“ E rằng qua nhiều năm sau, tôi sẽ quen biết rất nhiều người, viết rất nhiều câu chuyện hư cấu hoặc có thật, trải qua thất bại và thành công, quay qua quay lại hàng trăm công việc. Nhưng trong đó, dù sao vẫn có một người, cùng với lần đầu gặp mặt người đó.” —— Khánh Bồi
Trần Gia Hạo ở giường đối diện tới tận tối mới thong dong đến. Tôi và Giang Trọng Ngạn mới vừa giải quyết bữa tối xong ở tiệm cơm sinh viên, đẩy cửa bước vào phòng liền bị cả nhà của cậu ta khoa trương cho hoảng sợ.
Ban đêm, đại thiếu gia tay ôm Apple trắng oán hận tại sao lại không có internet, sau đó cha mẹ cậu ta đã giúp cậu ta sắp xếp đồ xong lại phàn nàn không có điều hoà, nóng không ngủ được. Tôi ngồi dưới đèn đọc sách, lúc đầu vẫn thỉnh thoảng trả lời vài câu, sau đó rốt cuộc chịu không nổi cậu ta ồn ào nên cũng ngậm miệng im lặng.
Liếc nhìn Giang Trọng Ngạn cũng đang im lặng, người kia đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đang hết sức tập trung xoay xoay Rubik. Trần Gia Hạo nói gì cậu cũng không phản ứng lại một câu, thỉnh thoảng chỉ buồn bực phát ra một tiếng hừ xem thường thật nhỏ từ xoang mũi.
Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, cầm khăn mặt và ly đánh răng trở vào phòng. Vừa vào liền nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện. Đại thiếu gia ném một câu “Cậu biết chỗ nào vậy sao không đi nhanh đi?”, liền thấy vẻ mặt Giang Trọng Ngạn tức tối, tôi vội vàng bỏ đồ đang cầm trong tay ra chạy tới kéo tay cậu lại. Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng, cần gì mới ngày đầu khai giảng liền xé rách mặt nhau?
Giang Trọng Ngạn nhịn xuống không lên tiếng, thay áo thun, cầm chìa khoá xe đạp lên, “Chúng ta đi thôi.”
Rõ ràng cậu ấy vẫn chưa hết bực, vừa đẩy xe vừa mắng: “Tớ rất bực cậu ta, tự cho bản thân mình là công tử sao? Con khỉ!”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe Giang Trọng Ngạn nói tục, khẩu âm Đài Loan cùng hình ảnh giống như phim. Tôi nhìn vẻ mặt bực bội đẩy xe của cậu, cái người tức giận này là một người lớn, vì thế tôi lại khuyên cậu đôi câu, bảo cậu đừng để bụng.
Mới sáng hai người vội vã ra khỏi phòng nên vẫn chưa ăn gì. Vừa hay trên đường có đi ngang một tiệm bán đồ ăn sẵn, bánh bao, dầu cháo quẩy và sữa đậu nành lạnh, ăn cô cùng thoải mái.
Lúc đến phòng thông tin vẫn chưa tới 10 giờ, nhưng vì mới khai giảng, nên các tân sinh viên đều đã chen lấn bên trong.
“Cậu qua kia điền đơn đi, để tớ xí chỗ xếp hàng cho!” Giang Trọng Ngạn nói xong liền quay đầu chen chân vào trong đám đông chật ních người.
Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, rất nổi bật trong đám đông. Thật ra cậu có vóc dáng cao ráo, nhưng vì lúc trước ở ký túc xá chỉ thấy cậu chéo chân ngồi dưới bàn nên cũng không để ý.
Tôi đến bàn thông tin xin được đơn, xem kĩ các quy định trên đó, chưa kịp điền vào đã nghe cậu gọi, “Khánh Bồi, điền xong chưa? Sắp tới tớ rồi!!”
