“Vết thương của cậu ấy trời sinh rất khó lành, chảy máu cũng phải thật lâu mới ngừng. Bởi vì hiểu được như thế, nên cậu ấy biết nguyên tắc tự bảo vệ mình, mỗi một bước đi cũng hết sức cẩn thận. Nhưng bây giờ lại thật sự không bảo vệ được tim của cậu ấy. Cứ như thế, ngay cả lớp biểu bì cũng đã hoại tử. Nhưng tôi tình nguyện chờ cậu ấy khỏi bệnh.” —— Khánh Bồi
Mùa xuân đầy mưa khiến người ta nôn nóng của năm nay đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, mùa hè cũng lảo đảo trên đường chạy đến.
Trong phòng đọc sách Trung Văn thư viện tầng ba, buổi chiều Lý Trạch Niên gục xuống bàn ngủ. Cách đây không lâu, cậu ấy đi tiệm cắt tóc ngắn lại, so với lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy vào mùa hè năm ngoái còn ngắn hơn. Tôi ngồi bên cạnh lật sách, chỉ cần nghiêng đầu sang là có thể nhìn thấy phần gáy sau cổ cậu ấy. Mái tóc ngắn từng sợi từng sợi dựng thẳng dưới ánh trời chiều trông giống như những gốc cây vừa đáng yêu vừa kỳ lạ. Tôi thích nhất là nhìn phần da sau tai cậu ấy, vì bị mái tóc đen che đi nên đặc biệt trắng.
Trên thẻ thư viện của tôi bắt đầu dần dần xuất hiện đủ loại sách về hội hoạ đã mượn, người không biết có lẽ sẽ cho rằng tôi rất hứng thú với nghệ thuật. Lúc ra vào phòng đọc sách, Trạch Niên thỉnh thoảng sẽ bị giáo viên cản lại vì không có thẻ sinh viên của trường chúng tôi, những khi như thế cậu luôn giống như một sinh viên đáng yêu lanh lợi, vẻ mặt thành khẩn lấy cớ nói mình sơ ý để quên.
Cậu ấy không xuống phòng đọc sách ở tầng trệt ôn bài nữa, cũng không ra khỏi thư viện vào thời gian cố định như lúc trước. Nếu nói còn cái gì không giống nữa, có lẽ chính là cậu ấy cũng không nhắc còn đến Dương Sinh.
Ngoài trừ những việc đó, Trạch Niên không thay đổi gì, tôi cũng không. Chúng tôi chỉ đơn giản không nhắc đến đề tài kia.
Mãi đến một ngày, tôi phát hiện chiếc nhẫn cậu ấy vẫn luôn đeo đã không còn nữa. Ngón áp út bên phải hoàn toàn sạch sẽ, chỉ có một dấu vết hằn lại do đeo lâu ngày. Lúc đó, tôi ngồi đối diện cậu, vừa ăn cơm vừa tự mỉm cười. Cứ tưởng không có động tĩnh gì lớn, nhưng cậu ấy lại chú ý, hỏi tôi làm sao vậy. Tôi không nói gì, chỉ là lúc đó cảm thấy có chút vui vẻ, chỉ vì một chiếc nhẫn mà như thế, thật giống như một tên ngốc.
Đối với người tôi rất thích đang ở bên cạnh, tôi không ngừng cố gắng để tâm vào biểu cảm của cậu ấy, không ngừng cố gắng nhớ tỉ mỉ những chuyện vụn vặt liên quan tới cậu ấy. Chúng vẫn giữ liên lạc với nhau, tôi có thể thường xuyên gặp mặt cậu ấy, cùng nhau đi thư viện, hoặc nghe cậu ấy nói về nghệ thuật, nhìn cậu ấy vẽ mỗi một bức tranh.
Kể từ lần cuối cậu ấy gặp lại Dương Sinh, sau đó bản thân cũng không ổn, Trạch Niên không còn cập nhật blog nữa.
Ôm may mắn trong lòng, tôi từng vài lần mở trang blog kia ra xem, thử tìm những thứ liên quan đến mình, nhưng mà mỗi lần đều chỉ thấy nhật kí mấy tháng trước.
