Trong phòng ánh sáng hôn ám, màn sắc đỏ thẫm có vẻ hơi hơi ảm đạm, cách giường không xa là hai chậu than lớn làm bằng đồng, trong chậu than có chỉ bạc đang cháy đỏ, nhiệt khí như muốn hun người, lư hương làm bằng sứ men xanh ở một góc tản mát ra mùi hương có chút ngọt ngấy, hơi thở vừa nóng vừa ngọt, làm cho người ta có chút khó chịu.
Lục Giam từ trong thư phòng sáng ngời, không khí lại có chút trong trẻo lạnh lùng lại đây, hơi có chút không thích ứng, trầm giọng phân phó: “Tắt hương đi. Vén mành lên để hít thở không khí, chậu than đặt ra xa một chút.”
Quế ma ma thập phần bất mãn. Bên ngoài thay đổi sắc trời, gió bấc vù vù thổi mạnh, người này lại không thoải mái, còn không phải quá mức ấm áp rồi sao? Lục Giam bất quá là nam tử trẻ tuổi mới thành thân, làm sao hiểu được việc hết lòng yêu thương chiếu cố người khác? Vì thế cũng chỉ tắt hương, dịch chậu than, lại càng không muốn vén rèm lên nhìn.
Lệ Chi do dự một chút, cùng Quế Viên đem chậu than ra xa một chút, rồi nhìn người đứng ở một bên nói: “Nhị gia, phu nhân bên kia còn chờ người đáp lời.”
Vài người trong lòng đều tức giận. Lục Giam hiểu được, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu: “Phu nhân nơi đó ta sẽ tự mình đi qua nói, ngươi nhấc mành lên để hít thở không khí. Trong phòng vừa nóng lại đầy mùi hương, bản thân ta cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới các thiếu phu nhân của các ngươi.” Nói xong hướng tới trước giường, nhẹ nhàng nhấc màn lên, thăm dò nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn, ủ mình trong chăn, vẫn không nhúc nhích.
Lục Giam vươn tay sờ cái trán của nàng, nhỏ giọng hỏi: “A Dung, nàng làm sao không thoải mái?”
Lệ Chi cùng Quế ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, Lệ Chi đi tới cạnh cửa, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đem mành vắt trên nóc cửa.
Lục Giam sờ trán Lâm Cẩn Dung thấy không nóng, mà trong phòng cũng không còn những người khác, liền cúi người xuống dùng trán của mình đặt lên trán của Lâm Cẩn Dung: “Để ta thử xem có nóng hay không?”
Lâm Cẩn Dung nghiêng người né tránh đầu hắn, kéo chăn che mặt, cuộn mình thành một đoàn. Lục Giam thu hồi tay cùng đầu, ở bên người nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nàng đến tột cùng làm sao không thoải mái?”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ta toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, trong chốt lát không thể nói rõ ràng.”
Toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, còn không thể nói rõ ràng, chẳng phải là trong lòng không thoải mái sao. Lục Giam khe khẽ thở dài: “Vậy cơm chiều nàng muốn ăn cái gì? Ta sai người làm cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị gia không cần phải lo lắng, chàng đi ăn cơm trước đi, mẫu thân đang chờ ở nơi đó.”
Lục Giam đứng một lát, rầu rĩ nói: “Vậy nàng trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người thỉnh đại phu.”
Lệ Chi bên ngoài nghe thấy khó chịu vô cùng. Thiếu phu nhân rõ ràng chính là trong lòng không thoải mái, Nhị gia này, chẳng lẽ nói một tiếng ta biết nàng ủy khuất, vất vả, nàng bị khó dễ, sẽ thiếu mất một ngón tay hay một ngón chân sao? Nhưng hắn lại không nói. Cũng khó trách thiếu phu nhân nín thở tĩnh khí. Dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn, có những chuyện có thể nói với Lâm Cẩn Dung, nhưng với Lục Giam thì không thể, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Quế ma ma cũng có suy nghĩ riêng của mình, đợi Lục Giam ra khỏi phòng, liền tiến lên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, người đang đầy bụng sao? Lão nô đã nấu canh sơn tra, nếu uống vào sẽ khỏe hơn. Phu nhân nếu biết người không thoải mái phải thỉnh đại phủ, còn không lập tức tới cửa thăm người sao?” Ý tứ này chính là nhi tức, có thể nhịn thì nhịn một chút, đừng tùy tiện thỉnh đại phu. Lúc này không thể so với ngày thường, trong lúc tân hôn lại tìm đại phu, thật không tốt; Thứ hai lại vừa vặn gặp phải mấy sự việc kia, thấy thế nào đều cố ý đối chọi với hai vị phu nhân, thật sự là không ổn.
Ở Lục gia, người chỉ biết nhẫn không biết phản kích sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Lâm Cẩn Dung thật sự không thể nói với Quế ma ma, thở dài, từ từ nhắm hai mắt không nói gì.
Lệ Chi vội nói: “Còn làm phiền ma ma đem canh sơn tra đến, ta sẽ khuyên thiếu phu nhân.”
“Ngươi nhất định phải khuyên nàng. Bằng không người bên ngoài không biết sẽ đơm đặt thế nào nữa đây.” Quế ma ma luôn mãi dặn dò Lệ Chi, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài.
