Trong giờ học chiều hôm đó, Jillson giảng bài về kinh tế quốc gia. Cô ta cũng nói về giáo dục, tội phạm, môi trường, chiến tranh, thuế, bảo hiểm, dược phẩm và sức khỏe, hệ thống pháp luật... và hoa quả.
“Các em thấy đấy,” Jillson nói lúc gần cuối bài giảng, “tất cả những vấn đề tồi tệ này là kết quả của một thứ: Chính phủ quá tồi! Đừng hiểu nhầm chị, chính phủ là một thứ tốt. Nếu không có Chính phủ các em không thể giải quyết khó khăn tồi tệ nào của thế giới - trừ phi các em có một Chính phủ tồi, lúc đó các khó khăn chỉ trở nên tồi tệ hơn. Thật đáng buồn, tất cả chính phủ trên thế giới đều xấu xa. Giống một quả táo độc vậy” - tai Reynie bắt đầu vểnh lên - “chính phủ của chúng ta nhìn xa thì đẹp, sáng chói và lành mạnh, nhưng một khi các em tham dự vào đó, chúng nguy hiểm chết người. Còn gì nữa, chúng che chở nhiều hơn một viên chức gian ác - giống như những con sâu độc trong quả táo độc đó.”
Táo độc, sâu độc ư? Đó là một cụm từ thông điệp ẩn khác bọn trẻ từng nghe trên Máy thu của ngài Benedict. Cậu không hề ngạc nhiên - cậu biết rằng các giờ học đều có liên quan đến các thông điệp ẩn - nhưng cậu cũng băn khoăn làm thế nào để kết nối chúng lại với nhau. Cậu cảm thấy chắc chắn có thể tìm ra cách nếu...
Tâm trạng Reynie đột ngột biến đổi. Sự lạc quan của cậu tiêu rút mất, và cậu đột nhiên nổi giận với Jillson - Jillson ngu ngốc, giảng bài dài dòng! - và cũng không chỉ Jillson, mà... thật sự là, cậu nổi giận với tất cả những ai mà cậu nghĩ tới. Đó là một cảm giác không thoải mái đối với Reynie, và rất lo âu nữa. Cậu cảm thấy như là những bức tường đang đè lên cậu, như là cậu muốn đứng dậy và chạy khỏi phòng học. Cậu cảm thấy muốn la hét và đập phá vài thứ - nhất là Jillson.
Điều gì đang xảy ra? Có phải cuối cùng cậu cũng chịu sức ép? Hoàn toàn rã rời, Reynie đặt bút chì xuống và nhìn qua phía Sticky - cậu đang nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của mình cứ như thể cậu muốn xé nó và quăng vào lửa. Ôi, không, Reynie nghĩ, không biết làm sao cậu ta sẽ làm nó rất vụng về. Trong giây lát cậu cũng đã nổi đóa với Sticky. Nhưng rồi Sticky khi bắt gặp ánh mắt của cậu bé, gật đầu như thường lệ và khẽ đưa ngón tay cái lên. Vậy đó không phải là vì bài kiểm tra. Bây giờ thì Sticky nhìn chằm chằm vào Reynie với biểu hiện lo lắng - đó là cách mà Reynie nhận ra rằng cậu đang giận dữ với chính mình. Cậu nhìn qua phía Kate và Constance. Đầu của cả hai đứa đều đặt dưới tay và có vẻ đã sẵn sàng la hét. Thế mà không một học sinh nào khác có vẻ bị ảnh hưởng dù là ít nhất. Vậy tại sao chỉ có bốn đứa bị như vậy... ?
Martina đã đầu độc chúng! Reynie ngay lập tức bị thuyết phục về điều đó. Martina đã bỏ gì đó vào bữa trưa của bọn trẻ - có lẽ cô bé đã ra lệnh những Người giúp việc làm thế. Toàn bộ cơn thịnh nộ của cậu đều đổ vào hướng của Martina.
Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, Reynie mất vài giây để nhận ra vì sao những học sinh khác đứng dậy và rời đi. Jillson nhìn chằm chằm vào cậu và những đứa bạn của cậu như thể chúng là một nhóm mất trí. “Tôi nói giải tán!” cô ta hét lên. “Hay các em muốn ở đây cả ngày?”
