Reynie ngồi một mình trong phòng. Lúc đó đã là hơn chín giờ, và Sticky vẫn chưa về. Một đợt phát thông điệp vừa kết thúc. Reynie, giờ đã kiệt sức, đang ép mình lướt qua đống ghi chép ngày hôm nay thêm một lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui sướng khi học bài - vì học bài giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ tồi tệ. Cậu thậm chí còn biết ơn việc phát thông điệp nữa, nó rất khó chịu và khiến cho việc tập trung khó đến mức đầu óc cậu chẳng còn thời gian để mà lo lắng cho Sticky. Dù vậy, cảm giác sợ hãi vẫn luôn hiện hữu. Và giờ mọi thứ như còn tồi tệ hơn khi cậu ngửi thấy mùi gì đó không kém phần đáng sợ. Mũi cậu nhăn lại ghê tởm. Cái gì đấy? Có cái gì đó bò dưới sàn nhà và chết ở đó à?
Cửa mở ra. Đó là Sticky.
Người cậu bé nhầy nhụa, đầy bùn đen bốc mùi, và cậu bước vào phòng như một cái xác sống. Nhìn đôi mắt đỏ sưng to có thể dễ dàng đoán ra là cậu đã khóc hàng giờ. Nhưng bản thân đôi mắt không khiến trái tim Reynie thắt lại - mà là vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng của Sticky.
Reynie nhảy lên và vòng tay mình quanh Sticky. “Cậu ra rồi à?”
Sticky đẩy Reynie ra mà không nói năng gì. Cận bé tháo kính, chú ý đến các mắt kính bị dính bùn, và đặt chúng lên bàn mà không nghĩ đến việc làm sạch chúng. Sau đó, vẫn không nói một từ, cậu ra khỏi phòng. Reynie quơ mấy thứ đồ của Sticky và chạy theo cậu bé. Trong hành lang cậu chen qua hai Người giúp việc đang lau dọn các dấu chân đầy bùn mà Sticky để lại, vẫn với một sự im lặng kỳ quái. Một vài cậu bé đang rời phòng tắm, bịt mũi và cố gắng không giẫm vào các vết bùn trên sàn nhà. Reynie chạy thẳng vào phòng tắm.
Sticky bước vào một buồng có vòi hoa sen mà không cởi quần áo và đang cố nắm chặt tay gạt vòi nước, nhưng cánh tay nhầy nhụa của cậu cứ bị trượt ra. Cuối cùng, cậu nắm nó bằng cả hai tay và giật sang bên nước nóng. Cậu bé hơi chững lại khi dòng nước phun thẳng vào mặt, sau đó đứng yên lặng, nhắm mắt, mặc những dòng nước màu đen đang chảy đi phía dưới chân.
Reynie nhìn bạn lo lắng. “Tớ mang cho cậu một ít xà phòng, Sticky. Và một chiếc khăn tắm, cả quần áo sạch nữa.”
Sticky không trả lời.
“Này, cởi quần áo và dùng xà phòng đi, được chứ?” Sau khi Reynie nhắc lại câu này nhiều lần, Sticky làm một cái gật đầu đần độn và tiến về phía bánh xà phòng.
Reynie lại chỗ bồn rửa để rửa ráy - cậu bị dính bẩn và hôi rình vì lúc nãy ôm Sticky - rồi trở về phòng, thay quần áo, và chờ đợi. Cậu nhìn chằm chằm về phía cửa, lo sợ một điều gì đó sắp xảy ra. Lo sợ các mối nghi ngờ của mình đã có câu trả lời. Cậu cố hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng sau cùng toàn thân vẫn run lên. Reynie cảm thấy Sticky chắc chắn đã bị tẩy não. Và ngài Curtain sẽ không xoá hết ký ức của Sticky chỉ vì gian lận chứ, phải không? Nếu không, tại sao điều này lại xảy ra? Tội nào sẽ dẫn đến hình phạt tồi tệ như vậy? Có lẽ chỉ có một đáp án duy nhất: Sticky đã kể mọi thứ với ngài Curtain.