Lệ Chi tiến lên đi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, Nhị gia mặc dù không nói, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu người có thể buông bỏ, hắn chắc chắn sẽ vô hạn cảm kích.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Lệ Chi, ta đã nhẫn nhưng người khác đâu có buông tha, nếu không thể chịu đựng nổi, thì sao có thể buông bỏ được. Tối thiểu cũng nên để hắn hiểu được người đứng giữa rất khó xử, hắn là nhi tử còn như thế, ta là nhi tức thì có năng lực làm được bao nhiêu? Huống chi, người khiến hắn khó xử cũng không phải là ta. Ta muốn xen vào, người khó xử lại là ta.” Người bức Lục Giam đầu tiên là Đồ thị, tiếp theo là Lâm Ngọc Trân. Nàng đơn giản chính là khiến hắn thường thường bị người ta ép buộc, nướng trên lửa nóng, tư vị khổ sở nói không nên lời.
Ý tứ của Lâm Cẩn Dung Lệ Chi biết, cũng tốt hơn nhiều so với nàng đi cầu quản sự ma ma trong phủ làm gì đó, người ta rõ ràng là nhấc tay chi lao, càng làm bộ như khó xử, dày vò nửa ngày mới giúp đỡ nàng một chút, thể nào cũng nhắc nhở nàng phải nhớ kỹ việc này không dễ. Đúng là có đạo lý như vậy, không biết khó xử sẽ không biết ưu điểm, nếu Lục Giam không biết người đứng giữa có đủ loại mệt mỏi, ngày sau sẽ không biết tốt xấu, hoặc chính là không hiểu đến, lại không biết khó xử đến mức nào, sẽ không thể thông cảm. Lệ Chi khe khẽ thở dài: “Dù vậy người không thể quá cứng rắn, thời điểm nên buông lỏng thì cũng nên buông lỏng.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đã biết, chẳng lẽ ta nằm trong phòng cả đời, bệnh cả đời sao? Ta hiểu được đạo lý có chừng có mực.”
Lục Giam ra cửa viện, trước gọi Trường Thọ tới dặn dò vài câu mới đến chỗ của Lâm Ngọc Trân, đứng bên ngoài một lát mới đi vào, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đã ngồi chờ trước bàn, thấy hắn tiến vào, Lâm Ngọc Trân chỉ thản nhiên liếc hắn một cái liền nghiêng mặt qua một bên, đợi hắn hành lễ vấn an xong thản nhiên “Ân” một tiếng, kiêu căng nói không nên lời. Lục Vân thì tỏ vẻ không có việc gì cười nói: “Nhị tẩu đâu?”
Lục Giam nói: “Nàng không thoải mái. Ước chừng là cảm lạnh.”
Khéo như vậy sao? Lục Vân trong lòng nói thầm một chút, quan tâm nói: “Vậy đã thỉnh đại phu chưa?”
“Đã bảo Trường Thọ đi thỉnh.”
Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, Lục Vân nhẹ nhàng túm túm tay áo nàng, đứng dậy cười nói: “Để ta đi thăm nàng, bảo người phòng bếp nấu canh bổ cho nàng, nàng vừa mới gả vào cửa, chắc hẳn cũng ngượng ngùng mở miệng.”
Lâm Ngọc Trân chỉ cảm thấy vô hạn phiền chán cùng phẫn nộ, vốn trông cậy vào Lâm Cẩn Dung giúp nàng giữ chặt Lục Giam, đối phó những người khác, kết quả Lâm Cẩn Dung vào cửa cái gì cũng chưa làm, trước hết cùng nàng ầm ỹ một trận, sau đó lại dùng hình thức này để chống đối. Loại oai phong tà khí này tuyệt đối không thể dung túng! Vì thế đánh gãy lời Lục Vân: “Ăn cơm trước đi. Ăn cơm rồi nói sau, đợi đã lâu, đồ ăn đều lạnh rồi.”
Lục Giam rũ mắt xuống trầm mặc một lát, đứng dậy nói: “Mẫu thân, các người ăn trước đi, muội muội cũng đừng đi một chuyến này, ta sẽ đi an bài.” Nói xong hành lễ lui ra ngoài. Chân trước vừa bước ra cửa, chợt nghe phía sau có thanh âm rơi đũa. Hắn thoáng dừng một chút, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân tức giận đến run lên: “Thấy không, thật không biết xấu hổ, đều ở trước mặt ta làm bộ làm tịch.”
“Ca ca không phải tự mình tới rồi sao? Chứng tỏ hắn vẫn thực coi trọng người.” Lục Vân trầm tư nói: “Nghĩ đến Nhị tẩu nếu không phải thật sự bị bệnh, chính là có liên quan đến người kia. Không biết buổi chiều Huệ ma ma đi qua đã nói những gì, ta đã nhiều ngày nghĩ tới sẽ điều Phương Trúc qua đó, chờ ca ca đến chỗ của Chư tiên sinh sẽ tiến hành thu xếp.”
Người cài cắm vào trong phòng Lâm Cẩn Dung thập phần trọng yếu, cũng phải chọn lý do ổn thỏa. Nếu an bài ma ma lớn tuổi đi vào, các ma ma ỷ vào tư cách thâm niên thường khoa tay múa chân, không chiếm được tín nhiệm, cũng đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta phản cảm, người bên ngoài đàm tiếu, chỉ sợ Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cũng không nguyện ý, chắc chắn sẽ nhiễu loạn trước tiên; Nếu phái nha hoàn tuổi còn nhỏ đến, thứ nhất tuổi trẻ không làm được việc, thứ hai dễ dàng khiến cho người khác đoán được tâm tư, không chiếm được tín nhiệm đồng thời còn không thể bước vào buồng trong. Lâm Cẩn Dung tùy tiện động tay chân một chút là có thể thu thập, Lâm gia còn không đứng về phía Lâm Ngọc Trân, không có tác dụng, chuyện tình sẽ trở nên xấu hơn.
