Nghe nói Đào thị muốn về nhà mẹ đẻ, Lâm lão thái thái có chút mất hứng, thản nhiên nói: “Nay thời tiết nóng bức, trên đường đi sẽ vất vả, chờ nhập thu rồi nói sau.” Sau đó lại thở dài: “Năm kia con mới đi năm nay lại đòi đi tiếp, Đại tẩu cùng Nhị tẩu cũng rất nhiều năm không về nhà.” Ngụ ý đó là, ba nhi tức, hai người kia cũng chưa về nhà mẹ đẻ, Đào thị nhỏ nhất sao có thể có đãi ngộ đặc thù đây.
Đào thị trong lòng thầm hận, sao có thể so sánh như vậy? Hai người kia không trở về nhà mẹ đẻ, là vì nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng không thể bởi vì hai tẩu tử không trở về nhà mẹ đẻ, mà nàng lại không được đi trong khi khoảng cách tương đối gần. Nếu nói như vậy, Lâm Ngọc Trân lại càng không nên thường xuyên chạy về nhà ngoại như thế. Vì thế ôm một bụng tức giận về phòng, gọi Lâm Cẩn Dung đến bồi nàng nói chuyện giải sầu.
“Chúng ta không đi được, bảo Cung ma ma đi thay vậy, mang món cữu mẫu thích ăn nhất đi, nói vậy cữu mẫu cùng tỷ tỷ cũng sẽ thật cao hứng.” Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, rốt cuộc cuối cùng vẫn không kịp gặp mặt.
Tin tức Ngô thị qua đời truyền đến vào giữa trưa giữa tháng bảy, Đào thị lúc ấy khóc lóc thành tiếng, sau đó cố gắng nuốt nước mắt, đi đến An Nhạc đường, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi một chuyến này.
Lâm Cẩn Dung trước phái người thông tri Lâm Thận Chi về nhà, sau đó phân phó người thu thập hành lý, Lệ Chi có chút chần chờ: “Tiểu thư, không biết lão thái thái có đồng ý không?”
“Hẳn là có thể.” Lâm Cẩn Dung lúc này mới có chút không xác định. Năm đó Ngô thị qua đời, Đào thị xác thực không được cho phép đến Thanh châu, nàng tất nhiên cũng không đi theo, người đi là Lâm Tam lão gia cùng Lâm Thận Chi. Nhưng năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, với tình hình bây giờ của Đào thị, không thể tùy ý đến nhà mẹ đẻ thăm viếng thì có thể lý giải, nhưng Ngô thị là trưởng tẩu kiêm bà bà của trưởng nữ Đào thị, đến phúng viếng, là hợp tình hợp lý. Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Lệ Chi thở dài: “Tiểu thư, nô tỳ nói là người.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi xuống, một lát sau, nàng đứng dậy hướng về phía An Nhạc đường: “Các ngươi thu thập này nọ, ta đi nhìn xem.”
Đào thị đối diện với Lâm lão thái thái lau nước mắt: “Tuy rằng đã sớm biết tẩu tử không khỏe mạnh, nhưng cũng là lúc tốt lúc xấu, không nghĩ tới đột nhiên sẽ ra đi. Tẩu tử đối đãi với con rất tốt, đối đãi với A Âm cũng không có gì để soi mói……”
Lâm lão thái thái cùng đám người Chu thị nhịn không được đồng tình thở dài: “Đào Đại phu nhân là người tốt, tuổi còn trẻ như vậy, con cũng đừng quá thương tâm……”
Không khuyên thì thôi, vừa nói, Đào thị nhịn không được liền khóc thành tiếng, Lâm Cẩn Dung chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, thấp giọng khuyên giải an ủi.
Lâm lão thái thái tuổi đã cao, dù đồng tình, cũng không thích có người ở trước mặt khóc lóc sướt mướt, đặc biệt lại là vì tang sự, bà cảm thấy xui xẻo, liền hơi hơi nhíu mày: “Muốn đi thì nhanh thu thập các thứ đi.” Lại phân phó Chu thị: “Chuẩn bị một phần tang nghi, không được chậm trễ.”
Đào thị cảm kích đa tạ: “Nhi tức trở về thu dọn các thứ.”
Lâm Cẩn Dung vội thấp giọng nói: “Tổ mẫu, để con đi với mẫu thân được không?” Thấy đôi mắt lão mờ nhạt của Lâm lão thái thái tìm tòi nghiên cứu, nàng cúi mắt nhỏ giọng nói: “Cữu phụ, cữu mẫu vẫn đối đãi vô cùng tốt, mẫu thân thương tâm như vậy, Thất đệ còn muốn theo đi, con sợ không có người chiếu cố bọn họ.”
Lâm lão thái trầm mặc một lát, hướng nàng khoát tay áo, xem như đồng ý.
Vào lúc ban đêm, còn có người Ngô gia sai tới hỏi thăm, Lâm gia chuẩn bị khi nào thì đi Thanh châu, có muốn đi cùng không. Tiếp theo Lục gia cũng phái người đến, nói là chuẩn bị sai người đi phúng viếng, hỏi bọn họ khi nào thì xuất phát, để đi cùng nhau.
Đào thị bi thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy an ủi, đối với Lâm Cẩn Dung rơi lệ nhớ lại một vài kỷ niệm cũ với Ngô thị trước khi nàng xuất giá, nói đến chỗ thổn thức không khỏi đau lòng: “Đời này ta cũng chưa từng thấy tẩu tử đối tốt với tiểu cô như vậy, A Dung, người tốt mệnh không thọ, người tốt mệnh không thọ a!”
Lâm Cẩn Dung hồng đôi mắt, không nói gì vỗ về lưng Đào thị.
