Trong bồn nước bằng đồng nổi lơ lửng phù nhạn, uyên ương, khê xích, rùa cá to nhỏ, một đôi tượng đất, trong đó một cái mặc la bào màu hồng lục tinh xảo xinh đẹp, cái khác thì trang trí như tướng quân mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm đứng ở trong một đống đồ chơi linh tinh.
Lâm Cẩn Dung xem mỏi mắt, khe khẽ thở dài, cười nói: “Ai, ngày bé ta cũng không có nhiều đồ chơi như vậy a.” Vừa nói, vừa cầm lấy bình hoa Đậu Nhi thật cẩn thận cắm cành sen vào đó: “Này cũng hiếm a, chẳng lẽ là bên này khí hậu tốt, ngay cả hoa sen cũng dễ dàng mọc ra đóa đôi sao?”
Lục Giam thấy nàng chưa từng phát hiện bí mật trong đó, cũng không nói ra, chỉ cười nói: “Ngay cả người cũng thế, nói gì tới hoa chứ?”
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn ý chỉ quan hệ giữa hai người, không khỏi cười: “Không biết bên này ăn tiết Thất Tịch(Ngày 7/7, gắn với câu chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ) thế nào? Xem lễ tiết nho nhỏ này thôi, so với quê nhà của chúng ta cũng náo nhiệt hơn.”
Lục Giam nói: “Nữ trù phòng là người địa phương, gọi tới hỏi một chút không hơn sao?”
Này trong kinh cùng Bình Châu quả nhiên có điều không giống, phàm là người có điều kiện, đều muốn trát lầu các thành màu sắc khác ở đình viện, đều rất khéo léo, đem toàn bộ mấy thứ Lục Giam hôm nay mua trở về nhà bày trong lầu, lại mua thêm rượu và thức ăn, bút nghiên mực, các đồ thêu thùa, hương liệu, đối nguyệt xâu kim.
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta ít người, sẽ không phí tiền trát lầu làm gì.”
Lục Giam lại không thuận theo, nói: “Cũng không phải không có tiền, ta mới lĩnh bổng lộc, đây là tiết đầu tiên sau khi ta và nàng xa nhà, dù thế nào cũng phải tổ chức cho náo nhiệt một chút. Sáng sớm ngày mai liền có Lục Lương an bài người đến trát, nàng xem nàng thích bộ dáng gì nữa, liền biến thành bộ dáng đó.”
Lâm Cẩn Dung vốn định nói, để lại tiền kia làm chính sự không phải tốt hơn sao? Nói đến bên miệng, rốt cuộc không muốn Lục Giam mất hứng, tùy ý để hắn an bài.
Bóng đêm đen sẫm, Song Toàn cùng Song Phúc bắt đầu ngáp, Lâm Cẩn Dung liền kêu các nàng thu thập rồi tản đi, đợi đến khi trong phòng chỉ có phu thê hai người, mới cùng Lục Giam thương lượng: “Hôm nay Tống Bằng đi phố Phan Lâu, nhìn thấy có gian cửa hàng bỏ không, ta muốn thuê, để Tam ca đem bảo hóa đã chọn lựa tinh xảo ở Đình huyện bên kia đưa lại đây, cũng không tốn nhiều tâm tư sức lực lắm. Chàng thấy thế nào?”
Ý tưởng của Lục Giam cùng đám người Đậu Nhi giống nhau, đồ cưới trong tay của Lâm Cẩn Dung không ít, không cần phải liều chết kiếm tiền như thế, tiền trong tay hắn cũng không thiếu, tuy so ra kém hơn hào môn cự phú trong kinh, nhưng hai người cũng gọi là khá giả. Nhân tiện nói: “Tốt thì cũng tốt, nhưng chúng ta không thiếu tiền, không phải nàng muốn thứ gì đó, ta mua không nổi cho nàng, nàng đâu cần khổ sở đi kiếm thêm tiền làm gì. Khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, thanh nhàn đã nhiều ngày, nàng không nghỉ ngơi cho tốt, lại muốn mệt nhọc sao.”
Câu trả lời này Lâm Cẩn Dung đã đoán trước, càng hiểu được việc này không nên trì hoãn, nếu không đến lúc nàng có thai, Lục Giam lại càng không để nàng làm lụng vất vả. Nghĩ nghĩ, đưa tay đặt ở trên đầu vai Lục Giam nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Hôm nay chàng có phải viết nhiều không? Tay có mỏi không? Ta thay chàng xoa bóp a?”
Lục Giam làm sao từng được đãi ngộ như vậy, trong lòng rõ ràng biết nàng có tính toán khác, nhưng cũng cực kỳ hưởng thụ, đơn giản tựa vào trên người nàng: “Hôm nay thật sự là mệt mỏi, bọn họ ma cũ bắt nạt ma mới, nàng không nói ta còn không nhận ra, lúc này thật sự là toàn thân đều nhức mỏi a. Nếu có thể thì nàng xoa bóp toàn thân, vậy thật tốt a.”
Lâm Cẩn Dung bĩu môi, quả thực xop bóp cho hắn. Vừa xoa bóp, chẳng những không có tác dụng, ngược lại nàng bị đè nằm lên giường, người tìm kiếm vất vả vẫn là nàng. Trải qua lúc ban đầu mệt mỏi kia, nàng vẫn không quên chính sự, quấn quít lấy Lục Giam nói: “Nhị lang, ta ở trong này không quen biết ai, khi chàng không có ở nhà, ngay cả cửa cũng không dám dễ dàng bước ra, chỉ sợ chọc phiền toái.”
