Nghị sự việc xây dựng nghĩa trang mỗi tháng một lần đã xong, Lâm Cẩn Dung tiễn bước mọi người tới đàm luận, hướng về một góc nhã thất của trà tứ. Lâm Thế Toàn đã ở bên trong, thấy nàng tiến vào, đứng dậy dâng một chén trà nóng, cười nói: “Các muội non nửa năm qua giúp không ít người đúng không?”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nhắc tới điều này, không khỏi có thêm vài phần ý cười: “Hoàn hảo. Tuy đều mang theo chút tư tâm, thấy nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, giúp đa số là tộc nhân của các nhà, nhưng cũng có ích. Không giống từ trước, cho dù là tộc nhân cũng không thể giúp đỡ, lại càng không muốn nói tới người không nơi nương tựa.”
Lâm Thế Toàn thấy nàng cao hứng, nhịn không được nói: “Nhưng dùng như vậy, tiền cũng thất thoát rất nhanh. Lại càng không nói tới muội còn muốn thay khách tha hương bị chết ở Bình châu nhặt xác chôn cất, nói vậy đa số mọi người không vui đúng không?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Trừ bỏ Chư sư mẫu ra, đều không vui. Bất quá ta bỏ ra tiền nhiều nhất, các nàng cũng không có gì để nói. Một năm có thể có bao nhiêu người chết tha hương chứ? Cũng chỉ làm đơn giản, nay dân gian lưu hành hoả táng, làm một chuyện thôi, cũng là công đức vô lượng.” năm ấy, không biết thi thể của nàng là bị tôm cá ăn sạch, hay là may mắn gặp được người hảo tâm chôn cất tạm nơi hoang dã?
Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm xúc đột nhiên thấp xuống, mặc dù không rõ nguyên nhân vẫn thông minh chuyển đề tài: “Mai Bảo Thanh bên kia đã có kết quả, hắn lần này có thể nói là nguyên khí đại thương. Người bày đặt âm mưu là cấp trên của hắn, thân muội tử hắn nuốt vàng tự sát, hắn may mắn đào thoát, gia tài cũng thất thoát rất nhiều, muốn Đông Sơn tái khởi, sợ là rất khó. Tối thiểu trong thời gian ngắn, hắn không có năng lực, cũng không dám lại ép buộc.”
Nói cách khác, Lục gia đừng nghĩ tới việc tìm về gia tài. Lúc trước Vinh Thất viết thư cho Lục Giam đã kể lại, cũng nhắn tới tin tức tương đương, Mai Bảo Thanh dữ nhiều lành ít. Lại có kinh nghiệm ở kiếp trước, cho nên Lâm Cẩn Dung đã dự kiến nên cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nữ nhi Huệ nương của hắn thế nào rồi?”
Lâm Thế Toàn nói: “Nghe nói trước khi xảy ra sự việc, sợ liên lụy nữ nhi, vội vàng gả cho một hộ ở Giang Nam.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi kinh hô: “Hài tử kia còn nhỏ như vậy.” Mặc dù đến bây giờ dĩ nhiên đã qua hai năm, Mai Huệ Nương cũng bất quá mới chỉ 12, 13 tuổi.
Lâm Thế Toàn cười nói: “Bất quá là đi trước lễ mà thôi. Khi đó chỉ cần có thể để nàng không bị liên lụy cũng đã vô cùng tốt, dưới tình thế cấp bách không thể vẹn toàn mọi đường.”
Đi trước lễ, tạm hoãn viên phòng, như vậy việc hôn nhân kỳ thật cũng không phải là hiếm thấy. Lâm Cẩn Dung hiểu được, lại hỏi: “Phu gia thế nào? Tiểu cô nương kia và ta cũng coi như là có chút tình cảm. Nên chuẩn bị một phần hạ lễ.”
Lâm Thế Toàn nói: “Mai Bảo Thanh cho nàng rất nhiều đồ cưới và hạ nhân đắc lực, phu gia cũng là bằng hữu kết giao nhiều năm, ngay cả không được như ý cũng không phải bận tâm quá mức. Huống chi nay Mai Bảo Thanh dĩ nhiên đã đào thoát, có năng lực tự bảo vệ mình, lại càng không cần muội thay nàng lo lắng.”
Lâm Cẩn Dung thổn thức một hồi, đem chuyện tính toán hồi lâu nói ra: “Ta muốn Tam ca làm một việc.”
Lâm Thế Toàn cười nói: “Muội nói đi.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cữu phụ bọn họ qua mấy ngày nữa sẽ đến chỗ của Đại biểu ca, Thất đệ cũng muốn cùng bọn họ đi học hỏi, Đại biểu ca bận việc không thể tới tiếp đón. Nghe nói nay giang phỉ hung hãn, thường xuyên đả thương người, ta thực lo lắng.” Đang nói đến đó Lâm Thế Toàn liền hào sảng đáp: “Ta đưa bọn họ đi là được rồi. Có khó khăn gì đâu!”
Lâm Cẩn Dung cảm kích không thôi, cười nói: “Thật là làm phiền Tam ca. Nhưng ta còn muốn mời Tam ca giúp ta mua một chiếc thuyền ở bến tàu Võ Nghĩa, thuyền phải tốt, chắc chắn, người chèo thuyền phải đáng tin cậy, có khả năng.”
Lâm Thế Toàn ngạc nhiên hỏi: “Muội mua thuyền làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Cho người trong nhà dùng. Đã sớm muốn mua một con thuyền rồi. Người bên ngoài thích bộ đồ mới châu báu, ta chỉ muốn một con thuyền của riêng mình thôi.”