Một đêm không ngủ yên, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đào thị hai mắt thâm quầng đã dậy, dẫn nữ nhân đến từ biệt Lâm gia nhị lão, sau đó bước lên xe ngựa đến Thanh châu. Đi tới trước cửa thành, sắc trời không rõ, cửa thành còn chưa mở, sương sớm đọng trên tảng đá ven đường, Lâm Tam lão gia một bên sai người đi hỏi khi nào thì mở cửa thành, một bên đến hỏi Đào thị: “Là hẹn với Ngô gia, Lục gia ở đây sao? Tại sao còn chưa thấy người đến? Hôm nay nóng nực như vậy, dù sao vẫn nên xuất môn sớm mới tốt.”
Đào thị tâm tình không tốt, thản nhiên nói: “Dù sao cửa thành cũng còn chưa mở, đợi một chút cũng không sao.”
Đang nói, chỉ thấy có một cỗ xe ngựa đi tới, dừng lại trước xe ngựa của Lâm gia, một người lưu loát nhảy xuống, đi đến hành lễ: “Ngoại chất hành lễ cữu phụ, cữu mẫu. Thỉnh nén bi thương.” Chính là Lục Giam.
Lâm Tam lão gia hơi có chút ngạc nhiên: “Nha nha, sao lại là ngươi đi? Tổ phụ ngươi cho ngươi đi sao? Không phải đọc sách sao?”
Đào thị thấy hắn, tâm tình tốt hơn vài phần, nhân tiện nói: “Sao lại không thể là hắn? Theo ta thấy, hắn đi thực thích hợp.” Lục gia nể mặt nhạc mẫu tương lai, có gì không đúng? Học bài rất trọng yếu, nhưng nhân tình cũng trọng yếu không kém.
Lâm Tam lão gia cũng chỉ thuận miệng, nghe Đào thị nói như vậy, cũng không giảng giải gì thêm. Không bao lâu, xe ngựa của Ngô gia cũng đến, người nhà họ thực không ít, cả trai lẫn gái, Dương thị thấy Đào thị, hai người liền rơm rớm nước mắt, bắt đầu nhớ tới nhiều chuyện của Ngô thị, càng nói lòng càng chua xót.
“Cửa thành khi nào thì mới mở a? Ta đi xuống tìm Lục Nhị ca.” Lâm Thận Chi chờ không kiên nhẫn, chuồn qua người Lâm Cẩn Dung, lưu loát xuống xe.
Lâm Cẩn Dung vén màn xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy Ngô Tương, Lục Giam đứng ở cách đó không xa thấp giọng nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng Lâm Thận Chi gọi, đều quay đầu đáp ứng. Lâm Cẩn Dung đang muốn buông mành, đã thấy đôi mắt đen láy sâu kín của Lục Giam hướng về phía nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, hướng hắn gật đầu nhẹ một cái, rồi buông màn xe.
Không bao lâu, ngoài xe vang lên thanh âm cửa mở nặng nề, Ngô Đại lão gia trầm giọng nói: “Nhanh đừng khóc, đi đường quan trọng hơn.” Vì thế Đào thị cùng Dương thị lúc này mới thu lệ, rồi trở về xe.
Vì đi phúng viếng, dọc theo đường đi mọi người tâm tình cũng không tốt, không có ai cố ý trì hoãn hành trình, cho nên đi đường rất nhanh. Tới trạm dịch, thời điểm dừng chân so với lần trước Lâm Cẩn Dung đến Thanh châu thuận lợi hơn rất nhiều. Người của Ngô gia chuẩn bị đầy đủ, đoàn người lại nhiều, đến điểm liền phân biệt thông báo cho hai nhà Lâm Lục, không cần chuẩn bị cơm canh, cứ ăn với bọn họ.
Thời tiết quá nóng, lại đi trên đường, nhóm nữ quyến đều không có khẩu vị, dùng bữa qua loa xong liền ngồi vây quanh nhàn thoại. Ngô Lăng lặng lẽ kéo kéo Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Trong phòng này vừa buồn lại nóng, còn có mùi lạ, thời điểm ta vừa mới tiến đến nhìn thấy góc sân có hoa nhài rất đẹp, chúng ta đến đó một chút, hái mấy đóa đặt ở trong phòng, ban đêm ngủ cũng ngon hơn.”
Lâm Cẩn Dung liền nhẹ giọng cùng Xuân Nha nói một câu, đi theo Ngô Lăng ra bên ngoài. Bên ngoài tuy rằng không mát mẻ, nhưng chung quy so với trong phòng bực bội thì cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dưới chân tường phía tây của góc vườn, quả nhiên có một bụi hoa nhài ước chừng cao nửa người, mùi thơm phác mũi, đóa hoa tuyết trắng dưới ánh sáng ban trưa lóe oánh nhuận nhàn nhạt, khiến phiền chán trong lòng người tiêu tan bớt một nửa.
Ngô Lăng ra lệnh ma ma lấy nước trong ở giếng bên cạnh, cùng Lâm Cẩn Dung chọn đóa hoa tươi nhất đẹp nhất nhẹ nhàng hái xuống, đặt ở trong nước, chuẩn bị sau đó gửi cho mọi người.
Chợt nghe người đứng cách đó không xa nói: “Các muội đang làm cái gì vậy?” Chính là Ngô Tương một mình đi tới: “Hoa nhài này mới nở, hái nhiều thêm mấy đóa, chia cho chúng ta một ít, trong phòng có mùi lạ, hơi khó ngửi.”
Ngô Lăng đứng dậy: “Đều có, Nhị ca từ đâu tới đây?”