Tôi hiểu tâm tình hiện tại của cậu ấy, nên không để cho bản thân mình quá vội. So với ép cậu ấy vào một góc, tôi càng muốn thấy cậu ấy tự mình bước đến.
Chạng vạng một ngày hè, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, tôi đến quán ăn sinh viên mua một phần cơm, rồi lại đến đường Thọ Hỉ không xa mua cho Trạch Niên vài cái bánh rán.
Cậu ấy nhốt mình trong phòng ký túc vì hôm sau phải giao bài tập, bận đến cả thời gian ăn cơm cũng không có. Tôi gửi một tin nhắn cho cậu ấy, xách theo phần cơm qua tìm cậu ấy.
Trong phòng cậu còn có một người bạn khác cũng đang tranh thủ vẽ tranh. Dụng cụ vẽ, phẩm màu bày đầy sàn, bảng pha màu và nước lộn xộn. Cậu ấy tập trung đến cả khi tôi vào nhà cũng không biết, mãi đến khi người bạn cùng phòng lên tiếng chào hỏi tôi, cậu ấy mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Ăn cơm trước đi.”
Đêm hè nóng bức, áo sơ-mi mỏng manh dính sát vào lưng, tôi đặt cái túi lên cái bàn bừa bộn của cậu ấy, xoay người qua phòng tắm rửa mặt. Đến lúc quay lại, tôi thấy cậu đang sốt ruột lục lọi những thứ trên bàn.
“Muốn tìm gì vậy?” Tôi lau mặt một cái, khí định thần nhàn(ung dung, nhàn nhã) hỏi cậu ấy.
“Ví tiền,…vì tiền của mình đâu rồi!”
Một tuýp màu nước từ trên bàn rơi xuống, phát ra tiếng động. Cậu ấy gấp đến đầu đầy mồ hôi, tôi đột nhiên cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, mở miệng hỏi cậu ấy: “Cậu tìm ví tiền làm gì? Sao vậy?”
Sau khi tìm ra được ví tiền bên dưới chồng sách lớn, cậu ấy cầm điện thoại nhìn tôi, “…cậu ấy, cậu ấy phát bệnh phải đến bệnh viện…”
Vẻ mặt của cậu ấy giống như là muốn khóc, mồ hôi trên trán chảy xuống sóng mũi. Tôi đứng im tại chỗ ngây người trong khoảng vài giây.
Tôi chỉ cần nhìn cậu ấy như thế, cũng đã cảm thấy tim đau đến muốn chết.
Mà đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết vấn đề về tim của Dương Sinh lại nghiêm trọng như vậy. Quen cậu ấy lâu như thế, nhưng từ trước đến nay cậu ấy không hề nói tới, lần nào cũng hời hợt cho qua.
“Biết ở đâu không? Mình đi với cậu!”
Ngồi trên xe taxi đang lao vùn vụt, Trạch Niên không nói câu nào, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. Cậu ấy nói cho tôi biết, trước đây Dương Sinh đã từng lên xe cấp cứu đi bệnh viện vì tim khó chịu, mà bây giờ, người cảm thấy sợ sệt, phân vân, lúng túng không chỉ có cậu ấy.
Tôi vẫn duỗi tay ra nắm tay cậu ấy, cậu ấy cũng không tránh né, nhưng tay rất lạnh.
Tôi nắm thật chặt, giống như muốn an ủi cậu ấy.
Lúc Dương Sinh vào phòng bệnh, bạn cùng phòng của cậu ấy cũng ở đó, cũng đã thông báo cho cha mẹ cậu ấy biết trên đường đến bệnh viện. Đến lúc chúng tôi tới, bạn bè của Dương Sinh và cha mẹ cậu ấy đã có mặt ở đây. Biết tình hình đã ổn, tôi và Trạch Niên đều thở phào một cái.
Mẹ Dương Sinh đang ở trong chăm sóc cậu ấy, bác trai đứng ở hành lang biết tôi, tôi gọi ông ấy, ông ấy liền gật đầu với tôi một cái.
