Mưa từ to đến nhỏ, cuối cùng trở thành tí tách. Lâm Cẩn Dung nằm trên bậu cửa trên lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừng mai tối như mực mà nghĩ ngợi.
Lục Giam ngồi ở cách nàng không xa, vẻ mặt chuyên chú múa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩng đầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ hắn cực thông thuận, nhẹ nhàng vui vẻ viết xong một trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càng vừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vài phần mờ mịt.
Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanh âm, “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.”
Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cười nói: “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” Nói là nói như vậy, ánh mắt không rời khỏi trang giấy, trên sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưa trong suốt, trên quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh.
Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ôm nàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “A Dung, ta không phải thực thông minh, nhưng ta sẽ cố hết sức.”
Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìn hắn: “Không, chàng thực thông minh.” Lời này nói ra trảm đinh tiệt thiết, chân thật đáng tin.
Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mê hoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” Hắn ngay khi còn nhỏ đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu sự nghiêm khắc dạy bảo cùng áp chế, sao có thể không thích nghe lời hay như thế này?
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thông minh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.”
Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn nói: “Ta sẽ không để nàng thất vọng.”
“Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói ra tâm tư tính toán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quản sự ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó người đến người đi, khẳng định sẽ thực ầm ỹ.”
Lục Giam hào vô tình nói: “Còn ta bắt đầu từ ngày mai, vẫn là một mình tới Thính Tuyết các đọc sách.”
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chàng lần này đi lâu như vậy mà chưa trở về, Chư tiên sinh sẽ không chửi mắng sao? Thận Chi ngày mai trở lại đó rồi.”
Lục Giam mang theo vài phần đắc ý nói: “Nói ra không sợ nàng chê cười, tiên sinh từng nói, người không cần hắn quan tâm nhất chính là ta. Chỉ cần bố trí ôn luyện, mặc kệ ta đi bao lâu, gặp phải chuyện gì, luôn có thể hoàn thành. Người hắn không cảm thấy uổng công nhất cũng là ta, chỉ cần chỉ điểm một chút. . .”Nói tới đây, hắn đột nhiên ngậm miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.
Lâm Cẩn Dung đứng lên rót một chén trà: “Tiên sinh thực thích khen ngợi Mẫn Hành.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ tiên sinh cảm thấy ta là người cần khen ngợi nhất.”
Lâm Cẩn Dung tay dừng một chút, đem chén trà kia đổ vào chậu hoa sơn chi ở một bên, rồi rót một chén nước nói: “Đêm đã khuya, nghỉ đi.”Sau đó chuyển thân, yên lặng thu dọn bàn học. Trên bài văn còn có nét mực chưa khô, nàng cẩn thận đặt tại một bên, đem chặn giấy ngăn lại. Lại rửa sạch bút, treo ở giá bút, đang lúc muốn thu dọn nghiên mực, Lục Giam liền tiếp nhận: “Để ta.”
Giây lát, thu thập xong, dĩ nhiên đã gần canh ba, mưa đã tạnh, chỉ ngẫu nhiên bay xuống mấy hạt nước nho nhỏ, Lục Giam không cho Lệ Chi bung dù, cầm tay Lâm Cẩn Dung, dọc theo con đường đá bị mưa cọ rửa sạch sẽ chậm rì rì trở về.
Mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền vội tiến lên nói: “Lúc trước Đại tiểu thư lại đây, hình như là có chuyện gì đó, ngồi chờ một hồi, không thấy các người trở về, liền rời đi.”
Lâm Cẩn Dung do dự nói: “Lúc này đã khuya, muốn sai người qua hỏi một tiếng, lại sợ nàng ngủ rồi, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng thành ra không hay.”
Lục Giam bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhân tiện nói: “Không có gì quan trọng đâu, nếu là có, đã sớm tìm đến Thính Tuyết các rồi, ngày mai nói sau cũng không muộn, ngủ đi.”
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, hai người đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, Lục Giam liền hỏi Lục Vân: “A Vân đêm qua tìm chúng ta là có chuyện gì?”
Lục Vân cười nói: “Cũng không có đại sự gì, chính là hôm qua nghe tẩu tử nói chuyện đó, muốn cùng các người bàn luận mà thôi. Nghe nói hai người đến Thính Tuyết các. . .”
Lục Giam nói: “Tẩu tử muội muốn tìm hai quyển sách để giải khuây, ta mang nàng đi tìm.”Chuyện tìm Phạm Bao, muốn động thủ thu thập Mạnh ma ma, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Lục Vân rũ mắt xuống, cực đạm cười cười, sau đó đều có vẻ rầu rĩ không vui.
