Năm đó, Lâm Cẩn Dung coi như là một người vô hình, chuyện của Lục gia, chỉ có lúc nàng có mặt ở đây mới có người thông tri nàng, đại đa số thời điểm nàng đều vắng mặt, càng bỏ lỡ rất nhiều chân tướng, cho nên nàng đối với nhiều thứ chỉ nắm được đại khái, cũng không thể nhìn rõ mọi việc, cẩn thận tỉ mỉ.
Nàng không biết lúc trước chuyện Lục Luân vì sao bị người khác phát hiện, cũng không biết hôm nay một màn này rốt cuộc có phát sinh hay không, cuối cùng sẽ có kết cục gì. Nhưng mặc kệ lo lắng thế nào, nàng cũng chỉ có thể đi theo Lục Kiến Tân. Lục Giam nhìn nàng với một ánh mắt ý bảo an tâm đừng sốt ruột, không cần lo lắng, còn có hắn ở đây, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ bảo hộ Lục Luân khỏi chịu khổ da thịt, dù sao Lục Kiến Tân cũng không phải thật sự muốn nhằm vào Lục Luân, mà là muốn nhằm vào Lục Kiến Trung.
Đoàn người đi đến phụ cận sân Lục Luân, Lâm Cẩn Dung chú ý tới Khang Thị từ một đường nhỏ lặng yên không một tiếng động vòng vo lại đây, lặng lẽ sáp nhập vào bên trong đội ngũ, thường xuyên cùng Tống thị nháy mắt, Tống thị lộ ra thần sắc nhẹ nhàng thở phào, Lâm Cẩn Dung cũng thả lỏng tâm tư.
Giây lát vào sân, Lục Kiến Tân thẳng tắp tiến vào chính viện, mới đi hai bước, đã bị người ngăn lại: “Đại lão gia, Ngũ gia không ở nơi này, đang nằm nghỉ ở sương phòng bên trái.” Cũng là vì che giấu mùi rượu nồng nặc, ngay lập tức đã chuyển người sang sương phòng bên đó.
Lục Kiến Tân đứng lại, mỉm cười rồi quay người đến sương phòng bên trái. Đến nơi, cạnh cửa có gã sai vặt đang sắc thuốc, khắp nơi toàn mùi thuốc bắc, Lục Luân dĩ nhiên đã tỉnh, mặt mũi trắng bệch, hữu khí vô lực, ánh mắt vô thần tựa vào đầu giường, thấy mọi người tiến vào, vội vàng muốn đứng dậy hành lễ vấn an: “Đại bá phụ……”
Lục Kiến Tân tiến lên từng bước, đè hắn lại: “Đang bị bệnh, cũng đừng ép buộc. Như thế nào, đại phu nói ra sao?”
Lục Luân có thể nói được gì chứ? Nhưng Lục Kinh lại đáp lời: “Ngoại cảm phong hàn.”
Lục Kiến Tân nói tiếp: “Nhìn rất nghiêm trọng, há mồm cho ta xem đầu lưỡi của con.”
Lục Kiến Trung cười gượng: “Đại ca khi nào thì có thể xem bệnh vậy?”
Lục Kiến Tân trả lời: “Ta vừa vặn biết được một ít, về ngoại cảm phong hàn, trên lưỡi sẽ bị trắng bệch, Ngũ lang há mồm.”
Lục Luân chột dạ nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, Lục Giam mặt âm trầm không để ý tới hắn, Lục Luân bất đắc dĩ, đành phải vươn một góc đầu lưỡi ra, còn chưa đợi cho mọi người thấy rõ ràng, đã nhanh rụt về.
Lục Kiến Tân cười rộ lên, ôn hòa vỗ vỗ đầu của hắn, oán trách nói: “Hài tử ngốc. Về sau chú ý chút, vẫn là cốt nhục nhà mình, nếu là người ngoài……” Hắn không nói tiếp, xoay người ra bên ngoài: “Nghỉ ngơi đi.”
Tống thị lau một phen mồ hôi lạnh, vẫn không tin hắn cứ như vậy buông tha Lục Luân. Lục Giam ở lại, lạnh lùng nhìn Lục Luân, Lục Luân cúi mắt, không nói được một lời.
Gian ngoài truyền đến thanh âm của Lục Kiến Tân: “Ta xem xem, đang sắc thuốc gì vậy? Không phải là canh giải rượu chứ? Di, ta xem, này cũng không phải là thuốc trị phong hàn a, thật sự loạn thất bát tao, đúng là lang băm mà!”
Lục Kiến Trung phẫn nộ nói: “Đại ca huynh có ý tứ gì?”
Lục Kiến Tân thản nhiên: “Có ý tứ gì, các ngươi tự mình hiểu được, lão Nhị không cần làm ra bộ dáng này, không phải sắc thuốc, chuyển người đến một chỗ khác là có thể che giấu được, dù thế nào người ta vẫn rất rõ ràng. Ta bất quá là đau lòng chất nhi ngốc nghếch nhà mình, hiểu được hắn là bị kẻ gian dụ dỗ đánh mất chừng mực, lại càng không nguyện ý phá hỏng thanh danh Lục gia, cũng không nguyện để mẫu thân biết được mà thương tâm. Luôn đánh chửi tiểu bối thì không thể giải quyết vấn đề, đối với bá phụ kiêu ngạo này nếu đã biết tình hình thực tế không chút nào hỏi đến lại là thất trách của ta, như thế, đệ không được thuận theo thì không buông tha, đệ lại nói đệ cần như thế nào?”
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, một lát sau, “Ba” một thanh âm vang lên, không biết là ai trúng một cái tát, Tống thị khóc kêu một tiếng: “Lão gia!” Lại là “Ầm vang” một tiếng, ấm sắc thuốc rơi xuống đất phát ra tiếng thanh thúy chói tai.
Lục Luân thay đổi thần sắc, rốt cục có chút hoảng sợ.
