Cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện mà so với dự đoán sẽ kém rất xa, nhưng mọi người lại không nhịn được kỳ vọng.
Thần Cách vẫn được hoan nghênh như cũ, mặc dù hắn nhẹ nhàng cự tuyệt tất cả lời tỏ tình của các nữ sinh cũng như nam sinh nhưng bọn họ vẫn còn thích hắn. Mạc Tạp đang đứng một góc trong lớp, phát biểu ý kiến của cậu về luật đấu tranh. Mạc Tạp một tuần lễ sẽ đụng phải Thần Cách hai đến ba lần, mặc dù học chung một trường, nhưng bởi vì thời gian học không giống nhau nên sở dĩ phải bỏ qua, bỏ qua, hai người cũng không cố ý muốn cùng gặp nhau.
Có lúc Mạc Tạp sẽ thấy Thần Cách cùng bạn học bên cạnh cùng nhau trong trường. Mạc Tạp còn không biết rõ rốt cuộc Thần Cách như vậy là ôn nhu hay lạnh lùng, mang theo cái loại đó nụ cười lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Đến hơn 10 giờ thứ bảy, Mạc Tạp mới từ trong chăn chui ra ngoài. Cậu vén màn cửa ra, nhìn một chút khí trời bên ngoài, bất tri bất giác cũng đến tháng 11, Mạc Tạp sợ lạnh, nên trừ muốn ăn ra cái gì cũng đều không muốn làm. Nhìn đống quần áo dơ bẩn, Mạc Tạp vô lực thở một cái, kể từ khi cậu phát hiện Thần Cách không phải dùng bột giặt Tide để giặt đồ thì đối với chuyện giặt giũ này cũng giảm mất nhiệt tình.
Nén lại thật lâu, Mạc Tạp mới đem tất cả quần áo dơ dời đến ban công. Mở vòi bông sen, chờ nước đổ đầy vào thao, cậu đem tay đặt lên trên lan can, vô ý hoặc cố ý nhìn nhìn, không thấy Thần Cách, chỉ thấy một nam sinh tóc dài bước vào phòng của hắn. Cứ như vậy thoáng một cái trong lòng Mạc Tạp liền rối loạn.
Lần đầu tiên vào phòng của Thần Cách, trừ hắn ra chẳng phải không có người nào sao? Vốn là Mạc Tạp không thế nào thích nam sinh để tóc dài, luôn cảm thấy nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng không biết tại sao nam sinh này để tóc dài lại vô cùng thích hợp. Mạc Tạp nhớ lại những tin đồn liên quan tới Thần Cách, có rất nhiều tin đồn, nhưng cái chính là trong đó có một tin rất mơ hồ là Thần Cách có thể thích nam nhân. Vốn là quá nhiều nghi vấn, Mạc Tạp cũng không có quan tâm, bây giờ ngay cả chung một chỗ suy nghĩ một chút, Mạc Tạp cũng có chút khó chịu, hoàn toàn quên nước đang tràn ra ngoài.
Cho đến khi nước ra ngoài ban công, Mạc Tạp mới phục hồi tinh thần lại, cuống quít tắt nước. Cậu đặt thao đồ xuống đất, vén ống tay áo lên lấy tay khuấy khuấy nước. Thỉnh thoảng cậu nhìn về phía dưới ban công. Mạc Tạp có chút oán hận tại sao chỉ có thể nhìn đến ban công, nếu như có thể thấy cả phòng thì tốt biết mấy,như vậy cậu nhất định đem những bí mật của Thần Cách công bố cho thiên hạ biết. Ban ngày mang người đàn ông về nhà, đơn giản có điều mờ ám riêng tư.
Mạc Tạp là một người bắt không được trọng điểm, cậu chỉ hiểu giờ phút này cậu có trồng một tâm tình vô cùng không tốt, nhưng lại không có đi truy cứu tại sao lại có cái tâm tình như thế này.
Sau 38 lần Mạc Tạp nhìn xuống ban công của Thần Cách, nam sinh tóc dài rốt cục cũng xuất hiện ở trên ban công, 38 đâu phải là một con số may mắn. Có lẽ Mạc Tạp dùng sức giặt quần áo quá mạnh, có lẽ là cậu cố ý dùng sức như vậy để làm cho bọt xà phòng từ trong thao chậm rãi chảy xuống lầu dưới. Nam sinh tóc dài ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt Mạc Tạp. Mạc Tạp theo bản năng lập tức cúi đầu.