Cả bốn đứa trẻ lao nhanh khỏi bàn học. Chúng cần một cuộc họp khẩn cấp.
Phần lớn học sinh hướng về phía phòng thể dục để chơi đùa trước khi ăn tối, và ngài Curtain không có mặt ở vị trí yêu thích của ông ta. Quảng trường trống không. Bọn trẻ chạy đến góc xa nhất, đảm bảo không ai có thể nghe thấy, và cả nhóm bắt đầu thảo luận ngay lập tức.
“Các cậu có cảm thấy những gì mà tớ đang cảm thấy không?” Reynie hỏi.
“Như thế là thế nào?” Kate nói.
“Vậy là cậu cũng cảm thấy như thế? Tớ nghĩ đầu mình sắp nứt ra rồi!” Sticky nói.
“Ý nghĩ đầu tiên của tớ là Martina đã đầu độc chúng ta,” Reynie nói, “nhưng...”
“Đầu độc?” Kate nói. “Không, tớ không nghĩ vậy. Đó là tất cả những gì tớ nghĩ.”
Reynie và Sticky đồng ý. Đó không phải là vấn đề vật lý, chính xác; nó là thứ gì đó khác. Nhưng đó là cái gì? Ba đứa trong nhóm bắt đầu so sánh triệu chứng của mình.
Chỉ có Constance không nói gì. Cô bé lắng nghe những đứa trẻ khác nói về việc chúng cảm thấy cáu kỉnh và tức giận như thế nào, cứ như chúng tham gia một cuộc tranh luận căng thẳng, và khi những đứa trẻ khác nói, cô bé có vẻ như đang co người lại. Người nhận thấy điều này là Reynie - Constance, với một vẻ bối rối lo lắng, bắt đầu thu mình xuống cứ như muốn tránh khỏi một cú đánh.
“Constacne, gì đấy?” Reynie nhăn lại lo lắng. “Có gì không ổn à?”
“Chỉ... chỉ thế thôi à?” Constance hỏi lại bằng giọng yếu ớt “Các cậu chỉ cảm thấy khó chịu à?”
“Cực kỳ khó chịu,” Kate nói. “Thực sự tớ chưa bao giờ cảm thấy cáu kỉnh như vậy trong đời.”
“Vậy các cậu không... các cậu không nghe thấy... ?” Constance ngập ngừng.
Cô bé không cần nói hết. Reynie không thể tin rằng chúng không nghĩ ngay đến nó. Thí nghiệm đó chắc hẳn đã khiến tâm trí bọn trẻ lo sợ. Chẳng lẽ ngài Benedict không dự đoán được điều này? Hầu hết chúng ta chỉ cảm thấy cáu kỉnh và bối rối, ngài Benedict từng nói, về cơ bản đó là cách chúng ta cảm thấy khi nào tivi được bật và các thông điệp được truyền đi.
“Ngài Curtain đang tăng thêm năng lượng,” Reynie tỏ ra nghiêm trọng, trong khi Kate và Sticky nhìn cậu bé, vẫn không hiểu, cậu nói tiếp, “Đó là các thông điệp bí ẩn. Ý thức của chúng ta đang phản ứng với chúng.”
Sticky thở hổn thển. Kate vỗ trán. Tất nhiên! Các thông điệp bí ẩn bắt đầu được truyền trực tiếp vào ý thức của chúng - không cần ti vi, radio hay bất kỳ thứ gì khác. Tất cả các học sinh khác không bị xáo trộn vì, như ngài Benedict từng nói, chỉ có các ý thức với tình yêu mạnh mẽ bất thường với chân lý mới nhận thấy điều gì đang xảy ra.
“Vậy chúng ta không thể tránh khỏi chúng nữa à?” Kate nói. “Thế thì thật chán nản.”
“Tớ nghĩ là vẫn còn nữa,” Reynie nói. Cậu bé quỳ xuống bên cạnh Constane và đặt tay lên vai cô bé - và lần đầu tiên Constance không hề phàn nàn một lời nào. “Vẫn còn nữa, đúng không, Constance?”