Lâm Thế Toàn liền trêu chọc nói: “Năm ấy muội và Nhị lang lên kinh, nhìn thấy thuyền lớn của Mai Bảo Thanh nên bị kích thích đúng không? Nên giấu giếm tiền tài, đừng học hắn.”
Lâm Cẩn Dung che miệng cười: “Cho nên con thuyền này không cần phô trương, cũng không cần to lớn, đơn giản chỉ cần sạch sẽ thanh tịnh mà thôi. Cũng không nên để nhiều người biết.”
Lâm Thế Toàn trầm mặc đánh giá Lâm Cẩn Dung, trên người nàng hình như có rất nhiều bí mật, hắn không biết nàng ở trước mặt Lục Giam là bộ dạng gì, nhưng tối thiểu ở trước mặt hắn còn có chút không giống người thường. Thôi, nàng đã tin hắn, hắn sẽ không hỏi nhiều, Lâm Thế Toàn đứng dậy nói: “Đi, ta thay muội làm. Năm nay khí hậu rất tốt, xem như một mùa thu hoạch, nghịch tặc có lẽ sẽ lâu cũng không xuất hiện, muội có thể không cần lo lắng.”
Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên mới trở tay không kịp. Lâm Cẩn Dung trầm mặc rót ra chén trà, đứng dậy, hai tay bưng chén trà hướng Lâm Thế Toàn cúi chào thật sâu: “Tam ca.”
“Rời đi nơi này một thời gian. Thực luyến tiếc.” Lâm Thế Toàn đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nghe thấy nàng gọi, lơ đãng quay đầu, lại thấy Lâm Cẩn Dung giơ cao chén trà, không khỏi kinh dị hỏi: “Muội làm cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn, tình chân ý thiết nói: “Tam ca, những năm gần đây may mà có huynh, ta mới có thể có ngày hôm nay. Tiểu muội ta lấy trà thay rượu, tán gẫu biểu tâm ý.” Bản thân kiếm tiền lại phải tránh sau lưng, không cần để ý người bên ngoài, chẳng sợ ngay cả bị người bên ngoài tính kế, cũng tốt hơn so với chính mình đi tính kế người bên ngoài, hỏi người bên ngoài đòi tiền. Hết thảy đều do Lâm Thế Toàn làm, nhiều năm qua hắn một mực yên lặng đứng ở phía sau nàng, vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, càng giống như một tòa núi cao làm chỗ dựa, khiến nàng cảm thấy kiên định. Nàng thành công nhờ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn thành công cũng nhờ nàng.
Lâm Thế Toàn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nhìn thấy Lâm Cẩn Dung trong mắt lóe lệ quang, liền trầm mặc, nghiêm túc thi lễ với Lâm Cẩn Dung, hai tay tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Lập tức rót một chén trà khác, hai tay đưa cho Lâm Cẩn Dung, cũng nói: “Không có muội vốn không có ta cùng Lưu Nhi ngày hôm nay, ca ca kính muội muội một chén, chúng ta vĩnh viễn đều là thân huynh muội, hảo huynh muội.”
Lâm Cẩn Dung hai tròng mắt rưng rưng, uống một hơi cạn sạch. Huynh muội hai người nhìn nhau cười, một lần nữa ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Tam ca, Lưu Nhi đã lớn, nữ hài tử dưỡng ở khuê phòng cố nhiên tốt, nhưng không thể không có kiến thức, nếu không sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng, lần này Tam ca đưa bọn họ đến Giang Nam, thì mang theo nàng đi đi. Để nàng cùng những người tiếp xúc nhiều một chút, đối với tương lai của nàng sẽ có lợi.”
Lâm Thế Toàn suy nghĩ một lát, nói: “Muội nói không sai. Nàng từ nhỏ đã mất thân mẫu, hàng năm ở trong nhà thân thích, tuy Tam thẩm nương đối với nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng chung quy không phải thân mẫu, sẽ bị câu thúc. Ta chính là sợ nàng mất đi cá tính, không phải khúm núm thì là kiêu căng không biết đúng mực, xuất môn để mở rộng tầm mắt cũng rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tín châu bên kia cũng nên mang nàng tới xem, Lệ Chi vừa sinh đẻ, ta có mấy thứ muốn đưa cho nàng, Tam ca không ngại đến Tín châu một chút chứ, thay ta thăm nàng, lại để ý sản nghiệp, ở lại nơi đó đến mùa xuân sang năm rồi trở về cũng không muộn.” Dừng một chút, thay đổi ngữ khí vui vẻ nói: “Thay ta tìm một tẩu tử nha, huynh luôn tránh né việc này.”
Lâm Thế Toàn phiền não xoa xoa trán: “Ta kỳ thật cũng không muốn tha hương. Ta xem như lớn lên ở đây, thân thích bằng hữu đều ở đây. Tiếc rằng không phải việc nào cũng như ý.”
“Nghĩ thoáng ra. Sẽ tốt lên thôi.” Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn là chỉ cái gì, trước đó vài ngày, Lâm Thế Toàn nghĩ tới việc Lục gia xử lý Lục Luân, để phụ huynh hắn cáo trạng hắn ngỗ nghịch, đuổi hắn ra khỏi gia phả, kết quả lại không xong, hai tẩu tử của hắn còn đến trước cửa hàng và đại môn Lâm gia khóc lóc, nói là hắn phát tài, không muốn nhận thân nhân nữa. Chuyện này khiến Lưu Nhi khóc mấy ngày, suốt ngày nhốt tại trong phòng, ngay cả cửa cũng không chịu bước ra, chỉ sợ những người khác trong Lâm gia chê cười.