"Là anh?" Nam sinh tóc dài hiển nhiên còn nhớ rõ Mạc Tạp.
Mạc Tạp không có đáp lại, cũng không phải là cậu không lễ phép, chẳng qua là cậu ngại nói chuyện với người xa lạ mà thôi.
Nam sinh tóc dài rõ ràng nhìn thấu sự lúng túng của Mạc Tạp, nói tiếp: "Là niên trưởng sao, em không biết anh sống ở lầu trên nhà của Cách, xuống đây chơi đi!"
Cách cái gì mà Cách, gọi thật đúng là quá thân thiết. Nhưng mà sao lại nhiệt tình như thế, kia cũng không phải là nhà của hắn, khẩu khí nói chuyện còn tưởng hắn là chủ nhân nhà của Thần Cách không bằng.
"Không, không, không cần."
"Em vừa tới trường học không được bao lâu, có rất nhiều chuyện muốn cần đến thỉnh giáo niên trưởng đây, xuống chơi một chút đi!"
Mạc Tạp chưa kịp trả lời đã không thấy nam sinh tóc dài. Một hồi sau, Mạc Tạp Liền chuông cửa vang lên, không cần suy nghĩ cũng biết là ai. Cậu do dự một hồi, sau đó nhắm mắt đi mở cửa. Mới vừa mở ra không kịp cự tuyệt, liền bị nam sinh tóc dài kéo xuống lầu dưới. Đây là lần thứ hai Mạc Tạp tới nhà Thần Cách.
Một giây trước Mạc Tạp còn nguyền rủa người khác, một giây kế tiếp cậu liền bị người khác dẫn tới trước mặt của Thần Cách.
Thần Cách đang ngồi ở trên nền nhà, đặt trước mặt một tờ giấy A4. Tay trái cầm bút máy, tay phải cầm thước kẻ, tựa hồ đang phác họa cái gì đó, nhìn qua rất phức tạp. Bởi vì rất phức tạp cho nên Mạc Tạp nhìn cũng không hiểu. Thần Cách chẳng qua là ngẩng đầu liếc Mạc Tạp một cái, biểu cảm căn bản không có gì thay đổi nhiều.
"Cậu dẫn hắn tới làm chi?"
"Thần Cách, thì ra là cậu thuận tay trái!" Mạc Tạp đột nhiên nói, chẳng liên quan gì cả.
Nam sinh tóc dài nhìn Thần Cách một chút, lại nhìn Mạc Tạp một chút, sau đó đến gần Mạc Tạp mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Niên trưởng, chào anh! Anh tên là gì? Em tên là Ngũ Khu Dương." Đây mới gọi là ôn nhu thật sự, giống như mái tóc mềm mại của hắn.
Ngũ Khu Dương tiến đến gần, Mạc Tạp theo bản năng lui về phía sau một bước, lúng túng trả lời: "Mạc Tạp."
"Niên trưởng Mạc Tạp, sợ em sao?" Ngũ Khu Dương mang theo gương mặt rất giống như nữ nhân bước thêm bước nữa về phía Mạc Tạp.
Mạc Tạp lắc đầu, lại đi lùi về sau một bước, ánh mắt hoàn toàn không nhìn Ngũ Khu Dương.
"Niên trưởng Mạc Tạp, anh làm như vậy rất thất lễ đấy. Em tự nhận là mình làm cho người ta thích, anh biểu hiện như vậy làm như dáng vẻ em rất đáng sợ không bằng."
Tất cả những người xa lạ đều làm cho Mạc Tạp cảm thấy có chút đáng sợ. Tay chân cậu luống cuống muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng loạn. Đối mặt với Ngũ Khu Dương một bước lại một bước tiến tới gần, Mạc Tạp lại cảm thấy thở không nổi. Cậu chạy tới bên cạnh Thần Cách, Ngũ Khu Dương cũng vội vàng đi theo, lúc này Thần Cách mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ Khu Dương một cái: "Cậu có chừng mực một chút!"