Kate và Sticky nhìn từ Reynie sang Constace, cô bé gật đầu và giấu mặt sau hai cánh tay, chiến đấu để không khóc. Ý thức của tất cả bọn trẻ đều chống lại các thông điệp bí ẩn, ngoại trừ Constance - và chỉ có Constance - có thể nghe thấy âm thanh của Liên lạc viên.
Trong một số trường hợp hiếm gặp, với những ý thức đặc biệt nhạy cảm, ngài Benedict từng nói. Và ở đây có một trường hợp như vậy: Constance Contraire. Sự phát triển này làm toàn bộ bọn trẻ bị sốc, đặc biệt là Constance, cô bé cảm thấy bị nó làm phiền, cô bé đã phải giấu đầu xuống dưới gối cả đêm.
“Nó có thể hữu dụng, các cậu biết đấy.” Sticky thì thầm, cố gắng động viên cô bé. “Một cách để đánh giá sự tiến triển của ngài Curtain. Trong một ngày thực sự, thực sự khủng khiếp, một trong số chúng ta có lẽ không thể nói ra sự khác biệt giữa một tâm trạng xấu bình thường và một tâm trạng có thông điệp ẩn. Nhưng nếu cậu có thể nghe những âm thanh đó - nếu vậy, cậu chính là chim bạch yến trong mỏ than của chúng ta!”
“Chim bạch yến trong mỏ than?” Constance lầm bầm mà không ngẩng lên.
Sticky không nhận thấy cái nhìn cảnh báo của Reynie. “Ồ, đúng - thợ mỏ thường mang những con chim bạch yến đi cùng để đánh giá mức oxi trong mỏ. Nếu chim bạch yến chết, họ biết rằng mức oxi đang cạn và họ nên ra khỏi đó.”
“Nếu chim bạch yến chết?” Constance lặp lại.
Sticky đột nhiên tỏ ra hối hận.
“Có lẽ đó là một so sánh không may mắn,” Reynie nói.
“Mấu chốt là cậu là người quan trọng,” Kate nói. “Được chứ?”
“Tớ biết cái đó rồi,” Constance chộp lấy. “Tớ không cần tất cả những thứ thần chú lố lăng trong đầu nói cho tớ biết. Và tớ dứt khoát không cần Martina Crowe ở đó thì thầm - Nếu các cậu tò mò thì cô ta là người phát thông điệp gần nhất đấy. Tớ ghét cực kỳ cô ta. Tớ định viết một bài thơ xúc phạm cô ta... mặc dù, ‘Martina’ khá là khó gieo vần “
Reynie, Kate, và Sticky liếc nhìn nhau lạc quan một cách thận trọng. Constance có vẻ đã khá hơn một chút. Thực tế là tất cả bọn trẻ đều như vậy. Chúng dành cả tối điều chỉnh các đợt phát sóng thông điệp ngầm (có thêm ba lần nữa từ sau giờ học của Jillson) - cố gắng không gầm gừ nhau, hay đập nắm tay lên bàn, hay ném ngăn kéo. Việc học rõ ràng là rất đau khổ, như đang cố đọc trong khi ai đó đang đập chiếc piano và đánh một bản nhạc khó nghe. Một giờ sau, tâm trạng bọn trẻ đã khá hơn nhưng tình hình của chúng thì chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Điều sắp tới đang tới gần hơn. Ngài Curtain vẫn chưa phát các thông điệp của ông ta ở mức năng lượng cao nhất - nếu không cả bốn đứa đứa sẽ nghe thấy các âm thanh, chứ không chỉ Constance. Nhưng các vấn đề rõ ràng đã trở nên tồi tệ hơn, và bọn trẻ mới đặt chân lên đảo không lâu. Liệu chúng đã quá muộn? Chúng nên làm gì?
Bờ biển vắng rồi đấy,” Sticky nói khi trèo lên ti vi và nhìn ra cửa sổ. Cậu bé lấy đèn pin từ Kate. “Tớ nên nói gì?”
“Ngài Benedict chắc đã biết các thông điệp đang mạnh hơn,” Reynie ngẫm nghĩ. “Ông ấy và những người khắc chắc chắn cũng đang cảm thấy nó. Chỉ cần báo với ông ấy rằng Constance nghe được các âm thanh đó. Ông ấy chưa nghĩ đến điều đó.”