Khi Sticky cuối cùng cũng đã về phòng, cậu ném chỗ quần áo ướt vào trong góc, đeo cái kính đầy bùn lên mà chẳng buồn lau, và sau đó, không nhìn Reynie lần nào, cậu lôi cái vali để dưới gầm giường ra.
“Sticky, chuyện gì đã xảy ra?”
Không trả lời.
“Cậu phải nói cho tớ biết, Sticky! Tớ e là điều gì đó tồi tệ đã xảy đến với cậu. Không phải chỉ là Phòng chờ, ý tớ là điều gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn.”
Bằng một giọng thiểu não pha chút bực tức vừa mới được thêm vào, Sticky nói, “Tớ chẳng nghĩ là còn điều gì tồi tệ hơn nơi đó nữa đâu. Cậu muốn biết gì về nó?”
Reynie nín thở. Sticky vẫn nhớ Phòng Chờ - và thử nghĩ xem, cậu ấy nhớ cái vali của mình ở đâu. Vẫn còn hy vọng! “Cậu nói đúng, Sticky. Tớ không biết bất cứ điều gì đã xảy ra. Cậu kể đi!”
“Tớ không muốn nhắc đến nó nữa đâu,” Sticky nói, mở tủ quần áo bằng những ngón tay run lẩy bẩy. “Và tớ cũng không có ý định quay lại đó. Tớ chuẩn bị trốn đây. Họ nói với tớ ngài Curtain không thể gặp tớ hôm nay, rằng sáng mai S.Q. sẽ lại đến tìm tớ. Tớ sẽ được gặp ngài Curtain ‘nếu ông ấy sẵn sàng’. Rồi tớ sẽ phải hoặc là trở lại với cái... cái ác mộng đó, hoặc là phải đối mặt với ngài Curtain, khi mà tớ chắc chắn sẽ tan thành từng mảnh, Reynie, ở đó tớ chắc chắn sẽ mất kiểm soát và kể về cậu và những người khác...”
Sticky càng nói, cảm xúc càng dâng trào, cuối cùng là run bắn lên, cậu bé che mắt và ngồi thụp xuống. “Tớ không thể làm được, Reynie ạ. Tớ không thể trở lại đó, và tớ cũng không thể đối mặt với ngài Curtain mà không làm việc có lỗi với các cậu. Tớ không thể. Tớ phải đi khỏi đây. Tớ không còn lựa chọn nào khác.”
Mắt Reynie đột nhiên đầy nước mắt. “Nghe tớ này, Sticky. Tớ rất lấy làm tiếc vì những gì cậu vừa trải qua. Thực sự lấy làm tiếc. Nhưng tớ không thể diễn tả để cậu hiểu được rằng tớ vui sướng như thế nào khi cậu vẫn đang ở đây. Tớ đã nghĩ họ sẽ mang trí nhớ của cậu đi! Nhưng cậu vẫn ở đó, Sticky - vẫn là bạn tốt của tớ!”
“Không còn lâu nữa,” Sticky nói một cách kinh khủng. “Tớ sắp sụp đổ rồi, Reynie. Cậu cũng biết là tớ kiểm soát áp lực tệ thế nào mà. Ngày mai, tâm trí tớ sẽ loạn hết cả lên, rồi các cậu bị tóm. Lúc đó tớ sẽ là kiểu bạn gì chứ?”
Reynie đóng vali lại. “Cậu sẽ không làm hỏng bất kỳ thứ gì.”
“Làm sao cậu biết?”
“Tớ có thể nhìn thấy nó trong cậu,” Reynie nói với niềm tin hoàn hảo. “Ngày mai cậu sẽ vẫn vững vàng thôi. Khi bạn bè cậu thực sự cần cậu, họ có thể tin tưởng ở cậu. Tớ chỉ biết vậy. Và tớ cần cậu, Sticky. Tớ cần cậu ở đây làm bạn.”
