*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hai người bên nhau chỉ là phá vỡ sự tự do của nhau, nên ở lúc thích hợp mà đi. Khi cần thiết, phải để tay lên ngực tự hỏi, nếu mình không có người kia, cuối cùng có chịu được hay không?” ——Khánh Bồi
Yêu một người, chính là ngay cả khi người đó còn bé thi Olympic Toán được hạng hai, trắc nghiệm IQ được 138, có thể xem phim bằng tiếng Pháp tự học, hoặc là đá bóng ở một ngôi trường không biết tên mai khai nhị độ(1) đá vào hai quả, cũng khiến cho bạn cảm thấy người đó vô cùng mạnh mẽ, giống như một thánh nhân không gì không thể làm được.
Nếu bây giờ muốn Trạch Niên nói ra khuyết điểm lớn nhất của Dương Sinh, chỉ sợ sau khi cậu ấy suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể nói: Tính tình của cậu ấy rất có chấp. Những việc cậu ấy cho rằng rất nhỏ không quan trọng thì tuyệt đối sẽ không nghe lời cậu nói, không thì sẽ suy nghĩ ra lý lẽ để thuyết phục cậu.
Ví dụ? Ví dụ như cậu ấy không thích che dù khi trời mưa. Từng thử kích cậu ấy rằng cậu ấy không phải là nam chính ngôn tình, khôn cần phải hứng mưa cho lãng mạn, kết quả là cậu ấy bĩu môi xem thường, chỉ nói, ai mà quan tâm một cái ô.
Trạch Niên đã từng viết trong blog rằng, có người cũng không thích Dương Sinh, còn có người lạ đến ‘kiến nghị’ với Trạch Niên, bộ dáng trưởng giả nói lời thật mất lòng.
Trong lúc ăn cơm tối vào một ngày nào đó, Trạch Niên nhìn người đối diện, dò xét hỏi: “Này, nếu như có một người bạn của cậu không thích mình, nói mình sai, cậu cảm thấy thế nào?”
Món cơm cà-ri gà nước dừa Nam Dương(2) giữa hai người vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
Dương Sinh đưa một đôi đũa cho cậu, nhếch mày cười, “Cái gì?”
Sau khi người đối diện ngồi nghiêm túc lặp lại câu hỏi lần nữa, Dương Sinh mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như đúng là cậu sai, mà lại để người khác nói, thì đó là điều đại kỵ với mình —— liên quan cái rắm gì đến hắn? Mình còn không nói gì cơ mà. Với lại, chẳng lẽ chỉ bằng những lời không đáng giá của người khác mà tớ phải chấp nhận? Buồn cười.” Mặc dù nói với giọng điệu không thích, giống như đang nói một chuyện rất tầm thường, nhưng có thể thấy thái độ cũng rất cương quyết, “Bình thường lời của cậu mình còn không muốn nghe, lời của người khác lại càng không hứng thú.”
Nói tới nói lui những logic rất cẩn thận, rõ ràng. Rất giống giống phong cách của cậu ấy. Cho nên, những chuyện không đạo lý luôn bị cậu ấy nói cho ra đạo lý.
Vì thế, từ trước đến nay Trạch Niên chưa bao giờ tranh luận thắng cậu ấy, không thể làm gì khác nên đành phải cúi đầu ăn cơm, rầu rĩ “ừm” một tiếng, nhưng lại rất vui vẻ.
Đó cũng chính là Dương Sinh mà tôi luôn hiểu rất rõ thời cao trung.
Nhưng, đợi đến khi lột hết lớp vỏ tôi mới nhận ra, vốn dĩ ba năm cao trung đó, tôi không hề hiểu rõ cậu ấy.
Vào đầu xuân, mâu thuẫn giữa hai người lại gia tăng. Chỉ một chuyện nhỏ xíu cũng có thể biến thành mồi dẫn gây ra khắc khẩu.
Nguyên nhân khiến tôi phát hiện bọn họ thường xuyên cãi nhau là, thứ nhất, thông qua nhật ký của Trạch Niên, thứ hai, rất ít khi gặp lại hai người đi chung với nhau. Tôi lờ mờ cảm thấy tình trạng gần đây của hai người họ rất không ổn. Đêm đó trở về phòng, tôi thấy hai người giằng co trên ký túc xá, sự thật chứng minh là tôi đoán không sai.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, Dương Sinh không nói hai lời, thằng hướng đi ra ngoài ký túc xá.
