“Nhưng mà ta chỉ là một cái cây thôi.”Những lời này khiến cho Mục Vũ giật mình, hắn mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Khúc Kiều, lần lữa không đáp lời.
Khúc Kiều ngượng ngùng cười khẽ, nói tiếp: “Cậu xem, ta tu luyện đã ngàn năm nhưng cũng chỉ có bề ngoài là giống với con người thôi. Cái gọi là “thất tình” của con người, dù cho ta có muốn cũng chỉ học được vài ba phần. Cho nên tình nhi nữ ấy à, thật ra thì ta cũng không hiểu rõ đâu … Là tại ta không tốt, ngay từ đầu không nên đùa giỡn, hại cậu tưởng thật. Lại càng không nên nói những lời đó, khiến cậu hiểu lầm…”
Khúc Kiều vừa nói vừa quan sát nét mặt Mục Vũ. Hắn vẫn trầm lặng như trước, vẻ mặt bộc lộ nét buồn thương. Nàng không khỏi đau lòng, cuống quýt nói tiếp: “Nhưng mà ta thật sự muốn cứu cậu. Lần đầu gặp – phải, lúc trước – phải, giờ cũng phải. Cho nên cậu để ta trị thương cho cậu đã được không?”
“Tại sao…” Mục Vũ khe khẽ hỏi.
“Hả? “Tại sao” gì cơ?’ Khúc Kiều hỏi lại.
“Tại sao lại muốn cứu ta?” Mục Vũ hỏi.
Khúc Kiều nhìn hắn, trông thấy hàng mi của hắn khẽ run, cũng không biết là bởi vì giá lạnh hay bởi vì đau ốm. Lòng của nàng cũng run rẩy theo đó, âm ỉ trào dâng cơn đau. Nhưng cuối cùng nàng cũng không hiểu được những cảm xúc này là do đâu. Nàng nghiêng đầu, do dự đáp: “Để làm người tốt?”
“Cô là người của Cức Thiên phủ.” Mục Vũ đáp.
Khúc Kiều thở dài, “Đúng vậy, cho nên đây sẽ lần cuối cùng ta cứu cậu.”
“Cuối cùng …” Mục Vũ nói, “Cô thật sự muốn gia nhập ma đạo, đối địch với tiên tông?”
“Này không phải đâu.” Khúc Kiều đáp, “Chủ thượng bảo muốn lấy mộc tủy của ta chế kiếm, ba ngày sau sẽ tới lấy. Mộc tủy rời khỏi, ta sẽ chết ngay.” Nàng nói tới đây, nhoẻn miệng cười một tiếng, “Cậu yên tâm, chúng ta sẽ không thể gặp nhau ở chiến trường đâu.”
Mục Vũ vốn đã kinh hãi, trông thấy nàng cười như vậy lại càng thêm bi thương. Hắn nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Ma đầu kia muốn lấy tính mạng cô, cô còn …”
“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ta mà.” Khúc Kiều cười đùa, “Cậu cũng chẳng giống vậy sao, còn bảo rằng cả cơ thể và hồn phách của cậu cũng dành cho ta đấy thôi?”
“Đây đâu có giống nhau!” Mục Vũ phản bác.
Khúc Kiều thấy hắn phản ứng như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, “Cũng phải … Nếu đổi lại là cậu, biết cô ấy là lệnh chủ Cức Thiên nhất định sẽ giết cô ấy trước rồi tự sát …”
Những lời này khiến cho Mục Vũ im bặt.
Khúc Kiều thở dài một tiếng, cất lời: “Nhưng không phải ai cũng làm được như vậy … Ta đã từng đề cập đấy thôi, những đạo lý chính tà phân biệt của cậu, ta cũng không hiểu rõ lắm đâu. Đối với ta mà nói, tiên cũng vậy, ma cũng thế, ai thắng ai thua đều giống nhau. Còn về chuyện chế kiếm, nếu ta không tu luyện, có lẽ đã bị người ta chặt làm củi đốt, làm thành đồ gỗ, đều là vật vô cùng tầm thường.” Nàng mỉm cười, “Xét cho cùng, dõi mắt khắp trời đất này, chẳng có chuyện gì là lớn cả. Vạn vật rốt cuộc cũng có giới hạn của nó, cho dù có là thần tiên yêu ma thì cũng có lúc thịnh suy vinh nhục. Vạn vật vô chừng, chính tà thị phi có gì là quan trọng? Chớp mắt đổi thay, sinh tử luân hồi, cớ sao phải níu giữ? Nhân duyên thế sự, có dùng thân ta làm kiếm thì có gì là không tốt đâu?”
Khúc Kiều dứt lời, đáp lại nàng là một khoảng lặng thật lâu. Nàng thấy Mục Vũ ngơ ngẩn, lại cười bảo rằng: “Cậu xem, sự khác biệt giữa cậu và ta, không chỉ có ở hình dạng đâu.”
