Cả hai cậu bé đều tỉnh dậy trước bình minh, dù tối hôm trước đã thức khá khuya, tỉ mỉ kiểm tra kế hoạch từng chút một. Nhưng Sticky vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Sự sợ hãi làm mắt cậu mở thao láo. Khi lọ mọ mặc quần áo trong bóng tối, cậu thì thào nói với lên giường trên, “Reynie, họ đã không bịt mắt cậu khi cậu đến phòng làm việc của ngài Curtain, đúng không?”
“Bịt mắt? Không.”
“Vậy tớ đoán là tớ sẽ biết ngay thôi. Nếu như tớ đang chuẩn bị đến Phòng Chờ. Nó có lý đấy, tớ cho là thế.”
Reynie quay người lại và nhìn xuống. “Họ đã bịt mắt cậu à? Tại sao?”
“Họ không nói. Jillson chỉ kéo tớ ra quảng trường, đeo cái bịt mắt lên, và quay tớ vòng vòng cho đến khi tớ nôn ra. Nôn theo nghĩa đen ấy. Sau đó cô ta cười và dẫn tớ vào trong, đi xuống vài cầu thang đến Phòng Chờ. Tớ cũng phải đeo nó khi rời khỏi đó.”
Reynie nhíu mày không hiểu. Họ bịt mắt Sticky để làm gì?
Ngay sau đó có tiếng đập cửa. Sticky nhìn chằm chằm ra cửa một lúc lâu trước khi mở. S.Q. Pedalian đứng ở hành lang mờ mờ tối đó, đang nhồm nhoàm một ổ bánh mỳ quế. Miệng nhồi kín đầy đồ ăn, nên anh ta chỉ có thể ra hiệu cho Sticky đi theo mình. Đã đến lúc rồi.
Sticky hít một hơi thật sâu. “Chúc tớ may mắn đi, Reynie.”
Reynie gật đầu. “Đừng lo, cậu sẽ làm tốt mà.”
Sticky đi theo S.Q. xuống hành lang. Ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh, dường như không gian đó dành riêng cho tiếng bước chân của họ và thỉnh thoảng có tiếng nhai nuốt của S.Q., anh ta đang thích thú với ổ bánh mì quế của mình. Sau đó họ ra ngoài trong không khí lạnh lẽo của buổi sớm, S.Q. dừng lại ở đó, liếm ngón tay, và - thật là ghê - anh ta đút tay vào túi quần.
Sticky hỏi bằng một giọng căng thẳng. “Tôi có... tôi có phải đợi thêm chút nào không, hay...?”
“Ồ, không, ngài Curtain có thể gặp cậu,” S.Q. thản nhiên nói và lôi ra một quả chuối, không phải cái bịt mắt. “Bây giờ, Sticky” - S.Q. là Điều hành viên duy nhất từng gọi Sticky bằng tên riêng của cậu bé, mặc dù điều đó chỉ là tình cờ - “George, cho phép tôi đưa ra vài lời khuyên cho cậu nhé. Tôi là một Điều hành viên, cậu biết đấy, và tôi hiểu cách mọi việc diễn ra quanh đây.” Liếc trái rồi phải, S.Q. hạ thấp giọng. “Tôi thích cậu, Geogre, cậu là một đứa trẻ ngoan, và rất thông minh. Và vì cậu là trẻ mồ côi, nên cậu sẽ trở thành một ứng cử viên sáng giá cho vị trí Điều hành viên một ngày nào đó, chỉ cần cậu đứng thẳng ngay lên và bay... nếu cậu đứng thẳng lên và bay ngay...”
“Đứng thẳng lên và bay ngay?”
“Đúng, đúng rồi đấy,” S.Q. nói, có vẻ đã bớt căng thẳng hơn một chút. “Ý tôi là, đừng bỏ lỡ cơ hội ngay trước mắt. Dù cậu làm bất cứ điều gì, đừng thừa nhận đã gian lận trước mặt ngài Curtain. Nếu cậu thực sự đã gian lận, ý tôi là như vậy. Tôi không bảo cậu phải nói dối. Điều đó còn tồi tệ hơn. Đừng thừa nhận việc gian lận, và đừng nói dối.”
“Ý anh là tốt nhất là em đã không gian lận trong quá khứ?”
“Chính xác,” S.Q. nói.
“Lời khuyên của anh có ích đấy.”
S.Q. cười nhăn nhở. “Có lẽ thế. Ngài Curtain ghét sự gian lận hơn bất kỳ thứ gì. Ngoài ra ông ta là một người bạn tốt bụng. Nên chỉ cần ghi nhớ rằng trong suốt buổi gặp mặt - điều quan trọng nhất là đừng thừa nhận cậu đã gian lận.”
“Cảm ơn,” Sticky nói bằng giọng yếu ớt. Đầu cậu bé bắt đầu ong ong. Lời khuyên của S.Q. chính xác là đối lập với lời khuyên của Reynie.
Cậu muốn có chút thời gian để xem xét tình huống khó xử này, nhưng chưa đến một phút nữa thôi cậu sẽ ở bên ngoài cánh cửa sắt dẫn đến phòng làm việc của ngài Curtain. Những giọt mồ hôi xuất hiện trên làn da mịn màng của cậu. Nên làm gì đây? Nếu có ai đó biết về những việc kiểu này, chắc hẳn đó phải là một Điều hành viên. Tuy vậy S.Q. không phải là cái bóng đèn sáng nhất trong chùm bóng đèn những Điều hành viên. Reynie, mặt khác, lại rất hiểu tâm lý người khác. Và bây giờ S.Q. đang gõ cửa. Sticky xoa xoa hai bên thái dương đang căng lên của mình. Cậu cảm thấy như sắp sửa, một lần nữa, đờ người ra. Hoặc tệ hơn: phát biểu linh tinh.