Chỉ có Phương Trúc là thích hợp nhất. Phương Trúc năm nay hai mươi lăm, từ nhỏ đã đi theo bên người Lâm Ngọc Trân, am hiểu ý tứ, hào phóng khéo léo, ở Giang Nam thời điểm chiếu cố Lục Giam không ít, sau đó Lục Giam cũng dần lớn lên, Lâm Ngọc Trân mới điều nàng đi phối hôn với một tiểu quản sự. Nàng cùng Lục Giam có tình nghĩa chủ tớ, cũng được Lục Giam kính trọng, làm người ổn thỏa, lại thành gia lập thất, có hài tử, ở Lục gia từ trên xuống dưới đều rất quen thuộc, được người yêu mến, nếu trở thành người bên trong hay bên ngoài viện của Lâm Cẩn Dung làm người truyền là thích hợp nhất. Điểm mấu chốt là Phương Trúc đối với Lâm Ngọc Trân tuyệt đối trung thành.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Nếu phái nàng đi, thì bảo nàng lại đây cùng ta nói chuyện.”
Lục Vân liền gắp thức ăn cho nàng: “Nương, ăn cơm đi. Vô luận như thế nào, cũng không thể không ăn cơm, người nếu chọc tức thân mình, lại khiến người khác vừa ý.” Đợi cho Lâm Ngọc Trân ăn chút đồ ăn xong, mới lại khuyên nàng: “Hiện nay, vô luận như thế nào đều nên đến thăm tẩu tử. Nàng thật sự bị bệnh cũng thế, mà giả bệnh cũng thế, người đều phải tỏ vẻ quan tâm, không thể khiến người ta chế giễu.”
Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Nàng không phải rất lợi hại, không coi ai ra gì sao? Làm sao cần ta thay nàng làm chỗ dựa?”
Lục Vân có chút sầu lo nói: “Nương, nếu chỉ có một mình nàng thì không sao. Nhưng Nhị ca vì sao không ở lại đây ăn cơm? Không phải là trở về bồi nàng sao?” Vậy chứng minh điều gì đây, Lục Giam để ý Lâm Cẩn Dung, một người là thân chất nữ, một người là dưỡng tử, nếu bị bệnh nên tỏ vẻ an ủi, không phải thời điểm giận dỗi, nếu không sẽ bị coi là người tâm tư rét lạnh.
Lục Vân liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào chính nàng cũng phải đi một chuyến.
Không nói tới mẫu tử hai người thương lượng ứng đối việc này thế nào, lại nói Lục Giam ra sân, trong lòng phiền muộn không chịu nổi, vừa vặn gặp Lục Luân, quấn quít muốn đến chỗ hắn dùng cơm chiều, chỉ đành phải nói: “Nhị tẩu đệ đang bị bệnh, đang chờ đại phu đến khám, ngày khác đi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên bị bệnh?” Suy ngẫm lại cũng hiểu được, nhân tiện nói: “Nhị ca vì sao không đi hỏi tổ phụ?” Chỉ cần Lục lão ông ra tay, bảo đảm liền an tâm. Lục Giam lắc đầu: “Đây là chuyện của chính ta, không có đạo lý việc gì cũng hỏi ý kiến của tổ phụ.” Thấy Lục Luân còn muốn khuyên nữa, liền cười hỏi: “Lục Thiện thế nào rồi?”
Trong phòng ánh sáng hôn ám, màn sắc đỏ thẫm có vẻ hơi hơi ảm đạm, cách giường không xa là hai chậu than lớn làm bằng đồng, trong chậu than có chỉ bạc đang cháy đỏ, nhiệt khí như muốn hun người, lư hương làm bằng sứ men xanh ở một góc tản mát ra mùi hương có chút ngọt ngấy, hơi thở vừa nóng vừa ngọt, làm cho người ta có chút khó chịu.
Lục Giam từ trong thư phòng sáng ngời, không khí lại có chút trong trẻo lạnh lùng lại đây, hơi có chút không thích ứng, trầm giọng phân phó: “Tắt hương đi. Vén mành lên để hít thở không khí, chậu than đặt ra xa một chút.”
Quế ma ma thập phần bất mãn. Bên ngoài thay đổi sắc trời, gió bấc vù vù thổi mạnh, người này lại không thoải mái, còn không phải quá mức ấm áp rồi sao? Lục Giam bất quá là nam tử trẻ tuổi mới thành thân, làm sao hiểu được việc hết lòng yêu thương chiếu cố người khác? Vì thế cũng chỉ tắt hương, dịch chậu than, lại càng không muốn vén rèm lên nhìn.
Lệ Chi do dự một chút, cùng Quế Viên đem chậu than ra xa một chút, rồi nhìn người đứng ở một bên nói: “Nhị gia, phu nhân bên kia còn chờ người đáp lời.”
Vài người trong lòng đều tức giận. Lục Giam hiểu được, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu: “Phu nhân nơi đó ta sẽ tự mình đi qua nói, ngươi nhấc mành lên để hít thở không khí. Trong phòng vừa nóng lại đầy mùi hương, bản thân ta cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới các thiếu phu nhân của các ngươi.” Nói xong hướng tới trước giường, nhẹ nhàng nhấc màn lên, thăm dò nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn, ủ mình trong chăn, vẫn không nhúc nhích.