Thấy cậu ấy giờ này còn đi ra ngoài, Trạch Niên bước nhanh theo sau, nén giọng kêu một câu: “Này, chờ một chút.”
Người phía trước chẳng những không dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Cậu muốn đi đâu?…Cậu dừng lại!”
Đối mặt với người phía trước không trả lời, Trạch Niên nổi nóng, buộc phải chạy lên kéo cậu ấy lại.
“Cậu làm gì?” Vẻ mặt Dương Sinh thoáng lạnh lùng, giống như cậu ấy chưa từng yêu người trước mặt này.
“Gần 11 giờ rồi, cậu còn muốn đi đâu?”
“Đi siêu thị.”
“…”
“Con m* nó cậu theo tôi làm gì?”
“Cậu đứng lại, cậu lại đi mua rượu nữa, mau cho mình xem!”
“Cậu không thể không nói lớn tiếng sao? Tôi nhức đầu muốn chết!”
Mặc dù âm thanh của hai người không lớn, nhưng với bầu không khí kỳ dị trong khu sinh hoạt này cũng thu hút không ít ánh mắt. Cả hai đều quật cường như những chú báo nhỏ. Đang lúc người đến người đi, Trạch Niên không thể làm gì khác ngoài ấm ức đi theo Dương Sinh ra khỏi ký túc xá, mãi cho đến khi tôi không thấy bọn họ nữa.
Nói đúng hơn, mỗi lần bọn họ ‘giao chiến’ cũng không được gọi là cãi nhau, bởi vì nguyên nhân tính cách, Trạch Niên rất ít khi cao giọng nói chuyện, càng miễn bàn đến cãi nhau, ở điểm này, Dương Sinh cũng vậy. Thế nhưng, cậu ấy biết cách để chọc tức và làm Trạch Niên tổn thương.
Tôi không biết kết quả mỗi lần bọn họ cãi nhau ra sao, nhưng tôi lại biết, người nhân nhượng nhận sai, nhất định là Trạch Niên.
Không lâu sau đó, tôi hiểu ý nghĩa câu “Không thể mua rượu” của Trạch Niên —— tim Dương Sinh không khoẻ, đã bị bệnh từ lâu. Thế nhưng cái tên gọi ‘rối loạn thần kinh thực vật ở tim’(3) trước giờ đều không nghe cậu ấy một lần nhắc đến với bất kì ai. Căn bệnh không tiện nói ra này tuy không dẫn đến cái chết, nhưng nghe nói lúc phát bệnh tim đập mạnh, có thể đạt tới 180, đau đầu, hồi hộp, thiếu hơi thở, triệu chứng có cảm giác như sắp chết.
Mà những chuyện này, tất nhiên Trạch Niên biết, cho nên bắt buộc cậu ấy không được uống rượu.
Nhớ đến thời gian học trung học trước đây, cậu ấy và một đám bạn thân được mệnh danh là ‘thèm rượu như mạng’, cùng nhau uống là chuyện bình thường, hơn nữa cậu ấy còn nổi tiếng là ‘ngàn chén không ngã’, cái hôm chụp ảnh tốt nghiệp, cả đám bạn thân đi chung gần như gục hết, chỉ còn cậu ấy tỉnh táo.
Có thể cậu ấy rõ ràng tỉnh táo, nhưng lại không quý trọng bản thân mình. Giống như cậu ấy biết rất rõ Trạch Niên thích cậu ấy, nhưng vẫn vì đủ loại chuyện mà ép Trạch Niên chứng minh cái kiểu yêu đó với cậu ấy, ý nghĩ nôn nóng muốn trói buộc cả hai lại với nhau, chỉ có thể từng bước phá huỷ sự tự do của đôi bên.
Ngày thứ ba kể từ sau đêm đó, tôi gặp Lý Trạch Niên ở căn-tin ký túc xá. Cậu ấy buồn bực cả ngày trong ký túc xá, bây giờ đã chín giờ hơn, cậu ấy đói đến chóng mặt mới xuống lầu mua đồ ăn.
Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của cậu ấy, cảm thấy có chút bất thường nên vương tay sờ sờ đầu cậu ấy —— cậu ấy rất nóng. Mà trán nóng như vậy, chắc chắn là sốt không nhẹ.
“Tôi gọi cho cậu ấy.”
“Đừng, thật sự không cần đâu.” Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, cầu khẩn nói.
