Trời vừa sáng, đã có chim chóc ở ngoài cửa sổ minh xướng. Lâm Cẩn Dung nghiêng người hé mắt nương theo nắng sớm nhìn Nghị Lang bên cạnh có bị rớt chăn hay không. Thấy Nghị Lang quả nhiên tung chăn kéo lệch một cái chân mũm mĩm trắng trẻo ra ngoài, không khỏi mỉm cười, thay hắn dém lại chăn. Còn chưa buông tay, lông mi của Nghị Lang khé run rẩy, mở to mắt mê mang nhìn nàng trong chốc lát, hướng nàng cười, sau đó nhích mông hướng về phía nàng.
Lâm Cẩn Dung vội bế hắn, dỗ nói: “Ngủ tiếp thêm một lúc.”
Nghị Lang đêm qua ngủ sớm, đã sớm có tinh thần, tinh lực dư thừa giãy dụa: “Không, không.” Lâm Cẩn Dung liền trêu hắn, hai mẫu tử cười thành một đoàn.
Anh Đào bên ngoài nghe thấy tiếng vang, vội thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, người đã thức chưa? Đại phu nhân bên kia có chuyện truyền tới.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Chuyện gì?”
Anh Đào đẩy cửa tiến vào: “Đại phu nhân bị bệnh. Nửa đêm có thỉnh đại phu.”
Lâm Cẩn Dung cả kinh nhanh ngồi dậy: “Sao lại đột nhiên bị bệnh? Sao không đến thông bẩm?”
“Nghe nói ăn phải gì đó.” Anh Đào tiến lên đem nước ấm rót vào trong bồn: “Nhị gia đi thỉnh đại phu, sợ kinh động người và Tứ thiếu gia, cho nên cố ý phân phó không cần thông bẩm người.”
Lâm Cẩn Dung xuống giường mặc quần áo chải đầu: “Hôm qua là mệt mỏi, ta ngủ quá say, đúng là nửa điểm tiếng động cũng không nghe thấy. Nhị gia còn ở bên kia không?”
Anh Đào nói: “Mới trở về không lâu, lúc này còn nằm nghỉ.”
Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Đậu Nhi nghe tiếng đi vào: “Chăm sóc Nghị Lang, ta đi qua chỗ Đại phu nhân.” Nghị Lang thấy nàng phải đi, lập tức liền hừ hừ: “Đừng đi, đừng đi, theo giúp con.”
Tất cả mọi người bị hắn chọc nở nụ cười, Lâm Cẩn Dung dỗ dành hắn: “Tổ mẫu bị bệnh, ta đi nhìn xem tổ mẫu, Nghị Lang rửa mặt ăn điểm tâm rồi tới đó, được chứ? Nương ở đó chờ con.”
Nghị Lang lúc này mới ngoan ngoãn giang tay để Đậu Nhi giúp hắn mặc quần áo.
Lâm Cẩn Dung tới viện Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy có hai tiểu nha hoàn im lặng cúi đầu quét rác, ngay cả động tác quét rác cũng rất nhẹ, liền đoán Lâm Ngọc Trân đại để là tính tình lại không tốt. Đi tới hành lang, chỉ thấy Phương Linh ngáp dài từ trong phòng đi ra liền nhỏ giọng gọi: “Phương Linh.”
Phương Linh vội che miệng, hàm chứa cười chào đón, chỉ chỉ trong phòng, nhỏ giọng nói: “Ép buộc nửa đêm, vừa mới ngủ. Thiếu phu nhân có muốn vào không? Đến bên này ngồi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền cầm tay nàng đi đến một bên thấp giọng đề ra nghi vấn: “Sao đột nhiên bị bệnh? Lão gia đã thức dậy chưa?”
Phương Linh trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, hàm hàm hồ hồ nói: “Tối hôm qua ăn cháo cẩu kỷ có chút vấn đề…… Lão gia nửa đêm dậy thăm phu nhân, vẫn bồi tại bên người cũng vừa mới nằm nghỉ.” Kỳ thật là Lâm Ngọc Trân sinh bệnh vừa khóc lại ì èo, còn kiên quyết không chịu để Lâm Cẩn Dung lại đây, cũng không cần nhóm tiểu thiếp đến hầu hạ, cũng không thể để một dưỡng tử như Lục Giam hầu hạ bên cạnh? Lục Kiến Tân trở thành người bị nàng ép buộc.
Lâm Cẩn Dung theo bản năng liền hỏi: “Cháo cẩu kỷ là ai làm?”
Phương Linh hướng hành lang dài bên kia liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy bên kia dưới hành lang có một thân ảnh mặc đồ màu thuần trắng thẳng tắp quỳ đó, tóc xõa tiêm tiêm nhược chất, sắc đẹp ai uyển, đúng là Hà di nương.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt hỏi Phương Linh: “Chuyện là khi nào?”
Phương Linh hèn mọn nói: “Nàng tin tức linh thông, mới nghe nói phu nhân bị bệnh, liền tự động chạy tới hầu hạ, sau đó đại phu nói ăn uống bị đau bụng, hỏi ăn qua cái gì? Đồ phu nhân ăn hôm qua không phải do nàng nấu sao? Chúng ta đương nhiên cứ theo tình hình thực tế trả lời. Chờ Nhị gia đưa đại phu đi ra ngoài, phu nhân cùng lão gia đều còn chưa nói gì, nàng liền quỳ xuống đất, cũng không nói, chỉ khóc thôi. Phu nhân liền tức giận, nói ta còn chưa chết, ngươi sốt ruột cái gì? Đại lão gia nhíu nhíu mày, bảo nàng đi ra ngoài. Sau khi nàng ra, vẫn quỳ ở đó không đứng lên.”
