Các sạp phía tây cùng với cửa hàng mà đám người Lâm Cẩn Dung vừa rồi đi dạo hoàn toàn khác biệt, không có cửa hàng, mà chỉ có thảm bày kín hàng hóa đủ loại kiểu dáng, chủ hàng hoặc khoanh chân, hoặc ngồi trên ghế con canh giữ ở một bên, khách thương cảm thấy hứng thú vây quanh ở một bên chỉ trỏ. Tới gần góc đường vô số ngựa bò, vật ô uế, cỏ khô, phân động vật ở khắp nơi, chật chội không chịu nổi, mùi lạ hỗn tạp.
Lại có hán tử mặc áo choàng màu xanh kiểu dáng khác lạ ngồi yên ở một bên thấp giọng nói giỡn, cắn hạt dưa, uống trà, nhìn như không để ý, kì thực ánh mắt luôn nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý mọi động tĩnh quanh đó, một khi phát hiện có động tĩnh gì khả nghi, vội nhanh chóng vây quanh.
Lâm Cẩn Dung đoán nhóm người này đại khái chính là quan nha thao túng các cửa hàng trong miệng Đào Phượng Đường, không khỏi nhìn thêm vài lần. Đã thấy đứng cạnh vài hán tử đó có mấy người nhóm lửa nấu nước, đổ nước phụng trà, phàm là quan nha có nhu cầu gì, bọn họ liền lập tức thỏa mãn, hơi có chút vô ý sẽ bị mắng bị đánh, nhưng lại không dám oán hận nửa câu.
Chỉ có một hán tử mặc tạo y gầy gò hơn ba mươi tuổi xông ra, người khác bận rộn, hắn thì bất động, ôm song chưởng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt; Người khác tóc tai bù xù, vẻ mặt đen tối, hắn lại tóc buộc gọn, biểu tình kiêu căng, đáng chú ý là trên mặt của hắn có một chữ “Đạo” rất bắt mắt. Mà các quan nha cũng không quản hắn, chỉ để ý hỏi vài người khác, cũng bởi vì như thế, hắn càng có vẻ nổi bật.
Đào Phượng Tường chỉ vào người mặc tạo y kia nói với Lâm Cẩn Dung: “Những người này đều là sung quân xăm chữ lên mặt, lúc này là tạp dịch phục vụ, muội nhìn bọn họ tóc tai rối tung, là vì để che khuất hình xăm trên mặt. Đây chính là sự nhục nhã.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết là vô cùng nhục nhã, nhưng cũng có người không sợ đem hình xăm này lộ ra cho người bên ngoài nhìn a, dường như còn thực kiêu ngạo, nàng không khỏi tò mò nhìn người có xăm chữ “Đạo” như hạc trong bầy gà kia thêm vài lần.
Những người còn lại cũng chú ý tới người này, Ngô Tương cười nhẹ nói: “Di, người này có chút đặc biệt. Các ngươi nhìn bộ dáng hắn, làm sao giống sung quân xăm chữ lên mặt đây? Rõ ràng bộ dáng đại vương trên núi mà.”
Thanh âm của hắn tuy nhỏ, người nọ dường như nghe thấy, lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy là vài thiếu gia tiểu thư nhà giầu no đủ, chỉ đến vô giúp vui, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dường như liếc mắt một cái cũng ngại lãng phí tinh lực.
Không tiếng động khinh miệt. Chỉ là một ánh mắt, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được trên người hắn phát ra hèn mọn cùng khinh thị, cùng với lạnh lùng không e sợ. Lâm Cẩn Dung mơ hồ hiểu được vì sao quan nha không dám quản hắn, đổi lại là nàng, cũng là không dám.
Ngô Tương nói: “Người này sát khí thật nặng.”
Đào Phượng Đường tiếp đón bọn họ đi đến bên kia: “Đừng trêu chọc hắn, người này tính tình kiêu ngạo, ra lệnh cũng không được, rất hung hãn.”
Lục Giam nhỏ giọng hỏi Đào Phượng Tường: “Đại biểu ca biết hắn?”
Đào Phượng Đường nói: “Ta chỉ biết hắn gọi là Vương Lập Xuân, từ lần đầu tiên ta đi theo phụ thân tới đây, hắn cũng đã ở đây rồi. Có quan nha mới tới sai khiến hắn làm việc, một lời không hợp liền đá hắn một cước, bị hắn đánh gãy chân, vốn cũng bị phạt hai trăm trượng, cha ta vừa vặn tới, liền bỏ tiền ra thay kia quan nha kia điều trị chân, lại thay hắn cầu tình, sau chỉ bị đánh một trăm trượng, hắn luôn nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không hề kêu đau một tiếng, tiếp đó không có người nào dám trêu chọc hắn nữa. Những sung quân xăm chữ lên mặt bị bỏ mạng không ít, các đệ đừng vội trêu chọc, có thể né tránh thì nên né tránh.”
Đào Phượng Cử vốn có chút sợ hãi, nghe nói lão cha nhà mình cùng người ta có tình bạn cố tri, cũng không e sợ, ngược lại thập phần hưng phấn mà nói: “Lợi hại như vậy? Sao không thấy hắn để ý đến Đại ca vậy?”
