Trên xe quân đội của Lưu Cung vang lên tiếng đt inh ỏi. Đám lính trên xe nghe thấy ồn ào, k chịu nổi, chau mày, mở hí mắt ra, định cảnh cáo tên nào đấy mau nghe đt. Nửa đêm nửa hôm, làm phiền người ta.
Hoa Nhị Đán là tên phát hiển ra trước, nhưng lập tức cười xuề, giả vờ như mơ ngủ mà rất nhanh nghiêng đầu sang cửa ngủ mất.
Lưu Cung nhấc đt, mẹ a gọi, có lẽ nhà có việc, nhưng a đang lái xe k tiện nghe:
- mẹ à, co đang lái xe.
- cha con vừa tái phát bệnh đau khớp, mau trở về nhà.
Lâu rồi a mới về nhà, về 1 lúc lại theo a e đi ngay. Mọi người chỉ sợ lâu sẽ quên mất a.
Vừa tắt đt, a chỉ kịp suy nghĩ 1 phút ngắn ngủi. Liền vỗ vai tên đang ngáy rất nhiệt tình bên cạnh, nghe hệt như tiếng động cơ.
- Hắc Tử.
Tên kia chau mặt lại, từ từ mở mắt ra, may mà ánh sáng nhẹ nếu k, a chẳng thể bắt kịp ánh sáng. Như vậy rất khó chịu. Thấy người đối diện nghiêm túc, mặt lại chẳng hề có dấu hiệu buồn ngủ, rất tỉnh táo nữa là khác. Chẳng nhẽ a k thương tình cho thân thể tàn tã củaa sao, mà còn bắt a thay ca lái xe. Với lại mới đi đc vài cây số mà.
-Sếp
Giọng nói thì đúng là uốn éo kinh người.
-Tôi có việc bây h, chú chở a e về, tôi bắt xe về nhà.
Nói xong k đợi người đối diện phản ứng đã nhanh chân rời xe. Hắc Tử mệt mỏi lắc đầu vài cái.
Vài người tỉnh táo 1 chút hỏi thăm tình hình, a liền thuận lại qua qua, rồi cũng xuống xe, sang ghế lái.
Nhìn sếp nhanh nhẹn lên xe, vội vã như vậy, chắc là có chuyện gấp. A cũng chuẩn bị khởi động xe. Mọi người đều ngáp to, ra tiếng.
Đột nhiên a quay lại nhìn mọi người với ánh mắt thân thiết lạ thường:
- Lâu rồi mới có thời gian ngắm các chú ngủ.
Nghe xong đồng loạt, k ai nhắc ai, lập tức bỏ lơ đối tượng, trùm kín áo đi ngủ. Tên Hoa Nhị Đán cũng rất vui vẻ, dáng vẻ mệt mỏi vì lâu rồi mới uống rượu đêm, cười cười khàn khàn mà rằng:
- Mọi người đều tin ở đồng chí.
Sau đó nhắm nghiền mắt. A trợn mắt tức giận. A với chả e, còn chưa kịp nhờ thì chúng nó đã bảo nhau chạy hết. Đúng là đồng đội tốt.
Trần Lượng cũng nhận đc đt của Lưu Cung, nhanh chóng gọi cho em trai, cả 2 quyết định chở người về. dù sao cũng đêm rồi, mai sẽ tới thăm bác trai.
Cơn buồn ngủ cứ đeo bám, ám ảnh Hắc Tử đại ca, khiên suýt chút nữa, đập đầu vào vô lăng. K thể chịu đc, khó chịu khiến đầu óc a tỉnh táo hơn, đột nhiên nảy ra 1 sáng kiến, mà nó chính là lí do khiến cho a bị ăn trọn vài phát đạp liên hoàn của cô mà k dám phản kháng, a e cũng chẳng giúp đc a..
Đèn xanh nhấp nháy cả 1 khoảng tối. Còn vài giây nữa, a cố lao qua, làm người đằng sau cũng phải cắm đầu mà theo, sợ bị bỏ lại. Rất tiếc chỉ còn xe Trần Lượng xuất phát cuối nên phải dừng. A k dám vượt, cách đó 50m, 1 xe cs đang đậu, a k nghĩ rằng mình muốn vào nơi đó 1 lần nữa đâu.
Nghĩ cũng lạ, a và cô cứ gặp nhau ở nơi có cs, có phải duyên k chứ nhỉ? Thật lạ.
Anh thật bất ngờ khi bị lạc mất dấu 2 xe kia. Vừa nhấc điện thoại lên, mới hỏi xong em ở đâu, còn chưa có nghe đc câu trả lời thì tắt nguồn. anh k đem sạc dự phòng, cũng chẳng nhớ sđt. K biết làm sao thì, nhớ ra a sỹ quan ngồi phía sau. A ta cũng đang nghe đt. Nhưng buồn thay, a ta muốn xuống xe ở ngã ba phía trc, a ta nói mai nhà a ta có giỗ, phải có mặt. Nếu về ngày mai thì k kịp.
Thế nên a đành bất lực tạm biệt hi vọng cuối. Anh quay sang nhìn cô. Xe tấp vào lề đường vì chẳng biết đi đâu. Anh ngắm kĩ cô. Cô rất xinh đẹp. a nghĩ nếu k phải cô lm nghề kia thì có lẽ cô chính là mẫu người hợp lí nhất với a, và có lẽ a cũng dễ theo đuổi hơn.