Ngô Tương nói: “Ta vừa mới thỉnh an với nương ta, đi ra ngoài ngửi thấy hương hoa nhài liền tìm đến, vừa vặn thấy các muội ở đây.” Sau đó cố ý cùng Lâm Cẩn Dung chào hỏi: “Tứ muội muội, đã lâu chưa thấy muội, sau khi trở về có người nhà ta sẽ đi Giang Nam, muội có muốn gửi thư cho Dương Mạt không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta cũng muốn gửi cho nàng mấy thứ, chờ sau khi trở về sẽ sai người đưa qua.”
Ngô Tương có chút cảm khái: “Hiện tại rất khó gặp muội. Chúng ta ngày bé có nhiều bằng hữu, hiện tại rất nhiều người cũng không hay gặp.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, sau khi nàng đính ước, Đào thị xác thực không mấy khi mang nàng xuất môn làm khách nữa. Cho dù là xuất môn làm khách, tuổi tác đã lớn, cũng không thể tự tại giống như trước, cho nên Ngô Tương với nàng đúng là đã lâu chưa gặp nhau.
Ngô Lăng liền thấp giọng nói: “Nghị thân rồi, tuổi lớn, tất nhiên khó gặp. Giống như Dương Mạt, ngày bé thường xuyên tới nhà của ta, đính ước rồi trở về nhà, rất khó qua lại. Nếu muốn gặp nàng cũng không biết là đến khi nào nữa.”
Nói đến sinh ly tử biệt, không khí trong khoảng thời gian ngắn còn có chút ngưng trọng, Lâm Cẩn Dung ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Ngô Nhị ca, huynh có định đến kinh thành dự thi không?”
Nghe nàng nhắc tới điều này, Ngô Tương nhất thời hào hùng vạn trượng, ánh mắt tỏa sáng: “Có.” Đột nhiên lại nghĩ tới Lục Giam, liền đè thấp thanh âm nói: “Lục Giam thật sự không đi?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Nghe nói là như thế.”
Ngô Tương hỏi: “Hắn vì sao không đi? Ta cùng hắn có hẹn ước, ở trường thi phân tranh cao thấp, hắn không đi, còn so sánh thế nào nữa?”
“Nghe nói là Chư tiên sinh đề nghị hắn lại đọc sách vài năm, chính hắn cũng hiểu được trầm ổn một chút sẽ tốt hơn.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không?”
Ngô Tương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười bày ra tư thế mời.
Lâm Cẩn Dung rõ ràng nói: “Ngô Nhị ca, tính tình huynh sơ cuồng, người biết sẽ cảm thấy huynh có cá tính, rất thu hút; Nhưng nếu là người không biết, chỉ sợ sẽ đắc tội với người khác. Trong kinh không thể so với địa phận nhỏ bé của chúng ta, người hiển quý rất nhiều, huynh phải chú ý một chút.”
Ngô Tương nghĩ đến nàng sẽ nói về việc Lục Giam thi hay không thi, vì vậy chỉ vô tình nở nụ cười.
Ngô Lăng còn hiểu tốt xấu, hát đệm nói: “Nhị ca, lời này trong nhà cũng không ít người nhắc nhở huynh, hiện tại A Dung cũng nói như vậy, huynh còn không chú ý!”
“Tiểu cô nương chớ học nhóm phu nhân lải nhải.” Ngô Tương lười biếng hướng hai người chắp tay: “Ta đi trước.” Tùy tay cầm bát đựng hoa nhài trong tay ma ma bên cạnh nói: “Cảm tạ a, ta thay các muội chia cho những người khác.”
Ngô Lăng liền thật có lỗi nói: “A Dung, muội cũng hiểu tính tình của hắn, lúc trước hắn nói về chuyện khảo thí, muội đừng để ý.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.
Nghe nói Đào thị muốn về nhà mẹ đẻ, Lâm lão thái thái có chút mất hứng, thản nhiên nói: “Nay thời tiết nóng bức, trên đường đi sẽ vất vả, chờ nhập thu rồi nói sau.” Sau đó lại thở dài: “Năm kia con mới đi năm nay lại đòi đi tiếp, Đại tẩu cùng Nhị tẩu cũng rất nhiều năm không về nhà.” Ngụ ý đó là, ba nhi tức, hai người kia cũng chưa về nhà mẹ đẻ, Đào thị nhỏ nhất sao có thể có đãi ngộ đặc thù đây.
Đào thị trong lòng thầm hận, sao có thể so sánh như vậy? Hai người kia không trở về nhà mẹ đẻ, là vì nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng không thể bởi vì hai tẩu tử không trở về nhà mẹ đẻ, mà nàng lại không được đi trong khi khoảng cách tương đối gần. Nếu nói như vậy, Lâm Ngọc Trân lại càng không nên thường xuyên chạy về nhà ngoại như thế. Vì thế ôm một bụng tức giận về phòng, gọi Lâm Cẩn Dung đến bồi nàng nói chuyện giải sầu.
“Chúng ta không đi được, bảo Cung ma ma đi thay vậy, mang món cữu mẫu thích ăn nhất đi, nói vậy cữu mẫu cùng tỷ tỷ cũng sẽ thật cao hứng.” Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, rốt cuộc cuối cùng vẫn không kịp gặp mặt.
Tin tức Ngô thị qua đời truyền đến vào giữa trưa giữa tháng bảy, Đào thị lúc ấy khóc lóc thành tiếng, sau đó cố gắng nuốt nước mắt, đi đến An Nhạc đường, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi một chuyến này.
Lâm Cẩn Dung trước phái người thông tri Lâm Thận Chi về nhà, sau đó phân phó người thu thập hành lý, Lệ Chi có chút chần chờ: “Tiểu thư, không biết lão thái thái có đồng ý không?”