Lục Giam nửa khép mắt, buồn cười nhìn nàng ép buộc không được đang phụng phịu, thấy nàng muốn giận, mới chậm rì rì nói: “Vậy nàng tính để ai thay nàng trông chừng cửa hàng đây?”
Lâm Cẩn Dung lúc này mới có tinh thần: “Ta sớm đã nghĩ qua, cửa hàng này muốn mở cũng phải tốn chút thời gian, thời điểm Tam ca giao hàng thì chọn người đưa tới, ngày thường thì có Tống Bằng chạy qua chạy lại, lúc hắn ở nhà, cũng thường xuyên giúp mẫu thân ta quản lý sự vụ lớn nhỏ, loại chuyện này cũng coi như là ngựa quen đường cũ.”
Lục Giam liền biết nàng mưu tính việc này đã lâu, bèn nói: “Được rồi. Nhưng nàng phải đáp ứng ta, nếu có thai, thì phải cẩn thận nghỉ ngơi, tiền cũng đủ dùng rồi. Không cần nàng phải tốn tâm tư như thế.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, theo thang bước xuống: “Ta đây ngày mai trước kêu Tống Bằng thuê cửa hàng, thế nào?” Tuy rằng chỉnh thể không phải thực vừa lòng, nhưng hiện nay quan trọng hơn là mở cửa hàng đã. Chỉ cần mở rồi, thì hắn sẽ không thể thay đổi chủ ý.
Lục Giam mí mắt khép lại: “Không vội…… Đợi đi trước xem qua rồi lại nói sau, nhưng đừng để người ta lừa gạt.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Chúng ta cùng đi.”
Lục Giam đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói: “Biết nàng luôn muốn xuất môn, muốn đi thì đi đi. Sắp tới ngày hưu mộc rồi (Theo lệ cũ, người làm quan, cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là ngày Hưu Mộc), đến lúc đó đi.”
Ngày kế, Lâm Cẩn Dung vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Lục Lương liền cầm một quyển sách đủ loại kiểu dáng màu sắc để trát lên lầu các thỉnh nàng chọn lựa: “Thợ thủ công là Dương gia cách vách giới thiệu, còn thành thật, tay nghề cũng rất khá, chỗ này không riêng gì đa dạng đầy đủ hết, mà phí cũng khá rẻ. Chỉ chờ thiếu phu nhân tuyển định, sẽ kêu người tiến vào trát lầu các.”
Sa ma ma sáng nay được Lục Giam phân phó, liền ở một bên đề nghị Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, hoa khai phú quý rất được a.”
Đương nhiên rất được a, phía trên nơi nơi đều phải dùng lụa màu trát thành đủ loại kiểu dáng hoa, còn có hoa tươi xếp khắp nơi, chi tiêu quá lớn. Lâm Cẩn Dung chỉ nở nụ cười, đặt tờ đó qua, cuối cùng quyết định một hình đơn giản bình an. Thừa dịp bên ngoài chưa có hành động, lại đem Hạ Diệp gọi tới, bảo Tống Bằng đến giao việc, từ nay trở đi sẽ trông chừng cửa hàng.
Trong chốc lát, bên ngoài bắt đầu hoạt động, không đợi Lâm Cẩn Dung phân phó, Sa ma ma liền mang theo vài tiểu nha hoàn ngồi ở trong phòng, chỉ sợ các nàng không hiểu chuyện, tò mò đi ra ngoài nhìn xung quanh, nếu để mấy thợ thủ công nhìn thấy có thể sinh chuyện.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng làm việc thỏa đáng, không quản việc vặt này nữa, thanh thản ổn định ngồi ở phía trước cửa sổ viết thư cho Lâm Thế Toàn.
Việc trát lầu các này, nói đến nói đi bất quá chỉ như xây dựng một căn lều đơn giản, bên ngoài trang trí chút hoa cỏ xinh đẹp thôi, đám thợ thủ công đều đã quen tay, đợi cho Lâm Cẩn Dung viết xong phong thư, bọn họ cũng thu dọn rời đi. Lâm Cẩn Dung mới lên tiếng, Anh Đào liền khẩn cấp xông ra ngoài, chung quanh sờ sờ nhìn xem, vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc là thanh xuân còn trẻ không biết sầu, Lâm Cẩn Dung nhìn mà buồn cười, như cũ lấy xiêm y của Lục Giam ra thêu thùa. Sa ma ma khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân không tới ngắm sao? Rất mới mẻ a.”
“Ta chờ Nhị gia trở về cùng nhau xem. Hắn bỏ tiền ra mà.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nếu là kiếp trước, nàng đại khái cũng sẽ thập phần hưng phấn, hiện tại thì sao, dĩ nhiên đã đi qua muôn sông nghìn núi, vui sướng thì có, hưng phấn cũng không dễ dàng xuất hiện.
Sa ma ma lại nghe ra chút tư vị khác, không khỏi than thở nói: “Ở nhà chỉ biết Nhị gia cùng thiếu phu nhân cảm tình hòa hợp, lại không biết tình thâm như thế.”
Lâm Cẩn Dung “Xì” một tiếng bật cười, ngẩng đầu nhìn cành hoa sen cắm trong bình, tươi cười đột nhiên trở nên ảm đạm. Cành hoa sen kia, hôm qua vốn là hai nụ hoa tươi mới sinh trưởng trên cùng một cành, hiện nay một đóa đã hé nở, mới mẻ kiều diễm, một đóa khác chưa nở đã vội ủ rũ.
