Lục Kiến Tân, Lục Giam về nhà, nhanh nhất cũng là một tháng sau, quả thực đợi tới khi đó, Nhị phòng sẽ có quá nhiều cơ hội, chuyện xấu thì làm lớn, thật sự không có lời, rèn sắt phải thừa dịp còn nóng mới được, mặc dù không thể vạch trần chân diện mục của Nhị phòng, cũng phải để bọn họ dùng giỏ trúc múc nước thành công dã tràng. Lâm Cẩn Dung kéo kéo tay áo Lâm Ngọc Trân, thấp giọng cùng nàng nói vài câu.
Lâm Ngọc Trân tuy rằng chán ghét Lâm Cẩn Dung luôn nhắc nhở mình, giống như bản thân cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không biết vậy, nhưng không thể không nghe lời Lâm Cẩn Dung, lập tức liền nghiêm mặt nói: “Lão Tam! Nếu hắn đã gấp như vậy, mới sáng sớm đã kêu đánh kêu giết, không bằng đơn giản mời người trong dòng tộc đến, đem chuyện này thừa dịp còn nóng mà làm cho xong, đỡ phải đảo mắt lại có ý xấu hại người khác! Có những người, vì chút lợi mà thân nhân cũng không nhận, cốt nhục mới mang bầu mấy tháng cũng nỡ bỏ, dù thế nào cũng phải ép buộc mới thôi. Đệ không sợ cứ cầm phong thư này trong người, đi đường bị ngã, dạo trong vườn bị rơi xuống nước, đang ngủ tự dưng ngưng thở sao?”
Muốn nói Lâm Ngọc Trân có bản sự lớn nhất là gì? Chính là không nói đạo lý cùng nói chuyện khiến người khác tức chết, nàng thích thế nào thì sẽ nói thế đó. Lời này thật sự là quá mức ác độc, chỉ không trực tiếp nói Nhị phòng bọn họ tham tài sát hại tính mệnh người khác. Dù là Tống thị vẫn da mặt dày cũng không chịu nổi, Lục Kiến Trung vừa mới hồi phục lại vẻ mặt trung hậu, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, khí hận nảy ra, thẹn quá thành giận.
Lục Kiến Trung cả giận nói: “Đại tẩu nói lời này ta nghe không rõ, ai có ý xấu hại người chứ? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung! Hôm nay nếu Đại tẩu không nói rõ ràng, tất nhiên ta sẽ không buông tha!”
Không buông tha? Hắn dám làm gì nàng? Lâm Ngọc Trân bễ nghễ nhìn Lục Kiến Trung, hơi hơi khinh thường: “Đệ chột dạ cái gì? Ta chỉ tên của đệ sao? Loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh mà, cũng không phải là ta hù dọa ai. Phương Trúc vì sao lại rơi vào trong nước a? Cái thai của thê tử Đại Lang là như thế nào đây? Ha…… Công công để lại mặt mũi cho các ngươi, chúng ta giúp công công giải sầu, cũng không phải là chúng ta ngốc, cái gì cũng không biết.”
Lục Kiến Trung hận thấu bộ dáng khinh miệt kia của nàng ta, lại bất hạnh bị nắm đuôi, liền hung hăng vung tay áo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta không nói chuyện với kẻ ác mồm… không chấp nhặt với phụ nhân chanh chua không lưu lại khẩu đức! Tẩu không thể làm chủ thay đích tôn!” Quay đầu nhìn Lục Kiến Lập nói: “Lão Tam, Đại ca không ở nhà, hiện tại làm chủ việc trong nhà chính là hai người chúng ta, nói đi… Rốt cuộc đệ muốn thế nào? Đừng vội quản lời nói hươu nói vượn của phụ nhân!” Một câu lại quăng bà tức Lâm Cẩn Dung ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân giận dữ: “Lão Tam, không cần ta nhiều lời, chính đệ cũng ngẫm lại nên làm như thế nào!”
Lục Kiến Trung trầm mặc không nói, hiển nhiên chưa thể đưa ra chủ ý, hoặc là không nghĩ tới việc này quan trọng hơn dự tính. Lâm Cẩn Dung hướng Anh Đào ra hiệu, Anh Đào liền đi lại đây, dán tại bên tai Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói một câu. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ý bảo nàng đi xuống… Khụ một tiếng, nhỏ giọng tế khí nói: “Nhị thúc phụ, dựa theo cách nói của người, nữ nhân không làm chủ được, giống như Đại phòng chúng ta, Đại lão gia, Nhị gia một ngày không trở về nhà, chúng ta cái gì cũng đều phải nghe theo lời người? Mặc kệ người làm đúng hay không đúng, chúng ta cũng không thể nói ra sao?”
Lục Kiến Trung hộc hộc một tiếng: “Nhị lang tức… Ngươi đừng không hiểu chuyện, trưởng bối nói chuyện có chỗ cho ngươi xen miệng vào sao, chẳng những không khuyên bà bà ngươi một chút… Còn lửa cháy đổ thêm dầu! Lâm gia các người có phải dòng dõi thư hương hay không đây?”
“Hồi Nhị thúc phụ, Lâm gia chúng ta là dòng dõi thư hương, cho nên chúng ta giảng là đạo lý, giảng là cương thường, không phải ai thanh âm lớn, ai biết mắng chửi biết đánh người hại người thì chiếm thắng lợi.” Lâm Cẩn Dung không hề quản Lục Kiến Trung, chỉ nhìn về phía Lục Kiến Lập: “Tam thúc phụ, bình thường người thích nhất đọc sách thánh hiền, thỉnh người chủ trì công đạo, có nên để Nhị thúc phụ thay mặt đích tôn làm chủ hay không? Nghị Lang có phải là tôn nhi của đích tôn Lục gia hay không?” Kỳ thật nàng muốn hỏi là… Lục Giam có phải là cốt nhục thân sinh của Lục Kiến Lập hay không, Nghị Lang có phải là thân tôn nhi của hắn hay không, hắn có muốn đứng về phía các nàng, giúp đỡ các nàng, phối hợp với các nàng hay không?