“Chờ chút, sắp xong rồi!” Tôi vừa khom lưng viết, vừa trả lời cậu.
Sau khi điền xong, tôi đọc kĩ lại lần nữa, đang định cầm đơn đi sang kia thì chợt nghe người bên cạnh gọi lại: “Bạn gì ơi, bút!”
Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn thông tin chỉ có một cây bút duy nhất đang nằm trong tay mình, tôi đưa bút xin lỗi nói, “Tôi không cố ý.”
“Không sao.” Người con trai kia đang cầm một tờ đơn trống, nở nụ cười nhận lấy bút.
——Hình như gặp người này ở đâu rồi thì phải?
Mặc chiếc áo thun cổ tròn đơn giản, cả giày lẫn quần jean cũng rất bình thường —— cách ăn mặc phổ biến nhất của các nam sinh trong làng đại học, cậu đang cúi đầu khom lưng trước bàn thông tin điền đơn.
Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy được mái tóc đen ngắn của cậu ấy gọn gàng che đi phần da sau tai. Vẫn luôn cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi dường như ngay cả nụ cười của cậu ấy tôi cũng từng thấy, cố gắng tìm kiếm mỗi một ngóc ngách trong đầu, cố để mình nhớ lại một nơi chốn, một cái tên, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Nghe tiếng Giang Trọng Ngạn gọi tôi từ trong đám đông, tôi xoay người chạy sang bên ấy, đúng lúc cậu ấy đang đứng hàng đầu.
Cô gái đứng trước bàn tiếp tân nở nụ cười cứng nhắc chào cậu ấy, “Xin chào!” Cậu chống tay lên bàn nhìn tôi, nhếch môi cười, “Chào cô!” Dáng vẻ trông không hề đàng hoàng tí nào.
Không biết tại sao, khi ra về, tôi vô thức đảo mắt nhìn chỗ điền đơn. Người lạ cầm cây bút duy nhất khi nãy, chớp mắt đã tìm không thấy nữa.
“Ê, tìm ai vậy?” Giang Trọng Ngạn đi trước, quay đầu hỏi tôi.
“À, không có, đi thôi.”
Mà sự thật chứng minh, có những người rõ ràng không phải bạn cũ, nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy quen thuộc. Người đó chưa từng có mặt trong bất kì đoạn hồi ức đã qua nào của bạn, các bạn thậm chí còn không biết mặt nhau, nhưng chỉ mới gặp nhau lần đầu đã khiến bạn không nhịn được mà muốn tiếp cận, muốn biết nhiều hơn về người đó. Nếu nói ‘mới gặp đã quen’ thì đó chỉ là chuyện hiếm có.
Lần thứ hai gặp lại cậu ấy là khoảng một tuần sau.
Lúc đó, tất cả trường đại học trong làng đại học đều lần lượt bắt đầu tổ chức huấn luyện quân sự. Mỗi đêm tắt đèn vào lúc 11 giờ, sáng 6 giờ phải nghe tiếng còi thức dậy thống nhất theo lịch trình, hai ngày đầu còn cố gắng ngoan ngoãn tuân thủ nội quy, nhưng đến ngày thứ ba, liền phát hiện thì ra cái gọi là huấn luyện quân sự cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, các sĩ quan huấn luyện đều ‘ba ngày đánh cá hết hai ngày phơi lưới’, chú quản túc cũng không rảnh đi kiểm tra phòng mỗi đêm.
Ngày hôm đó, do mê mẩn một quyển sách nên tôi không thèm quan tâm lịc trình vớ vẩn linh tinh gì đó, 11 giờ tắt đèn phòng, tôi mở đèn bàn lên đọc tiếp.
Đại thiếu gia cùng phòng cũng có cách trốn quân sự riêng, gia đình cậu ta đã gọi một cuộc điện thoại cho người hướng, hai tuần nghỉ phép cũng chỉ là trên giấy tờ. Giang Trọng Ngạn nằm trên giường, thấy tôi đang tập trung đọc sách, cố ý trêu chọc hỏi: “Này, sách gì mà coi say mê dữ vậy? Tắt đèn rồi cũng chưa chịu đi tắm sao?”