Mắt Sticky nhấp nháy như một ngọn nến sắp sửa tắt “Cậu... thật tốt khi nói vậy,” cậu bé nghi ngại nói, rồi chợt rùng mình. “Nhưng Reynie, tớ sẽ chết mất nếu phải trở lại nơi đó. Tất cả những giờ qua, với từng giây chậm chạp trôi - và những thứ khác cũng trôi qua, những thứ cậu không thể thấy được - liên tục chìm vào đống nhầy nhụa đó, mùi rất đáng sợ, giống như cái gì đó đã chết, có lẽ giống như chính bản thân cậu đã chết vậy...”
“Cậu sẽ không phải chịu thêm một ngày nữa ở đó,” Reynie nói. “Tớ thề.”
“Tớ thề trước đôi giầy của cậu là sẽ không có chuyện đó đâu,” Kate nói, đầu cô bé xuất hiện từ trần nhà phía trên chúng. Cô bé hạ Constance xuống trước. “Nếu họ bắt cậu quay lại đó, bọn tớ sẽ tìm cách đưa cậu ra, cho dù có bất cứ chuyện gì đi nữa. Được chứ, cậu bạn thân?”
Sticky đứng lên, run run.
“Sẽ ổn thôi,” Reynie nói. “Tớ chắc cậu sẽ gặp ngài Curtain trước tiên vào buổi sáng.”
“Nhưng như thế cũng không ổn! Nó rất đáng sợ! Làm thế nào tớ có thể không khai tất cả các cậu ra? Ông ta biết chúng ta là bạn, ông ta biết tớ gian lận, và ông ta chỉ cần đặt hai với hai cạnh nhau...” Sticky nín thở, dừng lại trong giây lát, và tiếp tục. “Được rồi, cậu đã nói đến kế hoạch, đúng không? Nghĩa là cậu thực sự có kế hoạch?”
“Tớ sẽ nói về nó sau,” Reynie nói, đưa cho Sticky một ổ bánh mỳ, “nhưng trước tiên cậu phải ăn đã. Tớ đã lén cất ít thức ăn cho cậu.”
Lần đầu tiên, mắt Sticky bừng sáng và chúng cứ bừng sáng liên tục. “Tớ đói khủng khiếp.”
“Mười giờ!” Jackson hét lên từ bên ngoài cửa. Mọi người nhảy dựng lên. Không ai nghe thấy tiếng bước chân của anh ta đi xuống hành lang. “Tắt đèn!”
Vừa nhanh chóng tiến đến công tắc đèn, Reynie vừa ném về phía Kate một cái nhìn thắc mắc.
“Bọn tớ tắt đèn trước khi đi rồi,” cô bé nói hơi quá to.
Ngay lập tức Jackson gõ cửa. “Có ai đó khác cùng ở trong đó à? Có biết như vậy là trái quy định không. Không được sang phòng nhau chơi! Và càng không được làm việc đó sau khi đã tắt đèn!”
“Chỉ có hai bọn em thôi,” Reynie trả lời.
Đó chính là điều mà Jackson hy vọng Reynie sẽ nói. Nếu anh ta bắt quả tang bọn trẻ đang có khách trong phòng, chúng sẽ không chỉ vi phạm một luật lệ của Học viện, mà còn phạm tội nói dối. Vì thế mà Jackson vội vã mở cửa và bật đèn. “Aha! Đây rồi...” Nhưng ngay lập tức khựng lại, đúng là chỉ có hai cậu bé ngồi trên sàn nhà.
“Không phải là đèn phải được tắt sao?” Reynie hỏi anh ta.
Với vẻ mặt cau có Jackson quay lại chỗ công tắc định tắt đèn, sau đó lưỡng lự một lúc lâu rồi nói. “Chưa đâu,” anh ta nói và tiến lại chỗ tủ quần áo. “Trước tiên tao phải biết có ai đang ở trong này không đã.” Anh ta giật mở cửa tủ quần áo.