Cô xinh đẹp, nét đẹp nhu mì, dịu dàng lúc ngủ, bởi vì tính cách của cô lm lu mờ vẻ đẹp tĩnh lặng trên người cô. A rất tiếc.
A lay người cô:
- cô gái, cô gái.
Bên kia vẫn không có tiếng trả lời. A bất lực lay người cô, nhưng cô cứ coi xe a giống như giường ngủ, lăn lóc k chịu dậy.
Đứng giữa tình trạng k có đường về, còn nheo nhóc thêm cô gái bên cạnh. Dù thích nhưng k nghĩ sẽ lm gì cô. A k có hèn như vậy.
Thở hắt ra, a đành đánh xe ngược lối với 2 chiếc xe lúc nãy, a đâu biết nhà cô, bắt cô phải ngủ 1 đêm trong nhà a chắc không có gì quá đáng. Nếu để a đưa cô vào khách sạn thì càng k hay, dù sao người như cô chỉ sợ vừa động vào là què luôn 1 cánh tay ấy chứ.
………………………30 phút sau:
Cô k tỉnh, a đành ôm luôn cô vào nhà. Nhìn người nhỏ nhỏ mà nặng ghê, toàn xương với xương, da thịt thì cứng, có chỗ nào giống phụ nữ không?
Vì căn hộ riêng của a là mua lúc a đi học đại học,a không muốn chi tiêu quá linh tinh, chỉ là 1 chỗ ở, trang hoàng là đc, vì vậy k mua nhà mới trưng dụng nó và rất gần siêu thị và cây rút tiền. Chỉ có 2 tầng rất vừa vặn, phòng khách và bếp ở dưới, phòng ngủ ở trên. Nội thất đều là loại mới, đc a tự quét dọn sạch sẽ. Nhưng lại chỉ có 1 phòng ngủ đành chia chỗ ngủ vậy.
Thả cô xuống sô pha gần giường, khá rộng, người cô a k mảy may động đến. Cô mặc bộ quần áo thể thao đen trong thật mạnh mẽ, nhưng giờ khắc này lại hòa vào 1 với chiếc giường của a, trông rất động lòng.
Thói quen tắm đêm của a k thể bỏ, vào chuẩn bị quần áo đi tắm, a mới uống rượu, mệt quá!
Nhà tắm ở dưới, tiếng nước vừa xối xuống thì trên tầng, đt của cô cũng rung rất mạnh mẽ. Vì nhạc chuông là tiếng báo tập trận lên cô bật dậy luôn. Hồi ấy để k bị ngủ quên nên cô đặt luôn nhạc chuông, quản giáo đi vào phòng Hắc Tử trước, sau đó sẽ gọi bọn cô. Nhiều lần muộn, bị phạt liền giao trách nhiệm gọi đt cho Hắc Tử.
Mẹ cô lo lắng gọi, thấy cô bắt máy lòng vui vẻ hơn, bà chỉ sợ cô lại gây chuyện với ai:
- Sao còn chưa về vậy, đám nhoc kia đi ngủ hết rồi!
Cô bật dậy, trợn mắt:
- Mẹ, đừng nói đám nhóc Hắc Tử và Hoa Nhị Đán đều ở đó nhé!
-Ừ, lúc con đi, mọi người suốt ruột, k ngủ đc, ngồi đợi ở phòng khách thì mấy đứ gọi cửa. Tưởng con nhưng hóa ra là đám trẻ. Nhìn có vài đứa, k ngờ 1 chiếc xe nữa đỗ lại, hơn 20 đứa con à. May mà phòng cô to đấy, nếu k chả biết chúng nó ngủ ở đâu?.mẹ cho uống nước gừng hết rồi, đang ngủ la liệt trên phòng con đấy! Nhưng mà sao h chưa về.
Cô càng nghe càng trợn mắt, túm chăn, nghiến răng lắc mạnh đầu k tin đc. Tất cả là do 2 tên cầm đầu, chúng bay sẽ sớm đc toại nguyện. Cô điên tiết tung mạnh chăn lên, vò mái tóc dài, lúc nãy vừa cuộn sau gáy h đã rối tun như ma. Nửa đêm muốn dọa ma sao?
- đêm có về đc k, còn vài tiếng thôi. 4 h sáng rồi.
Trong cơn tức giận. Cảm thấy bản thân k muốn nhìn thấy mấy bản mặt chó chết khốn khiếp kia nữa, cô vật ngược xuống giường, cáu tiết chùm chăn lên người, đứng bật dậy, ôm luôn cả chăn lao người vào chiếc giường, úp mặt xuống:
- Mẹ lo cho đám ấy hộ con, chúng nó mới uống rượu, mẹ đem nhiều chăn cho chúng nó k cảm lạnh, còn nữa con k về đâu.
Dù sao chúng cũng là a e của cô, cùng vào sinh ra tử bao lâu, cô k nỡ để chúng chết trong nhà mình. Cô nhìn chung quanh, chẳng có ai, nếu mình có bị lm sao thì cũng bị rồi, bây h mà về chỉ sợ k kìm nén đc mà giết hết đám trong phòng cô. Lũ nhây. Ngủ trước đã. Thế là cô năm luôn lên giường. Nhà tối, giường to, dưới lưng mát lạnh, cô vừa tức giận nên cảm giác nằm trên giường rất tốt, cuộn mình vào 1 góc giường ngủ luôn.
Anh tắm xong quần áo chỉnh tề, lên giường, vì quen sóng 1 mình nên a quên mất cô gái đang ngủ trên ghế, có nhớ a cũng nghĩ cô đã say giấc lâu rồi, phòng đã mở điều hòa ấm áp. Cô có đạp chăn cũng k lạnh. A mệt quá, người mơ mơ lăn lên giường.