Hà di nương quỳ xuống, tất nhiên vì muốn biểu lộ sự trong sạch, nhưng nếu đến bây giờ còn quỳ thì hẳn là không có ai tin nàng trong sạch, hoặc là nói, mặc dù Lục Kiến Tân tin nàng trong sạch, cũng không định bảo hộ nàng. Lâm Cẩn Dung liền quẳng người này ra sau đầu, dặn dò Phương Linh: “Ta đi phòng bếp bảo người ta hầm chút cháo, nếu phu nhân tỉnh lại, làm phiền ngươi nói một tiếng với nàng.” Đè thấp thanh âm: “Khuyên nhủ chút.”
Phương Linh vội đáp: “Thiếu phu nhân cứ đi đi, nơi này đã có nhóm nô tỳ.”
Lâm Cẩn Dung tự đi an bài cơm canh cho đám người Lâm Ngọc Trân. Nàng hầm cháo gần canh giờ, đến tận khi gạo hóa thành nước, mới mang theo vài món điểm tâm tinh xảo chia thành hai phần, một phần đưa tới cho Lục Giam, một phần tự mình đưa đến chỗ Lâm Ngọc Trân.
Chờ nàng trở lại viện của Lâm Ngọc Trân, Hà di nương đã không còn ở đó, Lục Kiến Tân đang cầm chén trà sứ men xanh đứng ở trong viện, nhìn chằm chằm mây bay phía chân trời.
Nghe thấy nàng thỉnh an, thản nhiên phân phó: “Hầu hạ bà bà con.” Nói xong thì rời đi.
Lâm Cẩn Dung đi vào trong phòng, Lâm Ngọc Trân đang nằm ở trên giường thấp giọng cùng Phương ma ma nói chuyện, thấy nàng tiến vào, tâm tình tốt hướng nàng ngoắc: “Làm món gì ngon cho ta vậy?”
“Chỉ có cháo trắng cũng mấy thứ thức ăn chay. Cô cô đỡ hơn chưa?” Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng này Lâm Ngọc Trân, hoàn toàn chính là tư thái thắng lợi, cảm thấy hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra.
Lâm Ngọc Trân cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi. Công công con đâu?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Vừa bưng chén trà đi ra ngoài.”
Lâm Ngọc Trân lập tức trầm mặt xuống: “Hẳn là tới nhìn tiện nhân kia.” Lâm Cẩn Dung thế mới biết, Hà di nương mới quỳ hôn mê ở hành lang, bị đưa trở về. Nhưng Lục Kiến Tân rốt cuộc cũng không tới thăm Hà di nương, ngược lại là bưng chén trà đi thăm Lục Kiến Lập.
Lần này, nói không nên lời là ai thua ai thắng, tóm lại là Hà di nương không được lợi, Lâm Ngọc Trân thì tự khiến cho mình đau bụng. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, từ sau đó, Hà di nương cũng trở nên thành thật trong một khoảng thời gian dài, không dám mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, tùy thời đều ở trước mặt người ta tươi cười như đóa hoa nở rộ.
Tạm thời không nói chuyện tới tranh đấu găt gắt giữa chính thê cùng tiểu thiếp của đích tôn, ba phòng Lục gia, đều thương tâm khổ sở, ngày ngày sống trong mây đen mù sương, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba huynh đệ Lục Kiến Tân từ ca ca đến đệ đệ, tất cả đều gầy đi rất nhiều. Có chuyện này xảy ra, huynh đệ vài người thường xuyên xen lẫn chung một chỗ, nói về chuyện ngày xưa, lại đoán Mai Bảo Thanh rốt cuộc đã đắc tội với người nào, rơi vào tình cảnh gì, lại hoặc là, quan tâm đến bệnh của Lục Kiến Lập.
Nửa tháng sau, Chư sư mẫu ở trà tứ của Lâm Cẩn Dung thiết xuân yến khoản đãi nữ quyến phú gia ở thành Bình châu, cố gắng muốn một lần thành công luôn, xây dựng nên nhà tình nghĩa ở Bình châu này. Lâm Cẩn Dung đã sớm an bài Tần quản sự không tiếp tục kinh doanh, đem trà tứ cẩn thận quét tước sạch sẽ, chuẩn bị trà bánh tinh mỹ, chỉ đợi ngày chính yến.
Một ngày này, trời trong nắng ấm, nhiệt độ không khí hợp lòng người, nhóm nữ quyến trong thành Bình châu phàm là có chút thể diện, trong tay dư dả chút, cùng Chư sư mẫu có giao tình đều đến đây, Lâm Cẩn Dung cùng Chư sư mẫu ở bên ngoài đón khách, cười đến mức mặt cứng đờ, tâm tình lại vô cùng trào dâng.
Khách nhân đến hơn phân nửa, Tri châu phu nhân cùng phu nhân Thông phán, phu nhân Văn tri Huyện dắt tay nhau mà đến, nói cười yến yến, lại đi đầu quyên góp của cải, tặng mặt mũi cho Chư sư mẫu. Đám người Lâm Ngọc Trân, Đào thị, Dương thị cũng đều ra tay bất phàm, rất nhanh thùng lớn bằng trúc dùng để đặt tiền quyên tặng bị đủ loại kiểu dáng kim quả tử, ngân quả tử, trang sức, đồng tiền nhồi đầy.
Chư sư mẫu mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta đã có tâm tư thế này trong nhiều năm, tiếc rằng tiền tài không tiện tay, vẫn không thể đạt thành mong muốn. Ngày ấy cùng hài tử này tâm tình một phen, thổ lộ tâm sự, vốn sau đó sẽ quên đi. Ai ngờ hài tử này liền ghi tạc trong lòng, chuyện lần này có thể làm đến mức này cũng may mà có nàng đứng ra bỏ tài lực… tự đem một nửa đồ cưới ra quyên tặng, thật sự là hiếm có.”
