Trong lòng của Mạc Tạp vô cùng thấp thỏm, cố gắng nhớ lại trong nhà có cái gì mà người khác không nhận ra, nhưng có lẽ là đồ người không nhận ra quá nhiều, làm Mạc Tạp vô cùng hối hận vì đã đồng ý yêu cầu của Thần Cách.
Mạc Tạp mở cửa cho Thần Cách cho vào nhà. Vốn là cậu muốn nói nhà có hơi nhỏ một chút, nhưng sau đó suy nghĩ nói như vậy quá kiểu cách cũng liền không nói ra miệng.
Thần Cách nhìn quanh căn nhà một cái, rất đơn giản không có trang trí nhiều, đồ nội thất tất cả đều là màu trắng cùng màu xám tro, ngay cả sàn nhà cũng là màu trắng, trong nhà không quá tối. Trên tường gần hành lang có những tấm ảnh, Thần Cách đi tới. Là hình của Mạc Tạp khi còn bé, dáng vẻ tựa hồ chưa được mười mấy tuổi. Trong hình một cậu bé nhuộm tóc vàng hướng về phía ống kính nở một nụ cười thật to, một bộ dáng thỏa mãn tốt đẹp.
Thấy Thần Cách vẫn nhìn hình của mình, Mạc Tạp có chút ngượng ngùng đi tới, đứng ở bên cạnh Thần Cách: "Không có gì đẹp mắt, đều là trước kia, đã thật lâu không có chụp hình, không cho phép cậu cười tôi trước kia xấu xí."
"Tại sao bây giờ không chụp?"
"Trưởng thành cũng không muốn làm những chuyện không có ý nghĩa này." Mạc Tạp sau khi nói xong dừng một chút, sau đó dùng tay chỉ vào tấm hình một người đàn ông trung niên: "Đây là ba tôi, như tôi đã nói với cậu, ông đã lên thiên đường rồi." Mạc Tạp nói một tia biểu lộ cũng không có.
"Cậu hiếm khi nhắc tới ba mình."
"Có cái gì tốt để nhắc, nhắc nhiều cũng sẽ không sống lại được. Lại nói bây giờ tôi đã không sao, tại sao phải nhắc tới những chuyện chuyện thương tâm đã qua này?"
"Là cậu không dám đối mặt."
Bị một câu nói đâm trúng sự thật, Mạc Tạp có chút tức giận: "Tôi mới không có, không biết cậu thật sự hay đang làm bộ rất hiểu tôi đang nghĩ gì vậy."
"Bây giờ tính tình của cậu như vậy cũng là vì ba cậu đã đi."
"Không phải như vậy."
"Thật là mạnh miệng. Nếu như cậu không học được cách chấp nhận, tính tình như vậy sau này ra ngoài xã hội sẽ thua thiệt."
"Giáo dục tôi ít một chút, tự tôi biết muốn cái gì."
"Muốn cái gì?" Thần Cách hỏi rất trực tiếp, Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách, dáng vẻ muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại cuống quít xoay người: "Tôi giúp cậu rót một tách trà."
Thần Cách đem tay sờ vào mặt của Mạc Tạp mười mấy tuổi trong hình: "Mạc Tạp, có những chuyện cần phải nói ra, người khác mới có thể hiểu cậu đang muốn gì."
"Tôi đã nói tất cả, tôi đang rất hài lòng về mình bây giờ."
"Nhưng tôi không hài lòng."
Không dám đối mặt đi đồ nhát gan, một ngày nào đó tâm sẽ mắc bệnh cho coi.
Lúc này, mẹ Mạc Tạp về tới nhà, thấy trước cửa có hai đôi giày, có chút kinh ngạc còn tưởng rằng là Hác Suất tới. Cho đến ngẩng đầu lên thì càng kinh ngạc, Mạc Tạp bao nhiêu năm nay đã không có mang một khuôn mặt mới về nhà, hơn nữa khuôn mặt mới này thật đúng là làm cho động lòng người. Dựa vào sự thu hút khác giới này, mặt của bà cười nở hoa: "Khách tới nhà à, là bạn của Mạc Tạp chứ gì. Thật là, thằng nhóc này cũng không nói một tiếng để bác còn đi mua ít thức ăn đãi khách."