Đào Phượng Đường mỉm cười: “Đệ muốn hắn thế nào? Lại đây cùng ta chào hỏi ôn chuyện hay sao? Vậy Vương Lập Xuân cũng sẽ không còn là Vương Lập Xuân nữa rồi. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn ta, thấy phụ thân cũng bất quá là gật gật đầu mà thôi. Nghe nói hắn đã từng giết người.”
“Tê……” Đào Phượng Tường hít một ngụm khí lạnh, cắn khăn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ nói: “Lúc trước không phải còn muốn dọa ta sao? Tại sao lúc này lại sợ hãi như vậy?”
Đào Phượng Tường nói: “Giết người phạm pháp, đạo tặc, hung dữ như vậy, ai mà không sợ hãi?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Người ta hung dữ nhưng đứng ở chỗ sáng, tỷ chỉ cần đừng trêu chọc hắn, tất nhiên sống yên ổn, có người lại ác độc ẩn nấp, ra tay ở nơi bí mật, tỷ đắc tội hắn thế nào cũng không biết, rồi lại mất mạng. Chúng ta vốn không chọc hắn, tỷ cần gì phải sợ hắn?”
Lục Giam ở một bên nghe thấy, không khỏi nhìn nàng vài lần.
Đào Phượng Tường lại thấp giọng cười nói: “Hóa ra muội cũng hiểu được đạo lý này?”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Đào Phượng Tường nghiêng đầu cười nói: “Thôi, để ta nói tỉ mỉ với muội.”
Không bao lâu, Đào Phượng Đường tìm thấy một đám khách thương nói khẩu âm ở bên ngoài, tiến lên hành lễ vấn an rồi hỏi thăm tin tức. Hắn đều có công phu của hắn, nguyên do đa dạng chồng chất, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), đám người Lâm Cẩn Dung nghe thấy nhìn thấy một lúc là đủ rồi, khó trách người ta nói buôn bán không thể không gian dối, nhìn hắn ngày thường là người thành thật ổn trọng, nhưng lúc này, nói mấy câu dối lừa cũng là mặt không đỏ khí không suyễn, vô cùng tự nhiên. Trừ bỏ Đào Phượng Cử cùng Đào Phượng Tường, Lâm Thận Chi vô tư không thèm để ý, những người còn lại nghe thấy, đều có chút phản ứng. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cơ hồ tham lam đứng bên cạnh học hỏi thu nhận kiến thức, Lâm Thế Toàn lại càng cuồng nhiệt, thời điểm nghe Đào Phượng Đường cùng người quen biết giao tiếp, bờ môi của hắn vô ý thức mấp máy, Lâm Cẩn Dung không chút nghi ngờ, hắn nhất định có thể đem toàn bộ quá trình học thuộc phân nửa.
Lục Giam khẽ cau mày, ngưng thần lắng nghe, nhìn về phía Đào Phượng Đường trong ánh mắt có vài phần kính nể; Ngô Tương nghiêng đầu hỏi Lục Giam: “Ta đã quyết định một việc, ngươi có muốn làm cùng nhau không?”
Lục Giam nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cũng muốn mua lương thực cùng hương liệu?”
Ngô Tương ha ha cười: “Đúng! Ta muốn khiến bọn họ nhìn ta với ánh mắt khác xưa, ta không chỉ biết tiêu tiền, cũng sẽ biết kiếm tiền!”
Lục Giam không nói chuyện, mà là vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung.
Chỉ mới nửa năm, Lâm Cẩn Dung đã trưởng thành hơn rất nhiều, có đường cong linh lung của một thiếu nữ, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, giống như ấu trúc xanh tươi. Nàng đội đấu lạp, hắn không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được của sự chuyên chú cùng vẻ nghiêm túc, chờ mong của nàng. Nàng sao có thể có kiến thức như vậy? Sao lại có ý tưởng đó? Nàng không giống như một nữ hài tử bình thường, kiêu ngạo, tự tôn, mẫn cảm, thiện lương [ đương nhiên thiện lương này chỉ đối người khác mà thôi ], giấu trong vẻ đoan trang điềm tĩnh mềm mại là sự hung hăng quật cường không nói đạo lý, lãnh khốc, lại có tài nghệ thổi sáo, pha trà xuất chúng ít người có, còn đối với kinh thương nhiệt tình có ý tưởng, thật sự là một người kỳ quái.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem lụa tử la trên đấu lạp của Lâm Cẩn Dung thổi bay, lộ ra chiếc cằm khéo léo tinh xảo, Lâm Cẩn Dung nâng tay lên đè lại đấu lạp, ngón tay trắng nõn dưới tay áo xanh ngọc với chỉ thêu xanh biếc giống như hoa trên cành, đầu ngón tay móng tay phấn hồng no đủ dưới ánh mặt trời lóe quang mang nhu hòa giống như những hạt trân châu.
Ngô Tương mỉm cười đi qua: “Tứ muội muội, ta da mặt dày đi theo muội mua hàng hóa, kiếm chút tiền được không, muội không ngại chứ?”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm thoải mái dễ nghe: “Không ngại. Mấy thứ này cũng không phải của nhà ta. Ta ước gì các huynh đều kiếm tiền được mới đúng.”
Lục Giam rũ mắt xuống, quay mặt sang nơi khác.