Không muốn vì bệnh, ốm yếu gọi cậu ấy đến. Sự bướng bỉnh và lòng tự trọng không nói nên lời này, tôi hiểu rõ.
“Tôi đi bệnh viện với cậu.”
Cậu ấy không lay chuyển được tôi nên về phòng lấy áo khoác, lập tức theo tôi đi bệnh viện.
Tiết trời đầu xuân là lúc bệnh cảm hoành hành.
Tôi để cậu ấy ngồi ở một chỗ cách xa cửa chính trước rồi đi đăng ký cho cậu ấy. Cậu ấy ngậm nhiệt kế, sau đó lấy ra kiểm tra là 38.7o, y tá lập tức sắp xếp cho chúng tôi đến phòng khám sốt. Trước cửa phòng khám có không ít người, đợi gần một giờ mới đến lượt.
Trong một giờ đó, chúng tôi gần như không nói gì với nhau. Cậu ấy bị sốt có hơi mơ màng, nói không ra lời. Ngồi lâu, nhiệt độ giảm vài phần, nói thẳng là cảm thấy lạnh.
Tôi hỏi cậu ấy: “Mệt sao? Nếu vậy thì ngủ một chút đi.”
Cậu ấy lắc đầu, không nhắm mắt, ngược lại nhìn đi chỗ khác.
Lúc được bác sĩ khám, Trạch Niên đã nóng tới 39.3o. Bác sĩ cho truyền dịch hai ngày, một nửa phải truyền ngay lập tức.
Tôi đưa cậu ấy đến phòng truyền dịch ngồi xuống, nhìn y tá cắm kim cho cậu. Chai nước biển trên đỉnh đầu thông qua kim tiêm, từng giọt từng giọt chậm rãi chảy vào trong tĩnh mạch của cậu ấy.
Lúc Trạch Niên ngẩng đầu lần nữa, tôi thấy hai mắt cậu ấy hồng hồng, dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc giống như vừa mới khóc xong. Để cậu ấy không bị lạnh, tôi đến siêu thị trong bệnh viện mua cho cậu ấy một cái chăn lông, đắp lên cánh tay trái đang truyền dịch của cậu ấy.
Đồng hồ trên tường sắp chỉ 11 giờ, Giang Trọng Ngạn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nói với cậu ấy tôi đến bệnh viện chăm sóc một người bạn, không kịp trở về ký túc, cậu ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn tôi tự chú ý, sáng xong chuyện thì về sớm một chút.
“Cậu về đi, mình không sao.” Đại khái là cậu ấy nghe có người gọi điện tìm tôi nên muốn để tôi trở về.
Thấy dáng vẻ tựa lưng vào ghế của Trạch Niên, tôi bỗng nhiên cảm thấy chua xót khó hiểu.
“Được rồi, nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết này của cậu xem, nếu cậu có chuyện gì, Dương Sinh có lẽ sẽ làm thịt tôi.”
Tôi cố ý nhắc đến Dương Sinh, cậu ấy nghe xong cũng không nói tiếp.
Thật ra, trên đường đưa Trạch Niên đi bệnh viện, tôi không chỉ một lần nảy sinh ý nghĩ gọi điện thoại cho Dương Sinh. Nhung cuối cùng, cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị một loại sức mạnh không rõ nào đó vùi lấp.
Tôi thầm tự thuyết phục mình rằng, hai người cãi nhau sẽ không vui, nhưng cũng không thể vì thế mà mặc kệ sống chết của nhau. Một người sốt đến 39 độ, một người vẫn thờ ơ lãnh đạm, Dương Sinh thật quá đáng. Đúng vậy, trong lòng tôi cho rằng như thế, cậu ấy không tốt với Trạch Niên. Cho nên hôm nay, không thể nói tôi lợi dụng mánh khoé.
——
CHÚ THÍCH
(1) Mai khai nhị độ – 梅开二度: là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá nghĩa là một cầu thủ sút vào hai quả trong một trận. Xuất phát từ Nhị độ mai – 貳度梅 – Hoa mai nở hai lần là truyện thơ Nôm Việt Nam
(2) Search google thì ra món này =3=
(3) Rối loạn thần kinh thực vật ở tim: Rối loạn thần kinh tim hay còn gọi là cường giao cảm hoặc hay rối loạn thần kinh thực vật, là tên gọi chỉ chung các hiện tượng rối loạn không rõ nguyên nhân có liên quan đến tim
“Hai người bên nhau chỉ là phá vỡ sự tự do của nhau, nên ở lúc thích hợp mà đi. Khi cần thiết, phải để tay lên ngực tự hỏi, nếu mình không có người kia, cuối cùng có chịu được hay không?” ——Khánh Bồi
Yêu một người, chính là ngay cả khi người đó còn bé thi Olympic Toán được hạng hai, trắc nghiệm IQ được 138, có thể xem phim bằng tiếng Pháp tự học, hoặc là đá bóng ở một ngôi trường không biết tên mai khai nhị độ(1) đá vào hai quả, cũng khiến cho bạn cảm thấy người đó vô cùng mạnh mẽ, giống như một thánh nhân không gì không thể làm được.
