháp cùng người khác chung sống, người khác cũng chê tôi không thú vị lắm. Cậu xem đi, cũng từng tuổi này ngay cả người yêu cũng không tìm được." Mạc Tạp khốn khổ nói.
"Vậy là cậu thích tôi sao." Thần Cách không phải dùng câu nghi vấn, giống như dạng trần thuật nhàn nhạt.
"Không thích!" Mạc Tạp dùng sợ hãi dùng câu cảm thán, lần đầu tiên bác bỏ giả thuyết của Thần Cách.
"Vậy tại sao cậu không thích nói chuyện với người khác?"
Mạc Tạp sửng sốt một chút, buông đôi đũa xuống, hơn nữa khó hiểu nghiêm túc quan sát Thần Cách ngồi đối diện, trừ gương mặt đó so với người bình thường đẹp mắt một chút, cậu thật đúng là không nghĩ ra rốt cuộc Thần Cách có cái gì đặc biệt để cho mình đối với hắn đặc biệt như thế: "Thành thật mà nói, tôi cũng không chỉ một lần suy nghĩ cái vấn đề này, nhưng mãi không tìm được đáp án. Chờ ngày nào đó nghĩ thông suốt, tôi nhất định nói cho cậu biết đầu tiên!" Mạc Tạp liếm môi một cái, cầm ly nước Thần Cách mới vừa uống qua, cậu cũng uống một hớp.
Thần Cách nhìn ly nước của mình dính đầy nước bọt của Mạc Tạp: "Cậu không cho rằng mình là người ngoài?"
Mạc Tạp không nghe rõ Thần Cách đang nói cái gì, lúc hỏi lần nữa, Thần Cách đã không muốn cùng Mạc Tạp nói chuyện, nhanh chóng sau khi cơm nước xong lại bắt đầu tiếp tục hoàn thành bản phác họa. Mạc Tạp cũng bắt đầu dọn dẹp những món ăn thừa trên bàn. Trong phòng khách rộng rãi chỉ còn lại tiếng xào xạc của cây bút máy trong tay Thần Cách cọ xác với tờ giấy cùng với âm thanh của chén đũa va chạm nhẹ nhàng lúc Mạc Tạp dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Mạc Tạp kéo ống tay áo xuống, lấy tay xoa xoa hông có chút mỏi vì lúc đứng rửa chén của mình. Thần Cách còn đang rất chuyên tâm ở một góc đồ họa, Mạc Tạp nhẹ tiếng đi ra ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn các bộ quần áo treo trên giá, thật là trắng noãn, giống như quần áo mới vậy. Rất nhanh cậu lại đem tầm mắt dán vào trên người Thần Cách, khi hắn nghiêm túc gương mặt cực kì đẹp. Từ phía sau thổi tới một ngọn gió khiến Mạc Tạp lành lạnh ót, cậu thận trọng nghĩ: "Nếu như có thể xuống đây chung sống như vậy, có lẽ, chẳng qua là có lẽ, Thần Cách sẽ thích mình."
Mạc Tạp hướng về phía quần áo Thần Cách, một nguyện vọng thật khó thực hiện.
Thần Cách mặc dù đang chuyên tâm đang vẽ phác họa, nhưng hắn có thể cảm giác được Mạc Tạp vẫn ở xung quanh mình. Thỉnh Thoảng sẽ hai mắt nhìn cậu. Thần Cách cũng không có bài xích, thật ra thì lúc cảm thấy có người ở bên cạnh mình, loại cảm giác này cũng không có tồi tệ như vậy, dù sao một cuộc sống sinh hoạt kéo dài như vậy luôn là sẽ cô đơn. Một người không thể khống chế được những thứ thất tình lục dục kia.
Thời gian lơ đãng đã qua hai giờ, Thần Cách đứng lên, duỗi người, tựa hồ đã hoàn thành. Đứng ở ngoài ban công, Mạc Tạp cũng đứng lên, lắc lắc đôi chân tê tê: "Làm xong?"
"Ừm!"
"Vậy tôi cũng nên đi." Mạc Tạp dời bước tới cửa.
"Cậu sớm nên đi, không hiểu rốt cuộc tại sao cậu một mực ở lại chỗ này."
Mạc Tạp cười cười đưa tay mở cửa: "Không tại sao hết, tôi chỉ muốn dành thời gian cùng cậu." Mạc Tạp đi tới ngoài cửa.
