Hôm nay, à không, tối nay, Phong sẽ lần lượt update 6 phiên ngoại luôn, coi như là kết thúc @
Không khí mát mẻ tranh giành nhau tràn xuống thế giới, tầng mây thật dày trên bầu trời dần dần tản ra, nhường đường đi cho những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Một tia sáng ló dạng, hai tia sáng ló dạng, vô số tia sáng ló dạng, êm ái chiếu sáng cả thành phố, soi rọi tới ban công, soi rọi tới khuông cửa sổ thủy tinh, soi rọi tới hạnh phúc, cuối cùng nghịch ngợm rọi tới trên mặt Mạc Tạp. Lồng ngực của cậu phập phồng lên xuống, lông mi nhỏ nhẹ nhàng động đậy. Cái đồng hồ báo thức hình tròn, màu lam nhạt đặt ở đầu giường là một vật vô tri vô giác. Nó không ngừng réo lên, phát ra tiếng kêu ồn ào. Từ trong chăn, Thần Cách đưa bàn tay thon dài ra, lục lọi, nhấn nút tắt đồng hồ báo thức, căn phòng lại khôi phục an tĩnh.
Thần Cách mở mắt ra, mu bàn tay đặt ở trên trán, nheo mắt lại nhìn cái đồng hồ báo thức một cái. Thần Cách là một người rất khó ngủ. Một khi bị đánh thức, hắn sẽ không cách nào ngủ lại được nữa. Hắn muốn ngồi dậy, phát hiện người bên cạnh đang níu lấy quần áo của mình. Hắn nghiêng đầu, Mạc Tạp đang cau mày, môi khẽ nhếch lên. Rõ ràng cậu ngủ rất say nhưng tay lại gắt gao níu chặt quần áo của Thần Cách lại. Đây cơ hồ đã thành thói quen ngủ của Mạc Tạp. Cậu đã bị Thần Cách mắng nhiều lần vì chuyện này, nhưng mà cậu vẫn như cũ, đến chết cũng không hối cải. Thần Cách kéo quần áo của mình ra, không những không kéo ra được mà còn bị níu lại chặt hơn.
Hắn khẽ cắn răng, dứt khoát cởi bỏ áo, trực tiếp đứng lên, ở trần đi vào phòng tắm. Chưa được vài giây lại đi ra, không nhịn được nhìn chằm chằm Mạc Tạp trên giường một cái: “Thật là.” Vừa nói vừa lấy đồ, sau đó đi vào phòng tắm một lần nữa. Tiếng nước ồn ào, ồn ào chảy xuống, nhưng không cách nào quấy rối đến giấc ngủ say của Mạc Tạp.
Khoảng một giờ sau, Mạc Tạp mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đưa tay sờ vị trí bên cạnh một cái. Chỗ đó đã lạnh như băng. Cậu không mở mắt, nhưng lại mở miệng.
“Thần Cách, cậu đi đâu rồi?”
Không có trả lời.
“Thần Cách?”
Vẫn không có đáp lại.
Cậu tăng thêm âm lượng: “Thần Cách?”
“Ồn ào chết!” Rốt cục cũng có ngữ điệu lạnh lùng ở cách đó không xa đáp lại. Lúc này Mạc Tạp mới an tâm, trở mình lục lọi tìm đồng hồ báo thức, đưa tới trước mặt mình. Cậu mở mắt ra, từ trên giường bật ngồi dậy, gãi đầu một cái: “Cái gì? Đã trễ thế này sao? Cậu làm gì mà không đánh thức tôi dậy?”
“Cũng không có chuyện gì cho cậu làm, gọi cậu thức cũng vô ích.”
“Cậu không thể nói như vậy được a.” Mạc Tạp chân trần giẫm lên trên sàn nhà, đưa tay che miệng ngáp: “Có lúc tôi cảm thấy cậu lạnh lùng. Có phải muốn bỏ mặc tôi hay không? Tôi làm gì cậu cũng không quan tâm sao? Ít nhất cậu cũng nên để tôi học nấu cơm, giặt giũ quần áo, làm công việc nhà một chút chứ. Cái gì cũng không muốn cầu xin tôi làm, như vậy tôi rất áy náy đó.”
Thần Cách đang đọc tin tức trên máy vi tính, lạnh lùng trả lời một câu: “Mấy chuyện này phải dựa vào tự giác.”