Sa ma ma không phát giác ra sự khác thường của nàng, vẫn đang nói về những chuyện thú vị ở Lục gia, Lâm Cẩn Dung không yên lòng đáp có lệ trong chốc lát, thả việc thêu thùa trong tay, chỉ nói mình mệt mỏi. Sa ma ma biết điều, vội cáo từ rời đi, lại đi giục nữ trù phòng nấu món ăn cho Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung phân phó đám người Đậu Nhi, đi tới trước bình hoa kia, cúi đầu yên lặng nhìn một lát, khe khẽ thở dài. Như thế, cũng đành thôi. Vì thế lệnh Song Toàn đem bình hoa sen nửa đường ủ rũ nâng đến sương phòng cách vách, coi như nhắm mắt làm ngơ. Đợi đến buổi tối Lục Giam trở về nhà, nàng như cũ hoan hoan hỉ hỉ, nên ăn liền ăn, nên chơi liền thơi, thề thốt không đề cập tới việc này.
Lại một ngày, là ngày hưu mộc của Lục Giam, theo lời dẫn Lâm Cẩn Dung đến phố Phan Lâu xem cửa hàng. Cửa hàng này kỳ thật không phải không tốt, bất quá là vì trước cửa có cây hòe rất to, cành lá râm rạp đem ánh sáng che hơn phân nửa, lại so với cửa hàng chung quanh khác có vẻ khuất hơn vài phần, cho nên ảm đạm không sáng sủa mà thôi.
Lâm Cẩn Dung tính toán một hồi, thấy nếu chặt đổ cây hòe này xuống, lại sửa sang lại một chút, cũng trọng dụng, vì thế liền nói với Lục Giam, Lục Giam liền hỏi người môi giới: “Cây này là của nhà ai?”
Người kia cười nói: “Nhà hắn.”
Lục Giam tiếp lời: “Muốn ta thuê cửa hàng này cũng không khó, nhưng phải hứa cho ta chặt bỏ cây hòe này đi mới được.”
Người môi giới đáp phải hỏi qua ý tứ của chủ nhà.
Lục Giam cũng không thúc giục hắn, dẫn Lâm Cẩn Dung đi dạo ở cửa hàng cách vách. Cửa hàng cách vách bán cũng là chút bảo hóa, rực rỡ muôn màu, Lâm Cẩn Dung chọn mua mấy thứ, hỏi tiểu nhị hàng hóa đều là từ nơi nào đến, tiểu nhị cười đáp: “Đều là từ Tuyền châu mua về.” Tiếp theo lại khoe khoang một phen.
Lâm Cẩn Dung ở bên trong dạo qua một vòng, rồi bảo Lục Giam rời đi.
Qua hai ngày, Lâm Cẩn Dung vẫn chưa thấy có nguyệt sự, trong lòng nàng tính toán, không khỏi hơn vài phần chờ mong, làm việc cũng càng thêm cẩn thận, cũng liền cấp tốc xây dựng cửa hàng. Mới chờ người môi giới tới trả lời, nói là cây hòe kia có thể chặt đổ, liền lập tức thúc giục Tống Bằng thuê cửa hàng này, khởi công sửa chữa.
Đậu Nhi trong lòng cũng đều biết, không khỏi mang theo vài phần vui mừng nói: “Thiếu phu nhân, có phải có thai rồi không? Nếu không thỉnh đại phu đến khám xem?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không vội, chuyện này của nữ tử có những thời điểm bị sai lệch, có khi chậm lại mấy ngày, có khi có trước mấy ngày, đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói sau, đừng cả kinh. Bằng không, rơi vào lỗ tai của Sa ma ma và Nhị gia, nhỡ đâu lại mừng hụt một hồi.”
Nửa tháng sau, cửa hàng sửa chữa xong, chỉ chờ Lâm Thế Toàn bên kia đưa hàng hóa đến là có thể khai trương, đồng thời, Lâm Cẩn Dung cũng được chẩn là có bầu.
Trong bồn nước bằng đồng nổi lơ lửng phù nhạn, uyên ương, khê xích, rùa cá to nhỏ, một đôi tượng đất, trong đó một cái mặc la bào màu hồng lục tinh xảo xinh đẹp, cái khác thì trang trí như tướng quân mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm đứng ở trong một đống đồ chơi linh tinh.
Lâm Cẩn Dung xem mỏi mắt, khe khẽ thở dài, cười nói: “Ai, ngày bé ta cũng không có nhiều đồ chơi như vậy a.” Vừa nói, vừa cầm lấy bình hoa Đậu Nhi thật cẩn thận cắm cành sen vào đó: “Này cũng hiếm a, chẳng lẽ là bên này khí hậu tốt, ngay cả hoa sen cũng dễ dàng mọc ra đóa đôi sao?”
Lục Giam thấy nàng chưa từng phát hiện bí mật trong đó, cũng không nói ra, chỉ cười nói: “Ngay cả người cũng thế, nói gì tới hoa chứ?”
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn ý chỉ quan hệ giữa hai người, không khỏi cười: “Không biết bên này ăn tiết Thất Tịch(Ngày /, gắn với câu chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ) thế nào? Xem lễ tiết nho nhỏ này thôi, so với quê nhà của chúng ta cũng náo nhiệt hơn.”
Lục Giam nói: “Nữ trù phòng là người địa phương, gọi tới hỏi một chút không hơn sao?”
Này trong kinh cùng Bình Châu quả nhiên có điều không giống, phàm là người có điều kiện, đều muốn trát lầu các thành màu sắc khác ở đình viện, đều rất khéo léo, đem toàn bộ mấy thứ Lục Giam hôm nay mua trở về nhà bày trong lầu, lại mua thêm rượu và thức ăn, bút nghiên mực, các đồ thêu thùa, hương liệu, đối nguyệt xâu kim.
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta ít người, sẽ không phí tiền trát lầu làm gì.”
