Sáng sớm hôm sau, Cố Hoài và Đặng Dũng ghi hình bổ sung phần phỏng vấn còn lại. Trước khi đi, anh cho Đặng Dũng một số điện thoại, nói là của một người bạn, là chuyên viên luật để Đặng Dũng liên hệ, có thể được miễn phí đại diện nếu kháng án, hơn nữa, việc vợ và con gái anh ta chết có quan hệ gián tiếp với vụ án xâm hại, để xem có thể thêm vào tội danh cho đối phương hay không.
Sau khi tổ chuyên mục từ biệt Đặng Dũng thì xuống núi. Bọn họ tới cục cảnh sát thôn Ba Đường trước, xác minh một số tình huống cơ bản. Vợ và con gái Đặng Dũng quả thật là uống thuốc trừ sâu tự sát, loại trừ khả năng bị hại. Vụ án xâm hại của con gái Đặng Dũng hồi đầu năm, bọn họ cũng đến phòng pháp y chứng thực, cô bé bị trầy xước âm đạo và rách màng trinh.
Đồng Đồng tức giận siết chặt nắm tay: “Thế này mà không phải cưỡng gian thì là cái gì? Tại sao chỉ phán hai năm? Phí bồi thường cũng quá thấp rồi!”
Chân mày Cố Hoài cau lại: “Logic của em bị sao vậy?”
Đồng Đồng cứng lại, có dự cảm mãnh liệt vừa rồi mình đã nói sai chỗ nào rồi, nhưng cô không biết, đành phải ngạnh cổ hỏi: “Anh có ý gì?”
“Nghe pháp y nói âm đạo bị trầy, màng trinh rách đã ra kết luận là bị cưỡng gian. Em không cảm thấy logic này không nên thành lập sao?” Ngữ khí Cố Hoài trở nên nghiêm túc: “Làm phóng viên kiêng kị nhất chính là tự suy diễn tình tiết, muốn nói phải có chứng cứ rõ ràng. Mỗi một mắt xích của chuỗi logic đều cần phải cơ sở. Hôm nay xét tới việc em chưa có kinh nghiệm, lại vi phạm lần đầu, tôi không trách em, nhưng nếu còn lặp lại, em tốt nhất nên lo lắng bản thân có vượt qua được thời gian thử việc hay không đi.”
“...” Đồng Đồng không nghĩ tới mình nhất thời nhanh miệng, lại làm cho anh có phản ứng lớn như vậy. Doãn Thượng Ý nhanh chân chạy đến khuyên: “Lão đại đừng doạ Nhị Đồng nữa, có chuyện gì dạy dỗ tốt là được.”
Cố hoài hừ một tiếng: “Không dọa, cô ấy có thể nhớ rõ sao?”
Đồng Đồng vội vàng lấy lòng nói: “Vâng vâng vâng, tôi nhất định nhớ kỹ. Cho nên rốt cuộc tôi đã lý giải sai chỗ nào vậy?”
Cố Hoài liếc mắt nhìn cô một cái: “Quan điểm chính của cộng đồng pháp luật hình sự là, đối với nữ giới từ tuổi trở lên, hành vi hiếp dâm lấy “công cụ xâm nhập" làm chuẩn, dưới tuổi lấy “công cụ tiếp xúc" làm chuẩn. Nhưng âm đạo trầy xước và màng trinh rách cũng không thể chứng minh là do cơ quan sinh dục tạo thành, cũng có thể là do dị vật khác, giống như bàn tay hoặc là gậy.”
Đồng Đồng bỗng chốc hiểu rõ. Nguyên nhân logic của cô bị đứt gãy là do chỗ này! Bài viết trước đó, giấy trắng mực đen viết “cưỡng hiếp", cho nên cô theo bản năng mà ghi nhận, căn bản không có cẩn thận suy xét những chứng cứ liên quan. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là trước đây bài báo kia viết không chính xác.
“Cho nên nếu muốn chứng thực là do cơ quan sinh dục tạo thành, nhất định phải từ trong cơ thể của cô bé lấy được tinh dịch của phạm nhân?”