Lời này một chút hiệu quả an ủi đều không có, càng làm cho Mạc Tạp cảm giác mình rất vô sỉ. Cậu đi tới sau lưng Thần Cách, ôm vòng lấy bả vai của Thần Cách, dùng sức nặng đè xuống: “Cậu tìm người yêu chứ không phải người làm, không cần nhất định phải biết làm những chuyện này, đúng không?”
“Cậu cũng thật để ý đến chức năng của mình.”
“Tuy nói dạ dày là con đường ngắn nhất để giữ chặt trái tim của đàn ông, nhưng mà tôi không cần như vậy, chỉ cần giữ chặt cái phía dưới của cậu là đủ rồi. Nếu như cậu trăng hoa, ong bướm ở bên ngoài, tôi liền cắt cái đó, khiến cho cậu nửa đời sau khổ sở ở bệnh viện.” Mạc Tạp không ngừng nói, thật ra cậu đang tìm cơ hội thử xem có thể đấu khẩu thắng Thần Cách một lần hay không.
“Nếu như cậu cắt cái đó của tôi, xem ra nửa đời sau cậu phải khổ sở ở trên giường rồi.”
Mạc Tạp cắn cắn môi dưới, tương đối không phục: “Hèn hạ, lại uy hiếp tôi bằng chiêu gậy ông đập lưng ông này.”
“Cám ơn khích lệ của cậu!”
“Tôi không muốn tiếp tục chuyện này nữa, đi dọn bữa ăn sáng đây.”
Văn chương thì dùng cụm từ “dọn bữa ăn sáng” vậy thôi, thật ra cũng chỉ là rót sữa tươi trong hộp vào trong ly, đem bánh mì được thái thành từng lát mỏng bỏ vào trong lò nướng, sau đó ném quần áo vào trong máy giặt, cuối cùng là đi phơi. Mạc Tạp vốn cũng không có siêng năng như vậy đâu, nhưng mà vì Thần Cách có chút nhắc nhở nho nhỏ, vì vậy cậu liền dần dần dẹp bỏ lười biếng sang một bên.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần là vì người mình yêu, liền tâm cam tình nguyện thay đổi.
Cửa phòng bị mở ra, Mạc Tạp không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là người nào. Không biết từ lúc nào, đám bạn bè biến thái đó của Thần Cách có được chìa khóa căn hộ của mình.
Trong tay An Na xách theo thực phẩm, Quảng Lý mang dép lào đi theo ở phía sau. Thần Cách đúng lúc từ phòng ngủ đi ra, chuẩn bị ăn điểm tâm. An Na hiềm ác liếc mắt nhìn thực đơn bữa sáng trên bàn trăm năm không đổi, lúc nào cũng là sữa tươi và bánh mì: “Có lầm hay không? Thần Cách, thỉnh thoảng cậu cũng nói Mạc Tạp một chút. Ngày nào cũng ăn những món này cậu không chán à?”
Quảng Lý cũng ngồi xuống: “Đói bụng.”
“Đói bụng thì đi ăn phân ngay đi!” An Na không thèm nhìn Quảng Lý một cái.
“Phân đã bị cuốn trôi hết.”
Thần Cách nhìn bữa ăn sáng bày trước mặt, nghe cuộc nói chuyện của hai người: “Hai người các cậu thử nói như vậy trong lúc tôi ăn một lần nữa thử xem!”
Mạc Tạp đi ra phụ họa: “Đúng đó, đúng đó! Thần Cách, giết chết bọn họ đi, để thế giới của tôi thanh tĩnh một chút.”
Ánh mắt An Na liếc về phía Mạc Tạp, Mạc Tạp căng da mặt cười: “Tiểu thư An Na, đừng hiểu lầm, bọn họ ở đây chính là Quảng Lý và Ngũ Khu Dương.”
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Ngũ Khu Dương mặc áo ngủ, ôm một cái gối đầu đi vào, ngay cả chào hỏi cũng không nói, liền đi thẳng vào phòng ngủ của Thần Cách và Mạc Tạp. Hắn nằm trên trên giừơng, ngay tại vị trí mà Thần Cách thường nằm, còn dùng gối nằm của Mạc Tạp để lót chân. Mạc Tạp hô hấp thật sâu, nhẫn nhịn. Cậu không muốn quá nghiêm túc với đám người kia, chỉ càng làm cho mình nội thương mà thôi.
