Để chuẩn bị khởi hành, ngài Benedict nói với bọn trẻ rằng có nhiều thông tin cần phải thu thập, nhiều giấy tờ cần hoàn thành, nhiều chữ ký cần giả mạo, nhiều mệnh lệnh cần đưa ra, nhiều chi phí phải thanh toán, và nhiều cuộc gọi cần phải thực hiện. Ngoại trừ cuộc gặp mặt ngắn ngủi với bọn trẻ, Số Hai không rời khỏi máy tính nửa bước, cả ngài Benedict cũng ngồi tại bàn làm việc hàng giờ liền. Kể từ lúc Milligan trở thành vệ sĩ thường trực, và bản thân Rhonda cũng bận bịu thay vì mang bữa tối cho bọn trẻ hay tha thứ cho bản thân, bọn trẻ tự ăn một mình.
Sau đó Reynie và Kate ra phòng khách luyện tập mật mã Morse. Mặc cho hai đứa nài nỉ, Constance vẫn gắt gỏng từ chối tham gia. Thay vào đó, trong khi Sticky giúp bọn trẻ tập luyện, cô bé đã sáng tác một bài thơ về một đống các con thú hống hách thích đồ ăn cho mèo, thích nhéo tai. Đó là một bài thơ xấu xí, và tên các con vật thì chẳng dễ phân biệt lắm, nào là Kateena, Reynardo, rồi Georgette. Sau khi đọc bài thơ này cho mấy đứa bạn, Constance leo thẳng một mạch lên gường mà chẳng đánh răng và cũng chẳng thèm nói chúc ngủ ngon.
Thực sự thì việc này lại là một sự giải thoát, bọn trẻ đã quá mệt mỏi với tính cách của Constance. Cô bé đã thử lòng kiên nhẫn của chúng cả buổi tối rồi - thực ra là kể từ khi chúng gặp cô bé cơ - và cái viễn cảnh Constance sẽ cùng tham gia trong một nhiệm vụ nguy hiểm khiến chúng lo lắng.
“Đơn giản là chúng ta không thể làm như vậy,” Kate nhắc lại lần thứ mười. Cô bé đang treo ngược mình từ đầu giường xuống để xem tóc của mình có chạm sàn nhà không, nhưng mái tóc vàng óng của cô bé vẫn thiếu 3 centimet, đúng như cô bé dự đoán. “Bạn ấy chỉ là một gánh nặng thôi. Người gì mà lúc nào cũng cáu kỉnh, mà như những gì tớ thấy thì bạn ấy cũng chẳng lanh lợi, thậm chí còn có thể là người vụng về nhất tớ từng biết nữa kia - lúc nào cũng làm rơi mọi thứ, dáng đi thì chẳng khác gì một người không quen với sông nước lại đang đi trên một con tàu ấy. Làm sao bọn mình có thể thành công nếu có một người như vậy trong đội?”
“Kate đúng đấy,” Sticky nói và rời mắt khỏi cuốn sách địa lý. “Constance sẽ chỉ làm mọi việc khó khăn hơn mà thôi.”
“Tớ cũng thấy như thế,” Reynie thừa nhận. “Nhưng các cậu không thấy kỳ lạ hay sao, liệu ngài Benedict có để bạn ấy tham gia cùng bọn mình nếu bạn ấy chẳng có gì quan trọng?”
“Ngài Benedict có thể là một thiên tài, nhưng thậm chí thiên tài cũng có lúc mắc lỗi mà,” Kate nói, mặt đỏ như quả cà chua. Cô buông tay rơi xuống khỏi đầu giường, búng nhẹ trên không và tiếp đất bằng hai chân, và tóc trở lại kiểu đuôi ngựa. “Có thể ngài Benedict chỉ thương hại Constance thôi.”
“Có thể lắm,” Reynie nói, “nhưng chắc chắn ngài Benedict sẽ không để tình cảm của mình xen vào làm hỏng nhiệm vụ đâu. Chắc hẳn phải có lý do nào đó bạn ấy vào đây.”
“Chỉ có một cách để biết được thôi,” Kate nói. “Đó là nói chuyện thẳng với ngài Benedict.”
“Tớ á? Nhưng sao lại là tớ?”
“Vì cậu là người duy nhất có thể làm điều này. Nếu là Sticky, cậu ta sẽ chỉ lí nhí và không ngừng lau kính của mình thôi. Còn tớ, chắc tớ sẽ không ngừng phàn nàn về bạn ấy, giống như tớ đã làm trong nửa giờ qua ấy. Ví dụ, các cậu có thấy cách bạn ấy lén lút cắn một miếng vào cái bánh của tớ trong bữa tối không? Và đó là món tráng miệng duy nhất chúng ta có trong ngày hôm nay nữa chứ!”