Lại nói Lâm Cẩn Dung như đã định sẵn, ăn xong cơm chiều, liền bảo Phương Trúc đi tìm hai ma ma khố phòng đến phòng nàng để hỏi han. Một bình trà, một đĩa trái cây, một cái ghế con, để người ta ngồi xuống, nhàn thoại việc nhà. Hỏi các nàng tình hình trong nhà, cá nhân có gì khó khăn, có gì cần, đối với việc quản lý khố phòng cùng mấy thứ trong nhà có ý tưởng tốt cùng đề nghị gì thì nói ra.
Ngoài việc nàng có ý thức muốn giao hảo với vài ma ma thủ hạ của Mạnh ma ma, coi Hồ ma ma là trung gian, một lần một mình cùng Hồ ma ma nói chuyện, thu được tin tức Phạm Bao gọi Hồ ma ma đến, như thế qua ba ngày, mỗi ngày nàng theo lệ tuần tra kiểm kê, thập phần rõ ràng cảm nhận được thái độ mọi người đối với nàng trở nên khác biệt, cũng cảm nhận được đám người Mạnh ma ma đối với Hồ ma ma ẩn ẩn có bài xích.
Ngày thứ tư, Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, nghe nói nửa tháng sau mới có thể trở về, đêm đó, đến phiên Mạnh ma ma.
Người đến đầu tiên là thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh ma ma, Thạch gia, quản Giáp khố. Bắt đầu từ lúc nàng ta đi vào, Lâm Cẩn Dung liền ý thức được nàng cẩn thận hơn hẳn vài người trước đó, lại thêm vài phần cảm giác về sự ưu việt. Lâm Cẩn Dung nhìn Lệ Chi liếc mắt một cái, Lệ Chi hiểu ý, tiến lên dâng trà, sau đó bị Thạch gia “không cẩn thận” chạm vào, làm rơi chén, Thạch gia chiếu cố đứng dậy nhận tội, Lâm Cẩn Dung không định tội nàng, cũng không nói không buông tha nàng, khiến cho nàng vẫn đứng đó đáp lời, nói suốt một hồi mới báo cho nàng ta biết, muốn điều chỉnh kho vật dụng, trong hai người chỉ có thể lưu lại một người, còn lại thì quản kho tạp vật.
Ngay sau đó là một thủ hạ đắc lực khác của Mạnh ma ma, người ta thường gọi là Nguyệt tẩu, quản kho vật dụng. Không biết là có phải đã được người truyền tin tức hay không, tiến vào liền thật cẩn thận, biểu lộ trung tâm, Lâm Cẩn Dung không làm khó dễ nàng, để nàng ngồi đáp lời, còn thưởng nàng trà ngon để uống, sau đó ám chỉ nàng, khả năng để nàng lưu lại tiếp tục quản lý. Lại hỏi nàng, kho tạp vật còn thiếu một người, ai thích hợp hơn. Nguyệt tẩu phi thường cẩn thận mà tỏ vẻ mình ngốc nghếch, không thể nghĩ ra ai thích hợp hơn, Lâm Cẩn Dung cũng không bức nàng, dù sao, chỉ cần một người đem tin tức rải ra ngoài là đủ rồi.
Ngày thứ năm, lòng người tiếp tục động, Mạnh ma ma có chút đứng ngồi không yên, so với bất cứ thời điểm nào cũng càng thêm nịnh nọt, đám người Hồ ma ma bắt đầu có chút tinh thần. Đêm đó, người đến là hai ma ma quản lý Ất khố, Lâm Cẩn Dung đồng thời gặp mặt hai người, nhàn thoại qua đi, khen ngợi một phen, tỏ vẻ không muốn động vào vị trí của hai nàng, để hai nàng tiếp tục làm. Làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Cũng bảo các nàng đề cử ai thích hợp quản kho tạp vật kia. Hai nàng thật cẩn thận đề cử một người, cũng là ra vẻ một chút, ám chỉ người đứng hàng đầu trong danh sách lựa chọn quản lý kho tạp vật là Thạch gia.
Ngày thứ sáu, đến phiên hai ma ma Bính khố, hai người dắt tay tiến đến, lại bị Quế Viên không giả sắc thái đuổi đi một người, chỉ lưu lại một người hậu đãi, hôm đó cũng không gọi người bị đuổi đi quay lại. Vì thế Cổ ma ma bị đuổi đi kia nghe nói lo lắng khổ sở ngủ không yên.