Đào Phượng Đường cùng người nói chuyện xong quay về, Ngô Tương liền tiến lên nói: “Đại biểu ca, ta lần này phải cùng với dượng và huynh học bản sự cho tốt, đỡ phải về nhà bị bọn họ chê cười ta là con mọt sách.”
Vừa rồi hỏi thăm tin tức đều chứng minh lời của Lâm Cẩn Dung cơ bản là thật, Đào Phượng Đường tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Mới chỉ vài ngày đã đòi học hết sao? Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Ta từ nhỏ đi theo phụ thân miệt mài, hiện tại cũng bất quá mới chỉ có một chân bước vào cửa mà thôi. Mọi người có số mệnh của riêng mình, bao nhiêu người hâm mộ đệ còn không kịp, đệ lại muốn làm gì nữa đây? Nếu muốn chơi đùa, chờ phụ thân ta lên tiếng, lại mang theo các đệ sau.”
Mọi người đi một chút lại ngừng, mua không ít thứ vụn vặt thú vị này nọ, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Cung ma ma cùng Tống ma ma nhắc nhở cần phải trở về, tuy tất cả mọi người cảm thấy đi dạo chưa đủ, Đào Phượng Đường vẫn quyết định nên nghe lời của hai vị ma ma.
Đào Phượng Đường tiếp tục mời Lục Giam trở về cùng hắn, Lục Giam lần này cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, trực tiếp trả lời: “Là ta nên bái kiến các vị trưởng bối mới đúng.”
Lệ Chi vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ làm ra chuyện gì đó, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu lật xem một cái ngà voi Lâm Thận Chi mới mua, biểu tình khác thường nào cũng không có. Vì thế Lệ Chi ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đào Phượng Tường đem rèm xe vén lên, nhìn bóng dáng Lục Giam nói: “A Dung, làm tỷ tỷ muốn khuyên muội một câu. Muội có thích nghe hay không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nếu gọi tỷ là tỷ tỷ, tất nhiên tỷ tỷ nói muội muội đều phải nghe. Tỷ nói đi.”
Đào Phượng Tường buông rèm xe xuống, nhìn thẳng ánh mắt Lâm Cẩn Dung, nghiêm mặt nói: “Nương ta đã nói với ta rồi, mặc kệ có bao nhiêu chán ghét hay không thích một người nào đó, nên giấu ở trong lòng, cách hắn xa một chút là tốt rồi, đừng ồn ào làm cho tất cả mọi người đều biết, khiến nhà mình chọc phiền toái. Muội lúc trước đã nói với ta, có những người ác độc ẩn nấp, ra tay ở một nơi bí mật nào đó, đắc tội lúc nào cũng không biết, như vậy muội phải để phòng, hành vi này của muội chính là đắc tội với người khác, không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội với một đám người phía sau hắn, còn có thể khiến người ta cảm thấy muội không có đạo lý, không cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta là tỷ muội, ta mới nói những lời này với muội, muội đừng chê ta xen vào việc của người khác.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói: “Ta biết. Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Về sau, Lục Giam cùng Lâm Lục đính hôn, sau đó làm người một nhà, hắn cùng cuộc sống của nàng [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa, nàng cũng sẽ không coi hắn là cái đinh trong mắt, cứ cách hắn xa một chút là được.
Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Tam lão gia đang cùng Đào thị, Ngô thị nhàn rỗi ngồi ôn chuyện, cụ thể trao đổi vấn đề chi tiết trong hôn sự của Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Âm, chợt nghe có khách tới chơi, lại là Lục Giam, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia không khỏi đều lắp bắp kinh hãi: “Hài tử này sao lại chạy đến đây?”
Các sạp phía tây cùng với cửa hàng mà đám người Lâm Cẩn Dung vừa rồi đi dạo hoàn toàn khác biệt, không có cửa hàng, mà chỉ có thảm bày kín hàng hóa đủ loại kiểu dáng, chủ hàng hoặc khoanh chân, hoặc ngồi trên ghế con canh giữ ở một bên, khách thương cảm thấy hứng thú vây quanh ở một bên chỉ trỏ. Tới gần góc đường vô số ngựa bò, vật ô uế, cỏ khô, phân động vật ở khắp nơi, chật chội không chịu nổi, mùi lạ hỗn tạp.
Lại có hán tử mặc áo choàng màu xanh kiểu dáng khác lạ ngồi yên ở một bên thấp giọng nói giỡn, cắn hạt dưa, uống trà, nhìn như không để ý, kì thực ánh mắt luôn nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý mọi động tĩnh quanh đó, một khi phát hiện có động tĩnh gì khả nghi, vội nhanh chóng vây quanh.
Lâm Cẩn Dung đoán nhóm người này đại khái chính là quan nha thao túng các cửa hàng trong miệng Đào Phượng Đường, không khỏi nhìn thêm vài lần. Đã thấy đứng cạnh vài hán tử đó có mấy người nhóm lửa nấu nước, đổ nước phụng trà, phàm là quan nha có nhu cầu gì, bọn họ liền lập tức thỏa mãn, hơi có chút vô ý sẽ bị mắng bị đánh, nhưng lại không dám oán hận nửa câu.
Chỉ có một hán tử mặc tạo y gầy gò hơn ba mươi tuổi xông ra, người khác bận rộn, hắn thì bất động, ôm song chưởng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt; Người khác tóc tai bù xù, vẻ mặt đen tối, hắn lại tóc buộc gọn, biểu tình kiêu căng, đáng chú ý là trên mặt của hắn có một chữ “Đạo” rất bắt mắt. Mà các quan nha cũng không quản hắn, chỉ để ý hỏi vài người khác, cũng bởi vì như thế, hắn càng có vẻ nổi bật.