Đứng trong thang máy, cậu chợt ý thức được mình mới vừa nói cái gì, cậu bắt đầu hối hận, bản thân bây giờ sao cái gì cũng dám nói ra? Câu nói vừa rồi cũng có thể tùy tùy tiện tiện nói ra khỏi miệng? Nếu để Thần Cách hiểu lầm mình thích hắn vậy muốn làm sao bây giờ? Đúng vậy, Thần Cách sẽ nghĩ như thế nào đây? Mạc Tạp vừa thoát khỏi một mớ hỗn loạn này lại rơi vào một mớ hỗn loạn khác, tất cả cái mày đều từ một người mà diễn biến ra.
Thần Cách nhìn cái ly trên bàn khi nãy Mạc Tạp đã uống qua, cầm lên, nắm vành ly, đi tới thùng rác trước mặt. Nếu như là bình thường hắn có lẽ đã sớm không chút do dự đem cái ly dính đầy nước miếng người khác vứt bỏ, nhưng bây giờ ngón trỏ cùng ngón cái lại chậm chạp không chịu buông tay, do dự một hồi, hắn cuối cùng vẫn đem cái ly lại để lại trên bàn.
Gió thu tháng xào xạc, xung quanh các quầy hàng đều là lá khô. Mạc Tạp đạp lá cây, nghe được âm thanh của lá cây khô phát ra thanh thúy đến tê liệt thanh. Đã hơn hai tuần cậu không gặp Thần Cách chính diện, chẳng qua là thỉnh thoảng cậu sẽ thấy người này ở trường. Mạc Tạp càng muốn nói cùng hắn nói chuyện, càng muốn đến gần hắn một chút.
Sau khi hoàn thành tiết thứ ba, mặt trời rốt cục đi ra. Mạc Tạp chọn một thao trường tốt hơn là ngồi hàng lang có chút chói mắt làm cho Mạc Tạp không dám ngẩng đầu. Màn hình điện thoại di động phản chiếu ra bộ dáng của cậu, cậu dùng một cái tay chặn trên đầu điện thoại di động. Lúc này mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được. Mạc Tạp đang chơi một trò chơi tên là "Là một người đàn ông phải đi đến tầng". Sự thật chứng minh có lẽ Mạc Tạp cũng không phải là người đàn ông, bởi vì cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể chơi tới tầng , còn tầng nữa, một khoảng cách tương đối xa.
"Cậu chỉ thuộc cấp bậc này?"
Nghe được âm thanh châm chọc mình, trái tim Mạc Tạp đập căng thẳng. Ánh mặt trời tựa hồ so với bình thường có chút gay gắt hơn, phơi phải cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tạp trở nên có màu đỏ tự nhiên: "Cậu tới khi nào, không có một chút âm thanh, cậu muốn hù chết người a?
Thần Cách không có để ý tới lời nói của Mạc Tạp mà ngồi xuống bên cạnh Mạc Tạp nhìn cậu chơi trò chơi. Lúc này, Mạc Tạp đã không có cách nào giữ bình tĩnh, chống chọi đến tầng liền té chết. Cậu đem tất cả đỗ tội trên người Thần Cách, di chuyển ngồi xa Thần Cách, đưa lưng về phía Thần Cách: "Cậu đừng nhìn tôi a, cậu không biết bị người khác nhìn sẽ ảnh hưởng tâm lý?"
"Phải không?"
"Nhìn đi, lại chết, cái này tất cả đều là lỗi của cậu."
Thần Cách đưa tay đoạt lấy điện thoại của Mạc Tạp, Mạc Tạp quay lưng trở lại: "Làm gì vậy?"
Thần Cách không lên tiếng, cầm điện thoại di động lên liền chơi tiếp. Mạc Tạp đóng băng, không có chút phản ứng trước tình huống này. Thần Cách nhìn Mạc Tạp: "Ngốc nghếch, ở đây làm gì? Mau che ánh nắng lại!"