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Nghị Lang mới là một tiểu oa nhi còn chưa mọc răng, hiểu được cái gì?”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nhìn hắn: “Hắn không hiểu nhân sự… Ta biết! Tổ mẫu của hắn biết!”
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Các ngươi không thể thay hắn làm chủ!”
Lâm Cẩn Dung chờ những lời này của hắn: “Nói như vậy, tổ mẫu cũng không thể thay Nhị thúc phụ làm chủ đúng không? Có phải ý tứ này hay không? Nếu là vậy, Nhị thúc phụ sao có thể làm tròn hiếu đạo đây? Ta còn muốn hỏi Nhị thúc phụ một câu, không phải đồ tang chưa từng được may xong, nhưng Lục Kinh lại không mặc đồ tang, hay ở đó tiếp khách làm việc, mà lại vụng trộm theo cửa nách chuồn ra ngoài, là muốn đi làm cái gì? Là tẫn hiếu đạo gì đây?”
Không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung trước tiên đã phái người ở chung quanh trông chừng, Lục Kiến Trung cùng Tống thị đều ngầm lắp bắp kinh hãi, ngược lại lại ngại Lục Kinh không biết cách làm việc, không để ai truyền tin qua lại, hắn càng phải lén lút làm như thế! Tức giận thì tức giận, cũng là không thể thừa nhận, Lục Kiến Trung lập tức lật lọng: “Ngươi càn quấy! Tam Lang hắn bận việc bên ngoài, chưa kịp mặc vào đồ tang là có thật, chẳng lẽ xuất môn chính là không tuân thủ hiếu đạo sao?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Không mặc đồ tang, xuất môn cũng không có gì sai. Chính là lúc này lại lén lút như thế, thật sự là làm cho người ta khó có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Các ngươi thật sự là người đông thế mạnh mà.”
Lục Kiến Lập bị kích thích, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Không cần nhiều lời, chuyện này nếu không sớm xử trí, sợ là ngay cả tang sự cũng không có ai quản, muốn để người ta chê cười Lục gia chúng ta mà. Cứ như vậy, lập tức thỉnh người mời tộc lão trong dòng họ đến, xé bỏ niêm phong trước mặt mọi người, dựa theo ý tứ của phụ thân hoàn thành hậu sự!”
Lục Kiến Trung nói: “Lão Tam, đệ cũng nghe lời phụ thân nói rồi mà? Đại ca bọn họ cũng không ở đây. Tang sự của phụ thân cũng chưa làm tốt, đệ đã đi theo các nàng hồ nháo, tính toán làm như vậy lúc này, là muốn để người ta chê cười nhà chúng ta, muốn chọc giận mẫu thân tức chết sao?”
Lục Kiến Lập nói: “Đại ca có ở đây hay không đều giống nhau, còn có mẫu thân, còn có Đại tẩu cùng Nhị lang tức, còn có dòng họ, còn có Nghị Lang! Làm việc này không sợ chê cười, cứ thế nháo loạn mới là bị chê cười, vậy mới là đại bất hiếu! Nếu Nhị ca không muốn, lúc này ta sẽ ra trước mặt các thân hữu mở phong thư này ra đọc!”
Thái độ cường ngạnh thế này Lâm Ngọc Trân thích, nàng lập tức tán thưởng một tiếng: “Lão Tam, đệ không hồ đồ đâu!” Quay đầu phân phó Phương ma ma: “Lập tức an bài người đi thỉnh tộc lão trong dòng họ đến.” Lại nói rõ muốn cho Lâm nhị lão gia đến để chứng kiến, nếu Tam phòng lo lắng, cũng có thể phái người đi theo.
Đại phòng, Tam phòng liên thủ đối phó với Nhị phòng, Phạm Bao cũng đứng về phía bọn họ, Lâm Ngọc Trân còn muốn để người Lâm gia xen vào, không khỏi khiến Lục Kiến Trung tức chết đi được: “Đây là chuyện nhà chúng ta, liên quan gì đến Lâm gia?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Vốn không liên quan, nhưng ta không tin ngươi, minh bạch chưa? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết vừa rồi Lục Kinh là muốn làm gì sao? Lão Nhị, nếu ngươi còn muốn làm ầm ĩ, cũng đừng trách ta không để lại mặt mũi cho ngươi!” Vì thế vênh váo tự đắc nói với Lâm Cẩn Dung: “Đi, đi tiếp đãi Đại bá mẫu các nàng đi!”
Chưa được hai bước, lại quay đầu nhìn Đồ thị: “Tam đệ muội, muội có muốn cùng đi không? Tam thúc a, làm phiền đệ đi giúp đỡ chiêu đãi một chút huynh trưởng nhà mẹ đẻ của ta. Chuyện này là của tất cả chúng ta, không phải chuyện của một mình ai.”
Lục Kiến Lập nhìn nhìn Phạm Bao, nói: “Vâng, Đại tẩu.”
Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Tam thúc, đệ cần phải cẩn thận a.” Lại phân phó Phương Trúc: “Bảo Lưu Ngũ theo hầu hạ Tam lão gia.”
Lục Kiến Lập có chút không thể nề hà, nhưng cũng không cự tuyệt, hư hư hướng nàng vái chào, rồi rời đi.