Cảm giác nằm giường giảm nhiệt của mình rất thoải mái. A mắc bệnh thân nhiệt cao, lại uống rượu đem, e a k biết nên rủ đi uống. Vì vậy a thể cho cô ngủ trên giường vì nó rất lạnh, da cô sẽ tái nhạt, như vậy k tốt.
Nửa đêm, người a còn lâng lâng nóng, lột áo nhiệt tình, mà k hay cô gái nhỏ ở bên cạnh, người co co vào, chăn mỏng lạnh quá. Nhưng vì mệt nên k thể tỉnh. So với việc k ngủ thì việc ngủ mà tỉnh rồi ngủ rồi lại tỉnh còn mệt hơn.
Cảm nhận thấy 1 thân nhiệt ấm áp, cô lăn ra giữa giường, dán sát lại. A cũng thấy 1 vật mát mẻ, tưởng gối ôm giảm nhiệt của mình nên cũng nhiệt tình mà ôm lấy. hái người ôm chặt lấy nhau, thân nhiệt bù trừ, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp. Vì thân thể ôm sát nên a trở nên nóng người, cô thì cứ lao sát dính tới như con mèo con. K hiểu vì sao nhưng người a nóng như nửa đốt, cảm nhận ham muốn cái gì. A k biết bệnh của a, cộng thêm chứng chưa có nhiệt nữ nữa nên bệnh k giảm. Nay có tiểu mỹ nhân ấm áp nên k quen.
Chuyện gì tới cũng tới, bản năng của 1 người đàn ông là xxx nên k cần học cũng biết. Chỉ có cô gái nhỏ vốn nhạy bén không biết m đang ang thiệt thòi.
Cô lạnh rúc sát vào hốc cổ a, còn rên nhẹ. A cảm nhận điều gì theo cơ thể, tự động cọ mặt vào cô, môi chạm chúng môi cô. Môi cô ấm nóng, k mềm mại nhưng khi chạm vào rất dễ chịu. A hôn nhiệt tình lên đó. Cô k bết gì, nằm bất động. Khao khát tuổi trưởng thành củacô cũng theo đó mà thúc giục cô đáp lấy.
A ôm lấy người cô, dính sát vào nhau khiến cô khó chịu nhưng sau đó lại thoải mái vô cùng. Môi cô ươn ướt, ai đang liếm nhẹ môi cô, tự động mở miệng đón nhận ngọt ngào từ a. Nếu cô nhìn thấy bộ dạng bây h của mình có khi tự thưởng ngay 1 phát đạn vào đầu. Dục vọng không kiểm soát. Bùng phát!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh cởi quần áo của cô ra, mỗi tác da đều có sự thô ráp, nhung k quá đáng quá, vẫn coi là mềm mại. Hồng cả 1 mảnh da, a cắn cô 1 phát vào má. Vì lúc cô cười, má phình lên chạm vào mặt a, rất ngứa ngáy.
A rất nhẹ nhàng nên cả 2 đều tưởng mình đang mơ, nếu vậy thì thật biến thái. Mơ về SxX thể hiện khát vọng đỉnh điểm, cần giải phóng. Mặc dù 2 người k có trải nghiệm, nhưng đó là bản năng.
Cái gì đến rồi cũng đến!!! Trưởng thành rồi!!!!!!!!
Sư hòa hợp của 2 người kéo dài 1 tiếng rưỡi, không gian ái muội bị phá tan bởi tiếng chuông đt. Lâu, k ai nhấc.
Cô vẫn cuốn chặt lấy a, tiếng huyên náo ở ngoài k lm ảnh hưởng tới 2 người trên giường. Tay a còn quấn chặt qua ngực cô. Đúng như a lính đó nói: “ vĩ đại”.
“Nó” tuyệt đối dư ra khỏi tay a, mềm mại. 1 thứ xúc cảm tuyệt vời.
Cô nghe thấy chuông đt, quay người khó chịu, 1 lần nữa rúc vào ngực anh. Vì chăm tập luyện nên a có cơ bắp, k phải lại to, nhưng nhìn rất có thẩm mĩ, vừa đẹp. Da k 1 chút sẹo, khác hẳn với tấm thân nhỏ bên cạnh, tuy k phải dày khịt nhưng sẹo nhỏ khá nhiều đấy. Còn có 1 vết chém nhỏ bên bắp trái, đó là chiến tích huy hoàng của cô khi mới tham gia thực chiến.
Đột nhiên tên tiểu chết tiệt Hoa Nhị Đán nhìn về phía cô, rất nhanh vỗ vai tên đại chết tiệt Hắc Tử bên cạnh đang gào thét nhiệt tình, tên nhìn về phía cô, cười cười thách thức. Chúng đang cá cược nhau xem cô sẽ làm gì tiếp theo, có lẽ biết cô đến được lúc nhưng không làm gì, có vẻ dáng dò xét.
Cô thấy chúng cười, rồi cả đám đại đội hơn tên cũng nhìn ra phía cô, rất nhẹ nhàng, cô cười tăm tối, lời chào ma quỷ. Đêm nay bắt đầu rồi đấy.
Bọn chúng tai tái mặt, hơi e dè nhìn cô. Tên đang đánh nhau hăng lm chẳng thèm để ý ai đang đi tới phía mình.
