Chưa đến hai ngày, Kim Đại Tuấn như hấp hối, mất hết nhuệ khí được thả ra, Du Tông Thịnh chẳng những như cũ làm theo ý mình, thanh danh còn vang vọng, lại qua mấy ngày nữa, hắn khai thương thả hai ngày lương, tiếp theo lại được triều đình ca ngợi. Không còn người đọc sách nào dám tùy tiện đi nháo sự, mà sau khi những lời chỉ trích của Chư tiên sinh với hắn truyền ra ngoài, trực tiếp bị rất nhiều người coi như là trò cười, nói chuyện giật gân, không có người nào tin tưởng Bình châu sẽ loạn lạc.
Thí dụ như lúc này, Lục Kiến Tân đang bình luận về tin tức nghe được với Lục Kiến Trung: “Chư tiên sinh nói chuyện quá mức nặng nề rồi, thành Bình châu, Thanh châu ở gần Đại Vinh, từ trước đến nay là trọng thành, tường thành tất nhiên phải tu kiến. Dân loạn làm sao dễ dàng xuất hiện? Trú binh cũng không thiếu? Không thể so với Phong châu bên kia vốn không có tường thành, trú binh lại thiếu, nhẹ nhàng công phá liền thành công. Muốn phòng dân loạn ngoại tặc, thật đúng là cần tường thành vững chắc. Cứ đóng cửa thành lại, xem xem ác đồ làm sao mà đi vào được?” Lục Giam ngồi ở một bên cúi mắt không nói, ngẫm lại thầy trò hai người thật đúng là đáng giận, lại cố ý hỏi Lục Giam: “Nhị lang, con cho rằng thế nào?”
Lục Giam nghe hắn nói Chư tiên sinh nói chuyện giật gân, trong lòng vô cùng mất hứng, chậm rãi nói: “Tường thành vững chắc là đúng, nhưng tiên sinh con cũng cho rằng không sai, thủ đoạn dịu đi một chút đối với mọi người đều có lợi, cho dù không có loạn lạc, lâu dài xem ra cũng có ích, tính tình của Du Tông Thịnh thật là giả dối gian xảo ác độc, mấy ngày nay con đi chung quanh thăm viếng, chứng kiến hắn tỏ vẻ…”
Đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), Lục Kiến Tân không kiên nhẫn nghe Lục Giam nói, bất động thanh sắc đánh gãy lời hắn: “Chuyện này nói sau, ta là hỏi, con cảm thấy có thể có dân loạn hay không?”
Lục Giam còn muốn thuyết phục hắn: “Phụ thân, tiên sinh chính là nói nên phòng bị. Theo thiên lý……”
Lục Kiến Tân cả giận nói: “Không có khả năng! Về sau cũng không cho con ra bên ngoài nói lung tung! Lấy thân phận cùng địa vị của con, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, con đều hiểu được, đỡ phải gây họa vào thân! Người cả một nhà này, không cho con liên lụy!”
Lục Giam trầm mặc một lát, đáp: “Vâng.”
Dân chúng sợ nhất chính là loạn lạc, ai quản phụ tử hai người ầm ỹ ra sao? Lục Giam không gây chuyện, tất nhiên là điều mà mọi người hy vọng. Lục Kiến Trung vội ngắt lời: “Đúng là sẽ không loạn chứ?”
Lục Kiến Tân thấy Lục Giam tuy rằng đáp ứng, vẫn mang vẻ mặt quật cường, bất mãn quét hắn một cái, hừ hừ nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Sẽ không! Bình châu không phải Phong châu!”
Lâm Cẩn Dung ở buồng trong cúi đầu bón Nghị Lang ăn cơm, nghe mọi người nói chuyện rành mạch. Nàng biết hết, nhưng nàng vô lực, Lục Giam cũng tốt, Chư tiên sinh cũng tốt, nhưng đều không có tác dụng. Dù sao lúc ấy Chư tiên sinh đã nói rõ mọi quan hệ lợi hại, nhưng hiển nhiên không có ai để ở trong lòng, ngược lại lại trở thành trò cười. Vậy thì về sau, chỉ có thể chuẩn bị mọi việc cho chuyện chạy nạn thôi.