An Na lấy thực phẩm trong bọc ni lon ra, chuẩn bị chế biến bữa ăn sáng: “Chờ 10 phút!” Nói xong cô khởi động khớp cổ, xăn tay áo lên, xăn ống quần lên. Mạc Tạp trợn to hai mắt nhìn An Na, biết cô làm như vậy là để thuận tiện cho việc nấu ăn, nhưng mà người nào không quen biết cô còn tưởng rằng cô sắp đi hành nghề đặc biệt.
Quảng Lý dương dương càm: “Thần Cách, xem Mạc Tạp kìa. Mạc Tạp đúng là một tên hạ lưu, nhìn chằm chằm bắp đùi của vợ tớ.”
“Tôi không có!!” Mạc Tạp la hét phản bác.
“Đẹp mắt không?” Thần Cách bình thản hỏi.
Mạc Tạp cứ tưởng Thần Cách đang hỏi thật lòng, liền không sợ chết liếc mắt nhìn: “Rất trắng, cũng rất dài.”
“An Na!” Thần Cách khẽ gọi: “Dùng đôi chân vừa trắng vừa dài của cô đánh hạ Mạc Tạp giúp tôi.”
Mạc Tạp liên tiếp lui về phía sau, đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Chân của An Na quét tới, vừa vặn đá trúng vào người Mạc Tạp. Cậu không phục, trừng mắt muốn ăn thịt người. Không ngờ Thần Cách so với cậu còn hung tợn hơn: “Nhìn cái gì? Lão tử móc hết con mắt của cậu bây giờ.”
Ở bên trong phòng ngủ phát ra giọng nói lười biếng của Ngũ Khu Dương: “Mạc Tạp, cậu thật đúng là đáng thương. Thần Cách muốn chiếm cậu là của riêng mình, cho nên từ đó về sau bi kịch của cậu chính là phải phục vụ cho đàn ông, cắt đứt quan hệ với phụ nữ. Cậu xem, tôi thật rất tốt, vừa có thể giữ vững quan hệ mập mờ với Thần Cách, vừa có thể tùy tiện làm loạn ở bên ngoài. Cậu rất hâm mộ tôi phải không?”
“Cậu lo mà ngủ đi!!” Mạc Tạp hô hấp sâu, đây là phương pháp duy nhất cậu dùng để an ủi mình.
Chưa đầy 10 phút, An Na bưng ra bữa ăn sáng phong phú. Mạc Tạp vô cùng kinh ngạc, ngay cả một người phụ nữ tàn bạo như An Na cũng biết nấu ăn, như vậy không phải là mình đang bị đả kích sao?
Mạc Tạp nếm thử một miếng, bán cái mông, ăn rất ngon, dường như món nào cũng đều rất ngon.
“Trứng có chút mặn.” Thần Cách nói xong, An Na cầm lên chiếc đũa gắp một miếng trứng trước mặt Thần Cách nhai nhai: “Hình như là vậy, lần sau sẽ nêm nếm vừa miệng lại.”
“Trứng của tôi cũng có hơi mặn.” Quảng Lý cũng lên tiếng, An Na cầm lọ muối lên, đổ tất cả vào trong chén của Quảng Lý: “Ăn hết cho bà, thử xem có mặn nữa không!”
“Không mặn, mùi vị rất vừa miệng” Quảng Lý thức thời trả lời.
Mạc Tạp hiểu rõ nỗi khổ của Quảng Lý, vỗ vỗ bả vai của hắn. Những người phụ nữ biến thái như vậy đều dùng bạo lực để thống trị thế giới.
Cửa hàng bán bánh mì vẫn còn đang trùng tu, cho nên Mạc Tạp rãnh rỗi. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, cho nên Thần Cách cũng rãnh rỗi.
“Các cậu hôm nay có đi ra ngoài không?” Quảng Lý hỏi.
“Có thể!” Mạc Tạp vẫn đang phân vân, không biết nên ở nhà hay là ra ngoài đi dạo.
Quảng Lý đưa cho Mạc Tạp cái USB: “In tài liệu trong này ra giúp tôi”
“Là gì vậy?”
“Tài liệu học tập!”
“Được, được!”
Kỳ quái, mình không có ấn tượng gì tốt đẹp với Quảng Lý. Từ lúc nào mà người này trở nên chính chắn vậy? Chẳng lẽ là từ lúc hẹn hò với An Na sao? Quảng Lý chịu thay hình đổi dạng, tình yêu thật đúng là vĩ đại.