Tiếp theo tiếng bước chân nổi lên bốn phía, Lục Kiến Trung xoay người trở về, xanh mét hướng tới Lục Luân, Lục Luân không nói được một lời, xốc chăn, chỉ mặc áo đơn, đứng dậy quỳ gối xuống đất. Lục Kiến Trung trong cổ họng “Ôi ôi” vang lên, tìm kiếm chung quanh, cầm lấy then cửa, ném vào đầu của Lục Luân, trong mắt một mảnh hận ý.
Lâm Cẩn Dung kinh hô một tiếng, Lục Giam dĩ nhiên đã nhanh chóng vọt lên, từ sau ôm cổ và thắt lưng Lục Kiến Trung, dùng hết toàn lực lôi hắn ra vài bước xa, lớn tiếng nói: “Nhị thúc phụ, hắn hiểu mình sai lầm là được rồi, tha hắn lần này đi.”
Then cửa kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng, Lục Luân không tránh né, ngẩng đầu lên mắt cũng không chớp nói: “Nhị ca, ta nhớ ân tình của huynh, ta vốn đã sai lầm rồi. Hắn muốn đánh thì cứ đánh đi.”
Lục Kiến Trung hận thấu đích tôn phụ tử, chỉ cảm thấy bọn họ một người đeo mặt nạ trắng, một người đeo mặt nạ đỏ, dối trá đến cực hạn, vì thế liền cười lạnh: “Buông, đây không chuyện ngươi có thể quản. Phụ thân ngươi bức ta, ngươi muốn cản ta, định làm gì đây?” Vừa nói, vừa dữ tợn vung then cửa dùng sức giãy dụa.
Lâm Cẩn Dung hết hồn, chỉ sợ hắn mượn cơ hội trả thù đánh vào người Lục Giam, cũng bất chấp chuyện khác, lớn tiếng gọi Lục Thiệu cùng Lục Kinh: “Mau giúp đỡ a, xảy ra mạng người thì sao.” Lục Thiệu cùng Lục Kinh cuống quít cũng đi theo khuyên Lục Kiến Trung: “Phụ thân, có chuyện thì từ từ nói.”
Lục Kiến Trung phun nước miếng vào hai người: “Cút, không thể nương tay, chuyện ngỗ nghịch bất hiếu thế này cũng dám giấu giếm ta! Đều quỳ xuống cho ta!” Hai người bụm mặt lui về phía sau từng bước quỳ xuống, không dám phát ra tiếng nữa.
Lục Kiến Tân tận tình khuyên bảo nói: “Lão Nhị, đệ nghe ta khuyên một chút, ta cũng không phải muốn đệ đánh chửi hài tử, hiểu sai là được rồi, rốt cuộc vẫn là thân cốt nhục của đệ mà.”
Lục Kiến Lập cho tới bây giờ đều là tính tình mềm mại, luyến tiếc đánh chửi hài tử, lập tức cũng hát đệm nói: “Nhị ca, Ngũ lang biết sai lầm rồi, ai tuổi trẻ mà không có lúc hoang đường? Huynh nháo như vậy, nhóm tộc lão còn chưa đi đâu, truyền ra phong thanh cũng không tốt.”
Sợ nhóm tộc lão biết được, sao Lục Kiến Tân còn gióng trống khua chiêng dẫn người đến thăm bệnh? Hắn sắp bị Lục Kiến Tân bức tử rồi, Lục Kiến Trung ngực nóng lên, một cỗ ngòn ngọt từ yết hầu muốn vọt lên, miễn cưỡng nuốt xuống, phẫn hận mắng: “Ta đánh chết tiểu súc sinh này! Đánh chết hắn, tất cả đều sạch sẽ!” Then cửa trong tay rời ra, hướng tới Lục Luân.
Mẫu tử thiên tính, Tống thị hoảng hốt, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy Lục Luân, then cửa kia vừa vặn nện vào lưng nàng, đánh cho nàng lảo đảo, ôm Lục Luân té trên mặt đất. Lục Luân hô to một tiếng: “Nương!” Tống thị nhịn đau giãy dụa đứng lên, vươn tay cho hắn một bạt tai, rưng rưng trách mắng: “Đừng gọi ta là nương! Ta không sinh ra nghiệt súc như ngươi!”
Lục Luân không phòng bị, ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở đó sợ run, trong mắt một mảnh mờ mịt. Khang Thị cùng Lã thị bước lên phía trước nâng Tống thị dậy, hỏi thăm, nhưng không ai dám quản Lục Luân. Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn, chỉ thầm thở dài, nàng chỉ là một tẩu tử, có năng lực làm gì trước mặt mọi người đây?
“Đều dừng tay cho ta!” Lục Kiến Tân trang nghiêm nói: “Còn muốn nháo tới khi nào! Chỉ là một chuyện đơn giản hài tử phạm lỗi, dạy dỗ là tốt rồi, ngươi muốn ồn ào thành cái dạng gì nữa? Ngươi muốn mạng của hắn sao? Hay là muốn mạng của mình? Làm cho ai xem đây? Lão Nhị, trong lòng ngươi đối với ta thế nào thì cứ việc nói ra, không có gì không thể giải quyết, ngươi ép buộc hài tử như vậy thì tính là cái gì! Đi, chúng ta đến nói trước mặt mẫu thân! Tộc lão cũng còn chưa đi, vừa vặn để mọi người hiểu rõ!”
Hắn khẩn cấp như vậy, ngược lại làm cho Lục Kiến Trung sinh ra hồ nghi, trực giác là Lục Kiến Tân nhất định đã túm được gì đó, cho nên mới bức bách hắn, mục đích là muốn đánh hắn trở tay không kịp, bên trong nhất định có âm mưu! Lục Kiến Trung chớp mắt, thở hổn hển, nước mắt chảy xuống: “Đại ca đây là muốn làm gì đệ a? Đệ rốt cuộc làm sai chuyện gì, huynh không thuận theo không buông tha. Hài tử đã làm sai chuyện, ta dạy dỗ, nếu ta có gì sai sót, Đại ca dạy ta a? Đại ca nói như vậy, khiến người ta thật khổ sở?” Vừa nói, vừa dắt áo, ánh mắt trợn ngược lên, mềm nhũn ngã người vào Lục Giam.