“Đúng thế”, Sticky nói, cậu bé ngừng đọc và gập mạnh cuốn sách. “Tớ sẽ bị líu lưỡi, còn Kate thì sẽ bốc khói. Chỉ có thể là cậu thôi Reynie ạ.”
Và vài phút sau Reynie là người gõ cửa thư phòng.
“Vào đi, Reynie,” ngài Benedict nói. Vẫn như lần trước, Reynie thấy ngài Benedict trên sàn nhà, chỉ khác là lần này có thêm chiếc bánh quy đã ăn được một nửa trên tay, một biểu đồ gì đó ở trên tay kia, và vụn bánh quy vương trên bộ đồ màu xanh lá cây. “Ta chỉ đang ăn bữa tối muộn thôi. Cháu có muốn một cái bánh quy không? Còn một cái nữa trên bàn đấy, nhưng ta e là nó nguội mất rồi - ta mải làm việc quá, giờ mới nhớ ra là mình còn chưa ăn tối.”
“Không ạ,” Reynie nói. Dù có đói thì cậu cũng sẽ không cắn một miếng nào đâu - cậu đang rất lo lắng. Có vẻ không hay lắm khi phàn nàn về Constance thế này, cũng như cậu chẳng thích ý nghĩ nghi ngờ ngài Benedict, người mà cậu luôn yêu quý. Nhưng đó là việc phải làm, và khi Reynie đang cố lấy can đảm thì ngài Benedict đã nói, “Ta đoán cháu đến gặp ta là vì Constance.”
Reynie nuốt ực một cái và gật đầu.
“Và cháu không chỉ nói cho bản thân, mà cho cả Sticky và Kate?”
Có lẽ một ngày nào đó, Reynie nghĩ, cậu sẽ quen với việc ngài Beneđict luôn biết điều gì đang ở trong đầu cậu.
“Ta hoàn toàn hiểu,” ngài Benedict nói. “Và nếu có đủ thời gian, ta sẽ rất vui được giải thích cặn kẽ cho cho các cháu hiểu những lựa chọn của ta. Nhưng chúng ta lại không đủ thời gian, hãy để ta đảm bảo rằng Constance có nhiều tài hơn vẻ bề ngoài của cô bé. Việc ta chấp nhận cho Constance tham gia vào nhóm không hề xuất phát từ lòng thương hại, sự mù quáng, hay lòng ban ơn. Ngược lại, ta tin rằng cô bé là chiếc chìa khóa quan trọng dẫn đến thành công của chúng ta.”
“Nếu đó là sự thật, cháu cho rằng bạn ấy xứng đáng với những rắc rối đó.”
“Reynie này, đôi khi, bản thân sự rắc rối lại chính là chìa khóa.”
“Dạ?”
“Ta dám chắc cháu sẽ hiểu lời ta trong thời gian tới. Bây giờ, nghe này, thực ra ta có chút đồng cảm nhất định với Constance. Giống như cô bé ấy và chính các cháu, ta lớn lên là một trẻ mồ côi, nên ta biết cảm giác đau khổ và cô đơn là như thế nào. Tuy nhiên...”
“Ngài cũng là trẻ mồ côi?”
“Đúng thế. Bố mẹ ta, vốn là những nhà khoa học người Hà Lan, chết trong một tai nạn ở phòng thí nghiệm khi ta còn nhỏ. Rồi ta được gửi đến đất nước này để sống với dì, nhưng sau đấy dì ta cũng mất, và ta trở thành trẻ mồ côi. Tuy nhiên, điều mà ta muốn nói là khi ta đồng cảm với Constance, sự đồng cảm đó không thiên vị hơn cháu và các bạn khác. Công bằng chứ?”
“Cháu nghĩ vậy.”
“Rất tốt, nào, cháu sẽ làm giúp ta một việc vĩ đại chứ? Cháu sẽ thuật lại cho các bạn những gì ta vừa nói và thông báo cho ta biết quyết định của các bạn ấy nhé? Nếu có ai đó không muốn tiếp tục, ta cần được biết ngay lập tức.”
Cảm giác cấp bách thể hiện rõ trong giọng nói của ngài Benedict, và Reynie không muốn phung phí chút thời gian nào, nhanh chóng quay về và thông báo lại với Sticky và Kate đang ngồi vắt chân chơi đấu vật bằng ngón cái trên sàn nhà để giết thời gian. Chúng không hài lòng với câu trả lời, nhưng cũng không có ý định bỏ cuộc, nên Reynie để mặc hai người bạn của mình tiếp tục với cuộc đấu vật bằng ngón cái và nhanh chóng quay lại thư phòng của Benedict. Khi cậu chỉ mới chuẩn bị gõ cửa thì đã nghe tiếng của ngài Benedict ở trong phòng. Cậu do dự, không muốn làm gián đoạn.