Hôm nay, à không, tối nay, Phong sẽ lần lượt update phiên ngoại luôn, coi như là kết thúc @
Không khí mát mẻ tranh giành nhau tràn xuống thế giới, tầng mây thật dày trên bầu trời dần dần tản ra, nhường đường đi cho những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Một tia sáng ló dạng, hai tia sáng ló dạng, vô số tia sáng ló dạng, êm ái chiếu sáng cả thành phố, soi rọi tới ban công, soi rọi tới khuông cửa sổ thủy tinh, soi rọi tới hạnh phúc, cuối cùng nghịch ngợm rọi tới trên mặt Mạc Tạp. Lồng ngực của cậu phập phồng lên xuống, lông mi nhỏ nhẹ nhàng động đậy. Cái đồng hồ báo thức hình tròn, màu lam nhạt đặt ở đầu giường là một vật vô tri vô giác. Nó không ngừng réo lên, phát ra tiếng kêu ồn ào. Từ trong chăn, Thần Cách đưa bàn tay thon dài ra, lục lọi, nhấn nút tắt đồng hồ báo thức, căn phòng lại khôi phục an tĩnh.
Thần Cách mở mắt ra, mu bàn tay đặt ở trên trán, nheo mắt lại nhìn cái đồng hồ báo thức một cái. Thần Cách là một người rất khó ngủ. Một khi bị đánh thức, hắn sẽ không cách nào ngủ lại được nữa. Hắn muốn ngồi dậy, phát hiện người bên cạnh đang níu lấy quần áo của mình. Hắn nghiêng đầu, Mạc Tạp đang cau mày, môi khẽ nhếch lên. Rõ ràng cậu ngủ rất say nhưng tay lại gắt gao níu chặt quần áo của Thần Cách lại. Đây cơ hồ đã thành thói quen ngủ của Mạc Tạp. Cậu đã bị Thần Cách mắng nhiều lần vì chuyện này, nhưng mà cậu vẫn như cũ, đến chết cũng không hối cải. Thần Cách kéo quần áo của mình ra, không những không kéo ra được mà còn bị níu lại chặt hơn.
Hắn khẽ cắn răng, dứt khoát cởi bỏ áo, trực tiếp đứng lên, ở trần đi vào phòng tắm. Chưa được vài giây lại đi ra, không nhịn được nhìn chằm chằm Mạc Tạp trên giường một cái: “Thật là.” Vừa nói vừa lấy đồ, sau đó đi vào phòng tắm một lần nữa. Tiếng nước ồn ào, ồn ào chảy xuống, nhưng không cách nào quấy rối đến giấc ngủ say của Mạc Tạp.
Khoảng một giờ sau, Mạc Tạp mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đưa tay sờ vị trí bên cạnh một cái. Chỗ đó đã lạnh như băng. Cậu không mở mắt, nhưng lại mở miệng.
“Thần Cách, cậu đi đâu rồi?”
Không có trả lời.
“Thần Cách?”
Vẫn không có đáp lại.
Cậu tăng thêm âm lượng: “Thần Cách?”
“Ồn ào chết!” Rốt cục cũng có ngữ điệu lạnh lùng ở cách đó không xa đáp lại. Lúc này Mạc Tạp mới an tâm, trở mình lục lọi tìm đồng hồ báo thức, đưa tới trước mặt mình. Cậu mở mắt ra, từ trên giường bật ngồi dậy, gãi đầu một cái: “Cái gì? Đã trễ thế này sao? Cậu làm gì mà không đánh thức tôi dậy?”
“Cũng không có chuyện gì cho cậu làm, gọi cậu thức cũng vô ích.”
“Cậu không thể nói như vậy được a.” Mạc Tạp chân trần giẫm lên trên sàn nhà, đưa tay che miệng ngáp: “Có lúc tôi cảm thấy cậu lạnh lùng. Có phải muốn bỏ mặc tôi hay không? Tôi làm gì cậu cũng không quan tâm sao? Ít nhất cậu cũng nên để tôi học nấu cơm, giặt giũ quần áo, làm công việc nhà một chút chứ. Cái gì cũng không muốn cầu xin tôi làm, như vậy tôi rất áy náy đó.”
Thần Cách đang đọc tin tức trên máy vi tính, lạnh lùng trả lời một câu: “Mấy chuyện này phải dựa vào tự giác.”