Trong phòng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Cẩn Dung không giống nhau, có tán thưởng, có ngờ vực vô căn cứ, có cười nhạo, cũng có thần sắc như đang nhìn kẻ ngốc, còn có tức giận, tỷ như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị. Chính là hai người đều rất ăn ý, liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy tin tức, liền yên lặng cúi đầu, tính qua đi sẽ tìm Lâm Cẩn Dung tính sổ.
Tình hình này Chư sư mẫu chưa từng cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng qua, lúc trước Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng nàng chỉ làm việc, Chư sư mẫu ra mặt nổi danh là được, hiện tại lại bị Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ra, không khỏi còn có chút quẫn bách bất an, thấp giọng oán trách nói: “Sư mẫu…”
Chư sư mẫu cười nói: “Có cái gì phải ngượng ngùng? Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa, đây là ánh sáng cạnh cửa, tạo phúc một phương, con nên kiêu ngạo mới đúng.”
Tri châu phu nhân hợp thời đứng lên, chấp tay Lâm Cẩn Dung khen: “Nữ trung trượng phu! Thế gian nếu có mấy người nữ tử giống như con vậy, nam nhân còn dám chê cười chúng ta nữa sao?” Vừa nói, vừa cầm một đôi vòng tay vàng ròng tháo xuống, rồi các vật phẩm trang sức trên đầu, trên tai đều ném vào trong sọt, lớn tiếng nói: “Không nói bao nhiêu, chỉ bỏ ra một phần khí lực!”
Nghĩa cử này của Tri châu phu nhân lại kích khởi một lần trào sóng quyên tặng, tất cả mọi người không khỏi lại bỏ thêm của cải vào, nhóm ma ma phân công nhau kiếm tiền, người ở phòng thu chi được mời đến dùng bàn tính vang dội, tốn mất một buổi sáng mới xem như xong xuôi, nhất nhất ghi lại trong danh sách, ban bố chương trình, để Chư sư mẫu, Lâm Cẩn Dung, Dương thị chủ quản chuyện này, lại thỉnh phu nhân Tri châu, Thông phán, Tri huyện giám thị, tuyển ra vài phụ nhân nhiệt tình vì lợi ích chung, có khả năng quản sự, ước định hàng tháng công bố kết quả một lần, hôm nay người tham dự phàm là lòng có nghi ngờ, đều có quyền lực hỏi việc tuần tra, phàm là phát hiện có người lừa dối, đều có nghĩa vụ hỗ trợ đòi lại tiền tài.
Chuyện này còn chưa tính xong, đương trường đã có người dẫn theo hơn hai mươi nữ tử gia cảnh bần hàn tiến vào, dựa theo chương trình, mỗi người lĩnh hai mươi quan tiền làm đồ cưới, giao cho bà mối giúp đỡ tìm phu gia thích hợp.
Trời về chiều, chuyện nhà tình nghĩa đã xong xuôi. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng theo Chư sư mẫu tiễn bước khách nhân, đợi đến khi bà tức Chư sư mẫu cũng lên xe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, khoái hoạt nghĩ, không câu nệ như thế nào, chỉ cần có mở đầu, con đường về sau dễ dàng hơn nhiều, liền phân phó người đóng xe, chính nàng đi vào thỉnh Đào thị cũng Lâm Ngọc Trân ngồi xe trở về nhà. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy hai người kia vừa rồi còn châu đầu ghé tai đồng thời quay đầu trừng mắt nàng.
Đào thị cười cũng không cười chỉ nói: “Lục Nhị thiếu phu nhân, thật là một số tiền lớn a.”
Trời vừa sáng, đã có chim chóc ở ngoài cửa sổ minh xướng. Lâm Cẩn Dung nghiêng người hé mắt nương theo nắng sớm nhìn Nghị Lang bên cạnh có bị rớt chăn hay không. Thấy Nghị Lang quả nhiên tung chăn kéo lệch một cái chân mũm mĩm trắng trẻo ra ngoài, không khỏi mỉm cười, thay hắn dém lại chăn. Còn chưa buông tay, lông mi của Nghị Lang khé run rẩy, mở to mắt mê mang nhìn nàng trong chốc lát, hướng nàng cười, sau đó nhích mông hướng về phía nàng.
Lâm Cẩn Dung vội bế hắn, dỗ nói: “Ngủ tiếp thêm một lúc.”
Nghị Lang đêm qua ngủ sớm, đã sớm có tinh thần, tinh lực dư thừa giãy dụa: “Không, không.” Lâm Cẩn Dung liền trêu hắn, hai mẫu tử cười thành một đoàn.
Anh Đào bên ngoài nghe thấy tiếng vang, vội thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, người đã thức chưa? Đại phu nhân bên kia có chuyện truyền tới.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Chuyện gì?”
Anh Đào đẩy cửa tiến vào: “Đại phu nhân bị bệnh. Nửa đêm có thỉnh đại phu.”
Lâm Cẩn Dung cả kinh nhanh ngồi dậy: “Sao lại đột nhiên bị bệnh? Sao không đến thông bẩm?”
“Nghe nói ăn phải gì đó.” Anh Đào tiến lên đem nước ấm rót vào trong bồn: “Nhị gia đi thỉnh đại phu, sợ kinh động người và Tứ thiếu gia, cho nên cố ý phân phó không cần thông bẩm người.”
Lâm Cẩn Dung xuống giường mặc quần áo chải đầu: “Hôm qua là mệt mỏi, ta ngủ quá say, đúng là nửa điểm tiếng động cũng không nghe thấy. Nhị gia còn ở bên kia không?”