“Ta không thể chịu đựng thêm được nữa!” ngài Benedict nói. “Ta không thể đưa bọn trẻ vào chỗ nguy hiểm! Nó đi ngược lại mọi điều trong niềm tin của ta.”
“Cháu biết,” một tiếng trả lời vang lên, và Reynie nhận ra đó là Số Hai. “Cháu biết mà, ngài Benedict, chúng ta đều cảm thấy như vậy. Nhưng nếu bọn trẻ không đi, việc này coi như chấm hết - kết cục đã được định đoạt. Ngài hãy tự nhủ lòng như vậy đi. Chúng ta không có quyền lựa chọn. Bây giờ ngài hãy bình tĩnh lại đã trước khi...”
Ngài Benedict nói gì đó mà Reynie không thể nghe rõ, nhưng chắc chắn nó biểu hiện sự đau khổ, hoặc có thể là tức giận, và sau đó Số Hai nói, “Trời ơi. Lại còn miệng đầy bánh quy nữa chứ. Dậy nào, Benedict thân mến” - có tiếng vỗ nhẹ - “dậy nào, nếu không cháu e là ngài sẽ nghẹt thở mất.”
Sau một lúc, tiếng khịt mũi vang lên, tiếp đó là một tiếng ho, và ngài Benedict nói, “A, ta bị thế lâu không?”
“Chỉ một lúc thôi,” Số Hai dịu dàng nói.
“Tốt, tốt. Cảm ơn vì sự thương hại, cô bạn của tôi, tốt nhất là cháu nên về với cái máy tính chết tiệt của cháu đi. Xin lỗi vì đã làm phiền cháu như vậy.”
“Cả ngài và cháu đều hiểu rằng nó phải được thực hiện. Để cháu cho mấy bông violet này ít nước đã ạ, vì lương tâm, rồi cháu sẽ đi. Thật tội nghiệp, chúng sắp chết khô rồi.”
“Ta biết, ta đã bỏ rơi chúng một cách đáng xấu hổ, ta có ít thời gian rảnh quá. Cảm ơn cháu, Số Hai. Giờ đi vào và lấy cái bánh quy kia đi - phản kháng là vô ích thôi, ta thấy cháu cứ nhìn chằm chằm vào nó rồi - và nếu cháu có gặp người anh hùng trẻ tuổi ở ngoài, vui lòng bảo cậu bé cứ vào thẳng đây nhé.”
Tim của Reynie đập mạnh. Người anh hùng? Có phải ngài Benedict nói đến cậu không nhỉ?
“Cậu bé là một đứa trẻ đặc biệt, phải không?” Số Hai nói, giọng nói của cô có vẻ như đã bị chặn bởi cái miệng đầy bánh quy.
“Đúng thế. Toàn bộ bọn trẻ. Đó là lý do vì sao ta coi thường cái suy nghĩ đó - dù sao thì ta cũng sẽ không nghỉ ngơi đâu. Không được phép ngủ quên nữa; chúng ta sẽ thức cả đêm như đã định. Hẹn gặp lại lúc nửa đêm xem mọi việc tiến triển thế nào nhé?”
“Nửa đêm rồi. Cháu sẽ bảo Rhonda,” Số Hai nói, vung tay mở cửa. “Sao, Reynie! Quỷ thần ơi, ngài Benedict, cậu bé đây này. Vào đi nào, cậu bé, cô có việc phải đi.”
Reynie bước vào phòng. “Các bạn ấy đều muốn tiếp tục, ngài Benedict. Chúng cháu sẽ cố hết sức để xoay sở với Constance.”
“Ta rất vui khi biết điều này, và ta không nghi ngờ việc cháu sẽ làm được, Reynie,” ngài Benedict nói, trong khi ánh mắt đã quay trở lại với tấm biểu đồ trên tay. “Thực sự cảm ơn cháu. Bây giờ cháu nên đi ngủ đi. Khó khăn đang đợi cháu ngày mai đấy.”
Reynie do dự. “Nhưng mà, nếu cháu không ngủ được, cháu có thể quay lại đây không? Cháu hứa cháu sẽ không làm phiền ngài đâu ạ. Cháu sẽ rất yên lặng. Chỉ là các dây thần kinh của cháu đều đang nhảy tưng tưng.”
“Thôi nào, Reynie,” ngài Benedict nói, và bắt đầu tính toán đồ thị trên biểu đồ trong tay và ghi chú vào bảng bằng tay kia, cứ như là cả hai việc đều không cần nhiều đến suy nghĩ bằng việc đi tất vậy. “Cứ coi thư phòng này là phòng của cháu đi. Đến đây bất cứ khi nào cháu muốn nhé.”