Mạc Tạp cau mũi một cái, gương mặt không phục nhưng vẫn đưa tay ra giúp Cách che ánh sáng chiếu đến điện thoại di động, thỉnh thoảng cúi đầu xem Thần Cách chơi như thế nào, trong lòng một mực nguyền rủa hắn ngã xuống chết đi, nhìn hắn một cách đầy tự mãn. Nhưng chuyện không như vậy, Mạc Tạp dùng tay che nắng lâu như vậy nên ngày càng bủn rủn. Cậu không thể nhịn được nữa, thúc giục: "Cậu có thể chết nhanh lên một chút được hay không? Tay tôi mềm nhĩn rồi này!"
"Đừng quấy rầy, che nắng tốt lắm!" Căn bản cũng không nương tay cho Mạc Tạp một lần, Thần Cách trước sau nhìn chằm chằm điện thoại di động. Không bao lâu, Thần Cách ngẩng đầu lên, đem điện thoại ném trả lại cho Mạc Tạp.
Mạc Tạp cầm điện thoại di động lên, nhìn vào màn hình, nhất thời hai mắt tràn đầy khâm phục, đưa ngón tay cái hướng về phía Thần Cách thở dài nói: "Cậu quả nhiên là đàn ông!" Thì ra là Mạc Tạp phán định tiêu chuẩn làm một người đàn ông thông qua một trò chơi điện thoại di động.
"Chẳng qua là chính cậu quá ngu ngốc!"
"Này niên đệ, tôi phát hiện cậu đặc biệt ghét ta đó. Cậu rốt cuộc ghét ta ở chỗ nào? Nói ra cho tôi tham khảo một chút.
"Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ nói cho cậu biết."
"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?"
"Dù sao không phải là hôm nay!"
Mạc Tạp ngờ vực nhìn chằm chằm Thần Cách, không hài lòng và nói: "Cậu đúng là một người hẹp hòi, tôi cũng không có cầu xin để cho cậu thích tôi!"
"Phải không?" Thần Cách tựa hồ có chút lãnh đạm.
Chuông vào học vang lên, Thần Cách đứng lên, đi được ba bước liền bị Mạc Tạp gọi lại: "Chuyện này, tôi nói, không phải là tôi hỏi cậu mấy vấn đề lành mạnh sao ?” Chuyện này không giải thích được, để cho Thần Cách nghiêng đầu nhìn chằm chằm Mạc Tạp, ánh mắt Mạc Tạp lóe lên, trong đầu tìm tòi từ ngữ thích hợp để diễn tả ý mình muốn nói.
"Cậu không phải nói ngày nào đó tâm tình tốt mới nói cho ta biết sao? Cậu cũng biết chúng ta tuy ở tại một tòa nhà nhưng cơ hội thấy mặt nhau cũng không nhiều." Mạc Tạp lượn quanh đề tài so với trái đất còn xa hơn: "Nói cách khác, vạn nhất cậu ngày nào đó trúng số độc đắc, bị mỹ nữ tỏ tình, trên đường đạp phải phân chó, tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn lại không tìm được tôi."
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Tôi không muốn nói gì hết!"
Thần Cách lười để ý tới, Mạc Tạp nói tiếp: "Ý của tôi là, để cho cậu dễ dàng tìm được tôi, chúng ta hãy trao đổi ssố điện thoại của nhau, cậu cảm thấy như thế nào?"
Mạc Tạp rốt cục vẫn phải mở miệng, khóe miệng Thần Cách hiện lên vẻ tươi cười: "Muốn?"
"Không phải là tôi muốn, đây không phải là để cho cậu thuận tiện tìm được tôi người sao?" Liền một câu nói: "Có cho hay không?"
"Không cho!" Quả nhiên chỉ có một câu nói, Mạc Tạp có lòng tốt đề nghị lại bị dứt khoát cự tuyệt. Cậu cho tới bây giờ là lần đầu tiên thấp giọng hạ khí, mặt dày, không để ý hình tượng xin số điện thoại người khác lại đổi lấy là thái độ như vậy. Mạc Tạp cảm thấy thế giới này đã càng ngày càng biến đổi, giữa con người với con người không có tình thương yêu, Trái đất sắp bị hủy diệt!
"Không phải là Thần Cách chưa cho số điện thoại thôi sao, có cần thiết dùng tới ý nghĩ cực đoan như vậy không?"
Xác định Thần Cách đã đi xa, Mạc Tạp mới mắng: "Thần Cách, cậu bán một..." Cậu suy nghĩ một chút, cảm giác mình chưa phải hy vọng Thần Cách đi bán cái mông, vì vậy sửa lại: "Cậu bán dứa!"