Lục Kiến Trung nghe nói sẽ không loạn, tâm buông lỏng hơn nhiều, phe phẩy quạt lông chim quan tâm hỏi: “Nghe nói năm nay điền trang của Đại ca cùng Tam đệ cày bừa vụ xuân vẫn bị ảnh hưởng đúng không? Còn có đạo tặc ở Võ Nghĩa bên kia quá mức càn rỡ. Nói cái gì thay trời hành đạo, gần đây thương thuyền khách thuyền cũng không dám rời đi một mình, phải tụ tập cùng đi.”
Lục Kiến Tân nhíu nhíu mày: “Này…… Cày bừa vụ xuân thật sự bị chút ảnh hưởng, bất quá chúng ta đa số trồng lúa nước, hiện nay cũng coi như tốt, sắp tới mới là thời điểm bận nhất, nhưng Nhị lang dĩ nhiên đã an bài thỏa đáng, đúng không? Nhị lang?”
Lục Giam còn vì hắn cười nhạo Chư tiên sinh mà tức giận, nghe hắn nhắc tới tên mình, mới đứng dậy đáp: “Vâng, có máy cày và máy gieo là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Mặc dù tá điền không đủ, lưu dân cũng không thiếu, chỉ cần bỏ ra chút lương thực, không lo tìm không được nhân công.”
“Tốt lắm.” Lục Kiến Tân lại hỏi Lục Kiến Trung: “Nhị đệ, Võ Nghĩa bên kia không tiện đi thuyền, sinh ý của đệ có bị ảnh hưởng không?”
Lục Kiến Trung liền thở dài, ủ rũ nói: “Sao lại không bị ảnh hưởng? Ngày gian nan a.”
Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn, hỏi Lục Giam: “Thư gửi cho Ngô Tương đã được một thời gian rồi, đại khái khi nào thì có thể nhận được hồi âm?”
Lục Giam tính toán, nói: “Nhanh thôi.”
Lục Kiến Trung muốn nói lại thôi, Lục Kiến Tân đều thay hắn sốt ruột, hắn lại nói: “Đại ca, nếu thật sự…huynh và Đại tẩu sẽ không trách ta chứ? Số tiền này cũng là tiền tiêu vặt của Đại tẩu.” Hắn cũng có dự cảm bất hảo, so với sau đó bị Lâm Ngọc Trân chỉ trích, không bằng hiện tại buộc Lục Kiến Tân trước tỏ thái độ.
Lục Kiến Tân còn chưa đáp, bên trong Lâm Ngọc Trân cũng không cao hứng, dán bên lỗ tai Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, lúc ấy khổ sở khuyên nhủ, lúc này lại muốn phủi sạch quan hệ.”
Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe miệng an ủi Lâm Ngọc Trân: “Chính là nói vạn nhất thôi.”
Chỉ thấy gian ngoài Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, giả bộ giống như vô tình nói: “Không có việc gì, đánh đố nguyện chịu thua, số tiền này tuy là tiền tiêu vặt của Đại tẩu đệ, nhưng lúc trước cũng đã nói rõ ràng, việc buôn bán có bồi có kiếm, mặc dù lần này bồi, lần sau nói không chừng cũng sẽ kiếm trở lại. Có cần để ý đến mức đó không?” Tuy lúc trước là Lục Kiến Trung khuyên hắn gia nhập, nhưng không lấy đao đặt trên cổ ép buộc hắn, hắn cũng không có lý do oán trách Lục Kiến Trung.