Lục Giam vươn tay sờ cái trán của nàng, nhỏ giọng hỏi: “A Dung, nàng làm sao không thoải mái?”
Lệ Chi cùng Quế ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, Lệ Chi đi tới cạnh cửa, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đem mành vắt trên nóc cửa.
Lục Giam sờ trán Lâm Cẩn Dung thấy không nóng, mà trong phòng cũng không còn những người khác, liền cúi người xuống dùng trán của mình đặt lên trán của Lâm Cẩn Dung: “Để ta thử xem có nóng hay không?”
Lâm Cẩn Dung nghiêng người né tránh đầu hắn, kéo chăn che mặt, cuộn mình thành một đoàn. Lục Giam thu hồi tay cùng đầu, ở bên người nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nàng đến tột cùng làm sao không thoải mái?”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ta toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, trong chốt lát không thể nói rõ ràng.”
Toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, còn không thể nói rõ ràng, chẳng phải là trong lòng không thoải mái sao. Lục Giam khe khẽ thở dài: “Vậy cơm chiều nàng muốn ăn cái gì? Ta sai người làm cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị gia không cần phải lo lắng, chàng đi ăn cơm trước đi, mẫu thân đang chờ ở nơi đó.”
Lục Giam đứng một lát, rầu rĩ nói: “Vậy nàng trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người thỉnh đại phu.”
Lệ Chi bên ngoài nghe thấy khó chịu vô cùng. Thiếu phu nhân rõ ràng chính là trong lòng không thoải mái, Nhị gia này, chẳng lẽ nói một tiếng ta biết nàng ủy khuất, vất vả, nàng bị khó dễ, sẽ thiếu mất một ngón tay hay một ngón chân sao? Nhưng hắn lại không nói. Cũng khó trách thiếu phu nhân nín thở tĩnh khí. Dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn, có những chuyện có thể nói với Lâm Cẩn Dung, nhưng với Lục Giam thì không thể, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Quế ma ma cũng có suy nghĩ riêng của mình, đợi Lục Giam ra khỏi phòng, liền tiến lên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, người đang đầy bụng sao? Lão nô đã nấu canh sơn tra, nếu uống vào sẽ khỏe hơn. Phu nhân nếu biết người không thoải mái phải thỉnh đại phủ, còn không lập tức tới cửa thăm người sao?” Ý tứ này chính là nhi tức, có thể nhịn thì nhịn một chút, đừng tùy tiện thỉnh đại phu. Lúc này không thể so với ngày thường, trong lúc tân hôn lại tìm đại phu, thật không tốt; Thứ hai lại vừa vặn gặp phải mấy sự việc kia, thấy thế nào đều cố ý đối chọi với hai vị phu nhân, thật sự là không ổn.
Ở Lục gia, người chỉ biết nhẫn không biết phản kích sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Lâm Cẩn Dung thật sự không thể nói với Quế ma ma, thở dài, từ từ nhắm hai mắt không nói gì.
Lệ Chi vội nói: “Còn làm phiền ma ma đem canh sơn tra đến, ta sẽ khuyên thiếu phu nhân.”
“Ngươi nhất định phải khuyên nàng. Bằng không người bên ngoài không biết sẽ đơm đặt thế nào nữa đây.” Quế ma ma luôn mãi dặn dò Lệ Chi, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài.
Lệ Chi tiến lên đi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, Nhị gia mặc dù không nói, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu người có thể buông bỏ, hắn chắc chắn sẽ vô hạn cảm kích.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Lệ Chi, ta đã nhẫn nhưng người khác đâu có buông tha, nếu không thể chịu đựng nổi, thì sao có thể buông bỏ được. Tối thiểu cũng nên để hắn hiểu được người đứng giữa rất khó xử, hắn là nhi tử còn như thế, ta là nhi tức thì có năng lực làm được bao nhiêu? Huống chi, người khiến hắn khó xử cũng không phải là ta. Ta muốn xen vào, người khó xử lại là ta.” Người bức Lục Giam đầu tiên là Đồ thị, tiếp theo là Lâm Ngọc Trân. Nàng đơn giản chính là khiến hắn thường thường bị người ta ép buộc, nướng trên lửa nóng, tư vị khổ sở nói không nên lời.
Ý tứ của Lâm Cẩn Dung Lệ Chi biết, cũng tốt hơn nhiều so với nàng đi cầu quản sự ma ma trong phủ làm gì đó, người ta rõ ràng là nhấc tay chi lao, càng làm bộ như khó xử, dày vò nửa ngày mới giúp đỡ nàng một chút, thể nào cũng nhắc nhở nàng phải nhớ kỹ việc này không dễ. Đúng là có đạo lý như vậy, không biết khó xử sẽ không biết ưu điểm, nếu Lục Giam không biết người đứng giữa có đủ loại mệt mỏi, ngày sau sẽ không biết tốt xấu, hoặc chính là không hiểu đến, lại không biết khó xử đến mức nào, sẽ không thể thông cảm. Lệ Chi khe khẽ thở dài: “Dù vậy người không thể quá cứng rắn, thời điểm nên buông lỏng thì cũng nên buông lỏng.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đã biết, chẳng lẽ ta nằm trong phòng cả đời, bệnh cả đời sao? Ta hiểu được đạo lý có chừng có mực.”