Cánh cửa trượt mở. S.Q. ra hiệu cho Sticky bước vào. Cho dù cậu chọn theo hướng nào thì cũng đến lúc phải chọn rồi.
Ngài Curtain đang ngồi ở chính giữa căn phòng đá lạnh, các ngón tay đan vào nhau, cằm ông ta nâng lên chờ đợi. Giống một con nhện mắt bạc khổng lồ đang rình đợi con mồi.
“Cháu xin lỗi, cháu đã gian lận, thưa ngài!” Sticky trình bày sau khi bước vào.
Cánh cửa trượt đóng lại phía sau cậu, nhưng trước đó cậu đã nghe thấy S.Q. bị sốc, lầm bầm điều gì đó về đứa trẻ tội nghiệp đã bị đánh bại trước áp lực. Ngài Curtain gõ gõ các ngón tay lên cuốn nhật ký đặt trong lòng, nhìn Sticky với ánh mắt chưa từng thấy ở ông ta. Sticky phải khó khăn lắm mới không động đậy. Một giọt mồ hôi chảy dọc theo cái trán hói cong của cậu bé, đến thùy tai, và lơ lửng ở đó, run rẩy. Nó ngứa ngáy khiến cậu bé phát bực, nhưng cậu vẫn đứng yên. Đột nhiên ngài Curtain lao người về phía trước - Sticky gần như nhảy dựng - và rít lên khi mặt ông ta chỉ cách mặt Sticky chừng vài centimet.
“Cậu có muốn biện minh cho hành động của mình không?” ngài Curtain lạnh lùng nói.
Sticky vẫn nhớ bài trình bày đó. (Nếu không, có lẽ cậu đã không thốt ra nổi dù chỉ là một từ.) Cậu lắp bắp, nuốt ực một cái, và bắt đầu: “Cháu rất xin lỗi, thưa ngài. Cháu không muốn làm bất cứ điều gì sai. Nhưng cô ấy gây cho cháu nhiều áp lực quá...”
“Ta đoán cháu nói đến Constance Contraire,” ngài Curtain cắt ngang với ánh mắt hài lòng.
“Constance? Ồ, không, thưa ngài. Bạn ấy quá bảo thủ, thậm chí dù chỉ là để cháu giúp bạn ấy làm bài tập về nhà. Chắc ngài cũng biết Constance cứng đầu như thế nào rồi đấy. Ngài để ý từng nét mặt của người khác, mong ngài không phiền khi cháu nói như vậy.”
“Hmm,” ngài Curtain nói. “Ta để ý rằng, đó là sự thật. Nhưng nếu không phải Constance Contraire, vậy cháu đang nói tới ai?”
“Như cháu vừa nói ấy, thưa ngài, cô ta gây nhiều áp lực cho cháu, và cháu không biết nên làm gì, cô ta là một Liên lạc viên...”
“CÁI GÌ?” ngài Curtain gầm lên, mặt ông ta lập tức tím lại. “Một Liên lạc viên? Quỷ tha ma bắt, ta sẽ...” Ông ta bỗng nhiên ngừng lại, và trong vài tích tắc dường như im lặng hoàn toàn, cứ như thể đang cố quyết định xem phải làm điều gì đáng sợ với Sticky. Bắt cậu bé trở lại Phòng Chờ? Ném nó vào một đám hoa kép? Hay nghiền nát dưới mấy cái bánh xe?
Sticky nhắm tịt mắt lại.
Một lúc sau, thấy mình vẫn chưa bị lôi đi, bị ném hay bị nghiền, Sticky mới dám mở một bên mắt. Sắc mặt ngài Curtain đã nhạt dần đi, không còn giống quả cà tím đeo kính nữa; chỉ còn màu đỏ sẫm trên chóp mũi sần sùi của ông ta. Và ông ta bắt đầu gõ trống các ngón tay nữa.
“George,” ngài Curtain nói, giờ đã có vẻ bình tĩnh hơn, “tại sao cháu nhìn ta bằng một mắt như thế?”
Sticky nhanh chóng mở mắt còn lại. “Cháu... cháu…”
“Không sao,” ngài Curtain nói. “Bây giờ tự giải thích đi. Cháu đang nói rằng một Liên lạc viên đã gây áp lực buộc cháu phải gian lận đúng không?”
“Cháu rất tiếc phải nói như vậy, thưa ngài. Cô ta điên tiết vì cháu và Reynie làm bài quá tốt. Cô ta không thể chấp nhận được chúng cháu biết nhiều hơn cô ta, nên làm bẽ mặt cháu trong lớp, rồi sau đó cô ta nói với cháu rằng sẽ tiếp tục làm như vậy - hoặc còn tệ hơn - trừ phi cháu đồng ý giúp cô ta. Các bài kiểm tra sẽ dễ hơn rất nhiều chỉ cần cháu đưa cho cô ta đáp án, cô ta đã nói như thế đấy ạ. Và nếu cháu làm như vậy, cô ta sẽ để cháu dễ thở hơn - bằng cách không hành hạ cháu nữa.”
“Cháu đang nói đến Martina Crowe,” ngài Curtain nói.
Sticky gật đầu.
“Hmm. Ta sẽ phải xem xét kỹ vấn đề này. Việc gian lận của cháu không gây nhiều rắc rối cho ta lắm, phải thừa nhận là như vậy, chỉ cần ta nắm được tình hình. Bí mật nằm ở khả năng kiểm soát, cháu hiểu không? Ta đơn giản chỉ muốn biết các tình huống để có thể xử lý và quản lý chúng. Cho dù là bất cứ tình huống nào, George, chỉ cần chúng được kiểm soát, mọi thứ sẽ hoàn hảo. Cháu hiểu không?”
