Tiếp
Bạch Phi: hai người hẹn hò ở đâu giờ mới về hả. Bọn tôi đói sắp chết rồi này.
Thiên Lạc véo Bạch Phi một cái rõ đau
Thiên Lạc: hẹn hò cái đầu bà. He he tại không đi xe về thôi.
Tiểu Linh: đừng nói hai người đi bộ từ trường về nhà nha.
Thiên Lạc: đúng rồi
Tiểu Linh: sao không bắt taxi
Chu Khải ấm ức lên tiếng.
Chu Khải: thằng nhóc này cố tình đấy. Nó không muốn đi xe về vì muốn bắt tôi xách một đống đồ đây nè
Thiên Lạc cười sung sướng vì hành hạ được kẻ nó ghét.
Thiên Lạc: Trong tủ cũng đầy đồ ăn sao không lôi ra mà ăn
Thiên Lạc lảng đang truyện khác ngay.
Tiểu Linh: Bạch Phi nó trêu ông đấy chứ có người nấu đồ ăn tối rồi
Thiên Lạc: Đừng nói là Vỹ Lâm nha
Tiểu Linh: chuẩn
Vừa nói xong liền thấy Thiên Lạc cầm chổi lên đuổi đánh mình với Bạch Phi
Thiên Lạc: Sao hai người dám để khách nấu cơm hả. Quá đáng vừa thôi
Ba đứa đuổi nhau toán loạn khắp phòng thấy thế Vỹ Lâm đi ra
Vỹ Lâm: anh đừng đánh hai chị ấy,tội nghiệp. Do em tự nguyện nấu mà
Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh: huhu bọn tôi oan quá
Thiên Lạc: đừng có giả nai
Tiểu Linh: thật mà
Thiên Lạc không chấp quay sang nói với Chu Khải
Thiên Lạc: Anh cất đồ đi rồi đi tắm để còn ăn cơm
Chu Khải cười đểu
Chu Khải: nhóc có muốn tắm cùng anh không
Thiên Lạc: im đi. Anh cứ mở mồm là lại muốn ăn đấm. Không nói được câu nào tử tế.
Thiên Lạc nói xong đá Chu Khải vào phòng tắm rồi chạy vào bếp phụ Vỹ Lâm. 30p tất cả mới yên phận ngồi vào bàn ăn
Thiên Lạc: thưởng thức món ăn của Vỹ Lâm thôi chắc là ngon lắm đây.
Thiên Lạc gắp một miếng thịt kho vào mồm, nó liền rùng mình lắc lắc người, bỏ đũa xuống hai tay nắm chặt
Thiên Lạc: trời ơi ngon quá. Sơn hào hải vị đây chứ đâu
Tiểu Linh gõ vào đầu Thiên Lạc
Tiểu Linh: Bớt làm trò đi cha nội. Có càn phải biểu lộ cảm xúc quá vậy không.
Thiên Lạc: ngon thiệt đó.
Vỹ Lâm: vậy anh nhiều vào.
Thiên Lạc vừa ăn vừa gắp thức ăn bỏ vào bát Vỹ Lâm. Chu Khải thấy thế liền khó chịu
Chu Khải: Lạc Nhi anh cũng muốn được em gắp thức ăn cho
Thiên Lạc: Có tay tự gắp.
Chu Khải. Nhóc thiên vị
Thiên Lạc: Anh là gì của tôi mà nói tôi thiên vị. Tôi thích gắp cho ai kệ tôi chứ.
Chu Khải: là người yêu, là chồng sắp cưới.
Thiên Lạc: Tôi đâu công nhận
Chu Khải: Em, em...
Vỹ Lâm: Thôi đừng vì em cãi nhau làm gì
Thiên Lạc, Chu Khải đồng thanh: không chấp
Vỹ Lâm: ha ha...
Thiên Lạc, Chu Khải tiếp tục đồng thanh: Cười gì chứ
Làm cho ba đứa kia cười lớn.
Thiên Lạc: hừ mấy người...
Bạch Phi: này hay tí nữa ăn xong,xem tivi rồi nhậu đi
Bạch Phi lảng sang chuyện khác
Thiên Lạc: Đồng ý hai tay hai chân
Tiểu Linh: OK
Vỹ Lâm: nhưng e không biết nhậu.
Bạch Phi: nhậu nước ngọt với đồ ăn vặt thôi nhóc.