Lục Giam ra cửa viện, trước gọi Trường Thọ tới dặn dò vài câu mới đến chỗ của Lâm Ngọc Trân, đứng bên ngoài một lát mới đi vào, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đã ngồi chờ trước bàn, thấy hắn tiến vào, Lâm Ngọc Trân chỉ thản nhiên liếc hắn một cái liền nghiêng mặt qua một bên, đợi hắn hành lễ vấn an xong thản nhiên “Ân” một tiếng, kiêu căng nói không nên lời. Lục Vân thì tỏ vẻ không có việc gì cười nói: “Nhị tẩu đâu?”
Lục Giam nói: “Nàng không thoải mái. Ước chừng là cảm lạnh.”
Khéo như vậy sao? Lục Vân trong lòng nói thầm một chút, quan tâm nói: “Vậy đã thỉnh đại phu chưa?”
“Đã bảo Trường Thọ đi thỉnh.”
Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, Lục Vân nhẹ nhàng túm túm tay áo nàng, đứng dậy cười nói: “Để ta đi thăm nàng, bảo người phòng bếp nấu canh bổ cho nàng, nàng vừa mới gả vào cửa, chắc hẳn cũng ngượng ngùng mở miệng.”
Lâm Ngọc Trân chỉ cảm thấy vô hạn phiền chán cùng phẫn nộ, vốn trông cậy vào Lâm Cẩn Dung giúp nàng giữ chặt Lục Giam, đối phó những người khác, kết quả Lâm Cẩn Dung vào cửa cái gì cũng chưa làm, trước hết cùng nàng ầm ỹ một trận, sau đó lại dùng hình thức này để chống đối. Loại oai phong tà khí này tuyệt đối không thể dung túng! Vì thế đánh gãy lời Lục Vân: “Ăn cơm trước đi. Ăn cơm rồi nói sau, đợi đã lâu, đồ ăn đều lạnh rồi.”
Lục Giam rũ mắt xuống trầm mặc một lát, đứng dậy nói: “Mẫu thân, các người ăn trước đi, muội muội cũng đừng đi một chuyến này, ta sẽ đi an bài.” Nói xong hành lễ lui ra ngoài. Chân trước vừa bước ra cửa, chợt nghe phía sau có thanh âm rơi đũa. Hắn thoáng dừng một chút, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân tức giận đến run lên: “Thấy không, thật không biết xấu hổ, đều ở trước mặt ta làm bộ làm tịch.”
“Ca ca không phải tự mình tới rồi sao? Chứng tỏ hắn vẫn thực coi trọng người.” Lục Vân trầm tư nói: “Nghĩ đến Nhị tẩu nếu không phải thật sự bị bệnh, chính là có liên quan đến người kia. Không biết buổi chiều Huệ ma ma đi qua đã nói những gì, ta đã nhiều ngày nghĩ tới sẽ điều Phương Trúc qua đó, chờ ca ca đến chỗ của Chư tiên sinh sẽ tiến hành thu xếp.”
Người cài cắm vào trong phòng Lâm Cẩn Dung thập phần trọng yếu, cũng phải chọn lý do ổn thỏa. Nếu an bài ma ma lớn tuổi đi vào, các ma ma ỷ vào tư cách thâm niên thường khoa tay múa chân, không chiếm được tín nhiệm, cũng đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta phản cảm, người bên ngoài đàm tiếu, chỉ sợ Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cũng không nguyện ý, chắc chắn sẽ nhiễu loạn trước tiên; Nếu phái nha hoàn tuổi còn nhỏ đến, thứ nhất tuổi trẻ không làm được việc, thứ hai dễ dàng khiến cho người khác đoán được tâm tư, không chiếm được tín nhiệm đồng thời còn không thể bước vào buồng trong. Lâm Cẩn Dung tùy tiện động tay chân một chút là có thể thu thập, Lâm gia còn không đứng về phía Lâm Ngọc Trân, không có tác dụng, chuyện tình sẽ trở nên xấu hơn.
Chỉ có Phương Trúc là thích hợp nhất. Phương Trúc năm nay hai mươi lăm, từ nhỏ đã đi theo bên người Lâm Ngọc Trân, am hiểu ý tứ, hào phóng khéo léo, ở Giang Nam thời điểm chiếu cố Lục Giam không ít, sau đó Lục Giam cũng dần lớn lên, Lâm Ngọc Trân mới điều nàng đi phối hôn với một tiểu quản sự. Nàng cùng Lục Giam có tình nghĩa chủ tớ, cũng được Lục Giam kính trọng, làm người ổn thỏa, lại thành gia lập thất, có hài tử, ở Lục gia từ trên xuống dưới đều rất quen thuộc, được người yêu mến, nếu trở thành người bên trong hay bên ngoài viện của Lâm Cẩn Dung làm người truyền là thích hợp nhất. Điểm mấu chốt là Phương Trúc đối với Lâm Ngọc Trân tuyệt đối trung thành.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Nếu phái nàng đi, thì bảo nàng lại đây cùng ta nói chuyện.”
Lục Vân liền gắp thức ăn cho nàng: “Nương, ăn cơm đi. Vô luận như thế nào, cũng không thể không ăn cơm, người nếu chọc tức thân mình, lại khiến người khác vừa ý.” Đợi cho Lâm Ngọc Trân ăn chút đồ ăn xong, mới lại khuyên nàng: “Hiện nay, vô luận như thế nào đều nên đến thăm tẩu tử. Nàng thật sự bị bệnh cũng thế, mà giả bệnh cũng thế, người đều phải tỏ vẻ quan tâm, không thể khiến người ta chế giễu.”
Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Nàng không phải rất lợi hại, không coi ai ra gì sao? Làm sao cần ta thay nàng làm chỗ dựa?”
Lục Vân có chút sầu lo nói: “Nương, nếu chỉ có một mình nàng thì không sao. Nhưng Nhị ca vì sao không ở lại đây ăn cơm? Không phải là trở về bồi nàng sao?” Vậy chứng minh điều gì đây, Lục Giam để ý Lâm Cẩn Dung, một người là thân chất nữ, một người là dưỡng tử, nếu bị bệnh nên tỏ vẻ an ủi, không phải thời điểm giận dỗi, nếu không sẽ bị coi là người tâm tư rét lạnh.
Lục Vân liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào chính nàng cũng phải đi một chuyến.
Không nói tới mẫu tử hai người thương lượng ứng đối việc này thế nào, lại nói Lục Giam ra sân, trong lòng phiền muộn không chịu nổi, vừa vặn gặp Lục Luân, quấn quít muốn đến chỗ hắn dùng cơm chiều, chỉ đành phải nói: “Nhị tẩu đệ đang bị bệnh, đang chờ đại phu đến khám, ngày khác đi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên bị bệnh?” Suy ngẫm lại cũng hiểu được, nhân tiện nói: “Nhị ca vì sao không đi hỏi tổ phụ?” Chỉ cần Lục lão ông ra tay, bảo đảm liền an tâm. Lục Giam lắc đầu: “Đây là chuyện của chính ta, không có đạo lý việc gì cũng hỏi ý kiến của tổ phụ.” Thấy Lục Luân còn muốn khuyên nữa, liền cười hỏi: “Lục Thiện thế nào rồi?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong phòng ánh sáng hôn ám, màn sắc đỏ thẫm có vẻ hơi hơi ảm đạm, cách giường không xa là hai chậu than lớn làm bằng đồng, trong chậu than có chỉ bạc đang cháy đỏ, nhiệt khí như muốn hun người, lư hương làm bằng sứ men xanh ở một góc tản mát ra mùi hương có chút ngọt ngấy, hơi thở vừa nóng vừa ngọt, làm cho người ta có chút khó chịu.
Lục Giam từ trong thư phòng sáng ngời, không khí lại có chút trong trẻo lạnh lùng lại đây, hơi có chút không thích ứng, trầm giọng phân phó: “Tắt hương đi. Vén mành lên để hít thở không khí, chậu than đặt ra xa một chút.”
Quế ma ma thập phần bất mãn. Bên ngoài thay đổi sắc trời, gió bấc vù vù thổi mạnh, người này lại không thoải mái, còn không phải quá mức ấm áp rồi sao? Lục Giam bất quá là nam tử trẻ tuổi mới thành thân, làm sao hiểu được việc hết lòng yêu thương chiếu cố người khác? Vì thế cũng chỉ tắt hương, dịch chậu than, lại càng không muốn vén rèm lên nhìn.
Lệ Chi do dự một chút, cùng Quế Viên đem chậu than ra xa một chút, rồi nhìn người đứng ở một bên nói: “Nhị gia, phu nhân bên kia còn chờ người đáp lời.”
Vài người trong lòng đều tức giận. Lục Giam hiểu được, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu: “Phu nhân nơi đó ta sẽ tự mình đi qua nói, ngươi nhấc mành lên để hít thở không khí. Trong phòng vừa nóng lại đầy mùi hương, bản thân ta cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới các thiếu phu nhân của các ngươi.” Nói xong hướng tới trước giường, nhẹ nhàng nhấc màn lên, thăm dò nhìn Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn, ủ mình trong chăn, vẫn không nhúc nhích.
Lục Giam vươn tay sờ cái trán của nàng, nhỏ giọng hỏi: “A Dung, nàng làm sao không thoải mái?”
Lệ Chi cùng Quế ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài, Lệ Chi đi tới cạnh cửa, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đem mành vắt trên nóc cửa.
Lục Giam sờ trán Lâm Cẩn Dung thấy không nóng, mà trong phòng cũng không còn những người khác, liền cúi người xuống dùng trán của mình đặt lên trán của Lâm Cẩn Dung: “Để ta thử xem có nóng hay không?”
Lâm Cẩn Dung nghiêng người né tránh đầu hắn, kéo chăn che mặt, cuộn mình thành một đoàn. Lục Giam thu hồi tay cùng đầu, ở bên người nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nàng đến tột cùng làm sao không thoải mái?”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ta toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, trong chốt lát không thể nói rõ ràng.”
Toàn thân cao thấp cũng không thoải mái, còn không thể nói rõ ràng, chẳng phải là trong lòng không thoải mái sao. Lục Giam khe khẽ thở dài: “Vậy cơm chiều nàng muốn ăn cái gì? Ta sai người làm cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị gia không cần phải lo lắng, chàng đi ăn cơm trước đi, mẫu thân đang chờ ở nơi đó.”
Lục Giam đứng một lát, rầu rĩ nói: “Vậy nàng trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người thỉnh đại phu.”