“Cũng gần giống như vậy. Nhưng mà đây là phạm trù của pháp y, cho dù tôi trả lời cho em cũng không chuyên nghiệp.” Cố hoài dừng một chút: “Nếu như phía pháp y không kiểm tra chứng cứ liên quan, chứng minh cơ quan sinh dục phạm nhân có sự đụng chạm sẽ rất khó phán thành tội danh cưỡng hiếp. Tôi biết điều này đối với gia đình Đặng Dũng là quá tàn nhẫn, nhưng pháp luật chỉ có thể như vậy, căn cứ vào chứng cứ mới xác định sự thật.”
Đồng Đồng không nói nên lời: “... Pháp luật cũng thật kỳ lạ, tay thì không tính là cưỡng hiếp sao? Chỉ có thể tính là dâm loạn thôi sao?”
Cố Hoài trầm mặc giây lát, nhìn về phía xa: “Cho nên mới cần phải có càng nhiều người coi trọng mấy vấn đề này, lấy việc này thúc đẩy pháp luật hoàn thiện.”
Bọn họ, còn có con đường rất dài phải đi.Sau đó, tổ chuyên mục lại đi đến toà án thẩm tra xử lí vụ án xâm hại trước kia tiến hành phỏng vấn, thu được một số tin tức quan trọng:
Lão già bị cáo trình lên chứng nhận y tế bệnh ED của ông ta.
[ED: viết tắt tên tiếng Anh của bệnh rối loạn chức năng cương dương: Erectile Dysfunction]
Cô bé bị xâm hại không rõ hành vi lão già đó gây ra với mình là gì, cũng không biết bên dưới thân thể đã bị thứ gì chạm vào, chỉ có thể xác định chuyện này không chỉ xảy ra một lần.
Cô bé không kể chuyện này với người trong nhà, bởi vì lão già đó đã từng nói, bất kể cô bé làm cái gì ông ta cũng sẽ biết, nếu nói với người nhà, ông ta sẽ giết.
Lão già bị cáo đó là thuộc gia đình có thu nhập thấp.
Đồng Đồng hỏi thẩm phán đã thẩm tra xử lý vụ án này: “ Mẹ của Đậu Đậu (con gái Đặng Dũng, dùng tên giả) vào lúc tắm rửa cho cô bé trong ngày hôm đó mới phát hiện điểm kỳ lạ, có khi nào đã tẩy rửa hết chứng cứ hay không?”
“Pháp y đã hỏi qua quá trình tắm rửa lúc đó, mẹ cô bé phát hiện là lúc vừa cởi quần áo, còn chưa bắt đầu tắm. Có điều tôi cũng đã nhắc nhở, nếu lần sau con gái còn gặp tình huống xâm hại như vậy, tuyệt đối đừng tắm rửa, nếu dùng chất tẩy rửa làm sạch hoàn toàn, sẽ rất khó khăn trong việc lấy bằng chứng, đối với người bị hại vô cùng bất lợi.”
“Ngài nói là vụ án của Đậu Đậu bởi vì chứng cứ cưỡng hiếp không đủ, cho nên mới phán vào tội danh dâm loạn sao?”
“Thật đáng tiếc, đúng là vậy. Cô bé chưa tới tuổi, cho dù là xâm hại loại nào cũng vậy, dâm loạn cũng vậy, gian dâm cũng vậy, đều mang tính cưỡng chế. Chỉ là chứng cứ bên công tố cung cấp không đủ chứng minh chữ “cưỡng hiếp” này, trong cơ thể cô bé không tìm được tinh dịch, cũng không thể tìm thấy bất cứ chứng cứ nào có chứa ADN phạm nhân.”
Đồng Đồng vẫn có chút không cam lòng: “Lần này kiểm tra không được, cũng không thể chứng minh những lần trước cũng không phải cưỡng hiếp mà?”
“Đúng là như vậy. Nhưng thực tế luật pháp nước ta lấy vô tội làm chuẩn. Nói cách khác, nếu chúng ta không có chứng cứ chứng minh trước kia từng phát sinh cưỡng hiếp, thì không thể phán bị cáo có tội.”
“...” Đồng Đồng vô lực buông lỏng nắm tay. Đậu Đậu tuổi còn nhỏ, lại không được giáo dục giới tính, có thể căn bản cũng không biết trên người mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì thế, chân tướng vĩnh viễn thành Rashomon, lão già xấu xa kia có cưỡng hiếp Đậu Đậu hay không? Ngoại trừ ông ta, không ai biết.