Reynie gật đầu, đặt tay lên nắm đấm cửa, và lại do dự. “Ngài Benedict?”
“Hừ? Gì đấy, Reynie?”
“Cháu muốn cảm ơn ngài.”
Ngài Benedict nhìn lên. “ Cảm ơn ta? Nhưng vì cái gì?”
“Chỉ... chỉ là cảm ơn ngài. Thế thôi ạ.”
Ngài Benedict bối rối nhìn cậu một lúc. Cuối cùng, với một cái nhún vai, một cái lắc đầu, và một nụ cười trìu mến, ông nói, “Reynie, anh bạn trẻ tốt bụng, cháu luôn hoàn toàn được chào đón.”
Sáng sớm, trước khi mặt trời kịp ném ra ánh nắng đầu tiên của nó, trước cả khi những chú chim hồng y mũ đỏ kêu những tiếng chiêm chiếp đầu tiên, cả bốn đứa trẻ đã tập trung ở phòng ngủ của bọn con trai. Lo lắng đến mức không ngủ được, thật trùng hợp kỳ lạ, chúng gần như thức dậy cùng một lúc và gọi nhau ra. Bọn trẻ, đứa ngồi vắt chân, đứa nằm dài trên sàn nhà, đang thì thầm to nhỏ. Căn nhà yên tĩnh, nhưng chúng không phải là những người duy nhất đang thức. Ngoài tiếng nói của chính mình, bọn trẻ có thể nghe thấy từ phòng lớn có tiếng gõ nhẹ gấp gáp và lặng lẽ - Số Hai vẫn chưa ngủ, vẫn thức bên bàn phím máy tính của cô ấy - và từ đâu đó phía trên kia, có tiếng kẽo kẹt liên tục của tấm bảng trên nền nhà.
Bọn trẻ tham gia một cuộc tranh luận thì thầm. Cả lũ quyết định rằng nhóm của chúng cần có một cái tên. Đây là ý tưởng của Kate Wetherall, tất nhiên, cả bốn đều đồng ý, kể cả Constance. Nếu chúng tham gia một nhiệm vụ bí mật đến một nơi hoàn toàn cô đơn với những người xa lạ, nếu chúng phải hoàn toàn dựa vào nhau như những đồng nghiệp, những người bạn - đơn giản, chúng là một đội - chúng chắc chắn cần có tên. Cho nên chúng bắt đầu nghĩ xem nên tự gọi mình là gì.
“Tớ đang nghĩ đến cái tên kiểu như ‘Máy thời tiết Kate vĩ đại và những người đồng hành bão tố của cô ta’,” Kate nói. “Kiểu như các vai lấy chủ đề thời tiết.”
Đề nghị của cô bé được chào đón bằng sự im lặng và một cái nhìn đầy bão tố của Constance. Ngừng lại một chút Kate nói, “Vậy, có ai có ý tưởng nào không?”
“Thế ‘Hội Bốn Đứa Trẻ’ thì thế nào?” Sticky đề nghị. “Hoặc ‘Nhóm Trẻ Em Đặc Vụ Bí Mật’?”
Constance cau mày khó chịu; Reynie hắng giọng; còn Kate thì thở dài ngao ngán, “Ừm, Sticky? Đó chắc chắn là những cái tên buồn ngủ nhất mà tớ từng nghe đấy.”
“Nhưng chúng chính xác,” Sticky lập luận, nhìn Reynie đầy hy vọng, nhưng Reynie chỉ lắc đầu.
“Nếu chúng ta chỉ cố gắng để nó được chính xác, vậy Một Lũ Cam Chịu Thất Bại thì thế nào?” Constance nói. “Thành thật mà nói! Chúng ta thậm chí còn không đặt nổi tên cho mình.”
“Nghe này,” Reynie nói, không thèm để ý lời cô bé. “Cái gì đã kéo bọn mình đến đây cùng nhau? Có lẽ nên bắt đầu từ đấy.”
“Ngài Benedict,” Kate và Sticky đồng thanh.
“Đúng thế, vậy một cái tên nào đó có tên ông ấy trong đó thì sao nhỉ, để nhắc chúng ta nhớ tới nhiệm vụ?”
“’Nhóm tuyệt mật của ngài Benedict’?” Sticky nói.
Mọi người rên rỉ.
Kate nói, “Thế còn ‘Ngài Benedict và Kate - Máy thời...’”
“Đừng có nhắc lại cái đấy nữa đi,” Reynie vội vã ngắt lời.
“Hội Benedict Thần Bí,” Constance đứng dậy nói. Sau đó cô bé rời phòng, với vẻ tin chắc rằng không cần thảo luận gì nữa.
Và, hẳn nhiên là, cô bé hoàn toàn đúng.