“Hẳn là có thể.” Lâm Cẩn Dung lúc này mới có chút không xác định. Năm đó Ngô thị qua đời, Đào thị xác thực không được cho phép đến Thanh châu, nàng tất nhiên cũng không đi theo, người đi là Lâm Tam lão gia cùng Lâm Thận Chi. Nhưng năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, với tình hình bây giờ của Đào thị, không thể tùy ý đến nhà mẹ đẻ thăm viếng thì có thể lý giải, nhưng Ngô thị là trưởng tẩu kiêm bà bà của trưởng nữ Đào thị, đến phúng viếng, là hợp tình hợp lý. Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Lệ Chi thở dài: “Tiểu thư, nô tỳ nói là người.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi xuống, một lát sau, nàng đứng dậy hướng về phía An Nhạc đường: “Các ngươi thu thập này nọ, ta đi nhìn xem.”
Đào thị đối diện với Lâm lão thái thái lau nước mắt: “Tuy rằng đã sớm biết tẩu tử không khỏe mạnh, nhưng cũng là lúc tốt lúc xấu, không nghĩ tới đột nhiên sẽ ra đi. Tẩu tử đối đãi với con rất tốt, đối đãi với A Âm cũng không có gì để soi mói……”
Lâm lão thái thái cùng đám người Chu thị nhịn không được đồng tình thở dài: “Đào Đại phu nhân là người tốt, tuổi còn trẻ như vậy, con cũng đừng quá thương tâm……”
Không khuyên thì thôi, vừa nói, Đào thị nhịn không được liền khóc thành tiếng, Lâm Cẩn Dung chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, thấp giọng khuyên giải an ủi.
Lâm lão thái thái tuổi đã cao, dù đồng tình, cũng không thích có người ở trước mặt khóc lóc sướt mướt, đặc biệt lại là vì tang sự, bà cảm thấy xui xẻo, liền hơi hơi nhíu mày: “Muốn đi thì nhanh thu thập các thứ đi.” Lại phân phó Chu thị: “Chuẩn bị một phần tang nghi, không được chậm trễ.”
Đào thị cảm kích đa tạ: “Nhi tức trở về thu dọn các thứ.”
Lâm Cẩn Dung vội thấp giọng nói: “Tổ mẫu, để con đi với mẫu thân được không?” Thấy đôi mắt lão mờ nhạt của Lâm lão thái thái tìm tòi nghiên cứu, nàng cúi mắt nhỏ giọng nói: “Cữu phụ, cữu mẫu vẫn đối đãi vô cùng tốt, mẫu thân thương tâm như vậy, Thất đệ còn muốn theo đi, con sợ không có người chiếu cố bọn họ.”
Lâm lão thái trầm mặc một lát, hướng nàng khoát tay áo, xem như đồng ý.
Vào lúc ban đêm, còn có người Ngô gia sai tới hỏi thăm, Lâm gia chuẩn bị khi nào thì đi Thanh châu, có muốn đi cùng không. Tiếp theo Lục gia cũng phái người đến, nói là chuẩn bị sai người đi phúng viếng, hỏi bọn họ khi nào thì xuất phát, để đi cùng nhau.
Đào thị bi thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy an ủi, đối với Lâm Cẩn Dung rơi lệ nhớ lại một vài kỷ niệm cũ với Ngô thị trước khi nàng xuất giá, nói đến chỗ thổn thức không khỏi đau lòng: “Đời này ta cũng chưa từng thấy tẩu tử đối tốt với tiểu cô như vậy, A Dung, người tốt mệnh không thọ, người tốt mệnh không thọ a!”
Lâm Cẩn Dung hồng đôi mắt, không nói gì vỗ về lưng Đào thị.
Một đêm không ngủ yên, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đào thị hai mắt thâm quầng đã dậy, dẫn nữ nhân đến từ biệt Lâm gia nhị lão, sau đó bước lên xe ngựa đến Thanh châu. Đi tới trước cửa thành, sắc trời không rõ, cửa thành còn chưa mở, sương sớm đọng trên tảng đá ven đường, Lâm Tam lão gia một bên sai người đi hỏi khi nào thì mở cửa thành, một bên đến hỏi Đào thị: “Là hẹn với Ngô gia, Lục gia ở đây sao? Tại sao còn chưa thấy người đến? Hôm nay nóng nực như vậy, dù sao vẫn nên xuất môn sớm mới tốt.”
Đào thị tâm tình không tốt, thản nhiên nói: “Dù sao cửa thành cũng còn chưa mở, đợi một chút cũng không sao.”
Đang nói, chỉ thấy có một cỗ xe ngựa đi tới, dừng lại trước xe ngựa của Lâm gia, một người lưu loát nhảy xuống, đi đến hành lễ: “Ngoại chất hành lễ cữu phụ, cữu mẫu. Thỉnh nén bi thương.” Chính là Lục Giam.
Lâm Tam lão gia hơi có chút ngạc nhiên: “Nha nha, sao lại là ngươi đi? Tổ phụ ngươi cho ngươi đi sao? Không phải đọc sách sao?”
Đào thị thấy hắn, tâm tình tốt hơn vài phần, nhân tiện nói: “Sao lại không thể là hắn? Theo ta thấy, hắn đi thực thích hợp.” Lục gia nể mặt nhạc mẫu tương lai, có gì không đúng? Học bài rất trọng yếu, nhưng nhân tình cũng trọng yếu không kém.