Lục Kiến Trung liền nhẹ nhàng thở ra, kiểm chút việc nhà mà nói: “Đại ca, chúng ta cùng đi thăm lão Tam đi, hắn bị bệnh cũng kỳ quái, lặp đi lặp lại, nếu không được thì đổi một đại phu khác đến khám. Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Lục Kiến Tân lúc này thực ham thích biểu hiện huynh hữu đệ cung lập tức đồng ý.
Đợi mấy người rời đi, Lâm Ngọc Trân sầm mặt lệnh cho Phương Linh: “Vén mành lên để hít thở không khí!” Nàng đối với Lục Kiến Trung dĩ nhiên là chán ghét đến cực điểm, phàm là Lục Kiến Trung ngồi trong phòng, nàng liền thấy có mùi vị khó ngửi.
Phương Linh vội vàng làm theo, Lâm Ngọc Trân nhìn cây quạt bên cạnh, Hà di nương vội tranh với Tiểu Tinh cầm lấy lòng quạt cho nàng, mềm giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, bên ngoài cảnh xuân vừa vặn, trời trong nắng ấm, sao không dẫn Nhị thiếu phu nhân cùng tôn thiếu gia ra bên ngoài dạo bộ giải sầu?”
Nghị Lang mới vừa nghe nói, lập tức liền giang cặp chân mũm mịm chay ra bên ngoài: “Dạo chơi a!”
Lâm Ngọc Trân bị hắn chọc nở nụ cười, liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Đi đi. Nói cho ta nghe nhà tình nghĩa mà Chư sư mẫu đề xướng kia.” Nghĩ nghĩ: “Chúng ta không bằng đi thăm lão thái thái, cũng dạy cho Nghị Lang cái gì là hiếu đạo.”
Cái gọi là lời nói và việc làm đều mẫu mực, chính là như vậy. Lâm Cẩn Dung đương nhiên không phản đối, bà tức hai người vừa đi vừa nói chuyện, hướng tới Vinh Cảnh cư. Lục lão phu nhân cũng không giữ các nàng lâu, trước tỏ vẻ chính mình hết thảy mạnh khỏe, lại ôm Nghị Lang nói mấy câu, liền muốn trục khách. Mọi người tập mãi thành thói quen, cũng không tức giận, hành lễ cáo lui đi ra, chỉ thấy Phương Trúc đã chờ bên ngoài, thấy các nàng đi ra, lập tức tiến lên hành lễ, nhỏ giọng nói: “Đình huyện bên kia truyền đến tin tức!”
Lâm Ngọc Trân lập tức khẩn trương: “Nói như thế nào?”
Phương Trúc khó xử nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung hướng nàng hơi hơi gật đầu, dù sao vẫn không thể gạt được, nên nói ra, có điều Lâm Cẩn Dung nhớ rõ năm đó Lâm Ngọc Trân chợt nghe thấy tin dữ, thiếu chút nữa hôn mê, cho nên tiến lên một bước đỡ Lâm Ngọc Trân.
Phương Trúc thấp giọng nói: “Có mười sáu chiếc thuyền đi ra ngoài, chỉ có sáu chiếc trở về. Nói là gặp phải gió lốc lớn.”
Lâm Ngọc Trân nghe xong, hoãn hoãn thần sắc, cầm khăn tay đặt lên ngực, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cũng còn may, tóm lại vẫn có sáu chiếc thuyền trở về, không phải là mất trắng.” Lại chứng thực dường như hỏi Lâm Cẩn Dung: “Ta nghe nói lúc trước con làm sinh ý bảo hóa, có thể kiếm giá chênh lệch đến mấy lần, đúng vậy chăng?” Tính toán như vậy, cố gắng còn có thể miễn cưỡng ngang hàng, chỉ cần tiền vốn có thể cầm lại, lần sau còn có thể Đông Sơn tái khởi.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Đúng là như thế, nhưng mà đó là lúc còn chưa tới thời điểm thiết lập thị bạc tư. Hiện tại lợi nhuận không dày như trước.”