Cô đưa tay gọi điện thoại, cơ mặt săn lại, chúng phá giấc ngủ của cô, đem cô làm vật chùi đít cho chúng, tính toán để cô giải quyết hỗn loạn. Chúng cũng biết tính cô lại rất có “trách nhiệm”. Khổ ghê các đồng chí ạ, lại để chị phải ra tay rồi.
Không đứa nào bước tới chỗ cô, để mặc cô tự đi tới. Bọn chúng thấy cô gọi đt, cứ cho rằng cô đang kêu Lưu Cung đến viện trợ. Thật không ngờ.
Cô đứng đó, xem tên quần nhau rất nhiệt tình, cứ lúc tâm đắc lại gật gật. Đám tiểu tiện nhân phi lễ tiết bên cạnh lúc nãy còn hò hét, bây h chỉ biết im lặng đứng sau. Chúng ta đều biết cơn thịnh nổ bùng phát không hoàn toàn là nỗi sợ. Như bây h, thỏ cũng không dám.
phút sau, đột nhiên quán bar không to lớn lm, nhưng vì đông nghịt người lên k cảm nhận được. Nhưng bây h mọi người cứ đột nhiên tản nhanh ra các cửa mà không hề báo trước, chỉ có đám bọn cô và vài tên ngu ngốc vẫn còn đang chăm chỉ xem đánh nhau.
………………………
Giọng người đàn ông khỏe mạnh, khuôn mặt béo tròn đang hung hăng trợn mắt nhìn đám quỷ phía trước:
-Tất cả đứng vào bên này, từng người lên khai tên.
Nói rồi ông còn quay sang mấy tên cấp dưới mà rằng:
-Đấy chỉ khổ cảnh sát chúng ta, thanh niên đêm hôm làm loạn, thật là đám láo toét, k ai trị.
Chả là mười mấy phút trước cảng sát ập đến rất vui lòng cho đám cuồng nhiệt trong hỗn loạn kia, đi nhờ xe cảnh sát, ưu ái hết mình, còn được du ngoạn cảnh đêm bằng xe ưu tiên, nhanh nhất, chỉ vài phút đã đến trạm. Tất cả đều có lí do của nó.
- cô kia, lên trước.
Tử Đồng nhìn chung quanh chỉ có vài nữ, mà cô rất hay lọt vào tầm ngắm ngắn nhất của người đàn ông béo, vì đơn giản là thái độ như được đi mời xơi nước ở sở cảnh sát vậy. Tí tí lại bẻ cổ, buồn ngủ cứ nâng mày trợn mắt.
Cô k cần biết ai gọi, xung phong làm người tiên phong, dù sao không về nhà được thì ngủ nhờ ở sở cảnh sát hôm, tuy lạnh nhưng không vấn đề.
Chưa kịp ngồi vào ghế cô rất nhanh chóng khai:
- Đồng Á Lệ, ngày sinh xx/xx/xxxx số chứng minh nhân dân xxxxxxxxxx nghề ngiệp sỹ quan, công tác tại đại dội thuộc bộ quốc phòng…………..à tôi là người báo cảnh sát, mấy đứa e tôi bị đánh, gọi tôi đến, k thể giải quyết nên gọi các a.
Đám cảnh sát nghe đến gần cuối càng bất ngờ, và chau mày suy nghĩ. Có tên vừa tra tên cô, đột nhiên cau mày lên tiếng nói rằng hôm trước cô cũng mới vào sở vì tội đánh cảnh sát. cú ngoạn mục.
Mấy tên bị bắt đang ngồi có vài người trố mắt ra nhìn, trừ đám quân nhân kia. Không ngờ cô có địa vị rất độc đáo, bọn chúng chẳng biết cớm và quân nhân khác nhau như thế nào nhưng đều sợ.
Đám đàn em kia cả dãy không hẹn mà trừng mắt không tin vào tai mình. Ý tốt đẹp của cô, làm bọn chúng muốn đem cô băm làm trăm mảnh. Đặc biệt tên cháu tham mưu đen mặt gặp đúng giáo quan ác ôn trong truyền thuyết. Còn về phía tên chết tiệt kia ngờ tới.
Mọi lần xích mích với tổ khác, cô đều rất nhiệt tình đem bọn tổ khác đánh cho gần chết, đến lúc bị phạt thì trắng trợn nói đang thực chiến. Cơ bản bọn kia đau lm, cay cú nhưng k làm gì được bởi nếu nói là đánh nhau thì sư việc k tốt đẹp, chỉ đơn giản là ôm bao đá chạy km đường rừng thôi đâu.
Tất cả đều uất hận cô mà lên khai tên, đám cảnh sát đều trố mắt nhìn bản khai loạt sỹ quan, đau đớn đến bất ngờ, có khi nào có con ông cháu cha mà thù hằn rồi trả thù họ không. Đột nhiên, cửa mở ra nhân vật xuất hiện làm mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Đấu tiên là a chàng tuấn tú, người còn nguyên bộ cảnh phục của CSGT,người còn lại đang mặc quân phục chỉnh tề, cả đều ngời ngời tỏa sáng. Tất nhiên nhìn thấy cấp trên, đám Hắc Tử như chó gặp chủ vẫy đuôi rối rít. Không sợ phải ở đây đêm nay.
anh chàng đẹp trai, phong độ cũng đang ngớ mặt nhìn đám trước mặt, đông như đi chợ.