Lâm Tam lão gia cũng chỉ thuận miệng, nghe Đào thị nói như vậy, cũng không giảng giải gì thêm. Không bao lâu, xe ngựa của Ngô gia cũng đến, người nhà họ thực không ít, cả trai lẫn gái, Dương thị thấy Đào thị, hai người liền rơm rớm nước mắt, bắt đầu nhớ tới nhiều chuyện của Ngô thị, càng nói lòng càng chua xót.
“Cửa thành khi nào thì mới mở a? Ta đi xuống tìm Lục Nhị ca.” Lâm Thận Chi chờ không kiên nhẫn, chuồn qua người Lâm Cẩn Dung, lưu loát xuống xe.
Lâm Cẩn Dung vén màn xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy Ngô Tương, Lục Giam đứng ở cách đó không xa thấp giọng nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng Lâm Thận Chi gọi, đều quay đầu đáp ứng. Lâm Cẩn Dung đang muốn buông mành, đã thấy đôi mắt đen láy sâu kín của Lục Giam hướng về phía nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, hướng hắn gật đầu nhẹ một cái, rồi buông màn xe.
Không bao lâu, ngoài xe vang lên thanh âm cửa mở nặng nề, Ngô Đại lão gia trầm giọng nói: “Nhanh đừng khóc, đi đường quan trọng hơn.” Vì thế Đào thị cùng Dương thị lúc này mới thu lệ, rồi trở về xe.
Vì đi phúng viếng, dọc theo đường đi mọi người tâm tình cũng không tốt, không có ai cố ý trì hoãn hành trình, cho nên đi đường rất nhanh. Tới trạm dịch, thời điểm dừng chân so với lần trước Lâm Cẩn Dung đến Thanh châu thuận lợi hơn rất nhiều. Người của Ngô gia chuẩn bị đầy đủ, đoàn người lại nhiều, đến điểm liền phân biệt thông báo cho hai nhà Lâm Lục, không cần chuẩn bị cơm canh, cứ ăn với bọn họ.
Thời tiết quá nóng, lại đi trên đường, nhóm nữ quyến đều không có khẩu vị, dùng bữa qua loa xong liền ngồi vây quanh nhàn thoại. Ngô Lăng lặng lẽ kéo kéo Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Trong phòng này vừa buồn lại nóng, còn có mùi lạ, thời điểm ta vừa mới tiến đến nhìn thấy góc sân có hoa nhài rất đẹp, chúng ta đến đó một chút, hái mấy đóa đặt ở trong phòng, ban đêm ngủ cũng ngon hơn.”
Lâm Cẩn Dung liền nhẹ giọng cùng Xuân Nha nói một câu, đi theo Ngô Lăng ra bên ngoài. Bên ngoài tuy rằng không mát mẻ, nhưng chung quy so với trong phòng bực bội thì cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dưới chân tường phía tây của góc vườn, quả nhiên có một bụi hoa nhài ước chừng cao nửa người, mùi thơm phác mũi, đóa hoa tuyết trắng dưới ánh sáng ban trưa lóe oánh nhuận nhàn nhạt, khiến phiền chán trong lòng người tiêu tan bớt một nửa.
Ngô Lăng ra lệnh ma ma lấy nước trong ở giếng bên cạnh, cùng Lâm Cẩn Dung chọn đóa hoa tươi nhất đẹp nhất nhẹ nhàng hái xuống, đặt ở trong nước, chuẩn bị sau đó gửi cho mọi người.
Chợt nghe người đứng cách đó không xa nói: “Các muội đang làm cái gì vậy?” Chính là Ngô Tương một mình đi tới: “Hoa nhài này mới nở, hái nhiều thêm mấy đóa, chia cho chúng ta một ít, trong phòng có mùi lạ, hơi khó ngửi.”
Ngô Lăng đứng dậy: “Đều có, Nhị ca từ đâu tới đây?”
Ngô Tương nói: “Ta vừa mới thỉnh an với nương ta, đi ra ngoài ngửi thấy hương hoa nhài liền tìm đến, vừa vặn thấy các muội ở đây.” Sau đó cố ý cùng Lâm Cẩn Dung chào hỏi: “Tứ muội muội, đã lâu chưa thấy muội, sau khi trở về có người nhà ta sẽ đi Giang Nam, muội có muốn gửi thư cho Dương Mạt không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta cũng muốn gửi cho nàng mấy thứ, chờ sau khi trở về sẽ sai người đưa qua.”
Ngô Tương có chút cảm khái: “Hiện tại rất khó gặp muội. Chúng ta ngày bé có nhiều bằng hữu, hiện tại rất nhiều người cũng không hay gặp.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, sau khi nàng đính ước, Đào thị xác thực không mấy khi mang nàng xuất môn làm khách nữa. Cho dù là xuất môn làm khách, tuổi tác đã lớn, cũng không thể tự tại giống như trước, cho nên Ngô Tương với nàng đúng là đã lâu chưa gặp nhau.
Ngô Lăng liền thấp giọng nói: “Nghị thân rồi, tuổi lớn, tất nhiên khó gặp. Giống như Dương Mạt, ngày bé thường xuyên tới nhà của ta, đính ước rồi trở về nhà, rất khó qua lại. Nếu muốn gặp nàng cũng không biết là đến khi nào nữa.”
Nói đến sinh ly tử biệt, không khí trong khoảng thời gian ngắn còn có chút ngưng trọng, Lâm Cẩn Dung ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Ngô Nhị ca, huynh có định đến kinh thành dự thi không?”
Nghe nàng nhắc tới điều này, Ngô Tương nhất thời hào hùng vạn trượng, ánh mắt tỏa sáng: “Có.” Đột nhiên lại nghĩ tới Lục Giam, liền đè thấp thanh âm nói: “Lục Giam thật sự không đi?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Nghe nói là như thế.”