Nếu bây giờ muốn Trạch Niên nói ra khuyết điểm lớn nhất của Dương Sinh, chỉ sợ sau khi cậu ấy suy nghĩ một chút cũng chỉ có thể nói: Tính tình của cậu ấy rất có chấp. Những việc cậu ấy cho rằng rất nhỏ không quan trọng thì tuyệt đối sẽ không nghe lời cậu nói, không thì sẽ suy nghĩ ra lý lẽ để thuyết phục cậu.
Ví dụ? Ví dụ như cậu ấy không thích che dù khi trời mưa. Từng thử kích cậu ấy rằng cậu ấy không phải là nam chính ngôn tình, khôn cần phải hứng mưa cho lãng mạn, kết quả là cậu ấy bĩu môi xem thường, chỉ nói, ai mà quan tâm một cái ô.
Trạch Niên đã từng viết trong blog rằng, có người cũng không thích Dương Sinh, còn có người lạ đến ‘kiến nghị’ với Trạch Niên, bộ dáng trưởng giả nói lời thật mất lòng.
Trong lúc ăn cơm tối vào một ngày nào đó, Trạch Niên nhìn người đối diện, dò xét hỏi: “Này, nếu như có một người bạn của cậu không thích mình, nói mình sai, cậu cảm thấy thế nào?”
Món cơm cà-ri gà nước dừa Nam Dương(2) giữa hai người vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
Dương Sinh đưa một đôi đũa cho cậu, nhếch mày cười, “Cái gì?”
Sau khi người đối diện ngồi nghiêm túc lặp lại câu hỏi lần nữa, Dương Sinh mới chậm rãi mở miệng, “Nếu như đúng là cậu sai, mà lại để người khác nói, thì đó là điều đại kỵ với mình —— liên quan cái rắm gì đến hắn? Mình còn không nói gì cơ mà. Với lại, chẳng lẽ chỉ bằng những lời không đáng giá của người khác mà tớ phải chấp nhận? Buồn cười.” Mặc dù nói với giọng điệu không thích, giống như đang nói một chuyện rất tầm thường, nhưng có thể thấy thái độ cũng rất cương quyết, “Bình thường lời của cậu mình còn không muốn nghe, lời của người khác lại càng không hứng thú.”
Nói tới nói lui những logic rất cẩn thận, rõ ràng. Rất giống giống phong cách của cậu ấy. Cho nên, những chuyện không đạo lý luôn bị cậu ấy nói cho ra đạo lý.
Vì thế, từ trước đến nay Trạch Niên chưa bao giờ tranh luận thắng cậu ấy, không thể làm gì khác nên đành phải cúi đầu ăn cơm, rầu rĩ “ừm” một tiếng, nhưng lại rất vui vẻ.
Đó cũng chính là Dương Sinh mà tôi luôn hiểu rất rõ thời cao trung.
Nhưng, đợi đến khi lột hết lớp vỏ tôi mới nhận ra, vốn dĩ ba năm cao trung đó, tôi không hề hiểu rõ cậu ấy.
Vào đầu xuân, mâu thuẫn giữa hai người lại gia tăng. Chỉ một chuyện nhỏ xíu cũng có thể biến thành mồi dẫn gây ra khắc khẩu.
Nguyên nhân khiến tôi phát hiện bọn họ thường xuyên cãi nhau là, thứ nhất, thông qua nhật ký của Trạch Niên, thứ hai, rất ít khi gặp lại hai người đi chung với nhau. Tôi lờ mờ cảm thấy tình trạng gần đây của hai người họ rất không ổn. Đêm đó trở về phòng, tôi thấy hai người giằng co trên ký túc xá, sự thật chứng minh là tôi đoán không sai.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, Dương Sinh không nói hai lời, thằng hướng đi ra ngoài ký túc xá.