Chả là Lưu Cung, Trần Lượng và Trần Chu nhân anh họ quân nhân về nhà đã cấp tốc đem a trai đi uống rượu ôn chuyện cũ. Đang vui vẻ bên quán lề đường, Lưu Cung nhận dt của cô, đám cấp dưới đang đạp phá kinh hồn. Vì cô nói gần như ½đại đội tham gia có cả lính mới nữa nên đem luôn người kia đi, vì cả đều đi xe riêng tiện cho việc lúc chia tay, mỗi người về nơi.
Lưu Cung đi xe bảy chỗ, người còn lại đi bánh, k biết có tải nổi không. Đúng lúc cao tốc phóng vù vù thì cô em đồng nghiệp CSGT của Trần Chu cũng về trạm. Nên cả cùng vào. Tất cả đều k ngờ rằng tội phạm đông thế. Gần chục chứ đùa.
Lưu Cung đen mặt nhìn đàn em thơ ngây. Trần Lượng nhìn cô ngủ gục cạnh tên tiểu tử, tựa vai rất tự nhiên. Mà a ta chỉ dám thẳng đứ người cho cô dựa. Anh ta sợ lm, sợ cô trong cơn say ngủ mà đấm a phát.
Trần Chu lại cười cười nhìn đám trước mặt, chắc toàn người của a họ, nhìn cô gái đang ngủ là biết. Hôm nau lúc uống rượu a đã nói qua, k ngờ a họ để ý, còn nói đó là cấp dưới của a. Thật trùng hợp.
Cô cảnh sát gãi dầu khó hiểu, đi tới bên mấy người lấy lời hai rồi ngu ngơ hỏi chuyện. Cô khá xinh xắn được Trần Chu gọi là cô bé hoa khôi, tên là tiểu Yến Phi.Lúc cô khó hiểu gãi tai trong thật đáng yêu hết sức. Nhưng mà, sau này lấy Lưu Cung về, cô phắt thay đổi tính cánh, ngay cả ánh mắt cũng đủ giết chết ý chí của a họ Lưu Cung vốn đầu đội trời chân đạp đất.
Cô chỉ tay ra phía người đằng trước, cười quái quái:
- Vậy ngườiđến bảo lãnh cho họ à.
Lưu Cung tiến qua cô, khe chạm vào chiếc áo dồng phục, cô cảm nhận được hơi thở của a, mạnh liệt. A đi mà k vung tay khỏi cơ thể, có mùi rượu nhạt, a đi xe riêng, mùi này cho thấy a vượt quá chỉ tiêu, có thể bị tước quyền lái xe tạm thời, nhưng thần thái a trầm ổn và tỉnh táo như vậy, khó đoán. Cô cười vu vơ, k nghĩ thêm tạm biệt rồi leo lên xe CS mà đi tuần mất.
Anh đưa thẻ của mình cho họ, rút CMT, các loại giấy tời, Rút tiền bảo lãnh cho họ. Mà Trần Lượng chỉ yên ắng suy nghĩ, nhìn cô suy tư linh tinh. Trần Chu cũng tiến tới bàn làm việc, lục soát cái gì rồi đem tất cả bản khai xem qua, đem nay a k phải trực. Đúng như dự tính toàn đồng nghiệp của a, à là cấp dưới hết.
Họ nể mặt đồng chí chức vụ cao, nhận tiền phạt rồi đuổi hết bọn chúng.
Đám gây sự cả đoạn vui ra mặt, nhanh chóng lao tới bên xe biển đỏ chui vào chật ních, mấy tên còn lại bị đuổi rất tự nhiên lên chiếc xe chỗ, bởi vì xe Trần Lượng để xa nhất nên chẳng ai đến. Mọi người ngủ hết, có vài chiếc xe quân đội cũng đến, hóa ra là người của tham mưu đến đón cháu của tham mưu. Khi chào hỏi mấy tên Cs xong, tên to nhất còn tiến tới nhìn mặt cô gái đang ngủ, cau mày, người quen mà. Rồi dẫn mấy tên thiếu gia đi mất.
Mọi người lên xe vừa đủ còn dư xe của anh.
A và người kia vẫn đang nhìn tên cấp dưới dáng người nhỏ nhỏ mà phải cố rướn để đỡ cái đầu siêu ác của cô. Hỏi ra người báo, cả đều ngạc nhiên, lại là ác nhân cô. Thật k còn gì để nói.
-Sếp, dậy mau.
Nếu a đang ngại ngùng vì mọi người ra hết còn mỗi người họ, và người kia thì đang chờ, mà cô cứ ngủ, thì cô rất đàng hoàng mà gáy. Chắc mệt quá, mọi hôm cô đêu thính như chó, k ăn ở tùy tiện như vậy.
-Đồng chí, dậy.
Lưu Cung hắng giọng, lập tức cô bật người dậy. Đó là tiếng gọi đêm ma quỷ mà mỗi ngày trong năm liền cô đều phải nghe.
Trần Lượng khá khó chịu vì phản ứng phân biệt của cô. Nhưng k biểu hiện. Bây h cô mới ý thức đc mọi chuyện, k nói k rằng với ai, đi thẳng ra của, Hỏi thêm lm gì, sếp ở đây mọi chuyện, còn cần cô giải quyết thì a cởi áo mà về quê đi theo con trâu đi.
Mở cửa xe quân đội, ngồi chật kín, tên Hoa Nhị Đán còn cười nhăn nhở
-Ngại quá. Ngại quá. Hết chỗ.
Còn nhanh tay đẩy cô kéo cửa cái rầm, cả đám khúc khích cười với nhau như ma làm.