Ngô Tương hỏi: “Hắn vì sao không đi? Ta cùng hắn có hẹn ước, ở trường thi phân tranh cao thấp, hắn không đi, còn so sánh thế nào nữa?”
“Nghe nói là Chư tiên sinh đề nghị hắn lại đọc sách vài năm, chính hắn cũng hiểu được trầm ổn một chút sẽ tốt hơn.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không?”
Ngô Tương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười bày ra tư thế mời.
Lâm Cẩn Dung rõ ràng nói: “Ngô Nhị ca, tính tình huynh sơ cuồng, người biết sẽ cảm thấy huynh có cá tính, rất thu hút; Nhưng nếu là người không biết, chỉ sợ sẽ đắc tội với người khác. Trong kinh không thể so với địa phận nhỏ bé của chúng ta, người hiển quý rất nhiều, huynh phải chú ý một chút.”
Ngô Tương nghĩ đến nàng sẽ nói về việc Lục Giam thi hay không thi, vì vậy chỉ vô tình nở nụ cười.
Ngô Lăng còn hiểu tốt xấu, hát đệm nói: “Nhị ca, lời này trong nhà cũng không ít người nhắc nhở huynh, hiện tại A Dung cũng nói như vậy, huynh còn không chú ý!”
“Tiểu cô nương chớ học nhóm phu nhân lải nhải.” Ngô Tương lười biếng hướng hai người chắp tay: “Ta đi trước.” Tùy tay cầm bát đựng hoa nhài trong tay ma ma bên cạnh nói: “Cảm tạ a, ta thay các muội chia cho những người khác.”
Ngô Lăng liền thật có lỗi nói: “A Dung, muội cũng hiểu tính tình của hắn, lúc trước hắn nói về chuyện khảo thí, muội đừng để ý.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nghe nói Đào thị muốn về nhà mẹ đẻ, Lâm lão thái thái có chút mất hứng, thản nhiên nói: “Nay thời tiết nóng bức, trên đường đi sẽ vất vả, chờ nhập thu rồi nói sau.” Sau đó lại thở dài: “Năm kia con mới đi năm nay lại đòi đi tiếp, Đại tẩu cùng Nhị tẩu cũng rất nhiều năm không về nhà.” Ngụ ý đó là, ba nhi tức, hai người kia cũng chưa về nhà mẹ đẻ, Đào thị nhỏ nhất sao có thể có đãi ngộ đặc thù đây.
Đào thị trong lòng thầm hận, sao có thể so sánh như vậy? Hai người kia không trở về nhà mẹ đẻ, là vì nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng không thể bởi vì hai tẩu tử không trở về nhà mẹ đẻ, mà nàng lại không được đi trong khi khoảng cách tương đối gần. Nếu nói như vậy, Lâm Ngọc Trân lại càng không nên thường xuyên chạy về nhà ngoại như thế. Vì thế ôm một bụng tức giận về phòng, gọi Lâm Cẩn Dung đến bồi nàng nói chuyện giải sầu.
“Chúng ta không đi được, bảo Cung ma ma đi thay vậy, mang món cữu mẫu thích ăn nhất đi, nói vậy cữu mẫu cùng tỷ tỷ cũng sẽ thật cao hứng.” Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, rốt cuộc cuối cùng vẫn không kịp gặp mặt.
Tin tức Ngô thị qua đời truyền đến vào giữa trưa giữa tháng bảy, Đào thị lúc ấy khóc lóc thành tiếng, sau đó cố gắng nuốt nước mắt, đi đến An Nhạc đường, vô luận như thế nào nàng cũng phải đi một chuyến này.
Lâm Cẩn Dung trước phái người thông tri Lâm Thận Chi về nhà, sau đó phân phó người thu thập hành lý, Lệ Chi có chút chần chờ: “Tiểu thư, không biết lão thái thái có đồng ý không?”
“Hẳn là có thể.” Lâm Cẩn Dung lúc này mới có chút không xác định. Năm đó Ngô thị qua đời, Đào thị xác thực không được cho phép đến Thanh châu, nàng tất nhiên cũng không đi theo, người đi là Lâm Tam lão gia cùng Lâm Thận Chi. Nhưng năm đó là năm đó, hiện tại là hiện tại, với tình hình bây giờ của Đào thị, không thể tùy ý đến nhà mẹ đẻ thăm viếng thì có thể lý giải, nhưng Ngô thị là trưởng tẩu kiêm bà bà của trưởng nữ Đào thị, đến phúng viếng, là hợp tình hợp lý. Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái cũng không có lý do gì để cự tuyệt.
Lệ Chi thở dài: “Tiểu thư, nô tỳ nói là người.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi xuống, một lát sau, nàng đứng dậy hướng về phía An Nhạc đường: “Các ngươi thu thập này nọ, ta đi nhìn xem.”
Đào thị đối diện với Lâm lão thái thái lau nước mắt: “Tuy rằng đã sớm biết tẩu tử không khỏe mạnh, nhưng cũng là lúc tốt lúc xấu, không nghĩ tới đột nhiên sẽ ra đi. Tẩu tử đối đãi với con rất tốt, đối đãi với A Âm cũng không có gì để soi mói……”
Lâm lão thái thái cùng đám người Chu thị nhịn không được đồng tình thở dài: “Đào Đại phu nhân là người tốt, tuổi còn trẻ như vậy, con cũng đừng quá thương tâm……”
Không khuyên thì thôi, vừa nói, Đào thị nhịn không được liền khóc thành tiếng, Lâm Cẩn Dung chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, thấp giọng khuyên giải an ủi.