Đồ thị thần sắc hơi có chút do dự, Lâm Ngọc Trân liền xoa xoa thái dương: “Nghị Lang lúc này đại khái cũng tỉnh rồi.”
Đồ thị mí mắt nhảy nhảy, nói: “Ta sẽ không đi, ta đi với Nhị tẩu, bằng không Nhị tẩu mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”
Tống thị há lại không biết Đồ thị có ý tứ gì? Rõ ràng muốn quấn quít lấy mình thám thính hư thật, lập tức cũng không biểu hiện gì, cúi mắt xoay người bước đi. Đồ thị bước đi như bay, nhanh chóng bám dính theo.
Lục Kiến Trung âm u nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Phạm Bao một cái, cũng xoay người đi ra ngoài. Hắn mới vừa đi, Lâm Ngọc Trân liền “Ai” một tiếng, nặng nề mà ngồi ở ghế trên, lệnh Phương ma ma an bài người đưa Phạm Bao xuống chữa trị, nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Chuyện hôm nay, đều là con đưa ra chủ ý. Ngày sau……”
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, kỳ thật Lâm Ngọc Trân hiện tại cả người trong lòng đều chưa yên tâm, bởi vì nàng đã hoàn toàn không thể khống chế Lục Giam, còn trở nên xa cách với Lục Kiến Tân đã nhiều năm không gặp, nói như vậy, khó nghe thì giống như là trốn tránh trách nhiệm, muốn đẩy mình lên trước, trên thực tế là muốn một câu cam đoan.
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Là chủ ý của ta, nhưng đều là vì đích tôn, vì Nghị Lang. Ta nghĩ mặc dù có chỗ chúng ta không làm được, công công và Nhị lang cũng sẽ không trách chúng ta.” Nàng không thể cho Lâm Ngọc Trân một cam đoan gì, nhưng muốn cho Lâm Ngọc Trân hiểu được, chỉ có hiện tại trả giá, mới có thu hoạch về sau, giờ phút này không phải nói chuyện trả giá thế nào.
Lâm Ngọc Trân rũ mắt xuống, chống cái trán trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi xem lão thái thái. Có lẽ đã lâu con chưa gặp mẫu thân con.”
Lâm Cẩn Dung liền tiến lên giúp đỡ nàng, bà tức hai người đỡ nhau hướng tới Vinh Cảnh cư. Đi đến nửa đường, Lâm Cẩn Dung đang hồi tưởng mọi chi tiết sự việc hôm nay, Lâm Ngọc Trân đột nhiên nói: “Con an bài Nghị Lang đi theo con tiến vào Vinh Cảnh cư sao?”
Đến đâu, Nghị Lang tự nhiên là sẽ theo đến đó.
Lâm Ngọc Trân trầm tư một lát, nói: “Nơi đó chung quy không phải địa bàn của con, không tiện làm việc, con mà bận rộn, sẽ có lúc không thể coi chừng, đem hắn đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ chiếu cố hắn.”
Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, lập tức cự tuyệt: “Cô cô so với ta còn bận bịu hơn. Nghị Lang ở lại Vinh Cảnh cư, đa số thời điểm đều ở trước mặt ta, không có trở ngại.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Tình huống ngày hôm nay, hắn có thể ở trước mặt của con sao? Con phải biết rằng, hiện tại chúng ta và Nhị phòng đã là oan gia cừu địch. Con không phát hiện Nhị thúc phụ đá đánh Phạm Bao rất ngoan tuyệt sao?”
Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Trân cũng không thể nhàn rỗi mà? Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân: “Tình huống giống như ngày hôm nay, cô cô cũng không nhàn rỗi, nếu thực không được, ta sẽ đưa Nghị Lang đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn một thời gian.”
Lục Kiến Tân, Lục Giam về nhà, nhanh nhất cũng là một tháng sau, quả thực đợi tới khi đó, Nhị phòng sẽ có quá nhiều cơ hội, chuyện xấu thì làm lớn, thật sự không có lời, rèn sắt phải thừa dịp còn nóng mới được, mặc dù không thể vạch trần chân diện mục của Nhị phòng, cũng phải để bọn họ dùng giỏ trúc múc nước thành công dã tràng. Lâm Cẩn Dung kéo kéo tay áo Lâm Ngọc Trân, thấp giọng cùng nàng nói vài câu.
Lâm Ngọc Trân tuy rằng chán ghét Lâm Cẩn Dung luôn nhắc nhở mình, giống như bản thân cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không biết vậy, nhưng không thể không nghe lời Lâm Cẩn Dung, lập tức liền nghiêm mặt nói: “Lão Tam! Nếu hắn đã gấp như vậy, mới sáng sớm đã kêu đánh kêu giết, không bằng đơn giản mời người trong dòng tộc đến, đem chuyện này thừa dịp còn nóng mà làm cho xong, đỡ phải đảo mắt lại có ý xấu hại người khác! Có những người, vì chút lợi mà thân nhân cũng không nhận, cốt nhục mới mang bầu mấy tháng cũng nỡ bỏ, dù thế nào cũng phải ép buộc mới thôi. Đệ không sợ cứ cầm phong thư này trong người, đi đường bị ngã, dạo trong vườn bị rơi xuống nước, đang ngủ tự dưng ngưng thở sao?”
Muốn nói Lâm Ngọc Trân có bản sự lớn nhất là gì? Chính là không nói đạo lý cùng nói chuyện khiến người khác tức chết, nàng thích thế nào thì sẽ nói thế đó. Lời này thật sự là quá mức ác độc, chỉ không trực tiếp nói Nhị phòng bọn họ tham tài sát hại tính mệnh người khác. Dù là Tống thị vẫn da mặt dày cũng không chịu nổi, Lục Kiến Trung vừa mới hồi phục lại vẻ mặt trung hậu, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, khí hận nảy ra, thẹn quá thành giận.