Mục Vũ thoáng chấn động, lòng muốn phản bác nhưng cơn ho khan không thể kìm nén ập tới khiến hắn chỉ có thể nghẹn lời ở trong cổ. Máu tươi trào ra đã biến thành màu đỏ sậm, bộc lộ rõ điềm xấu. Hắn chỉ cảm thấy hai tai ù đi, lời nàng nói, hơn phân nửa là không nghe rõ …
Trông thấy Mục Vũ trực ngã xuống, Khúc Kiều lo lắng gọi hắn vài tiếng nhưng không hề thấy đáp lại. Quần áo ướt đẫm, cơ thể hắn nóng bỏng tay càng khiến cho nàng lo lắng không thôi. Nàng cởi vạt áo của hắn ra ngay lập tức trông thấy sắc mực đen đậm chiếm giữ ở lồng ngực hắn, chẳng khác nào mạng nhện. Da thịt dần bị ăn mòn, lộ ra những mảng đỏ cháy.
Quả nhiên không thể nào để đó được …
Khúc Kiều cố giữ bình tĩnh, đỡ Mục Vũ dậy, bay trở về núi.
…
Trong nhất thời, suy nghĩ của hắn lâm vào mơ hồ, rối rắm quấn quýt. Đủ loại suy nghĩ, chỉ vì một ý niệm mà sinh ra lại bởi vì ý niệm đó mà ngừng. Lời nàng nói vẫn còn quẩn quanh trong đầu hắn:
Sự khác biệt giữa cậu và ta, không chỉ có ở hình dạng đâu.
Không chỉ có ở hình dạng …
Người – yêu khác biệt – cho tới giờ, Mục Vũ mới thực sự hiểu được ý nghĩa của lời này. Có lẽ, thật sự là hắn đã nghĩ quá nhiều …
Hắn nhắm mắt, bình ổn tất cả tâm niệm rồi đẩy cửa bước ra. Vừa ra khỏi cửa hắn đã bắt gặp Khúc Kiều đang ngồi xổm trước cây dâu khổng lồ, thở dài không ngớt.
Mục Vũ không hiểu rõ chuyện nên cũng không dám tùy tiện tiến lên lại càng không biết nên nói câu nào cho phải. May mà Khúc Kiều đã sớm phát giác, thấy hắn tới, nàng đứng lên, cười bảo: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh, cậu ngủ một ngày một đêm rồi đó.”
Một ngày một đêm?
Mục Vũ nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
Khúc Kiều bước lên trước vài bước, nói: “Mặc phệ trên người cậu nghiêm trọng hơn nhiều trong tưởng tượng của ta, may mà còn kịp …” Nàng nói được một nửa, vẻ mặt thoắt biến thành lúng túng, ngập ngừng bảo, “Ặc, y phục của cậu ướt hết nên ta đã mang đi giặt, còn đang phơi, chắc cũng đã khô, để ta đi lấy cho cậu!”
Mục Vũ vốn định nói lời cảm tạ nhưng còn chưa kịp mở miệng, Khúc Kiều đã bay lên, thoắt biến mất tiêu. Hắn không thể làm gì khác đành đứng yên đó chờ đợi. Chỉ chốc lát sau, nàng đã ôm y phục hạ xuống đất, cười nói: “Ta phơi ở chỗ cao, đón đúng hướng mặt trời đó.” Nàng vừa nói vừa cầm quần áo đưa cho hắn.
Mục Vũ tiếp lấy, đang định nói cảm ơn, Khúc Kiều lại cướp lời trước: “A, xin lỗi, cậu mặc đi, ta tránh đi đây!”
Thấy nàng nhẹ nhàng chạy đi, Mục Vũ thở dài một tiếng, càng thêm không biết làm sao. Mặc y phục xong, hắn đi theo hướng Khúc Kiều chạy đi liền thấy nàng lại ngồi xổm trong một góc nhỏ, thở dài thật dài.
“Sao vậy?” Mục Vũ đi tới, hỏi thăm.
Khúc Kiều ngẩng đầu lên, ai oán nhìn hắn, “Sư tỷ của cậu đã mắng ta mấy canh giờ rồi …”
“Sao?” Mục Vũ vẫn còn ngơ ngác.
Khúc Kiều thấy thế, thở dài nói: “Ồ, quên mất cậu không nghe được.”
Nàng dứt lời, vỗ nhẹ tay. Nhất thời trong rừng núi nổi lên cơn gió mạnh lay động cành lá, vang lên tiếng xào xạc. Rồi sau đó rất nhiều tiếng vọng từ dưới chân núi lên, cứ vang lên không ngừng.