Phương Trúc không đành lòng vẻ mặt cầu xin hô một tiếng: “Phu nhân!”
Lâm Ngọc Trân tươi cười dần dần trở nên cứng ngắc, thanh âm cũng sẵng giọng: “Như thế nào?”
Phương Trúc thả tâm, nói: “Người trông chừng bảo còn sáu chiếc thuyền! Dĩ nhiên đã vào cảng, cũng đã trải qua kiểm định của thị bạc tư, được chấp thuận hướng tới địa phương khác, nhưng lúc này lại đột nhiên còn nói bên trong bí mật mang theo nữ khẩu, còn tư tàng các vật cấm! Hiện tại thuyền đã bị giữ! Mai gia đại quản sự, cùng với những người khác, tất cả đều bị giải vào lao tù! Còn có người thuyền đinh đã chết đang nháo loạn, muốn bồi tiền.”
Lâm Ngọc Trân mặc dù không hiểu cái gì là kiểm định, lại hiểu được sự tình không ổn! Nhất thời đầu cháng váng não trướng, đứng thẳng không xong. Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đỡ lấy nàng, gắt gao nắm vào mạch môn của nàng thấp giọng gọi: “Cô cô? Cô cô?”
Lâm Ngọc Trân bị nàng véo, thoáng có tinh thần, sắc mặt lụn bại run run môi hỏi: “Đại lão gia bọn họ đâu?”
Phương Trúc vội đáp: “Vài vị lão gia đều đang nghị sự, thương lượng đối sách. Là nô tỳ mới nghe nói đến chuyện này, liền chạy nhanh tiến vào thông báo cho phu nhân.”
Lâm Ngọc Trân hơi nhếch môi, không khí trầm lặng nhìn tảng đá trên đất, mang theo vài phần oán độc nói: “Đi đi! Ngươi lập tức đi nói chuyện này cho Nhị phu nhân biết!” Nàng chịu khổ sở, có thể nào buông tha cho Tống thị?!
Phương Trúc vội nhìn trộm Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân đột nhiên cất cao thanh âm: “Bảo ngươi nhanh đi, có nghe thấy không?”
Phương Trúc bị hù dọa, vội đáp: “Vâng.” Nói xong vội vã rời đi.
Lâm Ngọc Trân hô một tiếng này, khí lực toàn thân giống như bị rút hết, mềm nhũn tựa vào người Lâm Cẩn Dung, khó khăn nói: “Trở về.”
Tố Tâm ở bên trong nghe thấy động tĩnh, đi ra thân thiết hỏi: “Đại phu nhân, người có khỏe không? Nếu không đi vào nghỉ ngơi một chút?”
Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán chi cực, làm sao có tinh lực ứng phó nàng, chỉ nghiêm mặt không nói được một lời. Lâm Cẩn Dung vội cùng Tố Tâm cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Vừa nói vừa ra hiệu với Phương Linh, cùng nhau đưa Lâm Ngọc Trân trở về.
Tố Tâm nhìn theo mấy người đi xa, trở lại Vinh Cảnh cư, ở hành lang tìm được Sa ma ma, nhỏ giọng nói: “Hình như là chuyện hải vận kia xảy ra đại họa.”
Sa ma ma đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lục lão phu nhân ở trong phòng nói: “Có biết các nàng tham gia bao nhiêu không?”
Lâm Cẩn Dung cũng không biết, nói gì tới những người khác? Sa ma ma lắc đầu: “Không biết, bất quá xem ra Đại phu nhân chịu đả kích không nhỏ, hơn phân nửa là không ít.”
Lục lão phu nhân niệm một tiếng phật, tiếp tục chuyển động lần tràng hạt, gõ mõ, ngoài ra cũng không tỏ vẻ gì khác.