Thần Cách tựa hồ như tiếp thêm lượng lớn khí ôxi cho một người sắp chết đuối như Mạc Tạp, Mạc Tạp lại nhích lại gần Thần Cách.
Ngũ Khu Dương nhún vai một cái: "Tớ chẳng qua là đối với phản ứng của anh ta cảm thấy có chút tò mò mà thôi!" Nói xong Ngũ Khu Dương nhìn Mạc Tạp, nói tiếp: "Niên trưởng Mạc Tạp, anh thật rất kỳ quái, anh không sợ Cách sao lại sợ em?" Ý của Ngũ Khu Dương quả thật nhiều ẩn ý.
Thật lâu sau Mạc Tạp mới nói một câu đầy đủ: "Tôi không phải sợ cậu, tôi chẳng qua là không có thói quen cùng người xa lạ nói chuyện."
"Anh nói lời này làm em càng không hiểu, anh cùng Cách là bạn thân sao?"
Mạc Tạp len lén nhìn Thần Cách một cái, sau đó lắc đầu một cái.
"Vậu các người thường nói chuyện sao?"
Mạc Tạp tiếp tục lắc đầu.
"Vậy tại sao anh lại xem ta như người lạ?" Ngũ Khu Dương nói chuyện thật đúng là sắc bén.
Mạc Tạp không trả lời, có lẽ cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Ngược lại, Thần Cách lần đầu phát ngôn: "Ồn ào chết!"
Ngũ Khu Dương cúi thân xuống đem tay khoác lên trên vai Thần Cách: "A~~ ôn nhu, chững chạc bình thường đâu hết rồi? Một chút phong độ đàn ông cũng không có?"
"Hôm nay cậu đặc biệt thật nhiều lời."
Hai người bọn họ đang nói cái gì, Mạc Tạp một câu nói cũng không nghe được, cậu xem tay của Ngũ Khu Dương đặt ở trên người vai Thần Cách, nếu như từ phía sau nhìn còn tưởng đây là một đôi trai gái, thân mật như vậy, quá thân mật.
Loại người như vậy, trừ đối với mình lạnh như băng, đối với người khác lại thoải mái. Thật khó hiểu, bất đồng!
Ngũ Khu dương đứng lên, nhìn đồng hồ, sau đó buộc tóc lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nam nhân này không làm cho nữ nhân không khỏi quá đáng tiếc, cái này chính xác là bán cái mông. Những lời này là trước kia Mạc Tạp vô tình học được, cho tới bây giờ thỉnh thoảng cũng còn sẽ nói ra.
"Em cũng phải đi rồi, niên trưởng Mạc Tạp, anh đưa em đến thang máy là được." Hoàn toàn không buông tha người cự tuyệt, lúc gần đi, Ngũ Khu Dương khom lưng nhỏ giọng nói khẽ nên tai của Thần Cách. Mạc Tạp vặn lông mày chung một chỗ, sẽ không nhiều chuyện nghe lén họ.
Đến cửa thang máy, hai người đều không có nói chuyện, Ngũ Khu Dương dừng trước thang máy, ngẹo đầu lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn: "Anh có muốn đưa em đến lầu dưới hay không?"
"Không muốn!" Mạc Tạp cự tuyệt cũng rất dứt khoát.
Ngũ Khu Dương cũng không có tức giận, toát ra một câu: "Không muốn nghe chuyện của Cách? Em có rất nhiều chuyện muốn tuyên bố."
Ném được những lời này tới Mạc Tạp mà nói là chuyện to lớn.
"Em phải đi về!"
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Mạc Tạp bước vào thang máy: "Dù sao tôi cũng không sao."
Mạc Tạp đứng cách Ngũ Khu Dương một khoảng thật xa, mặc dù không khí như vậy rất không thoải mái, nhưng vì tò mò chuyện của Thần Cách cậu có thể chịu đựng sự không thoải mái này. Mạc Tạp nhìn chằm chằm nam sinh tên Ngũ Khu Dương bên cạnh, hắn rốt cuộc với Thần Cách có quan hệ như thế nào?
Cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện mà so với dự đoán sẽ kém rất xa, nhưng mọi người lại không nhịn được kỳ vọng.