Chỉ thấy giọng của Toàn Cung cực kỳ rõ ràng, dữ tợn mắng: “Khúc Kiều! Cô là đồ khốn! Cô có gan ngăn ta lập đàn vậy sao không dám gỡ bỏ Sâm la vạn tượng xuống, chúng ta đối mặt đánh nhau một trận! Cô gia nhập vào Cức Thiên phủ, được thôi! Nhưng ma đầu kia muốn lấy mộc tủy của cô chế kiếm, đến lúc đó tính mạng cô còn khó giữ được, cô vẫn còn cam tâm tình nguyện à? Đồ ngu! Ngu xuẩn! …”
Mục Vũ nghe thấy những lời này, nhất thời ngơ ngác.
Khúc Kiều thấy hắn như vậy, thu pháp chặn lại tiếng động, mặt mũi tràn ngập vẻ đau khổ than: “Hay là cậu xuống dưới núi khuyên nhủ cô ấy?”
Mục Vũ nghĩ tới những lời mắng chửi của Toàn Cung, lại nhớ tới những chuyện trước đó đã nghe thấy nên cảm thấy hiểu thêm vài phần, “Sư tỷ của ta vây núi lập đàn là muốn ngăn cản lệnh chủ Cức Thiên …”
Khúc Kiều thở dài, đáp: “Ta biết chứ, nhưng chính vì vậy nên mới không được mà. Sao có thể để chủ thượng thêm phiền toái vậy. Aiz… nói đến thì chủ thượng cũng thật là, đang bình thường tự dưng định ra giới hạn ba ngày, đây không phải giống với câu “Đêm dài lắm mộng” mà thế nhân thường nói hay sao!”
Mục Vũ nghe thế, không biết nói gì, mặt nhuốm vẻ mất mát. Khúc Kiều thấy vậy, cuống quýt dừng lời nói, cười bảo: “Hahaha, ta chỉ đùa chút thôi, cậu chớ để ý …”
“Ừm.” Mục Vũ đáp lại, không nghe ra tâm tình.
Khúc Kiều nhìn hắn lại không khỏi lúng túng. Nàng cố nghĩ xem còn có gì khác nói được không thì chợt thấy Mục Vũ cất bước đi, dường như muốn tiến lại gần hơn. Nhưng mà hắn chưa đi được mấy bước, chân đã mềm nhũn, cả người ngả về trước. Khúc Kiều kinh hãi, vội vã đứng dậy, ôm lấy hắn, giữ lấy cơ thể hắn.
Khúc Kiều vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy bầu không khí yên lặng khiến cho người ta thật lúng túng. Mục Vũ đã đứng vững vậy mà lại chậm chạp không có cử động nào. Trán nàng áp vào vai hắn, hơi thở của hắn kề ngay bên tai nàng, khoảng cách gần sát thế này khiến cho nàng hoảng hốt. Nàng hơi luống cuống, do dự không biết có nên buông tay hay không …
Sau một phen âu sầu rối rắm, nàng cười lớn hỏi hắn rằng: “Có phải cậu thấy hơi choáng không?”
Mục Vũ nghe nàng hỏi, im lặng lắc đầu.
Cử động của hắn tác động tới sợi tóc đưa tới cơn ngứa nhè nhẹ. Nàng không khỏi rụt cổ lại, cơ thể cũng kéo căng thêm mấy phần.
Mục Vũ phát giác, từ từ lùi người ra. Hắn rũ mi mắt, khẽ nói: “Ta xuống núi.”
Giờ Khúc Kiều mới phản ứng lại, gật đầu bảo: “À, được.”
Mục Vũ không có hành động nào nữa, sau một lúc lâu, hắn ngước mắt lên, mỉm cười hỏi nàng: “Còn có điều gì muốn dặn dò nữa không?”
“Ta …” Khúc Kiều thầm muốn hắn sẽ khuyên đồng môn rời đi, không nên giao đấu với Cức Thiên phủ. Nhưng lời đến bên miệng nàng lại nuốt trở về. Lòng nàng cực kỳ buồn bã, ấy vậy mà nàng vẫn cười bảo, “Khuyên nhủ sư tỷ của cậu, đừng mắng ta nữa.”
“Được.” Mục Vũ dứt lời, thi lễ sau đó xoay người rời đi.
Hắn đi rất chậm, bước chân cũng tập tễnh, dường như bất cứ lúc nào cũng chỉ trực ngã xuống. Khúc Kiều thấy vậy, đuổi theo hỏi: “Ta tiễn cậu đi nhé?”
Mục Vũ không đáp lại, cứ thế im lặng đi tiếp.
Một khắc đó, Khúc Kiều chợt nhớ tới Toàn Cung. Cũng là bóng lưng đó, cũng chán nản như vậy … Đúng vậy, nàng đã là người của Cức Thiên phủ, nào còn lí do để gần gũi bọn họ, tiễn hay không tiễn cái gì chứ, chẳng phải sẽ càng làm cho bọn họ khó xử sao …
Nàng nghĩ tới đây, dừng bước chân lại, lẳng lặng dõi mắt nhìn hắn.
