Mùa đông ban đêm bầu trờ phá lệ cao xa, sao cũng so với ngày thường rõ ràng hơn. Lâm Cẩn Dung khoác nhanh áo choàng, ngẩng mặt phân biệt tinh tú trên trời, lỗ tai vẫn không buông tha động tĩnh trong phòng của Lục Vân.
Lâm Ngọc Trân đến răn dạy Lục Vân, nàng là trưởng tẩu không thể không đi theo khuyên bảo, chỉ tới viện của Lục Vân, nàng có tâm nhãn, không nguyện ý chọc người khác ngại ngùng, liền nói với Lâm Ngọc Trân: “Nhi tức chờ ở bên ngoài, chỉ sợ có ta ở đây, A Vân da mặt mỏng, ngược lại sẽ không tốt. Bà bà cứ khuyên nhủ nàng…” Lời dễ nghe nàng cũng sẽ nói, bức bách hơn nàng cũng sẽ nói.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ thấy cũng có lý, liền tự mình bước vào phòng ở của Lục Vân. Lục Vân ở trước mặt nàng chung quy vẫn không giống với người khác, không bao lâu mẫu tử liền tranh cãi ầm ỹ, Lục Vân lên tiếng khóc lớn, Lâm Ngọc Trân vẫn không chút nào nhượng bộ. Phương ma ma ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người có khuyên nhủ không? Như vậy ai cũng không nhường ai, là chuyện chưa từng xảy ra a.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta lúc này đi vào tình huống sẽ trở nên xấu hơn, giữa mẫu tử làm sao có cừu oán, trước nhìn xem rồi nói sau.” Lời còn chưa dứt, quả nhiên có tiếng khóc rống lên, có điều lần này hai người cùng nhau khóc lóc.
Phương ma ma trước hết đi vào xem trạng huống, Lâm Cẩn Dung thì tiếp tục đứng bên ngoài nghe. Chờ sau khi nàng nhận ra hết tinh tú trên trời, người bên trong cũng không còn khóc nữa, trở nên im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy thanh âm Lâm Ngọc Trân nói chuyện, hay tiếng Lục Vân nức nở. Lâm Cẩn Dung liền hiểu được hai người đã giảng hòa, vì thế bảo Anh Đào đi nói với Phương ma ma một tiếng, bản thân về phòng trước.
Vừa mới xua bớt hàn khí trên người, chợt nghe cửa viện có tiếng vang nhỏ, ngoài cửa các nha hoàn ma ma liên tiếp vấn an, ngay sau đó Lục Giam nổi giận đùng đùng đi vào. Lâm Cẩn Dung chỉ cho rằng hắn ở Tri châu phủ mà tức giận, vội đứng dậy thay hắn cởi áo choàng, khẽ hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lục Giam gắt gao mím môi, gương mặt bình tĩnh không nói được một lời. Cởi hài, thay đổi sang miên hài ở nhà thì ngồi xuống tháp, cúi đầu tự rót một chén trà nóng, uống hơn phân nửa mới thốt lời: “Ghê tởm chết ta.”
Lâm Cẩn Dung đem quần áo của hắn giao cho Quế Viên thu thập, đi đến bên cạnh tiếp tục rót trà cho hắn, ngồi xuống một bên, tĩnh lặng chờ hắn tự thuật, Lục Giam lại không nói. Lâm Cẩn Dung liền phân phó Quế Viên: “Đi chuẩn bị canh giải rượu cho Nhị gia đi.”
Quế Viên lên tiếng trả lời lui ra, Lục Giam nắm chặt chén trà, hồi lâu mới nói: “Ngày sau nếu nàng nhìn thấy Lục Tích, cứ đi đường vòng tránh xa ra, đừng để hắn chạm mặt, nói cũng không cần nói với hắn, lại càng không cần đáng thương hắn.” Nói xấu người khác, dù thế nào hắn cũng không thể nói với thê tử nhà mình.
Lâm Cẩn Dung nghe lời này, dường như Lục Tích đắc tội hắn, nhân tiện nói: “Ta còn nghĩ đến chàng ở Tri châu phủ chịu tức giận. Hóa ra là Lục Tích đắc tội chàng.”
Lục Giam rầu rĩ không vui nói: “Tri châu Đại nhân cố ý mời ta đi qua, sao có thể khiến ta tức giận? Ta cũng không phải người lỗ mãng không hiểu lễ.” Rồi ngầm hạ quyết tâm, muốn nói với Lục lão ông, ngày sau đừng để Lục Tích tới cửa. Đều nói vật tụ theo loài, người phân theo nhóm (ngưu tầm ngưu, mã tầm mã), không nên để Lục Tích làm hỏng huynh đệ nhà mình.
Lâm Cẩn Dung cũng thật sự tò mò, Lục Giam trời sanh tính tình cẩn thận, không phải người thích gây chuyện sinh sự, hắn lần trước vì chuyện thôn trang của nàng cùng Lục Tích bất khoái, nàng biết, nhưng lúc này là vì cái gì? Hắn càng không nói, nàng càng muốn biết, chính là biết Lục Giam miệng cứng như con trai, nàng cũng lười dùng sức lực cậy miệng hắn, đơn giản lấy cớ đi ra ngoài phân công bọn nha hoàn làm việc, gọi Lệ Chi phân phó vài câu.
Giây lát, canh giải rượu đưa đến, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam uống xong, an bài hắn rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi cho nàng thu thập xong, lên giường, mới phát hiện Lục Giam còn mở to mắt nhìn trướng đỉnh vẫn không nhúc nhích, đành phải nhịn xuống tò mò nói: “Mẫn Hành chưa buồn ngủ sao?”
Lục Giam nghiêng người nhìn nàng, vươn tay qua, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo, vạt áo trong của nàng lập tức mở ra, lộ ra cái yếm bên trong xanh biếc thêu hoa cùng da thịt trắng nõn như bạch ngọc. Rượu là bà mối rất tốt, hắn từng tuổi này, đúng là thời điểm huyết khí phương cương, lại không gặp nhau hơn nửa tháng, mắt thấy kiều thê như hoa ở bên, sao có thể nhẫn nhịn nổi?