Anh Đào nói: “Mới trở về không lâu, lúc này còn nằm nghỉ.”
Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Đậu Nhi nghe tiếng đi vào: “Chăm sóc Nghị Lang, ta đi qua chỗ Đại phu nhân.” Nghị Lang thấy nàng phải đi, lập tức liền hừ hừ: “Đừng đi, đừng đi, theo giúp con.”
Tất cả mọi người bị hắn chọc nở nụ cười, Lâm Cẩn Dung dỗ dành hắn: “Tổ mẫu bị bệnh, ta đi nhìn xem tổ mẫu, Nghị Lang rửa mặt ăn điểm tâm rồi tới đó, được chứ? Nương ở đó chờ con.”
Nghị Lang lúc này mới ngoan ngoãn giang tay để Đậu Nhi giúp hắn mặc quần áo.
Lâm Cẩn Dung tới viện Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy có hai tiểu nha hoàn im lặng cúi đầu quét rác, ngay cả động tác quét rác cũng rất nhẹ, liền đoán Lâm Ngọc Trân đại để là tính tình lại không tốt. Đi tới hành lang, chỉ thấy Phương Linh ngáp dài từ trong phòng đi ra liền nhỏ giọng gọi: “Phương Linh.”
Phương Linh vội che miệng, hàm chứa cười chào đón, chỉ chỉ trong phòng, nhỏ giọng nói: “Ép buộc nửa đêm, vừa mới ngủ. Thiếu phu nhân có muốn vào không? Đến bên này ngồi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền cầm tay nàng đi đến một bên thấp giọng đề ra nghi vấn: “Sao đột nhiên bị bệnh? Lão gia đã thức dậy chưa?”
Phương Linh trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, hàm hàm hồ hồ nói: “Tối hôm qua ăn cháo cẩu kỷ có chút vấn đề…… Lão gia nửa đêm dậy thăm phu nhân, vẫn bồi tại bên người cũng vừa mới nằm nghỉ.” Kỳ thật là Lâm Ngọc Trân sinh bệnh vừa khóc lại ì èo, còn kiên quyết không chịu để Lâm Cẩn Dung lại đây, cũng không cần nhóm tiểu thiếp đến hầu hạ, cũng không thể để một dưỡng tử như Lục Giam hầu hạ bên cạnh? Lục Kiến Tân trở thành người bị nàng ép buộc.
Lâm Cẩn Dung theo bản năng liền hỏi: “Cháo cẩu kỷ là ai làm?”
Phương Linh hướng hành lang dài bên kia liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy bên kia dưới hành lang có một thân ảnh mặc đồ màu thuần trắng thẳng tắp quỳ đó, tóc xõa tiêm tiêm nhược chất, sắc đẹp ai uyển, đúng là Hà di nương.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt hỏi Phương Linh: “Chuyện là khi nào?”
Phương Linh hèn mọn nói: “Nàng tin tức linh thông, mới nghe nói phu nhân bị bệnh, liền tự động chạy tới hầu hạ, sau đó đại phu nói ăn uống bị đau bụng, hỏi ăn qua cái gì? Đồ phu nhân ăn hôm qua không phải do nàng nấu sao? Chúng ta đương nhiên cứ theo tình hình thực tế trả lời. Chờ Nhị gia đưa đại phu đi ra ngoài, phu nhân cùng lão gia đều còn chưa nói gì, nàng liền quỳ xuống đất, cũng không nói, chỉ khóc thôi. Phu nhân liền tức giận, nói ta còn chưa chết, ngươi sốt ruột cái gì? Đại lão gia nhíu nhíu mày, bảo nàng đi ra ngoài. Sau khi nàng ra, vẫn quỳ ở đó không đứng lên.”
Hà di nương quỳ xuống, tất nhiên vì muốn biểu lộ sự trong sạch, nhưng nếu đến bây giờ còn quỳ thì hẳn là không có ai tin nàng trong sạch, hoặc là nói, mặc dù Lục Kiến Tân tin nàng trong sạch, cũng không định bảo hộ nàng. Lâm Cẩn Dung liền quẳng người này ra sau đầu, dặn dò Phương Linh: “Ta đi phòng bếp bảo người ta hầm chút cháo, nếu phu nhân tỉnh lại, làm phiền ngươi nói một tiếng với nàng.” Đè thấp thanh âm: “Khuyên nhủ chút.”
Phương Linh vội đáp: “Thiếu phu nhân cứ đi đi, nơi này đã có nhóm nô tỳ.”
Lâm Cẩn Dung tự đi an bài cơm canh cho đám người Lâm Ngọc Trân. Nàng hầm cháo gần canh giờ, đến tận khi gạo hóa thành nước, mới mang theo vài món điểm tâm tinh xảo chia thành hai phần, một phần đưa tới cho Lục Giam, một phần tự mình đưa đến chỗ Lâm Ngọc Trân.
Chờ nàng trở lại viện của Lâm Ngọc Trân, Hà di nương đã không còn ở đó, Lục Kiến Tân đang cầm chén trà sứ men xanh đứng ở trong viện, nhìn chằm chằm mây bay phía chân trời.
Nghe thấy nàng thỉnh an, thản nhiên phân phó: “Hầu hạ bà bà con.” Nói xong thì rời đi.
Lâm Cẩn Dung đi vào trong phòng, Lâm Ngọc Trân đang nằm ở trên giường thấp giọng cùng Phương ma ma nói chuyện, thấy nàng tiến vào, tâm tình tốt hướng nàng ngoắc: “Làm món gì ngon cho ta vậy?”
“Chỉ có cháo trắng cũng mấy thứ thức ăn chay. Cô cô đỡ hơn chưa?” Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng này Lâm Ngọc Trân, hoàn toàn chính là tư thái thắng lợi, cảm thấy hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra.