Bên trong, không có thứ gì khác ngoài quần áo.
“Nếu anh không phiền, bọn em muốn đi ngủ. Sticky vừa có một ngày rất dài.”
“Là lỗi của ai thế nhỉ?” Jackson nói, quỳ xuống nhìn vào gầm giường. Chỉ có vali của các cậu bé. Anh ta đứng lên và nhìn Reynie chằm chằm, cậu mỉm cười hài lòng, và sau đó nhìn Sticky, cậu bé chỉ nhún vai. Jackson chế nhạo. “Thế nào, mày thích Phòng Chờ chứ, George?”
Reynie đột nhiên giận sôi lên. Cậu đã có cả tối với tâm trạng như vậy, và dường như không thể ngừng lại được. “Sao anh có thể làm thế với người khác, Jackson? Đưa họ đến một nơi như vậy, rồi sau đó trêu chọc họ?”
Jackson giả vờ bối rối. “Ý mày là gì, ‘một nơi như vậy’? Phòng Chờ không phải là nơi xấu như vậy. Và nó hoàn toàn an toàn. Một chút bùn chưa từng làm đau ai. Rửa là sạch ngay, đúng không? Nó có thể hơi nặng mùi, nhưng mùi không thể làm bọn mày đau được đâu - hay bóng tối, cũng thế cả thôi. Bóng tối tốt cho mày đấy chứ. Mắt mày được nghỉ ngơi, và không bị mặt trời thiêu đốt...”
Dù giận tím người, Reynie vẫn cố gắng kiểm soát bản thân. Tranh luận với một Điều hành viên chẳng có gì là tốt cả.
Jackson vẫn giảng giải với thái độ rõ là thỏa mãn. “À ừ, tao cho là có rất nhiều ruồi và những con bọ cánh cứng và cả những thứ bò lổm ngổm nữa chứ - nhưng chúng cũng không cắn hay chích mày, đúng không? Mày không sợ ruồi đấy chứ, George?”
“Không,” Sticky trả lời bằng một giọng bình thản. Nhưng cậu bé nhìn chằm chằm vào Jackson, một cái nhìn giận dữ - đầy phẫn nộ và thách thức - và nhờ nó mà Reynie thực sự cảm thấy được khích lệ. Có sức mạnh tiềm ẩn từ bên trong Sticky.
“Tất nhiên là mày không sợ rồi. Vậy nên đừng có tin những câu nói vô nghĩa nữa,” anh ta nói, cau mặt như thể đang nói chuyện với một đứa bé tội nghiệp, “về việc Phòng Chờ giống như một nơi bẩn thỉu nhỏ bé như vậy.” Anh ta nhăn nhở với vẻ nham hiểm khó chịu, tắt đèn, rồi rời khỏi phòng. Tiếng giày nện xuống hành lang xa dần, xa dần.
Giọng nói bị bóp nghẹt của Constance vang lên. “Thật tai họa! Các cậu định giữ tớ ở đây mãi mãi đấy à?”
“Yên lặng nào,” Reynie thì thầm, hé nhìn ra ngoài cửa. Hành lang trống không. Cậu gật đầu với Sticky đang kéo vali ra từ gầm giường.
“Thật may là cậu đủ nhỏ bé,” Sticky thì thầm khi Constance leo ra.
“Ồ, vâng, tôi thật may mắn! Quá nhỏ để cậu có thể gói vào cái vali đó. Sao cậu không thử uốn mình trong vali xem?” Constance nói, quên mất rằng Sticky đã mất cả ngày đứng trong bẩn thỉu, bóng tối, và bầy côn trùng.
Tấm trần trượt sang bên và Kate lại tụt xuống phòng. “Bây giờ thì kế hoạch thế nào nhỉ?” cô bé nói, như thể buổi trao đổi tối nay chưa từng bị gián đoạn vậy.