Mắt thấy ánh mắt hắn trở nên mê ly, trong đó càng phát ra lưu quang đoạt hồn phách của người khác, Lâm Cẩn Dung hít một hơi, ôn hòa mà kiên định đưa tay đặt trên tay hắn, ôn nhu nói: “Mẫn Hành, hôm nay chàng uống rượu nhiều hơn bình thường, lại tức giận với người khác, còn đón gió lạnh, thân thể quan trọng hơn.”
Đây là yếu quyết của dưỡng sinh, cũng là không có gì phải nghi ngờ. Lục Giam lưu luyến thu hồi tay, chỉ im lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn ngắm có vài phần không được tự nhiên, khẽ cười cười, đứng dậy thổi tắt đèn. Vừa nằm xuống, Lục Giam lại cầm tay nàng, đem tay nàng đặt vào trong lòng hắn.
Nghe thấy hắn hô hấp vẫn có chút dồn dập, Lâm Cẩn Dung không dám cử động, dần dần nhận ra hô hấp của hắn dần dần trở nên bằng phẳng, dường như đã ngủ, nàng mới rút tay về, trở mình nặng nề ngủ.
Gần canh năm, sắc trời vẫn u ám. Lục Giam tỉnh lại, nghe tiếng thở mỏng manh như có như không ở bên cạnh, trong lòng chỉ thấy mềm nhũn ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, còn có chút tâm viên ý mã, nhẹ nhàng nghiêng người qua, đưa tay đặt trên lưng Lâm Cẩn Dung ôm sát nàng vào lòng, một bên đỡ lấy gáy nàng, một bên tìm vạt áo của nàng.
Vừa cởi bỏ vạt áo, đầu ngón tay mới chạm vào một chút mềm mại, chợt nghe Lâm Cẩn Dung hàm hàm hồ hồ nói: “Làm cái gì vậy? Đừng ầm ỹ nữa, mệt mỏi quá.” Bộ dáng có vẻ như mệt mỏi đến cực điểm.
Gần đông chí, trong nhà nhiều người bận rộn, hơn phân nửa việc vặt vãnh toàn do nàng quản lý, nàng xác thực cũng đã đủ mệt. Lục Giam do dự một chút, liền ngừng lại, nhưng cũng không thu tay, dính sát vào người Lâm Cẩn Dung, ở trên người nàng cọ qua cọ lại vài cái, hôn nhẹ lên đầu vai nàng, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tối mù trước mắt, yên lặng tính toán. May mà có Thủy lão tiên sinh giúp đỡ… Nhưng vận khí của nàng có thể tốt tới khi nào? Thường đứng ở bờ sông sẽ có lúc làm ướt hài, nàng không khỏi nhớ tới chuyện chưa bao giờ quên, nhưng càng không dám nhớ tới, trong lòng một trận bủn rủn, khe khẽ thở dài, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam theo thường lệ thức dậy đi thỉnh an thăm hỏi Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân dung sắc có chút tiều tụy, đặc biệt đôi mắt có chút sưng đỏ, hoàn toàn mệt mỏi, Lục Giam thấy thế, tuy biết là vì Lục Vân, cũng không thể không tiến lên ân cần thăm hỏi.
Lâm Ngọc Trân vừa vặn mượn cơ hội phát tác: “A Dung không nói với con sao? Con làm huynh trưởng, cũng không quan tâm chuyện chung thân đại sự của muội tử. Con luôn miệng nói bảo chúng ta yên tâm, nhưng con nhìn xem con đã làm gì để chúng ta yên tâm chưa? Đại sự như vậy, chẳng thấy con quan tâm gì, lại càng không thấy con đi khuyên nhủ, con dám nói con không biết không? Chẳng lẽ A Dung không nói với con sao?”
Lục Giam im lặng không nói gì. Hắn lúc trước không phải không để ở trong lòng, cũng từng xem tướng và phẩm hạnh mấy sĩ tử giỏi giang cùng trường, nhưng nghĩ rằng nếu mở miệng, Lâm Ngọc Trân không phải ngại cái này thì là ngại cái kia, tóm lại chính là không thuận mắt, luôn luôn lo lắng. Hắn tự biết thân phận xấu hổ, vĩnh viễn không thể khiến bọn họ tín nhiệm. Hơn nữa trên đầu còn có tổ phụ mẫu, phụ mẫu đều ở đây, cũng không cần đến hắn tốn tâm tư, tuy là huynh muội, nói đến cũng có chút xấu hổ, vì thế ý niệm này liền trở nên phai nhạt. Hôm qua trở về vội vàng, cũng chưa tới chỗ Lục Vân được. Nhưng cẩn thận nghĩ đến, hắn cũng cảm thấy có chút hối lỗi với Lục Vân, cho nên chỉ có thể trầm mặc không nói.
Lâm Ngọc Trân lại nhắc tới hai câu, thấy hắn không nói gì, cũng không còn hưng trí, mở hộp soi mói một lần, mới chọn ra trang sức làm khách, mang theo ba phần cơn tức hỏi Lục Giam: “Hôm nay con có giúp nhóm chúng ta qua đó không?”
Lục Giam nói: “Muốn đi qua, nhưng chỉ sợ không thể ở lâu. Gần đông chí, tổ phụ phân phó bồi hắn đi mấy cửa hàng một chút, gặp mặt chưởng quầy, các quản sự tặng quà trong ngày lễ, giữa trưa thỉnh bọn họ ăn cơm, buổi tối là một vị cùng trường phải rời khỏi Bình châu, mọi người góp tiền tiễn biệt hắn.” Lâm Ngọc Trân nếu biết hắn lại hội hợp với đám người Ngô Tương, tất nhiên sẽ nổi giận, cho nên hắn cũng không nói rõ ràng.