Đào Phượng Tường chỉ vào người mặc tạo y kia nói với Lâm Cẩn Dung: “Những người này đều là sung quân xăm chữ lên mặt, lúc này là tạp dịch phục vụ, muội nhìn bọn họ tóc tai rối tung, là vì để che khuất hình xăm trên mặt. Đây chính là sự nhục nhã.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết là vô cùng nhục nhã, nhưng cũng có người không sợ đem hình xăm này lộ ra cho người bên ngoài nhìn a, dường như còn thực kiêu ngạo, nàng không khỏi tò mò nhìn người có xăm chữ “Đạo” như hạc trong bầy gà kia thêm vài lần.
Những người còn lại cũng chú ý tới người này, Ngô Tương cười nhẹ nói: “Di, người này có chút đặc biệt. Các ngươi nhìn bộ dáng hắn, làm sao giống sung quân xăm chữ lên mặt đây? Rõ ràng bộ dáng đại vương trên núi mà.”
Thanh âm của hắn tuy nhỏ, người nọ dường như nghe thấy, lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy là vài thiếu gia tiểu thư nhà giầu no đủ, chỉ đến vô giúp vui, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dường như liếc mắt một cái cũng ngại lãng phí tinh lực.
Không tiếng động khinh miệt. Chỉ là một ánh mắt, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được trên người hắn phát ra hèn mọn cùng khinh thị, cùng với lạnh lùng không e sợ. Lâm Cẩn Dung mơ hồ hiểu được vì sao quan nha không dám quản hắn, đổi lại là nàng, cũng là không dám.
Ngô Tương nói: “Người này sát khí thật nặng.”
Đào Phượng Đường tiếp đón bọn họ đi đến bên kia: “Đừng trêu chọc hắn, người này tính tình kiêu ngạo, ra lệnh cũng không được, rất hung hãn.”
Lục Giam nhỏ giọng hỏi Đào Phượng Tường: “Đại biểu ca biết hắn?”
Đào Phượng Đường nói: “Ta chỉ biết hắn gọi là Vương Lập Xuân, từ lần đầu tiên ta đi theo phụ thân tới đây, hắn cũng đã ở đây rồi. Có quan nha mới tới sai khiến hắn làm việc, một lời không hợp liền đá hắn một cước, bị hắn đánh gãy chân, vốn cũng bị phạt hai trăm trượng, cha ta vừa vặn tới, liền bỏ tiền ra thay kia quan nha kia điều trị chân, lại thay hắn cầu tình, sau chỉ bị đánh một trăm trượng, hắn luôn nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không hề kêu đau một tiếng, tiếp đó không có người nào dám trêu chọc hắn nữa. Những sung quân xăm chữ lên mặt bị bỏ mạng không ít, các đệ đừng vội trêu chọc, có thể né tránh thì nên né tránh.”
Đào Phượng Cử vốn có chút sợ hãi, nghe nói lão cha nhà mình cùng người ta có tình bạn cố tri, cũng không e sợ, ngược lại thập phần hưng phấn mà nói: “Lợi hại như vậy? Sao không thấy hắn để ý đến Đại ca vậy?”
Đào Phượng Đường mỉm cười: “Đệ muốn hắn thế nào? Lại đây cùng ta chào hỏi ôn chuyện hay sao? Vậy Vương Lập Xuân cũng sẽ không còn là Vương Lập Xuân nữa rồi. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn ta, thấy phụ thân cũng bất quá là gật gật đầu mà thôi. Nghe nói hắn đã từng giết người.”
“Tê……” Đào Phượng Tường hít một ngụm khí lạnh, cắn khăn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ nói: “Lúc trước không phải còn muốn dọa ta sao? Tại sao lúc này lại sợ hãi như vậy?”
Đào Phượng Tường nói: “Giết người phạm pháp, đạo tặc, hung dữ như vậy, ai mà không sợ hãi?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Người ta hung dữ nhưng đứng ở chỗ sáng, tỷ chỉ cần đừng trêu chọc hắn, tất nhiên sống yên ổn, có người lại ác độc ẩn nấp, ra tay ở nơi bí mật, tỷ đắc tội hắn thế nào cũng không biết, rồi lại mất mạng. Chúng ta vốn không chọc hắn, tỷ cần gì phải sợ hắn?”
Lục Giam ở một bên nghe thấy, không khỏi nhìn nàng vài lần.
Đào Phượng Tường lại thấp giọng cười nói: “Hóa ra muội cũng hiểu được đạo lý này?”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Đào Phượng Tường nghiêng đầu cười nói: “Thôi, để ta nói tỉ mỉ với muội.”