Lâm Ngọc Trân cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi. Công công con đâu?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Vừa bưng chén trà đi ra ngoài.”
Lâm Ngọc Trân lập tức trầm mặt xuống: “Hẳn là tới nhìn tiện nhân kia.” Lâm Cẩn Dung thế mới biết, Hà di nương mới quỳ hôn mê ở hành lang, bị đưa trở về. Nhưng Lục Kiến Tân rốt cuộc cũng không tới thăm Hà di nương, ngược lại là bưng chén trà đi thăm Lục Kiến Lập.
Lần này, nói không nên lời là ai thua ai thắng, tóm lại là Hà di nương không được lợi, Lâm Ngọc Trân thì tự khiến cho mình đau bụng. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, từ sau đó, Hà di nương cũng trở nên thành thật trong một khoảng thời gian dài, không dám mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, tùy thời đều ở trước mặt người ta tươi cười như đóa hoa nở rộ.
Tạm thời không nói chuyện tới tranh đấu găt gắt giữa chính thê cùng tiểu thiếp của đích tôn, ba phòng Lục gia, đều thương tâm khổ sở, ngày ngày sống trong mây đen mù sương, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba huynh đệ Lục Kiến Tân từ ca ca đến đệ đệ, tất cả đều gầy đi rất nhiều. Có chuyện này xảy ra, huynh đệ vài người thường xuyên xen lẫn chung một chỗ, nói về chuyện ngày xưa, lại đoán Mai Bảo Thanh rốt cuộc đã đắc tội với người nào, rơi vào tình cảnh gì, lại hoặc là, quan tâm đến bệnh của Lục Kiến Lập.
Nửa tháng sau, Chư sư mẫu ở trà tứ của Lâm Cẩn Dung thiết xuân yến khoản đãi nữ quyến phú gia ở thành Bình châu, cố gắng muốn một lần thành công luôn, xây dựng nên nhà tình nghĩa ở Bình châu này. Lâm Cẩn Dung đã sớm an bài Tần quản sự không tiếp tục kinh doanh, đem trà tứ cẩn thận quét tước sạch sẽ, chuẩn bị trà bánh tinh mỹ, chỉ đợi ngày chính yến.
Một ngày này, trời trong nắng ấm, nhiệt độ không khí hợp lòng người, nhóm nữ quyến trong thành Bình châu phàm là có chút thể diện, trong tay dư dả chút, cùng Chư sư mẫu có giao tình đều đến đây, Lâm Cẩn Dung cùng Chư sư mẫu ở bên ngoài đón khách, cười đến mức mặt cứng đờ, tâm tình lại vô cùng trào dâng.
Khách nhân đến hơn phân nửa, Tri châu phu nhân cùng phu nhân Thông phán, phu nhân Văn tri Huyện dắt tay nhau mà đến, nói cười yến yến, lại đi đầu quyên góp của cải, tặng mặt mũi cho Chư sư mẫu. Đám người Lâm Ngọc Trân, Đào thị, Dương thị cũng đều ra tay bất phàm, rất nhanh thùng lớn bằng trúc dùng để đặt tiền quyên tặng bị đủ loại kiểu dáng kim quả tử, ngân quả tử, trang sức, đồng tiền nhồi đầy.
Chư sư mẫu mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta đã có tâm tư thế này trong nhiều năm, tiếc rằng tiền tài không tiện tay, vẫn không thể đạt thành mong muốn. Ngày ấy cùng hài tử này tâm tình một phen, thổ lộ tâm sự, vốn sau đó sẽ quên đi. Ai ngờ hài tử này liền ghi tạc trong lòng, chuyện lần này có thể làm đến mức này cũng may mà có nàng đứng ra bỏ tài lực… tự đem một nửa đồ cưới ra quyên tặng, thật sự là hiếm có.”
Trong phòng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Cẩn Dung không giống nhau, có tán thưởng, có ngờ vực vô căn cứ, có cười nhạo, cũng có thần sắc như đang nhìn kẻ ngốc, còn có tức giận, tỷ như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị. Chính là hai người đều rất ăn ý, liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy tin tức, liền yên lặng cúi đầu, tính qua đi sẽ tìm Lâm Cẩn Dung tính sổ.
Tình hình này Chư sư mẫu chưa từng cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng qua, lúc trước Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng nàng chỉ làm việc, Chư sư mẫu ra mặt nổi danh là được, hiện tại lại bị Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ra, không khỏi còn có chút quẫn bách bất an, thấp giọng oán trách nói: “Sư mẫu…”
Chư sư mẫu cười nói: “Có cái gì phải ngượng ngùng? Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa, đây là ánh sáng cạnh cửa, tạo phúc một phương, con nên kiêu ngạo mới đúng.”
Tri châu phu nhân hợp thời đứng lên, chấp tay Lâm Cẩn Dung khen: “Nữ trung trượng phu! Thế gian nếu có mấy người nữ tử giống như con vậy, nam nhân còn dám chê cười chúng ta nữa sao?” Vừa nói, vừa cầm một đôi vòng tay vàng ròng tháo xuống, rồi các vật phẩm trang sức trên đầu, trên tai đều ném vào trong sọt, lớn tiếng nói: “Không nói bao nhiêu, chỉ bỏ ra một phần khí lực!”