Vỹ Lâm: hì hì
Bạch Phi: quyết vậy đi
Ăn xong Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải tính chuồn thì bị Thiên Lạc tóm lại.
Thiên Lạc: he he mấy cưng quên quy định rồi sao. VÀO RỬA BÁT.
Ba đứa mặt liền biến sắc
Vỹ Lâm: để em rửa cùng cho
Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải thấy có tia hi vọng liền bị dập tắt
Thiên Lạc: không được nhóc nấu cơm rồi.
Thế là Thiên Lạc lôi Vỹ Lâm ra phòng khách ngồi chơi với mình mặc kệ ba đứa kia rửa bát.
Bao lâu sau ba đứa mới rửa xong đống bát đũa.
Thiên Lạc: mấy người ngủ trong đấy à có tí bát đĩa mà ba đứa rửa mất một tiếng
Chu Khải: em biết rửa khó thế nào không
Tiểu Linh, Bạch Phi đồng thanh: Đúng vậy
Thiên Lạc: Có rửa bao giờ đâu mà chả khó.
Bạch Phi: không thèm nói chuyện với ông nữa
Tiểu Linh: Thế giờ xem phim gì đây
Vỹ Lâm: Phim ma đi anh chị
Thiên Lạc nhảy cẫng lên
Thiên Lạc: hay đó xem phim ma. Xem phim ma đi. Đợi tôi mua đồ nhậu về đã
Nói xong Thiên Lạc chạy đi mua luôn
Vỹ Lâm: có cần vui vậy không trời
Chu Khải: nhóc đấy là thế đó. Tồ lắm
Chu Khải đi vào bật ti vi để vào mạng chọn phim. Ti vi nhà Thiên Lạc cũng phải tầm 50, 60ing gì đấy chuyên để dùng xem phim. Chả mấy chốc Thiên Lạc đã mua đồ về có cả bia nữa
Chu Khải: Mua bia cho ai uống
Thiên Lạc: ai thích thì uống.
Thiên Lạc chạy đi tắt hết đèn trong nhà để tạo cảm giác xem phim ma.
Thiên Lạc ngồi cạch Chu Khải còn Vỹ Lâm ngồi giữa Bạch Phi và Tiểu Linh. Chu Khải chọn phim có tựa đề " BÚP BÊ MÁU ". Phim mới chiếu cảnh đầu mà máu me đã văng tùm lum rồi. Xong nhiều cảnh cắt tay, cắt chân bắt đầu xuất hiện thế mà Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải, Vỹ Lâm ngồi tỉnh bơ như chả có gì xảy ra. Chả bù cho cái tên hào hứng nhất thì giờ mặt tái mét đi, thở cũng không dám thở. Chu Khải ngồi cạch nghiến răng chịu đựng do Thiên Lạc sợ quá mà cứ ngồi bóp chặt tay mình. Đến đoạn giữa phim con búp bê ngồi ở góc phòng tự dưng bật dậy cười rồi lao tới đâm một người trên giường ngủ. Thiên Lạc sợ đến nỗi biến dạng mặt lên Chu Khải vội tắt phim chạy đi bật hết đèn lên.
Chu Khải: sao nhóc hào hứng xem lắm mà. Tưởng không sợ ma chứ.
Thiên Lạc: tại phim này kinh quá.
Chu Khải: Thế cũng đòi xem.
Ba người kia xứ ngồi tủm tỉm cười
Thiên Lạc: cười gì chứ. Đây chỉ một chút sai sót trong kĩ thuật thôi
Bạch Phi: thế cơ đấy
Vỹ Lâm: Kinh thì cứ nhận đi
Tiểu Linh: xem quần ướt chưa
Bốn đứa cứ vừa ăn vừa xúm lại trêu Thiên Lạc. Bọn nó cười nói vui vẻ nói chuyện, bỗng nhiên thấy Vỹ Lâm cứ ngồi im lặng rồi cứ mở hết lon bia này tới lon bia khác. Chả mấy chốc Vỹ Lâm say, Thiên Lạc cản lại
Thiên Lạc: Đừng uống nữa say rồi đó
Vỹ Lâm gạt tay Thiên Lạc ra đứng lên bắt đầu khóc rồi cười lớn nói một câu
Vỹ Lâm: ha ha bê đê khổ lắm.