Đột nhiên Mục Vũ ngừng lại, quay lưng về phía nàng cất lời: “Khúc Kiều, ta người trần mắt thịt, những điều cảm nhận được và chứng kiến được đều bị giới hạn, đạo lý vạn vật trời đất lớn lao kia của cô, nói cho ta nghe cũng uổng công.”
Khúc Kiều nghe vậy, ngượng ngùng cười đáp lại: “Như vậy à …”
Mục Vũ lại nói tiếp: “Cô là người của Cức Thiên phủ cũng được, là cam tâm tình nguyện hiến thân cũng vậy. Về tư, cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn cô mất mạng. Về công, ma đầu kia luyện thành bảo kiếm như vậy tất sẽ nguy hại tới muôn dân trăm họ. Cho nên, sau khi ta xuống núi sẽ cùng với đồng môn hộ vệ cho cô. Nếu cô có thể thông cảm cho tấm lòng này, vậy xin đừng ngăn cản sư tỷ ta lập đàn.”
Khúc Kiều cũng không biết nên đáp lại thế nào cho ổn thỏa, trong lúc chần chừ, Mục Vũ đã cất bước phi thân, chớp mắt biến mất …
~
Tác giả:
Hị hị hị ~
Xin lỗi mọi người… không thể đăng bài đúng tiến độ…
Thành thật mà nói, mình chợt nhận ra dường như mình thiết hụt năng lực khống chế tính tiết phát triển … T_T
Mặc dù có chút qua loa, mong mọi người tha thứ ~
Đương nhiên, …
Không thể hoàn thành xì poi chương trước mình vẫn thật đau buồn mà …
Vì thuận theo bầu không khí ngày hôm trước, mình không thể không giải thích nghi vấn trong lòng mọi người, đó chính là bạn trẻ Mục Vũ vẫn đang rối rắm không biết cô em Khúc Kiều có thích mình không, tình cảm của bạn Vũ đối với Khúc Kiều là thế nào? Thật ra thì –
Cái gì? Ủy thân bầu bạn? Trở thành người của nàng ư? Này, đây không phải là tình yêu nam nữ à? Làm sao bây giờ, không có kinh nghiệm đâu… Làm bạn thì còn dễ, nàng nói cái gì mình cứ làm theo thế là được. Nhưng nhỡ đâu lại muốn gạo nấu thành cơm thì làm sao bây giờ? Aiz… thật là khó xử mà, lại không thể tìm mấy vị sư huynh thương lượng được …
Khụ khụ, cho nên …
Ngay từ đầu bạn trẻ Mục Vũ đã coi Khúc Kiều thành “đối tượng”, đây là sự thực không cần hoài nghi…
[Mục Vũ: có ích lợi gì đâu?! Người ta không thích ta mà! Vì từ chối ta mà còn lôi ra cả mấy đạo lý thiên địa vạn vật lớn lao nữa, có cần tuyệt tình tới thế không! T_T]
[Khúc Kiều: ….]
Khụ khụ khụ khụ…
Mắt thấy tình tiết truyện của mình lại bắt đầu lan man, không có cách nào khác, đành phải mời tập đoàn Hồng nương ra thêm lần nữa vậy …
Vì vậy!
“Thì ra là như vậy.” Khúc Kiều nói vậy xong, cười khanh khách ngẩng đầu lên, bảo, “Ta biết làm thế nào để hóa giải Mặc phệ rồi.”Nghe câu nói đó, Thực Anh cầm kiếm chĩa vào Khúc Kiều, trách mắng: “Nói không biết ngượng!”
Khúc Kiều mỉm cười ngoảnh về phía gã, giơ tay lên, vậy mà từng luồng từng luồng khí đen cứ thế bay ra từ lòng bàn tay nàng, lượn lờ quẩn quanh. Nàng cụp mắt xuống, thổi nhẹ một hơi, đám khí đen kia lập tức tiêu tán, không còn thấy đâu nữa. Khúc Kiều vỗ sạch bàn tay rồi bảo: “ Mặc phệ này chính là Huyền Thủy Thiên Hà có lẫn ma khí, sẽ làm mục xương khoét tim. Sau khi Kim nhụy của ta bị loại nước này nhuộm màu sẽ theo đó mà ma hóa. Thủy sinh Mộc, Kim nhụy chính là tinh nguyên của cỏ cây cho nên không thể trừ bỏ thuật này được. Mà thực chất cũng không cần trừ. Mộc thịnh Thủy suy, ta chỉ cần bồi dưỡng Kim nhụy là có thể hút hết huyền thủy, ma khí không có chỗ trú sẽ tự tiêu tán.”
Lời nói này khiến cho Thực Anh giật mình đứng đực một chỗ, kiếm cầm trong tay cũng thoáng rung lên. Đúng vào lúc gã hết sức hoảng loạn chợt có một cơn gió nhẹ lướt qua, chỉ trong giây lát, cành lá của cây dâu cổ thụ cũng đung đưa theo, vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ. Gã bồn chồn quay đầu nhìn lên cây đại thụ che trời kia, ấy vậy mà lại sinh ra lòng kính sợ khôn cùng.