Thần Cách vẫn được hoan nghênh như cũ, mặc dù hắn nhẹ nhàng cự tuyệt tất cả lời tỏ tình của các nữ sinh cũng như nam sinh nhưng bọn họ vẫn còn thích hắn. Mạc Tạp đang đứng một góc trong lớp, phát biểu ý kiến của cậu về luật đấu tranh. Mạc Tạp một tuần lễ sẽ đụng phải Thần Cách hai đến ba lần, mặc dù học chung một trường, nhưng bởi vì thời gian học không giống nhau nên sở dĩ phải bỏ qua, bỏ qua, hai người cũng không cố ý muốn cùng gặp nhau.
Có lúc Mạc Tạp sẽ thấy Thần Cách cùng bạn học bên cạnh cùng nhau trong trường. Mạc Tạp còn không biết rõ rốt cuộc Thần Cách như vậy là ôn nhu hay lạnh lùng, mang theo cái loại đó nụ cười lại từ chối người từ ngoài ngàn dặm.
Đến hơn giờ thứ bảy, Mạc Tạp mới từ trong chăn chui ra ngoài. Cậu vén màn cửa ra, nhìn một chút khí trời bên ngoài, bất tri bất giác cũng đến tháng , Mạc Tạp sợ lạnh, nên trừ muốn ăn ra cái gì cũng đều không muốn làm. Nhìn đống quần áo dơ bẩn, Mạc Tạp vô lực thở một cái, kể từ khi cậu phát hiện Thần Cách không phải dùng bột giặt Tide để giặt đồ thì đối với chuyện giặt giũ này cũng giảm mất nhiệt tình.
Nén lại thật lâu, Mạc Tạp mới đem tất cả quần áo dơ dời đến ban công. Mở vòi bông sen, chờ nước đổ đầy vào thao, cậu đem tay đặt lên trên lan can, vô ý hoặc cố ý nhìn nhìn, không thấy Thần Cách, chỉ thấy một nam sinh tóc dài bước vào phòng của hắn. Cứ như vậy thoáng một cái trong lòng Mạc Tạp liền rối loạn.
Lần đầu tiên vào phòng của Thần Cách, trừ hắn ra chẳng phải không có người nào sao? Vốn là Mạc Tạp không thế nào thích nam sinh để tóc dài, luôn cảm thấy nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng không biết tại sao nam sinh này để tóc dài lại vô cùng thích hợp. Mạc Tạp nhớ lại những tin đồn liên quan tới Thần Cách, có rất nhiều tin đồn, nhưng cái chính là trong đó có một tin rất mơ hồ là Thần Cách có thể thích nam nhân. Vốn là quá nhiều nghi vấn, Mạc Tạp cũng không có quan tâm, bây giờ ngay cả chung một chỗ suy nghĩ một chút, Mạc Tạp cũng có chút khó chịu, hoàn toàn quên nước đang tràn ra ngoài.
Cho đến khi nước ra ngoài ban công, Mạc Tạp mới phục hồi tinh thần lại, cuống quít tắt nước. Cậu đặt thao đồ xuống đất, vén ống tay áo lên lấy tay khuấy khuấy nước. Thỉnh thoảng cậu nhìn về phía dưới ban công. Mạc Tạp có chút oán hận tại sao chỉ có thể nhìn đến ban công, nếu như có thể thấy cả phòng thì tốt biết mấy,như vậy cậu nhất định đem những bí mật của Thần Cách công bố cho thiên hạ biết. Ban ngày mang người đàn ông về nhà, đơn giản có điều mờ ám riêng tư.
Mạc Tạp là một người bắt không được trọng điểm, cậu chỉ hiểu giờ phút này cậu có trồng một tâm tình vô cùng không tốt, nhưng lại không có đi truy cứu tại sao lại có cái tâm tình như thế này.
Sau lần Mạc Tạp nhìn xuống ban công của Thần Cách, nam sinh tóc dài rốt cục cũng xuất hiện ở trên ban công, đâu phải là một con số may mắn. Có lẽ Mạc Tạp dùng sức giặt quần áo quá mạnh, có lẽ là cậu cố ý dùng sức như vậy để làm cho bọt xà phòng từ trong thao chậm rãi chảy xuống lầu dưới. Nam sinh tóc dài ngẩng đầu lên, vừa đúng nhìn thẳng vào mắt Mạc Tạp. Mạc Tạp theo bản năng lập tức cúi đầu.