Không bao lâu, Đào Phượng Đường tìm thấy một đám khách thương nói khẩu âm ở bên ngoài, tiến lên hành lễ vấn an rồi hỏi thăm tin tức. Hắn đều có công phu của hắn, nguyên do đa dạng chồng chất, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), đám người Lâm Cẩn Dung nghe thấy nhìn thấy một lúc là đủ rồi, khó trách người ta nói buôn bán không thể không gian dối, nhìn hắn ngày thường là người thành thật ổn trọng, nhưng lúc này, nói mấy câu dối lừa cũng là mặt không đỏ khí không suyễn, vô cùng tự nhiên. Trừ bỏ Đào Phượng Cử cùng Đào Phượng Tường, Lâm Thận Chi vô tư không thèm để ý, những người còn lại nghe thấy, đều có chút phản ứng. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cơ hồ tham lam đứng bên cạnh học hỏi thu nhận kiến thức, Lâm Thế Toàn lại càng cuồng nhiệt, thời điểm nghe Đào Phượng Đường cùng người quen biết giao tiếp, bờ môi của hắn vô ý thức mấp máy, Lâm Cẩn Dung không chút nghi ngờ, hắn nhất định có thể đem toàn bộ quá trình học thuộc phân nửa.
Lục Giam khẽ cau mày, ngưng thần lắng nghe, nhìn về phía Đào Phượng Đường trong ánh mắt có vài phần kính nể; Ngô Tương nghiêng đầu hỏi Lục Giam: “Ta đã quyết định một việc, ngươi có muốn làm cùng nhau không?”
Lục Giam nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cũng muốn mua lương thực cùng hương liệu?”
Ngô Tương ha ha cười: “Đúng! Ta muốn khiến bọn họ nhìn ta với ánh mắt khác xưa, ta không chỉ biết tiêu tiền, cũng sẽ biết kiếm tiền!”
Lục Giam không nói chuyện, mà là vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung.
Chỉ mới nửa năm, Lâm Cẩn Dung đã trưởng thành hơn rất nhiều, có đường cong linh lung của một thiếu nữ, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, giống như ấu trúc xanh tươi. Nàng đội đấu lạp, hắn không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được của sự chuyên chú cùng vẻ nghiêm túc, chờ mong của nàng. Nàng sao có thể có kiến thức như vậy? Sao lại có ý tưởng đó? Nàng không giống như một nữ hài tử bình thường, kiêu ngạo, tự tôn, mẫn cảm, thiện lương [ đương nhiên thiện lương này chỉ đối người khác mà thôi ], giấu trong vẻ đoan trang điềm tĩnh mềm mại là sự hung hăng quật cường không nói đạo lý, lãnh khốc, lại có tài nghệ thổi sáo, pha trà xuất chúng ít người có, còn đối với kinh thương nhiệt tình có ý tưởng, thật sự là một người kỳ quái.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem lụa tử la trên đấu lạp của Lâm Cẩn Dung thổi bay, lộ ra chiếc cằm khéo léo tinh xảo, Lâm Cẩn Dung nâng tay lên đè lại đấu lạp, ngón tay trắng nõn dưới tay áo xanh ngọc với chỉ thêu xanh biếc giống như hoa trên cành, đầu ngón tay móng tay phấn hồng no đủ dưới ánh mặt trời lóe quang mang nhu hòa giống như những hạt trân châu.
Ngô Tương mỉm cười đi qua: “Tứ muội muội, ta da mặt dày đi theo muội mua hàng hóa, kiếm chút tiền được không, muội không ngại chứ?”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm thoải mái dễ nghe: “Không ngại. Mấy thứ này cũng không phải của nhà ta. Ta ước gì các huynh đều kiếm tiền được mới đúng.”
Lục Giam rũ mắt xuống, quay mặt sang nơi khác.
Đào Phượng Đường cùng người nói chuyện xong quay về, Ngô Tương liền tiến lên nói: “Đại biểu ca, ta lần này phải cùng với dượng và huynh học bản sự cho tốt, đỡ phải về nhà bị bọn họ chê cười ta là con mọt sách.”
Vừa rồi hỏi thăm tin tức đều chứng minh lời của Lâm Cẩn Dung cơ bản là thật, Đào Phượng Đường tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Mới chỉ vài ngày đã đòi học hết sao? Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Ta từ nhỏ đi theo phụ thân miệt mài, hiện tại cũng bất quá mới chỉ có một chân bước vào cửa mà thôi. Mọi người có số mệnh của riêng mình, bao nhiêu người hâm mộ đệ còn không kịp, đệ lại muốn làm gì nữa đây? Nếu muốn chơi đùa, chờ phụ thân ta lên tiếng, lại mang theo các đệ sau.”
Mọi người đi một chút lại ngừng, mua không ít thứ vụn vặt thú vị này nọ, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Cung ma ma cùng Tống ma ma nhắc nhở cần phải trở về, tuy tất cả mọi người cảm thấy đi dạo chưa đủ, Đào Phượng Đường vẫn quyết định nên nghe lời của hai vị ma ma.
Đào Phượng Đường tiếp tục mời Lục Giam trở về cùng hắn, Lục Giam lần này cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, trực tiếp trả lời: “Là ta nên bái kiến các vị trưởng bối mới đúng.”
Lệ Chi vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ làm ra chuyện gì đó, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu lật xem một cái ngà voi Lâm Thận Chi mới mua, biểu tình khác thường nào cũng không có. Vì thế Lệ Chi ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đào Phượng Tường đem rèm xe vén lên, nhìn bóng dáng Lục Giam nói: “A Dung, làm tỷ tỷ muốn khuyên muội một câu. Muội có thích nghe hay không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nếu gọi tỷ là tỷ tỷ, tất nhiên tỷ tỷ nói muội muội đều phải nghe. Tỷ nói đi.”