Khúc Kiều quay sang nhìn lệnh chủ Cức Thiên, thoải mái cười nói: “Ta vốn cho rằng, A Vũ là đệ tử tiên tông, nhất định chủ thượng sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng giờ xem ra, chủ thượng chẳng qua là muốn dùng cậu ấy để uy hiếp ta mà thôi. Thật ra thì chủ thượng không cần phải vậy, ngài là ân nhân cứu mạng của ta, nếu có yêu cầu, cứ nói thẳng là được. Quanh co một vòng lớn như vậy, chẳng phải sẽ tốn nhiều thời gian hơn sao.”
Sau khi nghe xong, Lệnh chủ vẫn không đáp gì.
Khúc Kiều nhìn ra phản ứng của cô ta, nói tiếp: “Thêm nữa, hôm nay ta đã tìm ra được cách giải Mặc phệ, nhất định chủ thượng sẽ không làm trái lời hứa, có phải không?”
Lúc này Lệnh chủ mới bật cười, thốt: “Hahaha, thú vị … Được, bổn tọa sẽ thực hiện lời hứa, nhưng yêu cầu của bổn tọa, ngươi cũng phải ngoan ngoãn thực hiện mới được.”
“Ừ.” Khúc Kiều gật đầu một cái, đáp lại không hề chậm trễ chút nào.
Lệnh chủ ung dung bước lên mấy bước rồi bảo: “Bổn tọa muốn lấy mộc tủy của ngươi chế kiếm, hơn nữa còn muốn ngươi tiếp nhận ma chủng, làm Kiếm thị cho bổn tọa.”
Khúc Kiều nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi cười đáp: “Đa tạ chủ thượng.”
“Đây là đang tạ ơn gì của bổn tọa?” Lệnh chủ hỏi.
Vẻ mặt Khúc Kiều đượm nét dịu dàng, nói: “Mộc tủy liên quan tới sự sống chết của ta, mà ma chủng có thể tách rời ta với bản thế, khiến cho ta không phải chết. Lòng nhân từ của chủ thượng, Khúc Kiều vô cùng cảm kích.”
Nét vui vẻ trên mặt Lệnh chủ càng dày thêm, cực kỳ thân thiện. Cô ta giơ tay vuốt ve gương mặt Khúc Kiều, bảo: “Biết là tốt rồi.”
“Ừ.” Khúc Kiều mỉm cười nhìn cô ta, đáp một tiếng.
Đúng lúc này, Toàn Cung vẫn đang bị áp chế bực tức mở miệng mắng: “Hồ đồ! Ma đầu kia đang dối gạt cô đấy! Nếu cô nuốt ma chủng vào, cô sẽ mất đi bản tính …”
Lời nàng ta còn chưa dứt đã bị áp thêm lực đè nén khiến nàng ta lập tức ngã quỵ. Giọng nói cực kỳ lạnh lẽo của lệnh chủ truyền tới: “Bổn tọa đã cho phép ngươi nói chuyện chưa?”
Toàn Cung mở to mắt nhìn cô ta, cũng không có lòng nào tranh cãi nữa. Nàng ta lại nhìn về phía Khúc Kiều, chịu đựng lực ép tới đau đớn trên cơ thể, nói: “Khúc cô nương, nếu cô không muốn trở thành ma vật thì hãy vạch rõ giới hạn với Cức Thiên phủ. Ta chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn, tuyệt không cho ma đầu kia tổn thương cô chút nào!”
“Ha ha ha ha …” Lệnh chủ bật cười thành tiếng, chế giễu, “Mạng mình còn khó giữ, thế mà vẫn dám há miệng ngông cuồng.” Cô ta ngậm cười, nói với Khúc Kiều, “Lũ đệ tử tiên tông này lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo nhưng lời nói ra khỏi miệng bọn chúng há có thể tin. Ngươi thân là yêu, bọn chúng làm sao có thể đối đãi với ngươi thực lòng, làm sao có thể bảo vệ ngươi?”
Khúc Kiều liếc nhìn Toàn Cung, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh đã qua. Đúng vậy, Toàn Cung vẫn có rất nhiều nghi kỵ với nàng, càng không thể nói tới chuyện đối đãi thật lòng. Nhưng nàng ta là sư tỷ của Mục Vũ. Cùng một thầy dạy nên, có thể tính tình sẽ khác nhau nhưng tín ngưỡng thì sẽ giống nhau. Nếu đã cam kết, sẽ không bao giờ đổi ý …
Nghĩ tới đây, Khúc Kiểu nhoẻn miệng cười, nói với lệnh chủ: “Có thể dùng làm kiếm cho Lệnh chủ chính là may mắn của ta.”
Lệnh chủ hài lòng cười một tiếng, đang định đáp lại, Khúc Kiều chợt nói tiếp, “Nhưng ma chủng, thứ cho ta không thể tiếp nhận.”