Lâm Thế Toàn không khỏi cười khổ: “Chỉ có thể nghĩ như thế.” Giương mắt nhìn xem sắc trời không còn sớm, nhân tiện nói: “Cũng muộn rồi, đi, ta đưa muội trở về.”
Lâm Cẩn Dung về nhà, rửa mặt chải đầu, chỉ thấy Phương Trúc dựa vào lại đây: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm…… Hôm nay người ra cửa, Tam phu nhân sai người gọi nô tỳ qua, hỏi trước nô tỳ, thiếu phu nhân có tiếp tục thuê nhà hay không, trà tứ mùa xuân sang năm sẽ không làm nữa sao? Nô tỳ cũng không giấu giếm nàng, nói là đúng. Nàng cũng không nói thêm gì, liền hỏi Nhị gia chuẩn bị khi nào thì đến Thái Minh phủ. Nô tỳ xem ý tứ của Tam phu nhân, dường như muốn tiếp nhận trà tứ của người.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Kỳ quái, tại sao nàng đột nhiên hỏi đến trà tứ này?” Từ lúc nhập thu tới nay, căn bệnh của Lục Kiến Lập chuyển thành ho lao, Đồ thị bị ép buộc sức cùng lực kiệt, ngày thường cũng không có tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, nếu biết trà tứ nàng không làm nữa, còn đặc biệt cảm thấy hứng thú, hơn phân nửa là có người nhắc nhở.
Phương Trúc thở dài: “Cũng không phải sao? Nô tỳ sau khi trở về đã sai người đi hỏi, mấy ngày gần đây đều có ai thân cận với Tam phu nhân hay không, hỏi tới hỏi lui, chỉ có Đại thiếu phu nhân ngày hôm trước từng cầm một hộp thuốc tới thăm Tam lão gia.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Chính là nàng, không cần phải xen vào. Nàng muốn làm thì để nàng làm đi.” Sang năm nhất định sẽ loạn lạc, nàng cũng không muốn chuyển cái hố cho ai, vốn tính toán trà cụ các thứ sẽ không công ném đi, ai ngờ Lã thị lại tự mình tìm tới cửa.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, chính Lục Giam quản việc vặt bên ngoài đã trở lại, Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước tiếp nhận áo khoác, an bài hắn rửa tay đổi quần áo ở nhà: “Đều tốt chứ?” Được câu trả lời khẳng định, liền đem việc Đồ thị hôm nay tìm Phương Trúc đến hỏi kể lại cho hắn nghe, cũng không nói rõ chuyển trà tứ cho Đồ thị quản hay không, chỉ nói: “Tam thúc phụ bị bệnh cũng không thấy chuyển biến tốt, Tam thẩm nương không biết nghĩ như thế nào, còn có tinh lực gì mà quản lý trà tứ chứ?”
Lục Giam quả nhiên thập phần mất hứng: “Lục đệ lập tức sẽ khảo thí, ta vội vàng chạy đến Thái Minh phủ coi chừng hắn, nàng còn có tâm tư làm sao? Đừng để ý đến nàng ta!”
Lâm Cẩn Dung vội thuận theo lời hắn: “Có lẽ là những người khác muốn làm cũng không chừng. Tam thẩm nương từ trước đến nay luôn thành thật, bị người ta khuyên nhất định sẽ động tâm.” Lại thấp giọng kể lại chuyện Lã thị: “Ta không xác định, nhưng nghĩ đến có lẽ chính là ý tứ như vậy.”
Lục Giam rõ ràng lưu loát nói: “Buổi tối ta đi qua. Không thể để nàng ta dính vào. Nàng ta biết kinh doanh gì chứ!”
Đảo mắt liền vào thu.
Nghị sự việc xây dựng nghĩa trang mỗi tháng một lần đã xong, Lâm Cẩn Dung tiễn bước mọi người tới đàm luận, hướng về một góc nhã thất của trà tứ. Lâm Thế Toàn đã ở bên trong, thấy nàng tiến vào, đứng dậy dâng một chén trà nóng, cười nói: “Các muội non nửa năm qua giúp không ít người đúng không?”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nhắc tới điều này, không khỏi có thêm vài phần ý cười: “Hoàn hảo. Tuy đều mang theo chút tư tâm, thấy nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, giúp đa số là tộc nhân của các nhà, nhưng cũng có ích. Không giống từ trước, cho dù là tộc nhân cũng không thể giúp đỡ, lại càng không muốn nói tới người không nơi nương tựa.”
Lâm Thế Toàn thấy nàng cao hứng, nhịn không được nói: “Nhưng dùng như vậy, tiền cũng thất thoát rất nhanh. Lại càng không nói tới muội còn muốn thay khách tha hương bị chết ở Bình châu nhặt xác chôn cất, nói vậy đa số mọi người không vui đúng không?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Trừ bỏ Chư sư mẫu ra, đều không vui. Bất quá ta bỏ ra tiền nhiều nhất, các nàng cũng không có gì để nói. Một năm có thể có bao nhiêu người chết tha hương chứ? Cũng chỉ làm đơn giản, nay dân gian lưu hành hoả táng, làm một chuyện thôi, cũng là công đức vô lượng.” năm ấy, không biết thi thể của nàng là bị tôm cá ăn sạch, hay là may mắn gặp được người hảo tâm chôn cất tạm nơi hoang dã?
Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm xúc đột nhiên thấp xuống, mặc dù không rõ nguyên nhân vẫn thông minh chuyển đề tài: “Mai Bảo Thanh bên kia đã có kết quả, hắn lần này có thể nói là nguyên khí đại thương. Người bày đặt âm mưu là cấp trên của hắn, thân muội tử hắn nuốt vàng tự sát, hắn may mắn đào thoát, gia tài cũng thất thoát rất nhiều, muốn Đông Sơn tái khởi, sợ là rất khó. Tối thiểu trong thời gian ngắn, hắn không có năng lực, cũng không dám lại ép buộc.”
Nói cách khác, Lục gia đừng nghĩ tới việc tìm về gia tài. Lúc trước Vinh Thất viết thư cho Lục Giam đã kể lại, cũng nhắn tới tin tức tương đương, Mai Bảo Thanh dữ nhiều lành ít. Lại có kinh nghiệm ở kiếp trước, cho nên Lâm Cẩn Dung đã dự kiến nên cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nữ nhi Huệ nương của hắn thế nào rồi?”
Lâm Thế Toàn nói: “Nghe nói trước khi xảy ra sự việc, sợ liên lụy nữ nhi, vội vàng gả cho một hộ ở Giang Nam.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi kinh hô: “Hài tử kia còn nhỏ như vậy.” Mặc dù đến bây giờ dĩ nhiên đã qua hai năm, Mai Huệ Nương cũng bất quá mới chỉ , tuổi.
Lâm Thế Toàn cười nói: “Bất quá là đi trước lễ mà thôi. Khi đó chỉ cần có thể để nàng không bị liên lụy cũng đã vô cùng tốt, dưới tình thế cấp bách không thể vẹn toàn mọi đường.”
Đi trước lễ, tạm hoãn viên phòng, như vậy việc hôn nhân kỳ thật cũng không phải là hiếm thấy. Lâm Cẩn Dung hiểu được, lại hỏi: “Phu gia thế nào? Tiểu cô nương kia và ta cũng coi như là có chút tình cảm. Nên chuẩn bị một phần hạ lễ.”
Lâm Thế Toàn nói: “Mai Bảo Thanh cho nàng rất nhiều đồ cưới và hạ nhân đắc lực, phu gia cũng là bằng hữu kết giao nhiều năm, ngay cả không được như ý cũng không phải bận tâm quá mức. Huống chi nay Mai Bảo Thanh dĩ nhiên đã đào thoát, có năng lực tự bảo vệ mình, lại càng không cần muội thay nàng lo lắng.”
Lâm Cẩn Dung thổn thức một hồi, đem chuyện tính toán hồi lâu nói ra: “Ta muốn Tam ca làm một việc.”
Lâm Thế Toàn cười nói: “Muội nói đi.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cữu phụ bọn họ qua mấy ngày nữa sẽ đến chỗ của Đại biểu ca, Thất đệ cũng muốn cùng bọn họ đi học hỏi, Đại biểu ca bận việc không thể tới tiếp đón. Nghe nói nay giang phỉ hung hãn, thường xuyên đả thương người, ta thực lo lắng.” Đang nói đến đó Lâm Thế Toàn liền hào sảng đáp: “Ta đưa bọn họ đi là được rồi. Có khó khăn gì đâu!”
Lâm Cẩn Dung cảm kích không thôi, cười nói: “Thật là làm phiền Tam ca. Nhưng ta còn muốn mời Tam ca giúp ta mua một chiếc thuyền ở bến tàu Võ Nghĩa, thuyền phải tốt, chắc chắn, người chèo thuyền phải đáng tin cậy, có khả năng.”
Lâm Thế Toàn ngạc nhiên hỏi: “Muội mua thuyền làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Cho người trong nhà dùng. Đã sớm muốn mua một con thuyền rồi. Người bên ngoài thích bộ đồ mới châu báu, ta chỉ muốn một con thuyền của riêng mình thôi.”
Lâm Thế Toàn liền trêu chọc nói: “Năm ấy muội và Nhị lang lên kinh, nhìn thấy thuyền lớn của Mai Bảo Thanh nên bị kích thích đúng không? Nên giấu giếm tiền tài, đừng học hắn.”
Lâm Cẩn Dung che miệng cười: “Cho nên con thuyền này không cần phô trương, cũng không cần to lớn, đơn giản chỉ cần sạch sẽ thanh tịnh mà thôi. Cũng không nên để nhiều người biết.”
Lâm Thế Toàn trầm mặc đánh giá Lâm Cẩn Dung, trên người nàng hình như có rất nhiều bí mật, hắn không biết nàng ở trước mặt Lục Giam là bộ dạng gì, nhưng tối thiểu ở trước mặt hắn còn có chút không giống người thường. Thôi, nàng đã tin hắn, hắn sẽ không hỏi nhiều, Lâm Thế Toàn đứng dậy nói: “Đi, ta thay muội làm. Năm nay khí hậu rất tốt, xem như một mùa thu hoạch, nghịch tặc có lẽ sẽ lâu cũng không xuất hiện, muội có thể không cần lo lắng.”
Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên mới trở tay không kịp. Lâm Cẩn Dung trầm mặc rót ra chén trà, đứng dậy, hai tay bưng chén trà hướng Lâm Thế Toàn cúi chào thật sâu: “Tam ca.”