Nhân tình lui tới với người trong trường phá lệ trọng yếu, ai biết tương lai ai có thể có đại thành, khi nào thì thăng quan tiến chức đây? Lâm Ngọc Trân vẫn có kiến thức về phương diện này, lập tức không nói thêm nữa, chỉ sầm mặt hỏi nha hoàn Phương Linh: “Đi xem Đại tiểu thư vì sao còn chưa tới?” Nghĩ nghĩ, rất sợ Lục Vân giả bệnh không đến, liền dặn dò Lâm Cẩn Dung: “A Dung cũng đi nhìn xem, nàng hôm qua đáp ứng ta hôm nay sẽ đi cùng chúng ta, sợ là đến giờ lại đổi ý.”
Lục Giam đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”
Lâm Ngọc Trân giơ cằm lên, không tỏ vẻ phản đối. Vừa định rời đi, chợt nghe Phương ma ma ở bên ngoài kinh hỉ nói: “Tiểu thư, mọi người đang chờ người dùng điểm tâm đây.”
Mành được vén lên, Lục Vân trang điểm tỉ mỉ tinh thần chấn hưng tiêu sái tiến vào, trên mặt mang theo chút thần sắc lạnh lùng ngạo khí, thản nhiên đi lên phía trước hành lễ với ba người. Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dáng này hẳn sẽ xuất môn, buông lỏng tâm tình, lên tinh thần sai người dọn điểm tâm.
Thừa dịp Lâm Cẩn Dung đi bố trí điểm tâm, Lục Vân ôn nhu hỏi thăm Lục Giam: “Ca ca đêm qua đến Tri châu phủ, hết thảy đều vẫn ổn chứ?” Nay Tri châu họ Lưu, vị Tri châu năm đó, vừa nhậm chức mới chỉ hơn một năm, là danh môn gia quyến của Đỗ thị xuất thân trong kinh, có chút thanh cao, cùng Lâm Ngọc Trân chỉ qua lại traođổi quà tặng trong dịp lễ tết. Cho nên được Tri châu này chủ động mời Lục Giam qua phủ đàm luận, là một chuyện vô cùng tốt.
Lâm Ngọc Trân trong lòng chỉ nhớ tới hôn sự của Lục Vân, vì vậy đã quên hỏi thăm, lúc này nghe nữ nhi nhắc tới, mới nhớ ra: “Đêm qua sau khi trở về không thấy con qua nói, hôm nay buổi sáng vừa gặp, ta không hỏi con, vậy mà con cũng không kể…”
Nàng gần đây cũng không biết có phải vì ở trong phủ một mình đã lâu hay không mà tính tình vô cùng khó chịu, mỗi lần nhận được tin tức bên kia của Lục Kiến Tân, sẽ khó chiều một thời gian. Luôn bới móc chỗ thiếu sót của người khác, Lục Vân có đôi khi cũng không nhịn nổi, lúc này lại nhìn về phía Lục Giam, nhìn xem hắn có thần thái gì.
Lục Giam không nóng không lạnh nói: “Thỉnh mẫu thân thứ tội, là con sơ sót. Đêm qua uống rượu có chút quá mức, trở về vốn đã muộn, nghe nói mẫu thân đã đi nghỉ ngơi, liền không tới đây thỉnh an. Tri châu đại nhân cũng chưa nói cái gì, chỉ khích lệ vài câu, lại hỏi tính huống phụ thân và nhà ta một chút.”
Nếu là từ trước, Lục Giam tất nhiên sẽ chỉ đơn giản dùng mấy từ trả lời vấn đề này, nhưng hôm nay còn thật sự giải thích cho Lâm Ngọc Trân nghe, Lục Vân không khỏi nghiêm túc đánh giá Lục Giam, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, ôn hòa lại bình tĩnh, dĩ nhiên là thần sắc hiếm khi nhìn thấy ngày thường. Lục Vân rũ mắt xuống, yên lặng nhìn đóa lăng tiêu thêu trên khăn tay của mình mà ngẩn người.
Mùa đông ban đêm bầu trờ phá lệ cao xa, sao cũng so với ngày thường rõ ràng hơn. Lâm Cẩn Dung khoác nhanh áo choàng, ngẩng mặt phân biệt tinh tú trên trời, lỗ tai vẫn không buông tha động tĩnh trong phòng của Lục Vân.
Lâm Ngọc Trân đến răn dạy Lục Vân, nàng là trưởng tẩu không thể không đi theo khuyên bảo, chỉ tới viện của Lục Vân, nàng có tâm nhãn, không nguyện ý chọc người khác ngại ngùng, liền nói với Lâm Ngọc Trân: “Nhi tức chờ ở bên ngoài, chỉ sợ có ta ở đây, A Vân da mặt mỏng, ngược lại sẽ không tốt. Bà bà cứ khuyên nhủ nàng…” Lời dễ nghe nàng cũng sẽ nói, bức bách hơn nàng cũng sẽ nói.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ thấy cũng có lý, liền tự mình bước vào phòng ở của Lục Vân. Lục Vân ở trước mặt nàng chung quy vẫn không giống với người khác, không bao lâu mẫu tử liền tranh cãi ầm ỹ, Lục Vân lên tiếng khóc lớn, Lâm Ngọc Trân vẫn không chút nào nhượng bộ. Phương ma ma ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người có khuyên nhủ không? Như vậy ai cũng không nhường ai, là chuyện chưa từng xảy ra a.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta lúc này đi vào tình huống sẽ trở nên xấu hơn, giữa mẫu tử làm sao có cừu oán, trước nhìn xem rồi nói sau.” Lời còn chưa dứt, quả nhiên có tiếng khóc rống lên, có điều lần này hai người cùng nhau khóc lóc.
Phương ma ma trước hết đi vào xem trạng huống, Lâm Cẩn Dung thì tiếp tục đứng bên ngoài nghe. Chờ sau khi nàng nhận ra hết tinh tú trên trời, người bên trong cũng không còn khóc nữa, trở nên im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy thanh âm Lâm Ngọc Trân nói chuyện, hay tiếng Lục Vân nức nở. Lâm Cẩn Dung liền hiểu được hai người đã giảng hòa, vì thế bảo Anh Đào đi nói với Phương ma ma một tiếng, bản thân về phòng trước.