Lệnh chủ nhướng mày hỏi: “Vì sao?”
“Nếu cứ muốn nói rõ nguyên nhân thì cũng không có gì…” Khúc Kiều ngượng ngùng cười, “Chỉ là không muốn.”
“…” Lệnh chủ nhất thời mất đi ngôn ngữ, cũng không đoán ra ý định của Khúc Kiều.
“Ta tu luyện ngàn năm, cũng thấu hiểu khá nhiều chuyện. Đúng như ngài nói, ngũ vị thất tình trên thế gian, tất cả ta đều muốn, cũng từng có ý định trở thành người. Nhưng mà ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ vì những điều đó mà nhập ma cả. Ta cảm thấy, ta như hiện tại đã là rất tốt …” Giọng nói của Khúc Kiều vô cùng chân thành, nụ cười tươi tắn không màng danh lợi, “Cho nên, mộc tủy, ta nguyện hai tay dâng lên. Ma chủng, mong rằng chủ thượng thứ cho.”
Lệnh chủ cau mày nói: “Ngươi cũng biết mộc tủy liên quan tới sống chết của mình mà vẫn quyết định như thế, ngươi thực sự cam tâm tình nguyện sao?”
Khúc Kiều cười đáp: “Những năm này, ta khắc khổ tu luyện là để báo ân với ngài. Hôm nay ngài đã tới, có thể sử dụng được ta vậy đã trọn vẹn rồi.”
Lời dứt, đáp lại nàng là sự im lặng thật lâu.
Lệnh chủ nhìn thẳng vào nàng rất lâu, nói nhỏ: “Cõi đời này không có thứ nào bổn tọa không có được …”
“Ừ.” Khúc Kiều tiếp lời, “Ta nguyện xả thân làm kiếm giúp chủ thượng đứng đầu thiên hạ.”
Lệnh chủ lại tiếp tục im lặng, không nói gì nữa.
Khúc Kiều chỉ cảm thấy không khí thật kỳ quái, đang suy nghĩ tìm ra chút chuyện gì khuấy động sôi nổi lên thì một ngọn lửa hiện ra, mãnh liệt thiêu đốt. Khúc Kiều kên lên một tiếng, vội kéo lệnh chủ cùng tránh ra. Nàng lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn sang thì thấy Toàn Cung vốn vẫn quỳ dưới đất nay đã đứng lên. Binh khí trong tay nàng ta đã biến mất, trái lại xuất hiện một bình hồ lô lớn. Lửa kia bắt nguồn từ trong hồ lô, dần dần có xu hướng cháy lan rộng.
Khúc Kiều không dám khinh thượng, tức tốc dập tắt lửa. Nhưng không ngờ ngọn lửa kia cực kỳ quỷ dị, giống như một vật sống tránh tránh né né, vậy mà thế lửa lại không hề giảm chút nào.
“Ôiiii?!” Khúc Kiều vô cùng kinh ngạc, trong lúc nhất thời có hơi luống cuống. Lúc này chợt có tiếng kêu đau vang lên. Nàng nhìn theo tiếng vọng, chỉ thấy lửa kia đã bắt đầu bò lên Dạ Điệt và Thực Anh, thiêu đốt áo quần của hai gã.
Thực Anh kinh hoàng không chịu nổi, cuống quýt hua kiếm nhằm dập tắt lửa nhưng vẫn hoài phí công. “Đây rốt cuộc là thứ gì?!” Trong giọng nói của Thực Anh ngập đầy vẻ hoảng sợ, bật thốt lên một câu hỏi như thế.
“Ha ha…” Lệnh chủ cười khẽ, nhìn ngọn lửa đang bám vào bắp chân lan rộng lên, nói, “Thận diễm…”
(Thận diễm: ngọn lửa của loài Thận)
Thận diễm?
Khúc Kiều nhớ láng máng đã từng nghe tới từ này nhưng lúc này không phải lúc tra cứu chuyện đó. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Toàn Cung, cũng không biết nên làm gì cho phải.
Phát hiện ra ánh mắt của nàng, Toàn Cung mở miệng từ tốn nói: “Khúc cô nương, ta nói lại lần nữa. Nếu cô vạch rõ giới hạn với Cức Thiên phủ, ta không tiếc tính mạng bảo vệ cô chu toàn…” Nàng ta ngừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng nếu cô quyết tâm phụ tá ma đầu kia, ta cũng chỉ có thể đốt cả cô!”
Sau khi Khúc Kiều nghe xong, nhìn xuống Thận Diễm đang quấn lấy mình và lệnh chủ, trong lòng không khỏi trào dâng cảm xúc.
“Ta …” Khúc Kiều mở miệng, giọng nói hơi có vẻ bất đắc dĩ, “Vậy cô đốt đi …”
Gương mặt Toàn Cung hiện lên tia bi phẫn, nàng ta nhắm mắt, thét: “Sí diễm ảo thị!”