Vẻ mặt Trạch Niên không còn nhíu chặt lại nữa, tôi và cậu ấy đi vào, còn những người khác đứng chung một chỗ.
Dương Sinh nằm trên giường, thoạt nhìn không khác mấy người khoẻ mạnh, chỉ có chút yếu ớt mà thôi. Thấy chúng tôi, cậu ấy thoáng nở nụ cười, chỉ nói: “Sao các cậu cũng chạy tới rồi.”
“Cậu sao rồi? Khoẻ chưa?”
Cậu ấy vẫn giống như bình thường, dáng vẻ chả sao cả nhíu mày nói thật ra chỉ là phát bệnh một chút mà thôi, bạn cùng phòng bị doạ nên vội vàng kêu cấp cứu, nhất quyết kéo cậu ấy đến bệnh viện.
Thấy cậu ấy vẫn nói đùa như không có chuyện gì, tôi cũng có chút yên lòng.
Mà Trạch Niên từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, tối nay Dương Sinh phải ở lại bệnh viện, nên thừa dịp cha mẹ Dương Sinh đi làm thủ tục, nói một câu: “Cậu hãy nghỉ ngơi tốt.”
Người trên giường bình tĩnh nhìn cậu ấy một hồi, rất nhanh liền thu ánh mắt lại, khách sáo nói một tiếng cảm ơn thật cẩn thận.
Không biết là do tức giận, không cam lòng hay oán giận, tôi thấy cả tai Lý Trạch Niên đỏ ửng, ngay cả phần da sau tai kia cũng thế. Hai bàn tay buông thõng nhất thời nắm lại thật chặt, sau đó lại buông lỏng ra.
Tôi không nghĩ rằng bọn họ sẽ lại rơi vào vòng xoáy phân phân hợp hợp, nhưng cũng không dám tự cao tự đại cho rằng mình cách cái thế giới kia chỉ một bước.
Chỉ cần dấu vết trên tay Trạch Niên vẫn chưa biến mất, nó vẫn còn nhắc nhở tôi: Vết thương của cậu ấy rất khó lành, dù là chảy máu cũng phái rất lâu mới có thể ngừng. Nếu như thật sự không thể bảo vệ con tim của cậu ấy, vậy tôi đồng ý chờ cậu ấy khỏi bệnh. Lúc trước là thế, bây giờ cũng vậy.
Mùa xuân đầy mưa khiến người ta nôn nóng của năm nay đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, mùa hè cũng lảo đảo trên đường chạy đến.
Trong phòng đọc sách Trung Văn thư viện tầng ba, buổi chiều Lý Trạch Niên gục xuống bàn ngủ. Cách đây không lâu, cậu ấy đi tiệm cắt tóc ngắn lại, so với lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy vào mùa hè năm ngoái còn ngắn hơn. Tôi ngồi bên cạnh lật sách, chỉ cần nghiêng đầu sang là có thể nhìn thấy phần gáy sau cổ cậu ấy. Mái tóc ngắn từng sợi từng sợi dựng thẳng dưới ánh trời chiều trông giống như những gốc cây vừa đáng yêu vừa kỳ lạ. Tôi thích nhất là nhìn phần da sau tai cậu ấy, vì bị mái tóc đen che đi nên đặc biệt trắng.
Trên thẻ thư viện của tôi bắt đầu dần dần xuất hiện đủ loại sách về hội hoạ đã mượn, người không biết có lẽ sẽ cho rằng tôi rất hứng thú với nghệ thuật. Lúc ra vào phòng đọc sách, Trạch Niên thỉnh thoảng sẽ bị giáo viên cản lại vì không có thẻ sinh viên của trường chúng tôi, những khi như thế cậu luôn giống như một sinh viên đáng yêu lanh lợi, vẻ mặt thành khẩn lấy cớ nói mình sơ ý để quên.
Cậu ấy không xuống phòng đọc sách ở tầng trệt ôn bài nữa, cũng không ra khỏi thư viện vào thời gian cố định như lúc trước. Nếu nói còn cái gì không giống nữa, có lẽ chính là cậu ấy cũng không nhắc còn đến Dương Sinh.