Ngày thứ bảy, Lâm Cẩn Dung theo lệ tra hoàn khố phòng xong, bị Mạnh ma ma ngăn ở cửa khố phòng, sống chết muốn thỉnh nàng ăn bữa cơm, như cũ là bàn tiệc thượng đẳng của Ngũ Trượng lâu. Vừa vặn Lục Giam đã đến chỗ của Chư tiên sinh, trong phòng không cần ai hầu hạ hắn, Lâm Cẩn Dung liền sảng khoái đáp ứng, bẩm qua Lâm Ngọc Trân, chỉ để Lệ Chi trông chừng sân viện, người còn lại hết thảy đều mang đi ăn uống.
Trong lúc đó đám người Mạnh ma ma thay nhau ra trận, nói lời dễ nghe, a dua nịnh hót, liều mạng mời rượu, chia nhau hỏi thăm Lâm Cẩn Dung có phải muốn điều chỉnh vị trí của mọi người hay không. Tiếc rằng Lâm Cẩn Dung chỉ chăm chú ăn uống, tửu lượng không nhỏ, mà người khác chỉ biết chờ đợi, một mực không biết Lâm Cẩn Dung đang có chủ ý gì, lại càng không dám hỏi thêm.
Mạnh ma ma mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma nương theo cảm giác say, đi kính rượu Lâm Cẩn Dung, trước mặt Lâm Cẩn Dung ô ô nức nở nuốt vài giọt lệ, bị Lâm Cẩn Dung cũng nương theo cảm giác say ngoan tuyệt mắng vài câu, biểu hiện kiêu ngạo cùng hung ác trước nay chưa từng có.
Ngày thứ tám, Lâm Cẩn Dung thấy thời điểm không sai biệt lắm, quyết ý thỉnh Lục lão phu nhân chuẩn bị bậc thang cho Đồ thị bước xuống, giao việc phòng thêu thùa lại. Vừa đi đến Vinh Cảnh cư, liền gặp Tống thị.
Tống thị thể hiện tư thế của trưởng bối: “A Dung, Mạnh ma ma hôm nay mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma đi tìm ta, vào cửa liền gào khóc, nói là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười không nói.
Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức, con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rất nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng đi, các nàng đương nhiên không phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đến công công của con, xử sự làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tới bây giờ chưa nói muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại định tội ta như thế? Sao ta không biết? Người nói lời này tâm địa thật độc ác, nếu ta biết là ai, vậy mới thật sự phải đuổi ra ngoài.”
Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếu thản nhiên, không có biểu lộ gì, nhân tiện nói: “Vậy là tốt rồi, con đừng chê ta nhiều chuyện a.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu nói: “Sẽ không, ta còn trẻ người non dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.”
Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng nói lời từ biệt.
Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liền kích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn, cười nói: “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúc này?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Là chuyện của Mạnh ma ma sao?”
Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới nói cho bà biết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức không biết xử sự, khiến tổ mẫu chê cười.”
Lục lão phu nhân nói tiếp: “Phải luôn khiến người khác phục mình.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũng không biết Tam thẩm nương đã khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lại luôn. . .”
Mưa từ to đến nhỏ, cuối cùng trở thành tí tách. Lâm Cẩn Dung nằm trên bậu cửa trên lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừng mai tối như mực mà nghĩ ngợi.
Lục Giam ngồi ở cách nàng không xa, vẻ mặt chuyên chú múa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩng đầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ hắn cực thông thuận, nhẹ nhàng vui vẻ viết xong một trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càng vừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vài phần mờ mịt.
Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanh âm, “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.”
Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cười nói: “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” Nói là nói như vậy, ánh mắt không rời khỏi trang giấy, trên sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưa trong suốt, trên quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh.
Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ôm nàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “A Dung, ta không phải thực thông minh, nhưng ta sẽ cố hết sức.”
Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìn hắn: “Không, chàng thực thông minh.” Lời này nói ra trảm đinh tiệt thiết, chân thật đáng tin.
Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mê hoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” Hắn ngay khi còn nhỏ đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu sự nghiêm khắc dạy bảo cùng áp chế, sao có thể không thích nghe lời hay như thế này?
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thông minh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.”
Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn nói: “Ta sẽ không để nàng thất vọng.”
“Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói ra tâm tư tính toán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quản sự ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó người đến người đi, khẳng định sẽ thực ầm ỹ.”
Lục Giam hào vô tình nói: “Còn ta bắt đầu từ ngày mai, vẫn là một mình tới Thính Tuyết các đọc sách.”
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chàng lần này đi lâu như vậy mà chưa trở về, Chư tiên sinh sẽ không chửi mắng sao? Thận Chi ngày mai trở lại đó rồi.”