Vừa mới xua bớt hàn khí trên người, chợt nghe cửa viện có tiếng vang nhỏ, ngoài cửa các nha hoàn ma ma liên tiếp vấn an, ngay sau đó Lục Giam nổi giận đùng đùng đi vào. Lâm Cẩn Dung chỉ cho rằng hắn ở Tri châu phủ mà tức giận, vội đứng dậy thay hắn cởi áo choàng, khẽ hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lục Giam gắt gao mím môi, gương mặt bình tĩnh không nói được một lời. Cởi hài, thay đổi sang miên hài ở nhà thì ngồi xuống tháp, cúi đầu tự rót một chén trà nóng, uống hơn phân nửa mới thốt lời: “Ghê tởm chết ta.”
Lâm Cẩn Dung đem quần áo của hắn giao cho Quế Viên thu thập, đi đến bên cạnh tiếp tục rót trà cho hắn, ngồi xuống một bên, tĩnh lặng chờ hắn tự thuật, Lục Giam lại không nói. Lâm Cẩn Dung liền phân phó Quế Viên: “Đi chuẩn bị canh giải rượu cho Nhị gia đi.”
Quế Viên lên tiếng trả lời lui ra, Lục Giam nắm chặt chén trà, hồi lâu mới nói: “Ngày sau nếu nàng nhìn thấy Lục Tích, cứ đi đường vòng tránh xa ra, đừng để hắn chạm mặt, nói cũng không cần nói với hắn, lại càng không cần đáng thương hắn.” Nói xấu người khác, dù thế nào hắn cũng không thể nói với thê tử nhà mình.
Lâm Cẩn Dung nghe lời này, dường như Lục Tích đắc tội hắn, nhân tiện nói: “Ta còn nghĩ đến chàng ở Tri châu phủ chịu tức giận. Hóa ra là Lục Tích đắc tội chàng.”
Lục Giam rầu rĩ không vui nói: “Tri châu Đại nhân cố ý mời ta đi qua, sao có thể khiến ta tức giận? Ta cũng không phải người lỗ mãng không hiểu lễ.” Rồi ngầm hạ quyết tâm, muốn nói với Lục lão ông, ngày sau đừng để Lục Tích tới cửa. Đều nói vật tụ theo loài, người phân theo nhóm (ngưu tầm ngưu, mã tầm mã), không nên để Lục Tích làm hỏng huynh đệ nhà mình.
Lâm Cẩn Dung cũng thật sự tò mò, Lục Giam trời sanh tính tình cẩn thận, không phải người thích gây chuyện sinh sự, hắn lần trước vì chuyện thôn trang của nàng cùng Lục Tích bất khoái, nàng biết, nhưng lúc này là vì cái gì? Hắn càng không nói, nàng càng muốn biết, chính là biết Lục Giam miệng cứng như con trai, nàng cũng lười dùng sức lực cậy miệng hắn, đơn giản lấy cớ đi ra ngoài phân công bọn nha hoàn làm việc, gọi Lệ Chi phân phó vài câu.
Giây lát, canh giải rượu đưa đến, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam uống xong, an bài hắn rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi cho nàng thu thập xong, lên giường, mới phát hiện Lục Giam còn mở to mắt nhìn trướng đỉnh vẫn không nhúc nhích, đành phải nhịn xuống tò mò nói: “Mẫn Hành chưa buồn ngủ sao?”
Lục Giam nghiêng người nhìn nàng, vươn tay qua, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo, vạt áo trong của nàng lập tức mở ra, lộ ra cái yếm bên trong xanh biếc thêu hoa cùng da thịt trắng nõn như bạch ngọc. Rượu là bà mối rất tốt, hắn từng tuổi này, đúng là thời điểm huyết khí phương cương, lại không gặp nhau hơn nửa tháng, mắt thấy kiều thê như hoa ở bên, sao có thể nhẫn nhịn nổi?
Mắt thấy ánh mắt hắn trở nên mê ly, trong đó càng phát ra lưu quang đoạt hồn phách của người khác, Lâm Cẩn Dung hít một hơi, ôn hòa mà kiên định đưa tay đặt trên tay hắn, ôn nhu nói: “Mẫn Hành, hôm nay chàng uống rượu nhiều hơn bình thường, lại tức giận với người khác, còn đón gió lạnh, thân thể quan trọng hơn.”
Đây là yếu quyết của dưỡng sinh, cũng là không có gì phải nghi ngờ. Lục Giam lưu luyến thu hồi tay, chỉ im lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn ngắm có vài phần không được tự nhiên, khẽ cười cười, đứng dậy thổi tắt đèn. Vừa nằm xuống, Lục Giam lại cầm tay nàng, đem tay nàng đặt vào trong lòng hắn.
Nghe thấy hắn hô hấp vẫn có chút dồn dập, Lâm Cẩn Dung không dám cử động, dần dần nhận ra hô hấp của hắn dần dần trở nên bằng phẳng, dường như đã ngủ, nàng mới rút tay về, trở mình nặng nề ngủ.
Gần canh năm, sắc trời vẫn u ám. Lục Giam tỉnh lại, nghe tiếng thở mỏng manh như có như không ở bên cạnh, trong lòng chỉ thấy mềm nhũn ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, còn có chút tâm viên ý mã, nhẹ nhàng nghiêng người qua, đưa tay đặt trên lưng Lâm Cẩn Dung ôm sát nàng vào lòng, một bên đỡ lấy gáy nàng, một bên tìm vạt áo của nàng.
Vừa cởi bỏ vạt áo, đầu ngón tay mới chạm vào một chút mềm mại, chợt nghe Lâm Cẩn Dung hàm hàm hồ hồ nói: “Làm cái gì vậy? Đừng ầm ỹ nữa, mệt mỏi quá.” Bộ dáng có vẻ như mệt mỏi đến cực điểm.