Lục Giam lại không thuận theo, nói: “Cũng không phải không có tiền, ta mới lĩnh bổng lộc, đây là tiết đầu tiên sau khi ta và nàng xa nhà, dù thế nào cũng phải tổ chức cho náo nhiệt một chút. Sáng sớm ngày mai liền có Lục Lương an bài người đến trát, nàng xem nàng thích bộ dáng gì nữa, liền biến thành bộ dáng đó.”
Lâm Cẩn Dung vốn định nói, để lại tiền kia làm chính sự không phải tốt hơn sao? Nói đến bên miệng, rốt cuộc không muốn Lục Giam mất hứng, tùy ý để hắn an bài.
Bóng đêm đen sẫm, Song Toàn cùng Song Phúc bắt đầu ngáp, Lâm Cẩn Dung liền kêu các nàng thu thập rồi tản đi, đợi đến khi trong phòng chỉ có phu thê hai người, mới cùng Lục Giam thương lượng: “Hôm nay Tống Bằng đi phố Phan Lâu, nhìn thấy có gian cửa hàng bỏ không, ta muốn thuê, để Tam ca đem bảo hóa đã chọn lựa tinh xảo ở Đình huyện bên kia đưa lại đây, cũng không tốn nhiều tâm tư sức lực lắm. Chàng thấy thế nào?”
Ý tưởng của Lục Giam cùng đám người Đậu Nhi giống nhau, đồ cưới trong tay của Lâm Cẩn Dung không ít, không cần phải liều chết kiếm tiền như thế, tiền trong tay hắn cũng không thiếu, tuy so ra kém hơn hào môn cự phú trong kinh, nhưng hai người cũng gọi là khá giả. Nhân tiện nói: “Tốt thì cũng tốt, nhưng chúng ta không thiếu tiền, không phải nàng muốn thứ gì đó, ta mua không nổi cho nàng, nàng đâu cần khổ sở đi kiếm thêm tiền làm gì. Khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, thanh nhàn đã nhiều ngày, nàng không nghỉ ngơi cho tốt, lại muốn mệt nhọc sao.”
Câu trả lời này Lâm Cẩn Dung đã đoán trước, càng hiểu được việc này không nên trì hoãn, nếu không đến lúc nàng có thai, Lục Giam lại càng không để nàng làm lụng vất vả. Nghĩ nghĩ, đưa tay đặt ở trên đầu vai Lục Giam nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Hôm nay chàng có phải viết nhiều không? Tay có mỏi không? Ta thay chàng xoa bóp a?”
Lục Giam làm sao từng được đãi ngộ như vậy, trong lòng rõ ràng biết nàng có tính toán khác, nhưng cũng cực kỳ hưởng thụ, đơn giản tựa vào trên người nàng: “Hôm nay thật sự là mệt mỏi, bọn họ ma cũ bắt nạt ma mới, nàng không nói ta còn không nhận ra, lúc này thật sự là toàn thân đều nhức mỏi a. Nếu có thể thì nàng xoa bóp toàn thân, vậy thật tốt a.”
Lâm Cẩn Dung bĩu môi, quả thực xop bóp cho hắn. Vừa xoa bóp, chẳng những không có tác dụng, ngược lại nàng bị đè nằm lên giường, người tìm kiếm vất vả vẫn là nàng. Trải qua lúc ban đầu mệt mỏi kia, nàng vẫn không quên chính sự, quấn quít lấy Lục Giam nói: “Nhị lang, ta ở trong này không quen biết ai, khi chàng không có ở nhà, ngay cả cửa cũng không dám dễ dàng bước ra, chỉ sợ chọc phiền toái.”
Lục Giam nửa khép mắt, buồn cười nhìn nàng ép buộc không được đang phụng phịu, thấy nàng muốn giận, mới chậm rì rì nói: “Vậy nàng tính để ai thay nàng trông chừng cửa hàng đây?”
Lâm Cẩn Dung lúc này mới có tinh thần: “Ta sớm đã nghĩ qua, cửa hàng này muốn mở cũng phải tốn chút thời gian, thời điểm Tam ca giao hàng thì chọn người đưa tới, ngày thường thì có Tống Bằng chạy qua chạy lại, lúc hắn ở nhà, cũng thường xuyên giúp mẫu thân ta quản lý sự vụ lớn nhỏ, loại chuyện này cũng coi như là ngựa quen đường cũ.”
Lục Giam liền biết nàng mưu tính việc này đã lâu, bèn nói: “Được rồi. Nhưng nàng phải đáp ứng ta, nếu có thai, thì phải cẩn thận nghỉ ngơi, tiền cũng đủ dùng rồi. Không cần nàng phải tốn tâm tư như thế.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, theo thang bước xuống: “Ta đây ngày mai trước kêu Tống Bằng thuê cửa hàng, thế nào?” Tuy rằng chỉnh thể không phải thực vừa lòng, nhưng hiện nay quan trọng hơn là mở cửa hàng đã. Chỉ cần mở rồi, thì hắn sẽ không thể thay đổi chủ ý.
Lục Giam mí mắt khép lại: “Không vội…… Đợi đi trước xem qua rồi lại nói sau, nhưng đừng để người ta lừa gạt.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Chúng ta cùng đi.”
Lục Giam đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói: “Biết nàng luôn muốn xuất môn, muốn đi thì đi đi. Sắp tới ngày hưu mộc rồi (Theo lệ cũ, người làm quan, cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là ngày Hưu Mộc), đến lúc đó đi.”