“Hiểu rồi,” Sticky nói, quay lại cửa sổ. “ ‘Constance nghe âm thanh,’ Bắt đầu nào.”
“Nhưng không được dùng tên thật của cậu ấy!” Reynie cảnh báo.
“Ồ, đúng,” Sticky ngượng ngùng nói. “Tất nhiên là không.”
“Cậu đang cố để tớ bị bắt phải không, George Washington?” Constance lầm bầm.
“Xin lỗi,” Sticky nói, răng cậu bé va vào nhau giống như những lần khác Constance gọi tên đầy đủ của cậu. “Tớ chỉ nói, ờ…” Cậu bé nhìn những đứa trẻ khác nhờ giúp đỡ.
Reynie liếc nhìn Constance, cô bé đang cau có rất gợi cảm, sắp sửa phàn nàn về bất kỳ điều gì chúng đề nghị. Bỏ qua ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, Reynie đề nghị cả bọn gọi Constance là “bé nhỏ nhất.”
Constance miễn cưỡng chấp nhận, và ngay sau đó Sticky gửi thông điệp đi. Vài phút sau, có tín hiệu trả lời từ đất liền:
Thời gian ít hơn chúng ta nghĩ
Để có được cái cần có
Các cháu cần trở thành cái mà các cháu chưa có
“Có vẻ ông ấy muốn chúng ta làm mọi thứ nhanh hơn,” Sticky nói trong khi đang leo xuống tivi.
“Tớ thì không vấn đề gì,” Kate nói. “Nhưng chính xác thì làm thế nào? Ý ông ấy là gì, ‘Cái cần có’?”
“Dù nó là cái gì đi nữa, chúng ta cần trở thành cái gì đó khác để lấy được,” Reynie nói.
“Nhưng đó có thể là cái gì?” Constance nói.
Bọn trẻ nhìn nhau. Không có ý tưởng nào cả. Chúng thậm chí còn chưa biết bắt đầu từ đâu.
Trong giờ học chiều hôm đó, Jillson giảng bài về kinh tế quốc gia. Cô ta cũng nói về giáo dục, tội phạm, môi trường, chiến tranh, thuế, bảo hiểm, dược phẩm và sức khỏe, hệ thống pháp luật... và hoa quả.
“Các em thấy đấy,” Jillson nói lúc gần cuối bài giảng, “tất cả những vấn đề tồi tệ này là kết quả của một thứ: Chính phủ quá tồi! Đừng hiểu nhầm chị, chính phủ là một thứ tốt. Nếu không có Chính phủ các em không thể giải quyết khó khăn tồi tệ nào của thế giới - trừ phi các em có một Chính phủ tồi, lúc đó các khó khăn chỉ trở nên tồi tệ hơn. Thật đáng buồn, tất cả chính phủ trên thế giới đều xấu xa. Giống một quả táo độc vậy” - tai Reynie bắt đầu vểnh lên - “chính phủ của chúng ta nhìn xa thì đẹp, sáng chói và lành mạnh, nhưng một khi các em tham dự vào đó, chúng nguy hiểm chết người. Còn gì nữa, chúng che chở nhiều hơn một viên chức gian ác - giống như những con sâu độc trong quả táo độc đó.”
Táo độc, sâu độc ư? Đó là một cụm từ thông điệp ẩn khác bọn trẻ từng nghe trên Máy thu của ngài Benedict. Cậu không hề ngạc nhiên - cậu biết rằng các giờ học đều có liên quan đến các thông điệp ẩn - nhưng cậu cũng băn khoăn làm thế nào để kết nối chúng lại với nhau. Cậu cảm thấy chắc chắn có thể tìm ra cách nếu...
Tâm trạng Reynie đột ngột biến đổi. Sự lạc quan của cậu tiêu rút mất, và cậu đột nhiên nổi giận với Jillson - Jillson ngu ngốc, giảng bài dài dòng! - và cũng không chỉ Jillson, mà... thật sự là, cậu nổi giận với tất cả những ai mà cậu nghĩ tới. Đó là một cảm giác không thoải mái đối với Reynie, và rất lo âu nữa. Cậu cảm thấy như là những bức tường đang đè lên cậu, như là cậu muốn đứng dậy và chạy khỏi phòng học. Cậu cảm thấy muốn la hét và đập phá vài thứ - nhất là Jillson.