Lục Giam mang theo vài phần đắc ý nói: “Nói ra không sợ nàng chê cười, tiên sinh từng nói, người không cần hắn quan tâm nhất chính là ta. Chỉ cần bố trí ôn luyện, mặc kệ ta đi bao lâu, gặp phải chuyện gì, luôn có thể hoàn thành. Người hắn không cảm thấy uổng công nhất cũng là ta, chỉ cần chỉ điểm một chút. . .”Nói tới đây, hắn đột nhiên ngậm miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.
Lâm Cẩn Dung đứng lên rót một chén trà: “Tiên sinh thực thích khen ngợi Mẫn Hành.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ tiên sinh cảm thấy ta là người cần khen ngợi nhất.”
Lâm Cẩn Dung tay dừng một chút, đem chén trà kia đổ vào chậu hoa sơn chi ở một bên, rồi rót một chén nước nói: “Đêm đã khuya, nghỉ đi.”Sau đó chuyển thân, yên lặng thu dọn bàn học. Trên bài văn còn có nét mực chưa khô, nàng cẩn thận đặt tại một bên, đem chặn giấy ngăn lại. Lại rửa sạch bút, treo ở giá bút, đang lúc muốn thu dọn nghiên mực, Lục Giam liền tiếp nhận: “Để ta.”
Giây lát, thu thập xong, dĩ nhiên đã gần canh ba, mưa đã tạnh, chỉ ngẫu nhiên bay xuống mấy hạt nước nho nhỏ, Lục Giam không cho Lệ Chi bung dù, cầm tay Lâm Cẩn Dung, dọc theo con đường đá bị mưa cọ rửa sạch sẽ chậm rì rì trở về.
Mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền vội tiến lên nói: “Lúc trước Đại tiểu thư lại đây, hình như là có chuyện gì đó, ngồi chờ một hồi, không thấy các người trở về, liền rời đi.”
Lâm Cẩn Dung do dự nói: “Lúc này đã khuya, muốn sai người qua hỏi một tiếng, lại sợ nàng ngủ rồi, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng thành ra không hay.”
Lục Giam bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhân tiện nói: “Không có gì quan trọng đâu, nếu là có, đã sớm tìm đến Thính Tuyết các rồi, ngày mai nói sau cũng không muộn, ngủ đi.”
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, hai người đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, Lục Giam liền hỏi Lục Vân: “A Vân đêm qua tìm chúng ta là có chuyện gì?”
Lục Vân cười nói: “Cũng không có đại sự gì, chính là hôm qua nghe tẩu tử nói chuyện đó, muốn cùng các người bàn luận mà thôi. Nghe nói hai người đến Thính Tuyết các. . .”
Lục Giam nói: “Tẩu tử muội muốn tìm hai quyển sách để giải khuây, ta mang nàng đi tìm.”Chuyện tìm Phạm Bao, muốn động thủ thu thập Mạnh ma ma, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Lục Vân rũ mắt xuống, cực đạm cười cười, sau đó đều có vẻ rầu rĩ không vui.
Lại nói Lâm Cẩn Dung như đã định sẵn, ăn xong cơm chiều, liền bảo Phương Trúc đi tìm hai ma ma khố phòng đến phòng nàng để hỏi han. Một bình trà, một đĩa trái cây, một cái ghế con, để người ta ngồi xuống, nhàn thoại việc nhà. Hỏi các nàng tình hình trong nhà, cá nhân có gì khó khăn, có gì cần, đối với việc quản lý khố phòng cùng mấy thứ trong nhà có ý tưởng tốt cùng đề nghị gì thì nói ra.
Ngoài việc nàng có ý thức muốn giao hảo với vài ma ma thủ hạ của Mạnh ma ma, coi Hồ ma ma là trung gian, một lần một mình cùng Hồ ma ma nói chuyện, thu được tin tức Phạm Bao gọi Hồ ma ma đến, như thế qua ba ngày, mỗi ngày nàng theo lệ tuần tra kiểm kê, thập phần rõ ràng cảm nhận được thái độ mọi người đối với nàng trở nên khác biệt, cũng cảm nhận được đám người Mạnh ma ma đối với Hồ ma ma ẩn ẩn có bài xích.
Ngày thứ tư, Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, nghe nói nửa tháng sau mới có thể trở về, đêm đó, đến phiên Mạnh ma ma.