Chưa đến hai ngày, Kim Đại Tuấn như hấp hối, mất hết nhuệ khí được thả ra, Du Tông Thịnh chẳng những như cũ làm theo ý mình, thanh danh còn vang vọng, lại qua mấy ngày nữa, hắn khai thương thả hai ngày lương, tiếp theo lại được triều đình ca ngợi. Không còn người đọc sách nào dám tùy tiện đi nháo sự, mà sau khi những lời chỉ trích của Chư tiên sinh với hắn truyền ra ngoài, trực tiếp bị rất nhiều người coi như là trò cười, nói chuyện giật gân, không có người nào tin tưởng Bình châu sẽ loạn lạc.
Thí dụ như lúc này, Lục Kiến Tân đang bình luận về tin tức nghe được với Lục Kiến Trung: “Chư tiên sinh nói chuyện quá mức nặng nề rồi, thành Bình châu, Thanh châu ở gần Đại Vinh, từ trước đến nay là trọng thành, tường thành tất nhiên phải tu kiến. Dân loạn làm sao dễ dàng xuất hiện? Trú binh cũng không thiếu? Không thể so với Phong châu bên kia vốn không có tường thành, trú binh lại thiếu, nhẹ nhàng công phá liền thành công. Muốn phòng dân loạn ngoại tặc, thật đúng là cần tường thành vững chắc. Cứ đóng cửa thành lại, xem xem ác đồ làm sao mà đi vào được?” Lục Giam ngồi ở một bên cúi mắt không nói, ngẫm lại thầy trò hai người thật đúng là đáng giận, lại cố ý hỏi Lục Giam: “Nhị lang, con cho rằng thế nào?”
Lục Giam nghe hắn nói Chư tiên sinh nói chuyện giật gân, trong lòng vô cùng mất hứng, chậm rãi nói: “Tường thành vững chắc là đúng, nhưng tiên sinh con cũng cho rằng không sai, thủ đoạn dịu đi một chút đối với mọi người đều có lợi, cho dù không có loạn lạc, lâu dài xem ra cũng có ích, tính tình của Du Tông Thịnh thật là giả dối gian xảo ác độc, mấy ngày nay con đi chung quanh thăm viếng, chứng kiến hắn tỏ vẻ…”
Đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo), Lục Kiến Tân không kiên nhẫn nghe Lục Giam nói, bất động thanh sắc đánh gãy lời hắn: “Chuyện này nói sau, ta là hỏi, con cảm thấy có thể có dân loạn hay không?”
Lục Giam còn muốn thuyết phục hắn: “Phụ thân, tiên sinh chính là nói nên phòng bị. Theo thiên lý……”
Lục Kiến Tân cả giận nói: “Không có khả năng! Về sau cũng không cho con ra bên ngoài nói lung tung! Lấy thân phận cùng địa vị của con, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, con đều hiểu được, đỡ phải gây họa vào thân! Người cả một nhà này, không cho con liên lụy!”
Lục Giam trầm mặc một lát, đáp: “Vâng.”
Dân chúng sợ nhất chính là loạn lạc, ai quản phụ tử hai người ầm ỹ ra sao? Lục Giam không gây chuyện, tất nhiên là điều mà mọi người hy vọng. Lục Kiến Trung vội ngắt lời: “Đúng là sẽ không loạn chứ?”
Lục Kiến Tân thấy Lục Giam tuy rằng đáp ứng, vẫn mang vẻ mặt quật cường, bất mãn quét hắn một cái, hừ hừ nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Sẽ không! Bình châu không phải Phong châu!”
Lâm Cẩn Dung ở buồng trong cúi đầu bón Nghị Lang ăn cơm, nghe mọi người nói chuyện rành mạch. Nàng biết hết, nhưng nàng vô lực, Lục Giam cũng tốt, Chư tiên sinh cũng tốt, nhưng đều không có tác dụng. Dù sao lúc ấy Chư tiên sinh đã nói rõ mọi quan hệ lợi hại, nhưng hiển nhiên không có ai để ở trong lòng, ngược lại lại trở thành trò cười. Vậy thì về sau, chỉ có thể chuẩn bị mọi việc cho chuyện chạy nạn thôi.