Thấy cậu ấy giờ này còn đi ra ngoài, Trạch Niên bước nhanh theo sau, nén giọng kêu một câu: “Này, chờ một chút.”
Người phía trước chẳng những không dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn.
“Cậu muốn đi đâu?…Cậu dừng lại!”
Đối mặt với người phía trước không trả lời, Trạch Niên nổi nóng, buộc phải chạy lên kéo cậu ấy lại.
“Cậu làm gì?” Vẻ mặt Dương Sinh thoáng lạnh lùng, giống như cậu ấy chưa từng yêu người trước mặt này.
“Gần 11 giờ rồi, cậu còn muốn đi đâu?”
“Đi siêu thị.”
“…”
“Con m* nó cậu theo tôi làm gì?”
“Cậu đứng lại, cậu lại đi mua rượu nữa, mau cho mình xem!”
“Cậu không thể không nói lớn tiếng sao? Tôi nhức đầu muốn chết!”
Mặc dù âm thanh của hai người không lớn, nhưng với bầu không khí kỳ dị trong khu sinh hoạt này cũng thu hút không ít ánh mắt. Cả hai đều quật cường như những chú báo nhỏ. Đang lúc người đến người đi, Trạch Niên không thể làm gì khác ngoài ấm ức đi theo Dương Sinh ra khỏi ký túc xá, mãi cho đến khi tôi không thấy bọn họ nữa.
Nói đúng hơn, mỗi lần bọn họ ‘giao chiến’ cũng không được gọi là cãi nhau, bởi vì nguyên nhân tính cách, Trạch Niên rất ít khi cao giọng nói chuyện, càng miễn bàn đến cãi nhau, ở điểm này, Dương Sinh cũng vậy. Thế nhưng, cậu ấy biết cách để chọc tức và làm Trạch Niên tổn thương.
Tôi không biết kết quả mỗi lần bọn họ cãi nhau ra sao, nhưng tôi lại biết, người nhân nhượng nhận sai, nhất định là Trạch Niên.
Không lâu sau đó, tôi hiểu ý nghĩa câu “Không thể mua rượu” của Trạch Niên —— tim Dương Sinh không khoẻ, đã bị bệnh từ lâu. Thế nhưng cái tên gọi ‘rối loạn thần kinh thực vật ở tim’(3) trước giờ đều không nghe cậu ấy một lần nhắc đến với bất kì ai. Căn bệnh không tiện nói ra này tuy không dẫn đến cái chết, nhưng nghe nói lúc phát bệnh tim đập mạnh, có thể đạt tới 180, đau đầu, hồi hộp, thiếu hơi thở, triệu chứng có cảm giác như sắp chết.
Mà những chuyện này, tất nhiên Trạch Niên biết, cho nên bắt buộc cậu ấy không được uống rượu.
Nhớ đến thời gian học trung học trước đây, cậu ấy và một đám bạn thân được mệnh danh là ‘thèm rượu như mạng’, cùng nhau uống là chuyện bình thường, hơn nữa cậu ấy còn nổi tiếng là ‘ngàn chén không ngã’, cái hôm chụp ảnh tốt nghiệp, cả đám bạn thân đi chung gần như gục hết, chỉ còn cậu ấy tỉnh táo.
Có thể cậu ấy rõ ràng tỉnh táo, nhưng lại không quý trọng bản thân mình. Giống như cậu ấy biết rất rõ Trạch Niên thích cậu ấy, nhưng vẫn vì đủ loại chuyện mà ép Trạch Niên chứng minh cái kiểu yêu đó với cậu ấy, ý nghĩ nôn nóng muốn trói buộc cả hai lại với nhau, chỉ có thể từng bước phá huỷ sự tự do của đôi bên.
Ngày thứ ba kể từ sau đêm đó, tôi gặp Lý Trạch Niên ở căn-tin ký túc xá. Cậu ấy buồn bực cả ngày trong ký túc xá, bây giờ đã chín giờ hơn, cậu ấy đói đến chóng mặt mới xuống lầu mua đồ ăn.
Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của cậu ấy, cảm thấy có chút bất thường nên vương tay sờ sờ đầu cậu ấy —— cậu ấy rất nóng. Mà trán nóng như vậy, chắc chắn là sốt không nhẹ.
“Tôi gọi cho cậu ấy.”
“Đừng, thật sự không cần đâu.” Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, cầu khẩn nói.
Không muốn vì bệnh, ốm yếu gọi cậu ấy đến. Sự bướng bỉnh và lòng tự trọng không nói nên lời này, tôi hiểu rõ.