[Rashomon: một bộ phim của đạo diễn người Nhật Kurosawa, nói về một vụ án mà tất cả mọi người đều nói sự thật, sau này được dùng như một thuật ngữ để chỉ những sự việc bí ẩn, không có lời giải. Để biết thêm chi tiết, mời các bạn tìm hiểu trên google.]
Dưới tình huống như vậy, những điều thẩm phán có thể làm cũng chỉ như vậy, tuy rằng ông cũng đồng cảm với cả nhà Đặng Dũng, nhưng không thể bỏ qua chứng cứ, dùng sự suy diễn mà xử án. Đến nỗi đồng tiền bồi thường dân sự, cũng là việc bất đắc dĩ. Một hộ nghèo, phán bồi thường vạn, căn bản cũng chẳng có tiền trả, có ý nghĩa sao?
Cuối cùng, thẩm phán nhắc nhở lại một lần nữa: “Nếu các cô gái gặp trường hợp bị xâm hại, nhất định không được tắm rửa, nhanh chóng báo án, tìm kiếm cảnh sát trợ giúp. Nếu ai đó không may bị cưỡng hiếp, muốn tố cáo tội phạm, nhất định phải chứng minh hai điểm: Một là “cưỡng", hai là “hiếp". Đầu tiên, muốn chứng minh “cưỡng", tức là không được sự đồng ý của đương sự, trên người của họ bất kể lưu lại vết thương gì, đau đớn, móng tay, da của đối phương, vết rách âm đạo,... tất cả đều là chứng cứ bảo vệ họ.”
“Tiếp theo, muốn chứng minh là “hiếp", chủ yếu chính là chỉ tinh dịch, tinh dịch trong cơ thể họ là chứng cứ trực tiếp nhất, cho nên ngàn vạn lần đừng cảm thấy trên người mình bẩn, nghĩ đến chuyện tắm rửa. Việc họ nên làm chính là báo án kịp thời, những người được đào tạo chuyên nghiệp đương nhiên biết rõ hơn họ cách làm thế nào để giữ lại và lấy được chứng cứ.”
Ra khỏi toà án, trên đường quay về Dung Thành, Đồng Đồng có chút rầu rĩ không vui. Thế giới trước kia của cô, không trắng thì đen, người tốt sẽ có báo đáp, người xấu làm chuyện sai nhất định phải chịu trừng phạt. Nhưng đi ra khỏi tháp ngà, mới phát hiện thế giới này không trắng đen rõ ràng như trong tưởng tượng.
[tháp ngà: ở đây ý chỉ là Đồng Đồng bước ra khỏi môi trường học tập đơn giản trước đây.]
Trong vụ án của Đậu Đậu, cô tin rằng cảnh sát và toà án đã làm hết sức trong phạm vi chức trách của họ, chỉ là kết quả không có cách nào khiến mọi người hài lòng. Những bình luận bên dưới phần tin tức lúc đó, có người muốn phán lão già kia tử hình, có người nói dùng phương pháp hoá học để thiến, nhưng mà thẩm tra xử lý xong vụ án, lại chỉ phán hai năm thi hành, đương nhiên mọi người rất khó tiếp nhận.
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Cố Hoài nghe thấy tiếng cô thở dài, nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì thêm. Không phải tất cả mọi chuyện đều được như ý mình muốn, đạo lý này chỉ có thể để cô tự mình lĩnh ngộ. Thế giới này không chuyển dời theo ý muốn cá nhân, bất kể bạn có không cam lòng đến thế nào, cũng chỉ có thể hành động dựa theo pháp luật.
Chờ bọn họ trở lại Dung Thành, đã là hơn giờ sáng hôm sau, Cố Hoài sau khi đưa cô đến cửa tiểu khu nhà trọ của cô thì rời đi.
Bởi vì xuất phát lúc nửa đêm, Đồng Đồng đã bị giày vò thành con chó, sau khi về nhà ngã xuống liền ngủ, quần áo cũng chưa kịp thay. Đến lúc tỉnh lại đã hơn giờ chiều. Mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, đi đến trước tủ lạnh lấy ra một túi bánh mì cắt lát, nhìn xuống hạn sử dụng. Ai, đã quá hạn ngày rồi…
Đói quá.