Đào Phượng Tường buông rèm xe xuống, nhìn thẳng ánh mắt Lâm Cẩn Dung, nghiêm mặt nói: “Nương ta đã nói với ta rồi, mặc kệ có bao nhiêu chán ghét hay không thích một người nào đó, nên giấu ở trong lòng, cách hắn xa một chút là tốt rồi, đừng ồn ào làm cho tất cả mọi người đều biết, khiến nhà mình chọc phiền toái. Muội lúc trước đã nói với ta, có những người ác độc ẩn nấp, ra tay ở một nơi bí mật nào đó, đắc tội lúc nào cũng không biết, như vậy muội phải để phòng, hành vi này của muội chính là đắc tội với người khác, không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội với một đám người phía sau hắn, còn có thể khiến người ta cảm thấy muội không có đạo lý, không cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta là tỷ muội, ta mới nói những lời này với muội, muội đừng chê ta xen vào việc của người khác.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói: “Ta biết. Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Về sau, Lục Giam cùng Lâm Lục đính hôn, sau đó làm người một nhà, hắn cùng cuộc sống của nàng [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa, nàng cũng sẽ không coi hắn là cái đinh trong mắt, cứ cách hắn xa một chút là được.
Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Tam lão gia đang cùng Đào thị, Ngô thị nhàn rỗi ngồi ôn chuyện, cụ thể trao đổi vấn đề chi tiết trong hôn sự của Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Âm, chợt nghe có khách tới chơi, lại là Lục Giam, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia không khỏi đều lắp bắp kinh hãi: “Hài tử này sao lại chạy đến đây?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Các sạp phía tây cùng với cửa hàng mà đám người Lâm Cẩn Dung vừa rồi đi dạo hoàn toàn khác biệt, không có cửa hàng, mà chỉ có thảm bày kín hàng hóa đủ loại kiểu dáng, chủ hàng hoặc khoanh chân, hoặc ngồi trên ghế con canh giữ ở một bên, khách thương cảm thấy hứng thú vây quanh ở một bên chỉ trỏ. Tới gần góc đường vô số ngựa bò, vật ô uế, cỏ khô, phân động vật ở khắp nơi, chật chội không chịu nổi, mùi lạ hỗn tạp.
Lại có hán tử mặc áo choàng màu xanh kiểu dáng khác lạ ngồi yên ở một bên thấp giọng nói giỡn, cắn hạt dưa, uống trà, nhìn như không để ý, kì thực ánh mắt luôn nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý mọi động tĩnh quanh đó, một khi phát hiện có động tĩnh gì khả nghi, vội nhanh chóng vây quanh.
Lâm Cẩn Dung đoán nhóm người này đại khái chính là quan nha thao túng các cửa hàng trong miệng Đào Phượng Đường, không khỏi nhìn thêm vài lần. Đã thấy đứng cạnh vài hán tử đó có mấy người nhóm lửa nấu nước, đổ nước phụng trà, phàm là quan nha có nhu cầu gì, bọn họ liền lập tức thỏa mãn, hơi có chút vô ý sẽ bị mắng bị đánh, nhưng lại không dám oán hận nửa câu.
Chỉ có một hán tử mặc tạo y gầy gò hơn ba mươi tuổi xông ra, người khác bận rộn, hắn thì bất động, ôm song chưởng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt; Người khác tóc tai bù xù, vẻ mặt đen tối, hắn lại tóc buộc gọn, biểu tình kiêu căng, đáng chú ý là trên mặt của hắn có một chữ “Đạo” rất bắt mắt. Mà các quan nha cũng không quản hắn, chỉ để ý hỏi vài người khác, cũng bởi vì như thế, hắn càng có vẻ nổi bật.
Đào Phượng Tường chỉ vào người mặc tạo y kia nói với Lâm Cẩn Dung: “Những người này đều là sung quân xăm chữ lên mặt, lúc này là tạp dịch phục vụ, muội nhìn bọn họ tóc tai rối tung, là vì để che khuất hình xăm trên mặt. Đây chính là sự nhục nhã.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết là vô cùng nhục nhã, nhưng cũng có người không sợ đem hình xăm này lộ ra cho người bên ngoài nhìn a, dường như còn thực kiêu ngạo, nàng không khỏi tò mò nhìn người có xăm chữ “Đạo” như hạc trong bầy gà kia thêm vài lần.
Những người còn lại cũng chú ý tới người này, Ngô Tương cười nhẹ nói: “Di, người này có chút đặc biệt. Các ngươi nhìn bộ dáng hắn, làm sao giống sung quân xăm chữ lên mặt đây? Rõ ràng bộ dáng đại vương trên núi mà.”
Thanh âm của hắn tuy nhỏ, người nọ dường như nghe thấy, lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy là vài thiếu gia tiểu thư nhà giầu no đủ, chỉ đến vô giúp vui, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dường như liếc mắt một cái cũng ngại lãng phí tinh lực.
Không tiếng động khinh miệt. Chỉ là một ánh mắt, khiến cho mỗi người đều cảm nhận được trên người hắn phát ra hèn mọn cùng khinh thị, cùng với lạnh lùng không e sợ. Lâm Cẩn Dung mơ hồ hiểu được vì sao quan nha không dám quản hắn, đổi lại là nàng, cũng là không dám.