Reynie ngồi một mình trong phòng. Lúc đó đã là hơn chín giờ, và Sticky vẫn chưa về. Một đợt phát thông điệp vừa kết thúc. Reynie, giờ đã kiệt sức, đang ép mình lướt qua đống ghi chép ngày hôm nay thêm một lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui sướng khi học bài - vì học bài giúp cậu thoát khỏi những suy nghĩ tồi tệ. Cậu thậm chí còn biết ơn việc phát thông điệp nữa, nó rất khó chịu và khiến cho việc tập trung khó đến mức đầu óc cậu chẳng còn thời gian để mà lo lắng cho Sticky. Dù vậy, cảm giác sợ hãi vẫn luôn hiện hữu. Và giờ mọi thứ như còn tồi tệ hơn khi cậu ngửi thấy mùi gì đó không kém phần đáng sợ. Mũi cậu nhăn lại ghê tởm. Cái gì đấy? Có cái gì đó bò dưới sàn nhà và chết ở đó à?
Cửa mở ra. Đó là Sticky.
Người cậu bé nhầy nhụa, đầy bùn đen bốc mùi, và cậu bước vào phòng như một cái xác sống. Nhìn đôi mắt đỏ sưng to có thể dễ dàng đoán ra là cậu đã khóc hàng giờ. Nhưng bản thân đôi mắt không khiến trái tim Reynie thắt lại - mà là vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng của Sticky.
Reynie nhảy lên và vòng tay mình quanh Sticky. “Cậu ra rồi à?”
Sticky đẩy Reynie ra mà không nói năng gì. Cận bé tháo kính, chú ý đến các mắt kính bị dính bùn, và đặt chúng lên bàn mà không nghĩ đến việc làm sạch chúng. Sau đó, vẫn không nói một từ, cậu ra khỏi phòng. Reynie quơ mấy thứ đồ của Sticky và chạy theo cậu bé. Trong hành lang cậu chen qua hai Người giúp việc đang lau dọn các dấu chân đầy bùn mà Sticky để lại, vẫn với một sự im lặng kỳ quái. Một vài cậu bé đang rời phòng tắm, bịt mũi và cố gắng không giẫm vào các vết bùn trên sàn nhà. Reynie chạy thẳng vào phòng tắm.
Sticky bước vào một buồng có vòi hoa sen mà không cởi quần áo và đang cố nắm chặt tay gạt vòi nước, nhưng cánh tay nhầy nhụa của cậu cứ bị trượt ra. Cuối cùng, cậu nắm nó bằng cả hai tay và giật sang bên nước nóng. Cậu bé hơi chững lại khi dòng nước phun thẳng vào mặt, sau đó đứng yên lặng, nhắm mắt, mặc những dòng nước màu đen đang chảy đi phía dưới chân.
Reynie nhìn bạn lo lắng. “Tớ mang cho cậu một ít xà phòng, Sticky. Và một chiếc khăn tắm, cả quần áo sạch nữa.”
Sticky không trả lời.
“Này, cởi quần áo và dùng xà phòng đi, được chứ?” Sau khi Reynie nhắc lại câu này nhiều lần, Sticky làm một cái gật đầu đần độn và tiến về phía bánh xà phòng.
Reynie lại chỗ bồn rửa để rửa ráy - cậu bị dính bẩn và hôi rình vì lúc nãy ôm Sticky - rồi trở về phòng, thay quần áo, và chờ đợi. Cậu nhìn chằm chằm về phía cửa, lo sợ một điều gì đó sắp xảy ra. Lo sợ các mối nghi ngờ của mình đã có câu trả lời. Cậu cố hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng sau cùng toàn thân vẫn run lên. Reynie cảm thấy Sticky chắc chắn đã bị tẩy não. Và ngài Curtain sẽ không xoá hết ký ức của Sticky chỉ vì gian lận chứ, phải không? Nếu không, tại sao điều này lại xảy ra? Tội nào sẽ dẫn đến hình phạt tồi tệ như vậy? Có lẽ chỉ có một đáp án duy nhất: Sticky đã kể mọi thứ với ngài Curtain.