Mở chiếc thứ y vậy, nhưng cô k bị đối xử như lúc nãy nữa, thế là may rồi. Nhìn thấy chiếc còn lại, dù lười đi nhưng vẫn leo lên chiếc xe màu đen vào ghế phụ để ngủ ngon lành. Ba người lần lượt ra xe. Lưu Cung k thấy cô, hỏi mấy tên trong xe thì bọn chúng chỉ cười mà k thèm mở mắt. A biết cô bị đuổi nhưng a chẳng thể đuổi tên ghế lái phụ mặt siêu dàu như Hắc Tử đi đc. Nếu để cô ngủ đằng sau thà a để cô di xe khác, đoán chắc cô đang đi xe của Trần Lượng, vì xe a xa nhất.
Tên Gối dựa cũngleo lên xe của Trần Lượng, ngồi sau. A leo lên xe bất ngờ khi cô ngồi cạnh ghế lái, vui vẻ khởi động xe
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trên xe quân đội của Lưu Cung vang lên tiếng đt inh ỏi. Đám lính trên xe nghe thấy ồn ào, k chịu nổi, chau mày, mở hí mắt ra, định cảnh cáo tên nào đấy mau nghe đt. Nửa đêm nửa hôm, làm phiền người ta.
Hoa Nhị Đán là tên phát hiển ra trước, nhưng lập tức cười xuề, giả vờ như mơ ngủ mà rất nhanh nghiêng đầu sang cửa ngủ mất.
Lưu Cung nhấc đt, mẹ a gọi, có lẽ nhà có việc, nhưng a đang lái xe k tiện nghe:
- mẹ à, co đang lái xe.
- cha con vừa tái phát bệnh đau khớp, mau trở về nhà.
Lâu rồi a mới về nhà, về 1 lúc lại theo a e đi ngay. Mọi người chỉ sợ lâu sẽ quên mất a.
Vừa tắt đt, a chỉ kịp suy nghĩ 1 phút ngắn ngủi. Liền vỗ vai tên đang ngáy rất nhiệt tình bên cạnh, nghe hệt như tiếng động cơ.
- Hắc Tử.
Tên kia chau mặt lại, từ từ mở mắt ra, may mà ánh sáng nhẹ nếu k, a chẳng thể bắt kịp ánh sáng. Như vậy rất khó chịu. Thấy người đối diện nghiêm túc, mặt lại chẳng hề có dấu hiệu buồn ngủ, rất tỉnh táo nữa là khác. Chẳng nhẽ a k thương tình cho thân thể tàn tã củaa sao, mà còn bắt a thay ca lái xe. Với lại mới đi đc vài cây số mà.
-Sếp
Giọng nói thì đúng là uốn éo kinh người.
-Tôi có việc bây h, chú chở a e về, tôi bắt xe về nhà.
Nói xong k đợi người đối diện phản ứng đã nhanh chân rời xe. Hắc Tử mệt mỏi lắc đầu vài cái.
Vài người tỉnh táo 1 chút hỏi thăm tình hình, a liền thuận lại qua qua, rồi cũng xuống xe, sang ghế lái.
Nhìn sếp nhanh nhẹn lên xe, vội vã như vậy, chắc là có chuyện gấp. A cũng chuẩn bị khởi động xe. Mọi người đều ngáp to, ra tiếng.
Đột nhiên a quay lại nhìn mọi người với ánh mắt thân thiết lạ thường:
- Lâu rồi mới có thời gian ngắm các chú ngủ.
Nghe xong đồng loạt, k ai nhắc ai, lập tức bỏ lơ đối tượng, trùm kín áo đi ngủ. Tên Hoa Nhị Đán cũng rất vui vẻ, dáng vẻ mệt mỏi vì lâu rồi mới uống rượu đêm, cười cười khàn khàn mà rằng:
- Mọi người đều tin ở đồng chí.
Sau đó nhắm nghiền mắt. A trợn mắt tức giận. A với chả e, còn chưa kịp nhờ thì chúng nó đã bảo nhau chạy hết. Đúng là đồng đội tốt.
Trần Lượng cũng nhận đc đt của Lưu Cung, nhanh chóng gọi cho em trai, cả 2 quyết định chở người về. dù sao cũng đêm rồi, mai sẽ tới thăm bác trai.
Cơn buồn ngủ cứ đeo bám, ám ảnh Hắc Tử đại ca, khiên suýt chút nữa, đập đầu vào vô lăng. K thể chịu đc, khó chịu khiến đầu óc a tỉnh táo hơn, đột nhiên nảy ra 1 sáng kiến, mà nó chính là lí do khiến cho a bị ăn trọn vài phát đạp liên hoàn của cô mà k dám phản kháng, a e cũng chẳng giúp đc a..
Đèn xanh nhấp nháy cả 1 khoảng tối. Còn vài giây nữa, a cố lao qua, làm người đằng sau cũng phải cắm đầu mà theo, sợ bị bỏ lại. Rất tiếc chỉ còn xe Trần Lượng xuất phát cuối nên phải dừng. A k dám vượt, cách đó 50m, 1 xe cs đang đậu, a k nghĩ rằng mình muốn vào nơi đó 1 lần nữa đâu.
Nghĩ cũng lạ, a và cô cứ gặp nhau ở nơi có cs, có phải duyên k chứ nhỉ? Thật lạ.