Lục Kiến Trung nghe nói sẽ không loạn, tâm buông lỏng hơn nhiều, phe phẩy quạt lông chim quan tâm hỏi: “Nghe nói năm nay điền trang của Đại ca cùng Tam đệ cày bừa vụ xuân vẫn bị ảnh hưởng đúng không? Còn có đạo tặc ở Võ Nghĩa bên kia quá mức càn rỡ. Nói cái gì thay trời hành đạo, gần đây thương thuyền khách thuyền cũng không dám rời đi một mình, phải tụ tập cùng đi.”
Lục Kiến Tân nhíu nhíu mày: “Này…… Cày bừa vụ xuân thật sự bị chút ảnh hưởng, bất quá chúng ta đa số trồng lúa nước, hiện nay cũng coi như tốt, sắp tới mới là thời điểm bận nhất, nhưng Nhị lang dĩ nhiên đã an bài thỏa đáng, đúng không? Nhị lang?”
Lục Giam còn vì hắn cười nhạo Chư tiên sinh mà tức giận, nghe hắn nhắc tới tên mình, mới đứng dậy đáp: “Vâng, có máy cày và máy gieo là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Mặc dù tá điền không đủ, lưu dân cũng không thiếu, chỉ cần bỏ ra chút lương thực, không lo tìm không được nhân công.”
“Tốt lắm.” Lục Kiến Tân lại hỏi Lục Kiến Trung: “Nhị đệ, Võ Nghĩa bên kia không tiện đi thuyền, sinh ý của đệ có bị ảnh hưởng không?”
Lục Kiến Trung liền thở dài, ủ rũ nói: “Sao lại không bị ảnh hưởng? Ngày gian nan a.”
Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai hắn, hỏi Lục Giam: “Thư gửi cho Ngô Tương đã được một thời gian rồi, đại khái khi nào thì có thể nhận được hồi âm?”
Lục Giam tính toán, nói: “Nhanh thôi.”
Lục Kiến Trung muốn nói lại thôi, Lục Kiến Tân đều thay hắn sốt ruột, hắn lại nói: “Đại ca, nếu thật sự…huynh và Đại tẩu sẽ không trách ta chứ? Số tiền này cũng là tiền tiêu vặt của Đại tẩu.” Hắn cũng có dự cảm bất hảo, so với sau đó bị Lâm Ngọc Trân chỉ trích, không bằng hiện tại buộc Lục Kiến Tân trước tỏ thái độ.
Lục Kiến Tân còn chưa đáp, bên trong Lâm Ngọc Trân cũng không cao hứng, dán bên lỗ tai Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, lúc ấy khổ sở khuyên nhủ, lúc này lại muốn phủi sạch quan hệ.”
Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe miệng an ủi Lâm Ngọc Trân: “Chính là nói vạn nhất thôi.”
Chỉ thấy gian ngoài Lục Kiến Tân trầm mặc một lát, giả bộ giống như vô tình nói: “Không có việc gì, đánh đố nguyện chịu thua, số tiền này tuy là tiền tiêu vặt của Đại tẩu đệ, nhưng lúc trước cũng đã nói rõ ràng, việc buôn bán có bồi có kiếm, mặc dù lần này bồi, lần sau nói không chừng cũng sẽ kiếm trở lại. Có cần để ý đến mức đó không?” Tuy lúc trước là Lục Kiến Trung khuyên hắn gia nhập, nhưng không lấy đao đặt trên cổ ép buộc hắn, hắn cũng không có lý do oán trách Lục Kiến Trung.