“Rời đi nơi này một thời gian. Thực luyến tiếc.” Lâm Thế Toàn đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nghe thấy nàng gọi, lơ đãng quay đầu, lại thấy Lâm Cẩn Dung giơ cao chén trà, không khỏi kinh dị hỏi: “Muội làm cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn, tình chân ý thiết nói: “Tam ca, những năm gần đây may mà có huynh, ta mới có thể có ngày hôm nay. Tiểu muội ta lấy trà thay rượu, tán gẫu biểu tâm ý.” Bản thân kiếm tiền lại phải tránh sau lưng, không cần để ý người bên ngoài, chẳng sợ ngay cả bị người bên ngoài tính kế, cũng tốt hơn so với chính mình đi tính kế người bên ngoài, hỏi người bên ngoài đòi tiền. Hết thảy đều do Lâm Thế Toàn làm, nhiều năm qua hắn một mực yên lặng đứng ở phía sau nàng, vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, càng giống như một tòa núi cao làm chỗ dựa, khiến nàng cảm thấy kiên định. Nàng thành công nhờ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn thành công cũng nhờ nàng.
Lâm Thế Toàn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nhìn thấy Lâm Cẩn Dung trong mắt lóe lệ quang, liền trầm mặc, nghiêm túc thi lễ với Lâm Cẩn Dung, hai tay tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Lập tức rót một chén trà khác, hai tay đưa cho Lâm Cẩn Dung, cũng nói: “Không có muội vốn không có ta cùng Lưu Nhi ngày hôm nay, ca ca kính muội muội một chén, chúng ta vĩnh viễn đều là thân huynh muội, hảo huynh muội.”
Lâm Cẩn Dung hai tròng mắt rưng rưng, uống một hơi cạn sạch. Huynh muội hai người nhìn nhau cười, một lần nữa ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Tam ca, Lưu Nhi đã lớn, nữ hài tử dưỡng ở khuê phòng cố nhiên tốt, nhưng không thể không có kiến thức, nếu không sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng, lần này Tam ca đưa bọn họ đến Giang Nam, thì mang theo nàng đi đi. Để nàng cùng những người tiếp xúc nhiều một chút, đối với tương lai của nàng sẽ có lợi.”
Lâm Thế Toàn suy nghĩ một lát, nói: “Muội nói không sai. Nàng từ nhỏ đã mất thân mẫu, hàng năm ở trong nhà thân thích, tuy Tam thẩm nương đối với nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng chung quy không phải thân mẫu, sẽ bị câu thúc. Ta chính là sợ nàng mất đi cá tính, không phải khúm núm thì là kiêu căng không biết đúng mực, xuất môn để mở rộng tầm mắt cũng rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tín châu bên kia cũng nên mang nàng tới xem, Lệ Chi vừa sinh đẻ, ta có mấy thứ muốn đưa cho nàng, Tam ca không ngại đến Tín châu một chút chứ, thay ta thăm nàng, lại để ý sản nghiệp, ở lại nơi đó đến mùa xuân sang năm rồi trở về cũng không muộn.” Dừng một chút, thay đổi ngữ khí vui vẻ nói: “Thay ta tìm một tẩu tử nha, huynh luôn tránh né việc này.”
Lâm Thế Toàn phiền não xoa xoa trán: “Ta kỳ thật cũng không muốn tha hương. Ta xem như lớn lên ở đây, thân thích bằng hữu đều ở đây. Tiếc rằng không phải việc nào cũng như ý.”
“Nghĩ thoáng ra. Sẽ tốt lên thôi.” Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn là chỉ cái gì, trước đó vài ngày, Lâm Thế Toàn nghĩ tới việc Lục gia xử lý Lục Luân, để phụ huynh hắn cáo trạng hắn ngỗ nghịch, đuổi hắn ra khỏi gia phả, kết quả lại không xong, hai tẩu tử của hắn còn đến trước cửa hàng và đại môn Lâm gia khóc lóc, nói là hắn phát tài, không muốn nhận thân nhân nữa. Chuyện này khiến Lưu Nhi khóc mấy ngày, suốt ngày nhốt tại trong phòng, ngay cả cửa cũng không chịu bước ra, chỉ sợ những người khác trong Lâm gia chê cười.
Lâm Thế Toàn không khỏi cười khổ: “Chỉ có thể nghĩ như thế.” Giương mắt nhìn xem sắc trời không còn sớm, nhân tiện nói: “Cũng muộn rồi, đi, ta đưa muội trở về.”
Lâm Cẩn Dung về nhà, rửa mặt chải đầu, chỉ thấy Phương Trúc dựa vào lại đây: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm…… Hôm nay người ra cửa, Tam phu nhân sai người gọi nô tỳ qua, hỏi trước nô tỳ, thiếu phu nhân có tiếp tục thuê nhà hay không, trà tứ mùa xuân sang năm sẽ không làm nữa sao? Nô tỳ cũng không giấu giếm nàng, nói là đúng. Nàng cũng không nói thêm gì, liền hỏi Nhị gia chuẩn bị khi nào thì đến Thái Minh phủ. Nô tỳ xem ý tứ của Tam phu nhân, dường như muốn tiếp nhận trà tứ của người.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Kỳ quái, tại sao nàng đột nhiên hỏi đến trà tứ này?” Từ lúc nhập thu tới nay, căn bệnh của Lục Kiến Lập chuyển thành ho lao, Đồ thị bị ép buộc sức cùng lực kiệt, ngày thường cũng không có tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, nếu biết trà tứ nàng không làm nữa, còn đặc biệt cảm thấy hứng thú, hơn phân nửa là có người nhắc nhở.