“Cháu tin là vậy, thưa ngài.”
“Rất tốt. Ta xin lỗi vì cháu phải nói chuyện với ta về vấn đề này. Chờ đợi chẳng bao giờ là điều dễ chịu. Thật không may đôi khi ta không thể làm khác được - Ta quá bận. Tin tốt là cháu sẽ không bị phạt đâu.”
“Cháu cảm ơn, thưa ngài.” Sticky nói một cách khiêm nhường.
“Và George này?”
“Vâng, thưa ngài?”
“Cháu làm tốt đấy, nhỉ?”
“Rõ ràng rồi, thưa ngài.”
Ngài Curtain nhìn Sticky từ đầu đến chân và tự gật đầu với bản thân, như thể thẩm định một loại máy mới có thể rất hữu dụng.
“Làm tốt lắm,” Constance nói. “Cậu là một tên dối trá bẩm sinh.”
Ít ra đó là lời chúc mừng ít xã giao hơn so với những gì cậu bé nhận được từ Reynie và Kate - hai đứa đấy đã vỗ tay hoan hô và đập tay vào lưng cậu - nhưng Sticky thì đang quá hài lòng để có thể từ chối.
Trên đường đến phòng ăn vào bữa trưa, bọn trẻ cố tình đi sau các học sinh khác một khoảng khá xa để có thể trao đổi một chút. Tất cả đều khá hài lòng với bản thân - ít nhất không phải vì Martina sẽ gặp rắc rối. Khi tiến đến cuối hành lang, chúng nghe lỏm được Jackson và Jillson đang nói chuyện trong một phòng học trống. Nhìn nhau đồng lõa, chúng dừng bước vểnh tai lên nghe.
“...cuối cùng cũng bắt được kẻ theo dõi phòng thể dục,” Jackson đang nói. “Dù vậy, cũng thật đáng tiếc. Cậu ta là một Liên lạc viên giỏi. Và một trường hợp tuyển dụng đặc biệt, mày biết đấy. Đáng lẽ ngài Curtain đã giữ cậu ta, và một ngày nào đó sẽ đào tạo thành một Điều hành viên. Tao đoán là giờ nó sẽ được đào tạo lại thành một Người giúp việc.”
“Quá tệ,” Jillson nói. “Đáng lẽ không nên trông quá bình thường như vậy.”
“Điều mà nó không nên làm chính là quá tò mò” Jackson nói. “Nó là đứa thần kinh với mớ câu hỏi ngớ ngẩn của nó - đó cũng là lý do khiến nó bị lôi đến Phòng Chờ lần gần đây nhất đấy. Tao nghĩ nó phải học được bài học nào đó rồi chứ.”
“Rõ ràng là không,” Jillson nói. “Nó có nói gì về kẻ đồng lõa không?”
“Chưa đâu. Tao chẳng thấy có gì phải lo ngại cả, nhưng mày biết tính ngài Curtain rồi đấy. Không cần phải quá cẩn thận, ấy là nói vậy thôi chứ chúng ta đã cẩn thận hết mức rồi, nhắm một con mắt đi.” Jackson lầm bầm. “Tao đoán là mày biết ông ta sẽ thay các mật mã mở cửa.”
“Không? Lại thay à? Tao ghét học cái đống mã mới!”
“Kể với tao về nó đi,” Jackson nói. “Sẽ giúp chúng ta tránh được rắc rối nào đó nếu thằng nhóc kia phản bội lại bạn của nó, nhưng cuối cùng nó vẫn không chịu nhận tội. Như tao nói rồi đấy, thật đáng xấu hổ. Có lẽ khó để trở thành một Điều hành viên tốt được.”
“Yên lặng đi,” Jillson nói. “Mày có nghe thấy gì không?”
Ngoài hành lang, mắt lũ trẻ mở to. Chúng nín thở.
“Chỉ có tiếng dạ dày tao đang sôi ùng ục thôi,” Jackson nói. “Mang đống đồ của mày đi được không? Đi ăn thôi.”
Đó là dấu hiệu cho việc đã đến lúc bọn trẻ phải đi. Có vẻ nhẹ nhõm, Sticky, Kate và Constance nhanh chóng lặng lẽ đi xuống hành lang. Reynie theo sau, cố gắng bình tĩnh lại. Tin tức của Jackson khiến cậu khá buồn.
Sau khi đi vào góc một cách an toàn, Kate nói, “Các cậu có tin được không? Hai lần thoát nạn! Đầu tiên Sticky tránh được tội gian lận, và bây giờ cậu tránh được tội theo dõi, Reynie!”
“Đúng,” Reynie nói, khuôn mặt cậu bé đầy vẻ tội lỗi. “Nó... nó đúng là một tin tuyệt vời.”
“Và bây giờ thì Martian mới là người mắc lỗi,” Constance nói. “Hôm nay có lẽ thực sự là một ngày tốt lành đây.”
Vào bữa ăn, câu chuyện lan ra. Martina Crowe không xuất hiện trong bất cứ giờ học nào của cô bé. Một vài người nói cô bé đang hưởng thụ một buổi họp dài với các đặc quyền riêng - kiểu gì cũng có. Những người khác tranh luận rằng các đặc quyền bí mật chưa bao giờ kéo dài như vậy. Hơn nữa, có người nói, cô bé bị đưa đến Phòng Chờ - một học sinh từng thấy Jackson và Jillson hộ tống cô bé qua quảng trường. Martina Crowe đến Phòng Chờ ư? Ai đã thấy điều đó? Điều này thì không ai có câu trả lời, nên có lẽ nó chỉ là một lời đồn đại.