Người đến đầu tiên là thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh ma ma, Thạch gia, quản Giáp khố. Bắt đầu từ lúc nàng ta đi vào, Lâm Cẩn Dung liền ý thức được nàng cẩn thận hơn hẳn vài người trước đó, lại thêm vài phần cảm giác về sự ưu việt. Lâm Cẩn Dung nhìn Lệ Chi liếc mắt một cái, Lệ Chi hiểu ý, tiến lên dâng trà, sau đó bị Thạch gia “không cẩn thận” chạm vào, làm rơi chén, Thạch gia chiếu cố đứng dậy nhận tội, Lâm Cẩn Dung không định tội nàng, cũng không nói không buông tha nàng, khiến cho nàng vẫn đứng đó đáp lời, nói suốt một hồi mới báo cho nàng ta biết, muốn điều chỉnh kho vật dụng, trong hai người chỉ có thể lưu lại một người, còn lại thì quản kho tạp vật.
Ngay sau đó là một thủ hạ đắc lực khác của Mạnh ma ma, người ta thường gọi là Nguyệt tẩu, quản kho vật dụng. Không biết là có phải đã được người truyền tin tức hay không, tiến vào liền thật cẩn thận, biểu lộ trung tâm, Lâm Cẩn Dung không làm khó dễ nàng, để nàng ngồi đáp lời, còn thưởng nàng trà ngon để uống, sau đó ám chỉ nàng, khả năng để nàng lưu lại tiếp tục quản lý. Lại hỏi nàng, kho tạp vật còn thiếu một người, ai thích hợp hơn. Nguyệt tẩu phi thường cẩn thận mà tỏ vẻ mình ngốc nghếch, không thể nghĩ ra ai thích hợp hơn, Lâm Cẩn Dung cũng không bức nàng, dù sao, chỉ cần một người đem tin tức rải ra ngoài là đủ rồi.
Ngày thứ năm, lòng người tiếp tục động, Mạnh ma ma có chút đứng ngồi không yên, so với bất cứ thời điểm nào cũng càng thêm nịnh nọt, đám người Hồ ma ma bắt đầu có chút tinh thần. Đêm đó, người đến là hai ma ma quản lý Ất khố, Lâm Cẩn Dung đồng thời gặp mặt hai người, nhàn thoại qua đi, khen ngợi một phen, tỏ vẻ không muốn động vào vị trí của hai nàng, để hai nàng tiếp tục làm. Làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Cũng bảo các nàng đề cử ai thích hợp quản kho tạp vật kia. Hai nàng thật cẩn thận đề cử một người, cũng là ra vẻ một chút, ám chỉ người đứng hàng đầu trong danh sách lựa chọn quản lý kho tạp vật là Thạch gia.
Ngày thứ sáu, đến phiên hai ma ma Bính khố, hai người dắt tay tiến đến, lại bị Quế Viên không giả sắc thái đuổi đi một người, chỉ lưu lại một người hậu đãi, hôm đó cũng không gọi người bị đuổi đi quay lại. Vì thế Cổ ma ma bị đuổi đi kia nghe nói lo lắng khổ sở ngủ không yên.
Ngày thứ bảy, Lâm Cẩn Dung theo lệ tra hoàn khố phòng xong, bị Mạnh ma ma ngăn ở cửa khố phòng, sống chết muốn thỉnh nàng ăn bữa cơm, như cũ là bàn tiệc thượng đẳng của Ngũ Trượng lâu. Vừa vặn Lục Giam đã đến chỗ của Chư tiên sinh, trong phòng không cần ai hầu hạ hắn, Lâm Cẩn Dung liền sảng khoái đáp ứng, bẩm qua Lâm Ngọc Trân, chỉ để Lệ Chi trông chừng sân viện, người còn lại hết thảy đều mang đi ăn uống.
Trong lúc đó đám người Mạnh ma ma thay nhau ra trận, nói lời dễ nghe, a dua nịnh hót, liều mạng mời rượu, chia nhau hỏi thăm Lâm Cẩn Dung có phải muốn điều chỉnh vị trí của mọi người hay không. Tiếc rằng Lâm Cẩn Dung chỉ chăm chú ăn uống, tửu lượng không nhỏ, mà người khác chỉ biết chờ đợi, một mực không biết Lâm Cẩn Dung đang có chủ ý gì, lại càng không dám hỏi thêm.
Mạnh ma ma mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma nương theo cảm giác say, đi kính rượu Lâm Cẩn Dung, trước mặt Lâm Cẩn Dung ô ô nức nở nuốt vài giọt lệ, bị Lâm Cẩn Dung cũng nương theo cảm giác say ngoan tuyệt mắng vài câu, biểu hiện kiêu ngạo cùng hung ác trước nay chưa từng có.