"Là anh?" Nam sinh tóc dài hiển nhiên còn nhớ rõ Mạc Tạp.
Mạc Tạp không có đáp lại, cũng không phải là cậu không lễ phép, chẳng qua là cậu ngại nói chuyện với người xa lạ mà thôi.
Nam sinh tóc dài rõ ràng nhìn thấu sự lúng túng của Mạc Tạp, nói tiếp: "Là niên trưởng sao, em không biết anh sống ở lầu trên nhà của Cách, xuống đây chơi đi!"
Cách cái gì mà Cách, gọi thật đúng là quá thân thiết. Nhưng mà sao lại nhiệt tình như thế, kia cũng không phải là nhà của hắn, khẩu khí nói chuyện còn tưởng hắn là chủ nhân nhà của Thần Cách không bằng.
"Không, không, không cần."
"Em vừa tới trường học không được bao lâu, có rất nhiều chuyện muốn cần đến thỉnh giáo niên trưởng đây, xuống chơi một chút đi!"
Mạc Tạp chưa kịp trả lời đã không thấy nam sinh tóc dài. Một hồi sau, Mạc Tạp Liền chuông cửa vang lên, không cần suy nghĩ cũng biết là ai. Cậu do dự một hồi, sau đó nhắm mắt đi mở cửa. Mới vừa mở ra không kịp cự tuyệt, liền bị nam sinh tóc dài kéo xuống lầu dưới. Đây là lần thứ hai Mạc Tạp tới nhà Thần Cách.
Một giây trước Mạc Tạp còn nguyền rủa người khác, một giây kế tiếp cậu liền bị người khác dẫn tới trước mặt của Thần Cách.
Thần Cách đang ngồi ở trên nền nhà, đặt trước mặt một tờ giấy A. Tay trái cầm bút máy, tay phải cầm thước kẻ, tựa hồ đang phác họa cái gì đó, nhìn qua rất phức tạp. Bởi vì rất phức tạp cho nên Mạc Tạp nhìn cũng không hiểu. Thần Cách chẳng qua là ngẩng đầu liếc Mạc Tạp một cái, biểu cảm căn bản không có gì thay đổi nhiều.
"Cậu dẫn hắn tới làm chi?"
"Thần Cách, thì ra là cậu thuận tay trái!" Mạc Tạp đột nhiên nói, chẳng liên quan gì cả.
Nam sinh tóc dài nhìn Thần Cách một chút, lại nhìn Mạc Tạp một chút, sau đó đến gần Mạc Tạp mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Niên trưởng, chào anh! Anh tên là gì? Em tên là Ngũ Khu Dương." Đây mới gọi là ôn nhu thật sự, giống như mái tóc mềm mại của hắn.
Ngũ Khu Dương tiến đến gần, Mạc Tạp theo bản năng lui về phía sau một bước, lúng túng trả lời: "Mạc Tạp."
"Niên trưởng Mạc Tạp, sợ em sao?" Ngũ Khu Dương mang theo gương mặt rất giống như nữ nhân bước thêm bước nữa về phía Mạc Tạp.
Mạc Tạp lắc đầu, lại đi lùi về sau một bước, ánh mắt hoàn toàn không nhìn Ngũ Khu Dương.
"Niên trưởng Mạc Tạp, anh làm như vậy rất thất lễ đấy. Em tự nhận là mình làm cho người ta thích, anh biểu hiện như vậy làm như dáng vẻ em rất đáng sợ không bằng."
Tất cả những người xa lạ đều làm cho Mạc Tạp cảm thấy có chút đáng sợ. Tay chân cậu luống cuống muốn giải thích, nhưng càng nói lại càng loạn. Đối mặt với Ngũ Khu Dương một bước lại một bước tiến tới gần, Mạc Tạp lại cảm thấy thở không nổi. Cậu chạy tới bên cạnh Thần Cách, Ngũ Khu Dương cũng vội vàng đi theo, lúc này Thần Cách mới ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ Khu Dương một cái: "Cậu có chừng mực một chút!"