Reynie bắt đầu cảm thấy khá khó chịu. Nó bắt đầu có vẻ như mọi thứ cậu làm đều khiến ai đó tổn thương. Đầu tiên cậu đề nghị bọn trẻ gian lận, điều đó khiến Sticky hạ cánh trong Phòng Chờ. Sau đó cậu theo dõi qua cửa sổ phòng thể dục, vì nó mà một cậu bé tội nghiệp, trông bình thường, phải trả cái giá đó. Bây giờ kế hoạch này cũng có hiệu quả - kế hoạch khiến Martina bị đá khỏi danh sách Liên lạc viên. Nó có vẻ thông minh tại thời điểm đó, nhưng có chắc là thế không? Với sự thận trọng và trí thông minh bẩm sinh, Reynie lại hóa ra là một người nguy hiểm không nên đến gần. Reynie không động tí gì đến bữa trưa với một vẻ chán chường thấy rõ.
“Reynie?” Kate nói. “Có chuyện gì thế?”
“Kế hoạch của tớ,” Reynie lầm bầm.
“Này, nếu có ai xứng đáng với Phòng Chờ, đó là Martina.”
“Nếu có ai xứng đáng với nó…,” Sticky lẩm bẩm, cậu cảm thấy hơi xấu hổ giống như cảm giác của Reynie. Cậu biết Phòng Chờ tồi tệ như thế nào - chỉ nhắc đến nó thôi đã khiến cậu toát mồ hôi ra rồi - và chính cậu là người đã kết tội Martina bằng một lời nói dối. Cô ta tàn nhẫn như thế nào không quan trọng. Không ai xứng đáng phải tới Phòng Chờ, thậm chí kể cả Martina cũng không.
Để làm mọi chuyện tồi tệ hơn, thỉnh thoảng lại có một lần phát sóng thông điệp bí ẩn được đưa đi.
“Chính là cậu bé đó Harold Rockweel,” Constance càu nhàu với chính mình. “Câm mồm, Harold.”
Reynie ném sang Constance một cái nhìn ảm đạm. Cậu đột nhiên băn khoăn điều gì sẽ xảy đến với cô bé nếu ngài Curtain tăng năng lượng tín hiệu lên hết mức. Nếu hiện giờ Constance có thể nghe thấy các âm thanh, khi đó điều gì sẽ xảy đến với cô bé? Nó sẽ làm gì cô bé? Cô bé đã tự băn khoăn suy nghĩ về điều này chưa? Vì cô bé, Reynie hy vọng là chưa. Nếu ở vị trí ấy, cậu cũng hoảng sợ chẳng kém gì.
Ngày hôm nay đáng lẽ phải là một ngày tốt lành thì giờ đã trở thành xấu xa và tồi tệ. Tồi tệ hơn cả tồi tệ ấy chứ.
“Cẩn thận đấy, các cậu,” Kate lẩm bẩm.
S.Q. Pedalian đang chen qua giữa hai bàn gần đó, ở đó bọn học sinh đang cau mày và gào thét khi anh ta đi qua. Reynie thu chân vào để đảm bảo chúng an toàn trước S.Q. Anh ta đi đến và nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt có chút tự hào.
“Sao lại dài mặt ra thế? Mọi thứ ổn chứ?”
Bọn trẻ cố gắng tỏ ra tươi cười mong anh ta nhanh nhanh để chúng được yên, nhưng lần đầu tiên S.Q. đánh giá chính xác. “Các cô cậu không thể lừa được tôi đâu. Tôi biết ai đang bị áp lực khi tôi nhìn người đó. Tôi ngạc nhiên vì cậu đấy! Này, Sticky - Ý tôi là, anh chàng George trẻ tuổi này đã thoát ra một cách sạch sẽ và dễ dàng, cậu làm các bài kiểm tra rất tuyệt, và lại còn toàn bộ những người này ngồi quanh cậu như con mèo được ăn bánh pudding của cậu vậy. Ờ, bánh pudding… không, được vuốt đuôi…”
Có vẻ như không có ai muốn ủng hộ anh ta, nên sau một lúc S.Q. đành đầu hàng. Anh ta đã có một hành động khôn ngoan, trông S.Q. cứ như đang bị chứng khó tiêu nghiêm trọng. “Bây giờ đừng nói với tôi là cậu đang bực bội vì chưa được vào danh sách Liên lạc viên đấy nhé! Đúng không? Nghe này,” anh ta nói một cách tự tin, tiến gần về phía bọn trẻ, “Tôi nói cho các cậu một bí mật, vì các cậu là những người rất tốt. Các cậu đang ở gần hơn các cậu nghĩ đấy!”
Reynie gật đầu rầu rĩ. “Đó là vì Martiana không còn là Liên lạc viên nữa?”
S.Q. nghiêng đầu. “Làm sao các cậu có thể biết điều đó?”
“Mọi người đều biết,” Kate nói.
Điều này làm cả S.Q. và Reynie ngạc nhiên, đồng thanh, “Họ đều biết á? Bằng cách nào chứ?”
Kate chỉ ra phía quầy ăn, ở đó Martina vừa đi vào dưới sự hộ tống của Jillson và Jackson. Cô ta mặc áo chẽn và đeo thắt lưng như thường lệ, nhưng không mặc quần sọc đặc trưng của Liên lạc viên. Không, quần của cô ta hoàn toàn là màu xanh nước biển, và khi những Liên lạc viên khác hoan hô và vỗ tay, mặt cô ta tỏa sáng với vẻ ác độc và chiến thắng.
Martina đã được thăng cấp làm Điều hành viên.