"Chào dì, dì đừng khách khí, là con tới quấy rầy mọi người mới đúng. Con tên là Thần Cách, học cùng trường với Mạc Tạp. Bởi vì tạm thời không về nhà được, cho nên con phải làm phiền dì một đêm." Dáng vẻ của Thần Cách bây giờ tựa như một người rất lễ phép, giống như một người giao thiệp với người khác rất tốt.
Mạc Tạp quan sát Thần Cách, nhớ lại lời Ngũ Khu Dương nói, cảm giác giống như mình với Thần Cách trái ngược nhau. Mình không cách nào đối với người xa lạ nói chuyện lưu loát, lại hết lần này tới lần khác có thể ở trước mặt hắn nhẹ nhõm như vậy. Vậy mà ngay cả Thần Cách tựa hồ đối với người khác cũng ôn nhu như vậy mà hết lần này tới lần khác đối với mình dử như vậy, nói không chừng, hắn cũng thích mình? Mạc Tạp liều mạng phe phẩy đầu, làm sao có thể, làm sao có thể, thật là nằm mơ giữa ban ngày.
"Một mình con ở nơi đó nổi điên làm gì vậy? Ti vi cũng không mở, nước cũng không có, để cho khách đứng ở đây." Mẹ Mạc Tạp mắng cậu một trận.
"Con đây không chuẩn bị những thứ kia cũng không sau."
Mẹ cậu cười cười đem Thần Cách kéo đến trên ghế sa lon ngồi: "Đừng để ý tới thằng nhóc kia, đầu óc nó có chút chậm hiểu. Con tên là Thần Cách đúng không? Ba mẹ con như thế nào? Hẳn con cũng đã có bạn gái rồi, quen bao lâu rồi? Là con trai độc nhất sao?"
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Có phiền hay không a?"
Ngay cả Mạc Tạp cũng bị thái độ thái quá của mẹ mình đối với Thần Cách làm cho hoảng sợ, nhưng mà dáng vẻ của Thần Cách trông rất bình thường như không có chuyện gì. Mẹ cậu cũng ý thức được mình nói quá nhiều: "Con xem dì này, thật vất vả Mạc Tạp mới mang một người bạn về nhà nên dì thật cao hứng đến quên mất chưa nấu cơm. Dì đi nấu cơm, con thích ăn cái gì?"
"Dì tùy tiện nấu cái gì cũng được, không cần quá phiền toái đâu dì."
"Sao lại phiền toái chứ? Trước kia dì cùng Mạc Tạp hai người ăn cơm rất vắng lặng, nay ba người cùng ăn sẽ rất náo nhiệt. Sau này con có thể đến nhà dì chơi thường xuyên." Xem ra mẹ cậu quả thật thật cao hứng.
"Vậy sau này thường xuyên đến đây quấy rầy dì, đừng nói con làm phiền mọi người nhe."
"Được, được."
Mạc Tạp ngồi sang ghế dự bị, mặc dù biết Thần Cách nói cho lễ phép vậy thôi, thế nhưng câu sau này thường xuyên đến quấy rầy khiến cho Mạc Tạp bận tâm, suy nghĩ kì quái.
Trên bàn cơm, lời của mẹ Mạc Tạp đặc biệt nhiều. Bà cùng Thần Cách trò chuyện, Thần Cách cũng trả lời lưu loát. Mạc Tạp ngồi ở bên cạnh cắn chiếc đũa, sự thật lại một lần nữa chứng minh, ngay cả mẹ so với mình còn hấp dẫn hơn nhiều.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Mạc Tạp rửa chén, Thần Cách đi tắm, Mạc Tạp trong phòng khách đem chăn vỗ một lần rồi một lần nữa, ủi cho đến khi không có nếp nhăn nữa thì thôi. Sau đó cậu hướng cửa phòng ngủ nhìn một chút, xác định không ai, cậu bước vào đem lỗ mũi đặt ở gối đầu ngửi ngửi, sợ có mùi gì đó lạ. Cuối cùng cậu đem tất cả đồ dùng để bên trái, để cho Thần Cách cầm thuận tay một chút.