Lâm Ngọc Trân đưa mắt nhìn Lục Giam, ám chỉ Lục Giam buông tay tránh ra, để cho con heo béo này giả bộ bất tỉnh ngã bổ nhào.
Lục Giam nhìn nàng một cái, cúi mắt, chặt chẽ đỡ Lục Kiến Trung. Lâm Ngọc Trân liếc trắng mắt, Lục Giam lại chỉ coi như không thấy, trấn định chỉ huy Lục Thiệu cùng Lục Kinh hỗ trợ đỡ Lục Kiến Trung lên giường.
Lục Luân đứng dậy, muốn đi hỗ trợ, lại bị Lục Thiệu đá một cước, thấp giọng mắng chửi nói: “Cút ngay! Được việc không đủ bại sự có thừa!”
Lục Kiến Tân thở dài một tiếng: “Nhị đệ, đệ tội tình gì phải như thế? Tại sao đã lớn tuổi, tính tình so với trước càng táo bạo hơn vậy? Chuyện chỉ hai ba câu có thể nói rõ ràng, lại cứ bé xé ra to, khiến người ta khổ sở trong lòng.” Vừa nói, vừa xoa xoa khóe mắt, phân phó Lục Giam: “Nhanh đi thỉnh đại phu!”
Trong nháy mắt người đi hết, Lục Luân đứng dậy, áo khoác cũng không mặc, dựa vào ở bên cửa sổ hóng gió lạnh, vẻ mặt đờ đẫn. Lâm Cẩn Dung cảm thấy hơi thở sinh mệnh vui vẻ từ trước không có lúc nào là không tản mát trên người hắn, đột nhiên bỗng đình trệ.
Nàng có chút sợ hãi, lệnh gã sai vặt lấy miên bào đưa qua cho Lục Luân khoác thêm, Lục Luân cũng không chối từ, tùy ý để hắn làm, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta không sao, tẩu đi đi, bên ngoài còn nhiều việc.”
Không biết tại sao, Lâm Cẩn Dung cũng thấy thật có lỗi: “Ta cũng không biết sẽ nháo đến nước này, công công của ta, hắn…?” Lục Kiến Tân tuy là vì muốn túm tóc Nhị phòng, nhưng người trực tiếp bị hao tổn thủy chung vẫn là Lục Luân. Nàng là người của đích tôn, đây là điều vĩnh viễn cũng vô pháp thay đổi, dù nàng có băn khoăn cũng chỉ đành bất lực.
Lục Luân cười: “Không cần nhiều lời, ta đều biết. Tâm tình hiện tại của Nhị tẩu, ta sớm đã trải nghiệm qua, khi đó tẩu và Nhị ca chưa từng trách ta, tất nhiên ta cũng sẽ không trách hai người, huống chi việc hôm nay vốn là lỗi của ta. Không câu nệ là nhà ai, kẻ bất hiếu giống như ta, đều đáng đánh. Ta bất quá là có sai lầm, kết quả là có lỗi với mọi người.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, chỉ có thể nói: “Đệ cẩn thận chút, chờ Nhị ca nhàn rỗi sẽ tìm đệ nói chuyện.”
Lục Luân gật gật đầu: “Tẩu không tiện ở đây lâu, mau đi đi.”
Lâm Cẩn Dung đi được hai bước, lại nghe Lục Luân thấp giọng nói: “Nhị tẩu, trong lòng tưởng niệm một người, có phải uống rượu vào sẽ không phải suy nghĩ nữa hay không? Sẽ không cảm thấy đau thương nữa đúng không?”
Năm đó, Lâm Cẩn Dung coi như là một người vô hình, chuyện của Lục gia, chỉ có lúc nàng có mặt ở đây mới có người thông tri nàng, đại đa số thời điểm nàng đều vắng mặt, càng bỏ lỡ rất nhiều chân tướng, cho nên nàng đối với nhiều thứ chỉ nắm được đại khái, cũng không thể nhìn rõ mọi việc, cẩn thận tỉ mỉ.
Nàng không biết lúc trước chuyện Lục Luân vì sao bị người khác phát hiện, cũng không biết hôm nay một màn này rốt cuộc có phát sinh hay không, cuối cùng sẽ có kết cục gì. Nhưng mặc kệ lo lắng thế nào, nàng cũng chỉ có thể đi theo Lục Kiến Tân. Lục Giam nhìn nàng với một ánh mắt ý bảo an tâm đừng sốt ruột, không cần lo lắng, còn có hắn ở đây, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ bảo hộ Lục Luân khỏi chịu khổ da thịt, dù sao Lục Kiến Tân cũng không phải thật sự muốn nhằm vào Lục Luân, mà là muốn nhằm vào Lục Kiến Trung.
Đoàn người đi đến phụ cận sân Lục Luân, Lâm Cẩn Dung chú ý tới Khang Thị từ một đường nhỏ lặng yên không một tiếng động vòng vo lại đây, lặng lẽ sáp nhập vào bên trong đội ngũ, thường xuyên cùng Tống thị nháy mắt, Tống thị lộ ra thần sắc nhẹ nhàng thở phào, Lâm Cẩn Dung cũng thả lỏng tâm tư.
Giây lát vào sân, Lục Kiến Tân thẳng tắp tiến vào chính viện, mới đi hai bước, đã bị người ngăn lại: “Đại lão gia, Ngũ gia không ở nơi này, đang nằm nghỉ ở sương phòng bên trái.” Cũng là vì che giấu mùi rượu nồng nặc, ngay lập tức đã chuyển người sang sương phòng bên đó.