Thần Cách tựa hồ như tiếp thêm lượng lớn khí ôxi cho một người sắp chết đuối như Mạc Tạp, Mạc Tạp lại nhích lại gần Thần Cách.
Ngũ Khu Dương nhún vai một cái: "Tớ chẳng qua là đối với phản ứng của anh ta cảm thấy có chút tò mò mà thôi!" Nói xong Ngũ Khu Dương nhìn Mạc Tạp, nói tiếp: "Niên trưởng Mạc Tạp, anh thật rất kỳ quái, anh không sợ Cách sao lại sợ em?" Ý của Ngũ Khu Dương quả thật nhiều ẩn ý.
Thật lâu sau Mạc Tạp mới nói một câu đầy đủ: "Tôi không phải sợ cậu, tôi chẳng qua là không có thói quen cùng người xa lạ nói chuyện."
"Anh nói lời này làm em càng không hiểu, anh cùng Cách là bạn thân sao?"
Mạc Tạp len lén nhìn Thần Cách một cái, sau đó lắc đầu một cái.
"Vậu các người thường nói chuyện sao?"
Mạc Tạp tiếp tục lắc đầu.
"Vậy tại sao anh lại xem ta như người lạ?" Ngũ Khu Dương nói chuyện thật đúng là sắc bén.
Mạc Tạp không trả lời, có lẽ cậu đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Ngược lại, Thần Cách lần đầu phát ngôn: "Ồn ào chết!"
Ngũ Khu Dương cúi thân xuống đem tay khoác lên trên vai Thần Cách: "A~~ ôn nhu, chững chạc bình thường đâu hết rồi? Một chút phong độ đàn ông cũng không có?"
"Hôm nay cậu đặc biệt thật nhiều lời."
Hai người bọn họ đang nói cái gì, Mạc Tạp một câu nói cũng không nghe được, cậu xem tay của Ngũ Khu Dương đặt ở trên người vai Thần Cách, nếu như từ phía sau nhìn còn tưởng đây là một đôi trai gái, thân mật như vậy, quá thân mật.
Loại người như vậy, trừ đối với mình lạnh như băng, đối với người khác lại thoải mái. Thật khó hiểu, bất đồng!
Ngũ Khu dương đứng lên, nhìn đồng hồ, sau đó buộc tóc lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn. Nam nhân này không làm cho nữ nhân không khỏi quá đáng tiếc, cái này chính xác là bán cái mông. Những lời này là trước kia Mạc Tạp vô tình học được, cho tới bây giờ thỉnh thoảng cũng còn sẽ nói ra.
"Em cũng phải đi rồi, niên trưởng Mạc Tạp, anh đưa em đến thang máy là được." Hoàn toàn không buông tha người cự tuyệt, lúc gần đi, Ngũ Khu Dương khom lưng nhỏ giọng nói khẽ nên tai của Thần Cách. Mạc Tạp vặn lông mày chung một chỗ, sẽ không nhiều chuyện nghe lén họ.
Đến cửa thang máy, hai người đều không có nói chuyện, Ngũ Khu Dương dừng trước thang máy, ngẹo đầu lộ ra một hàng hàm răng trắng noãn: "Anh có muốn đưa em đến lầu dưới hay không?"
"Không muốn!" Mạc Tạp cự tuyệt cũng rất dứt khoát.
Ngũ Khu Dương cũng không có tức giận, toát ra một câu: "Không muốn nghe chuyện của Cách? Em có rất nhiều chuyện muốn tuyên bố."
Ném được những lời này tới Mạc Tạp mà nói là chuyện to lớn.
"Em phải đi về!"
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Mạc Tạp bước vào thang máy: "Dù sao tôi cũng không sao."
Mạc Tạp đứng cách Ngũ Khu Dương một khoảng thật xa, mặc dù không khí như vậy rất không thoải mái, nhưng vì tò mò chuyện của Thần Cách cậu có thể chịu đựng sự không thoải mái này. Mạc Tạp nhìn chằm chằm nam sinh tên Ngũ Khu Dương bên cạnh, hắn rốt cuộc với Thần Cách có quan hệ như thế nào?