Gần đông chí, trong nhà nhiều người bận rộn, hơn phân nửa việc vặt vãnh toàn do nàng quản lý, nàng xác thực cũng đã đủ mệt. Lục Giam do dự một chút, liền ngừng lại, nhưng cũng không thu tay, dính sát vào người Lâm Cẩn Dung, ở trên người nàng cọ qua cọ lại vài cái, hôn nhẹ lên đầu vai nàng, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tối mù trước mắt, yên lặng tính toán. May mà có Thủy lão tiên sinh giúp đỡ… Nhưng vận khí của nàng có thể tốt tới khi nào? Thường đứng ở bờ sông sẽ có lúc làm ướt hài, nàng không khỏi nhớ tới chuyện chưa bao giờ quên, nhưng càng không dám nhớ tới, trong lòng một trận bủn rủn, khe khẽ thở dài, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam theo thường lệ thức dậy đi thỉnh an thăm hỏi Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân dung sắc có chút tiều tụy, đặc biệt đôi mắt có chút sưng đỏ, hoàn toàn mệt mỏi, Lục Giam thấy thế, tuy biết là vì Lục Vân, cũng không thể không tiến lên ân cần thăm hỏi.
Lâm Ngọc Trân vừa vặn mượn cơ hội phát tác: “A Dung không nói với con sao? Con làm huynh trưởng, cũng không quan tâm chuyện chung thân đại sự của muội tử. Con luôn miệng nói bảo chúng ta yên tâm, nhưng con nhìn xem con đã làm gì để chúng ta yên tâm chưa? Đại sự như vậy, chẳng thấy con quan tâm gì, lại càng không thấy con đi khuyên nhủ, con dám nói con không biết không? Chẳng lẽ A Dung không nói với con sao?”
Lục Giam im lặng không nói gì. Hắn lúc trước không phải không để ở trong lòng, cũng từng xem tướng và phẩm hạnh mấy sĩ tử giỏi giang cùng trường, nhưng nghĩ rằng nếu mở miệng, Lâm Ngọc Trân không phải ngại cái này thì là ngại cái kia, tóm lại chính là không thuận mắt, luôn luôn lo lắng. Hắn tự biết thân phận xấu hổ, vĩnh viễn không thể khiến bọn họ tín nhiệm. Hơn nữa trên đầu còn có tổ phụ mẫu, phụ mẫu đều ở đây, cũng không cần đến hắn tốn tâm tư, tuy là huynh muội, nói đến cũng có chút xấu hổ, vì thế ý niệm này liền trở nên phai nhạt. Hôm qua trở về vội vàng, cũng chưa tới chỗ Lục Vân được. Nhưng cẩn thận nghĩ đến, hắn cũng cảm thấy có chút hối lỗi với Lục Vân, cho nên chỉ có thể trầm mặc không nói.
Lâm Ngọc Trân lại nhắc tới hai câu, thấy hắn không nói gì, cũng không còn hưng trí, mở hộp soi mói một lần, mới chọn ra trang sức làm khách, mang theo ba phần cơn tức hỏi Lục Giam: “Hôm nay con có giúp nhóm chúng ta qua đó không?”
Lục Giam nói: “Muốn đi qua, nhưng chỉ sợ không thể ở lâu. Gần đông chí, tổ phụ phân phó bồi hắn đi mấy cửa hàng một chút, gặp mặt chưởng quầy, các quản sự tặng quà trong ngày lễ, giữa trưa thỉnh bọn họ ăn cơm, buổi tối là một vị cùng trường phải rời khỏi Bình châu, mọi người góp tiền tiễn biệt hắn.” Lâm Ngọc Trân nếu biết hắn lại hội hợp với đám người Ngô Tương, tất nhiên sẽ nổi giận, cho nên hắn cũng không nói rõ ràng.
Nhân tình lui tới với người trong trường phá lệ trọng yếu, ai biết tương lai ai có thể có đại thành, khi nào thì thăng quan tiến chức đây? Lâm Ngọc Trân vẫn có kiến thức về phương diện này, lập tức không nói thêm nữa, chỉ sầm mặt hỏi nha hoàn Phương Linh: “Đi xem Đại tiểu thư vì sao còn chưa tới?” Nghĩ nghĩ, rất sợ Lục Vân giả bệnh không đến, liền dặn dò Lâm Cẩn Dung: “A Dung cũng đi nhìn xem, nàng hôm qua đáp ứng ta hôm nay sẽ đi cùng chúng ta, sợ là đến giờ lại đổi ý.”
Lục Giam đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”
Lâm Ngọc Trân giơ cằm lên, không tỏ vẻ phản đối. Vừa định rời đi, chợt nghe Phương ma ma ở bên ngoài kinh hỉ nói: “Tiểu thư, mọi người đang chờ người dùng điểm tâm đây.”
Mành được vén lên, Lục Vân trang điểm tỉ mỉ tinh thần chấn hưng tiêu sái tiến vào, trên mặt mang theo chút thần sắc lạnh lùng ngạo khí, thản nhiên đi lên phía trước hành lễ với ba người. Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dáng này hẳn sẽ xuất môn, buông lỏng tâm tình, lên tinh thần sai người dọn điểm tâm.
Thừa dịp Lâm Cẩn Dung đi bố trí điểm tâm, Lục Vân ôn nhu hỏi thăm Lục Giam: “Ca ca đêm qua đến Tri châu phủ, hết thảy đều vẫn ổn chứ?” Nay Tri châu họ Lưu, vị Tri châu năm đó, vừa nhậm chức mới chỉ hơn một năm, là danh môn gia quyến của Đỗ thị xuất thân trong kinh, có chút thanh cao, cùng Lâm Ngọc Trân chỉ qua lại traođổi quà tặng trong dịp lễ tết. Cho nên được Tri châu này chủ động mời Lục Giam qua phủ đàm luận, là một chuyện vô cùng tốt.