Ngoài trừ những việc đó, Trạch Niên không thay đổi gì, tôi cũng không. Chúng tôi chỉ đơn giản không nhắc đến đề tài kia.
Mãi đến một ngày, tôi phát hiện chiếc nhẫn cậu ấy vẫn luôn đeo đã không còn nữa. Ngón áp út bên phải hoàn toàn sạch sẽ, chỉ có một dấu vết hằn lại do đeo lâu ngày. Lúc đó, tôi ngồi đối diện cậu, vừa ăn cơm vừa tự mỉm cười. Cứ tưởng không có động tĩnh gì lớn, nhưng cậu ấy lại chú ý, hỏi tôi làm sao vậy. Tôi không nói gì, chỉ là lúc đó cảm thấy có chút vui vẻ, chỉ vì một chiếc nhẫn mà như thế, thật giống như một tên ngốc.
Đối với người tôi rất thích đang ở bên cạnh, tôi không ngừng cố gắng để tâm vào biểu cảm của cậu ấy, không ngừng cố gắng nhớ tỉ mỉ những chuyện vụn vặt liên quan tới cậu ấy. Chúng vẫn giữ liên lạc với nhau, tôi có thể thường xuyên gặp mặt cậu ấy, cùng nhau đi thư viện, hoặc nghe cậu ấy nói về nghệ thuật, nhìn cậu ấy vẽ mỗi một bức tranh.
Kể từ lần cuối cậu ấy gặp lại Dương Sinh, sau đó bản thân cũng không ổn, Trạch Niên không còn cập nhật blog nữa.
Ôm may mắn trong lòng, tôi từng vài lần mở trang blog kia ra xem, thử tìm những thứ liên quan đến mình, nhưng mà mỗi lần đều chỉ thấy nhật kí mấy tháng trước.
Tôi hiểu tâm tình hiện tại của cậu ấy, nên không để cho bản thân mình quá vội. So với ép cậu ấy vào một góc, tôi càng muốn thấy cậu ấy tự mình bước đến.
Chạng vạng một ngày hè, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, tôi đến quán ăn sinh viên mua một phần cơm, rồi lại đến đường Thọ Hỉ không xa mua cho Trạch Niên vài cái bánh rán.
Cậu ấy nhốt mình trong phòng ký túc vì hôm sau phải giao bài tập, bận đến cả thời gian ăn cơm cũng không có. Tôi gửi một tin nhắn cho cậu ấy, xách theo phần cơm qua tìm cậu ấy.
Trong phòng cậu còn có một người bạn khác cũng đang tranh thủ vẽ tranh. Dụng cụ vẽ, phẩm màu bày đầy sàn, bảng pha màu và nước lộn xộn. Cậu ấy tập trung đến cả khi tôi vào nhà cũng không biết, mãi đến khi người bạn cùng phòng lên tiếng chào hỏi tôi, cậu ấy mới ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Ăn cơm trước đi.”
Đêm hè nóng bức, áo sơ-mi mỏng manh dính sát vào lưng, tôi đặt cái túi lên cái bàn bừa bộn của cậu ấy, xoay người qua phòng tắm rửa mặt. Đến lúc quay lại, tôi thấy cậu đang sốt ruột lục lọi những thứ trên bàn.
“Muốn tìm gì vậy?” Tôi lau mặt một cái, khí định thần nhàn(ung dung, nhàn nhã) hỏi cậu ấy.
“Ví tiền,…vì tiền của mình đâu rồi!”
Một tuýp màu nước từ trên bàn rơi xuống, phát ra tiếng động. Cậu ấy gấp đến đầu đầy mồ hôi, tôi đột nhiên cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, mở miệng hỏi cậu ấy: “Cậu tìm ví tiền làm gì? Sao vậy?”
Sau khi tìm ra được ví tiền bên dưới chồng sách lớn, cậu ấy cầm điện thoại nhìn tôi, “…cậu ấy, cậu ấy phát bệnh phải đến bệnh viện…”
Vẻ mặt của cậu ấy giống như là muốn khóc, mồ hôi trên trán chảy xuống sóng mũi. Tôi đứng im tại chỗ ngây người trong khoảng vài giây.