Lục Kiến Tân đứng lại, mỉm cười rồi quay người đến sương phòng bên trái. Đến nơi, cạnh cửa có gã sai vặt đang sắc thuốc, khắp nơi toàn mùi thuốc bắc, Lục Luân dĩ nhiên đã tỉnh, mặt mũi trắng bệch, hữu khí vô lực, ánh mắt vô thần tựa vào đầu giường, thấy mọi người tiến vào, vội vàng muốn đứng dậy hành lễ vấn an: “Đại bá phụ……”
Lục Kiến Tân tiến lên từng bước, đè hắn lại: “Đang bị bệnh, cũng đừng ép buộc. Như thế nào, đại phu nói ra sao?”
Lục Luân có thể nói được gì chứ? Nhưng Lục Kinh lại đáp lời: “Ngoại cảm phong hàn.”
Lục Kiến Tân nói tiếp: “Nhìn rất nghiêm trọng, há mồm cho ta xem đầu lưỡi của con.”
Lục Kiến Trung cười gượng: “Đại ca khi nào thì có thể xem bệnh vậy?”
Lục Kiến Tân trả lời: “Ta vừa vặn biết được một ít, về ngoại cảm phong hàn, trên lưỡi sẽ bị trắng bệch, Ngũ lang há mồm.”
Lục Luân chột dạ nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, Lục Giam mặt âm trầm không để ý tới hắn, Lục Luân bất đắc dĩ, đành phải vươn một góc đầu lưỡi ra, còn chưa đợi cho mọi người thấy rõ ràng, đã nhanh rụt về.
Lục Kiến Tân cười rộ lên, ôn hòa vỗ vỗ đầu của hắn, oán trách nói: “Hài tử ngốc. Về sau chú ý chút, vẫn là cốt nhục nhà mình, nếu là người ngoài……” Hắn không nói tiếp, xoay người ra bên ngoài: “Nghỉ ngơi đi.”
Tống thị lau một phen mồ hôi lạnh, vẫn không tin hắn cứ như vậy buông tha Lục Luân. Lục Giam ở lại, lạnh lùng nhìn Lục Luân, Lục Luân cúi mắt, không nói được một lời.
Gian ngoài truyền đến thanh âm của Lục Kiến Tân: “Ta xem xem, đang sắc thuốc gì vậy? Không phải là canh giải rượu chứ? Di, ta xem, này cũng không phải là thuốc trị phong hàn a, thật sự loạn thất bát tao, đúng là lang băm mà!”
Lục Kiến Trung phẫn nộ nói: “Đại ca huynh có ý tứ gì?”
Lục Kiến Tân thản nhiên: “Có ý tứ gì, các ngươi tự mình hiểu được, lão Nhị không cần làm ra bộ dáng này, không phải sắc thuốc, chuyển người đến một chỗ khác là có thể che giấu được, dù thế nào người ta vẫn rất rõ ràng. Ta bất quá là đau lòng chất nhi ngốc nghếch nhà mình, hiểu được hắn là bị kẻ gian dụ dỗ đánh mất chừng mực, lại càng không nguyện ý phá hỏng thanh danh Lục gia, cũng không nguyện để mẫu thân biết được mà thương tâm. Luôn đánh chửi tiểu bối thì không thể giải quyết vấn đề, đối với bá phụ kiêu ngạo này nếu đã biết tình hình thực tế không chút nào hỏi đến lại là thất trách của ta, như thế, đệ không được thuận theo thì không buông tha, đệ lại nói đệ cần như thế nào?”
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, một lát sau, “Ba” một thanh âm vang lên, không biết là ai trúng một cái tát, Tống thị khóc kêu một tiếng: “Lão gia!” Lại là “Ầm vang” một tiếng, ấm sắc thuốc rơi xuống đất phát ra tiếng thanh thúy chói tai.
Lục Luân thay đổi thần sắc, rốt cục có chút hoảng sợ.
Tiếp theo tiếng bước chân nổi lên bốn phía, Lục Kiến Trung xoay người trở về, xanh mét hướng tới Lục Luân, Lục Luân không nói được một lời, xốc chăn, chỉ mặc áo đơn, đứng dậy quỳ gối xuống đất. Lục Kiến Trung trong cổ họng “Ôi ôi” vang lên, tìm kiếm chung quanh, cầm lấy then cửa, ném vào đầu của Lục Luân, trong mắt một mảnh hận ý.
Lâm Cẩn Dung kinh hô một tiếng, Lục Giam dĩ nhiên đã nhanh chóng vọt lên, từ sau ôm cổ và thắt lưng Lục Kiến Trung, dùng hết toàn lực lôi hắn ra vài bước xa, lớn tiếng nói: “Nhị thúc phụ, hắn hiểu mình sai lầm là được rồi, tha hắn lần này đi.”
Then cửa kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng, Lục Luân không tránh né, ngẩng đầu lên mắt cũng không chớp nói: “Nhị ca, ta nhớ ân tình của huynh, ta vốn đã sai lầm rồi. Hắn muốn đánh thì cứ đánh đi.”
Lục Kiến Trung hận thấu đích tôn phụ tử, chỉ cảm thấy bọn họ một người đeo mặt nạ trắng, một người đeo mặt nạ đỏ, dối trá đến cực hạn, vì thế liền cười lạnh: “Buông, đây không chuyện ngươi có thể quản. Phụ thân ngươi bức ta, ngươi muốn cản ta, định làm gì đây?” Vừa nói, vừa dữ tợn vung then cửa dùng sức giãy dụa.
Lâm Cẩn Dung hết hồn, chỉ sợ hắn mượn cơ hội trả thù đánh vào người Lục Giam, cũng bất chấp chuyện khác, lớn tiếng gọi Lục Thiệu cùng Lục Kinh: “Mau giúp đỡ a, xảy ra mạng người thì sao.” Lục Thiệu cùng Lục Kinh cuống quít cũng đi theo khuyên Lục Kiến Trung: “Phụ thân, có chuyện thì từ từ nói.”