Lâm Ngọc Trân trong lòng chỉ nhớ tới hôn sự của Lục Vân, vì vậy đã quên hỏi thăm, lúc này nghe nữ nhi nhắc tới, mới nhớ ra: “Đêm qua sau khi trở về không thấy con qua nói, hôm nay buổi sáng vừa gặp, ta không hỏi con, vậy mà con cũng không kể…”
Nàng gần đây cũng không biết có phải vì ở trong phủ một mình đã lâu hay không mà tính tình vô cùng khó chịu, mỗi lần nhận được tin tức bên kia của Lục Kiến Tân, sẽ khó chiều một thời gian. Luôn bới móc chỗ thiếu sót của người khác, Lục Vân có đôi khi cũng không nhịn nổi, lúc này lại nhìn về phía Lục Giam, nhìn xem hắn có thần thái gì.
Lục Giam không nóng không lạnh nói: “Thỉnh mẫu thân thứ tội, là con sơ sót. Đêm qua uống rượu có chút quá mức, trở về vốn đã muộn, nghe nói mẫu thân đã đi nghỉ ngơi, liền không tới đây thỉnh an. Tri châu đại nhân cũng chưa nói cái gì, chỉ khích lệ vài câu, lại hỏi tính huống phụ thân và nhà ta một chút.”
Nếu là từ trước, Lục Giam tất nhiên sẽ chỉ đơn giản dùng mấy từ trả lời vấn đề này, nhưng hôm nay còn thật sự giải thích cho Lâm Ngọc Trân nghe, Lục Vân không khỏi nghiêm túc đánh giá Lục Giam, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, ôn hòa lại bình tĩnh, dĩ nhiên là thần sắc hiếm khi nhìn thấy ngày thường. Lục Vân rũ mắt xuống, yên lặng nhìn đóa lăng tiêu thêu trên khăn tay của mình mà ngẩn người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùa đông ban đêm bầu trờ phá lệ cao xa, sao cũng so với ngày thường rõ ràng hơn. Lâm Cẩn Dung khoác nhanh áo choàng, ngẩng mặt phân biệt tinh tú trên trời, lỗ tai vẫn không buông tha động tĩnh trong phòng của Lục Vân.
Lâm Ngọc Trân đến răn dạy Lục Vân, nàng là trưởng tẩu không thể không đi theo khuyên bảo, chỉ tới viện của Lục Vân, nàng có tâm nhãn, không nguyện ý chọc người khác ngại ngùng, liền nói với Lâm Ngọc Trân: “Nhi tức chờ ở bên ngoài, chỉ sợ có ta ở đây, A Vân da mặt mỏng, ngược lại sẽ không tốt. Bà bà cứ khuyên nhủ nàng…” Lời dễ nghe nàng cũng sẽ nói, bức bách hơn nàng cũng sẽ nói.
Lâm Ngọc Trân suy nghĩ thấy cũng có lý, liền tự mình bước vào phòng ở của Lục Vân. Lục Vân ở trước mặt nàng chung quy vẫn không giống với người khác, không bao lâu mẫu tử liền tranh cãi ầm ỹ, Lục Vân lên tiếng khóc lớn, Lâm Ngọc Trân vẫn không chút nào nhượng bộ. Phương ma ma ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người có khuyên nhủ không? Như vậy ai cũng không nhường ai, là chuyện chưa từng xảy ra a.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta lúc này đi vào tình huống sẽ trở nên xấu hơn, giữa mẫu tử làm sao có cừu oán, trước nhìn xem rồi nói sau.” Lời còn chưa dứt, quả nhiên có tiếng khóc rống lên, có điều lần này hai người cùng nhau khóc lóc.
Phương ma ma trước hết đi vào xem trạng huống, Lâm Cẩn Dung thì tiếp tục đứng bên ngoài nghe. Chờ sau khi nàng nhận ra hết tinh tú trên trời, người bên trong cũng không còn khóc nữa, trở nên im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy thanh âm Lâm Ngọc Trân nói chuyện, hay tiếng Lục Vân nức nở. Lâm Cẩn Dung liền hiểu được hai người đã giảng hòa, vì thế bảo Anh Đào đi nói với Phương ma ma một tiếng, bản thân về phòng trước.
Vừa mới xua bớt hàn khí trên người, chợt nghe cửa viện có tiếng vang nhỏ, ngoài cửa các nha hoàn ma ma liên tiếp vấn an, ngay sau đó Lục Giam nổi giận đùng đùng đi vào. Lâm Cẩn Dung chỉ cho rằng hắn ở Tri châu phủ mà tức giận, vội đứng dậy thay hắn cởi áo choàng, khẽ hỏi: “Đây là làm sao vậy?”
Lục Giam gắt gao mím môi, gương mặt bình tĩnh không nói được một lời. Cởi hài, thay đổi sang miên hài ở nhà thì ngồi xuống tháp, cúi đầu tự rót một chén trà nóng, uống hơn phân nửa mới thốt lời: “Ghê tởm chết ta.”
Lâm Cẩn Dung đem quần áo của hắn giao cho Quế Viên thu thập, đi đến bên cạnh tiếp tục rót trà cho hắn, ngồi xuống một bên, tĩnh lặng chờ hắn tự thuật, Lục Giam lại không nói. Lâm Cẩn Dung liền phân phó Quế Viên: “Đi chuẩn bị canh giải rượu cho Nhị gia đi.”
Quế Viên lên tiếng trả lời lui ra, Lục Giam nắm chặt chén trà, hồi lâu mới nói: “Ngày sau nếu nàng nhìn thấy Lục Tích, cứ đi đường vòng tránh xa ra, đừng để hắn chạm mặt, nói cũng không cần nói với hắn, lại càng không cần đáng thương hắn.” Nói xấu người khác, dù thế nào hắn cũng không thể nói với thê tử nhà mình.
Lâm Cẩn Dung nghe lời này, dường như Lục Tích đắc tội hắn, nhân tiện nói: “Ta còn nghĩ đến chàng ở Tri châu phủ chịu tức giận. Hóa ra là Lục Tích đắc tội chàng.”