Điều gì đang xảy ra? Có phải cuối cùng cậu cũng chịu sức ép? Hoàn toàn rã rời, Reynie đặt bút chì xuống và nhìn qua phía Sticky - cậu đang nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của mình cứ như thể cậu muốn xé nó và quăng vào lửa. Ôi, không, Reynie nghĩ, không biết làm sao cậu ta sẽ làm nó rất vụng về. Trong giây lát cậu cũng đã nổi đóa với Sticky. Nhưng rồi Sticky khi bắt gặp ánh mắt của cậu bé, gật đầu như thường lệ và khẽ đưa ngón tay cái lên. Vậy đó không phải là vì bài kiểm tra. Bây giờ thì Sticky nhìn chằm chằm vào Reynie với biểu hiện lo lắng - đó là cách mà Reynie nhận ra rằng cậu đang giận dữ với chính mình. Cậu nhìn qua phía Kate và Constance. Đầu của cả hai đứa đều đặt dưới tay và có vẻ đã sẵn sàng la hét. Thế mà không một học sinh nào khác có vẻ bị ảnh hưởng dù là ít nhất. Vậy tại sao chỉ có bốn đứa bị như vậy... ?
Martina đã đầu độc chúng! Reynie ngay lập tức bị thuyết phục về điều đó. Martina đã bỏ gì đó vào bữa trưa của bọn trẻ - có lẽ cô bé đã ra lệnh những Người giúp việc làm thế. Toàn bộ cơn thịnh nộ của cậu đều đổ vào hướng của Martina.
Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, Reynie mất vài giây để nhận ra vì sao những học sinh khác đứng dậy và rời đi. Jillson nhìn chằm chằm vào cậu và những đứa bạn của cậu như thể chúng là một nhóm mất trí. “Tôi nói giải tán!” cô ta hét lên. “Hay các em muốn ở đây cả ngày?”
Cả bốn đứa trẻ lao nhanh khỏi bàn học. Chúng cần một cuộc họp khẩn cấp.
Phần lớn học sinh hướng về phía phòng thể dục để chơi đùa trước khi ăn tối, và ngài Curtain không có mặt ở vị trí yêu thích của ông ta. Quảng trường trống không. Bọn trẻ chạy đến góc xa nhất, đảm bảo không ai có thể nghe thấy, và cả nhóm bắt đầu thảo luận ngay lập tức.
“Các cậu có cảm thấy những gì mà tớ đang cảm thấy không?” Reynie hỏi.
“Như thế là thế nào?” Kate nói.
“Vậy là cậu cũng cảm thấy như thế? Tớ nghĩ đầu mình sắp nứt ra rồi!” Sticky nói.
“Ý nghĩ đầu tiên của tớ là Martina đã đầu độc chúng ta,” Reynie nói, “nhưng...”
“Đầu độc?” Kate nói. “Không, tớ không nghĩ vậy. Đó là tất cả những gì tớ nghĩ.”
Reynie và Sticky đồng ý. Đó không phải là vấn đề vật lý, chính xác; nó là thứ gì đó khác. Nhưng đó là cái gì? Ba đứa trong nhóm bắt đầu so sánh triệu chứng của mình.
Chỉ có Constance không nói gì. Cô bé lắng nghe những đứa trẻ khác nói về việc chúng cảm thấy cáu kỉnh và tức giận như thế nào, cứ như chúng tham gia một cuộc tranh luận căng thẳng, và khi những đứa trẻ khác nói, cô bé có vẻ như đang co người lại. Người nhận thấy điều này là Reynie - Constance, với một vẻ bối rối lo lắng, bắt đầu thu mình xuống cứ như muốn tránh khỏi một cú đánh.
“Constacne, gì đấy?” Reynie nhăn lại lo lắng. “Có gì không ổn à?”
“Chỉ... chỉ thế thôi à?” Constance hỏi lại bằng giọng yếu ớt “Các cậu chỉ cảm thấy khó chịu à?”