Nghĩa cử này của Tri châu phu nhân lại kích khởi một lần trào sóng quyên tặng, tất cả mọi người không khỏi lại bỏ thêm của cải vào, nhóm ma ma phân công nhau kiếm tiền, người ở phòng thu chi được mời đến dùng bàn tính vang dội, tốn mất một buổi sáng mới xem như xong xuôi, nhất nhất ghi lại trong danh sách, ban bố chương trình, để Chư sư mẫu, Lâm Cẩn Dung, Dương thị chủ quản chuyện này, lại thỉnh phu nhân Tri châu, Thông phán, Tri huyện giám thị, tuyển ra vài phụ nhân nhiệt tình vì lợi ích chung, có khả năng quản sự, ước định hàng tháng công bố kết quả một lần, hôm nay người tham dự phàm là lòng có nghi ngờ, đều có quyền lực hỏi việc tuần tra, phàm là phát hiện có người lừa dối, đều có nghĩa vụ hỗ trợ đòi lại tiền tài.
Chuyện này còn chưa tính xong, đương trường đã có người dẫn theo hơn hai mươi nữ tử gia cảnh bần hàn tiến vào, dựa theo chương trình, mỗi người lĩnh hai mươi quan tiền làm đồ cưới, giao cho bà mối giúp đỡ tìm phu gia thích hợp.
Trời về chiều, chuyện nhà tình nghĩa đã xong xuôi. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng theo Chư sư mẫu tiễn bước khách nhân, đợi đến khi bà tức Chư sư mẫu cũng lên xe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, khoái hoạt nghĩ, không câu nệ như thế nào, chỉ cần có mở đầu, con đường về sau dễ dàng hơn nhiều, liền phân phó người đóng xe, chính nàng đi vào thỉnh Đào thị cũng Lâm Ngọc Trân ngồi xe trở về nhà. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy hai người kia vừa rồi còn châu đầu ghé tai đồng thời quay đầu trừng mắt nàng.
Đào thị cười cũng không cười chỉ nói: “Lục Nhị thiếu phu nhân, thật là một số tiền lớn a.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trời vừa sáng, đã có chim chóc ở ngoài cửa sổ minh xướng. Lâm Cẩn Dung nghiêng người hé mắt nương theo nắng sớm nhìn Nghị Lang bên cạnh có bị rớt chăn hay không. Thấy Nghị Lang quả nhiên tung chăn kéo lệch một cái chân mũm mĩm trắng trẻo ra ngoài, không khỏi mỉm cười, thay hắn dém lại chăn. Còn chưa buông tay, lông mi của Nghị Lang khé run rẩy, mở to mắt mê mang nhìn nàng trong chốc lát, hướng nàng cười, sau đó nhích mông hướng về phía nàng.
Lâm Cẩn Dung vội bế hắn, dỗ nói: “Ngủ tiếp thêm một lúc.”
Nghị Lang đêm qua ngủ sớm, đã sớm có tinh thần, tinh lực dư thừa giãy dụa: “Không, không.” Lâm Cẩn Dung liền trêu hắn, hai mẫu tử cười thành một đoàn.
Anh Đào bên ngoài nghe thấy tiếng vang, vội thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, người đã thức chưa? Đại phu nhân bên kia có chuyện truyền tới.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Chuyện gì?”
Anh Đào đẩy cửa tiến vào: “Đại phu nhân bị bệnh. Nửa đêm có thỉnh đại phu.”
Lâm Cẩn Dung cả kinh nhanh ngồi dậy: “Sao lại đột nhiên bị bệnh? Sao không đến thông bẩm?”
“Nghe nói ăn phải gì đó.” Anh Đào tiến lên đem nước ấm rót vào trong bồn: “Nhị gia đi thỉnh đại phu, sợ kinh động người và Tứ thiếu gia, cho nên cố ý phân phó không cần thông bẩm người.”
Lâm Cẩn Dung xuống giường mặc quần áo chải đầu: “Hôm qua là mệt mỏi, ta ngủ quá say, đúng là nửa điểm tiếng động cũng không nghe thấy. Nhị gia còn ở bên kia không?”
Anh Đào nói: “Mới trở về không lâu, lúc này còn nằm nghỉ.”
Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Đậu Nhi nghe tiếng đi vào: “Chăm sóc Nghị Lang, ta đi qua chỗ Đại phu nhân.” Nghị Lang thấy nàng phải đi, lập tức liền hừ hừ: “Đừng đi, đừng đi, theo giúp con.”
Tất cả mọi người bị hắn chọc nở nụ cười, Lâm Cẩn Dung dỗ dành hắn: “Tổ mẫu bị bệnh, ta đi nhìn xem tổ mẫu, Nghị Lang rửa mặt ăn điểm tâm rồi tới đó, được chứ? Nương ở đó chờ con.”
Nghị Lang lúc này mới ngoan ngoãn giang tay để Đậu Nhi giúp hắn mặc quần áo.
Lâm Cẩn Dung tới viện Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy có hai tiểu nha hoàn im lặng cúi đầu quét rác, ngay cả động tác quét rác cũng rất nhẹ, liền đoán Lâm Ngọc Trân đại để là tính tình lại không tốt. Đi tới hành lang, chỉ thấy Phương Linh ngáp dài từ trong phòng đi ra liền nhỏ giọng gọi: “Phương Linh.”
Phương Linh vội che miệng, hàm chứa cười chào đón, chỉ chỉ trong phòng, nhỏ giọng nói: “Ép buộc nửa đêm, vừa mới ngủ. Thiếu phu nhân có muốn vào không? Đến bên này ngồi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền cầm tay nàng đi đến một bên thấp giọng đề ra nghi vấn: “Sao đột nhiên bị bệnh? Lão gia đã thức dậy chưa?”