Phương Trúc thở dài: “Cũng không phải sao? Nô tỳ sau khi trở về đã sai người đi hỏi, mấy ngày gần đây đều có ai thân cận với Tam phu nhân hay không, hỏi tới hỏi lui, chỉ có Đại thiếu phu nhân ngày hôm trước từng cầm một hộp thuốc tới thăm Tam lão gia.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Chính là nàng, không cần phải xen vào. Nàng muốn làm thì để nàng làm đi.” Sang năm nhất định sẽ loạn lạc, nàng cũng không muốn chuyển cái hố cho ai, vốn tính toán trà cụ các thứ sẽ không công ném đi, ai ngờ Lã thị lại tự mình tìm tới cửa.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, chính Lục Giam quản việc vặt bên ngoài đã trở lại, Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước tiếp nhận áo khoác, an bài hắn rửa tay đổi quần áo ở nhà: “Đều tốt chứ?” Được câu trả lời khẳng định, liền đem việc Đồ thị hôm nay tìm Phương Trúc đến hỏi kể lại cho hắn nghe, cũng không nói rõ chuyển trà tứ cho Đồ thị quản hay không, chỉ nói: “Tam thúc phụ bị bệnh cũng không thấy chuyển biến tốt, Tam thẩm nương không biết nghĩ như thế nào, còn có tinh lực gì mà quản lý trà tứ chứ?”
Lục Giam quả nhiên thập phần mất hứng: “Lục đệ lập tức sẽ khảo thí, ta vội vàng chạy đến Thái Minh phủ coi chừng hắn, nàng còn có tâm tư làm sao? Đừng để ý đến nàng ta!”
Lâm Cẩn Dung vội thuận theo lời hắn: “Có lẽ là những người khác muốn làm cũng không chừng. Tam thẩm nương từ trước đến nay luôn thành thật, bị người ta khuyên nhất định sẽ động tâm.” Lại thấp giọng kể lại chuyện Lã thị: “Ta không xác định, nhưng nghĩ đến có lẽ chính là ý tứ như vậy.”
Lục Giam rõ ràng lưu loát nói: “Buổi tối ta đi qua. Không thể để nàng ta dính vào. Nàng ta biết kinh doanh gì chứ!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đảo mắt liền vào thu.
Nghị sự việc xây dựng nghĩa trang mỗi tháng một lần đã xong, Lâm Cẩn Dung tiễn bước mọi người tới đàm luận, hướng về một góc nhã thất của trà tứ. Lâm Thế Toàn đã ở bên trong, thấy nàng tiến vào, đứng dậy dâng một chén trà nóng, cười nói: “Các muội non nửa năm qua giúp không ít người đúng không?”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn nhắc tới điều này, không khỏi có thêm vài phần ý cười: “Hoàn hảo. Tuy đều mang theo chút tư tâm, thấy nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, giúp đa số là tộc nhân của các nhà, nhưng cũng có ích. Không giống từ trước, cho dù là tộc nhân cũng không thể giúp đỡ, lại càng không muốn nói tới người không nơi nương tựa.”
Lâm Thế Toàn thấy nàng cao hứng, nhịn không được nói: “Nhưng dùng như vậy, tiền cũng thất thoát rất nhanh. Lại càng không nói tới muội còn muốn thay khách tha hương bị chết ở Bình châu nhặt xác chôn cất, nói vậy đa số mọi người không vui đúng không?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Trừ bỏ Chư sư mẫu ra, đều không vui. Bất quá ta bỏ ra tiền nhiều nhất, các nàng cũng không có gì để nói. Một năm có thể có bao nhiêu người chết tha hương chứ? Cũng chỉ làm đơn giản, nay dân gian lưu hành hoả táng, làm một chuyện thôi, cũng là công đức vô lượng.” năm ấy, không biết thi thể của nàng là bị tôm cá ăn sạch, hay là may mắn gặp được người hảo tâm chôn cất tạm nơi hoang dã?
Lâm Thế Toàn thấy nàng cảm xúc đột nhiên thấp xuống, mặc dù không rõ nguyên nhân vẫn thông minh chuyển đề tài: “Mai Bảo Thanh bên kia đã có kết quả, hắn lần này có thể nói là nguyên khí đại thương. Người bày đặt âm mưu là cấp trên của hắn, thân muội tử hắn nuốt vàng tự sát, hắn may mắn đào thoát, gia tài cũng thất thoát rất nhiều, muốn Đông Sơn tái khởi, sợ là rất khó. Tối thiểu trong thời gian ngắn, hắn không có năng lực, cũng không dám lại ép buộc.”
Nói cách khác, Lục gia đừng nghĩ tới việc tìm về gia tài. Lúc trước Vinh Thất viết thư cho Lục Giam đã kể lại, cũng nhắn tới tin tức tương đương, Mai Bảo Thanh dữ nhiều lành ít. Lại có kinh nghiệm ở kiếp trước, cho nên Lâm Cẩn Dung đã dự kiến nên cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nữ nhi Huệ nương của hắn thế nào rồi?”
Lâm Thế Toàn nói: “Nghe nói trước khi xảy ra sự việc, sợ liên lụy nữ nhi, vội vàng gả cho một hộ ở Giang Nam.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi kinh hô: “Hài tử kia còn nhỏ như vậy.” Mặc dù đến bây giờ dĩ nhiên đã qua hai năm, Mai Huệ Nương cũng bất quá mới chỉ 12, 13 tuổi.
Lâm Thế Toàn cười nói: “Bất quá là đi trước lễ mà thôi. Khi đó chỉ cần có thể để nàng không bị liên lụy cũng đã vô cùng tốt, dưới tình thế cấp bách không thể vẹn toàn mọi đường.”
Đi trước lễ, tạm hoãn viên phòng, như vậy việc hôn nhân kỳ thật cũng không phải là hiếm thấy. Lâm Cẩn Dung hiểu được, lại hỏi: “Phu gia thế nào? Tiểu cô nương kia và ta cũng coi như là có chút tình cảm. Nên chuẩn bị một phần hạ lễ.”