Ngày kế, Lâm Cẩn Dung vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Lục Lương liền cầm một quyển sách đủ loại kiểu dáng màu sắc để trát lên lầu các thỉnh nàng chọn lựa: “Thợ thủ công là Dương gia cách vách giới thiệu, còn thành thật, tay nghề cũng rất khá, chỗ này không riêng gì đa dạng đầy đủ hết, mà phí cũng khá rẻ. Chỉ chờ thiếu phu nhân tuyển định, sẽ kêu người tiến vào trát lầu các.”
Sa ma ma sáng nay được Lục Giam phân phó, liền ở một bên đề nghị Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, hoa khai phú quý rất được a.”
Đương nhiên rất được a, phía trên nơi nơi đều phải dùng lụa màu trát thành đủ loại kiểu dáng hoa, còn có hoa tươi xếp khắp nơi, chi tiêu quá lớn. Lâm Cẩn Dung chỉ nở nụ cười, đặt tờ đó qua, cuối cùng quyết định một hình đơn giản bình an. Thừa dịp bên ngoài chưa có hành động, lại đem Hạ Diệp gọi tới, bảo Tống Bằng đến giao việc, từ nay trở đi sẽ trông chừng cửa hàng.
Trong chốc lát, bên ngoài bắt đầu hoạt động, không đợi Lâm Cẩn Dung phân phó, Sa ma ma liền mang theo vài tiểu nha hoàn ngồi ở trong phòng, chỉ sợ các nàng không hiểu chuyện, tò mò đi ra ngoài nhìn xung quanh, nếu để mấy thợ thủ công nhìn thấy có thể sinh chuyện.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng làm việc thỏa đáng, không quản việc vặt này nữa, thanh thản ổn định ngồi ở phía trước cửa sổ viết thư cho Lâm Thế Toàn.
Việc trát lầu các này, nói đến nói đi bất quá chỉ như xây dựng một căn lều đơn giản, bên ngoài trang trí chút hoa cỏ xinh đẹp thôi, đám thợ thủ công đều đã quen tay, đợi cho Lâm Cẩn Dung viết xong phong thư, bọn họ cũng thu dọn rời đi. Lâm Cẩn Dung mới lên tiếng, Anh Đào liền khẩn cấp xông ra ngoài, chung quanh sờ sờ nhìn xem, vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc là thanh xuân còn trẻ không biết sầu, Lâm Cẩn Dung nhìn mà buồn cười, như cũ lấy xiêm y của Lục Giam ra thêu thùa. Sa ma ma khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân không tới ngắm sao? Rất mới mẻ a.”
“Ta chờ Nhị gia trở về cùng nhau xem. Hắn bỏ tiền ra mà.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nếu là kiếp trước, nàng đại khái cũng sẽ thập phần hưng phấn, hiện tại thì sao, dĩ nhiên đã đi qua muôn sông nghìn núi, vui sướng thì có, hưng phấn cũng không dễ dàng xuất hiện.
Sa ma ma lại nghe ra chút tư vị khác, không khỏi than thở nói: “Ở nhà chỉ biết Nhị gia cùng thiếu phu nhân cảm tình hòa hợp, lại không biết tình thâm như thế.”
Lâm Cẩn Dung “Xì” một tiếng bật cười, ngẩng đầu nhìn cành hoa sen cắm trong bình, tươi cười đột nhiên trở nên ảm đạm. Cành hoa sen kia, hôm qua vốn là hai nụ hoa tươi mới sinh trưởng trên cùng một cành, hiện nay một đóa đã hé nở, mới mẻ kiều diễm, một đóa khác chưa nở đã vội ủ rũ.
Sa ma ma không phát giác ra sự khác thường của nàng, vẫn đang nói về những chuyện thú vị ở Lục gia, Lâm Cẩn Dung không yên lòng đáp có lệ trong chốc lát, thả việc thêu thùa trong tay, chỉ nói mình mệt mỏi. Sa ma ma biết điều, vội cáo từ rời đi, lại đi giục nữ trù phòng nấu món ăn cho Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung phân phó đám người Đậu Nhi, đi tới trước bình hoa kia, cúi đầu yên lặng nhìn một lát, khe khẽ thở dài. Như thế, cũng đành thôi. Vì thế lệnh Song Toàn đem bình hoa sen nửa đường ủ rũ nâng đến sương phòng cách vách, coi như nhắm mắt làm ngơ. Đợi đến buổi tối Lục Giam trở về nhà, nàng như cũ hoan hoan hỉ hỉ, nên ăn liền ăn, nên chơi liền thơi, thề thốt không đề cập tới việc này.
Lại một ngày, là ngày hưu mộc của Lục Giam, theo lời dẫn Lâm Cẩn Dung đến phố Phan Lâu xem cửa hàng. Cửa hàng này kỳ thật không phải không tốt, bất quá là vì trước cửa có cây hòe rất to, cành lá râm rạp đem ánh sáng che hơn phân nửa, lại so với cửa hàng chung quanh khác có vẻ khuất hơn vài phần, cho nên ảm đạm không sáng sủa mà thôi.
Lâm Cẩn Dung tính toán một hồi, thấy nếu chặt đổ cây hòe này xuống, lại sửa sang lại một chút, cũng trọng dụng, vì thế liền nói với Lục Giam, Lục Giam liền hỏi người môi giới: “Cây này là của nhà ai?”
Người kia cười nói: “Nhà hắn.”
Lục Giam tiếp lời: “Muốn ta thuê cửa hàng này cũng không khó, nhưng phải hứa cho ta chặt bỏ cây hòe này đi mới được.”
Người môi giới đáp phải hỏi qua ý tứ của chủ nhà.