Ngày thứ tám, Lâm Cẩn Dung thấy thời điểm không sai biệt lắm, quyết ý thỉnh Lục lão phu nhân chuẩn bị bậc thang cho Đồ thị bước xuống, giao việc phòng thêu thùa lại. Vừa đi đến Vinh Cảnh cư, liền gặp Tống thị.
Tống thị thể hiện tư thế của trưởng bối: “A Dung, Mạnh ma ma hôm nay mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma đi tìm ta, vào cửa liền gào khóc, nói là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười không nói.
Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức, con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rất nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng đi, các nàng đương nhiên không phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đến công công của con, xử sự làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tới bây giờ chưa nói muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại định tội ta như thế? Sao ta không biết? Người nói lời này tâm địa thật độc ác, nếu ta biết là ai, vậy mới thật sự phải đuổi ra ngoài.”
Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếu thản nhiên, không có biểu lộ gì, nhân tiện nói: “Vậy là tốt rồi, con đừng chê ta nhiều chuyện a.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu nói: “Sẽ không, ta còn trẻ người non dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.”
Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng nói lời từ biệt.
Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liền kích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn, cười nói: “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúc này?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Là chuyện của Mạnh ma ma sao?”
Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới nói cho bà biết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức không biết xử sự, khiến tổ mẫu chê cười.”
Lục lão phu nhân nói tiếp: “Phải luôn khiến người khác phục mình.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũng không biết Tam thẩm nương đã khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lại luôn. . .”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mưa từ to đến nhỏ, cuối cùng trở thành tí tách. Lâm Cẩn Dung nằm trên bậu cửa trên lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừng mai tối như mực mà nghĩ ngợi.
Lục Giam ngồi ở cách nàng không xa, vẻ mặt chuyên chú múa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩng đầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ hắn cực thông thuận, nhẹ nhàng vui vẻ viết xong một trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càng vừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.”
Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vài phần mờ mịt.
Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanh âm, “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.”
Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cười nói: “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” Nói là nói như vậy, ánh mắt không rời khỏi trang giấy, trên sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưa trong suốt, trên quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh.
Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ôm nàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “A Dung, ta không phải thực thông minh, nhưng ta sẽ cố hết sức.”
Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìn hắn: “Không, chàng thực thông minh.” Lời này nói ra trảm đinh tiệt thiết, chân thật đáng tin.
Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mê hoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” Hắn ngay khi còn nhỏ đã rơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu sự nghiêm khắc dạy bảo cùng áp chế, sao có thể không thích nghe lời hay như thế này?
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thông minh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.”
Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn nói: “Ta sẽ không để nàng thất vọng.”
“Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói ra tâm tư tính toán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quản sự ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó người đến người đi, khẳng định sẽ thực ầm ỹ.”
Lục Giam hào vô tình nói: “Còn ta bắt đầu từ ngày mai, vẫn là một mình tới Thính Tuyết các đọc sách.”
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chàng lần này đi lâu như vậy mà chưa trở về, Chư tiên sinh sẽ không chửi mắng sao? Thận Chi ngày mai trở lại đó rồi.”
Lục Giam mang theo vài phần đắc ý nói: “Nói ra không sợ nàng chê cười, tiên sinh từng nói, người không cần hắn quan tâm nhất chính là ta. Chỉ cần bố trí ôn luyện, mặc kệ ta đi bao lâu, gặp phải chuyện gì, luôn có thể hoàn thành. Người hắn không cảm thấy uổng công nhất cũng là ta, chỉ cần chỉ điểm một chút. . .”Nói tới đây, hắn đột nhiên ngậm miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.
Lâm Cẩn Dung đứng lên rót một chén trà: “Tiên sinh thực thích khen ngợi Mẫn Hành.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ tiên sinh cảm thấy ta là người cần khen ngợi nhất.”
Lâm Cẩn Dung tay dừng một chút, đem chén trà kia đổ vào chậu hoa sơn chi ở một bên, rồi rót một chén nước nói: “Đêm đã khuya, nghỉ đi.”Sau đó chuyển thân, yên lặng thu dọn bàn học. Trên bài văn còn có nét mực chưa khô, nàng cẩn thận đặt tại một bên, đem chặn giấy ngăn lại. Lại rửa sạch bút, treo ở giá bút, đang lúc muốn thu dọn nghiên mực, Lục Giam liền tiếp nhận: “Để ta.”