Bạch Phi: hai người hẹn hò ở đâu giờ mới về hả. Bọn tôi đói sắp chết rồi này.
Thiên Lạc véo Bạch Phi một cái rõ đau
Thiên Lạc: hẹn hò cái đầu bà. He he tại không đi xe về thôi.
Tiểu Linh: đừng nói hai người đi bộ từ trường về nhà nha.
Thiên Lạc: đúng rồi
Tiểu Linh: sao không bắt taxi
Chu Khải ấm ức lên tiếng.
Chu Khải: thằng nhóc này cố tình đấy. Nó không muốn đi xe về vì muốn bắt tôi xách một đống đồ đây nè
Thiên Lạc cười sung sướng vì hành hạ được kẻ nó ghét.
Thiên Lạc: Trong tủ cũng đầy đồ ăn sao không lôi ra mà ăn
Thiên Lạc lảng đang truyện khác ngay.
Tiểu Linh: Bạch Phi nó trêu ông đấy chứ có người nấu đồ ăn tối rồi
Thiên Lạc: Đừng nói là Vỹ Lâm nha
Tiểu Linh: chuẩn
Vừa nói xong liền thấy Thiên Lạc cầm chổi lên đuổi đánh mình với Bạch Phi
Thiên Lạc: Sao hai người dám để khách nấu cơm hả. Quá đáng vừa thôi
Ba đứa đuổi nhau toán loạn khắp phòng thấy thế Vỹ Lâm đi ra
Vỹ Lâm: anh đừng đánh hai chị ấy,tội nghiệp. Do em tự nguyện nấu mà
Bạch Phi, Tiểu Linh đồng thanh: huhu bọn tôi oan quá
Thiên Lạc: đừng có giả nai
Tiểu Linh: thật mà
Thiên Lạc không chấp quay sang nói với Chu Khải
Thiên Lạc: Anh cất đồ đi rồi đi tắm để còn ăn cơm
Chu Khải cười đểu
Chu Khải: nhóc có muốn tắm cùng anh không
Thiên Lạc: im đi. Anh cứ mở mồm là lại muốn ăn đấm. Không nói được câu nào tử tế.
Thiên Lạc nói xong đá Chu Khải vào phòng tắm rồi chạy vào bếp phụ Vỹ Lâm. 30p tất cả mới yên phận ngồi vào bàn ăn
Thiên Lạc: thưởng thức món ăn của Vỹ Lâm thôi chắc là ngon lắm đây.
Thiên Lạc gắp một miếng thịt kho vào mồm, nó liền rùng mình lắc lắc người, bỏ đũa xuống hai tay nắm chặt
Thiên Lạc: trời ơi ngon quá. Sơn hào hải vị đây chứ đâu
Tiểu Linh gõ vào đầu Thiên Lạc
Tiểu Linh: Bớt làm trò đi cha nội. Có càn phải biểu lộ cảm xúc quá vậy không.
Thiên Lạc: ngon thiệt đó.
Vỹ Lâm: vậy anh nhiều vào.
Thiên Lạc vừa ăn vừa gắp thức ăn bỏ vào bát Vỹ Lâm. Chu Khải thấy thế liền khó chịu
Chu Khải: Lạc Nhi anh cũng muốn được em gắp thức ăn cho
Thiên Lạc: Có tay tự gắp.
Chu Khải. Nhóc thiên vị
Thiên Lạc: Anh là gì của tôi mà nói tôi thiên vị. Tôi thích gắp cho ai kệ tôi chứ.
Chu Khải: là người yêu, là chồng sắp cưới.
Thiên Lạc: Tôi đâu công nhận
Chu Khải: Em, em...
Vỹ Lâm: Thôi đừng vì em cãi nhau làm gì
Thiên Lạc, Chu Khải đồng thanh: không chấp
Vỹ Lâm: ha ha...
Thiên Lạc, Chu Khải tiếp tục đồng thanh: Cười gì chứ
Làm cho ba đứa kia cười lớn.
Thiên Lạc: hừ mấy người...
Bạch Phi: này hay tí nữa ăn xong,xem tivi rồi nhậu đi
Bạch Phi lảng sang chuyện khác
Thiên Lạc: Đồng ý hai tay hai chân
Tiểu Linh: OK
Vỹ Lâm: nhưng e không biết nhậu.
Bạch Phi: nhậu nước ngọt với đồ ăn vặt thôi nhóc.