Xác định không có vấn đề gì nữa, Mạc Tạp duỗi thẳng lưng một cái, đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra. Cậu nằm ở phía trên nhìn phía ngoài lên đèn huy hoàng, ở chỗ này thật lâu, phía bên ngoài cửa sổ một mực đang thay đổi. Đang lúc Mạc Tạp cảm thán thời gian, sau lưng một mùi thơm ngát bay tới, Mạc Tạp ngay cả đầu không quay lại cũng biết là Thần Cách: "Cậu dùng sữa tắm của nhà tôi cũng dễ ngửi như vậy."
"Nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn xem nhà còn có thể sửa cao thêm bao nhiêu." Mạc Tạp nói loạn xạ, thật lâu, Mạc Tạp đem tầm mắt thu hồi lại: "Thần Cách, hỏi cậu một một vấn đề này, đơn thuần mọi người trao đổi bình thường, tuyệt đối không có ý gì bất chính." Mạc Tạp trịnh trọng thanh minh.
"Có thể đừng nói quá nhiều lời thừa thải hay không?"
"Ngũ Khu Dương nói hắn là một người thuộc thế giới thứ ba, cho nên tôi, tôi liền có chút tò mò, cậu đối với đàn ông sẽ có cảm giác sao?" Mạc Tạp cảm giác mình hỏi quá chột dạ, cho tới mức không dám nhìn ánh mắt của Thần Cách.
"Cậu hỏi làm gì?"
"À không có gì, tôi chính là hỏi một chút. Dĩ nhiên, tôi đối với đàn ông nhất định là không có cảm giác gì. Không biết lúc cậu đi lên có thấy dưới lầu có nhà bán thịt heo không? Tương lai của tôi là phải cưới thiên kim nhà bọn họ." Thân thể của Mạc Tạp lúc bên trái, lúc bên phải, có thể đem so sánh với Tôn Ngộ Không.
Thần Cách đột nhiên nắm tay của Mạc Tạp, ngón tay xinh đẹp, ấm áp đan xen vào các ngón tay của Mạc Tạp: "Có cảm giác không?"
Môi dưới của Mạc Tạp cũng mau chóng bị cậu cắn đổ máu, lắc đầu một cái: "Cảm giác gì cũng không có ."
Thần Cách dùng một cái tay khác, tiếp tục đặt lên trên cổ của Mạc Tạp nhẹ nhàng lướt qua. Mạc Tạp không nhịn được một trận run rẩy, lòng kiên định đã khó lòng phòng bị: "Vẫn là không có cảm giác gì."
"Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt như vậy?"
"Tôi ói một đống nước miếng vào người cậu bây giờ. Người nào đỏ mặt chứ, là do tay của cậu quá nóng, làm cho tôi nóng theo. Tôi cũng không khách khí." Mạc Tạp ý đồ che giấu, ai ngờ nói nhanh quá, thật có một đống nước miếng bay ra, rơi vào trên áo sơ mi trắng noãn của Thần Cách. Thần Cách liếc mắt nhìn: "Làm phiền cậu chú ý vệ sinh một chút."
"Tôi không phải cố ý, cỡi ra, tôi giúp cậu giặt sạch." Mạc Tạp nhón chân lên, giúp Thần Cách cỡi nút áo ra, tâm tình vô cùng phức tạp. Mất thật lâu mới cỡi ra được, liền vội vã nói chúc ngủ ngon, dùng sức đóng cửa lại. Trong tay cậu nắm thặt chặt áo của Thần Cách, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó đem áo bỏ vào trong máy giặt quần áo, bắt đầu đem hành lý lấy ra.
Mạc Tạp mở tủ treo quần áo ra, bắt chước trên ti vi lấy từng bộ đồ ra đếm thích thay vì hoa hồng: "Không thích, thích, không thích, thích, không thích, thích, đặc biệt thích, đặc biệt thích, vô cùng thích."
Cuối cùng Mạc Tạp đem tất cả quần áo dẹp vào trong tủ lại, ở phía ngoài hai chân đạp loạn xạ, phát ra giọng buồn buồn: "Làm sao bây giờ??? Giống như đã không chịu nổi."
Đều do Thần Cách, khuấy loạn cuộc sống của mình, cậu dám làm như vậy. Mạc Tạp vừa dọn dẹp quần áo xong, lại bới tung chúng lên ngổn ngang.