Phương Linh trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, hàm hàm hồ hồ nói: “Tối hôm qua ăn cháo cẩu kỷ có chút vấn đề…… Lão gia nửa đêm dậy thăm phu nhân, vẫn bồi tại bên người cũng vừa mới nằm nghỉ.” Kỳ thật là Lâm Ngọc Trân sinh bệnh vừa khóc lại ì èo, còn kiên quyết không chịu để Lâm Cẩn Dung lại đây, cũng không cần nhóm tiểu thiếp đến hầu hạ, cũng không thể để một dưỡng tử như Lục Giam hầu hạ bên cạnh? Lục Kiến Tân trở thành người bị nàng ép buộc.
Lâm Cẩn Dung theo bản năng liền hỏi: “Cháo cẩu kỷ là ai làm?”
Phương Linh hướng hành lang dài bên kia liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy bên kia dưới hành lang có một thân ảnh mặc đồ màu thuần trắng thẳng tắp quỳ đó, tóc xõa tiêm tiêm nhược chất, sắc đẹp ai uyển, đúng là Hà di nương.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt hỏi Phương Linh: “Chuyện là khi nào?”
Phương Linh hèn mọn nói: “Nàng tin tức linh thông, mới nghe nói phu nhân bị bệnh, liền tự động chạy tới hầu hạ, sau đó đại phu nói ăn uống bị đau bụng, hỏi ăn qua cái gì? Đồ phu nhân ăn hôm qua không phải do nàng nấu sao? Chúng ta đương nhiên cứ theo tình hình thực tế trả lời. Chờ Nhị gia đưa đại phu đi ra ngoài, phu nhân cùng lão gia đều còn chưa nói gì, nàng liền quỳ xuống đất, cũng không nói, chỉ khóc thôi. Phu nhân liền tức giận, nói ta còn chưa chết, ngươi sốt ruột cái gì? Đại lão gia nhíu nhíu mày, bảo nàng đi ra ngoài. Sau khi nàng ra, vẫn quỳ ở đó không đứng lên.”
Hà di nương quỳ xuống, tất nhiên vì muốn biểu lộ sự trong sạch, nhưng nếu đến bây giờ còn quỳ thì hẳn là không có ai tin nàng trong sạch, hoặc là nói, mặc dù Lục Kiến Tân tin nàng trong sạch, cũng không định bảo hộ nàng. Lâm Cẩn Dung liền quẳng người này ra sau đầu, dặn dò Phương Linh: “Ta đi phòng bếp bảo người ta hầm chút cháo, nếu phu nhân tỉnh lại, làm phiền ngươi nói một tiếng với nàng.” Đè thấp thanh âm: “Khuyên nhủ chút.”
Phương Linh vội đáp: “Thiếu phu nhân cứ đi đi, nơi này đã có nhóm nô tỳ.”
Lâm Cẩn Dung tự đi an bài cơm canh cho đám người Lâm Ngọc Trân. Nàng hầm cháo gần canh giờ, đến tận khi gạo hóa thành nước, mới mang theo vài món điểm tâm tinh xảo chia thành hai phần, một phần đưa tới cho Lục Giam, một phần tự mình đưa đến chỗ Lâm Ngọc Trân.
Chờ nàng trở lại viện của Lâm Ngọc Trân, Hà di nương đã không còn ở đó, Lục Kiến Tân đang cầm chén trà sứ men xanh đứng ở trong viện, nhìn chằm chằm mây bay phía chân trời.
Nghe thấy nàng thỉnh an, thản nhiên phân phó: “Hầu hạ bà bà con.” Nói xong thì rời đi.
Lâm Cẩn Dung đi vào trong phòng, Lâm Ngọc Trân đang nằm ở trên giường thấp giọng cùng Phương ma ma nói chuyện, thấy nàng tiến vào, tâm tình tốt hướng nàng ngoắc: “Làm món gì ngon cho ta vậy?”
“Chỉ có cháo trắng cũng mấy thứ thức ăn chay. Cô cô đỡ hơn chưa?” Lâm Cẩn Dung nhìn bộ dạng này Lâm Ngọc Trân, hoàn toàn chính là tư thái thắng lợi, cảm thấy hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra.
Lâm Ngọc Trân cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi. Công công con đâu?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Vừa bưng chén trà đi ra ngoài.”
Lâm Ngọc Trân lập tức trầm mặt xuống: “Hẳn là tới nhìn tiện nhân kia.” Lâm Cẩn Dung thế mới biết, Hà di nương mới quỳ hôn mê ở hành lang, bị đưa trở về. Nhưng Lục Kiến Tân rốt cuộc cũng không tới thăm Hà di nương, ngược lại là bưng chén trà đi thăm Lục Kiến Lập.
Lần này, nói không nên lời là ai thua ai thắng, tóm lại là Hà di nương không được lợi, Lâm Ngọc Trân thì tự khiến cho mình đau bụng. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, từ sau đó, Hà di nương cũng trở nên thành thật trong một khoảng thời gian dài, không dám mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, tùy thời đều ở trước mặt người ta tươi cười như đóa hoa nở rộ.
Tạm thời không nói chuyện tới tranh đấu găt gắt giữa chính thê cùng tiểu thiếp của đích tôn, ba phòng Lục gia, đều thương tâm khổ sở, ngày ngày sống trong mây đen mù sương, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba huynh đệ Lục Kiến Tân từ ca ca đến đệ đệ, tất cả đều gầy đi rất nhiều. Có chuyện này xảy ra, huynh đệ vài người thường xuyên xen lẫn chung một chỗ, nói về chuyện ngày xưa, lại đoán Mai Bảo Thanh rốt cuộc đã đắc tội với người nào, rơi vào tình cảnh gì, lại hoặc là, quan tâm đến bệnh của Lục Kiến Lập.