Lời này một chút hiệu quả an ủi đều không có, càng làm cho Mạc Tạp cảm giác mình rất vô sỉ. Cậu đi tới sau lưng Thần Cách, ôm vòng lấy bả vai của Thần Cách, dùng sức nặng đè xuống: “Cậu tìm người yêu chứ không phải người làm, không cần nhất định phải biết làm những chuyện này, đúng không?”
“Cậu cũng thật để ý đến chức năng của mình.”
“Tuy nói dạ dày là con đường ngắn nhất để giữ chặt trái tim của đàn ông, nhưng mà tôi không cần như vậy, chỉ cần giữ chặt cái phía dưới của cậu là đủ rồi. Nếu như cậu trăng hoa, ong bướm ở bên ngoài, tôi liền cắt cái đó, khiến cho cậu nửa đời sau khổ sở ở bệnh viện.” Mạc Tạp không ngừng nói, thật ra cậu đang tìm cơ hội thử xem có thể đấu khẩu thắng Thần Cách một lần hay không.
“Nếu như cậu cắt cái đó của tôi, xem ra nửa đời sau cậu phải khổ sở ở trên giường rồi.”
Mạc Tạp cắn cắn môi dưới, tương đối không phục: “Hèn hạ, lại uy hiếp tôi bằng chiêu gậy ông đập lưng ông này.”
“Cám ơn khích lệ của cậu!”
“Tôi không muốn tiếp tục chuyện này nữa, đi dọn bữa ăn sáng đây.”
Văn chương thì dùng cụm từ “dọn bữa ăn sáng” vậy thôi, thật ra cũng chỉ là rót sữa tươi trong hộp vào trong ly, đem bánh mì được thái thành từng lát mỏng bỏ vào trong lò nướng, sau đó ném quần áo vào trong máy giặt, cuối cùng là đi phơi. Mạc Tạp vốn cũng không có siêng năng như vậy đâu, nhưng mà vì Thần Cách có chút nhắc nhở nho nhỏ, vì vậy cậu liền dần dần dẹp bỏ lười biếng sang một bên.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần là vì người mình yêu, liền tâm cam tình nguyện thay đổi.
Cửa phòng bị mở ra, Mạc Tạp không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là người nào. Không biết từ lúc nào, đám bạn bè biến thái đó của Thần Cách có được chìa khóa căn hộ của mình.
Trong tay An Na xách theo thực phẩm, Quảng Lý mang dép lào đi theo ở phía sau. Thần Cách đúng lúc từ phòng ngủ đi ra, chuẩn bị ăn điểm tâm. An Na hiềm ác liếc mắt nhìn thực đơn bữa sáng trên bàn trăm năm không đổi, lúc nào cũng là sữa tươi và bánh mì: “Có lầm hay không? Thần Cách, thỉnh thoảng cậu cũng nói Mạc Tạp một chút. Ngày nào cũng ăn những món này cậu không chán à?”
Quảng Lý cũng ngồi xuống: “Đói bụng.”
“Đói bụng thì đi ăn phân ngay đi!” An Na không thèm nhìn Quảng Lý một cái.
“Phân đã bị cuốn trôi hết.”
Thần Cách nhìn bữa ăn sáng bày trước mặt, nghe cuộc nói chuyện của hai người: “Hai người các cậu thử nói như vậy trong lúc tôi ăn một lần nữa thử xem!”
Mạc Tạp đi ra phụ họa: “Đúng đó, đúng đó! Thần Cách, giết chết bọn họ đi, để thế giới của tôi thanh tĩnh một chút.”
Ánh mắt An Na liếc về phía Mạc Tạp, Mạc Tạp căng da mặt cười: “Tiểu thư An Na, đừng hiểu lầm, bọn họ ở đây chính là Quảng Lý và Ngũ Khu Dương.”
Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Ngũ Khu Dương mặc áo ngủ, ôm một cái gối đầu đi vào, ngay cả chào hỏi cũng không nói, liền đi thẳng vào phòng ngủ của Thần Cách và Mạc Tạp. Hắn nằm trên trên giừơng, ngay tại vị trí mà Thần Cách thường nằm, còn dùng gối nằm của Mạc Tạp để lót chân. Mạc Tạp hô hấp thật sâu, nhẫn nhịn. Cậu không muốn quá nghiêm túc với đám người kia, chỉ càng làm cho mình nội thương mà thôi.