Lục Giam cũng không thúc giục hắn, dẫn Lâm Cẩn Dung đi dạo ở cửa hàng cách vách. Cửa hàng cách vách bán cũng là chút bảo hóa, rực rỡ muôn màu, Lâm Cẩn Dung chọn mua mấy thứ, hỏi tiểu nhị hàng hóa đều là từ nơi nào đến, tiểu nhị cười đáp: “Đều là từ Tuyền châu mua về.” Tiếp theo lại khoe khoang một phen.
Lâm Cẩn Dung ở bên trong dạo qua một vòng, rồi bảo Lục Giam rời đi.
Qua hai ngày, Lâm Cẩn Dung vẫn chưa thấy có nguyệt sự, trong lòng nàng tính toán, không khỏi hơn vài phần chờ mong, làm việc cũng càng thêm cẩn thận, cũng liền cấp tốc xây dựng cửa hàng. Mới chờ người môi giới tới trả lời, nói là cây hòe kia có thể chặt đổ, liền lập tức thúc giục Tống Bằng thuê cửa hàng này, khởi công sửa chữa.
Đậu Nhi trong lòng cũng đều biết, không khỏi mang theo vài phần vui mừng nói: “Thiếu phu nhân, có phải có thai rồi không? Nếu không thỉnh đại phu đến khám xem?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không vội, chuyện này của nữ tử có những thời điểm bị sai lệch, có khi chậm lại mấy ngày, có khi có trước mấy ngày, đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói sau, đừng cả kinh. Bằng không, rơi vào lỗ tai của Sa ma ma và Nhị gia, nhỡ đâu lại mừng hụt một hồi.”
Nửa tháng sau, cửa hàng sửa chữa xong, chỉ chờ Lâm Thế Toàn bên kia đưa hàng hóa đến là có thể khai trương, đồng thời, Lâm Cẩn Dung cũng được chẩn là có bầu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong bồn nước bằng đồng nổi lơ lửng phù nhạn, uyên ương, khê xích, rùa cá to nhỏ, một đôi tượng đất, trong đó một cái mặc la bào màu hồng lục tinh xảo xinh đẹp, cái khác thì trang trí như tướng quân mặc khôi giáp, uy phong lẫm lẫm đứng ở trong một đống đồ chơi linh tinh.
Lâm Cẩn Dung xem mỏi mắt, khe khẽ thở dài, cười nói: “Ai, ngày bé ta cũng không có nhiều đồ chơi như vậy a.” Vừa nói, vừa cầm lấy bình hoa Đậu Nhi thật cẩn thận cắm cành sen vào đó: “Này cũng hiếm a, chẳng lẽ là bên này khí hậu tốt, ngay cả hoa sen cũng dễ dàng mọc ra đóa đôi sao?”
Lục Giam thấy nàng chưa từng phát hiện bí mật trong đó, cũng không nói ra, chỉ cười nói: “Ngay cả người cũng thế, nói gì tới hoa chứ?”
Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn ý chỉ quan hệ giữa hai người, không khỏi cười: “Không biết bên này ăn tiết Thất Tịch(Ngày 7/7, gắn với câu chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ) thế nào? Xem lễ tiết nho nhỏ này thôi, so với quê nhà của chúng ta cũng náo nhiệt hơn.”
Lục Giam nói: “Nữ trù phòng là người địa phương, gọi tới hỏi một chút không hơn sao?”
Này trong kinh cùng Bình Châu quả nhiên có điều không giống, phàm là người có điều kiện, đều muốn trát lầu các thành màu sắc khác ở đình viện, đều rất khéo léo, đem toàn bộ mấy thứ Lục Giam hôm nay mua trở về nhà bày trong lầu, lại mua thêm rượu và thức ăn, bút nghiên mực, các đồ thêu thùa, hương liệu, đối nguyệt xâu kim.
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười nói: “Kỳ thật cũng không có gì. Chúng ta ít người, sẽ không phí tiền trát lầu làm gì.”
Lục Giam lại không thuận theo, nói: “Cũng không phải không có tiền, ta mới lĩnh bổng lộc, đây là tiết đầu tiên sau khi ta và nàng xa nhà, dù thế nào cũng phải tổ chức cho náo nhiệt một chút. Sáng sớm ngày mai liền có Lục Lương an bài người đến trát, nàng xem nàng thích bộ dáng gì nữa, liền biến thành bộ dáng đó.”
Lâm Cẩn Dung vốn định nói, để lại tiền kia làm chính sự không phải tốt hơn sao? Nói đến bên miệng, rốt cuộc không muốn Lục Giam mất hứng, tùy ý để hắn an bài.
Bóng đêm đen sẫm, Song Toàn cùng Song Phúc bắt đầu ngáp, Lâm Cẩn Dung liền kêu các nàng thu thập rồi tản đi, đợi đến khi trong phòng chỉ có phu thê hai người, mới cùng Lục Giam thương lượng: “Hôm nay Tống Bằng đi phố Phan Lâu, nhìn thấy có gian cửa hàng bỏ không, ta muốn thuê, để Tam ca đem bảo hóa đã chọn lựa tinh xảo ở Đình huyện bên kia đưa lại đây, cũng không tốn nhiều tâm tư sức lực lắm. Chàng thấy thế nào?”
Ý tưởng của Lục Giam cùng đám người Đậu Nhi giống nhau, đồ cưới trong tay của Lâm Cẩn Dung không ít, không cần phải liều chết kiếm tiền như thế, tiền trong tay hắn cũng không thiếu, tuy so ra kém hơn hào môn cự phú trong kinh, nhưng hai người cũng gọi là khá giả. Nhân tiện nói: “Tốt thì cũng tốt, nhưng chúng ta không thiếu tiền, không phải nàng muốn thứ gì đó, ta mua không nổi cho nàng, nàng đâu cần khổ sở đi kiếm thêm tiền làm gì. Khó khăn lắm mới ra khỏi nhà, thanh nhàn đã nhiều ngày, nàng không nghỉ ngơi cho tốt, lại muốn mệt nhọc sao.”