Lục Kiến Trung phun nước miếng vào hai người: “Cút, không thể nương tay, chuyện ngỗ nghịch bất hiếu thế này cũng dám giấu giếm ta! Đều quỳ xuống cho ta!” Hai người bụm mặt lui về phía sau từng bước quỳ xuống, không dám phát ra tiếng nữa.
Lục Kiến Tân tận tình khuyên bảo nói: “Lão Nhị, đệ nghe ta khuyên một chút, ta cũng không phải muốn đệ đánh chửi hài tử, hiểu sai là được rồi, rốt cuộc vẫn là thân cốt nhục của đệ mà.”
Lục Kiến Lập cho tới bây giờ đều là tính tình mềm mại, luyến tiếc đánh chửi hài tử, lập tức cũng hát đệm nói: “Nhị ca, Ngũ lang biết sai lầm rồi, ai tuổi trẻ mà không có lúc hoang đường? Huynh nháo như vậy, nhóm tộc lão còn chưa đi đâu, truyền ra phong thanh cũng không tốt.”
Sợ nhóm tộc lão biết được, sao Lục Kiến Tân còn gióng trống khua chiêng dẫn người đến thăm bệnh? Hắn sắp bị Lục Kiến Tân bức tử rồi, Lục Kiến Trung ngực nóng lên, một cỗ ngòn ngọt từ yết hầu muốn vọt lên, miễn cưỡng nuốt xuống, phẫn hận mắng: “Ta đánh chết tiểu súc sinh này! Đánh chết hắn, tất cả đều sạch sẽ!” Then cửa trong tay rời ra, hướng tới Lục Luân.
Mẫu tử thiên tính, Tống thị hoảng hốt, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy Lục Luân, then cửa kia vừa vặn nện vào lưng nàng, đánh cho nàng lảo đảo, ôm Lục Luân té trên mặt đất. Lục Luân hô to một tiếng: “Nương!” Tống thị nhịn đau giãy dụa đứng lên, vươn tay cho hắn một bạt tai, rưng rưng trách mắng: “Đừng gọi ta là nương! Ta không sinh ra nghiệt súc như ngươi!”
Lục Luân không phòng bị, ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở đó sợ run, trong mắt một mảnh mờ mịt. Khang Thị cùng Lã thị bước lên phía trước nâng Tống thị dậy, hỏi thăm, nhưng không ai dám quản Lục Luân. Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn, chỉ thầm thở dài, nàng chỉ là một tẩu tử, có năng lực làm gì trước mặt mọi người đây?
“Đều dừng tay cho ta!” Lục Kiến Tân trang nghiêm nói: “Còn muốn nháo tới khi nào! Chỉ là một chuyện đơn giản hài tử phạm lỗi, dạy dỗ là tốt rồi, ngươi muốn ồn ào thành cái dạng gì nữa? Ngươi muốn mạng của hắn sao? Hay là muốn mạng của mình? Làm cho ai xem đây? Lão Nhị, trong lòng ngươi đối với ta thế nào thì cứ việc nói ra, không có gì không thể giải quyết, ngươi ép buộc hài tử như vậy thì tính là cái gì! Đi, chúng ta đến nói trước mặt mẫu thân! Tộc lão cũng còn chưa đi, vừa vặn để mọi người hiểu rõ!”
Hắn khẩn cấp như vậy, ngược lại làm cho Lục Kiến Trung sinh ra hồ nghi, trực giác là Lục Kiến Tân nhất định đã túm được gì đó, cho nên mới bức bách hắn, mục đích là muốn đánh hắn trở tay không kịp, bên trong nhất định có âm mưu! Lục Kiến Trung chớp mắt, thở hổn hển, nước mắt chảy xuống: “Đại ca đây là muốn làm gì đệ a? Đệ rốt cuộc làm sai chuyện gì, huynh không thuận theo không buông tha. Hài tử đã làm sai chuyện, ta dạy dỗ, nếu ta có gì sai sót, Đại ca dạy ta a? Đại ca nói như vậy, khiến người ta thật khổ sở?” Vừa nói, vừa dắt áo, ánh mắt trợn ngược lên, mềm nhũn ngã người vào Lục Giam.
Lâm Ngọc Trân đưa mắt nhìn Lục Giam, ám chỉ Lục Giam buông tay tránh ra, để cho con heo béo này giả bộ bất tỉnh ngã bổ nhào.
Lục Giam nhìn nàng một cái, cúi mắt, chặt chẽ đỡ Lục Kiến Trung. Lâm Ngọc Trân liếc trắng mắt, Lục Giam lại chỉ coi như không thấy, trấn định chỉ huy Lục Thiệu cùng Lục Kinh hỗ trợ đỡ Lục Kiến Trung lên giường.
Lục Luân đứng dậy, muốn đi hỗ trợ, lại bị Lục Thiệu đá một cước, thấp giọng mắng chửi nói: “Cút ngay! Được việc không đủ bại sự có thừa!”
Lục Kiến Tân thở dài một tiếng: “Nhị đệ, đệ tội tình gì phải như thế? Tại sao đã lớn tuổi, tính tình so với trước càng táo bạo hơn vậy? Chuyện chỉ hai ba câu có thể nói rõ ràng, lại cứ bé xé ra to, khiến người ta khổ sở trong lòng.” Vừa nói, vừa xoa xoa khóe mắt, phân phó Lục Giam: “Nhanh đi thỉnh đại phu!”
Trong nháy mắt người đi hết, Lục Luân đứng dậy, áo khoác cũng không mặc, dựa vào ở bên cửa sổ hóng gió lạnh, vẻ mặt đờ đẫn. Lâm Cẩn Dung cảm thấy hơi thở sinh mệnh vui vẻ từ trước không có lúc nào là không tản mát trên người hắn, đột nhiên bỗng đình trệ.