“Cực kỳ khó chịu,” Kate nói. “Thực sự tớ chưa bao giờ cảm thấy cáu kỉnh như vậy trong đời.”
“Vậy các cậu không... các cậu không nghe thấy... ?” Constance ngập ngừng.
Cô bé không cần nói hết. Reynie không thể tin rằng chúng không nghĩ ngay đến nó. Thí nghiệm đó chắc hẳn đã khiến tâm trí bọn trẻ lo sợ. Chẳng lẽ ngài Benedict không dự đoán được điều này? Hầu hết chúng ta chỉ cảm thấy cáu kỉnh và bối rối, ngài Benedict từng nói, về cơ bản đó là cách chúng ta cảm thấy khi nào tivi được bật và các thông điệp được truyền đi.
“Ngài Curtain đang tăng thêm năng lượng,” Reynie tỏ ra nghiêm trọng, trong khi Kate và Sticky nhìn cậu bé, vẫn không hiểu, cậu nói tiếp, “Đó là các thông điệp bí ẩn. Ý thức của chúng ta đang phản ứng với chúng.”
Sticky thở hổn thển. Kate vỗ trán. Tất nhiên! Các thông điệp bí ẩn bắt đầu được truyền trực tiếp vào ý thức của chúng - không cần ti vi, radio hay bất kỳ thứ gì khác. Tất cả các học sinh khác không bị xáo trộn vì, như ngài Benedict từng nói, chỉ có các ý thức với tình yêu mạnh mẽ bất thường với chân lý mới nhận thấy điều gì đang xảy ra.
“Vậy chúng ta không thể tránh khỏi chúng nữa à?” Kate nói. “Thế thì thật chán nản.”
“Tớ nghĩ là vẫn còn nữa,” Reynie nói. Cậu bé quỳ xuống bên cạnh Constane và đặt tay lên vai cô bé - và lần đầu tiên Constance không hề phàn nàn một lời nào. “Vẫn còn nữa, đúng không, Constance?”
Kate và Sticky nhìn từ Reynie sang Constace, cô bé gật đầu và giấu mặt sau hai cánh tay, chiến đấu để không khóc. Ý thức của tất cả bọn trẻ đều chống lại các thông điệp bí ẩn, ngoại trừ Constance - và chỉ có Constance - có thể nghe thấy âm thanh của Liên lạc viên.
Trong một số trường hợp hiếm gặp, với những ý thức đặc biệt nhạy cảm, ngài Benedict từng nói. Và ở đây có một trường hợp như vậy: Constance Contraire. Sự phát triển này làm toàn bộ bọn trẻ bị sốc, đặc biệt là Constance, cô bé cảm thấy bị nó làm phiền, cô bé đã phải giấu đầu xuống dưới gối cả đêm.
“Nó có thể hữu dụng, các cậu biết đấy.” Sticky thì thầm, cố gắng động viên cô bé. “Một cách để đánh giá sự tiến triển của ngài Curtain. Trong một ngày thực sự, thực sự khủng khiếp, một trong số chúng ta có lẽ không thể nói ra sự khác biệt giữa một tâm trạng xấu bình thường và một tâm trạng có thông điệp ẩn. Nhưng nếu cậu có thể nghe những âm thanh đó - nếu vậy, cậu chính là chim bạch yến trong mỏ than của chúng ta!”
“Chim bạch yến trong mỏ than?” Constance lầm bầm mà không ngẩng lên.
Sticky không nhận thấy cái nhìn cảnh báo của Reynie. “Ồ, đúng - thợ mỏ thường mang những con chim bạch yến đi cùng để đánh giá mức oxi trong mỏ. Nếu chim bạch yến chết, họ biết rằng mức oxi đang cạn và họ nên ra khỏi đó.”
“Nếu chim bạch yến chết?” Constance lặp lại.
Sticky đột nhiên tỏ ra hối hận.
“Có lẽ đó là một so sánh không may mắn,” Reynie nói.
“Mấu chốt là cậu là người quan trọng,” Kate nói. “Được chứ?”