An Na lấy thực phẩm trong bọc ni lon ra, chuẩn bị chế biến bữa ăn sáng: “Chờ phút!” Nói xong cô khởi động khớp cổ, xăn tay áo lên, xăn ống quần lên. Mạc Tạp trợn to hai mắt nhìn An Na, biết cô làm như vậy là để thuận tiện cho việc nấu ăn, nhưng mà người nào không quen biết cô còn tưởng rằng cô sắp đi hành nghề đặc biệt.
Quảng Lý dương dương càm: “Thần Cách, xem Mạc Tạp kìa. Mạc Tạp đúng là một tên hạ lưu, nhìn chằm chằm bắp đùi của vợ tớ.”
“Tôi không có!!” Mạc Tạp la hét phản bác.
“Đẹp mắt không?” Thần Cách bình thản hỏi.
Mạc Tạp cứ tưởng Thần Cách đang hỏi thật lòng, liền không sợ chết liếc mắt nhìn: “Rất trắng, cũng rất dài.”
“An Na!” Thần Cách khẽ gọi: “Dùng đôi chân vừa trắng vừa dài của cô đánh hạ Mạc Tạp giúp tôi.”
Mạc Tạp liên tiếp lui về phía sau, đáng tiếc đã không còn kịp nữa. Chân của An Na quét tới, vừa vặn đá trúng vào người Mạc Tạp. Cậu không phục, trừng mắt muốn ăn thịt người. Không ngờ Thần Cách so với cậu còn hung tợn hơn: “Nhìn cái gì? Lão tử móc hết con mắt của cậu bây giờ.”
Ở bên trong phòng ngủ phát ra giọng nói lười biếng của Ngũ Khu Dương: “Mạc Tạp, cậu thật đúng là đáng thương. Thần Cách muốn chiếm cậu là của riêng mình, cho nên từ đó về sau bi kịch của cậu chính là phải phục vụ cho đàn ông, cắt đứt quan hệ với phụ nữ. Cậu xem, tôi thật rất tốt, vừa có thể giữ vững quan hệ mập mờ với Thần Cách, vừa có thể tùy tiện làm loạn ở bên ngoài. Cậu rất hâm mộ tôi phải không?”
“Cậu lo mà ngủ đi!!” Mạc Tạp hô hấp sâu, đây là phương pháp duy nhất cậu dùng để an ủi mình.
Chưa đầy phút, An Na bưng ra bữa ăn sáng phong phú. Mạc Tạp vô cùng kinh ngạc, ngay cả một người phụ nữ tàn bạo như An Na cũng biết nấu ăn, như vậy không phải là mình đang bị đả kích sao?
Mạc Tạp nếm thử một miếng, bán cái mông, ăn rất ngon, dường như món nào cũng đều rất ngon.
“Trứng có chút mặn.” Thần Cách nói xong, An Na cầm lên chiếc đũa gắp một miếng trứng trước mặt Thần Cách nhai nhai: “Hình như là vậy, lần sau sẽ nêm nếm vừa miệng lại.”
“Trứng của tôi cũng có hơi mặn.” Quảng Lý cũng lên tiếng, An Na cầm lọ muối lên, đổ tất cả vào trong chén của Quảng Lý: “Ăn hết cho bà, thử xem có mặn nữa không!”
“Không mặn, mùi vị rất vừa miệng” Quảng Lý thức thời trả lời.
Mạc Tạp hiểu rõ nỗi khổ của Quảng Lý, vỗ vỗ bả vai của hắn. Những người phụ nữ biến thái như vậy đều dùng bạo lực để thống trị thế giới.
Cửa hàng bán bánh mì vẫn còn đang trùng tu, cho nên Mạc Tạp rãnh rỗi. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè, cho nên Thần Cách cũng rãnh rỗi.
“Các cậu hôm nay có đi ra ngoài không?” Quảng Lý hỏi.
“Có thể!” Mạc Tạp vẫn đang phân vân, không biết nên ở nhà hay là ra ngoài đi dạo.
Quảng Lý đưa cho Mạc Tạp cái USB: “In tài liệu trong này ra giúp tôi”
“Là gì vậy?”
“Tài liệu học tập!”
“Được, được!”
Kỳ quái, mình không có ấn tượng gì tốt đẹp với Quảng Lý. Từ lúc nào mà người này trở nên chính chắn vậy? Chẳng lẽ là từ lúc hẹn hò với An Na sao? Quảng Lý chịu thay hình đổi dạng, tình yêu thật đúng là vĩ đại.