Giây lát, thu thập xong, dĩ nhiên đã gần canh ba, mưa đã tạnh, chỉ ngẫu nhiên bay xuống mấy hạt nước nho nhỏ, Lục Giam không cho Lệ Chi bung dù, cầm tay Lâm Cẩn Dung, dọc theo con đường đá bị mưa cọ rửa sạch sẽ chậm rì rì trở về.
Mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền vội tiến lên nói: “Lúc trước Đại tiểu thư lại đây, hình như là có chuyện gì đó, ngồi chờ một hồi, không thấy các người trở về, liền rời đi.”
Lâm Cẩn Dung do dự nói: “Lúc này đã khuya, muốn sai người qua hỏi một tiếng, lại sợ nàng ngủ rồi, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng thành ra không hay.”
Lục Giam bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhân tiện nói: “Không có gì quan trọng đâu, nếu là có, đã sớm tìm đến Thính Tuyết các rồi, ngày mai nói sau cũng không muộn, ngủ đi.”
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, hai người đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, Lục Giam liền hỏi Lục Vân: “A Vân đêm qua tìm chúng ta là có chuyện gì?”
Lục Vân cười nói: “Cũng không có đại sự gì, chính là hôm qua nghe tẩu tử nói chuyện đó, muốn cùng các người bàn luận mà thôi. Nghe nói hai người đến Thính Tuyết các. . .”
Lục Giam nói: “Tẩu tử muội muốn tìm hai quyển sách để giải khuây, ta mang nàng đi tìm.”Chuyện tìm Phạm Bao, muốn động thủ thu thập Mạnh ma ma, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Lục Vân rũ mắt xuống, cực đạm cười cười, sau đó đều có vẻ rầu rĩ không vui.
Lại nói Lâm Cẩn Dung như đã định sẵn, ăn xong cơm chiều, liền bảo Phương Trúc đi tìm hai ma ma khố phòng đến phòng nàng để hỏi han. Một bình trà, một đĩa trái cây, một cái ghế con, để người ta ngồi xuống, nhàn thoại việc nhà. Hỏi các nàng tình hình trong nhà, cá nhân có gì khó khăn, có gì cần, đối với việc quản lý khố phòng cùng mấy thứ trong nhà có ý tưởng tốt cùng đề nghị gì thì nói ra.
Ngoài việc nàng có ý thức muốn giao hảo với vài ma ma thủ hạ của Mạnh ma ma, coi Hồ ma ma là trung gian, một lần một mình cùng Hồ ma ma nói chuyện, thu được tin tức Phạm Bao gọi Hồ ma ma đến, như thế qua ba ngày, mỗi ngày nàng theo lệ tuần tra kiểm kê, thập phần rõ ràng cảm nhận được thái độ mọi người đối với nàng trở nên khác biệt, cũng cảm nhận được đám người Mạnh ma ma đối với Hồ ma ma ẩn ẩn có bài xích.
Ngày thứ tư, Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, nghe nói nửa tháng sau mới có thể trở về, đêm đó, đến phiên Mạnh ma ma.
Người đến đầu tiên là thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh ma ma, Thạch gia, quản Giáp khố. Bắt đầu từ lúc nàng ta đi vào, Lâm Cẩn Dung liền ý thức được nàng cẩn thận hơn hẳn vài người trước đó, lại thêm vài phần cảm giác về sự ưu việt. Lâm Cẩn Dung nhìn Lệ Chi liếc mắt một cái, Lệ Chi hiểu ý, tiến lên dâng trà, sau đó bị Thạch gia “không cẩn thận” chạm vào, làm rơi chén, Thạch gia chiếu cố đứng dậy nhận tội, Lâm Cẩn Dung không định tội nàng, cũng không nói không buông tha nàng, khiến cho nàng vẫn đứng đó đáp lời, nói suốt một hồi mới báo cho nàng ta biết, muốn điều chỉnh kho vật dụng, trong hai người chỉ có thể lưu lại một người, còn lại thì quản kho tạp vật.
Ngay sau đó là một thủ hạ đắc lực khác của Mạnh ma ma, người ta thường gọi là Nguyệt tẩu, quản kho vật dụng. Không biết là có phải đã được người truyền tin tức hay không, tiến vào liền thật cẩn thận, biểu lộ trung tâm, Lâm Cẩn Dung không làm khó dễ nàng, để nàng ngồi đáp lời, còn thưởng nàng trà ngon để uống, sau đó ám chỉ nàng, khả năng để nàng lưu lại tiếp tục quản lý. Lại hỏi nàng, kho tạp vật còn thiếu một người, ai thích hợp hơn. Nguyệt tẩu phi thường cẩn thận mà tỏ vẻ mình ngốc nghếch, không thể nghĩ ra ai thích hợp hơn, Lâm Cẩn Dung cũng không bức nàng, dù sao, chỉ cần một người đem tin tức rải ra ngoài là đủ rồi.