“Tớ biết cái đó rồi,” Constance chộp lấy. “Tớ không cần tất cả những thứ thần chú lố lăng trong đầu nói cho tớ biết. Và tớ dứt khoát không cần Martina Crowe ở đó thì thầm - Nếu các cậu tò mò thì cô ta là người phát thông điệp gần nhất đấy. Tớ ghét cực kỳ cô ta. Tớ định viết một bài thơ xúc phạm cô ta... mặc dù, ‘Martina’ khá là khó gieo vần “
Reynie, Kate, và Sticky liếc nhìn nhau lạc quan một cách thận trọng. Constance có vẻ đã khá hơn một chút. Thực tế là tất cả bọn trẻ đều như vậy. Chúng dành cả tối điều chỉnh các đợt phát sóng thông điệp ngầm (có thêm ba lần nữa từ sau giờ học của Jillson) - cố gắng không gầm gừ nhau, hay đập nắm tay lên bàn, hay ném ngăn kéo. Việc học rõ ràng là rất đau khổ, như đang cố đọc trong khi ai đó đang đập chiếc piano và đánh một bản nhạc khó nghe. Một giờ sau, tâm trạng bọn trẻ đã khá hơn nhưng tình hình của chúng thì chẳng khá khẩm hơn chút nào.
Điều sắp tới đang tới gần hơn. Ngài Curtain vẫn chưa phát các thông điệp của ông ta ở mức năng lượng cao nhất - nếu không cả bốn đứa đứa sẽ nghe thấy các âm thanh, chứ không chỉ Constance. Nhưng các vấn đề rõ ràng đã trở nên tồi tệ hơn, và bọn trẻ mới đặt chân lên đảo không lâu. Liệu chúng đã quá muộn? Chúng nên làm gì?
Bờ biển vắng rồi đấy,” Sticky nói khi trèo lên ti vi và nhìn ra cửa sổ. Cậu bé lấy đèn pin từ Kate. “Tớ nên nói gì?”
“Ngài Benedict chắc đã biết các thông điệp đang mạnh hơn,” Reynie ngẫm nghĩ. “Ông ấy và những người khắc chắc chắn cũng đang cảm thấy nó. Chỉ cần báo với ông ấy rằng Constance nghe được các âm thanh đó. Ông ấy chưa nghĩ đến điều đó.”
“Hiểu rồi,” Sticky nói, quay lại cửa sổ. “ ‘Constance nghe âm thanh,’ Bắt đầu nào.”
“Nhưng không được dùng tên thật của cậu ấy!” Reynie cảnh báo.
“Ồ, đúng,” Sticky ngượng ngùng nói. “Tất nhiên là không.”
“Cậu đang cố để tớ bị bắt phải không, George Washington?” Constance lầm bầm.
“Xin lỗi,” Sticky nói, răng cậu bé va vào nhau giống như những lần khác Constance gọi tên đầy đủ của cậu. “Tớ chỉ nói, ờ…” Cậu bé nhìn những đứa trẻ khác nhờ giúp đỡ.
Reynie liếc nhìn Constance, cô bé đang cau có rất gợi cảm, sắp sửa phàn nàn về bất kỳ điều gì chúng đề nghị. Bỏ qua ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, Reynie đề nghị cả bọn gọi Constance là “bé nhỏ nhất.”
Constance miễn cưỡng chấp nhận, và ngay sau đó Sticky gửi thông điệp đi. Vài phút sau, có tín hiệu trả lời từ đất liền:
Thời gian ít hơn chúng ta nghĩ
Để có được cái cần có
Các cháu cần trở thành cái mà các cháu chưa có
“Có vẻ ông ấy muốn chúng ta làm mọi thứ nhanh hơn,” Sticky nói trong khi đang leo xuống tivi.
“Tớ thì không vấn đề gì,” Kate nói. “Nhưng chính xác thì làm thế nào? Ý ông ấy là gì, ‘Cái cần có’?”
“Dù nó là cái gì đi nữa, chúng ta cần trở thành cái gì đó khác để lấy được,” Reynie nói.
“Nhưng đó có thể là cái gì?” Constance nói.
Bọn trẻ nhìn nhau. Không có ý tưởng nào cả. Chúng thậm chí còn chưa biết bắt đầu từ đâu.