Trong lòng của Mạc Tạp vô cùng thấp thỏm, cố gắng nhớ lại trong nhà có cái gì mà người khác không nhận ra, nhưng có lẽ là đồ người không nhận ra quá nhiều, làm Mạc Tạp vô cùng hối hận vì đã đồng ý yêu cầu của Thần Cách.
Mạc Tạp mở cửa cho Thần Cách cho vào nhà. Vốn là cậu muốn nói nhà có hơi nhỏ một chút, nhưng sau đó suy nghĩ nói như vậy quá kiểu cách cũng liền không nói ra miệng.
Thần Cách nhìn quanh căn nhà một cái, rất đơn giản không có trang trí nhiều, đồ nội thất tất cả đều là màu trắng cùng màu xám tro, ngay cả sàn nhà cũng là màu trắng, trong nhà không quá tối. Trên tường gần hành lang có những tấm ảnh, Thần Cách đi tới. Là hình của Mạc Tạp khi còn bé, dáng vẻ tựa hồ chưa được mười mấy tuổi. Trong hình một cậu bé nhuộm tóc vàng hướng về phía ống kính nở một nụ cười thật to, một bộ dáng thỏa mãn tốt đẹp.
Thấy Thần Cách vẫn nhìn hình của mình, Mạc Tạp có chút ngượng ngùng đi tới, đứng ở bên cạnh Thần Cách: "Không có gì đẹp mắt, đều là trước kia, đã thật lâu không có chụp hình, không cho phép cậu cười tôi trước kia xấu xí."
"Tại sao bây giờ không chụp?"
"Trưởng thành cũng không muốn làm những chuyện không có ý nghĩa này." Mạc Tạp sau khi nói xong dừng một chút, sau đó dùng tay chỉ vào tấm hình một người đàn ông trung niên: "Đây là ba tôi, như tôi đã nói với cậu, ông đã lên thiên đường rồi." Mạc Tạp nói một tia biểu lộ cũng không có.
"Cậu hiếm khi nhắc tới ba mình."
"Có cái gì tốt để nhắc, nhắc nhiều cũng sẽ không sống lại được. Lại nói bây giờ tôi đã không sao, tại sao phải nhắc tới những chuyện chuyện thương tâm đã qua này?"
"Là cậu không dám đối mặt."
Bị một câu nói đâm trúng sự thật, Mạc Tạp có chút tức giận: "Tôi mới không có, không biết cậu thật sự hay đang làm bộ rất hiểu tôi đang nghĩ gì vậy."
"Bây giờ tính tình của cậu như vậy cũng là vì ba cậu đã đi."
"Không phải như vậy."
"Thật là mạnh miệng. Nếu như cậu không học được cách chấp nhận, tính tình như vậy sau này ra ngoài xã hội sẽ thua thiệt."
"Giáo dục tôi ít một chút, tự tôi biết muốn cái gì."
"Muốn cái gì?" Thần Cách hỏi rất trực tiếp, Mạc Tạp nhìn chằm chằm Thần Cách, dáng vẻ muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại cuống quít xoay người: "Tôi giúp cậu rót một tách trà."
Thần Cách đem tay sờ vào mặt của Mạc Tạp mười mấy tuổi trong hình: "Mạc Tạp, có những chuyện cần phải nói ra, người khác mới có thể hiểu cậu đang muốn gì."
"Tôi đã nói tất cả, tôi đang rất hài lòng về mình bây giờ."
"Nhưng tôi không hài lòng."
Không dám đối mặt đi đồ nhát gan, một ngày nào đó tâm sẽ mắc bệnh cho coi.
Lúc này, mẹ Mạc Tạp về tới nhà, thấy trước cửa có hai đôi giày, có chút kinh ngạc còn tưởng rằng là Hác Suất tới. Cho đến ngẩng đầu lên thì càng kinh ngạc, Mạc Tạp bao nhiêu năm nay đã không có mang một khuôn mặt mới về nhà, hơn nữa khuôn mặt mới này thật đúng là làm cho động lòng người. Dựa vào sự thu hút khác giới này, mặt của bà cười nở hoa: "Khách tới nhà à, là bạn của Mạc Tạp chứ gì. Thật là, thằng nhóc này cũng không nói một tiếng để bác còn đi mua ít thức ăn đãi khách."