Câu trả lời này Lâm Cẩn Dung đã đoán trước, càng hiểu được việc này không nên trì hoãn, nếu không đến lúc nàng có thai, Lục Giam lại càng không để nàng làm lụng vất vả. Nghĩ nghĩ, đưa tay đặt ở trên đầu vai Lục Giam nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Hôm nay chàng có phải viết nhiều không? Tay có mỏi không? Ta thay chàng xoa bóp a?”
Lục Giam làm sao từng được đãi ngộ như vậy, trong lòng rõ ràng biết nàng có tính toán khác, nhưng cũng cực kỳ hưởng thụ, đơn giản tựa vào trên người nàng: “Hôm nay thật sự là mệt mỏi, bọn họ ma cũ bắt nạt ma mới, nàng không nói ta còn không nhận ra, lúc này thật sự là toàn thân đều nhức mỏi a. Nếu có thể thì nàng xoa bóp toàn thân, vậy thật tốt a.”
Lâm Cẩn Dung bĩu môi, quả thực xop bóp cho hắn. Vừa xoa bóp, chẳng những không có tác dụng, ngược lại nàng bị đè nằm lên giường, người tìm kiếm vất vả vẫn là nàng. Trải qua lúc ban đầu mệt mỏi kia, nàng vẫn không quên chính sự, quấn quít lấy Lục Giam nói: “Nhị lang, ta ở trong này không quen biết ai, khi chàng không có ở nhà, ngay cả cửa cũng không dám dễ dàng bước ra, chỉ sợ chọc phiền toái.”
Lục Giam nửa khép mắt, buồn cười nhìn nàng ép buộc không được đang phụng phịu, thấy nàng muốn giận, mới chậm rì rì nói: “Vậy nàng tính để ai thay nàng trông chừng cửa hàng đây?”
Lâm Cẩn Dung lúc này mới có tinh thần: “Ta sớm đã nghĩ qua, cửa hàng này muốn mở cũng phải tốn chút thời gian, thời điểm Tam ca giao hàng thì chọn người đưa tới, ngày thường thì có Tống Bằng chạy qua chạy lại, lúc hắn ở nhà, cũng thường xuyên giúp mẫu thân ta quản lý sự vụ lớn nhỏ, loại chuyện này cũng coi như là ngựa quen đường cũ.”
Lục Giam liền biết nàng mưu tính việc này đã lâu, bèn nói: “Được rồi. Nhưng nàng phải đáp ứng ta, nếu có thai, thì phải cẩn thận nghỉ ngơi, tiền cũng đủ dùng rồi. Không cần nàng phải tốn tâm tư như thế.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, theo thang bước xuống: “Ta đây ngày mai trước kêu Tống Bằng thuê cửa hàng, thế nào?” Tuy rằng chỉnh thể không phải thực vừa lòng, nhưng hiện nay quan trọng hơn là mở cửa hàng đã. Chỉ cần mở rồi, thì hắn sẽ không thể thay đổi chủ ý.
Lục Giam mí mắt khép lại: “Không vội…… Đợi đi trước xem qua rồi lại nói sau, nhưng đừng để người ta lừa gạt.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Chúng ta cùng đi.”
Lục Giam đem nàng ôm vào trong lòng, cười nói: “Biết nàng luôn muốn xuất môn, muốn đi thì đi đi. Sắp tới ngày hưu mộc rồi (Theo lệ cũ, người làm quan, cứ mười ngày được nghỉ một ngày gọi là ngày Hưu Mộc), đến lúc đó đi.”
Ngày kế, Lâm Cẩn Dung vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Lục Lương liền cầm một quyển sách đủ loại kiểu dáng màu sắc để trát lên lầu các thỉnh nàng chọn lựa: “Thợ thủ công là Dương gia cách vách giới thiệu, còn thành thật, tay nghề cũng rất khá, chỗ này không riêng gì đa dạng đầy đủ hết, mà phí cũng khá rẻ. Chỉ chờ thiếu phu nhân tuyển định, sẽ kêu người tiến vào trát lầu các.”
Sa ma ma sáng nay được Lục Giam phân phó, liền ở một bên đề nghị Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, hoa khai phú quý rất được a.”
Đương nhiên rất được a, phía trên nơi nơi đều phải dùng lụa màu trát thành đủ loại kiểu dáng hoa, còn có hoa tươi xếp khắp nơi, chi tiêu quá lớn. Lâm Cẩn Dung chỉ nở nụ cười, đặt tờ đó qua, cuối cùng quyết định một hình đơn giản bình an. Thừa dịp bên ngoài chưa có hành động, lại đem Hạ Diệp gọi tới, bảo Tống Bằng đến giao việc, từ nay trở đi sẽ trông chừng cửa hàng.
Trong chốc lát, bên ngoài bắt đầu hoạt động, không đợi Lâm Cẩn Dung phân phó, Sa ma ma liền mang theo vài tiểu nha hoàn ngồi ở trong phòng, chỉ sợ các nàng không hiểu chuyện, tò mò đi ra ngoài nhìn xung quanh, nếu để mấy thợ thủ công nhìn thấy có thể sinh chuyện.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng làm việc thỏa đáng, không quản việc vặt này nữa, thanh thản ổn định ngồi ở phía trước cửa sổ viết thư cho Lâm Thế Toàn.