Anh thật bất ngờ khi bị lạc mất dấu 2 xe kia. Vừa nhấc điện thoại lên, mới hỏi xong em ở đâu, còn chưa có nghe đc câu trả lời thì tắt nguồn. anh k đem sạc dự phòng, cũng chẳng nhớ sđt. K biết làm sao thì, nhớ ra a sỹ quan ngồi phía sau. A ta cũng đang nghe đt. Nhưng buồn thay, a ta muốn xuống xe ở ngã ba phía trc, a ta nói mai nhà a ta có giỗ, phải có mặt. Nếu về ngày mai thì k kịp.
Thế nên a đành bất lực tạm biệt hi vọng cuối. Anh quay sang nhìn cô. Xe tấp vào lề đường vì chẳng biết đi đâu. Anh ngắm kĩ cô. Cô rất xinh đẹp. a nghĩ nếu k phải cô lm nghề kia thì có lẽ cô chính là mẫu người hợp lí nhất với a, và có lẽ a cũng dễ theo đuổi hơn.
Cô xinh đẹp, nét đẹp nhu mì, dịu dàng lúc ngủ, bởi vì tính cách của cô lm lu mờ vẻ đẹp tĩnh lặng trên người cô. A rất tiếc.
A lay người cô:
- cô gái, cô gái.
Bên kia vẫn không có tiếng trả lời. A bất lực lay người cô, nhưng cô cứ coi xe a giống như giường ngủ, lăn lóc k chịu dậy.
Đứng giữa tình trạng k có đường về, còn nheo nhóc thêm cô gái bên cạnh. Dù thích nhưng k nghĩ sẽ lm gì cô. A k có hèn như vậy.
Thở hắt ra, a đành đánh xe ngược lối với 2 chiếc xe lúc nãy, a đâu biết nhà cô, bắt cô phải ngủ 1 đêm trong nhà a chắc không có gì quá đáng. Nếu để a đưa cô vào khách sạn thì càng k hay, dù sao người như cô chỉ sợ vừa động vào là què luôn 1 cánh tay ấy chứ.
………………………30 phút sau:
Cô k tỉnh, a đành ôm luôn cô vào nhà. Nhìn người nhỏ nhỏ mà nặng ghê, toàn xương với xương, da thịt thì cứng, có chỗ nào giống phụ nữ không?
Vì căn hộ riêng của a là mua lúc a đi học đại học,a không muốn chi tiêu quá linh tinh, chỉ là 1 chỗ ở, trang hoàng là đc, vì vậy k mua nhà mới trưng dụng nó và rất gần siêu thị và cây rút tiền. Chỉ có 2 tầng rất vừa vặn, phòng khách và bếp ở dưới, phòng ngủ ở trên. Nội thất đều là loại mới, đc a tự quét dọn sạch sẽ. Nhưng lại chỉ có 1 phòng ngủ đành chia chỗ ngủ vậy.
Thả cô xuống sô pha gần giường, khá rộng, người cô a k mảy may động đến. Cô mặc bộ quần áo thể thao đen trong thật mạnh mẽ, nhưng giờ khắc này lại hòa vào 1 với chiếc giường của a, trông rất động lòng.
Thói quen tắm đêm của a k thể bỏ, vào chuẩn bị quần áo đi tắm, a mới uống rượu, mệt quá!
Nhà tắm ở dưới, tiếng nước vừa xối xuống thì trên tầng, đt của cô cũng rung rất mạnh mẽ. Vì nhạc chuông là tiếng báo tập trận lên cô bật dậy luôn. Hồi ấy để k bị ngủ quên nên cô đặt luôn nhạc chuông, quản giáo đi vào phòng Hắc Tử trước, sau đó sẽ gọi bọn cô. Nhiều lần muộn, bị phạt liền giao trách nhiệm gọi đt cho Hắc Tử.
Mẹ cô lo lắng gọi, thấy cô bắt máy lòng vui vẻ hơn, bà chỉ sợ cô lại gây chuyện với ai:
- Sao còn chưa về vậy, đám nhoc kia đi ngủ hết rồi!
Cô bật dậy, trợn mắt:
- Mẹ, đừng nói đám nhóc Hắc Tử và Hoa Nhị Đán đều ở đó nhé!
-Ừ, lúc con đi, mọi người suốt ruột, k ngủ đc, ngồi đợi ở phòng khách thì mấy đứ gọi cửa. Tưởng con nhưng hóa ra là đám trẻ. Nhìn có vài đứa, k ngờ 1 chiếc xe nữa đỗ lại, hơn 20 đứa con à. May mà phòng cô to đấy, nếu k chả biết chúng nó ngủ ở đâu?.mẹ cho uống nước gừng hết rồi, đang ngủ la liệt trên phòng con đấy! Nhưng mà sao h chưa về.
Cô càng nghe càng trợn mắt, túm chăn, nghiến răng lắc mạnh đầu k tin đc. Tất cả là do 2 tên cầm đầu, chúng bay sẽ sớm đc toại nguyện. Cô điên tiết tung mạnh chăn lên, vò mái tóc dài, lúc nãy vừa cuộn sau gáy h đã rối tun như ma. Nửa đêm muốn dọa ma sao?
- đêm có về đc k, còn vài tiếng thôi. 4 h sáng rồi.
Trong cơn tức giận. Cảm thấy bản thân k muốn nhìn thấy mấy bản mặt chó chết khốn khiếp kia nữa, cô vật ngược xuống giường, cáu tiết chùm chăn lên người, đứng bật dậy, ôm luôn cả chăn lao người vào chiếc giường, úp mặt xuống:
- Mẹ lo cho đám ấy hộ con, chúng nó mới uống rượu, mẹ đem nhiều chăn cho chúng nó k cảm lạnh, còn nữa con k về đâu.