Lâm lão thái thái tuổi đã cao, dù đồng tình, cũng không thích có người ở trước mặt khóc lóc sướt mướt, đặc biệt lại là vì tang sự, bà cảm thấy xui xẻo, liền hơi hơi nhíu mày: “Muốn đi thì nhanh thu thập các thứ đi.” Lại phân phó Chu thị: “Chuẩn bị một phần tang nghi, không được chậm trễ.”
Đào thị cảm kích đa tạ: “Nhi tức trở về thu dọn các thứ.”
Lâm Cẩn Dung vội thấp giọng nói: “Tổ mẫu, để con đi với mẫu thân được không?” Thấy đôi mắt lão mờ nhạt của Lâm lão thái thái tìm tòi nghiên cứu, nàng cúi mắt nhỏ giọng nói: “Cữu phụ, cữu mẫu vẫn đối đãi vô cùng tốt, mẫu thân thương tâm như vậy, Thất đệ còn muốn theo đi, con sợ không có người chiếu cố bọn họ.”
Lâm lão thái trầm mặc một lát, hướng nàng khoát tay áo, xem như đồng ý.
Vào lúc ban đêm, còn có người Ngô gia sai tới hỏi thăm, Lâm gia chuẩn bị khi nào thì đi Thanh châu, có muốn đi cùng không. Tiếp theo Lục gia cũng phái người đến, nói là chuẩn bị sai người đi phúng viếng, hỏi bọn họ khi nào thì xuất phát, để đi cùng nhau.
Đào thị bi thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy an ủi, đối với Lâm Cẩn Dung rơi lệ nhớ lại một vài kỷ niệm cũ với Ngô thị trước khi nàng xuất giá, nói đến chỗ thổn thức không khỏi đau lòng: “Đời này ta cũng chưa từng thấy tẩu tử đối tốt với tiểu cô như vậy, A Dung, người tốt mệnh không thọ, người tốt mệnh không thọ a!”
Lâm Cẩn Dung hồng đôi mắt, không nói gì vỗ về lưng Đào thị.
Một đêm không ngủ yên, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đào thị hai mắt thâm quầng đã dậy, dẫn nữ nhân đến từ biệt Lâm gia nhị lão, sau đó bước lên xe ngựa đến Thanh châu. Đi tới trước cửa thành, sắc trời không rõ, cửa thành còn chưa mở, sương sớm đọng trên tảng đá ven đường, Lâm Tam lão gia một bên sai người đi hỏi khi nào thì mở cửa thành, một bên đến hỏi Đào thị: “Là hẹn với Ngô gia, Lục gia ở đây sao? Tại sao còn chưa thấy người đến? Hôm nay nóng nực như vậy, dù sao vẫn nên xuất môn sớm mới tốt.”
Đào thị tâm tình không tốt, thản nhiên nói: “Dù sao cửa thành cũng còn chưa mở, đợi một chút cũng không sao.”
Đang nói, chỉ thấy có một cỗ xe ngựa đi tới, dừng lại trước xe ngựa của Lâm gia, một người lưu loát nhảy xuống, đi đến hành lễ: “Ngoại chất hành lễ cữu phụ, cữu mẫu. Thỉnh nén bi thương.” Chính là Lục Giam.
Lâm Tam lão gia hơi có chút ngạc nhiên: “Nha nha, sao lại là ngươi đi? Tổ phụ ngươi cho ngươi đi sao? Không phải đọc sách sao?”
Đào thị thấy hắn, tâm tình tốt hơn vài phần, nhân tiện nói: “Sao lại không thể là hắn? Theo ta thấy, hắn đi thực thích hợp.” Lục gia nể mặt nhạc mẫu tương lai, có gì không đúng? Học bài rất trọng yếu, nhưng nhân tình cũng trọng yếu không kém.
Lâm Tam lão gia cũng chỉ thuận miệng, nghe Đào thị nói như vậy, cũng không giảng giải gì thêm. Không bao lâu, xe ngựa của Ngô gia cũng đến, người nhà họ thực không ít, cả trai lẫn gái, Dương thị thấy Đào thị, hai người liền rơm rớm nước mắt, bắt đầu nhớ tới nhiều chuyện của Ngô thị, càng nói lòng càng chua xót.
“Cửa thành khi nào thì mới mở a? Ta đi xuống tìm Lục Nhị ca.” Lâm Thận Chi chờ không kiên nhẫn, chuồn qua người Lâm Cẩn Dung, lưu loát xuống xe.
Lâm Cẩn Dung vén màn xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy Ngô Tương, Lục Giam đứng ở cách đó không xa thấp giọng nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng Lâm Thận Chi gọi, đều quay đầu đáp ứng. Lâm Cẩn Dung đang muốn buông mành, đã thấy đôi mắt đen láy sâu kín của Lục Giam hướng về phía nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, hướng hắn gật đầu nhẹ một cái, rồi buông màn xe.
Không bao lâu, ngoài xe vang lên thanh âm cửa mở nặng nề, Ngô Đại lão gia trầm giọng nói: “Nhanh đừng khóc, đi đường quan trọng hơn.” Vì thế Đào thị cùng Dương thị lúc này mới thu lệ, rồi trở về xe.
Vì đi phúng viếng, dọc theo đường đi mọi người tâm tình cũng không tốt, không có ai cố ý trì hoãn hành trình, cho nên đi đường rất nhanh. Tới trạm dịch, thời điểm dừng chân so với lần trước Lâm Cẩn Dung đến Thanh châu thuận lợi hơn rất nhiều. Người của Ngô gia chuẩn bị đầy đủ, đoàn người lại nhiều, đến điểm liền phân biệt thông báo cho hai nhà Lâm Lục, không cần chuẩn bị cơm canh, cứ ăn với bọn họ.