Tôi cũng không có sở thích gì phức tạp, bình thường nhàm chán thì đọc sách, lên mạng, từ hồi khai giảng đến giờ cũng không có gì thay đổi. Cũng bởi vì vậy mà Giang Trọng Ngạn hay trêu chọc tôi, cười tôi giống như mấy nhà trí thức thế kỷ trước.
Nhìn giớ xác định không còn sớm, tôi đành phải gấp sách lại, lấy quần áo xuống tầng dưới tắm.
Vừa xuống tới tầng hai, tôi chợt nghe thấy dưới tầng trệt hình như có tiếng động không bình thường.
Khẽ bước tới đại ảnh, có vài người ngồi quanh TV nhìn nhau. Không có ánh đèn, xung quanh là một màu đen u ám, chỉ có thảm cỏ xanh trong TV chiếu ra một ít ánh sáng. Tôi còn chưa thấy rõ là ai, đột nhiên có người nhỏ giọng nói: “Này, là cậu à! Làm tớ sợm uốn chết…”
Bình tĩnh nhìn cẩn thận, giữa mấy gương mặt tìm được Dương Sinh.
“…Các người đang xem bóng đá?”
“Ờ, cậu nhỏ giọng chút, coi chừng bị bắt…”
Tôi gật đầu, nghĩ ánh sáng quá yếu, cảm thấy cậu ấy không thấy được tôi đang làm gì, nên đến gần cậu đáp, “…Biết rồi.”
Đi tới khoảng cách này mới có thể sơ sơ nhận ra một đám người này, coi bộ đều giống như Dương Sinh, đều là thành phần đam mê bóng đá, nên mới ngược gió gây án như vậy, tắt đèn lén trộm điều khiển Thẩm Vị trong phòng quản túc, cùng nhau xem bóng đá. Đa số đều là các nam sinh ở chung lầu, ngày nào cũng ra ra vào vào, nhìn rất quen mắt. Chỉ có một người——
Cậu ấy ngồi bên trái Dương Sinh đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù tôi và Dương Sinh đang nói chuyện, cậu ấy cũng không phân tâm chút nào, chỉ nghiêng đầu luếc mắt nhìn tôi một cái lúc tôi đi tới.
Trong bóng tối, chỉ chốc lát lại thu ánh mắt lại.
Mái tóc mềm mại không dài, không hề che đi đôi mắt kia. Ánh mắt đang nhìn màn hình bởi vì ánh sáng hơi yếu trong TV mà trở nên lấp lánh.
Phòng tắm vắng vẻ vang lên tiếng nước chảy.
Mùa hè nóng bức vẫn kéo dài, nước lạnh xói xuống bắn tung toé vào gạch cũng không thể xoá đi cái nóng.
Lúc về phòng, Giang Trọng Ngạn hình như đã ngủ quên. Đèn trên bàn vẫn còn mở, cậu ấy vẫn chưa tắt, tiếng hít thở khi ngủ phát ra nhẹ nhàng.
Tôi khẽ qua loa dọn dẹp đồ đạc, sau đó tắt đèn rồi trèo lên giường.
Quạt đầu giường vẫn chuyển động phần phật, gió má có thể thổi tới bên gối đầu, cả phòng chỉ còn lại tiếng quạt rung và tiếng hít thở đều đều của Giang Trọng Ngạn.
Mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng, đại não đang hoạt động chầm chậm nhanh chóng bị sự mệt mỏi cả ngày của khoá huấn luyện xâm chiếm, sau đó, mắt cay cay, đường viền quanh bốn góc của trần nhà cũng dần mờ đi. Chỉ cần một giây ngắn ngủi đã đi vào mộng.