Dù sao chúng cũng là a e của cô, cùng vào sinh ra tử bao lâu, cô k nỡ để chúng chết trong nhà mình. Cô nhìn chung quanh, chẳng có ai, nếu mình có bị lm sao thì cũng bị rồi, bây h mà về chỉ sợ k kìm nén đc mà giết hết đám trong phòng cô. Lũ nhây. Ngủ trước đã. Thế là cô năm luôn lên giường. Nhà tối, giường to, dưới lưng mát lạnh, cô vừa tức giận nên cảm giác nằm trên giường rất tốt, cuộn mình vào 1 góc giường ngủ luôn.
Anh tắm xong quần áo chỉnh tề, lên giường, vì quen sóng 1 mình nên a quên mất cô gái đang ngủ trên ghế, có nhớ a cũng nghĩ cô đã say giấc lâu rồi, phòng đã mở điều hòa ấm áp. Cô có đạp chăn cũng k lạnh. A mệt quá, người mơ mơ lăn lên giường.
Cảm giác nằm giường giảm nhiệt của mình rất thoải mái. A mắc bệnh thân nhiệt cao, lại uống rượu đem, e a k biết nên rủ đi uống. Vì vậy a thể cho cô ngủ trên giường vì nó rất lạnh, da cô sẽ tái nhạt, như vậy k tốt.
Nửa đêm, người a còn lâng lâng nóng, lột áo nhiệt tình, mà k hay cô gái nhỏ ở bên cạnh, người co co vào, chăn mỏng lạnh quá. Nhưng vì mệt nên k thể tỉnh. So với việc k ngủ thì việc ngủ mà tỉnh rồi ngủ rồi lại tỉnh còn mệt hơn.
Cảm nhận thấy 1 thân nhiệt ấm áp, cô lăn ra giữa giường, dán sát lại. A cũng thấy 1 vật mát mẻ, tưởng gối ôm giảm nhiệt của mình nên cũng nhiệt tình mà ôm lấy. hái người ôm chặt lấy nhau, thân nhiệt bù trừ, vừa mát mẻ lại vừa ấm áp. Vì thân thể ôm sát nên a trở nên nóng người, cô thì cứ lao sát dính tới như con mèo con. K hiểu vì sao nhưng người a nóng như nửa đốt, cảm nhận ham muốn cái gì. A k biết bệnh của a, cộng thêm chứng chưa có nhiệt nữ nữa nên bệnh k giảm. Nay có tiểu mỹ nhân ấm áp nên k quen.
Chuyện gì tới cũng tới, bản năng của 1 người đàn ông là xxx nên k cần học cũng biết. Chỉ có cô gái nhỏ vốn nhạy bén không biết m đang ang thiệt thòi.
Cô lạnh rúc sát vào hốc cổ a, còn rên nhẹ. A cảm nhận điều gì theo cơ thể, tự động cọ mặt vào cô, môi chạm chúng môi cô. Môi cô ấm nóng, k mềm mại nhưng khi chạm vào rất dễ chịu. A hôn nhiệt tình lên đó. Cô k bết gì, nằm bất động. Khao khát tuổi trưởng thành củacô cũng theo đó mà thúc giục cô đáp lấy.
A ôm lấy người cô, dính sát vào nhau khiến cô khó chịu nhưng sau đó lại thoải mái vô cùng. Môi cô ươn ướt, ai đang liếm nhẹ môi cô, tự động mở miệng đón nhận ngọt ngào từ a. Nếu cô nhìn thấy bộ dạng bây h của mình có khi tự thưởng ngay 1 phát đạn vào đầu. Dục vọng không kiểm soát. Bùng phát!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Anh cởi quần áo của cô ra, mỗi tác da đều có sự thô ráp, nhung k quá đáng quá, vẫn coi là mềm mại. Hồng cả 1 mảnh da, a cắn cô 1 phát vào má. Vì lúc cô cười, má phình lên chạm vào mặt a, rất ngứa ngáy.
A rất nhẹ nhàng nên cả 2 đều tưởng mình đang mơ, nếu vậy thì thật biến thái. Mơ về SxX thể hiện khát vọng đỉnh điểm, cần giải phóng. Mặc dù 2 người k có trải nghiệm, nhưng đó là bản năng.
Cái gì đến rồi cũng đến!!! Trưởng thành rồi!!!!!!!!
Sư hòa hợp của 2 người kéo dài 1 tiếng rưỡi, không gian ái muội bị phá tan bởi tiếng chuông đt. Lâu, k ai nhấc.
Cô vẫn cuốn chặt lấy a, tiếng huyên náo ở ngoài k lm ảnh hưởng tới 2 người trên giường. Tay a còn quấn chặt qua ngực cô. Đúng như a lính đó nói: “ vĩ đại”.
“Nó” tuyệt đối dư ra khỏi tay a, mềm mại. 1 thứ xúc cảm tuyệt vời.
Cô nghe thấy chuông đt, quay người khó chịu, 1 lần nữa rúc vào ngực anh. Vì chăm tập luyện nên a có cơ bắp, k phải lại to, nhưng nhìn rất có thẩm mĩ, vừa đẹp. Da k 1 chút sẹo, khác hẳn với tấm thân nhỏ bên cạnh, tuy k phải dày khịt nhưng sẹo nhỏ khá nhiều đấy. Còn có 1 vết chém nhỏ bên bắp trái, đó là chiến tích huy hoàng của cô khi mới tham gia thực chiến.