Tôi chỉ cần nhìn cậu ấy như thế, cũng đã cảm thấy tim đau đến muốn chết.
Mà đến bây giờ, tôi vẫn chưa biết vấn đề về tim của Dương Sinh lại nghiêm trọng như vậy. Quen cậu ấy lâu như thế, nhưng từ trước đến nay cậu ấy không hề nói tới, lần nào cũng hời hợt cho qua.
“Biết ở đâu không? Mình đi với cậu!”
Ngồi trên xe taxi đang lao vùn vụt, Trạch Niên không nói câu nào, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. Cậu ấy nói cho tôi biết, trước đây Dương Sinh đã từng lên xe cấp cứu đi bệnh viện vì tim khó chịu, mà bây giờ, người cảm thấy sợ sệt, phân vân, lúng túng không chỉ có cậu ấy.
Tôi vẫn duỗi tay ra nắm tay cậu ấy, cậu ấy cũng không tránh né, nhưng tay rất lạnh.
Tôi nắm thật chặt, giống như muốn an ủi cậu ấy.
Lúc Dương Sinh vào phòng bệnh, bạn cùng phòng của cậu ấy cũng ở đó, cũng đã thông báo cho cha mẹ cậu ấy biết trên đường đến bệnh viện. Đến lúc chúng tôi tới, bạn bè của Dương Sinh và cha mẹ cậu ấy đã có mặt ở đây. Biết tình hình đã ổn, tôi và Trạch Niên đều thở phào một cái.
Mẹ Dương Sinh đang ở trong chăm sóc cậu ấy, bác trai đứng ở hành lang biết tôi, tôi gọi ông ấy, ông ấy liền gật đầu với tôi một cái.
Vẻ mặt Trạch Niên không còn nhíu chặt lại nữa, tôi và cậu ấy đi vào, còn những người khác đứng chung một chỗ.
Dương Sinh nằm trên giường, thoạt nhìn không khác mấy người khoẻ mạnh, chỉ có chút yếu ớt mà thôi. Thấy chúng tôi, cậu ấy thoáng nở nụ cười, chỉ nói: “Sao các cậu cũng chạy tới rồi.”
“Cậu sao rồi? Khoẻ chưa?”
Cậu ấy vẫn giống như bình thường, dáng vẻ chả sao cả nhíu mày nói thật ra chỉ là phát bệnh một chút mà thôi, bạn cùng phòng bị doạ nên vội vàng kêu cấp cứu, nhất quyết kéo cậu ấy đến bệnh viện.
Thấy cậu ấy vẫn nói đùa như không có chuyện gì, tôi cũng có chút yên lòng.
Mà Trạch Niên từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, tối nay Dương Sinh phải ở lại bệnh viện, nên thừa dịp cha mẹ Dương Sinh đi làm thủ tục, nói một câu: “Cậu hãy nghỉ ngơi tốt.”
Người trên giường bình tĩnh nhìn cậu ấy một hồi, rất nhanh liền thu ánh mắt lại, khách sáo nói một tiếng cảm ơn thật cẩn thận.
Không biết là do tức giận, không cam lòng hay oán giận, tôi thấy cả tai Lý Trạch Niên đỏ ửng, ngay cả phần da sau tai kia cũng thế. Hai bàn tay buông thõng nhất thời nắm lại thật chặt, sau đó lại buông lỏng ra.
Tôi không nghĩ rằng bọn họ sẽ lại rơi vào vòng xoáy phân phân hợp hợp, nhưng cũng không dám tự cao tự đại cho rằng mình cách cái thế giới kia chỉ một bước.
Chỉ cần dấu vết trên tay Trạch Niên vẫn chưa biến mất, nó vẫn còn nhắc nhở tôi: Vết thương của cậu ấy rất khó lành, dù là chảy máu cũng phái rất lâu mới có thể ngừng. Nếu như thật sự không thể bảo vệ con tim của cậu ấy, vậy tôi đồng ý chờ cậu ấy khỏi bệnh. Lúc trước là thế, bây giờ cũng vậy.