Nhưng, tôi tin vào mắt mình.
Trần Gia Hạo ở giường đối diện tới tận tối mới thong dong đến. Tôi và Giang Trọng Ngạn mới vừa giải quyết bữa tối xong ở tiệm cơm sinh viên, đẩy cửa bước vào phòng liền bị cả nhà của cậu ta khoa trương cho hoảng sợ.
Ban đêm, đại thiếu gia tay ôm Apple trắng oán hận tại sao lại không có internet, sau đó cha mẹ cậu ta đã giúp cậu ta sắp xếp đồ xong lại phàn nàn không có điều hoà, nóng không ngủ được. Tôi ngồi dưới đèn đọc sách, lúc đầu vẫn thỉnh thoảng trả lời vài câu, sau đó rốt cuộc chịu không nổi cậu ta ồn ào nên cũng ngậm miệng im lặng.
Liếc nhìn Giang Trọng Ngạn cũng đang im lặng, người kia đang mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, đang hết sức tập trung xoay xoay Rubik. Trần Gia Hạo nói gì cậu cũng không phản ứng lại một câu, thỉnh thoảng chỉ buồn bực phát ra một tiếng hừ xem thường thật nhỏ từ xoang mũi.
Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, cầm khăn mặt và ly đánh răng trở vào phòng. Vừa vào liền nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện. Đại thiếu gia ném một câu “Cậu biết chỗ nào vậy sao không đi nhanh đi?”, liền thấy vẻ mặt Giang Trọng Ngạn tức tối, tôi vội vàng bỏ đồ đang cầm trong tay ra chạy tới kéo tay cậu lại. Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng, cần gì mới ngày đầu khai giảng liền xé rách mặt nhau?
Giang Trọng Ngạn nhịn xuống không lên tiếng, thay áo thun, cầm chìa khoá xe đạp lên, “Chúng ta đi thôi.”
Rõ ràng cậu ấy vẫn chưa hết bực, vừa đẩy xe vừa mắng: “Tớ rất bực cậu ta, tự cho bản thân mình là công tử sao? Con khỉ!”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe Giang Trọng Ngạn nói tục, khẩu âm Đài Loan cùng hình ảnh giống như phim. Tôi nhìn vẻ mặt bực bội đẩy xe của cậu, cái người tức giận này là một người lớn, vì thế tôi lại khuyên cậu đôi câu, bảo cậu đừng để bụng.
Mới sáng hai người vội vã ra khỏi phòng nên vẫn chưa ăn gì. Vừa hay trên đường có đi ngang một tiệm bán đồ ăn sẵn, bánh bao, dầu cháo quẩy và sữa đậu nành lạnh, ăn cô cùng thoải mái.
Lúc đến phòng thông tin vẫn chưa tới 10 giờ, nhưng vì mới khai giảng, nên các tân sinh viên đều đã chen lấn bên trong.
“Cậu qua kia điền đơn đi, để tớ xí chỗ xếp hàng cho!” Giang Trọng Ngạn nói xong liền quay đầu chen chân vào trong đám đông chật ních người.
Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, rất nổi bật trong đám đông. Thật ra cậu có vóc dáng cao ráo, nhưng vì lúc trước ở ký túc xá chỉ thấy cậu chéo chân ngồi dưới bàn nên cũng không để ý.
Tôi đến bàn thông tin xin được đơn, xem kĩ các quy định trên đó, chưa kịp điền vào đã nghe cậu gọi, “Khánh Bồi, điền xong chưa? Sắp tới tớ rồi!!”
“Chờ chút, sắp xong rồi!” Tôi vừa khom lưng viết, vừa trả lời cậu.
Sau khi điền xong, tôi đọc kĩ lại lần nữa, đang định cầm đơn đi sang kia thì chợt nghe người bên cạnh gọi lại: “Bạn gì ơi, bút!”