Lục Kiến Trung liền nhẹ nhàng thở ra, kiểm chút việc nhà mà nói: “Đại ca, chúng ta cùng đi thăm lão Tam đi, hắn bị bệnh cũng kỳ quái, lặp đi lặp lại, nếu không được thì đổi một đại phu khác đến khám. Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.”
Lục Kiến Tân lúc này thực ham thích biểu hiện huynh hữu đệ cung lập tức đồng ý.
Đợi mấy người rời đi, Lâm Ngọc Trân sầm mặt lệnh cho Phương Linh: “Vén mành lên để hít thở không khí!” Nàng đối với Lục Kiến Trung dĩ nhiên là chán ghét đến cực điểm, phàm là Lục Kiến Trung ngồi trong phòng, nàng liền thấy có mùi vị khó ngửi.
Phương Linh vội vàng làm theo, Lâm Ngọc Trân nhìn cây quạt bên cạnh, Hà di nương vội tranh với Tiểu Tinh cầm lấy lòng quạt cho nàng, mềm giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, bên ngoài cảnh xuân vừa vặn, trời trong nắng ấm, sao không dẫn Nhị thiếu phu nhân cùng tôn thiếu gia ra bên ngoài dạo bộ giải sầu?”
Nghị Lang mới vừa nghe nói, lập tức liền giang cặp chân mũm mịm chay ra bên ngoài: “Dạo chơi a!”
Lâm Ngọc Trân bị hắn chọc nở nụ cười, liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Đi đi. Nói cho ta nghe nhà tình nghĩa mà Chư sư mẫu đề xướng kia.” Nghĩ nghĩ: “Chúng ta không bằng đi thăm lão thái thái, cũng dạy cho Nghị Lang cái gì là hiếu đạo.”
Cái gọi là lời nói và việc làm đều mẫu mực, chính là như vậy. Lâm Cẩn Dung đương nhiên không phản đối, bà tức hai người vừa đi vừa nói chuyện, hướng tới Vinh Cảnh cư. Lục lão phu nhân cũng không giữ các nàng lâu, trước tỏ vẻ chính mình hết thảy mạnh khỏe, lại ôm Nghị Lang nói mấy câu, liền muốn trục khách. Mọi người tập mãi thành thói quen, cũng không tức giận, hành lễ cáo lui đi ra, chỉ thấy Phương Trúc đã chờ bên ngoài, thấy các nàng đi ra, lập tức tiến lên hành lễ, nhỏ giọng nói: “Đình huyện bên kia truyền đến tin tức!”
Lâm Ngọc Trân lập tức khẩn trương: “Nói như thế nào?”
Phương Trúc khó xử nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung hướng nàng hơi hơi gật đầu, dù sao vẫn không thể gạt được, nên nói ra, có điều Lâm Cẩn Dung nhớ rõ năm đó Lâm Ngọc Trân chợt nghe thấy tin dữ, thiếu chút nữa hôn mê, cho nên tiến lên một bước đỡ Lâm Ngọc Trân.
Phương Trúc thấp giọng nói: “Có mười sáu chiếc thuyền đi ra ngoài, chỉ có sáu chiếc trở về. Nói là gặp phải gió lốc lớn.”
Lâm Ngọc Trân nghe xong, hoãn hoãn thần sắc, cầm khăn tay đặt lên ngực, cười so với khóc còn khó coi hơn: “Cũng còn may, tóm lại vẫn có sáu chiếc thuyền trở về, không phải là mất trắng.” Lại chứng thực dường như hỏi Lâm Cẩn Dung: “Ta nghe nói lúc trước con làm sinh ý bảo hóa, có thể kiếm giá chênh lệch đến mấy lần, đúng vậy chăng?” Tính toán như vậy, cố gắng còn có thể miễn cưỡng ngang hàng, chỉ cần tiền vốn có thể cầm lại, lần sau còn có thể Đông Sơn tái khởi.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Đúng là như thế, nhưng mà đó là lúc còn chưa tới thời điểm thiết lập thị bạc tư. Hiện tại lợi nhuận không dày như trước.”