Nàng có chút sợ hãi, lệnh gã sai vặt lấy miên bào đưa qua cho Lục Luân khoác thêm, Lục Luân cũng không chối từ, tùy ý để hắn làm, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta không sao, tẩu đi đi, bên ngoài còn nhiều việc.”
Không biết tại sao, Lâm Cẩn Dung cũng thấy thật có lỗi: “Ta cũng không biết sẽ nháo đến nước này, công công của ta, hắn…?” Lục Kiến Tân tuy là vì muốn túm tóc Nhị phòng, nhưng người trực tiếp bị hao tổn thủy chung vẫn là Lục Luân. Nàng là người của đích tôn, đây là điều vĩnh viễn cũng vô pháp thay đổi, dù nàng có băn khoăn cũng chỉ đành bất lực.
Lục Luân cười: “Không cần nhiều lời, ta đều biết. Tâm tình hiện tại của Nhị tẩu, ta sớm đã trải nghiệm qua, khi đó tẩu và Nhị ca chưa từng trách ta, tất nhiên ta cũng sẽ không trách hai người, huống chi việc hôm nay vốn là lỗi của ta. Không câu nệ là nhà ai, kẻ bất hiếu giống như ta, đều đáng đánh. Ta bất quá là có sai lầm, kết quả là có lỗi với mọi người.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, chỉ có thể nói: “Đệ cẩn thận chút, chờ Nhị ca nhàn rỗi sẽ tìm đệ nói chuyện.”
Lục Luân gật gật đầu: “Tẩu không tiện ở đây lâu, mau đi đi.”
Lâm Cẩn Dung đi được hai bước, lại nghe Lục Luân thấp giọng nói: “Nhị tẩu, trong lòng tưởng niệm một người, có phải uống rượu vào sẽ không phải suy nghĩ nữa hay không? Sẽ không cảm thấy đau thương nữa đúng không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm đó, Lâm Cẩn Dung coi như là một người vô hình, chuyện của Lục gia, chỉ có lúc nàng có mặt ở đây mới có người thông tri nàng, đại đa số thời điểm nàng đều vắng mặt, càng bỏ lỡ rất nhiều chân tướng, cho nên nàng đối với nhiều thứ chỉ nắm được đại khái, cũng không thể nhìn rõ mọi việc, cẩn thận tỉ mỉ.
Nàng không biết lúc trước chuyện Lục Luân vì sao bị người khác phát hiện, cũng không biết hôm nay một màn này rốt cuộc có phát sinh hay không, cuối cùng sẽ có kết cục gì. Nhưng mặc kệ lo lắng thế nào, nàng cũng chỉ có thể đi theo Lục Kiến Tân. Lục Giam nhìn nàng với một ánh mắt ý bảo an tâm đừng sốt ruột, không cần lo lắng, còn có hắn ở đây, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ bảo hộ Lục Luân khỏi chịu khổ da thịt, dù sao Lục Kiến Tân cũng không phải thật sự muốn nhằm vào Lục Luân, mà là muốn nhằm vào Lục Kiến Trung.
Đoàn người đi đến phụ cận sân Lục Luân, Lâm Cẩn Dung chú ý tới Khang Thị từ một đường nhỏ lặng yên không một tiếng động vòng vo lại đây, lặng lẽ sáp nhập vào bên trong đội ngũ, thường xuyên cùng Tống thị nháy mắt, Tống thị lộ ra thần sắc nhẹ nhàng thở phào, Lâm Cẩn Dung cũng thả lỏng tâm tư.
Giây lát vào sân, Lục Kiến Tân thẳng tắp tiến vào chính viện, mới đi hai bước, đã bị người ngăn lại: “Đại lão gia, Ngũ gia không ở nơi này, đang nằm nghỉ ở sương phòng bên trái.” Cũng là vì che giấu mùi rượu nồng nặc, ngay lập tức đã chuyển người sang sương phòng bên đó.
Lục Kiến Tân đứng lại, mỉm cười rồi quay người đến sương phòng bên trái. Đến nơi, cạnh cửa có gã sai vặt đang sắc thuốc, khắp nơi toàn mùi thuốc bắc, Lục Luân dĩ nhiên đã tỉnh, mặt mũi trắng bệch, hữu khí vô lực, ánh mắt vô thần tựa vào đầu giường, thấy mọi người tiến vào, vội vàng muốn đứng dậy hành lễ vấn an: “Đại bá phụ……”
Lục Kiến Tân tiến lên từng bước, đè hắn lại: “Đang bị bệnh, cũng đừng ép buộc. Như thế nào, đại phu nói ra sao?”
Lục Luân có thể nói được gì chứ? Nhưng Lục Kinh lại đáp lời: “Ngoại cảm phong hàn.”
Lục Kiến Tân nói tiếp: “Nhìn rất nghiêm trọng, há mồm cho ta xem đầu lưỡi của con.”
Lục Kiến Trung cười gượng: “Đại ca khi nào thì có thể xem bệnh vậy?”
Lục Kiến Tân trả lời: “Ta vừa vặn biết được một ít, về ngoại cảm phong hàn, trên lưỡi sẽ bị trắng bệch, Ngũ lang há mồm.”
Lục Luân chột dạ nhìn Lục Giam liếc mắt một cái, Lục Giam mặt âm trầm không để ý tới hắn, Lục Luân bất đắc dĩ, đành phải vươn một góc đầu lưỡi ra, còn chưa đợi cho mọi người thấy rõ ràng, đã nhanh rụt về.
Lục Kiến Tân cười rộ lên, ôn hòa vỗ vỗ đầu của hắn, oán trách nói: “Hài tử ngốc. Về sau chú ý chút, vẫn là cốt nhục nhà mình, nếu là người ngoài……” Hắn không nói tiếp, xoay người ra bên ngoài: “Nghỉ ngơi đi.”