Lục Kiến Trung cả giận nói: “Đại tẩu nói lời này ta nghe không rõ, ai có ý xấu hại người chứ? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung! Hôm nay nếu Đại tẩu không nói rõ ràng, tất nhiên ta sẽ không buông tha!”
Không buông tha? Hắn dám làm gì nàng? Lâm Ngọc Trân bễ nghễ nhìn Lục Kiến Trung, hơi hơi khinh thường: “Đệ chột dạ cái gì? Ta chỉ tên của đệ sao? Loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh mà, cũng không phải là ta hù dọa ai. Phương Trúc vì sao lại rơi vào trong nước a? Cái thai của thê tử Đại Lang là như thế nào đây? Ha…… Công công để lại mặt mũi cho các ngươi, chúng ta giúp công công giải sầu, cũng không phải là chúng ta ngốc, cái gì cũng không biết.”
Lục Kiến Trung hận thấu bộ dáng khinh miệt kia của nàng ta, lại bất hạnh bị nắm đuôi, liền hung hăng vung tay áo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta không nói chuyện với kẻ ác mồm… không chấp nhặt với phụ nhân chanh chua không lưu lại khẩu đức! Tẩu không thể làm chủ thay đích tôn!” Quay đầu nhìn Lục Kiến Lập nói: “Lão Tam, Đại ca không ở nhà, hiện tại làm chủ việc trong nhà chính là hai người chúng ta, nói đi… Rốt cuộc đệ muốn thế nào? Đừng vội quản lời nói hươu nói vượn của phụ nhân!” Một câu lại quăng bà tức Lâm Cẩn Dung ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân giận dữ: “Lão Tam, không cần ta nhiều lời, chính đệ cũng ngẫm lại nên làm như thế nào!”
Lục Kiến Trung trầm mặc không nói, hiển nhiên chưa thể đưa ra chủ ý, hoặc là không nghĩ tới việc này quan trọng hơn dự tính. Lâm Cẩn Dung hướng Anh Đào ra hiệu, Anh Đào liền đi lại đây, dán tại bên tai Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói một câu. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ý bảo nàng đi xuống… Khụ một tiếng, nhỏ giọng tế khí nói: “Nhị thúc phụ, dựa theo cách nói của người, nữ nhân không làm chủ được, giống như Đại phòng chúng ta, Đại lão gia, Nhị gia một ngày không trở về nhà, chúng ta cái gì cũng đều phải nghe theo lời người? Mặc kệ người làm đúng hay không đúng, chúng ta cũng không thể nói ra sao?”
Lục Kiến Trung hộc hộc một tiếng: “Nhị lang tức… Ngươi đừng không hiểu chuyện, trưởng bối nói chuyện có chỗ cho ngươi xen miệng vào sao, chẳng những không khuyên bà bà ngươi một chút… Còn lửa cháy đổ thêm dầu! Lâm gia các người có phải dòng dõi thư hương hay không đây?”
“Hồi Nhị thúc phụ, Lâm gia chúng ta là dòng dõi thư hương, cho nên chúng ta giảng là đạo lý, giảng là cương thường, không phải ai thanh âm lớn, ai biết mắng chửi biết đánh người hại người thì chiếm thắng lợi.” Lâm Cẩn Dung không hề quản Lục Kiến Trung, chỉ nhìn về phía Lục Kiến Lập: “Tam thúc phụ, bình thường người thích nhất đọc sách thánh hiền, thỉnh người chủ trì công đạo, có nên để Nhị thúc phụ thay mặt đích tôn làm chủ hay không? Nghị Lang có phải là tôn nhi của đích tôn Lục gia hay không?” Kỳ thật nàng muốn hỏi là… Lục Giam có phải là cốt nhục thân sinh của Lục Kiến Lập hay không, Nghị Lang có phải là thân tôn nhi của hắn hay không, hắn có muốn đứng về phía các nàng, giúp đỡ các nàng, phối hợp với các nàng hay không?
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Nghị Lang mới là một tiểu oa nhi còn chưa mọc răng, hiểu được cái gì?”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nhìn hắn: “Hắn không hiểu nhân sự… Ta biết! Tổ mẫu của hắn biết!”
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Các ngươi không thể thay hắn làm chủ!”
Lâm Cẩn Dung chờ những lời này của hắn: “Nói như vậy, tổ mẫu cũng không thể thay Nhị thúc phụ làm chủ đúng không? Có phải ý tứ này hay không? Nếu là vậy, Nhị thúc phụ sao có thể làm tròn hiếu đạo đây? Ta còn muốn hỏi Nhị thúc phụ một câu, không phải đồ tang chưa từng được may xong, nhưng Lục Kinh lại không mặc đồ tang, hay ở đó tiếp khách làm việc, mà lại vụng trộm theo cửa nách chuồn ra ngoài, là muốn đi làm cái gì? Là tẫn hiếu đạo gì đây?”
Không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung trước tiên đã phái người ở chung quanh trông chừng, Lục Kiến Trung cùng Tống thị đều ngầm lắp bắp kinh hãi, ngược lại lại ngại Lục Kinh không biết cách làm việc, không để ai truyền tin qua lại, hắn càng phải lén lút làm như thế! Tức giận thì tức giận, cũng là không thể thừa nhận, Lục Kiến Trung lập tức lật lọng: “Ngươi càn quấy! Tam Lang hắn bận việc bên ngoài, chưa kịp mặc vào đồ tang là có thật, chẳng lẽ xuất môn chính là không tuân thủ hiếu đạo sao?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Không mặc đồ tang, xuất môn cũng không có gì sai. Chính là lúc này lại lén lút như thế, thật sự là làm cho người ta khó có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Các ngươi thật sự là người đông thế mạnh mà.”