Lục Giam rầu rĩ không vui nói: “Tri châu Đại nhân cố ý mời ta đi qua, sao có thể khiến ta tức giận? Ta cũng không phải người lỗ mãng không hiểu lễ.” Rồi ngầm hạ quyết tâm, muốn nói với Lục lão ông, ngày sau đừng để Lục Tích tới cửa. Đều nói vật tụ theo loài, người phân theo nhóm (ngưu tầm ngưu, mã tầm mã), không nên để Lục Tích làm hỏng huynh đệ nhà mình.
Lâm Cẩn Dung cũng thật sự tò mò, Lục Giam trời sanh tính tình cẩn thận, không phải người thích gây chuyện sinh sự, hắn lần trước vì chuyện thôn trang của nàng cùng Lục Tích bất khoái, nàng biết, nhưng lúc này là vì cái gì? Hắn càng không nói, nàng càng muốn biết, chính là biết Lục Giam miệng cứng như con trai, nàng cũng lười dùng sức lực cậy miệng hắn, đơn giản lấy cớ đi ra ngoài phân công bọn nha hoàn làm việc, gọi Lệ Chi phân phó vài câu.
Giây lát, canh giải rượu đưa đến, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam uống xong, an bài hắn rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi cho nàng thu thập xong, lên giường, mới phát hiện Lục Giam còn mở to mắt nhìn trướng đỉnh vẫn không nhúc nhích, đành phải nhịn xuống tò mò nói: “Mẫn Hành chưa buồn ngủ sao?”
Lục Giam nghiêng người nhìn nàng, vươn tay qua, ngón tay nhẹ nhàng lôi kéo, vạt áo trong của nàng lập tức mở ra, lộ ra cái yếm bên trong xanh biếc thêu hoa cùng da thịt trắng nõn như bạch ngọc. Rượu là bà mối rất tốt, hắn từng tuổi này, đúng là thời điểm huyết khí phương cương, lại không gặp nhau hơn nửa tháng, mắt thấy kiều thê như hoa ở bên, sao có thể nhẫn nhịn nổi?
Mắt thấy ánh mắt hắn trở nên mê ly, trong đó càng phát ra lưu quang đoạt hồn phách của người khác, Lâm Cẩn Dung hít một hơi, ôn hòa mà kiên định đưa tay đặt trên tay hắn, ôn nhu nói: “Mẫn Hành, hôm nay chàng uống rượu nhiều hơn bình thường, lại tức giận với người khác, còn đón gió lạnh, thân thể quan trọng hơn.”
Đây là yếu quyết của dưỡng sinh, cũng là không có gì phải nghi ngờ. Lục Giam lưu luyến thu hồi tay, chỉ im lặng nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn ngắm có vài phần không được tự nhiên, khẽ cười cười, đứng dậy thổi tắt đèn. Vừa nằm xuống, Lục Giam lại cầm tay nàng, đem tay nàng đặt vào trong lòng hắn.
Nghe thấy hắn hô hấp vẫn có chút dồn dập, Lâm Cẩn Dung không dám cử động, dần dần nhận ra hô hấp của hắn dần dần trở nên bằng phẳng, dường như đã ngủ, nàng mới rút tay về, trở mình nặng nề ngủ.
Gần canh năm, sắc trời vẫn u ám. Lục Giam tỉnh lại, nghe tiếng thở mỏng manh như có như không ở bên cạnh, trong lòng chỉ thấy mềm nhũn ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc, còn có chút tâm viên ý mã, nhẹ nhàng nghiêng người qua, đưa tay đặt trên lưng Lâm Cẩn Dung ôm sát nàng vào lòng, một bên đỡ lấy gáy nàng, một bên tìm vạt áo của nàng.
Vừa cởi bỏ vạt áo, đầu ngón tay mới chạm vào một chút mềm mại, chợt nghe Lâm Cẩn Dung hàm hàm hồ hồ nói: “Làm cái gì vậy? Đừng ầm ỹ nữa, mệt mỏi quá.” Bộ dáng có vẻ như mệt mỏi đến cực điểm.
Gần đông chí, trong nhà nhiều người bận rộn, hơn phân nửa việc vặt vãnh toàn do nàng quản lý, nàng xác thực cũng đã đủ mệt. Lục Giam do dự một chút, liền ngừng lại, nhưng cũng không thu tay, dính sát vào người Lâm Cẩn Dung, ở trên người nàng cọ qua cọ lại vài cái, hôn nhẹ lên đầu vai nàng, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tối mù trước mắt, yên lặng tính toán. May mà có Thủy lão tiên sinh giúp đỡ… Nhưng vận khí của nàng có thể tốt tới khi nào? Thường đứng ở bờ sông sẽ có lúc làm ướt hài, nàng không khỏi nhớ tới chuyện chưa bao giờ quên, nhưng càng không dám nhớ tới, trong lòng một trận bủn rủn, khe khẽ thở dài, rồi im lặng nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam theo thường lệ thức dậy đi thỉnh an thăm hỏi Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân dung sắc có chút tiều tụy, đặc biệt đôi mắt có chút sưng đỏ, hoàn toàn mệt mỏi, Lục Giam thấy thế, tuy biết là vì Lục Vân, cũng không thể không tiến lên ân cần thăm hỏi.
Lâm Ngọc Trân vừa vặn mượn cơ hội phát tác: “A Dung không nói với con sao? Con làm huynh trưởng, cũng không quan tâm chuyện chung thân đại sự của muội tử. Con luôn miệng nói bảo chúng ta yên tâm, nhưng con nhìn xem con đã làm gì để chúng ta yên tâm chưa? Đại sự như vậy, chẳng thấy con quan tâm gì, lại càng không thấy con đi khuyên nhủ, con dám nói con không biết không? Chẳng lẽ A Dung không nói với con sao?”