(sí diễm ảo thị: ngọn lửa ảo ảnh bùng cháy)
Lời chú vừa phát ra ngọn lửa thoắt thay đổi hình thái. Trong thế lửa dữ dội, sinh ra trùng trùng bóng người, thế kia như thiên quân vạn mã. Cờ xí tung bay phấp phới. Kiếm kích quơ múa, lóe sáng. Thực thực ảo ảo, nhất thời khó phân biệt …
Khúc Kiều kinh ngạc nhìn cảnh chiến trường, trong lúc không đề phòng, một thanh trường đao bổ thẳng xuống đầu dường như sắp chém nàng thành hai khúc vậy. Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, có người ôm lấy nàng từ phía sau lưng, giọng nói dịu dàng, yêu kiều vô cùng:
“Đừng sợ, có bổn tọa đây.”
Lúc Lệnh chủ nói chuyện, ma chướng xung quanh bắt đầu gia tăng. Cho dù Thận Diễm kia không thể bị khống chế nhưng người sử dụng Thận Diễm lại khó tránh khỏi nó.
Trong ảo cảnh mơ hồ, Khúc Kiều trông thấy Toàn Cung từ từ ngã khuỵu xuống, phun ra máu tươi. Thận Diễm cũng theo đó mà yếu đi, lay động chớp tắt. Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng hô: “Sâm la vạn tượng.”
Lập tức ảo ảnh lại hiện lên, lồng vào ảo cảnh, càng thêm mê hoặc tâm trí.
Lệnh chủ thấy thế, cau mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Khúc Kiều nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của cô ta, xoay người lại cười nói: “Chủ thượng, ngài cũng biết ta không thể đi xa cho nên ta phải để cho cô ấy truyền lại cách giải “Mặc phệ” về cho A Vũ mới được. Nếu như cô ấy chết ở đây, ta biết làm sao giờ?”
Lệnh chủ im lặng trong chốc lát, cất tiếng: “Ngươi một lòng từ bi, ngươi cho rằng người khác sẽ cảm kích sao?”
“Nếu thật sự từ bi, sẽ không cần người cảm kích. Mà ta lại trông chờ người ta hồi báo, e là không phải.” Khúc Kiều đáp lại như thế.
Lệnh chủ lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau, cô ta cười dài khen: “Được. Bổn tọa thành toàn cho ngươi.”
Lệnh chủ dứt lời, vung tay lên, kéo theo bóng tối tới, phủ lên. Trong nháy mắt, bóng dáng của Lệnh chủ cùng với Thực Anh, Dạ Điệt đều biến mất, ma chướng cũng theo đó mà tan đi.
Khúc Kiều mới vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy tiếng của Lệnh chủ truyền từ trên không trung xuống: “Khúc Kiều, bổn tọa để lại ma chủng cho ngươi, cũng cho ngươi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, bổn tọa sẽ tới lấy mộc tủy. Sống chết được mất thế nào, tự ngươi hiểu rõ.”
Khúc Kiều vừa nghe xong thì vội nói: “Chủ thượng cần gì lãng phí thì giờ, giờ lấy luôn đi.”
Vậy mà đề nghị của nàng lại không nhận được câu trả lời. Nàng thở dài, mang theo cõi lòng tràn đầy bất đắc dĩ và phiền muộn hóa giải thuật pháp rồi vội vã chạy về phía Toàn Cung.
Lúc này hiển nhiên Toàn Cung đã kiệt sức, Thận Diễm cũng không còn uy lực. Thấy Khúc Kiều chạy tới, nàng ta cau mày mắng: “Ghê tởm!”
Khúc Kiều sợ hết hồn, dừng bước.
“Ghê tởm ghê tởm ghê tởm!” Toàn Cung mắng không ngừng miệng, không cho Khúc Kiều cơ hội mở miệng chút nào.
Khúc Kiều có phần lúng túng, lại không biết cãi lại, không thể làm gì khác đành mặc kệ cho nàng ta mắng. Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng tìm được khe hở, nàng hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Khụ, này, Toàn Cung cô nương, phiền cô trở về nói cho A Vũ …”
“Khốn kiếp! Ta vì cứu cô mới tới, giờ như thế này bảo ta về thế nào? Biết ăn nói với sư đệ như thế nào?!” Toàn Cung trợn mắt nhìn Khúc Kiều, khàn giọng quát.
Khúc Kiều ngẫm nghĩ một lát, ngồi xổm xuống, từ từ tới gần, nói: “Không cần ăn nói thế nào, nói thẳng là được. Ta là người của Cức Thiên phủ cho nên cô không thể không giết ta. Đạo lý này, A Vũ cũng hiểu.”
Toàn Cung nhìn nàng, nhất thời không nói nên lời.