Lục Kiến Lập bị kích thích, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Không cần nhiều lời, chuyện này nếu không sớm xử trí, sợ là ngay cả tang sự cũng không có ai quản, muốn để người ta chê cười Lục gia chúng ta mà. Cứ như vậy, lập tức thỉnh người mời tộc lão trong dòng họ đến, xé bỏ niêm phong trước mặt mọi người, dựa theo ý tứ của phụ thân hoàn thành hậu sự!”
Lục Kiến Trung nói: “Lão Tam, đệ cũng nghe lời phụ thân nói rồi mà? Đại ca bọn họ cũng không ở đây. Tang sự của phụ thân cũng chưa làm tốt, đệ đã đi theo các nàng hồ nháo, tính toán làm như vậy lúc này, là muốn để người ta chê cười nhà chúng ta, muốn chọc giận mẫu thân tức chết sao?”
Lục Kiến Lập nói: “Đại ca có ở đây hay không đều giống nhau, còn có mẫu thân, còn có Đại tẩu cùng Nhị lang tức, còn có dòng họ, còn có Nghị Lang! Làm việc này không sợ chê cười, cứ thế nháo loạn mới là bị chê cười, vậy mới là đại bất hiếu! Nếu Nhị ca không muốn, lúc này ta sẽ ra trước mặt các thân hữu mở phong thư này ra đọc!”
Thái độ cường ngạnh thế này Lâm Ngọc Trân thích, nàng lập tức tán thưởng một tiếng: “Lão Tam, đệ không hồ đồ đâu!” Quay đầu phân phó Phương ma ma: “Lập tức an bài người đi thỉnh tộc lão trong dòng họ đến.” Lại nói rõ muốn cho Lâm nhị lão gia đến để chứng kiến, nếu Tam phòng lo lắng, cũng có thể phái người đi theo.
Đại phòng, Tam phòng liên thủ đối phó với Nhị phòng, Phạm Bao cũng đứng về phía bọn họ, Lâm Ngọc Trân còn muốn để người Lâm gia xen vào, không khỏi khiến Lục Kiến Trung tức chết đi được: “Đây là chuyện nhà chúng ta, liên quan gì đến Lâm gia?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Vốn không liên quan, nhưng ta không tin ngươi, minh bạch chưa? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết vừa rồi Lục Kinh là muốn làm gì sao? Lão Nhị, nếu ngươi còn muốn làm ầm ĩ, cũng đừng trách ta không để lại mặt mũi cho ngươi!” Vì thế vênh váo tự đắc nói với Lâm Cẩn Dung: “Đi, đi tiếp đãi Đại bá mẫu các nàng đi!”
Chưa được hai bước, lại quay đầu nhìn Đồ thị: “Tam đệ muội, muội có muốn cùng đi không? Tam thúc a, làm phiền đệ đi giúp đỡ chiêu đãi một chút huynh trưởng nhà mẹ đẻ của ta. Chuyện này là của tất cả chúng ta, không phải chuyện của một mình ai.”
Lục Kiến Lập nhìn nhìn Phạm Bao, nói: “Vâng, Đại tẩu.”
Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Tam thúc, đệ cần phải cẩn thận a.” Lại phân phó Phương Trúc: “Bảo Lưu Ngũ theo hầu hạ Tam lão gia.”
Lục Kiến Lập có chút không thể nề hà, nhưng cũng không cự tuyệt, hư hư hướng nàng vái chào, rồi rời đi.
Đồ thị thần sắc hơi có chút do dự, Lâm Ngọc Trân liền xoa xoa thái dương: “Nghị Lang lúc này đại khái cũng tỉnh rồi.”
Đồ thị mí mắt nhảy nhảy, nói: “Ta sẽ không đi, ta đi với Nhị tẩu, bằng không Nhị tẩu mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”
Tống thị há lại không biết Đồ thị có ý tứ gì? Rõ ràng muốn quấn quít lấy mình thám thính hư thật, lập tức cũng không biểu hiện gì, cúi mắt xoay người bước đi. Đồ thị bước đi như bay, nhanh chóng bám dính theo.
Lục Kiến Trung âm u nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Phạm Bao một cái, cũng xoay người đi ra ngoài. Hắn mới vừa đi, Lâm Ngọc Trân liền “Ai” một tiếng, nặng nề mà ngồi ở ghế trên, lệnh Phương ma ma an bài người đưa Phạm Bao xuống chữa trị, nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Chuyện hôm nay, đều là con đưa ra chủ ý. Ngày sau……”
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, kỳ thật Lâm Ngọc Trân hiện tại cả người trong lòng đều chưa yên tâm, bởi vì nàng đã hoàn toàn không thể khống chế Lục Giam, còn trở nên xa cách với Lục Kiến Tân đã nhiều năm không gặp, nói như vậy, khó nghe thì giống như là trốn tránh trách nhiệm, muốn đẩy mình lên trước, trên thực tế là muốn một câu cam đoan.
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Là chủ ý của ta, nhưng đều là vì đích tôn, vì Nghị Lang. Ta nghĩ mặc dù có chỗ chúng ta không làm được, công công và Nhị lang cũng sẽ không trách chúng ta.” Nàng không thể cho Lâm Ngọc Trân một cam đoan gì, nhưng muốn cho Lâm Ngọc Trân hiểu được, chỉ có hiện tại trả giá, mới có thu hoạch về sau, giờ phút này không phải nói chuyện trả giá thế nào.