Lúc này tôi mới phát hiện trên bàn thông tin chỉ có một cây bút duy nhất đang nằm trong tay mình, tôi đưa bút xin lỗi nói, “Tôi không cố ý.”
“Không sao.” Người con trai kia đang cầm một tờ đơn trống, nở nụ cười nhận lấy bút.
——Hình như gặp người này ở đâu rồi thì phải?
Mặc chiếc áo thun cổ tròn đơn giản, cả giày lẫn quần jean cũng rất bình thường —— cách ăn mặc phổ biến nhất của các nam sinh trong làng đại học, cậu đang cúi đầu khom lưng trước bàn thông tin điền đơn.
Từ góc nhìn của tôi, có thể thấy được mái tóc đen ngắn của cậu ấy gọn gàng che đi phần da sau tai. Vẫn luôn cảm thấy người này vô cùng quen thuộc, quen đến nỗi dường như ngay cả nụ cười của cậu ấy tôi cũng từng thấy, cố gắng tìm kiếm mỗi một ngóc ngách trong đầu, cố để mình nhớ lại một nơi chốn, một cái tên, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Nghe tiếng Giang Trọng Ngạn gọi tôi từ trong đám đông, tôi xoay người chạy sang bên ấy, đúng lúc cậu ấy đang đứng hàng đầu.
Cô gái đứng trước bàn tiếp tân nở nụ cười cứng nhắc chào cậu ấy, “Xin chào!” Cậu chống tay lên bàn nhìn tôi, nhếch môi cười, “Chào cô!” Dáng vẻ trông không hề đàng hoàng tí nào.
Không biết tại sao, khi ra về, tôi vô thức đảo mắt nhìn chỗ điền đơn. Người lạ cầm cây bút duy nhất khi nãy, chớp mắt đã tìm không thấy nữa.
“Ê, tìm ai vậy?” Giang Trọng Ngạn đi trước, quay đầu hỏi tôi.
“À, không có, đi thôi.”
Mà sự thật chứng minh, có những người rõ ràng không phải bạn cũ, nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy quen thuộc. Người đó chưa từng có mặt trong bất kì đoạn hồi ức đã qua nào của bạn, các bạn thậm chí còn không biết mặt nhau, nhưng chỉ mới gặp nhau lần đầu đã khiến bạn không nhịn được mà muốn tiếp cận, muốn biết nhiều hơn về người đó. Nếu nói ‘mới gặp đã quen’ thì đó chỉ là chuyện hiếm có.
Lần thứ hai gặp lại cậu ấy là khoảng một tuần sau.
Lúc đó, tất cả trường đại học trong làng đại học đều lần lượt bắt đầu tổ chức huấn luyện quân sự. Mỗi đêm tắt đèn vào lúc 11 giờ, sáng 6 giờ phải nghe tiếng còi thức dậy thống nhất theo lịch trình, hai ngày đầu còn cố gắng ngoan ngoãn tuân thủ nội quy, nhưng đến ngày thứ ba, liền phát hiện thì ra cái gọi là huấn luyện quân sự cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng, các sĩ quan huấn luyện đều ‘ba ngày đánh cá hết hai ngày phơi lưới’, chú quản túc cũng không rảnh đi kiểm tra phòng mỗi đêm.
Ngày hôm đó, do mê mẩn một quyển sách nên tôi không thèm quan tâm lịc trình vớ vẩn linh tinh gì đó, 11 giờ tắt đèn phòng, tôi mở đèn bàn lên đọc tiếp.
Đại thiếu gia cùng phòng cũng có cách trốn quân sự riêng, gia đình cậu ta đã gọi một cuộc điện thoại cho người hướng, hai tuần nghỉ phép cũng chỉ là trên giấy tờ. Giang Trọng Ngạn nằm trên giường, thấy tôi đang tập trung đọc sách, cố ý trêu chọc hỏi: “Này, sách gì mà coi say mê dữ vậy? Tắt đèn rồi cũng chưa chịu đi tắm sao?”