Để chuẩn bị khởi hành, ngài Benedict nói với bọn trẻ rằng có nhiều thông tin cần phải thu thập, nhiều giấy tờ cần hoàn thành, nhiều chữ ký cần giả mạo, nhiều mệnh lệnh cần đưa ra, nhiều chi phí phải thanh toán, và nhiều cuộc gọi cần phải thực hiện. Ngoại trừ cuộc gặp mặt ngắn ngủi với bọn trẻ, Số Hai không rời khỏi máy tính nửa bước, cả ngài Benedict cũng ngồi tại bàn làm việc hàng giờ liền. Kể từ lúc Milligan trở thành vệ sĩ thường trực, và bản thân Rhonda cũng bận bịu thay vì mang bữa tối cho bọn trẻ hay tha thứ cho bản thân, bọn trẻ tự ăn một mình.
Sau đó Reynie và Kate ra phòng khách luyện tập mật mã Morse. Mặc cho hai đứa nài nỉ, Constance vẫn gắt gỏng từ chối tham gia. Thay vào đó, trong khi Sticky giúp bọn trẻ tập luyện, cô bé đã sáng tác một bài thơ về một đống các con thú hống hách thích đồ ăn cho mèo, thích nhéo tai. Đó là một bài thơ xấu xí, và tên các con vật thì chẳng dễ phân biệt lắm, nào là Kateena, Reynardo, rồi Georgette. Sau khi đọc bài thơ này cho mấy đứa bạn, Constance leo thẳng một mạch lên gường mà chẳng đánh răng và cũng chẳng thèm nói chúc ngủ ngon.
Thực sự thì việc này lại là một sự giải thoát, bọn trẻ đã quá mệt mỏi với tính cách của Constance. Cô bé đã thử lòng kiên nhẫn của chúng cả buổi tối rồi - thực ra là kể từ khi chúng gặp cô bé cơ - và cái viễn cảnh Constance sẽ cùng tham gia trong một nhiệm vụ nguy hiểm khiến chúng lo lắng.
“Đơn giản là chúng ta không thể làm như vậy,” Kate nhắc lại lần thứ mười. Cô bé đang treo ngược mình từ đầu giường xuống để xem tóc của mình có chạm sàn nhà không, nhưng mái tóc vàng óng của cô bé vẫn thiếu centimet, đúng như cô bé dự đoán. “Bạn ấy chỉ là một gánh nặng thôi. Người gì mà lúc nào cũng cáu kỉnh, mà như những gì tớ thấy thì bạn ấy cũng chẳng lanh lợi, thậm chí còn có thể là người vụng về nhất tớ từng biết nữa kia - lúc nào cũng làm rơi mọi thứ, dáng đi thì chẳng khác gì một người không quen với sông nước lại đang đi trên một con tàu ấy. Làm sao bọn mình có thể thành công nếu có một người như vậy trong đội?”
“Kate đúng đấy,” Sticky nói và rời mắt khỏi cuốn sách địa lý. “Constance sẽ chỉ làm mọi việc khó khăn hơn mà thôi.”
“Tớ cũng thấy như thế,” Reynie thừa nhận. “Nhưng các cậu không thấy kỳ lạ hay sao, liệu ngài Benedict có để bạn ấy tham gia cùng bọn mình nếu bạn ấy chẳng có gì quan trọng?”
“Ngài Benedict có thể là một thiên tài, nhưng thậm chí thiên tài cũng có lúc mắc lỗi mà,” Kate nói, mặt đỏ như quả cà chua. Cô buông tay rơi xuống khỏi đầu giường, búng nhẹ trên không và tiếp đất bằng hai chân, và tóc trở lại kiểu đuôi ngựa. “Có thể ngài Benedict chỉ thương hại Constance thôi.”
“Có thể lắm,” Reynie nói, “nhưng chắc chắn ngài Benedict sẽ không để tình cảm của mình xen vào làm hỏng nhiệm vụ đâu. Chắc hẳn phải có lý do nào đó bạn ấy vào đây.”
“Chỉ có một cách để biết được thôi,” Kate nói. “Đó là nói chuyện thẳng với ngài Benedict.”
“Tớ á? Nhưng sao lại là tớ?”
“Vì cậu là người duy nhất có thể làm điều này. Nếu là Sticky, cậu ta sẽ chỉ lí nhí và không ngừng lau kính của mình thôi. Còn tớ, chắc tớ sẽ không ngừng phàn nàn về bạn ấy, giống như tớ đã làm trong nửa giờ qua ấy. Ví dụ, các cậu có thấy cách bạn ấy lén lút cắn một miếng vào cái bánh của tớ trong bữa tối không? Và đó là món tráng miệng duy nhất chúng ta có trong ngày hôm nay nữa chứ!”