"Chào dì, dì đừng khách khí, là con tới quấy rầy mọi người mới đúng. Con tên là Thần Cách, học cùng trường với Mạc Tạp. Bởi vì tạm thời không về nhà được, cho nên con phải làm phiền dì một đêm." Dáng vẻ của Thần Cách bây giờ tựa như một người rất lễ phép, giống như một người giao thiệp với người khác rất tốt.
Mạc Tạp quan sát Thần Cách, nhớ lại lời Ngũ Khu Dương nói, cảm giác giống như mình với Thần Cách trái ngược nhau. Mình không cách nào đối với người xa lạ nói chuyện lưu loát, lại hết lần này tới lần khác có thể ở trước mặt hắn nhẹ nhõm như vậy. Vậy mà ngay cả Thần Cách tựa hồ đối với người khác cũng ôn nhu như vậy mà hết lần này tới lần khác đối với mình dử như vậy, nói không chừng, hắn cũng thích mình? Mạc Tạp liều mạng phe phẩy đầu, làm sao có thể, làm sao có thể, thật là nằm mơ giữa ban ngày.
"Một mình con ở nơi đó nổi điên làm gì vậy? Ti vi cũng không mở, nước cũng không có, để cho khách đứng ở đây." Mẹ Mạc Tạp mắng cậu một trận.
"Con đây không chuẩn bị những thứ kia cũng không sau."
Mẹ cậu cười cười đem Thần Cách kéo đến trên ghế sa lon ngồi: "Đừng để ý tới thằng nhóc kia, đầu óc nó có chút chậm hiểu. Con tên là Thần Cách đúng không? Ba mẹ con như thế nào? Hẳn con cũng đã có bạn gái rồi, quen bao lâu rồi? Là con trai độc nhất sao?"
"Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Có phiền hay không a?"
Ngay cả Mạc Tạp cũng bị thái độ thái quá của mẹ mình đối với Thần Cách làm cho hoảng sợ, nhưng mà dáng vẻ của Thần Cách trông rất bình thường như không có chuyện gì. Mẹ cậu cũng ý thức được mình nói quá nhiều: "Con xem dì này, thật vất vả Mạc Tạp mới mang một người bạn về nhà nên dì thật cao hứng đến quên mất chưa nấu cơm. Dì đi nấu cơm, con thích ăn cái gì?"
"Dì tùy tiện nấu cái gì cũng được, không cần quá phiền toái đâu dì."
"Sao lại phiền toái chứ? Trước kia dì cùng Mạc Tạp hai người ăn cơm rất vắng lặng, nay ba người cùng ăn sẽ rất náo nhiệt. Sau này con có thể đến nhà dì chơi thường xuyên." Xem ra mẹ cậu quả thật thật cao hứng.
"Vậy sau này thường xuyên đến đây quấy rầy dì, đừng nói con làm phiền mọi người nhe."
"Được, được."
Mạc Tạp ngồi sang ghế dự bị, mặc dù biết Thần Cách nói cho lễ phép vậy thôi, thế nhưng câu sau này thường xuyên đến quấy rầy khiến cho Mạc Tạp bận tâm, suy nghĩ kì quái.
Trên bàn cơm, lời của mẹ Mạc Tạp đặc biệt nhiều. Bà cùng Thần Cách trò chuyện, Thần Cách cũng trả lời lưu loát. Mạc Tạp ngồi ở bên cạnh cắn chiếc đũa, sự thật lại một lần nữa chứng minh, ngay cả mẹ so với mình còn hấp dẫn hơn nhiều.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Mạc Tạp rửa chén, Thần Cách đi tắm, Mạc Tạp trong phòng khách đem chăn vỗ một lần rồi một lần nữa, ủi cho đến khi không có nếp nhăn nữa thì thôi. Sau đó cậu hướng cửa phòng ngủ nhìn một chút, xác định không ai, cậu bước vào đem lỗ mũi đặt ở gối đầu ngửi ngửi, sợ có mùi gì đó lạ. Cuối cùng cậu đem tất cả đồ dùng để bên trái, để cho Thần Cách cầm thuận tay một chút.