Khi Sticky cuối cùng cũng đã về phòng, cậu ném chỗ quần áo ướt vào trong góc, đeo cái kính đầy bùn lên mà chẳng buồn lau, và sau đó, không nhìn Reynie lần nào, cậu lôi cái vali để dưới gầm giường ra.
“Sticky, chuyện gì đã xảy ra?”
Không trả lời.
“Cậu phải nói cho tớ biết, Sticky! Tớ e là điều gì đó tồi tệ đã xảy đến với cậu. Không phải chỉ là Phòng chờ, ý tớ là điều gì đó thậm chí còn tồi tệ hơn.”
Bằng một giọng thiểu não pha chút bực tức vừa mới được thêm vào, Sticky nói, “Tớ chẳng nghĩ là còn điều gì tồi tệ hơn nơi đó nữa đâu. Cậu muốn biết gì về nó?”
Reynie nín thở. Sticky vẫn nhớ Phòng Chờ - và thử nghĩ xem, cậu ấy nhớ cái vali của mình ở đâu. Vẫn còn hy vọng! “Cậu nói đúng, Sticky. Tớ không biết bất cứ điều gì đã xảy ra. Cậu kể đi!”
“Tớ không muốn nhắc đến nó nữa đâu,” Sticky nói, mở tủ quần áo bằng những ngón tay run lẩy bẩy. “Và tớ cũng không có ý định quay lại đó. Tớ chuẩn bị trốn đây. Họ nói với tớ ngài Curtain không thể gặp tớ hôm nay, rằng sáng mai S.Q. sẽ lại đến tìm tớ. Tớ sẽ được gặp ngài Curtain ‘nếu ông ấy sẵn sàng’. Rồi tớ sẽ phải hoặc là trở lại với cái... cái ác mộng đó, hoặc là phải đối mặt với ngài Curtain, khi mà tớ chắc chắn sẽ tan thành từng mảnh, Reynie, ở đó tớ chắc chắn sẽ mất kiểm soát và kể về cậu và những người khác...”
Sticky càng nói, cảm xúc càng dâng trào, cuối cùng là run bắn lên, cậu bé che mắt và ngồi thụp xuống. “Tớ không thể làm được, Reynie ạ. Tớ không thể trở lại đó, và tớ cũng không thể đối mặt với ngài Curtain mà không làm việc có lỗi với các cậu. Tớ không thể. Tớ phải đi khỏi đây. Tớ không còn lựa chọn nào khác.”
Mắt Reynie đột nhiên đầy nước mắt. “Nghe tớ này, Sticky. Tớ rất lấy làm tiếc vì những gì cậu vừa trải qua. Thực sự lấy làm tiếc. Nhưng tớ không thể diễn tả để cậu hiểu được rằng tớ vui sướng như thế nào khi cậu vẫn đang ở đây. Tớ đã nghĩ họ sẽ mang trí nhớ của cậu đi! Nhưng cậu vẫn ở đó, Sticky - vẫn là bạn tốt của tớ!”
“Không còn lâu nữa,” Sticky nói một cách kinh khủng. “Tớ sắp sụp đổ rồi, Reynie. Cậu cũng biết là tớ kiểm soát áp lực tệ thế nào mà. Ngày mai, tâm trí tớ sẽ loạn hết cả lên, rồi các cậu bị tóm. Lúc đó tớ sẽ là kiểu bạn gì chứ?”
Reynie đóng vali lại. “Cậu sẽ không làm hỏng bất kỳ thứ gì.”
“Làm sao cậu biết?”
“Tớ có thể nhìn thấy nó trong cậu,” Reynie nói với niềm tin hoàn hảo. “Ngày mai cậu sẽ vẫn vững vàng thôi. Khi bạn bè cậu thực sự cần cậu, họ có thể tin tưởng ở cậu. Tớ chỉ biết vậy. Và tớ cần cậu, Sticky. Tớ cần cậu ở đây làm bạn.”