Lâm Ngọc Trân rũ mắt xuống, chống cái trán trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi xem lão thái thái. Có lẽ đã lâu con chưa gặp mẫu thân con.”
Lâm Cẩn Dung liền tiến lên giúp đỡ nàng, bà tức hai người đỡ nhau hướng tới Vinh Cảnh cư. Đi đến nửa đường, Lâm Cẩn Dung đang hồi tưởng mọi chi tiết sự việc hôm nay, Lâm Ngọc Trân đột nhiên nói: “Con an bài Nghị Lang đi theo con tiến vào Vinh Cảnh cư sao?”
Đến đâu, Nghị Lang tự nhiên là sẽ theo đến đó.
Lâm Ngọc Trân trầm tư một lát, nói: “Nơi đó chung quy không phải địa bàn của con, không tiện làm việc, con mà bận rộn, sẽ có lúc không thể coi chừng, đem hắn đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ chiếu cố hắn.”
Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, lập tức cự tuyệt: “Cô cô so với ta còn bận bịu hơn. Nghị Lang ở lại Vinh Cảnh cư, đa số thời điểm đều ở trước mặt ta, không có trở ngại.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Tình huống ngày hôm nay, hắn có thể ở trước mặt của con sao? Con phải biết rằng, hiện tại chúng ta và Nhị phòng đã là oan gia cừu địch. Con không phát hiện Nhị thúc phụ đá đánh Phạm Bao rất ngoan tuyệt sao?”
Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Trân cũng không thể nhàn rỗi mà? Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân: “Tình huống giống như ngày hôm nay, cô cô cũng không nhàn rỗi, nếu thực không được, ta sẽ đưa Nghị Lang đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn một thời gian.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lục Kiến Tân, Lục Giam về nhà, nhanh nhất cũng là một tháng sau, quả thực đợi tới khi đó, Nhị phòng sẽ có quá nhiều cơ hội, chuyện xấu thì làm lớn, thật sự không có lời, rèn sắt phải thừa dịp còn nóng mới được, mặc dù không thể vạch trần chân diện mục của Nhị phòng, cũng phải để bọn họ dùng giỏ trúc múc nước thành công dã tràng. Lâm Cẩn Dung kéo kéo tay áo Lâm Ngọc Trân, thấp giọng cùng nàng nói vài câu.
Lâm Ngọc Trân tuy rằng chán ghét Lâm Cẩn Dung luôn nhắc nhở mình, giống như bản thân cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng không biết vậy, nhưng không thể không nghe lời Lâm Cẩn Dung, lập tức liền nghiêm mặt nói: “Lão Tam! Nếu hắn đã gấp như vậy, mới sáng sớm đã kêu đánh kêu giết, không bằng đơn giản mời người trong dòng tộc đến, đem chuyện này thừa dịp còn nóng mà làm cho xong, đỡ phải đảo mắt lại có ý xấu hại người khác! Có những người, vì chút lợi mà thân nhân cũng không nhận, cốt nhục mới mang bầu mấy tháng cũng nỡ bỏ, dù thế nào cũng phải ép buộc mới thôi. Đệ không sợ cứ cầm phong thư này trong người, đi đường bị ngã, dạo trong vườn bị rơi xuống nước, đang ngủ tự dưng ngưng thở sao?”
Muốn nói Lâm Ngọc Trân có bản sự lớn nhất là gì? Chính là không nói đạo lý cùng nói chuyện khiến người khác tức chết, nàng thích thế nào thì sẽ nói thế đó. Lời này thật sự là quá mức ác độc, chỉ không trực tiếp nói Nhị phòng bọn họ tham tài sát hại tính mệnh người khác. Dù là Tống thị vẫn da mặt dày cũng không chịu nổi, Lục Kiến Trung vừa mới hồi phục lại vẻ mặt trung hậu, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, khí hận nảy ra, thẹn quá thành giận.
Lục Kiến Trung cả giận nói: “Đại tẩu nói lời này ta nghe không rõ, ai có ý xấu hại người chứ? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung! Hôm nay nếu Đại tẩu không nói rõ ràng, tất nhiên ta sẽ không buông tha!”
Không buông tha? Hắn dám làm gì nàng? Lâm Ngọc Trân bễ nghễ nhìn Lục Kiến Trung, hơi hơi khinh thường: “Đệ chột dạ cái gì? Ta chỉ tên của đệ sao? Loại chuyện này không phải chưa từng phát sinh mà, cũng không phải là ta hù dọa ai. Phương Trúc vì sao lại rơi vào trong nước a? Cái thai của thê tử Đại Lang là như thế nào đây? Ha…… Công công để lại mặt mũi cho các ngươi, chúng ta giúp công công giải sầu, cũng không phải là chúng ta ngốc, cái gì cũng không biết.”
Lục Kiến Trung hận thấu bộ dáng khinh miệt kia của nàng ta, lại bất hạnh bị nắm đuôi, liền hung hăng vung tay áo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ta không nói chuyện với kẻ ác mồm… không chấp nhặt với phụ nhân chanh chua không lưu lại khẩu đức! Tẩu không thể làm chủ thay đích tôn!” Quay đầu nhìn Lục Kiến Lập nói: “Lão Tam, Đại ca không ở nhà, hiện tại làm chủ việc trong nhà chính là hai người chúng ta, nói đi… Rốt cuộc đệ muốn thế nào? Đừng vội quản lời nói hươu nói vượn của phụ nhân!” Một câu lại quăng bà tức Lâm Cẩn Dung ra ngoài.
Lâm Ngọc Trân giận dữ: “Lão Tam, không cần ta nhiều lời, chính đệ cũng ngẫm lại nên làm như thế nào!”