“Tôi đi bệnh viện với cậu.”
Cậu ấy không lay chuyển được tôi nên về phòng lấy áo khoác, lập tức theo tôi đi bệnh viện.
Tiết trời đầu xuân là lúc bệnh cảm hoành hành.
Tôi để cậu ấy ngồi ở một chỗ cách xa cửa chính trước rồi đi đăng ký cho cậu ấy. Cậu ấy ngậm nhiệt kế, sau đó lấy ra kiểm tra là 38.7o, y tá lập tức sắp xếp cho chúng tôi đến phòng khám sốt. Trước cửa phòng khám có không ít người, đợi gần một giờ mới đến lượt.
Trong một giờ đó, chúng tôi gần như không nói gì với nhau. Cậu ấy bị sốt có hơi mơ màng, nói không ra lời. Ngồi lâu, nhiệt độ giảm vài phần, nói thẳng là cảm thấy lạnh.
Tôi hỏi cậu ấy: “Mệt sao? Nếu vậy thì ngủ một chút đi.”
Cậu ấy lắc đầu, không nhắm mắt, ngược lại nhìn đi chỗ khác.
Lúc được bác sĩ khám, Trạch Niên đã nóng tới 39.3o. Bác sĩ cho truyền dịch hai ngày, một nửa phải truyền ngay lập tức.
Tôi đưa cậu ấy đến phòng truyền dịch ngồi xuống, nhìn y tá cắm kim cho cậu. Chai nước biển trên đỉnh đầu thông qua kim tiêm, từng giọt từng giọt chậm rãi chảy vào trong tĩnh mạch của cậu ấy.
Lúc Trạch Niên ngẩng đầu lần nữa, tôi thấy hai mắt cậu ấy hồng hồng, dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc giống như vừa mới khóc xong. Để cậu ấy không bị lạnh, tôi đến siêu thị trong bệnh viện mua cho cậu ấy một cái chăn lông, đắp lên cánh tay trái đang truyền dịch của cậu ấy.
Đồng hồ trên tường sắp chỉ 11 giờ, Giang Trọng Ngạn gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi nói với cậu ấy tôi đến bệnh viện chăm sóc một người bạn, không kịp trở về ký túc, cậu ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn tôi tự chú ý, sáng xong chuyện thì về sớm một chút.
“Cậu về đi, mình không sao.” Đại khái là cậu ấy nghe có người gọi điện tìm tôi nên muốn để tôi trở về.
Thấy dáng vẻ tựa lưng vào ghế của Trạch Niên, tôi bỗng nhiên cảm thấy chua xót khó hiểu.
“Được rồi, nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết này của cậu xem, nếu cậu có chuyện gì, Dương Sinh có lẽ sẽ làm thịt tôi.”
Tôi cố ý nhắc đến Dương Sinh, cậu ấy nghe xong cũng không nói tiếp.
Thật ra, trên đường đưa Trạch Niên đi bệnh viện, tôi không chỉ một lần nảy sinh ý nghĩ gọi điện thoại cho Dương Sinh. Nhung cuối cùng, cái ý nghĩ này rất nhanh đã bị một loại sức mạnh không rõ nào đó vùi lấp.
Tôi thầm tự thuyết phục mình rằng, hai người cãi nhau sẽ không vui, nhưng cũng không thể vì thế mà mặc kệ sống chết của nhau. Một người sốt đến 39 độ, một người vẫn thờ ơ lãnh đạm, Dương Sinh thật quá đáng. Đúng vậy, trong lòng tôi cho rằng như thế, cậu ấy không tốt với Trạch Niên. Cho nên hôm nay, không thể nói tôi lợi dụng mánh khoé.
——
CHÚ THÍCH
(1) Mai khai nhị độ – 梅开二度: là thành ngữ, ý chỉ một việc thành công hai lần. Trong bóng đá nghĩa là một cầu thủ sút vào hai quả trong một trận. Xuất phát từ Nhị độ mai – 貳度梅 – Hoa mai nở hai lần là truyện thơ Nôm Việt Nam
(2) Search google thì ra món này =3=
(3) Rối loạn thần kinh thực vật ở tim: Rối loạn thần kinh tim hay còn gọi là cường giao cảm hoặc hay rối loạn thần kinh thực vật, là tên gọi chỉ chung các hiện tượng rối loạn không rõ nguyên nhân có liên quan đến tim