Đúng lúc này, WeChat vang lên, cô lấy di động ra nhìn thì thấy, Nhị Hắc tìm cô: Đã về chưa?
Lúc này cô mới nhớ tới ngày hôm qua là sinh nhật Nhị Hắc, bởi vì đi công tác cho nên chưa kịp tham gia tiệc sinh nhật cô ấy: Về rồi, mới ngủ dậy, đang chết đói đây.
Nhị Hắc: Vậy cậu chờ đó, tớ tới đón cậu đi ăn cơm, bánh sinh nhật hôm qua có chừa phần cậu.
Đồng Đồng trả lời bằng một cái icon: 【 cảm ơn Đại vương 】
Rất nhanh, Kiều Huỳnh mang bánh kem đến, Đồng Đồng ngấu nghiến ăn xong, thay quần áo cùng bạn tốt ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.
Hai người tìm thấy một quán lẩu cay, sau khi gọi xong đồ ăn, Kiều Huỳnh đánh giá bàn tay trống không của Đồng Đồng, nhướng mày: “Sinh nhật không tham gia thì cũng thôi đi, ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị là sao?”
Đồng Đồng vội vàng xin tha: “Xin lỗi xin lỗi mà, trong khoảng thời gian này thật sự bận quá, choáng váng luôn.”
Kiều Huỳnh chẳng những không tức giận, ngược lại cười hề hề, trong mắt loé lên một tia gian xảo: “Có muốn lập công chuộc tội không?”
“Hả?” Đồng Đồng không hiểu nguyên nhân nhìn cô ấy, có cảm giác mình sắp rơi vào bẫy: “Có ý gì?”
Kiều Huỳnh lấy từ trong túi ra một xấp ảnh chụp, dọc theo mặt bàn đẩy đến trước mặt cô: “Xin Cố Hoài ký tên giúp tớ, tớ liền tha thứ cho cậu không tham gia sinh nhật, cũng không trách cậu không mua quà.”
“...” Đồng Đồng cầm ảnh lên xem, tất cả đều là của một mình Cố Hoài. Ái chà, này là có chuẩn bị mà đến nha. “Chuyện này không tốt lắm đâu, tớ không biết lão đại có chịu hay không.”
Kiều Huỳnh cố ý giả vờ tức giận: “Này, tớ đã thông cảm cho cậu lắm rồi đấy, lúc trước cậu nói không quá quen thuộc cho nên tớ không có yêu cầu này. Nhưng bây giờ cậu cũng đã lăn lộn với anh ấy lâu như vậy, ký tên thì có gì đâu chứ.”
“...” Đồng Đồng không thể phản bác, đành phải yên lặng mang ảnh chụp cất đi. Vốn là cô đuối lý, bỏ qua sinh nhật thì không nói, lại còn quên mua quà, bây giờ chỉ có thể đoái công chuộc tội mà thôi.
Kiều Huỳnh hài lòng cười: “Cậu không biết đâu, tối hôm qua mọi người đều hỏi sao cậu không tới, tớ nói cậu theo đại phóng viên Cố Hoài đi công tác, mọi người đều rất hâm mộ nha.”
Đồng Đồng rụt cổ lại: “May mà tớ không đi, nếu không đã bị đám người bà tám kia kéo hỏi đông hỏi tây, tớ chịu không nổi đâu.”
“Mấy cô ấy nói cậu đây là phí phạm của trời.” Kiều Huỳnh nhặt lên mấy hạt đậu Hà Lan trên bàn ném cô: “Ở bên cạnh một cực phẩm như vậy, lại chỉ nói chuyện công việc.”
Đồng Đồng nhanh nhạy né tránh công kích của đậu Hà Lan, cười: “Tớ và anh ấy là đồng nghiệp, ngoài nói chuyện công việc còn có thể nói chuyện gì?”
“...” Kiều Huỳnh nhìn cô, yên lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Có chuyện này tớ nghĩ nên nói với cậu, hôm qua tớ nghe bạn bè tốt của Lục Trần Tây nói, anh ta về nước.”
Nụ cười trên mặt Đồng Đồng nháy mắt ngưng lại, yên lặng giây lát, cô bưng ly trà nóng lên uống một ngụm: “Vậy sao?”