Lục Giam im lặng không nói gì. Hắn lúc trước không phải không để ở trong lòng, cũng từng xem tướng và phẩm hạnh mấy sĩ tử giỏi giang cùng trường, nhưng nghĩ rằng nếu mở miệng, Lâm Ngọc Trân không phải ngại cái này thì là ngại cái kia, tóm lại chính là không thuận mắt, luôn luôn lo lắng. Hắn tự biết thân phận xấu hổ, vĩnh viễn không thể khiến bọn họ tín nhiệm. Hơn nữa trên đầu còn có tổ phụ mẫu, phụ mẫu đều ở đây, cũng không cần đến hắn tốn tâm tư, tuy là huynh muội, nói đến cũng có chút xấu hổ, vì thế ý niệm này liền trở nên phai nhạt. Hôm qua trở về vội vàng, cũng chưa tới chỗ Lục Vân được. Nhưng cẩn thận nghĩ đến, hắn cũng cảm thấy có chút hối lỗi với Lục Vân, cho nên chỉ có thể trầm mặc không nói.
Lâm Ngọc Trân lại nhắc tới hai câu, thấy hắn không nói gì, cũng không còn hưng trí, mở hộp soi mói một lần, mới chọn ra trang sức làm khách, mang theo ba phần cơn tức hỏi Lục Giam: “Hôm nay con có giúp nhóm chúng ta qua đó không?”
Lục Giam nói: “Muốn đi qua, nhưng chỉ sợ không thể ở lâu. Gần đông chí, tổ phụ phân phó bồi hắn đi mấy cửa hàng một chút, gặp mặt chưởng quầy, các quản sự tặng quà trong ngày lễ, giữa trưa thỉnh bọn họ ăn cơm, buổi tối là một vị cùng trường phải rời khỏi Bình châu, mọi người góp tiền tiễn biệt hắn.” Lâm Ngọc Trân nếu biết hắn lại hội hợp với đám người Ngô Tương, tất nhiên sẽ nổi giận, cho nên hắn cũng không nói rõ ràng.
Nhân tình lui tới với người trong trường phá lệ trọng yếu, ai biết tương lai ai có thể có đại thành, khi nào thì thăng quan tiến chức đây? Lâm Ngọc Trân vẫn có kiến thức về phương diện này, lập tức không nói thêm nữa, chỉ sầm mặt hỏi nha hoàn Phương Linh: “Đi xem Đại tiểu thư vì sao còn chưa tới?” Nghĩ nghĩ, rất sợ Lục Vân giả bệnh không đến, liền dặn dò Lâm Cẩn Dung: “A Dung cũng đi nhìn xem, nàng hôm qua đáp ứng ta hôm nay sẽ đi cùng chúng ta, sợ là đến giờ lại đổi ý.”
Lục Giam đứng dậy nói: “Ta cũng đi.”
Lâm Ngọc Trân giơ cằm lên, không tỏ vẻ phản đối. Vừa định rời đi, chợt nghe Phương ma ma ở bên ngoài kinh hỉ nói: “Tiểu thư, mọi người đang chờ người dùng điểm tâm đây.”
Mành được vén lên, Lục Vân trang điểm tỉ mỉ tinh thần chấn hưng tiêu sái tiến vào, trên mặt mang theo chút thần sắc lạnh lùng ngạo khí, thản nhiên đi lên phía trước hành lễ với ba người. Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dáng này hẳn sẽ xuất môn, buông lỏng tâm tình, lên tinh thần sai người dọn điểm tâm.
Thừa dịp Lâm Cẩn Dung đi bố trí điểm tâm, Lục Vân ôn nhu hỏi thăm Lục Giam: “Ca ca đêm qua đến Tri châu phủ, hết thảy đều vẫn ổn chứ?” Nay Tri châu họ Lưu, vị Tri châu năm đó, vừa nhậm chức mới chỉ hơn một năm, là danh môn gia quyến của Đỗ thị xuất thân trong kinh, có chút thanh cao, cùng Lâm Ngọc Trân chỉ qua lại traođổi quà tặng trong dịp lễ tết. Cho nên được Tri châu này chủ động mời Lục Giam qua phủ đàm luận, là một chuyện vô cùng tốt.
Lâm Ngọc Trân trong lòng chỉ nhớ tới hôn sự của Lục Vân, vì vậy đã quên hỏi thăm, lúc này nghe nữ nhi nhắc tới, mới nhớ ra: “Đêm qua sau khi trở về không thấy con qua nói, hôm nay buổi sáng vừa gặp, ta không hỏi con, vậy mà con cũng không kể…”
Nàng gần đây cũng không biết có phải vì ở trong phủ một mình đã lâu hay không mà tính tình vô cùng khó chịu, mỗi lần nhận được tin tức bên kia của Lục Kiến Tân, sẽ khó chiều một thời gian. Luôn bới móc chỗ thiếu sót của người khác, Lục Vân có đôi khi cũng không nhịn nổi, lúc này lại nhìn về phía Lục Giam, nhìn xem hắn có thần thái gì.
Lục Giam không nóng không lạnh nói: “Thỉnh mẫu thân thứ tội, là con sơ sót. Đêm qua uống rượu có chút quá mức, trở về vốn đã muộn, nghe nói mẫu thân đã đi nghỉ ngơi, liền không tới đây thỉnh an. Tri châu đại nhân cũng chưa nói cái gì, chỉ khích lệ vài câu, lại hỏi tính huống phụ thân và nhà ta một chút.”
Nếu là từ trước, Lục Giam tất nhiên sẽ chỉ đơn giản dùng mấy từ trả lời vấn đề này, nhưng hôm nay còn thật sự giải thích cho Lâm Ngọc Trân nghe, Lục Vân không khỏi nghiêm túc đánh giá Lục Giam, lại chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng dừng ở trên người Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, ôn hòa lại bình tĩnh, dĩ nhiên là thần sắc hiếm khi nhìn thấy ngày thường. Lục Vân rũ mắt xuống, yên lặng nhìn đóa lăng tiêu thêu trên khăn tay của mình mà ngẩn người.