Lâm Thế Toàn nói: “Mai Bảo Thanh cho nàng rất nhiều đồ cưới và hạ nhân đắc lực, phu gia cũng là bằng hữu kết giao nhiều năm, ngay cả không được như ý cũng không phải bận tâm quá mức. Huống chi nay Mai Bảo Thanh dĩ nhiên đã đào thoát, có năng lực tự bảo vệ mình, lại càng không cần muội thay nàng lo lắng.”
Lâm Cẩn Dung thổn thức một hồi, đem chuyện tính toán hồi lâu nói ra: “Ta muốn Tam ca làm một việc.”
Lâm Thế Toàn cười nói: “Muội nói đi.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cữu phụ bọn họ qua mấy ngày nữa sẽ đến chỗ của Đại biểu ca, Thất đệ cũng muốn cùng bọn họ đi học hỏi, Đại biểu ca bận việc không thể tới tiếp đón. Nghe nói nay giang phỉ hung hãn, thường xuyên đả thương người, ta thực lo lắng.” Đang nói đến đó Lâm Thế Toàn liền hào sảng đáp: “Ta đưa bọn họ đi là được rồi. Có khó khăn gì đâu!”
Lâm Cẩn Dung cảm kích không thôi, cười nói: “Thật là làm phiền Tam ca. Nhưng ta còn muốn mời Tam ca giúp ta mua một chiếc thuyền ở bến tàu Võ Nghĩa, thuyền phải tốt, chắc chắn, người chèo thuyền phải đáng tin cậy, có khả năng.”
Lâm Thế Toàn ngạc nhiên hỏi: “Muội mua thuyền làm cái gì?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Cho người trong nhà dùng. Đã sớm muốn mua một con thuyền rồi. Người bên ngoài thích bộ đồ mới châu báu, ta chỉ muốn một con thuyền của riêng mình thôi.”
Lâm Thế Toàn liền trêu chọc nói: “Năm ấy muội và Nhị lang lên kinh, nhìn thấy thuyền lớn của Mai Bảo Thanh nên bị kích thích đúng không? Nên giấu giếm tiền tài, đừng học hắn.”
Lâm Cẩn Dung che miệng cười: “Cho nên con thuyền này không cần phô trương, cũng không cần to lớn, đơn giản chỉ cần sạch sẽ thanh tịnh mà thôi. Cũng không nên để nhiều người biết.”
Lâm Thế Toàn trầm mặc đánh giá Lâm Cẩn Dung, trên người nàng hình như có rất nhiều bí mật, hắn không biết nàng ở trước mặt Lục Giam là bộ dạng gì, nhưng tối thiểu ở trước mặt hắn còn có chút không giống người thường. Thôi, nàng đã tin hắn, hắn sẽ không hỏi nhiều, Lâm Thế Toàn đứng dậy nói: “Đi, ta thay muội làm. Năm nay khí hậu rất tốt, xem như một mùa thu hoạch, nghịch tặc có lẽ sẽ lâu cũng không xuất hiện, muội có thể không cần lo lắng.”
Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên mới trở tay không kịp. Lâm Cẩn Dung trầm mặc rót ra chén trà, đứng dậy, hai tay bưng chén trà hướng Lâm Thế Toàn cúi chào thật sâu: “Tam ca.”
“Rời đi nơi này một thời gian. Thực luyến tiếc.” Lâm Thế Toàn đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, nghe thấy nàng gọi, lơ đãng quay đầu, lại thấy Lâm Cẩn Dung giơ cao chén trà, không khỏi kinh dị hỏi: “Muội làm cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn hắn, tình chân ý thiết nói: “Tam ca, những năm gần đây may mà có huynh, ta mới có thể có ngày hôm nay. Tiểu muội ta lấy trà thay rượu, tán gẫu biểu tâm ý.” Bản thân kiếm tiền lại phải tránh sau lưng, không cần để ý người bên ngoài, chẳng sợ ngay cả bị người bên ngoài tính kế, cũng tốt hơn so với chính mình đi tính kế người bên ngoài, hỏi người bên ngoài đòi tiền. Hết thảy đều do Lâm Thế Toàn làm, nhiều năm qua hắn một mực yên lặng đứng ở phía sau nàng, vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, càng giống như một tòa núi cao làm chỗ dựa, khiến nàng cảm thấy kiên định. Nàng thành công nhờ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn thành công cũng nhờ nàng.
Lâm Thế Toàn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng nhìn thấy Lâm Cẩn Dung trong mắt lóe lệ quang, liền trầm mặc, nghiêm túc thi lễ với Lâm Cẩn Dung, hai tay tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch. Lập tức rót một chén trà khác, hai tay đưa cho Lâm Cẩn Dung, cũng nói: “Không có muội vốn không có ta cùng Lưu Nhi ngày hôm nay, ca ca kính muội muội một chén, chúng ta vĩnh viễn đều là thân huynh muội, hảo huynh muội.”
Lâm Cẩn Dung hai tròng mắt rưng rưng, uống một hơi cạn sạch. Huynh muội hai người nhìn nhau cười, một lần nữa ngồi xuống, Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Tam ca, Lưu Nhi đã lớn, nữ hài tử dưỡng ở khuê phòng cố nhiên tốt, nhưng không thể không có kiến thức, nếu không sẽ giống như ếch ngồi đáy giếng, lần này Tam ca đưa bọn họ đến Giang Nam, thì mang theo nàng đi đi. Để nàng cùng những người tiếp xúc nhiều một chút, đối với tương lai của nàng sẽ có lợi.”