Tống thị lau một phen mồ hôi lạnh, vẫn không tin hắn cứ như vậy buông tha Lục Luân. Lục Giam ở lại, lạnh lùng nhìn Lục Luân, Lục Luân cúi mắt, không nói được một lời.
Gian ngoài truyền đến thanh âm của Lục Kiến Tân: “Ta xem xem, đang sắc thuốc gì vậy? Không phải là canh giải rượu chứ? Di, ta xem, này cũng không phải là thuốc trị phong hàn a, thật sự loạn thất bát tao, đúng là lang băm mà!”
Lục Kiến Trung phẫn nộ nói: “Đại ca huynh có ý tứ gì?”
Lục Kiến Tân thản nhiên: “Có ý tứ gì, các ngươi tự mình hiểu được, lão Nhị không cần làm ra bộ dáng này, không phải sắc thuốc, chuyển người đến một chỗ khác là có thể che giấu được, dù thế nào người ta vẫn rất rõ ràng. Ta bất quá là đau lòng chất nhi ngốc nghếch nhà mình, hiểu được hắn là bị kẻ gian dụ dỗ đánh mất chừng mực, lại càng không nguyện ý phá hỏng thanh danh Lục gia, cũng không nguyện để mẫu thân biết được mà thương tâm. Luôn đánh chửi tiểu bối thì không thể giải quyết vấn đề, đối với bá phụ kiêu ngạo này nếu đã biết tình hình thực tế không chút nào hỏi đến lại là thất trách của ta, như thế, đệ không được thuận theo thì không buông tha, đệ lại nói đệ cần như thế nào?”
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, một lát sau, “Ba” một thanh âm vang lên, không biết là ai trúng một cái tát, Tống thị khóc kêu một tiếng: “Lão gia!” Lại là “Ầm vang” một tiếng, ấm sắc thuốc rơi xuống đất phát ra tiếng thanh thúy chói tai.
Lục Luân thay đổi thần sắc, rốt cục có chút hoảng sợ.
Tiếp theo tiếng bước chân nổi lên bốn phía, Lục Kiến Trung xoay người trở về, xanh mét hướng tới Lục Luân, Lục Luân không nói được một lời, xốc chăn, chỉ mặc áo đơn, đứng dậy quỳ gối xuống đất. Lục Kiến Trung trong cổ họng “Ôi ôi” vang lên, tìm kiếm chung quanh, cầm lấy then cửa, ném vào đầu của Lục Luân, trong mắt một mảnh hận ý.
Lâm Cẩn Dung kinh hô một tiếng, Lục Giam dĩ nhiên đã nhanh chóng vọt lên, từ sau ôm cổ và thắt lưng Lục Kiến Trung, dùng hết toàn lực lôi hắn ra vài bước xa, lớn tiếng nói: “Nhị thúc phụ, hắn hiểu mình sai lầm là được rồi, tha hắn lần này đi.”
Then cửa kia rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng, Lục Luân không tránh né, ngẩng đầu lên mắt cũng không chớp nói: “Nhị ca, ta nhớ ân tình của huynh, ta vốn đã sai lầm rồi. Hắn muốn đánh thì cứ đánh đi.”
Lục Kiến Trung hận thấu đích tôn phụ tử, chỉ cảm thấy bọn họ một người đeo mặt nạ trắng, một người đeo mặt nạ đỏ, dối trá đến cực hạn, vì thế liền cười lạnh: “Buông, đây không chuyện ngươi có thể quản. Phụ thân ngươi bức ta, ngươi muốn cản ta, định làm gì đây?” Vừa nói, vừa dữ tợn vung then cửa dùng sức giãy dụa.
Lâm Cẩn Dung hết hồn, chỉ sợ hắn mượn cơ hội trả thù đánh vào người Lục Giam, cũng bất chấp chuyện khác, lớn tiếng gọi Lục Thiệu cùng Lục Kinh: “Mau giúp đỡ a, xảy ra mạng người thì sao.” Lục Thiệu cùng Lục Kinh cuống quít cũng đi theo khuyên Lục Kiến Trung: “Phụ thân, có chuyện thì từ từ nói.”
Lục Kiến Trung phun nước miếng vào hai người: “Cút, không thể nương tay, chuyện ngỗ nghịch bất hiếu thế này cũng dám giấu giếm ta! Đều quỳ xuống cho ta!” Hai người bụm mặt lui về phía sau từng bước quỳ xuống, không dám phát ra tiếng nữa.
Lục Kiến Tân tận tình khuyên bảo nói: “Lão Nhị, đệ nghe ta khuyên một chút, ta cũng không phải muốn đệ đánh chửi hài tử, hiểu sai là được rồi, rốt cuộc vẫn là thân cốt nhục của đệ mà.”
Lục Kiến Lập cho tới bây giờ đều là tính tình mềm mại, luyến tiếc đánh chửi hài tử, lập tức cũng hát đệm nói: “Nhị ca, Ngũ lang biết sai lầm rồi, ai tuổi trẻ mà không có lúc hoang đường? Huynh nháo như vậy, nhóm tộc lão còn chưa đi đâu, truyền ra phong thanh cũng không tốt.”
Sợ nhóm tộc lão biết được, sao Lục Kiến Tân còn gióng trống khua chiêng dẫn người đến thăm bệnh? Hắn sắp bị Lục Kiến Tân bức tử rồi, Lục Kiến Trung ngực nóng lên, một cỗ ngòn ngọt từ yết hầu muốn vọt lên, miễn cưỡng nuốt xuống, phẫn hận mắng: “Ta đánh chết tiểu súc sinh này! Đánh chết hắn, tất cả đều sạch sẽ!” Then cửa trong tay rời ra, hướng tới Lục Luân.
Mẫu tử thiên tính, Tống thị hoảng hốt, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy Lục Luân, then cửa kia vừa vặn nện vào lưng nàng, đánh cho nàng lảo đảo, ôm Lục Luân té trên mặt đất. Lục Luân hô to một tiếng: “Nương!” Tống thị nhịn đau giãy dụa đứng lên, vươn tay cho hắn một bạt tai, rưng rưng trách mắng: “Đừng gọi ta là nương! Ta không sinh ra nghiệt súc như ngươi!”