Cả hai cậu bé đều tỉnh dậy trước bình minh, dù tối hôm trước đã thức khá khuya, tỉ mỉ kiểm tra kế hoạch từng chút một. Nhưng Sticky vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Sự sợ hãi làm mắt cậu mở thao láo. Khi lọ mọ mặc quần áo trong bóng tối, cậu thì thào nói với lên giường trên, “Reynie, họ đã không bịt mắt cậu khi cậu đến phòng làm việc của ngài Curtain, đúng không?”
“Bịt mắt? Không.”
“Vậy tớ đoán là tớ sẽ biết ngay thôi. Nếu như tớ đang chuẩn bị đến Phòng Chờ. Nó có lý đấy, tớ cho là thế.”
Reynie quay người lại và nhìn xuống. “Họ đã bịt mắt cậu à? Tại sao?”
“Họ không nói. Jillson chỉ kéo tớ ra quảng trường, đeo cái bịt mắt lên, và quay tớ vòng vòng cho đến khi tớ nôn ra. Nôn theo nghĩa đen ấy. Sau đó cô ta cười và dẫn tớ vào trong, đi xuống vài cầu thang đến Phòng Chờ. Tớ cũng phải đeo nó khi rời khỏi đó.”
Reynie nhíu mày không hiểu. Họ bịt mắt Sticky để làm gì?
Ngay sau đó có tiếng đập cửa. Sticky nhìn chằm chằm ra cửa một lúc lâu trước khi mở. S.Q. Pedalian đứng ở hành lang mờ mờ tối đó, đang nhồm nhoàm một ổ bánh mỳ quế. Miệng nhồi kín đầy đồ ăn, nên anh ta chỉ có thể ra hiệu cho Sticky đi theo mình. Đã đến lúc rồi.
Sticky hít một hơi thật sâu. “Chúc tớ may mắn đi, Reynie.”
Reynie gật đầu. “Đừng lo, cậu sẽ làm tốt mà.”
Sticky đi theo S.Q. xuống hành lang. Ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh, dường như không gian đó dành riêng cho tiếng bước chân của họ và thỉnh thoảng có tiếng nhai nuốt của S.Q., anh ta đang thích thú với ổ bánh mì quế của mình. Sau đó họ ra ngoài trong không khí lạnh lẽo của buổi sớm, S.Q. dừng lại ở đó, liếm ngón tay, và - thật là ghê - anh ta đút tay vào túi quần.
Sticky hỏi bằng một giọng căng thẳng. “Tôi có... tôi có phải đợi thêm chút nào không, hay...?”
“Ồ, không, ngài Curtain có thể gặp cậu,” S.Q. thản nhiên nói và lôi ra một quả chuối, không phải cái bịt mắt. “Bây giờ, Sticky” - S.Q. là Điều hành viên duy nhất từng gọi Sticky bằng tên riêng của cậu bé, mặc dù điều đó chỉ là tình cờ - “George, cho phép tôi đưa ra vài lời khuyên cho cậu nhé. Tôi là một Điều hành viên, cậu biết đấy, và tôi hiểu cách mọi việc diễn ra quanh đây.” Liếc trái rồi phải, S.Q. hạ thấp giọng. “Tôi thích cậu, Geogre, cậu là một đứa trẻ ngoan, và rất thông minh. Và vì cậu là trẻ mồ côi, nên cậu sẽ trở thành một ứng cử viên sáng giá cho vị trí Điều hành viên một ngày nào đó, chỉ cần cậu đứng thẳng ngay lên và bay... nếu cậu đứng thẳng lên và bay ngay...”
“Đứng thẳng lên và bay ngay?”
“Đúng, đúng rồi đấy,” S.Q. nói, có vẻ đã bớt căng thẳng hơn một chút. “Ý tôi là, đừng bỏ lỡ cơ hội ngay trước mắt. Dù cậu làm bất cứ điều gì, đừng thừa nhận đã gian lận trước mặt ngài Curtain. Nếu cậu thực sự đã gian lận, ý tôi là như vậy. Tôi không bảo cậu phải nói dối. Điều đó còn tồi tệ hơn. Đừng thừa nhận việc gian lận, và đừng nói dối.”
“Ý anh là tốt nhất là em đã không gian lận trong quá khứ?”
“Chính xác,” S.Q. nói.
“Lời khuyên của anh có ích đấy.”
S.Q. cười nhăn nhở. “Có lẽ thế. Ngài Curtain ghét sự gian lận hơn bất kỳ thứ gì. Ngoài ra ông ta là một người bạn tốt bụng. Nên chỉ cần ghi nhớ rằng trong suốt buổi gặp mặt - điều quan trọng nhất là đừng thừa nhận cậu đã gian lận.”
“Cảm ơn,” Sticky nói bằng giọng yếu ớt. Đầu cậu bé bắt đầu ong ong. Lời khuyên của S.Q. chính xác là đối lập với lời khuyên của Reynie.
Cậu muốn có chút thời gian để xem xét tình huống khó xử này, nhưng chưa đến một phút nữa thôi cậu sẽ ở bên ngoài cánh cửa sắt dẫn đến phòng làm việc của ngài Curtain. Những giọt mồ hôi xuất hiện trên làn da mịn màng của cậu. Nên làm gì đây? Nếu có ai đó biết về những việc kiểu này, chắc hẳn đó phải là một Điều hành viên. Tuy vậy S.Q. không phải là cái bóng đèn sáng nhất trong chùm bóng đèn những Điều hành viên. Reynie, mặt khác, lại rất hiểu tâm lý người khác. Và bây giờ S.Q. đang gõ cửa. Sticky xoa xoa hai bên thái dương đang căng lên của mình. Cậu cảm thấy như sắp sửa, một lần nữa, đờ người ra. Hoặc tệ hơn: phát biểu linh tinh.