Khúc Kiều thấy hai mắt nàng ta ửng hồng, tuy có vẻ cực kỳ giận dữ nhưng gần như đã lộ ra tình trạng suy sụp tinh thần. Nhớ tới lời nói của lệnh chủ, thuật “sí diễm ảo thị” kia hao tổn tới thất tình, tích tụ nội thương …
“Thương thế của cô không nhẹ đâu, mau trở về đi.” Khúc Kiều nói, “Còn nữa, cô nói với A Vũ, tâm pháp ta dạy cậu ấy có thể khắc chế Mặc phệ. Chỉ có điều là phải chịu đau, điều tức chừng sáu canh giờ. Nếu còn không được, cô hãy dẫn cậu ấy tới đây. Đương nhiên không cần phải lên núi, chỉ cần tới gần một chút là được, ta có thể cường hóa Kim nhụy cho cậu ấy …”
Toàn Cung nghe xong, không hề đáp lại mà nặng nề chống xuống để đứng lên. Khúc Kiều thấy cơ thể nàng ta động đậy, cũng đứng dậy theo, định giúp đỡ.
Toàn Cung đứng thẳng người, trầm giọng hỏi Khúc Kiều: “Rốt cuộc cô đang định làm gì vậy?”
“Sao cơ?” Khúc Kiều không hiểu.
Đôi mắt Toàn Cung lộ vẻ ưu sầu, nàng ta hỏi: “Cô làm tất cả những thứ này, rốt cuộc là đang định làm gì?”
“Cũng không định thế nào cả …” Khúc Kiều mỉm cười đáp lại, “Chỉ là ta muốn báo ân, muốn cứu người mà ta muốn, có vậy thôi.”
Sau khi Toàn Cung nghe xong, không nói thêm gì nữa. Nàng ta rủ mắt quay người, chán nản đi xuống dưới chân núi.
Khúc Kiều nhìn bóng lưng nàng ta, hỏi: “Có muốn ta tiễn cô không?”
Toàn Cung bước một bước nữa, im lặng trong chốc lát rồi quay đầu lại mắng: “Ghê tởm.”
Khúc Kiều nghe thấy tiếng mắng này nên không dám lắm mồm nữa. Nàng dõi mắt nhìn theo Toàn Cung đi xa, dần dần yên lòng. Lúc này, nàng chợt nhớ ra điều gì đó, cuống quýt quay lại.
“Ôi, viên ma chủng kia rơi đi đâu mất rồi?”
~
Tác giả:
Chào mọi người ~ Mình đã trở lại ~~~
Chương này hẳn đã thể hiện rõ cho mọi người cái gì gọi là “đấm vào bịch bông”…
Cõi lòng Lệnh chủ lúc này hẳn đang vô cùng tan nát …
[Lệnh chủ: lòng bổn tọa uất nghẹn…]
[Khúc Kiều: chủ thượng làm sao vậty? ngài không sao chứ?]
[lệnh chủ: …]
Dưới đây sẽ giải thích một chút về “thất tình nội thương” cho cả nhà ~
Thật ra thì, nếu như đã từng đọc “Túy khách cư” hẳn mọi người sẽ biết tới cụm từ cũ này ~~~
Thất tình nội thương:
Vui (hỷ), giận (nộ), buồn (ai), thương (ái), ghét (ố), sợ (cụ), muốn (dục). Bảy tình này kích thích quá độ hoặc kéo dài, sẽ ảnh hưởng đến sự tuần hoàn của khí huyết làm rối loạn chức năng của tạng phủ gây nên bệnh: huyết áp cao, bao tử loét, thần kinh suy nhược…
giận quá hại can (nộ thương can), mừng quá hại tâm (hỷ thương tâm), lo quá hại hại tỳ (ưu thương tỳ), buồn quá hại phế (bi thương phế), sợ quá hại thận (khủng thương thận), hãi hại đởm, bi thương hại bào lạc…
(đoạn giải nghĩa thất tình nội thương này không phải của tác giả đâu, mình cop nhặt từ các trang y học cổ truyền nước mình đó.)
Cho nên…
Toàn cung sư tỷ, cẩn thận nhé ~
Xì poi chương sau:
Mình hết sức hiểu nếu như nam chính còn không ra sân thì sẽ bị triệt để biến thành nhân vật qua đường … khụ khụ…
Cho nên!!!
Ta nên bắt nàng làm sao bây giờ — Mục Vũ
(Thận: có giả thuyết cho rằng đây là một loài quái vật biển trong truyền thuyết thần thoại Trung Quốc, trông như con rồng nước, hoặc là trông như một con trai rất lớn. Trong đó, có từ Thận khí: ảo ảnh, ảnh sáng chiếu xuống biển rồi rọi lên không trung tạo thành muôn hình vạn trạng, tương truyền là do con trai thần hóa ra). Mình tra từ nhiều nguồn. Baike baidu bên Trung thì bảo trông giống rồng, bên wiki của Nhật thì bảo là hoặc rồng hoặc trai, cá nhân mình thấy mặc dù đây là truyện Tung Của nhưng ý của tác giả đối với loài vật tên là Thận này giống con trai biển hơn.