Lục Kiến Trung trầm mặc không nói, hiển nhiên chưa thể đưa ra chủ ý, hoặc là không nghĩ tới việc này quan trọng hơn dự tính. Lâm Cẩn Dung hướng Anh Đào ra hiệu, Anh Đào liền đi lại đây, dán tại bên tai Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói một câu. Lâm Cẩn Dung vẫy tay ý bảo nàng đi xuống… Khụ một tiếng, nhỏ giọng tế khí nói: “Nhị thúc phụ, dựa theo cách nói của người, nữ nhân không làm chủ được, giống như Đại phòng chúng ta, Đại lão gia, Nhị gia một ngày không trở về nhà, chúng ta cái gì cũng đều phải nghe theo lời người? Mặc kệ người làm đúng hay không đúng, chúng ta cũng không thể nói ra sao?”
Lục Kiến Trung hộc hộc một tiếng: “Nhị lang tức… Ngươi đừng không hiểu chuyện, trưởng bối nói chuyện có chỗ cho ngươi xen miệng vào sao, chẳng những không khuyên bà bà ngươi một chút… Còn lửa cháy đổ thêm dầu! Lâm gia các người có phải dòng dõi thư hương hay không đây?”
“Hồi Nhị thúc phụ, Lâm gia chúng ta là dòng dõi thư hương, cho nên chúng ta giảng là đạo lý, giảng là cương thường, không phải ai thanh âm lớn, ai biết mắng chửi biết đánh người hại người thì chiếm thắng lợi.” Lâm Cẩn Dung không hề quản Lục Kiến Trung, chỉ nhìn về phía Lục Kiến Lập: “Tam thúc phụ, bình thường người thích nhất đọc sách thánh hiền, thỉnh người chủ trì công đạo, có nên để Nhị thúc phụ thay mặt đích tôn làm chủ hay không? Nghị Lang có phải là tôn nhi của đích tôn Lục gia hay không?” Kỳ thật nàng muốn hỏi là… Lục Giam có phải là cốt nhục thân sinh của Lục Kiến Lập hay không, Nghị Lang có phải là thân tôn nhi của hắn hay không, hắn có muốn đứng về phía các nàng, giúp đỡ các nàng, phối hợp với các nàng hay không?
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Nghị Lang mới là một tiểu oa nhi còn chưa mọc răng, hiểu được cái gì?”
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nhìn hắn: “Hắn không hiểu nhân sự… Ta biết! Tổ mẫu của hắn biết!”
Lục Kiến Trung cười lạnh: “Các ngươi không thể thay hắn làm chủ!”
Lâm Cẩn Dung chờ những lời này của hắn: “Nói như vậy, tổ mẫu cũng không thể thay Nhị thúc phụ làm chủ đúng không? Có phải ý tứ này hay không? Nếu là vậy, Nhị thúc phụ sao có thể làm tròn hiếu đạo đây? Ta còn muốn hỏi Nhị thúc phụ một câu, không phải đồ tang chưa từng được may xong, nhưng Lục Kinh lại không mặc đồ tang, hay ở đó tiếp khách làm việc, mà lại vụng trộm theo cửa nách chuồn ra ngoài, là muốn đi làm cái gì? Là tẫn hiếu đạo gì đây?”
Không nghĩ tới Lâm Cẩn Dung trước tiên đã phái người ở chung quanh trông chừng, Lục Kiến Trung cùng Tống thị đều ngầm lắp bắp kinh hãi, ngược lại lại ngại Lục Kinh không biết cách làm việc, không để ai truyền tin qua lại, hắn càng phải lén lút làm như thế! Tức giận thì tức giận, cũng là không thể thừa nhận, Lục Kiến Trung lập tức lật lọng: “Ngươi càn quấy! Tam Lang hắn bận việc bên ngoài, chưa kịp mặc vào đồ tang là có thật, chẳng lẽ xuất môn chính là không tuân thủ hiếu đạo sao?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Không mặc đồ tang, xuất môn cũng không có gì sai. Chính là lúc này lại lén lút như thế, thật sự là làm cho người ta khó có thể nghĩ theo chiều hướng tốt. Các ngươi thật sự là người đông thế mạnh mà.”
Lục Kiến Lập bị kích thích, ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: “Không cần nhiều lời, chuyện này nếu không sớm xử trí, sợ là ngay cả tang sự cũng không có ai quản, muốn để người ta chê cười Lục gia chúng ta mà. Cứ như vậy, lập tức thỉnh người mời tộc lão trong dòng họ đến, xé bỏ niêm phong trước mặt mọi người, dựa theo ý tứ của phụ thân hoàn thành hậu sự!”
Lục Kiến Trung nói: “Lão Tam, đệ cũng nghe lời phụ thân nói rồi mà? Đại ca bọn họ cũng không ở đây. Tang sự của phụ thân cũng chưa làm tốt, đệ đã đi theo các nàng hồ nháo, tính toán làm như vậy lúc này, là muốn để người ta chê cười nhà chúng ta, muốn chọc giận mẫu thân tức chết sao?”
Lục Kiến Lập nói: “Đại ca có ở đây hay không đều giống nhau, còn có mẫu thân, còn có Đại tẩu cùng Nhị lang tức, còn có dòng họ, còn có Nghị Lang! Làm việc này không sợ chê cười, cứ thế nháo loạn mới là bị chê cười, vậy mới là đại bất hiếu! Nếu Nhị ca không muốn, lúc này ta sẽ ra trước mặt các thân hữu mở phong thư này ra đọc!”
Thái độ cường ngạnh thế này Lâm Ngọc Trân thích, nàng lập tức tán thưởng một tiếng: “Lão Tam, đệ không hồ đồ đâu!” Quay đầu phân phó Phương ma ma: “Lập tức an bài người đi thỉnh tộc lão trong dòng họ đến.” Lại nói rõ muốn cho Lâm nhị lão gia đến để chứng kiến, nếu Tam phòng lo lắng, cũng có thể phái người đi theo.