Lệ Chi bên ngoài nghe thấy khó chịu vô cùng. Thiếu phu nhân rõ ràng chính là trong lòng không thoải mái, Nhị gia này, chẳng lẽ nói một tiếng ta biết nàng ủy khuất, vất vả, nàng bị khó dễ, sẽ thiếu mất một ngón tay hay một ngón chân sao? Nhưng hắn lại không nói. Cũng khó trách thiếu phu nhân nín thở tĩnh khí. Dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn, có những chuyện có thể nói với Lâm Cẩn Dung, nhưng với Lục Giam thì không thể, chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Quế ma ma cũng có suy nghĩ riêng của mình, đợi Lục Giam ra khỏi phòng, liền tiến lên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, người đang đầy bụng sao? Lão nô đã nấu canh sơn tra, nếu uống vào sẽ khỏe hơn. Phu nhân nếu biết người không thoải mái phải thỉnh đại phủ, còn không lập tức tới cửa thăm người sao?” Ý tứ này chính là nhi tức, có thể nhịn thì nhịn một chút, đừng tùy tiện thỉnh đại phu. Lúc này không thể so với ngày thường, trong lúc tân hôn lại tìm đại phu, thật không tốt; Thứ hai lại vừa vặn gặp phải mấy sự việc kia, thấy thế nào đều cố ý đối chọi với hai vị phu nhân, thật sự là không ổn.
Ở Lục gia, người chỉ biết nhẫn không biết phản kích sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Lâm Cẩn Dung thật sự không thể nói với Quế ma ma, thở dài, từ từ nhắm hai mắt không nói gì.
Lệ Chi vội nói: “Còn làm phiền ma ma đem canh sơn tra đến, ta sẽ khuyên thiếu phu nhân.”
“Ngươi nhất định phải khuyên nàng. Bằng không người bên ngoài không biết sẽ đơm đặt thế nào nữa đây.” Quế ma ma luôn mãi dặn dò Lệ Chi, cẩn thận mỗi bước đi ra ngoài.
Lệ Chi tiến lên đi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, Nhị gia mặc dù không nói, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nếu người có thể buông bỏ, hắn chắc chắn sẽ vô hạn cảm kích.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Lệ Chi, ta đã nhẫn nhưng người khác đâu có buông tha, nếu không thể chịu đựng nổi, thì sao có thể buông bỏ được. Tối thiểu cũng nên để hắn hiểu được người đứng giữa rất khó xử, hắn là nhi tử còn như thế, ta là nhi tức thì có năng lực làm được bao nhiêu? Huống chi, người khiến hắn khó xử cũng không phải là ta. Ta muốn xen vào, người khó xử lại là ta.” Người bức Lục Giam đầu tiên là Đồ thị, tiếp theo là Lâm Ngọc Trân. Nàng đơn giản chính là khiến hắn thường thường bị người ta ép buộc, nướng trên lửa nóng, tư vị khổ sở nói không nên lời.
Ý tứ của Lâm Cẩn Dung Lệ Chi biết, cũng tốt hơn nhiều so với nàng đi cầu quản sự ma ma trong phủ làm gì đó, người ta rõ ràng là nhấc tay chi lao, càng làm bộ như khó xử, dày vò nửa ngày mới giúp đỡ nàng một chút, thể nào cũng nhắc nhở nàng phải nhớ kỹ việc này không dễ. Đúng là có đạo lý như vậy, không biết khó xử sẽ không biết ưu điểm, nếu Lục Giam không biết người đứng giữa có đủ loại mệt mỏi, ngày sau sẽ không biết tốt xấu, hoặc chính là không hiểu đến, lại không biết khó xử đến mức nào, sẽ không thể thông cảm. Lệ Chi khe khẽ thở dài: “Dù vậy người không thể quá cứng rắn, thời điểm nên buông lỏng thì cũng nên buông lỏng.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đã biết, chẳng lẽ ta nằm trong phòng cả đời, bệnh cả đời sao? Ta hiểu được đạo lý có chừng có mực.”
Lục Giam ra cửa viện, trước gọi Trường Thọ tới dặn dò vài câu mới đến chỗ của Lâm Ngọc Trân, đứng bên ngoài một lát mới đi vào, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đã ngồi chờ trước bàn, thấy hắn tiến vào, Lâm Ngọc Trân chỉ thản nhiên liếc hắn một cái liền nghiêng mặt qua một bên, đợi hắn hành lễ vấn an xong thản nhiên “Ân” một tiếng, kiêu căng nói không nên lời. Lục Vân thì tỏ vẻ không có việc gì cười nói: “Nhị tẩu đâu?”
Lục Giam nói: “Nàng không thoải mái. Ước chừng là cảm lạnh.”
Khéo như vậy sao? Lục Vân trong lòng nói thầm một chút, quan tâm nói: “Vậy đã thỉnh đại phu chưa?”
“Đã bảo Trường Thọ đi thỉnh.”
Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm hừ lạnh một tiếng, Lục Vân nhẹ nhàng túm túm tay áo nàng, đứng dậy cười nói: “Để ta đi thăm nàng, bảo người phòng bếp nấu canh bổ cho nàng, nàng vừa mới gả vào cửa, chắc hẳn cũng ngượng ngùng mở miệng.”
Lâm Ngọc Trân chỉ cảm thấy vô hạn phiền chán cùng phẫn nộ, vốn trông cậy vào Lâm Cẩn Dung giúp nàng giữ chặt Lục Giam, đối phó những người khác, kết quả Lâm Cẩn Dung vào cửa cái gì cũng chưa làm, trước hết cùng nàng ầm ỹ một trận, sau đó lại dùng hình thức này để chống đối. Loại oai phong tà khí này tuyệt đối không thể dung túng! Vì thế đánh gãy lời Lục Vân: “Ăn cơm trước đi. Ăn cơm rồi nói sau, đợi đã lâu, đồ ăn đều lạnh rồi.”