Lục Luân không phòng bị, ngơ ngác ngồi chồm hỗm ở đó sợ run, trong mắt một mảnh mờ mịt. Khang Thị cùng Lã thị bước lên phía trước nâng Tống thị dậy, hỏi thăm, nhưng không ai dám quản Lục Luân. Lâm Cẩn Dung ở một bên nhìn, chỉ thầm thở dài, nàng chỉ là một tẩu tử, có năng lực làm gì trước mặt mọi người đây?
“Đều dừng tay cho ta!” Lục Kiến Tân trang nghiêm nói: “Còn muốn nháo tới khi nào! Chỉ là một chuyện đơn giản hài tử phạm lỗi, dạy dỗ là tốt rồi, ngươi muốn ồn ào thành cái dạng gì nữa? Ngươi muốn mạng của hắn sao? Hay là muốn mạng của mình? Làm cho ai xem đây? Lão Nhị, trong lòng ngươi đối với ta thế nào thì cứ việc nói ra, không có gì không thể giải quyết, ngươi ép buộc hài tử như vậy thì tính là cái gì! Đi, chúng ta đến nói trước mặt mẫu thân! Tộc lão cũng còn chưa đi, vừa vặn để mọi người hiểu rõ!”
Hắn khẩn cấp như vậy, ngược lại làm cho Lục Kiến Trung sinh ra hồ nghi, trực giác là Lục Kiến Tân nhất định đã túm được gì đó, cho nên mới bức bách hắn, mục đích là muốn đánh hắn trở tay không kịp, bên trong nhất định có âm mưu! Lục Kiến Trung chớp mắt, thở hổn hển, nước mắt chảy xuống: “Đại ca đây là muốn làm gì đệ a? Đệ rốt cuộc làm sai chuyện gì, huynh không thuận theo không buông tha. Hài tử đã làm sai chuyện, ta dạy dỗ, nếu ta có gì sai sót, Đại ca dạy ta a? Đại ca nói như vậy, khiến người ta thật khổ sở?” Vừa nói, vừa dắt áo, ánh mắt trợn ngược lên, mềm nhũn ngã người vào Lục Giam.
Lâm Ngọc Trân đưa mắt nhìn Lục Giam, ám chỉ Lục Giam buông tay tránh ra, để cho con heo béo này giả bộ bất tỉnh ngã bổ nhào.
Lục Giam nhìn nàng một cái, cúi mắt, chặt chẽ đỡ Lục Kiến Trung. Lâm Ngọc Trân liếc trắng mắt, Lục Giam lại chỉ coi như không thấy, trấn định chỉ huy Lục Thiệu cùng Lục Kinh hỗ trợ đỡ Lục Kiến Trung lên giường.
Lục Luân đứng dậy, muốn đi hỗ trợ, lại bị Lục Thiệu đá một cước, thấp giọng mắng chửi nói: “Cút ngay! Được việc không đủ bại sự có thừa!”
Lục Kiến Tân thở dài một tiếng: “Nhị đệ, đệ tội tình gì phải như thế? Tại sao đã lớn tuổi, tính tình so với trước càng táo bạo hơn vậy? Chuyện chỉ hai ba câu có thể nói rõ ràng, lại cứ bé xé ra to, khiến người ta khổ sở trong lòng.” Vừa nói, vừa xoa xoa khóe mắt, phân phó Lục Giam: “Nhanh đi thỉnh đại phu!”
Trong nháy mắt người đi hết, Lục Luân đứng dậy, áo khoác cũng không mặc, dựa vào ở bên cửa sổ hóng gió lạnh, vẻ mặt đờ đẫn. Lâm Cẩn Dung cảm thấy hơi thở sinh mệnh vui vẻ từ trước không có lúc nào là không tản mát trên người hắn, đột nhiên bỗng đình trệ.
Nàng có chút sợ hãi, lệnh gã sai vặt lấy miên bào đưa qua cho Lục Luân khoác thêm, Lục Luân cũng không chối từ, tùy ý để hắn làm, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ta không sao, tẩu đi đi, bên ngoài còn nhiều việc.”
Không biết tại sao, Lâm Cẩn Dung cũng thấy thật có lỗi: “Ta cũng không biết sẽ nháo đến nước này, công công của ta, hắn…?” Lục Kiến Tân tuy là vì muốn túm tóc Nhị phòng, nhưng người trực tiếp bị hao tổn thủy chung vẫn là Lục Luân. Nàng là người của đích tôn, đây là điều vĩnh viễn cũng vô pháp thay đổi, dù nàng có băn khoăn cũng chỉ đành bất lực.
Lục Luân cười: “Không cần nhiều lời, ta đều biết. Tâm tình hiện tại của Nhị tẩu, ta sớm đã trải nghiệm qua, khi đó tẩu và Nhị ca chưa từng trách ta, tất nhiên ta cũng sẽ không trách hai người, huống chi việc hôm nay vốn là lỗi của ta. Không câu nệ là nhà ai, kẻ bất hiếu giống như ta, đều đáng đánh. Ta bất quá là có sai lầm, kết quả là có lỗi với mọi người.”
Lâm Cẩn Dung nhất thời không nói gì, chỉ có thể nói: “Đệ cẩn thận chút, chờ Nhị ca nhàn rỗi sẽ tìm đệ nói chuyện.”
Lục Luân gật gật đầu: “Tẩu không tiện ở đây lâu, mau đi đi.”
Lâm Cẩn Dung đi được hai bước, lại nghe Lục Luân thấp giọng nói: “Nhị tẩu, trong lòng tưởng niệm một người, có phải uống rượu vào sẽ không phải suy nghĩ nữa hay không? Sẽ không cảm thấy đau thương nữa đúng không?”