Đại phòng, Tam phòng liên thủ đối phó với Nhị phòng, Phạm Bao cũng đứng về phía bọn họ, Lâm Ngọc Trân còn muốn để người Lâm gia xen vào, không khỏi khiến Lục Kiến Trung tức chết đi được: “Đây là chuyện nhà chúng ta, liên quan gì đến Lâm gia?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Vốn không liên quan, nhưng ta không tin ngươi, minh bạch chưa? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết vừa rồi Lục Kinh là muốn làm gì sao? Lão Nhị, nếu ngươi còn muốn làm ầm ĩ, cũng đừng trách ta không để lại mặt mũi cho ngươi!” Vì thế vênh váo tự đắc nói với Lâm Cẩn Dung: “Đi, đi tiếp đãi Đại bá mẫu các nàng đi!”
Chưa được hai bước, lại quay đầu nhìn Đồ thị: “Tam đệ muội, muội có muốn cùng đi không? Tam thúc a, làm phiền đệ đi giúp đỡ chiêu đãi một chút huynh trưởng nhà mẹ đẻ của ta. Chuyện này là của tất cả chúng ta, không phải chuyện của một mình ai.”
Lục Kiến Lập nhìn nhìn Phạm Bao, nói: “Vâng, Đại tẩu.”
Lâm Ngọc Trân lớn tiếng nói: “Tam thúc, đệ cần phải cẩn thận a.” Lại phân phó Phương Trúc: “Bảo Lưu Ngũ theo hầu hạ Tam lão gia.”
Lục Kiến Lập có chút không thể nề hà, nhưng cũng không cự tuyệt, hư hư hướng nàng vái chào, rồi rời đi.
Đồ thị thần sắc hơi có chút do dự, Lâm Ngọc Trân liền xoa xoa thái dương: “Nghị Lang lúc này đại khái cũng tỉnh rồi.”
Đồ thị mí mắt nhảy nhảy, nói: “Ta sẽ không đi, ta đi với Nhị tẩu, bằng không Nhị tẩu mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”
Tống thị há lại không biết Đồ thị có ý tứ gì? Rõ ràng muốn quấn quít lấy mình thám thính hư thật, lập tức cũng không biểu hiện gì, cúi mắt xoay người bước đi. Đồ thị bước đi như bay, nhanh chóng bám dính theo.
Lục Kiến Trung âm u nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân cùng Phạm Bao một cái, cũng xoay người đi ra ngoài. Hắn mới vừa đi, Lâm Ngọc Trân liền “Ai” một tiếng, nặng nề mà ngồi ở ghế trên, lệnh Phương ma ma an bài người đưa Phạm Bao xuống chữa trị, nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Chuyện hôm nay, đều là con đưa ra chủ ý. Ngày sau……”
Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, kỳ thật Lâm Ngọc Trân hiện tại cả người trong lòng đều chưa yên tâm, bởi vì nàng đã hoàn toàn không thể khống chế Lục Giam, còn trở nên xa cách với Lục Kiến Tân đã nhiều năm không gặp, nói như vậy, khó nghe thì giống như là trốn tránh trách nhiệm, muốn đẩy mình lên trước, trên thực tế là muốn một câu cam đoan.
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Là chủ ý của ta, nhưng đều là vì đích tôn, vì Nghị Lang. Ta nghĩ mặc dù có chỗ chúng ta không làm được, công công và Nhị lang cũng sẽ không trách chúng ta.” Nàng không thể cho Lâm Ngọc Trân một cam đoan gì, nhưng muốn cho Lâm Ngọc Trân hiểu được, chỉ có hiện tại trả giá, mới có thu hoạch về sau, giờ phút này không phải nói chuyện trả giá thế nào.
Lâm Ngọc Trân rũ mắt xuống, chống cái trán trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi xem lão thái thái. Có lẽ đã lâu con chưa gặp mẫu thân con.”
Lâm Cẩn Dung liền tiến lên giúp đỡ nàng, bà tức hai người đỡ nhau hướng tới Vinh Cảnh cư. Đi đến nửa đường, Lâm Cẩn Dung đang hồi tưởng mọi chi tiết sự việc hôm nay, Lâm Ngọc Trân đột nhiên nói: “Con an bài Nghị Lang đi theo con tiến vào Vinh Cảnh cư sao?”
Đến đâu, Nghị Lang tự nhiên là sẽ theo đến đó.
Lâm Ngọc Trân trầm tư một lát, nói: “Nơi đó chung quy không phải địa bàn của con, không tiện làm việc, con mà bận rộn, sẽ có lúc không thể coi chừng, đem hắn đưa đến chỗ ta đi, ta sẽ chiếu cố hắn.”
Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, lập tức cự tuyệt: “Cô cô so với ta còn bận bịu hơn. Nghị Lang ở lại Vinh Cảnh cư, đa số thời điểm đều ở trước mặt ta, không có trở ngại.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Tình huống ngày hôm nay, hắn có thể ở trước mặt của con sao? Con phải biết rằng, hiện tại chúng ta và Nhị phòng đã là oan gia cừu địch. Con không phát hiện Nhị thúc phụ đá đánh Phạm Bao rất ngoan tuyệt sao?”
Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Trân cũng không thể nhàn rỗi mà? Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân: “Tình huống giống như ngày hôm nay, cô cô cũng không nhàn rỗi, nếu thực không được, ta sẽ đưa Nghị Lang đến nhà ngoại tổ mẫu của hắn một thời gian.”