Cánh cửa trượt mở. S.Q. ra hiệu cho Sticky bước vào. Cho dù cậu chọn theo hướng nào thì cũng đến lúc phải chọn rồi.
Ngài Curtain đang ngồi ở chính giữa căn phòng đá lạnh, các ngón tay đan vào nhau, cằm ông ta nâng lên chờ đợi. Giống một con nhện mắt bạc khổng lồ đang rình đợi con mồi.
“Cháu xin lỗi, cháu đã gian lận, thưa ngài!” Sticky trình bày sau khi bước vào.
Cánh cửa trượt đóng lại phía sau cậu, nhưng trước đó cậu đã nghe thấy S.Q. bị sốc, lầm bầm điều gì đó về đứa trẻ tội nghiệp đã bị đánh bại trước áp lực. Ngài Curtain gõ gõ các ngón tay lên cuốn nhật ký đặt trong lòng, nhìn Sticky với ánh mắt chưa từng thấy ở ông ta. Sticky phải khó khăn lắm mới không động đậy. Một giọt mồ hôi chảy dọc theo cái trán hói cong của cậu bé, đến thùy tai, và lơ lửng ở đó, run rẩy. Nó ngứa ngáy khiến cậu bé phát bực, nhưng cậu vẫn đứng yên. Đột nhiên ngài Curtain lao người về phía trước - Sticky gần như nhảy dựng - và rít lên khi mặt ông ta chỉ cách mặt Sticky chừng vài centimet.
“Cậu có muốn biện minh cho hành động của mình không?” ngài Curtain lạnh lùng nói.
Sticky vẫn nhớ bài trình bày đó. (Nếu không, có lẽ cậu đã không thốt ra nổi dù chỉ là một từ.) Cậu lắp bắp, nuốt ực một cái, và bắt đầu: “Cháu rất xin lỗi, thưa ngài. Cháu không muốn làm bất cứ điều gì sai. Nhưng cô ấy gây cho cháu nhiều áp lực quá...”
“Ta đoán cháu nói đến Constance Contraire,” ngài Curtain cắt ngang với ánh mắt hài lòng.
“Constance? Ồ, không, thưa ngài. Bạn ấy quá bảo thủ, thậm chí dù chỉ là để cháu giúp bạn ấy làm bài tập về nhà. Chắc ngài cũng biết Constance cứng đầu như thế nào rồi đấy. Ngài để ý từng nét mặt của người khác, mong ngài không phiền khi cháu nói như vậy.”
“Hmm,” ngài Curtain nói. “Ta để ý rằng, đó là sự thật. Nhưng nếu không phải Constance Contraire, vậy cháu đang nói tới ai?”
“Như cháu vừa nói ấy, thưa ngài, cô ta gây nhiều áp lực cho cháu, và cháu không biết nên làm gì, cô ta là một Liên lạc viên...”
“CÁI GÌ?” ngài Curtain gầm lên, mặt ông ta lập tức tím lại. “Một Liên lạc viên? Quỷ tha ma bắt, ta sẽ...” Ông ta bỗng nhiên ngừng lại, và trong vài tích tắc dường như im lặng hoàn toàn, cứ như thể đang cố quyết định xem phải làm điều gì đáng sợ với Sticky. Bắt cậu bé trở lại Phòng Chờ? Ném nó vào một đám hoa kép? Hay nghiền nát dưới mấy cái bánh xe?
Sticky nhắm tịt mắt lại.
Một lúc sau, thấy mình vẫn chưa bị lôi đi, bị ném hay bị nghiền, Sticky mới dám mở một bên mắt. Sắc mặt ngài Curtain đã nhạt dần đi, không còn giống quả cà tím đeo kính nữa; chỉ còn màu đỏ sẫm trên chóp mũi sần sùi của ông ta. Và ông ta bắt đầu gõ trống các ngón tay nữa.
“George,” ngài Curtain nói, giờ đã có vẻ bình tĩnh hơn, “tại sao cháu nhìn ta bằng một mắt như thế?”
Sticky nhanh chóng mở mắt còn lại. “Cháu... cháu…”
“Không sao,” ngài Curtain nói. “Bây giờ tự giải thích đi. Cháu đang nói rằng một Liên lạc viên đã gây áp lực buộc cháu phải gian lận đúng không?”
“Cháu rất tiếc phải nói như vậy, thưa ngài. Cô ta điên tiết vì cháu và Reynie làm bài quá tốt. Cô ta không thể chấp nhận được chúng cháu biết nhiều hơn cô ta, nên làm bẽ mặt cháu trong lớp, rồi sau đó cô ta nói với cháu rằng sẽ tiếp tục làm như vậy - hoặc còn tệ hơn - trừ phi cháu đồng ý giúp cô ta. Các bài kiểm tra sẽ dễ hơn rất nhiều chỉ cần cháu đưa cho cô ta đáp án, cô ta đã nói như thế đấy ạ. Và nếu cháu làm như vậy, cô ta sẽ để cháu dễ thở hơn - bằng cách không hành hạ cháu nữa.”
“Cháu đang nói đến Martina Crowe,” ngài Curtain nói.
Sticky gật đầu.
“Hmm. Ta sẽ phải xem xét kỹ vấn đề này. Việc gian lận của cháu không gây nhiều rắc rối cho ta lắm, phải thừa nhận là như vậy, chỉ cần ta nắm được tình hình. Bí mật nằm ở khả năng kiểm soát, cháu hiểu không? Ta đơn giản chỉ muốn biết các tình huống để có thể xử lý và quản lý chúng. Cho dù là bất cứ tình huống nào, George, chỉ cần chúng được kiểm soát, mọi thứ sẽ hoàn hảo. Cháu hiểu không?”