“Đúng thế”, Sticky nói, cậu bé ngừng đọc và gập mạnh cuốn sách. “Tớ sẽ bị líu lưỡi, còn Kate thì sẽ bốc khói. Chỉ có thể là cậu thôi Reynie ạ.”
Và vài phút sau Reynie là người gõ cửa thư phòng.
“Vào đi, Reynie,” ngài Benedict nói. Vẫn như lần trước, Reynie thấy ngài Benedict trên sàn nhà, chỉ khác là lần này có thêm chiếc bánh quy đã ăn được một nửa trên tay, một biểu đồ gì đó ở trên tay kia, và vụn bánh quy vương trên bộ đồ màu xanh lá cây. “Ta chỉ đang ăn bữa tối muộn thôi. Cháu có muốn một cái bánh quy không? Còn một cái nữa trên bàn đấy, nhưng ta e là nó nguội mất rồi - ta mải làm việc quá, giờ mới nhớ ra là mình còn chưa ăn tối.”
“Không ạ,” Reynie nói. Dù có đói thì cậu cũng sẽ không cắn một miếng nào đâu - cậu đang rất lo lắng. Có vẻ không hay lắm khi phàn nàn về Constance thế này, cũng như cậu chẳng thích ý nghĩ nghi ngờ ngài Benedict, người mà cậu luôn yêu quý. Nhưng đó là việc phải làm, và khi Reynie đang cố lấy can đảm thì ngài Benedict đã nói, “Ta đoán cháu đến gặp ta là vì Constance.”
Reynie nuốt ực một cái và gật đầu.
“Và cháu không chỉ nói cho bản thân, mà cho cả Sticky và Kate?”
Có lẽ một ngày nào đó, Reynie nghĩ, cậu sẽ quen với việc ngài Beneđict luôn biết điều gì đang ở trong đầu cậu.
“Ta hoàn toàn hiểu,” ngài Benedict nói. “Và nếu có đủ thời gian, ta sẽ rất vui được giải thích cặn kẽ cho cho các cháu hiểu những lựa chọn của ta. Nhưng chúng ta lại không đủ thời gian, hãy để ta đảm bảo rằng Constance có nhiều tài hơn vẻ bề ngoài của cô bé. Việc ta chấp nhận cho Constance tham gia vào nhóm không hề xuất phát từ lòng thương hại, sự mù quáng, hay lòng ban ơn. Ngược lại, ta tin rằng cô bé là chiếc chìa khóa quan trọng dẫn đến thành công của chúng ta.”
“Nếu đó là sự thật, cháu cho rằng bạn ấy xứng đáng với những rắc rối đó.”
“Reynie này, đôi khi, bản thân sự rắc rối lại chính là chìa khóa.”
“Dạ?”
“Ta dám chắc cháu sẽ hiểu lời ta trong thời gian tới. Bây giờ, nghe này, thực ra ta có chút đồng cảm nhất định với Constance. Giống như cô bé ấy và chính các cháu, ta lớn lên là một trẻ mồ côi, nên ta biết cảm giác đau khổ và cô đơn là như thế nào. Tuy nhiên...”
“Ngài cũng là trẻ mồ côi?”
“Đúng thế. Bố mẹ ta, vốn là những nhà khoa học người Hà Lan, chết trong một tai nạn ở phòng thí nghiệm khi ta còn nhỏ. Rồi ta được gửi đến đất nước này để sống với dì, nhưng sau đấy dì ta cũng mất, và ta trở thành trẻ mồ côi. Tuy nhiên, điều mà ta muốn nói là khi ta đồng cảm với Constance, sự đồng cảm đó không thiên vị hơn cháu và các bạn khác. Công bằng chứ?”
“Cháu nghĩ vậy.”
“Rất tốt, nào, cháu sẽ làm giúp ta một việc vĩ đại chứ? Cháu sẽ thuật lại cho các bạn những gì ta vừa nói và thông báo cho ta biết quyết định của các bạn ấy nhé? Nếu có ai đó không muốn tiếp tục, ta cần được biết ngay lập tức.”
Cảm giác cấp bách thể hiện rõ trong giọng nói của ngài Benedict, và Reynie không muốn phung phí chút thời gian nào, nhanh chóng quay về và thông báo lại với Sticky và Kate đang ngồi vắt chân chơi đấu vật bằng ngón cái trên sàn nhà để giết thời gian. Chúng không hài lòng với câu trả lời, nhưng cũng không có ý định bỏ cuộc, nên Reynie để mặc hai người bạn của mình tiếp tục với cuộc đấu vật bằng ngón cái và nhanh chóng quay lại thư phòng của Benedict. Khi cậu chỉ mới chuẩn bị gõ cửa thì đã nghe tiếng của ngài Benedict ở trong phòng. Cậu do dự, không muốn làm gián đoạn.