Nửa tháng sau, Chư sư mẫu ở trà tứ của Lâm Cẩn Dung thiết xuân yến khoản đãi nữ quyến phú gia ở thành Bình châu, cố gắng muốn một lần thành công luôn, xây dựng nên nhà tình nghĩa ở Bình châu này. Lâm Cẩn Dung đã sớm an bài Tần quản sự không tiếp tục kinh doanh, đem trà tứ cẩn thận quét tước sạch sẽ, chuẩn bị trà bánh tinh mỹ, chỉ đợi ngày chính yến.
Một ngày này, trời trong nắng ấm, nhiệt độ không khí hợp lòng người, nhóm nữ quyến trong thành Bình châu phàm là có chút thể diện, trong tay dư dả chút, cùng Chư sư mẫu có giao tình đều đến đây, Lâm Cẩn Dung cùng Chư sư mẫu ở bên ngoài đón khách, cười đến mức mặt cứng đờ, tâm tình lại vô cùng trào dâng.
Khách nhân đến hơn phân nửa, Tri châu phu nhân cùng phu nhân Thông phán, phu nhân Văn tri Huyện dắt tay nhau mà đến, nói cười yến yến, lại đi đầu quyên góp của cải, tặng mặt mũi cho Chư sư mẫu. Đám người Lâm Ngọc Trân, Đào thị, Dương thị cũng đều ra tay bất phàm, rất nhanh thùng lớn bằng trúc dùng để đặt tiền quyên tặng bị đủ loại kiểu dáng kim quả tử, ngân quả tử, trang sức, đồng tiền nhồi đầy.
Chư sư mẫu mắt thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền cười nói: “Nói ra thật xấu hổ, ta đã có tâm tư thế này trong nhiều năm, tiếc rằng tiền tài không tiện tay, vẫn không thể đạt thành mong muốn. Ngày ấy cùng hài tử này tâm tình một phen, thổ lộ tâm sự, vốn sau đó sẽ quên đi. Ai ngờ hài tử này liền ghi tạc trong lòng, chuyện lần này có thể làm đến mức này cũng may mà có nàng đứng ra bỏ tài lực… tự đem một nửa đồ cưới ra quyên tặng, thật sự là hiếm có.”
Trong phòng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Cẩn Dung không giống nhau, có tán thưởng, có ngờ vực vô căn cứ, có cười nhạo, cũng có thần sắc như đang nhìn kẻ ngốc, còn có tức giận, tỷ như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị. Chính là hai người đều rất ăn ý, liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy tin tức, liền yên lặng cúi đầu, tính qua đi sẽ tìm Lâm Cẩn Dung tính sổ.
Tình hình này Chư sư mẫu chưa từng cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng qua, lúc trước Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng nàng chỉ làm việc, Chư sư mẫu ra mặt nổi danh là được, hiện tại lại bị Chư sư mẫu đột nhiên đẩy ra, không khỏi còn có chút quẫn bách bất an, thấp giọng oán trách nói: “Sư mẫu…”
Chư sư mẫu cười nói: “Có cái gì phải ngượng ngùng? Cũng không phải chuyện giết người phóng hỏa, đây là ánh sáng cạnh cửa, tạo phúc một phương, con nên kiêu ngạo mới đúng.”
Tri châu phu nhân hợp thời đứng lên, chấp tay Lâm Cẩn Dung khen: “Nữ trung trượng phu! Thế gian nếu có mấy người nữ tử giống như con vậy, nam nhân còn dám chê cười chúng ta nữa sao?” Vừa nói, vừa cầm một đôi vòng tay vàng ròng tháo xuống, rồi các vật phẩm trang sức trên đầu, trên tai đều ném vào trong sọt, lớn tiếng nói: “Không nói bao nhiêu, chỉ bỏ ra một phần khí lực!”
Nghĩa cử này của Tri châu phu nhân lại kích khởi một lần trào sóng quyên tặng, tất cả mọi người không khỏi lại bỏ thêm của cải vào, nhóm ma ma phân công nhau kiếm tiền, người ở phòng thu chi được mời đến dùng bàn tính vang dội, tốn mất một buổi sáng mới xem như xong xuôi, nhất nhất ghi lại trong danh sách, ban bố chương trình, để Chư sư mẫu, Lâm Cẩn Dung, Dương thị chủ quản chuyện này, lại thỉnh phu nhân Tri châu, Thông phán, Tri huyện giám thị, tuyển ra vài phụ nhân nhiệt tình vì lợi ích chung, có khả năng quản sự, ước định hàng tháng công bố kết quả một lần, hôm nay người tham dự phàm là lòng có nghi ngờ, đều có quyền lực hỏi việc tuần tra, phàm là phát hiện có người lừa dối, đều có nghĩa vụ hỗ trợ đòi lại tiền tài.
Chuyện này còn chưa tính xong, đương trường đã có người dẫn theo hơn hai mươi nữ tử gia cảnh bần hàn tiến vào, dựa theo chương trình, mỗi người lĩnh hai mươi quan tiền làm đồ cưới, giao cho bà mối giúp đỡ tìm phu gia thích hợp.
Trời về chiều, chuyện nhà tình nghĩa đã xong xuôi. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng theo Chư sư mẫu tiễn bước khách nhân, đợi đến khi bà tức Chư sư mẫu cũng lên xe, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, khoái hoạt nghĩ, không câu nệ như thế nào, chỉ cần có mở đầu, con đường về sau dễ dàng hơn nhiều, liền phân phó người đóng xe, chính nàng đi vào thỉnh Đào thị cũng Lâm Ngọc Trân ngồi xe trở về nhà. Mới vừa vào cửa, chỉ thấy hai người kia vừa rồi còn châu đầu ghé tai đồng thời quay đầu trừng mắt nàng.
Đào thị cười cũng không cười chỉ nói: “Lục Nhị thiếu phu nhân, thật là một số tiền lớn a.”