Mắt Sticky nhấp nháy như một ngọn nến sắp sửa tắt “Cậu... thật tốt khi nói vậy,” cậu bé nghi ngại nói, rồi chợt rùng mình. “Nhưng Reynie, tớ sẽ chết mất nếu phải trở lại nơi đó. Tất cả những giờ qua, với từng giây chậm chạp trôi - và những thứ khác cũng trôi qua, những thứ cậu không thể thấy được - liên tục chìm vào đống nhầy nhụa đó, mùi rất đáng sợ, giống như cái gì đó đã chết, có lẽ giống như chính bản thân cậu đã chết vậy...”
“Cậu sẽ không phải chịu thêm một ngày nữa ở đó,” Reynie nói. “Tớ thề.”
“Tớ thề trước đôi giầy của cậu là sẽ không có chuyện đó đâu,” Kate nói, đầu cô bé xuất hiện từ trần nhà phía trên chúng. Cô bé hạ Constance xuống trước. “Nếu họ bắt cậu quay lại đó, bọn tớ sẽ tìm cách đưa cậu ra, cho dù có bất cứ chuyện gì đi nữa. Được chứ, cậu bạn thân?”
Sticky đứng lên, run run.
“Sẽ ổn thôi,” Reynie nói. “Tớ chắc cậu sẽ gặp ngài Curtain trước tiên vào buổi sáng.”
“Nhưng như thế cũng không ổn! Nó rất đáng sợ! Làm thế nào tớ có thể không khai tất cả các cậu ra? Ông ta biết chúng ta là bạn, ông ta biết tớ gian lận, và ông ta chỉ cần đặt hai với hai cạnh nhau...” Sticky nín thở, dừng lại trong giây lát, và tiếp tục. “Được rồi, cậu đã nói đến kế hoạch, đúng không? Nghĩa là cậu thực sự có kế hoạch?”
“Tớ sẽ nói về nó sau,” Reynie nói, đưa cho Sticky một ổ bánh mỳ, “nhưng trước tiên cậu phải ăn đã. Tớ đã lén cất ít thức ăn cho cậu.”
Lần đầu tiên, mắt Sticky bừng sáng và chúng cứ bừng sáng liên tục. “Tớ đói khủng khiếp.”
“Mười giờ!” Jackson hét lên từ bên ngoài cửa. Mọi người nhảy dựng lên. Không ai nghe thấy tiếng bước chân của anh ta đi xuống hành lang. “Tắt đèn!”
Vừa nhanh chóng tiến đến công tắc đèn, Reynie vừa ném về phía Kate một cái nhìn thắc mắc.
“Bọn tớ tắt đèn trước khi đi rồi,” cô bé nói hơi quá to.
Ngay lập tức Jackson gõ cửa. “Có ai đó khác cùng ở trong đó à? Có biết như vậy là trái quy định không. Không được sang phòng nhau chơi! Và càng không được làm việc đó sau khi đã tắt đèn!”
“Chỉ có hai bọn em thôi,” Reynie trả lời.
Đó chính là điều mà Jackson hy vọng Reynie sẽ nói. Nếu anh ta bắt quả tang bọn trẻ đang có khách trong phòng, chúng sẽ không chỉ vi phạm một luật lệ của Học viện, mà còn phạm tội nói dối. Vì thế mà Jackson vội vã mở cửa và bật đèn. “Aha! Đây rồi...” Nhưng ngay lập tức khựng lại, đúng là chỉ có hai cậu bé ngồi trên sàn nhà.
“Không phải là đèn phải được tắt sao?” Reynie hỏi anh ta.
Với vẻ mặt cau có Jackson quay lại chỗ công tắc định tắt đèn, sau đó lưỡng lự một lúc lâu rồi nói. “Chưa đâu,” anh ta nói và tiến lại chỗ tủ quần áo. “Trước tiên tao phải biết có ai đang ở trong này không đã.” Anh ta giật mở cửa tủ quần áo.