Việc trát lầu các này, nói đến nói đi bất quá chỉ như xây dựng một căn lều đơn giản, bên ngoài trang trí chút hoa cỏ xinh đẹp thôi, đám thợ thủ công đều đã quen tay, đợi cho Lâm Cẩn Dung viết xong phong thư, bọn họ cũng thu dọn rời đi. Lâm Cẩn Dung mới lên tiếng, Anh Đào liền khẩn cấp xông ra ngoài, chung quanh sờ sờ nhìn xem, vô cùng hưng phấn.
Rốt cuộc là thanh xuân còn trẻ không biết sầu, Lâm Cẩn Dung nhìn mà buồn cười, như cũ lấy xiêm y của Lục Giam ra thêu thùa. Sa ma ma khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân không tới ngắm sao? Rất mới mẻ a.”
“Ta chờ Nhị gia trở về cùng nhau xem. Hắn bỏ tiền ra mà.” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nếu là kiếp trước, nàng đại khái cũng sẽ thập phần hưng phấn, hiện tại thì sao, dĩ nhiên đã đi qua muôn sông nghìn núi, vui sướng thì có, hưng phấn cũng không dễ dàng xuất hiện.
Sa ma ma lại nghe ra chút tư vị khác, không khỏi than thở nói: “Ở nhà chỉ biết Nhị gia cùng thiếu phu nhân cảm tình hòa hợp, lại không biết tình thâm như thế.”
Lâm Cẩn Dung “Xì” một tiếng bật cười, ngẩng đầu nhìn cành hoa sen cắm trong bình, tươi cười đột nhiên trở nên ảm đạm. Cành hoa sen kia, hôm qua vốn là hai nụ hoa tươi mới sinh trưởng trên cùng một cành, hiện nay một đóa đã hé nở, mới mẻ kiều diễm, một đóa khác chưa nở đã vội ủ rũ.
Sa ma ma không phát giác ra sự khác thường của nàng, vẫn đang nói về những chuyện thú vị ở Lục gia, Lâm Cẩn Dung không yên lòng đáp có lệ trong chốc lát, thả việc thêu thùa trong tay, chỉ nói mình mệt mỏi. Sa ma ma biết điều, vội cáo từ rời đi, lại đi giục nữ trù phòng nấu món ăn cho Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung phân phó đám người Đậu Nhi, đi tới trước bình hoa kia, cúi đầu yên lặng nhìn một lát, khe khẽ thở dài. Như thế, cũng đành thôi. Vì thế lệnh Song Toàn đem bình hoa sen nửa đường ủ rũ nâng đến sương phòng cách vách, coi như nhắm mắt làm ngơ. Đợi đến buổi tối Lục Giam trở về nhà, nàng như cũ hoan hoan hỉ hỉ, nên ăn liền ăn, nên chơi liền thơi, thề thốt không đề cập tới việc này.
Lại một ngày, là ngày hưu mộc của Lục Giam, theo lời dẫn Lâm Cẩn Dung đến phố Phan Lâu xem cửa hàng. Cửa hàng này kỳ thật không phải không tốt, bất quá là vì trước cửa có cây hòe rất to, cành lá râm rạp đem ánh sáng che hơn phân nửa, lại so với cửa hàng chung quanh khác có vẻ khuất hơn vài phần, cho nên ảm đạm không sáng sủa mà thôi.
Lâm Cẩn Dung tính toán một hồi, thấy nếu chặt đổ cây hòe này xuống, lại sửa sang lại một chút, cũng trọng dụng, vì thế liền nói với Lục Giam, Lục Giam liền hỏi người môi giới: “Cây này là của nhà ai?”
Người kia cười nói: “Nhà hắn.”
Lục Giam tiếp lời: “Muốn ta thuê cửa hàng này cũng không khó, nhưng phải hứa cho ta chặt bỏ cây hòe này đi mới được.”
Người môi giới đáp phải hỏi qua ý tứ của chủ nhà.
Lục Giam cũng không thúc giục hắn, dẫn Lâm Cẩn Dung đi dạo ở cửa hàng cách vách. Cửa hàng cách vách bán cũng là chút bảo hóa, rực rỡ muôn màu, Lâm Cẩn Dung chọn mua mấy thứ, hỏi tiểu nhị hàng hóa đều là từ nơi nào đến, tiểu nhị cười đáp: “Đều là từ Tuyền châu mua về.” Tiếp theo lại khoe khoang một phen.
Lâm Cẩn Dung ở bên trong dạo qua một vòng, rồi bảo Lục Giam rời đi.
Qua hai ngày, Lâm Cẩn Dung vẫn chưa thấy có nguyệt sự, trong lòng nàng tính toán, không khỏi hơn vài phần chờ mong, làm việc cũng càng thêm cẩn thận, cũng liền cấp tốc xây dựng cửa hàng. Mới chờ người môi giới tới trả lời, nói là cây hòe kia có thể chặt đổ, liền lập tức thúc giục Tống Bằng thuê cửa hàng này, khởi công sửa chữa.
Đậu Nhi trong lòng cũng đều biết, không khỏi mang theo vài phần vui mừng nói: “Thiếu phu nhân, có phải có thai rồi không? Nếu không thỉnh đại phu đến khám xem?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không vội, chuyện này của nữ tử có những thời điểm bị sai lệch, có khi chậm lại mấy ngày, có khi có trước mấy ngày, đợi thêm mấy ngày nữa rồi nói sau, đừng cả kinh. Bằng không, rơi vào lỗ tai của Sa ma ma và Nhị gia, nhỡ đâu lại mừng hụt một hồi.”
Nửa tháng sau, cửa hàng sửa chữa xong, chỉ chờ Lâm Thế Toàn bên kia đưa hàng hóa đến là có thể khai trương, đồng thời, Lâm Cẩn Dung cũng được chẩn là có bầu.