Thời tiết quá nóng, lại đi trên đường, nhóm nữ quyến đều không có khẩu vị, dùng bữa qua loa xong liền ngồi vây quanh nhàn thoại. Ngô Lăng lặng lẽ kéo kéo Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Trong phòng này vừa buồn lại nóng, còn có mùi lạ, thời điểm ta vừa mới tiến đến nhìn thấy góc sân có hoa nhài rất đẹp, chúng ta đến đó một chút, hái mấy đóa đặt ở trong phòng, ban đêm ngủ cũng ngon hơn.”
Lâm Cẩn Dung liền nhẹ giọng cùng Xuân Nha nói một câu, đi theo Ngô Lăng ra bên ngoài. Bên ngoài tuy rằng không mát mẻ, nhưng chung quy so với trong phòng bực bội thì cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, dưới chân tường phía tây của góc vườn, quả nhiên có một bụi hoa nhài ước chừng cao nửa người, mùi thơm phác mũi, đóa hoa tuyết trắng dưới ánh sáng ban trưa lóe oánh nhuận nhàn nhạt, khiến phiền chán trong lòng người tiêu tan bớt một nửa.
Ngô Lăng ra lệnh ma ma lấy nước trong ở giếng bên cạnh, cùng Lâm Cẩn Dung chọn đóa hoa tươi nhất đẹp nhất nhẹ nhàng hái xuống, đặt ở trong nước, chuẩn bị sau đó gửi cho mọi người.
Chợt nghe người đứng cách đó không xa nói: “Các muội đang làm cái gì vậy?” Chính là Ngô Tương một mình đi tới: “Hoa nhài này mới nở, hái nhiều thêm mấy đóa, chia cho chúng ta một ít, trong phòng có mùi lạ, hơi khó ngửi.”
Ngô Lăng đứng dậy: “Đều có, Nhị ca từ đâu tới đây?”
Ngô Tương nói: “Ta vừa mới thỉnh an với nương ta, đi ra ngoài ngửi thấy hương hoa nhài liền tìm đến, vừa vặn thấy các muội ở đây.” Sau đó cố ý cùng Lâm Cẩn Dung chào hỏi: “Tứ muội muội, đã lâu chưa thấy muội, sau khi trở về có người nhà ta sẽ đi Giang Nam, muội có muốn gửi thư cho Dương Mạt không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta cũng muốn gửi cho nàng mấy thứ, chờ sau khi trở về sẽ sai người đưa qua.”
Ngô Tương có chút cảm khái: “Hiện tại rất khó gặp muội. Chúng ta ngày bé có nhiều bằng hữu, hiện tại rất nhiều người cũng không hay gặp.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, sau khi nàng đính ước, Đào thị xác thực không mấy khi mang nàng xuất môn làm khách nữa. Cho dù là xuất môn làm khách, tuổi tác đã lớn, cũng không thể tự tại giống như trước, cho nên Ngô Tương với nàng đúng là đã lâu chưa gặp nhau.
Ngô Lăng liền thấp giọng nói: “Nghị thân rồi, tuổi lớn, tất nhiên khó gặp. Giống như Dương Mạt, ngày bé thường xuyên tới nhà của ta, đính ước rồi trở về nhà, rất khó qua lại. Nếu muốn gặp nàng cũng không biết là đến khi nào nữa.”
Nói đến sinh ly tử biệt, không khí trong khoảng thời gian ngắn còn có chút ngưng trọng, Lâm Cẩn Dung ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Ngô Nhị ca, huynh có định đến kinh thành dự thi không?”
Nghe nàng nhắc tới điều này, Ngô Tương nhất thời hào hùng vạn trượng, ánh mắt tỏa sáng: “Có.” Đột nhiên lại nghĩ tới Lục Giam, liền đè thấp thanh âm nói: “Lục Giam thật sự không đi?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Nghe nói là như thế.”
Ngô Tương hỏi: “Hắn vì sao không đi? Ta cùng hắn có hẹn ước, ở trường thi phân tranh cao thấp, hắn không đi, còn so sánh thế nào nữa?”
“Nghe nói là Chư tiên sinh đề nghị hắn lại đọc sách vài năm, chính hắn cũng hiểu được trầm ổn một chút sẽ tốt hơn.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, ta có câu này không biết có nên nói hay không?”
Ngô Tương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười bày ra tư thế mời.
Lâm Cẩn Dung rõ ràng nói: “Ngô Nhị ca, tính tình huynh sơ cuồng, người biết sẽ cảm thấy huynh có cá tính, rất thu hút; Nhưng nếu là người không biết, chỉ sợ sẽ đắc tội với người khác. Trong kinh không thể so với địa phận nhỏ bé của chúng ta, người hiển quý rất nhiều, huynh phải chú ý một chút.”
Ngô Tương nghĩ đến nàng sẽ nói về việc Lục Giam thi hay không thi, vì vậy chỉ vô tình nở nụ cười.
Ngô Lăng còn hiểu tốt xấu, hát đệm nói: “Nhị ca, lời này trong nhà cũng không ít người nhắc nhở huynh, hiện tại A Dung cũng nói như vậy, huynh còn không chú ý!”
“Tiểu cô nương chớ học nhóm phu nhân lải nhải.” Ngô Tương lười biếng hướng hai người chắp tay: “Ta đi trước.” Tùy tay cầm bát đựng hoa nhài trong tay ma ma bên cạnh nói: “Cảm tạ a, ta thay các muội chia cho những người khác.”
Ngô Lăng liền thật có lỗi nói: “A Dung, muội cũng hiểu tính tình của hắn, lúc trước hắn nói về chuyện khảo thí, muội đừng để ý.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.