“Cháu tin là vậy, thưa ngài.”
“Rất tốt. Ta xin lỗi vì cháu phải nói chuyện với ta về vấn đề này. Chờ đợi chẳng bao giờ là điều dễ chịu. Thật không may đôi khi ta không thể làm khác được - Ta quá bận. Tin tốt là cháu sẽ không bị phạt đâu.”
“Cháu cảm ơn, thưa ngài.” Sticky nói một cách khiêm nhường.
“Và George này?”
“Vâng, thưa ngài?”
“Cháu làm tốt đấy, nhỉ?”
“Rõ ràng rồi, thưa ngài.”
Ngài Curtain nhìn Sticky từ đầu đến chân và tự gật đầu với bản thân, như thể thẩm định một loại máy mới có thể rất hữu dụng.
“Làm tốt lắm,” Constance nói. “Cậu là một tên dối trá bẩm sinh.”
Ít ra đó là lời chúc mừng ít xã giao hơn so với những gì cậu bé nhận được từ Reynie và Kate - hai đứa đấy đã vỗ tay hoan hô và đập tay vào lưng cậu - nhưng Sticky thì đang quá hài lòng để có thể từ chối.
Trên đường đến phòng ăn vào bữa trưa, bọn trẻ cố tình đi sau các học sinh khác một khoảng khá xa để có thể trao đổi một chút. Tất cả đều khá hài lòng với bản thân - ít nhất không phải vì Martina sẽ gặp rắc rối. Khi tiến đến cuối hành lang, chúng nghe lỏm được Jackson và Jillson đang nói chuyện trong một phòng học trống. Nhìn nhau đồng lõa, chúng dừng bước vểnh tai lên nghe.
“...cuối cùng cũng bắt được kẻ theo dõi phòng thể dục,” Jackson đang nói. “Dù vậy, cũng thật đáng tiếc. Cậu ta là một Liên lạc viên giỏi. Và một trường hợp tuyển dụng đặc biệt, mày biết đấy. Đáng lẽ ngài Curtain đã giữ cậu ta, và một ngày nào đó sẽ đào tạo thành một Điều hành viên. Tao đoán là giờ nó sẽ được đào tạo lại thành một Người giúp việc.”
“Quá tệ,” Jillson nói. “Đáng lẽ không nên trông quá bình thường như vậy.”
“Điều mà nó không nên làm chính là quá tò mò” Jackson nói. “Nó là đứa thần kinh với mớ câu hỏi ngớ ngẩn của nó - đó cũng là lý do khiến nó bị lôi đến Phòng Chờ lần gần đây nhất đấy. Tao nghĩ nó phải học được bài học nào đó rồi chứ.”
“Rõ ràng là không,” Jillson nói. “Nó có nói gì về kẻ đồng lõa không?”
“Chưa đâu. Tao chẳng thấy có gì phải lo ngại cả, nhưng mày biết tính ngài Curtain rồi đấy. Không cần phải quá cẩn thận, ấy là nói vậy thôi chứ chúng ta đã cẩn thận hết mức rồi, nhắm một con mắt đi.” Jackson lầm bầm. “Tao đoán là mày biết ông ta sẽ thay các mật mã mở cửa.”
“Không? Lại thay à? Tao ghét học cái đống mã mới!”
“Kể với tao về nó đi,” Jackson nói. “Sẽ giúp chúng ta tránh được rắc rối nào đó nếu thằng nhóc kia phản bội lại bạn của nó, nhưng cuối cùng nó vẫn không chịu nhận tội. Như tao nói rồi đấy, thật đáng xấu hổ. Có lẽ khó để trở thành một Điều hành viên tốt được.”
“Yên lặng đi,” Jillson nói. “Mày có nghe thấy gì không?”
Ngoài hành lang, mắt lũ trẻ mở to. Chúng nín thở.
“Chỉ có tiếng dạ dày tao đang sôi ùng ục thôi,” Jackson nói. “Mang đống đồ của mày đi được không? Đi ăn thôi.”
Đó là dấu hiệu cho việc đã đến lúc bọn trẻ phải đi. Có vẻ nhẹ nhõm, Sticky, Kate và Constance nhanh chóng lặng lẽ đi xuống hành lang. Reynie theo sau, cố gắng bình tĩnh lại. Tin tức của Jackson khiến cậu khá buồn.
Sau khi đi vào góc một cách an toàn, Kate nói, “Các cậu có tin được không? Hai lần thoát nạn! Đầu tiên Sticky tránh được tội gian lận, và bây giờ cậu tránh được tội theo dõi, Reynie!”
“Đúng,” Reynie nói, khuôn mặt cậu bé đầy vẻ tội lỗi. “Nó... nó đúng là một tin tuyệt vời.”
“Và bây giờ thì Martian mới là người mắc lỗi,” Constance nói. “Hôm nay có lẽ thực sự là một ngày tốt lành đây.”
Vào bữa ăn, câu chuyện lan ra. Martina Crowe không xuất hiện trong bất cứ giờ học nào của cô bé. Một vài người nói cô bé đang hưởng thụ một buổi họp dài với các đặc quyền riêng - kiểu gì cũng có. Những người khác tranh luận rằng các đặc quyền bí mật chưa bao giờ kéo dài như vậy. Hơn nữa, có người nói, cô bé bị đưa đến Phòng Chờ - một học sinh từng thấy Jackson và Jillson hộ tống cô bé qua quảng trường. Martina Crowe đến Phòng Chờ ư? Ai đã thấy điều đó? Điều này thì không ai có câu trả lời, nên có lẽ nó chỉ là một lời đồn đại.