Ngô Tương nói: “Người này sát khí thật nặng.”
Đào Phượng Đường tiếp đón bọn họ đi đến bên kia: “Đừng trêu chọc hắn, người này tính tình kiêu ngạo, ra lệnh cũng không được, rất hung hãn.”
Lục Giam nhỏ giọng hỏi Đào Phượng Tường: “Đại biểu ca biết hắn?”
Đào Phượng Đường nói: “Ta chỉ biết hắn gọi là Vương Lập Xuân, từ lần đầu tiên ta đi theo phụ thân tới đây, hắn cũng đã ở đây rồi. Có quan nha mới tới sai khiến hắn làm việc, một lời không hợp liền đá hắn một cước, bị hắn đánh gãy chân, vốn cũng bị phạt hai trăm trượng, cha ta vừa vặn tới, liền bỏ tiền ra thay kia quan nha kia điều trị chân, lại thay hắn cầu tình, sau chỉ bị đánh một trăm trượng, hắn luôn nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không hề kêu đau một tiếng, tiếp đó không có người nào dám trêu chọc hắn nữa. Những sung quân xăm chữ lên mặt bị bỏ mạng không ít, các đệ đừng vội trêu chọc, có thể né tránh thì nên né tránh.”
Đào Phượng Cử vốn có chút sợ hãi, nghe nói lão cha nhà mình cùng người ta có tình bạn cố tri, cũng không e sợ, ngược lại thập phần hưng phấn mà nói: “Lợi hại như vậy? Sao không thấy hắn để ý đến Đại ca vậy?”
Đào Phượng Đường mỉm cười: “Đệ muốn hắn thế nào? Lại đây cùng ta chào hỏi ôn chuyện hay sao? Vậy Vương Lập Xuân cũng sẽ không còn là Vương Lập Xuân nữa rồi. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn ta, thấy phụ thân cũng bất quá là gật gật đầu mà thôi. Nghe nói hắn đã từng giết người.”
“Tê……” Đào Phượng Tường hít một ngụm khí lạnh, cắn khăn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ nói: “Lúc trước không phải còn muốn dọa ta sao? Tại sao lúc này lại sợ hãi như vậy?”
Đào Phượng Tường nói: “Giết người phạm pháp, đạo tặc, hung dữ như vậy, ai mà không sợ hãi?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Người ta hung dữ nhưng đứng ở chỗ sáng, tỷ chỉ cần đừng trêu chọc hắn, tất nhiên sống yên ổn, có người lại ác độc ẩn nấp, ra tay ở nơi bí mật, tỷ đắc tội hắn thế nào cũng không biết, rồi lại mất mạng. Chúng ta vốn không chọc hắn, tỷ cần gì phải sợ hắn?”
Lục Giam ở một bên nghe thấy, không khỏi nhìn nàng vài lần.
Đào Phượng Tường lại thấp giọng cười nói: “Hóa ra muội cũng hiểu được đạo lý này?”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Đào Phượng Tường nghiêng đầu cười nói: “Thôi, để ta nói tỉ mỉ với muội.”
Không bao lâu, Đào Phượng Đường tìm thấy một đám khách thương nói khẩu âm ở bên ngoài, tiến lên hành lễ vấn an rồi hỏi thăm tin tức. Hắn đều có công phu của hắn, nguyên do đa dạng chồng chất, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại), đám người Lâm Cẩn Dung nghe thấy nhìn thấy một lúc là đủ rồi, khó trách người ta nói buôn bán không thể không gian dối, nhìn hắn ngày thường là người thành thật ổn trọng, nhưng lúc này, nói mấy câu dối lừa cũng là mặt không đỏ khí không suyễn, vô cùng tự nhiên. Trừ bỏ Đào Phượng Cử cùng Đào Phượng Tường, Lâm Thận Chi vô tư không thèm để ý, những người còn lại nghe thấy, đều có chút phản ứng. Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cơ hồ tham lam đứng bên cạnh học hỏi thu nhận kiến thức, Lâm Thế Toàn lại càng cuồng nhiệt, thời điểm nghe Đào Phượng Đường cùng người quen biết giao tiếp, bờ môi của hắn vô ý thức mấp máy, Lâm Cẩn Dung không chút nghi ngờ, hắn nhất định có thể đem toàn bộ quá trình học thuộc phân nửa.
Lục Giam khẽ cau mày, ngưng thần lắng nghe, nhìn về phía Đào Phượng Đường trong ánh mắt có vài phần kính nể; Ngô Tương nghiêng đầu hỏi Lục Giam: “Ta đã quyết định một việc, ngươi có muốn làm cùng nhau không?”
Lục Giam nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cũng muốn mua lương thực cùng hương liệu?”
Ngô Tương ha ha cười: “Đúng! Ta muốn khiến bọn họ nhìn ta với ánh mắt khác xưa, ta không chỉ biết tiêu tiền, cũng sẽ biết kiếm tiền!”
Lục Giam không nói chuyện, mà là vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung.