Lục Giam rũ mắt xuống trầm mặc một lát, đứng dậy nói: “Mẫu thân, các người ăn trước đi, muội muội cũng đừng đi một chuyến này, ta sẽ đi an bài.” Nói xong hành lễ lui ra ngoài. Chân trước vừa bước ra cửa, chợt nghe phía sau có thanh âm rơi đũa. Hắn thoáng dừng một chút, cuối cùng cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân tức giận đến run lên: “Thấy không, thật không biết xấu hổ, đều ở trước mặt ta làm bộ làm tịch.”
“Ca ca không phải tự mình tới rồi sao? Chứng tỏ hắn vẫn thực coi trọng người.” Lục Vân trầm tư nói: “Nghĩ đến Nhị tẩu nếu không phải thật sự bị bệnh, chính là có liên quan đến người kia. Không biết buổi chiều Huệ ma ma đi qua đã nói những gì, ta đã nhiều ngày nghĩ tới sẽ điều Phương Trúc qua đó, chờ ca ca đến chỗ của Chư tiên sinh sẽ tiến hành thu xếp.”
Người cài cắm vào trong phòng Lâm Cẩn Dung thập phần trọng yếu, cũng phải chọn lý do ổn thỏa. Nếu an bài ma ma lớn tuổi đi vào, các ma ma ỷ vào tư cách thâm niên thường khoa tay múa chân, không chiếm được tín nhiệm, cũng đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta phản cảm, người bên ngoài đàm tiếu, chỉ sợ Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cũng không nguyện ý, chắc chắn sẽ nhiễu loạn trước tiên; Nếu phái nha hoàn tuổi còn nhỏ đến, thứ nhất tuổi trẻ không làm được việc, thứ hai dễ dàng khiến cho người khác đoán được tâm tư, không chiếm được tín nhiệm đồng thời còn không thể bước vào buồng trong. Lâm Cẩn Dung tùy tiện động tay chân một chút là có thể thu thập, Lâm gia còn không đứng về phía Lâm Ngọc Trân, không có tác dụng, chuyện tình sẽ trở nên xấu hơn.
Chỉ có Phương Trúc là thích hợp nhất. Phương Trúc năm nay hai mươi lăm, từ nhỏ đã đi theo bên người Lâm Ngọc Trân, am hiểu ý tứ, hào phóng khéo léo, ở Giang Nam thời điểm chiếu cố Lục Giam không ít, sau đó Lục Giam cũng dần lớn lên, Lâm Ngọc Trân mới điều nàng đi phối hôn với một tiểu quản sự. Nàng cùng Lục Giam có tình nghĩa chủ tớ, cũng được Lục Giam kính trọng, làm người ổn thỏa, lại thành gia lập thất, có hài tử, ở Lục gia từ trên xuống dưới đều rất quen thuộc, được người yêu mến, nếu trở thành người bên trong hay bên ngoài viện của Lâm Cẩn Dung làm người truyền là thích hợp nhất. Điểm mấu chốt là Phương Trúc đối với Lâm Ngọc Trân tuyệt đối trung thành.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Nếu phái nàng đi, thì bảo nàng lại đây cùng ta nói chuyện.”
Lục Vân liền gắp thức ăn cho nàng: “Nương, ăn cơm đi. Vô luận như thế nào, cũng không thể không ăn cơm, người nếu chọc tức thân mình, lại khiến người khác vừa ý.” Đợi cho Lâm Ngọc Trân ăn chút đồ ăn xong, mới lại khuyên nàng: “Hiện nay, vô luận như thế nào đều nên đến thăm tẩu tử. Nàng thật sự bị bệnh cũng thế, mà giả bệnh cũng thế, người đều phải tỏ vẻ quan tâm, không thể khiến người ta chế giễu.”
Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Nàng không phải rất lợi hại, không coi ai ra gì sao? Làm sao cần ta thay nàng làm chỗ dựa?”
Lục Vân có chút sầu lo nói: “Nương, nếu chỉ có một mình nàng thì không sao. Nhưng Nhị ca vì sao không ở lại đây ăn cơm? Không phải là trở về bồi nàng sao?” Vậy chứng minh điều gì đây, Lục Giam để ý Lâm Cẩn Dung, một người là thân chất nữ, một người là dưỡng tử, nếu bị bệnh nên tỏ vẻ an ủi, không phải thời điểm giận dỗi, nếu không sẽ bị coi là người tâm tư rét lạnh.
Lục Vân liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào chính nàng cũng phải đi một chuyến.
Không nói tới mẫu tử hai người thương lượng ứng đối việc này thế nào, lại nói Lục Giam ra sân, trong lòng phiền muộn không chịu nổi, vừa vặn gặp Lục Luân, quấn quít muốn đến chỗ hắn dùng cơm chiều, chỉ đành phải nói: “Nhị tẩu đệ đang bị bệnh, đang chờ đại phu đến khám, ngày khác đi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên bị bệnh?” Suy ngẫm lại cũng hiểu được, nhân tiện nói: “Nhị ca vì sao không đi hỏi tổ phụ?” Chỉ cần Lục lão ông ra tay, bảo đảm liền an tâm. Lục Giam lắc đầu: “Đây là chuyện của chính ta, không có đạo lý việc gì cũng hỏi ý kiến của tổ phụ.” Thấy Lục Luân còn muốn khuyên nữa, liền cười hỏi: “Lục Thiện thế nào rồi?”