Xác định không có vấn đề gì nữa, Mạc Tạp duỗi thẳng lưng một cái, đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra. Cậu nằm ở phía trên nhìn phía ngoài lên đèn huy hoàng, ở chỗ này thật lâu, phía bên ngoài cửa sổ một mực đang thay đổi. Đang lúc Mạc Tạp cảm thán thời gian, sau lưng một mùi thơm ngát bay tới, Mạc Tạp ngay cả đầu không quay lại cũng biết là Thần Cách: "Cậu dùng sữa tắm của nhà tôi cũng dễ ngửi như vậy."
"Nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn xem nhà còn có thể sửa cao thêm bao nhiêu." Mạc Tạp nói loạn xạ, thật lâu, Mạc Tạp đem tầm mắt thu hồi lại: "Thần Cách, hỏi cậu một một vấn đề này, đơn thuần mọi người trao đổi bình thường, tuyệt đối không có ý gì bất chính." Mạc Tạp trịnh trọng thanh minh.
"Có thể đừng nói quá nhiều lời thừa thải hay không?"
"Ngũ Khu Dương nói hắn là một người thuộc thế giới thứ ba, cho nên tôi, tôi liền có chút tò mò, cậu đối với đàn ông sẽ có cảm giác sao?" Mạc Tạp cảm giác mình hỏi quá chột dạ, cho tới mức không dám nhìn ánh mắt của Thần Cách.
"Cậu hỏi làm gì?"
"À không có gì, tôi chính là hỏi một chút. Dĩ nhiên, tôi đối với đàn ông nhất định là không có cảm giác gì. Không biết lúc cậu đi lên có thấy dưới lầu có nhà bán thịt heo không? Tương lai của tôi là phải cưới thiên kim nhà bọn họ." Thân thể của Mạc Tạp lúc bên trái, lúc bên phải, có thể đem so sánh với Tôn Ngộ Không.
Thần Cách đột nhiên nắm tay của Mạc Tạp, ngón tay xinh đẹp, ấm áp đan xen vào các ngón tay của Mạc Tạp: "Có cảm giác không?"
Môi dưới của Mạc Tạp cũng mau chóng bị cậu cắn đổ máu, lắc đầu một cái: "Cảm giác gì cũng không có ."
Thần Cách dùng một cái tay khác, tiếp tục đặt lên trên cổ của Mạc Tạp nhẹ nhàng lướt qua. Mạc Tạp không nhịn được một trận run rẩy, lòng kiên định đã khó lòng phòng bị: "Vẫn là không có cảm giác gì."
"Vậy tại sao cậu lại đỏ mặt như vậy?"
"Tôi ói một đống nước miếng vào người cậu bây giờ. Người nào đỏ mặt chứ, là do tay của cậu quá nóng, làm cho tôi nóng theo. Tôi cũng không khách khí." Mạc Tạp ý đồ che giấu, ai ngờ nói nhanh quá, thật có một đống nước miếng bay ra, rơi vào trên áo sơ mi trắng noãn của Thần Cách. Thần Cách liếc mắt nhìn: "Làm phiền cậu chú ý vệ sinh một chút."
"Tôi không phải cố ý, cỡi ra, tôi giúp cậu giặt sạch." Mạc Tạp nhón chân lên, giúp Thần Cách cỡi nút áo ra, tâm tình vô cùng phức tạp. Mất thật lâu mới cỡi ra được, liền vội vã nói chúc ngủ ngon, dùng sức đóng cửa lại. Trong tay cậu nắm thặt chặt áo của Thần Cách, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó đem áo bỏ vào trong máy giặt quần áo, bắt đầu đem hành lý lấy ra.
Mạc Tạp mở tủ treo quần áo ra, bắt chước trên ti vi lấy từng bộ đồ ra đếm thích thay vì hoa hồng: "Không thích, thích, không thích, thích, không thích, thích, đặc biệt thích, đặc biệt thích, vô cùng thích."
Cuối cùng Mạc Tạp đem tất cả quần áo dẹp vào trong tủ lại, ở phía ngoài hai chân đạp loạn xạ, phát ra giọng buồn buồn: "Làm sao bây giờ??? Giống như đã không chịu nổi."
Đều do Thần Cách, khuấy loạn cuộc sống của mình, cậu dám làm như vậy. Mạc Tạp vừa dọn dẹp quần áo xong, lại bới tung chúng lên ngổn ngang.