Bên trong, không có thứ gì khác ngoài quần áo.
“Nếu anh không phiền, bọn em muốn đi ngủ. Sticky vừa có một ngày rất dài.”
“Là lỗi của ai thế nhỉ?” Jackson nói, quỳ xuống nhìn vào gầm giường. Chỉ có vali của các cậu bé. Anh ta đứng lên và nhìn Reynie chằm chằm, cậu mỉm cười hài lòng, và sau đó nhìn Sticky, cậu bé chỉ nhún vai. Jackson chế nhạo. “Thế nào, mày thích Phòng Chờ chứ, George?”
Reynie đột nhiên giận sôi lên. Cậu đã có cả tối với tâm trạng như vậy, và dường như không thể ngừng lại được. “Sao anh có thể làm thế với người khác, Jackson? Đưa họ đến một nơi như vậy, rồi sau đó trêu chọc họ?”
Jackson giả vờ bối rối. “Ý mày là gì, ‘một nơi như vậy’? Phòng Chờ không phải là nơi xấu như vậy. Và nó hoàn toàn an toàn. Một chút bùn chưa từng làm đau ai. Rửa là sạch ngay, đúng không? Nó có thể hơi nặng mùi, nhưng mùi không thể làm bọn mày đau được đâu - hay bóng tối, cũng thế cả thôi. Bóng tối tốt cho mày đấy chứ. Mắt mày được nghỉ ngơi, và không bị mặt trời thiêu đốt...”
Dù giận tím người, Reynie vẫn cố gắng kiểm soát bản thân. Tranh luận với một Điều hành viên chẳng có gì là tốt cả.
Jackson vẫn giảng giải với thái độ rõ là thỏa mãn. “À ừ, tao cho là có rất nhiều ruồi và những con bọ cánh cứng và cả những thứ bò lổm ngổm nữa chứ - nhưng chúng cũng không cắn hay chích mày, đúng không? Mày không sợ ruồi đấy chứ, George?”
“Không,” Sticky trả lời bằng một giọng bình thản. Nhưng cậu bé nhìn chằm chằm vào Jackson, một cái nhìn giận dữ - đầy phẫn nộ và thách thức - và nhờ nó mà Reynie thực sự cảm thấy được khích lệ. Có sức mạnh tiềm ẩn từ bên trong Sticky.
“Tất nhiên là mày không sợ rồi. Vậy nên đừng có tin những câu nói vô nghĩa nữa,” anh ta nói, cau mặt như thể đang nói chuyện với một đứa bé tội nghiệp, “về việc Phòng Chờ giống như một nơi bẩn thỉu nhỏ bé như vậy.” Anh ta nhăn nhở với vẻ nham hiểm khó chịu, tắt đèn, rồi rời khỏi phòng. Tiếng giày nện xuống hành lang xa dần, xa dần.
Giọng nói bị bóp nghẹt của Constance vang lên. “Thật tai họa! Các cậu định giữ tớ ở đây mãi mãi đấy à?”
“Yên lặng nào,” Reynie thì thầm, hé nhìn ra ngoài cửa. Hành lang trống không. Cậu gật đầu với Sticky đang kéo vali ra từ gầm giường.
“Thật may là cậu đủ nhỏ bé,” Sticky thì thầm khi Constance leo ra.
“Ồ, vâng, tôi thật may mắn! Quá nhỏ để cậu có thể gói vào cái vali đó. Sao cậu không thử uốn mình trong vali xem?” Constance nói, quên mất rằng Sticky đã mất cả ngày đứng trong bẩn thỉu, bóng tối, và bầy côn trùng.
Tấm trần trượt sang bên và Kate lại tụt xuống phòng. “Bây giờ thì kế hoạch thế nào nhỉ?” cô bé nói, như thể buổi trao đổi tối nay chưa từng bị gián đoạn vậy.