Vỹ Lâm: hì hì
Bạch Phi: quyết vậy đi
Ăn xong Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải tính chuồn thì bị Thiên Lạc tóm lại.
Thiên Lạc: he he mấy cưng quên quy định rồi sao. VÀO RỬA BÁT.
Ba đứa mặt liền biến sắc
Vỹ Lâm: để em rửa cùng cho
Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải thấy có tia hi vọng liền bị dập tắt
Thiên Lạc: không được nhóc nấu cơm rồi.
Thế là Thiên Lạc lôi Vỹ Lâm ra phòng khách ngồi chơi với mình mặc kệ ba đứa kia rửa bát.
Bao lâu sau ba đứa mới rửa xong đống bát đũa.
Thiên Lạc: mấy người ngủ trong đấy à có tí bát đĩa mà ba đứa rửa mất một tiếng
Chu Khải: em biết rửa khó thế nào không
Tiểu Linh, Bạch Phi đồng thanh: Đúng vậy
Thiên Lạc: Có rửa bao giờ đâu mà chả khó.
Bạch Phi: không thèm nói chuyện với ông nữa
Tiểu Linh: Thế giờ xem phim gì đây
Vỹ Lâm: Phim ma đi anh chị
Thiên Lạc nhảy cẫng lên
Thiên Lạc: hay đó xem phim ma. Xem phim ma đi. Đợi tôi mua đồ nhậu về đã
Nói xong Thiên Lạc chạy đi mua luôn
Vỹ Lâm: có cần vui vậy không trời
Chu Khải: nhóc đấy là thế đó. Tồ lắm
Chu Khải đi vào bật ti vi để vào mạng chọn phim. Ti vi nhà Thiên Lạc cũng phải tầm 50, 60ing gì đấy chuyên để dùng xem phim. Chả mấy chốc Thiên Lạc đã mua đồ về có cả bia nữa
Chu Khải: Mua bia cho ai uống
Thiên Lạc: ai thích thì uống.
Thiên Lạc chạy đi tắt hết đèn trong nhà để tạo cảm giác xem phim ma.
Thiên Lạc ngồi cạch Chu Khải còn Vỹ Lâm ngồi giữa Bạch Phi và Tiểu Linh. Chu Khải chọn phim có tựa đề " BÚP BÊ MÁU ". Phim mới chiếu cảnh đầu mà máu me đã văng tùm lum rồi. Xong nhiều cảnh cắt tay, cắt chân bắt đầu xuất hiện thế mà Bạch Phi, Tiểu Linh, Chu Khải, Vỹ Lâm ngồi tỉnh bơ như chả có gì xảy ra. Chả bù cho cái tên hào hứng nhất thì giờ mặt tái mét đi, thở cũng không dám thở. Chu Khải ngồi cạch nghiến răng chịu đựng do Thiên Lạc sợ quá mà cứ ngồi bóp chặt tay mình. Đến đoạn giữa phim con búp bê ngồi ở góc phòng tự dưng bật dậy cười rồi lao tới đâm một người trên giường ngủ. Thiên Lạc sợ đến nỗi biến dạng mặt lên Chu Khải vội tắt phim chạy đi bật hết đèn lên.
Chu Khải: sao nhóc hào hứng xem lắm mà. Tưởng không sợ ma chứ.
Thiên Lạc: tại phim này kinh quá.
Chu Khải: Thế cũng đòi xem.
Ba người kia xứ ngồi tủm tỉm cười
Thiên Lạc: cười gì chứ. Đây chỉ một chút sai sót trong kĩ thuật thôi
Bạch Phi: thế cơ đấy
Vỹ Lâm: Kinh thì cứ nhận đi
Tiểu Linh: xem quần ướt chưa
Bốn đứa cứ vừa ăn vừa xúm lại trêu Thiên Lạc. Bọn nó cười nói vui vẻ nói chuyện, bỗng nhiên thấy Vỹ Lâm cứ ngồi im lặng rồi cứ mở hết lon bia này tới lon bia khác. Chả mấy chốc Vỹ Lâm say, Thiên Lạc cản lại
Thiên Lạc: Đừng uống nữa say rồi đó
Vỹ Lâm gạt tay Thiên Lạc ra đứng lên bắt đầu khóc rồi cười lớn nói một câu
Vỹ Lâm: ha ha bê đê khổ lắm.