Ngày thứ năm, lòng người tiếp tục động, Mạnh ma ma có chút đứng ngồi không yên, so với bất cứ thời điểm nào cũng càng thêm nịnh nọt, đám người Hồ ma ma bắt đầu có chút tinh thần. Đêm đó, người đến là hai ma ma quản lý Ất khố, Lâm Cẩn Dung đồng thời gặp mặt hai người, nhàn thoại qua đi, khen ngợi một phen, tỏ vẻ không muốn động vào vị trí của hai nàng, để hai nàng tiếp tục làm. Làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Cũng bảo các nàng đề cử ai thích hợp quản kho tạp vật kia. Hai nàng thật cẩn thận đề cử một người, cũng là ra vẻ một chút, ám chỉ người đứng hàng đầu trong danh sách lựa chọn quản lý kho tạp vật là Thạch gia.
Ngày thứ sáu, đến phiên hai ma ma Bính khố, hai người dắt tay tiến đến, lại bị Quế Viên không giả sắc thái đuổi đi một người, chỉ lưu lại một người hậu đãi, hôm đó cũng không gọi người bị đuổi đi quay lại. Vì thế Cổ ma ma bị đuổi đi kia nghe nói lo lắng khổ sở ngủ không yên.
Ngày thứ bảy, Lâm Cẩn Dung theo lệ tra hoàn khố phòng xong, bị Mạnh ma ma ngăn ở cửa khố phòng, sống chết muốn thỉnh nàng ăn bữa cơm, như cũ là bàn tiệc thượng đẳng của Ngũ Trượng lâu. Vừa vặn Lục Giam đã đến chỗ của Chư tiên sinh, trong phòng không cần ai hầu hạ hắn, Lâm Cẩn Dung liền sảng khoái đáp ứng, bẩm qua Lâm Ngọc Trân, chỉ để Lệ Chi trông chừng sân viện, người còn lại hết thảy đều mang đi ăn uống.
Trong lúc đó đám người Mạnh ma ma thay nhau ra trận, nói lời dễ nghe, a dua nịnh hót, liều mạng mời rượu, chia nhau hỏi thăm Lâm Cẩn Dung có phải muốn điều chỉnh vị trí của mọi người hay không. Tiếc rằng Lâm Cẩn Dung chỉ chăm chú ăn uống, tửu lượng không nhỏ, mà người khác chỉ biết chờ đợi, một mực không biết Lâm Cẩn Dung đang có chủ ý gì, lại càng không dám hỏi thêm.
Mạnh ma ma mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma nương theo cảm giác say, đi kính rượu Lâm Cẩn Dung, trước mặt Lâm Cẩn Dung ô ô nức nở nuốt vài giọt lệ, bị Lâm Cẩn Dung cũng nương theo cảm giác say ngoan tuyệt mắng vài câu, biểu hiện kiêu ngạo cùng hung ác trước nay chưa từng có.
Ngày thứ tám, Lâm Cẩn Dung thấy thời điểm không sai biệt lắm, quyết ý thỉnh Lục lão phu nhân chuẩn bị bậc thang cho Đồ thị bước xuống, giao việc phòng thêu thùa lại. Vừa đi đến Vinh Cảnh cư, liền gặp Tống thị.
Tống thị thể hiện tư thế của trưởng bối: “A Dung, Mạnh ma ma hôm nay mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma đi tìm ta, vào cửa liền gào khóc, nói là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười không nói.
Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức, con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rất nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng đi, các nàng đương nhiên không phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đến công công của con, xử sự làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tới bây giờ chưa nói muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại định tội ta như thế? Sao ta không biết? Người nói lời này tâm địa thật độc ác, nếu ta biết là ai, vậy mới thật sự phải đuổi ra ngoài.”
Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếu thản nhiên, không có biểu lộ gì, nhân tiện nói: “Vậy là tốt rồi, con đừng chê ta nhiều chuyện a.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu nói: “Sẽ không, ta còn trẻ người non dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.”
Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng nói lời từ biệt.
Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liền kích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn, cười nói: “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúc này?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Là chuyện của Mạnh ma ma sao?”
Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới nói cho bà biết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức không biết xử sự, khiến tổ mẫu chê cười.”
Lục lão phu nhân nói tiếp: “Phải luôn khiến người khác phục mình.”
Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũng không biết Tam thẩm nương đã khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lại luôn. . .”