Reynie bắt đầu cảm thấy khá khó chịu. Nó bắt đầu có vẻ như mọi thứ cậu làm đều khiến ai đó tổn thương. Đầu tiên cậu đề nghị bọn trẻ gian lận, điều đó khiến Sticky hạ cánh trong Phòng Chờ. Sau đó cậu theo dõi qua cửa sổ phòng thể dục, vì nó mà một cậu bé tội nghiệp, trông bình thường, phải trả cái giá đó. Bây giờ kế hoạch này cũng có hiệu quả - kế hoạch khiến Martina bị đá khỏi danh sách Liên lạc viên. Nó có vẻ thông minh tại thời điểm đó, nhưng có chắc là thế không? Với sự thận trọng và trí thông minh bẩm sinh, Reynie lại hóa ra là một người nguy hiểm không nên đến gần. Reynie không động tí gì đến bữa trưa với một vẻ chán chường thấy rõ.
“Reynie?” Kate nói. “Có chuyện gì thế?”
“Kế hoạch của tớ,” Reynie lầm bầm.
“Này, nếu có ai xứng đáng với Phòng Chờ, đó là Martina.”
“Nếu có ai xứng đáng với nó…,” Sticky lẩm bẩm, cậu cảm thấy hơi xấu hổ giống như cảm giác của Reynie. Cậu biết Phòng Chờ tồi tệ như thế nào - chỉ nhắc đến nó thôi đã khiến cậu toát mồ hôi ra rồi - và chính cậu là người đã kết tội Martina bằng một lời nói dối. Cô ta tàn nhẫn như thế nào không quan trọng. Không ai xứng đáng phải tới Phòng Chờ, thậm chí kể cả Martina cũng không.
Để làm mọi chuyện tồi tệ hơn, thỉnh thoảng lại có một lần phát sóng thông điệp bí ẩn được đưa đi.
“Chính là cậu bé đó Harold Rockweel,” Constance càu nhàu với chính mình. “Câm mồm, Harold.”
Reynie ném sang Constance một cái nhìn ảm đạm. Cậu đột nhiên băn khoăn điều gì sẽ xảy đến với cô bé nếu ngài Curtain tăng năng lượng tín hiệu lên hết mức. Nếu hiện giờ Constance có thể nghe thấy các âm thanh, khi đó điều gì sẽ xảy đến với cô bé? Nó sẽ làm gì cô bé? Cô bé đã tự băn khoăn suy nghĩ về điều này chưa? Vì cô bé, Reynie hy vọng là chưa. Nếu ở vị trí ấy, cậu cũng hoảng sợ chẳng kém gì.
Ngày hôm nay đáng lẽ phải là một ngày tốt lành thì giờ đã trở thành xấu xa và tồi tệ. Tồi tệ hơn cả tồi tệ ấy chứ.
“Cẩn thận đấy, các cậu,” Kate lẩm bẩm.
S.Q. Pedalian đang chen qua giữa hai bàn gần đó, ở đó bọn học sinh đang cau mày và gào thét khi anh ta đi qua. Reynie thu chân vào để đảm bảo chúng an toàn trước S.Q. Anh ta đi đến và nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt có chút tự hào.
“Sao lại dài mặt ra thế? Mọi thứ ổn chứ?”
Bọn trẻ cố gắng tỏ ra tươi cười mong anh ta nhanh nhanh để chúng được yên, nhưng lần đầu tiên S.Q. đánh giá chính xác. “Các cô cậu không thể lừa được tôi đâu. Tôi biết ai đang bị áp lực khi tôi nhìn người đó. Tôi ngạc nhiên vì cậu đấy! Này, Sticky - Ý tôi là, anh chàng George trẻ tuổi này đã thoát ra một cách sạch sẽ và dễ dàng, cậu làm các bài kiểm tra rất tuyệt, và lại còn toàn bộ những người này ngồi quanh cậu như con mèo được ăn bánh pudding của cậu vậy. Ờ, bánh pudding… không, được vuốt đuôi…”
Có vẻ như không có ai muốn ủng hộ anh ta, nên sau một lúc S.Q. đành đầu hàng. Anh ta đã có một hành động khôn ngoan, trông S.Q. cứ như đang bị chứng khó tiêu nghiêm trọng. “Bây giờ đừng nói với tôi là cậu đang bực bội vì chưa được vào danh sách Liên lạc viên đấy nhé! Đúng không? Nghe này,” anh ta nói một cách tự tin, tiến gần về phía bọn trẻ, “Tôi nói cho các cậu một bí mật, vì các cậu là những người rất tốt. Các cậu đang ở gần hơn các cậu nghĩ đấy!”
Reynie gật đầu rầu rĩ. “Đó là vì Martiana không còn là Liên lạc viên nữa?”
S.Q. nghiêng đầu. “Làm sao các cậu có thể biết điều đó?”
“Mọi người đều biết,” Kate nói.
Điều này làm cả S.Q. và Reynie ngạc nhiên, đồng thanh, “Họ đều biết á? Bằng cách nào chứ?”
Kate chỉ ra phía quầy ăn, ở đó Martina vừa đi vào dưới sự hộ tống của Jillson và Jackson. Cô ta mặc áo chẽn và đeo thắt lưng như thường lệ, nhưng không mặc quần sọc đặc trưng của Liên lạc viên. Không, quần của cô ta hoàn toàn là màu xanh nước biển, và khi những Liên lạc viên khác hoan hô và vỗ tay, mặt cô ta tỏa sáng với vẻ ác độc và chiến thắng.
Martina đã được thăng cấp làm Điều hành viên.