Phương Trúc không đành lòng vẻ mặt cầu xin hô một tiếng: “Phu nhân!”
Lâm Ngọc Trân tươi cười dần dần trở nên cứng ngắc, thanh âm cũng sẵng giọng: “Như thế nào?”
Phương Trúc thả tâm, nói: “Người trông chừng bảo còn sáu chiếc thuyền! Dĩ nhiên đã vào cảng, cũng đã trải qua kiểm định của thị bạc tư, được chấp thuận hướng tới địa phương khác, nhưng lúc này lại đột nhiên còn nói bên trong bí mật mang theo nữ khẩu, còn tư tàng các vật cấm! Hiện tại thuyền đã bị giữ! Mai gia đại quản sự, cùng với những người khác, tất cả đều bị giải vào lao tù! Còn có người thuyền đinh đã chết đang nháo loạn, muốn bồi tiền.”
Lâm Ngọc Trân mặc dù không hiểu cái gì là kiểm định, lại hiểu được sự tình không ổn! Nhất thời đầu cháng váng não trướng, đứng thẳng không xong. Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đỡ lấy nàng, gắt gao nắm vào mạch môn của nàng thấp giọng gọi: “Cô cô? Cô cô?”
Lâm Ngọc Trân bị nàng véo, thoáng có tinh thần, sắc mặt lụn bại run run môi hỏi: “Đại lão gia bọn họ đâu?”
Phương Trúc vội đáp: “Vài vị lão gia đều đang nghị sự, thương lượng đối sách. Là nô tỳ mới nghe nói đến chuyện này, liền chạy nhanh tiến vào thông báo cho phu nhân.”
Lâm Ngọc Trân hơi nhếch môi, không khí trầm lặng nhìn tảng đá trên đất, mang theo vài phần oán độc nói: “Đi đi! Ngươi lập tức đi nói chuyện này cho Nhị phu nhân biết!” Nàng chịu khổ sở, có thể nào buông tha cho Tống thị?!
Phương Trúc vội nhìn trộm Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân đột nhiên cất cao thanh âm: “Bảo ngươi nhanh đi, có nghe thấy không?”
Phương Trúc bị hù dọa, vội đáp: “Vâng.” Nói xong vội vã rời đi.
Lâm Ngọc Trân hô một tiếng này, khí lực toàn thân giống như bị rút hết, mềm nhũn tựa vào người Lâm Cẩn Dung, khó khăn nói: “Trở về.”
Tố Tâm ở bên trong nghe thấy động tĩnh, đi ra thân thiết hỏi: “Đại phu nhân, người có khỏe không? Nếu không đi vào nghỉ ngơi một chút?”
Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán chi cực, làm sao có tinh lực ứng phó nàng, chỉ nghiêm mặt không nói được một lời. Lâm Cẩn Dung vội cùng Tố Tâm cười nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Vừa nói vừa ra hiệu với Phương Linh, cùng nhau đưa Lâm Ngọc Trân trở về.
Tố Tâm nhìn theo mấy người đi xa, trở lại Vinh Cảnh cư, ở hành lang tìm được Sa ma ma, nhỏ giọng nói: “Hình như là chuyện hải vận kia xảy ra đại họa.”
Sa ma ma đang muốn nói chuyện, chợt nghe Lục lão phu nhân ở trong phòng nói: “Có biết các nàng tham gia bao nhiêu không?”
Lâm Cẩn Dung cũng không biết, nói gì tới những người khác? Sa ma ma lắc đầu: “Không biết, bất quá xem ra Đại phu nhân chịu đả kích không nhỏ, hơn phân nửa là không ít.”
Lục lão phu nhân niệm một tiếng phật, tiếp tục chuyển động lần tràng hạt, gõ mõ, ngoài ra cũng không tỏ vẻ gì khác.