Chỉ mới nửa năm, Lâm Cẩn Dung đã trưởng thành hơn rất nhiều, có đường cong linh lung của một thiếu nữ, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, giống như ấu trúc xanh tươi. Nàng đội đấu lạp, hắn không nhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được của sự chuyên chú cùng vẻ nghiêm túc, chờ mong của nàng. Nàng sao có thể có kiến thức như vậy? Sao lại có ý tưởng đó? Nàng không giống như một nữ hài tử bình thường, kiêu ngạo, tự tôn, mẫn cảm, thiện lương [ đương nhiên thiện lương này chỉ đối người khác mà thôi ], giấu trong vẻ đoan trang điềm tĩnh mềm mại là sự hung hăng quật cường không nói đạo lý, lãnh khốc, lại có tài nghệ thổi sáo, pha trà xuất chúng ít người có, còn đối với kinh thương nhiệt tình có ý tưởng, thật sự là một người kỳ quái.
Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem lụa tử la trên đấu lạp của Lâm Cẩn Dung thổi bay, lộ ra chiếc cằm khéo léo tinh xảo, Lâm Cẩn Dung nâng tay lên đè lại đấu lạp, ngón tay trắng nõn dưới tay áo xanh ngọc với chỉ thêu xanh biếc giống như hoa trên cành, đầu ngón tay móng tay phấn hồng no đủ dưới ánh mặt trời lóe quang mang nhu hòa giống như những hạt trân châu.
Ngô Tương mỉm cười đi qua: “Tứ muội muội, ta da mặt dày đi theo muội mua hàng hóa, kiếm chút tiền được không, muội không ngại chứ?”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm thoải mái dễ nghe: “Không ngại. Mấy thứ này cũng không phải của nhà ta. Ta ước gì các huynh đều kiếm tiền được mới đúng.”
Lục Giam rũ mắt xuống, quay mặt sang nơi khác.
Đào Phượng Đường cùng người nói chuyện xong quay về, Ngô Tương liền tiến lên nói: “Đại biểu ca, ta lần này phải cùng với dượng và huynh học bản sự cho tốt, đỡ phải về nhà bị bọn họ chê cười ta là con mọt sách.”
Vừa rồi hỏi thăm tin tức đều chứng minh lời của Lâm Cẩn Dung cơ bản là thật, Đào Phượng Đường tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Mới chỉ vài ngày đã đòi học hết sao? Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Ta từ nhỏ đi theo phụ thân miệt mài, hiện tại cũng bất quá mới chỉ có một chân bước vào cửa mà thôi. Mọi người có số mệnh của riêng mình, bao nhiêu người hâm mộ đệ còn không kịp, đệ lại muốn làm gì nữa đây? Nếu muốn chơi đùa, chờ phụ thân ta lên tiếng, lại mang theo các đệ sau.”
Mọi người đi một chút lại ngừng, mua không ít thứ vụn vặt thú vị này nọ, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Cung ma ma cùng Tống ma ma nhắc nhở cần phải trở về, tuy tất cả mọi người cảm thấy đi dạo chưa đủ, Đào Phượng Đường vẫn quyết định nên nghe lời của hai vị ma ma.
Đào Phượng Đường tiếp tục mời Lục Giam trở về cùng hắn, Lục Giam lần này cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, trực tiếp trả lời: “Là ta nên bái kiến các vị trưởng bối mới đúng.”
Lệ Chi vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ làm ra chuyện gì đó, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu lật xem một cái ngà voi Lâm Thận Chi mới mua, biểu tình khác thường nào cũng không có. Vì thế Lệ Chi ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đào Phượng Tường đem rèm xe vén lên, nhìn bóng dáng Lục Giam nói: “A Dung, làm tỷ tỷ muốn khuyên muội một câu. Muội có thích nghe hay không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nếu gọi tỷ là tỷ tỷ, tất nhiên tỷ tỷ nói muội muội đều phải nghe. Tỷ nói đi.”
Đào Phượng Tường buông rèm xe xuống, nhìn thẳng ánh mắt Lâm Cẩn Dung, nghiêm mặt nói: “Nương ta đã nói với ta rồi, mặc kệ có bao nhiêu chán ghét hay không thích một người nào đó, nên giấu ở trong lòng, cách hắn xa một chút là tốt rồi, đừng ồn ào làm cho tất cả mọi người đều biết, khiến nhà mình chọc phiền toái. Muội lúc trước đã nói với ta, có những người ác độc ẩn nấp, ra tay ở một nơi bí mật nào đó, đắc tội lúc nào cũng không biết, như vậy muội phải để phòng, hành vi này của muội chính là đắc tội với người khác, không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội với một đám người phía sau hắn, còn có thể khiến người ta cảm thấy muội không có đạo lý, không cần thiết phải làm như vậy. Chúng ta là tỷ muội, ta mới nói những lời này với muội, muội đừng chê ta xen vào việc của người khác.”
Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói: “Ta biết. Về sau sẽ không bao giờ như thế nữa.” Về sau, Lục Giam cùng Lâm Lục đính hôn, sau đó làm người một nhà, hắn cùng cuộc sống của nàng [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược], sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa, nàng cũng sẽ không coi hắn là cái đinh trong mắt, cứ cách hắn xa một chút là được.
Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Tam lão gia đang cùng Đào thị, Ngô thị nhàn rỗi ngồi ôn chuyện, cụ thể trao đổi vấn đề chi tiết trong hôn sự của Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Âm, chợt nghe có khách tới chơi, lại là Lục Giam, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia không khỏi đều lắp bắp kinh hãi: “Hài tử này sao lại chạy đến đây?”