Tôi cũng không có sở thích gì phức tạp, bình thường nhàm chán thì đọc sách, lên mạng, từ hồi khai giảng đến giờ cũng không có gì thay đổi. Cũng bởi vì vậy mà Giang Trọng Ngạn hay trêu chọc tôi, cười tôi giống như mấy nhà trí thức thế kỷ trước.
Nhìn giớ xác định không còn sớm, tôi đành phải gấp sách lại, lấy quần áo xuống tầng dưới tắm.
Vừa xuống tới tầng hai, tôi chợt nghe thấy dưới tầng trệt hình như có tiếng động không bình thường.
Khẽ bước tới đại ảnh, có vài người ngồi quanh TV nhìn nhau. Không có ánh đèn, xung quanh là một màu đen u ám, chỉ có thảm cỏ xanh trong TV chiếu ra một ít ánh sáng. Tôi còn chưa thấy rõ là ai, đột nhiên có người nhỏ giọng nói: “Này, là cậu à! Làm tớ sợm uốn chết…”
Bình tĩnh nhìn cẩn thận, giữa mấy gương mặt tìm được Dương Sinh.
“…Các người đang xem bóng đá?”
“Ờ, cậu nhỏ giọng chút, coi chừng bị bắt…”
Tôi gật đầu, nghĩ ánh sáng quá yếu, cảm thấy cậu ấy không thấy được tôi đang làm gì, nên đến gần cậu đáp, “…Biết rồi.”
Đi tới khoảng cách này mới có thể sơ sơ nhận ra một đám người này, coi bộ đều giống như Dương Sinh, đều là thành phần đam mê bóng đá, nên mới ngược gió gây án như vậy, tắt đèn lén trộm điều khiển Thẩm Vị trong phòng quản túc, cùng nhau xem bóng đá. Đa số đều là các nam sinh ở chung lầu, ngày nào cũng ra ra vào vào, nhìn rất quen mắt. Chỉ có một người——
Cậu ấy ngồi bên trái Dương Sinh đang tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình. Mặc dù tôi và Dương Sinh đang nói chuyện, cậu ấy cũng không phân tâm chút nào, chỉ nghiêng đầu luếc mắt nhìn tôi một cái lúc tôi đi tới.
Trong bóng tối, chỉ chốc lát lại thu ánh mắt lại.
Mái tóc mềm mại không dài, không hề che đi đôi mắt kia. Ánh mắt đang nhìn màn hình bởi vì ánh sáng hơi yếu trong TV mà trở nên lấp lánh.
Phòng tắm vắng vẻ vang lên tiếng nước chảy.
Mùa hè nóng bức vẫn kéo dài, nước lạnh xói xuống bắn tung toé vào gạch cũng không thể xoá đi cái nóng.
Lúc về phòng, Giang Trọng Ngạn hình như đã ngủ quên. Đèn trên bàn vẫn còn mở, cậu ấy vẫn chưa tắt, tiếng hít thở khi ngủ phát ra nhẹ nhàng.
Tôi khẽ qua loa dọn dẹp đồ đạc, sau đó tắt đèn rồi trèo lên giường.
Quạt đầu giường vẫn chuyển động phần phật, gió má có thể thổi tới bên gối đầu, cả phòng chỉ còn lại tiếng quạt rung và tiếng hít thở đều đều của Giang Trọng Ngạn.
Mở to mắt nhìn trần nhà màu trắng, đại não đang hoạt động chầm chậm nhanh chóng bị sự mệt mỏi cả ngày của khoá huấn luyện xâm chiếm, sau đó, mắt cay cay, đường viền quanh bốn góc của trần nhà cũng dần mờ đi. Chỉ cần một giây ngắn ngủi đã đi vào mộng.
Nhưng, tôi tin vào mắt mình.