“Ta không thể chịu đựng thêm được nữa!” ngài Benedict nói. “Ta không thể đưa bọn trẻ vào chỗ nguy hiểm! Nó đi ngược lại mọi điều trong niềm tin của ta.”
“Cháu biết,” một tiếng trả lời vang lên, và Reynie nhận ra đó là Số Hai. “Cháu biết mà, ngài Benedict, chúng ta đều cảm thấy như vậy. Nhưng nếu bọn trẻ không đi, việc này coi như chấm hết - kết cục đã được định đoạt. Ngài hãy tự nhủ lòng như vậy đi. Chúng ta không có quyền lựa chọn. Bây giờ ngài hãy bình tĩnh lại đã trước khi...”
Ngài Benedict nói gì đó mà Reynie không thể nghe rõ, nhưng chắc chắn nó biểu hiện sự đau khổ, hoặc có thể là tức giận, và sau đó Số Hai nói, “Trời ơi. Lại còn miệng đầy bánh quy nữa chứ. Dậy nào, Benedict thân mến” - có tiếng vỗ nhẹ - “dậy nào, nếu không cháu e là ngài sẽ nghẹt thở mất.”
Sau một lúc, tiếng khịt mũi vang lên, tiếp đó là một tiếng ho, và ngài Benedict nói, “A, ta bị thế lâu không?”
“Chỉ một lúc thôi,” Số Hai dịu dàng nói.
“Tốt, tốt. Cảm ơn vì sự thương hại, cô bạn của tôi, tốt nhất là cháu nên về với cái máy tính chết tiệt của cháu đi. Xin lỗi vì đã làm phiền cháu như vậy.”
“Cả ngài và cháu đều hiểu rằng nó phải được thực hiện. Để cháu cho mấy bông violet này ít nước đã ạ, vì lương tâm, rồi cháu sẽ đi. Thật tội nghiệp, chúng sắp chết khô rồi.”
“Ta biết, ta đã bỏ rơi chúng một cách đáng xấu hổ, ta có ít thời gian rảnh quá. Cảm ơn cháu, Số Hai. Giờ đi vào và lấy cái bánh quy kia đi - phản kháng là vô ích thôi, ta thấy cháu cứ nhìn chằm chằm vào nó rồi - và nếu cháu có gặp người anh hùng trẻ tuổi ở ngoài, vui lòng bảo cậu bé cứ vào thẳng đây nhé.”
Tim của Reynie đập mạnh. Người anh hùng? Có phải ngài Benedict nói đến cậu không nhỉ?
“Cậu bé là một đứa trẻ đặc biệt, phải không?” Số Hai nói, giọng nói của cô có vẻ như đã bị chặn bởi cái miệng đầy bánh quy.
“Đúng thế. Toàn bộ bọn trẻ. Đó là lý do vì sao ta coi thường cái suy nghĩ đó - dù sao thì ta cũng sẽ không nghỉ ngơi đâu. Không được phép ngủ quên nữa; chúng ta sẽ thức cả đêm như đã định. Hẹn gặp lại lúc nửa đêm xem mọi việc tiến triển thế nào nhé?”
“Nửa đêm rồi. Cháu sẽ bảo Rhonda,” Số Hai nói, vung tay mở cửa. “Sao, Reynie! Quỷ thần ơi, ngài Benedict, cậu bé đây này. Vào đi nào, cậu bé, cô có việc phải đi.”
Reynie bước vào phòng. “Các bạn ấy đều muốn tiếp tục, ngài Benedict. Chúng cháu sẽ cố hết sức để xoay sở với Constance.”
“Ta rất vui khi biết điều này, và ta không nghi ngờ việc cháu sẽ làm được, Reynie,” ngài Benedict nói, trong khi ánh mắt đã quay trở lại với tấm biểu đồ trên tay. “Thực sự cảm ơn cháu. Bây giờ cháu nên đi ngủ đi. Khó khăn đang đợi cháu ngày mai đấy.”
Reynie do dự. “Nhưng mà, nếu cháu không ngủ được, cháu có thể quay lại đây không? Cháu hứa cháu sẽ không làm phiền ngài đâu ạ. Cháu sẽ rất yên lặng. Chỉ là các dây thần kinh của cháu đều đang nhảy tưng tưng.”
“Thôi nào, Reynie,” ngài Benedict nói, và bắt đầu tính toán đồ thị trên biểu đồ trong tay và ghi chú vào bảng bằng tay kia, cứ như là cả hai việc đều không cần nhiều đến suy nghĩ bằng việc đi tất vậy. “Cứ coi thư phòng này là phòng của cháu đi. Đến đây bất cứ khi nào cháu muốn nhé.”
Reynie gật đầu, đặt tay lên nắm đấm cửa, và lại do dự. “Ngài Benedict?”
“Hừ? Gì đấy, Reynie?”
“Cháu muốn cảm ơn ngài.”
Ngài Benedict nhìn lên. “ Cảm ơn ta? Nhưng vì cái gì?”
“Chỉ... chỉ là cảm ơn ngài. Thế thôi ạ.”
Ngài Benedict bối rối nhìn cậu một lúc. Cuối cùng, với một cái nhún vai, một cái lắc đầu, và một nụ cười trìu mến, ông nói, “Reynie, anh bạn trẻ tốt bụng, cháu luôn hoàn toàn được chào đón.”
Sáng sớm, trước khi mặt trời kịp ném ra ánh nắng đầu tiên của nó, trước cả khi những chú chim hồng y mũ đỏ kêu những tiếng chiêm chiếp đầu tiên, cả bốn đứa trẻ đã tập trung ở phòng ngủ của bọn con trai. Lo lắng đến mức không ngủ được, thật trùng hợp kỳ lạ, chúng gần như thức dậy cùng một lúc và gọi nhau ra. Bọn trẻ, đứa ngồi vắt chân, đứa nằm dài trên sàn nhà, đang thì thầm to nhỏ. Căn nhà yên tĩnh, nhưng chúng không phải là những người duy nhất đang thức. Ngoài tiếng nói của chính mình, bọn trẻ có thể nghe thấy từ phòng lớn có tiếng gõ nhẹ gấp gáp và lặng lẽ - Số Hai vẫn chưa ngủ, vẫn thức bên bàn phím máy tính của cô ấy - và từ đâu đó phía trên kia, có tiếng kẽo kẹt liên tục của tấm bảng trên nền nhà.
Bọn trẻ tham gia một cuộc tranh luận thì thầm. Cả lũ quyết định rằng nhóm của chúng cần có một cái tên. Đây là ý tưởng của Kate Wetherall, tất nhiên, cả bốn đều đồng ý, kể cả Constance. Nếu chúng tham gia một nhiệm vụ bí mật đến một nơi hoàn toàn cô đơn với những người xa lạ, nếu chúng phải hoàn toàn dựa vào nhau như những đồng nghiệp, những người bạn - đơn giản, chúng là một đội - chúng chắc chắn cần có tên. Cho nên chúng bắt đầu nghĩ xem nên tự gọi mình là gì.
“Tớ đang nghĩ đến cái tên kiểu như ‘Máy thời tiết Kate vĩ đại và những người đồng hành bão tố của cô ta’,” Kate nói. “Kiểu như các vai lấy chủ đề thời tiết.”
Đề nghị của cô bé được chào đón bằng sự im lặng và một cái nhìn đầy bão tố của Constance. Ngừng lại một chút Kate nói, “Vậy, có ai có ý tưởng nào không?”
“Thế ‘Hội Bốn Đứa Trẻ’ thì thế nào?” Sticky đề nghị. “Hoặc ‘Nhóm Trẻ Em Đặc Vụ Bí Mật’?”
Constance cau mày khó chịu; Reynie hắng giọng; còn Kate thì thở dài ngao ngán, “Ừm, Sticky? Đó chắc chắn là những cái tên buồn ngủ nhất mà tớ từng nghe đấy.”
“Nhưng chúng chính xác,” Sticky lập luận, nhìn Reynie đầy hy vọng, nhưng Reynie chỉ lắc đầu.
“Nếu chúng ta chỉ cố gắng để nó được chính xác, vậy Một Lũ Cam Chịu Thất Bại thì thế nào?” Constance nói. “Thành thật mà nói! Chúng ta thậm chí còn không đặt nổi tên cho mình.”
“Nghe này,” Reynie nói, không thèm để ý lời cô bé. “Cái gì đã kéo bọn mình đến đây cùng nhau? Có lẽ nên bắt đầu từ đấy.”
“Ngài Benedict,” Kate và Sticky đồng thanh.
“Đúng thế, vậy một cái tên nào đó có tên ông ấy trong đó thì sao nhỉ, để nhắc chúng ta nhớ tới nhiệm vụ?”
“’Nhóm tuyệt mật của ngài Benedict’?” Sticky nói.
Mọi người rên rỉ.
Kate nói, “Thế còn ‘Ngài Benedict và Kate - Máy thời...’”
“Đừng có nhắc lại cái đấy nữa đi,” Reynie vội vã ngắt lời.
“Hội Benedict Thần Bí,” Constance đứng dậy nói. Sau đó cô bé rời phòng, với vẻ tin chắc rằng không cần thảo luận gì nữa.
Và, hẳn nhiên là, cô bé hoàn toàn đúng.