Lâm Thế Toàn suy nghĩ một lát, nói: “Muội nói không sai. Nàng từ nhỏ đã mất thân mẫu, hàng năm ở trong nhà thân thích, tuy Tam thẩm nương đối với nàng như nữ nhi ruột thịt, nhưng chung quy không phải thân mẫu, sẽ bị câu thúc. Ta chính là sợ nàng mất đi cá tính, không phải khúm núm thì là kiêu căng không biết đúng mực, xuất môn để mở rộng tầm mắt cũng rất tốt.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tín châu bên kia cũng nên mang nàng tới xem, Lệ Chi vừa sinh đẻ, ta có mấy thứ muốn đưa cho nàng, Tam ca không ngại đến Tín châu một chút chứ, thay ta thăm nàng, lại để ý sản nghiệp, ở lại nơi đó đến mùa xuân sang năm rồi trở về cũng không muộn.” Dừng một chút, thay đổi ngữ khí vui vẻ nói: “Thay ta tìm một tẩu tử nha, huynh luôn tránh né việc này.”
Lâm Thế Toàn phiền não xoa xoa trán: “Ta kỳ thật cũng không muốn tha hương. Ta xem như lớn lên ở đây, thân thích bằng hữu đều ở đây. Tiếc rằng không phải việc nào cũng như ý.”
“Nghĩ thoáng ra. Sẽ tốt lên thôi.” Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn là chỉ cái gì, trước đó vài ngày, Lâm Thế Toàn nghĩ tới việc Lục gia xử lý Lục Luân, để phụ huynh hắn cáo trạng hắn ngỗ nghịch, đuổi hắn ra khỏi gia phả, kết quả lại không xong, hai tẩu tử của hắn còn đến trước cửa hàng và đại môn Lâm gia khóc lóc, nói là hắn phát tài, không muốn nhận thân nhân nữa. Chuyện này khiến Lưu Nhi khóc mấy ngày, suốt ngày nhốt tại trong phòng, ngay cả cửa cũng không chịu bước ra, chỉ sợ những người khác trong Lâm gia chê cười.
Lâm Thế Toàn không khỏi cười khổ: “Chỉ có thể nghĩ như thế.” Giương mắt nhìn xem sắc trời không còn sớm, nhân tiện nói: “Cũng muộn rồi, đi, ta đưa muội trở về.”
Lâm Cẩn Dung về nhà, rửa mặt chải đầu, chỉ thấy Phương Trúc dựa vào lại đây: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm…… Hôm nay người ra cửa, Tam phu nhân sai người gọi nô tỳ qua, hỏi trước nô tỳ, thiếu phu nhân có tiếp tục thuê nhà hay không, trà tứ mùa xuân sang năm sẽ không làm nữa sao? Nô tỳ cũng không giấu giếm nàng, nói là đúng. Nàng cũng không nói thêm gì, liền hỏi Nhị gia chuẩn bị khi nào thì đến Thái Minh phủ. Nô tỳ xem ý tứ của Tam phu nhân, dường như muốn tiếp nhận trà tứ của người.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày nói: “Kỳ quái, tại sao nàng đột nhiên hỏi đến trà tứ này?” Từ lúc nhập thu tới nay, căn bệnh của Lục Kiến Lập chuyển thành ho lao, Đồ thị bị ép buộc sức cùng lực kiệt, ngày thường cũng không có tinh lực quan tâm chuyện bên ngoài, nếu biết trà tứ nàng không làm nữa, còn đặc biệt cảm thấy hứng thú, hơn phân nửa là có người nhắc nhở.
Phương Trúc thở dài: “Cũng không phải sao? Nô tỳ sau khi trở về đã sai người đi hỏi, mấy ngày gần đây đều có ai thân cận với Tam phu nhân hay không, hỏi tới hỏi lui, chỉ có Đại thiếu phu nhân ngày hôm trước từng cầm một hộp thuốc tới thăm Tam lão gia.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Chính là nàng, không cần phải xen vào. Nàng muốn làm thì để nàng làm đi.” Sang năm nhất định sẽ loạn lạc, nàng cũng không muốn chuyển cái hố cho ai, vốn tính toán trà cụ các thứ sẽ không công ném đi, ai ngờ Lã thị lại tự mình tìm tới cửa.
Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, chính Lục Giam quản việc vặt bên ngoài đã trở lại, Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước tiếp nhận áo khoác, an bài hắn rửa tay đổi quần áo ở nhà: “Đều tốt chứ?” Được câu trả lời khẳng định, liền đem việc Đồ thị hôm nay tìm Phương Trúc đến hỏi kể lại cho hắn nghe, cũng không nói rõ chuyển trà tứ cho Đồ thị quản hay không, chỉ nói: “Tam thúc phụ bị bệnh cũng không thấy chuyển biến tốt, Tam thẩm nương không biết nghĩ như thế nào, còn có tinh lực gì mà quản lý trà tứ chứ?”
Lục Giam quả nhiên thập phần mất hứng: “Lục đệ lập tức sẽ khảo thí, ta vội vàng chạy đến Thái Minh phủ coi chừng hắn, nàng còn có tâm tư làm sao? Đừng để ý đến nàng ta!”
Lâm Cẩn Dung vội thuận theo lời hắn: “Có lẽ là những người khác muốn làm cũng không chừng. Tam thẩm nương từ trước đến nay luôn thành thật, bị người ta khuyên nhất định sẽ động tâm.” Lại thấp giọng kể lại chuyện Lã thị: “Ta không xác định, nhưng nghĩ đến có lẽ chính là ý tứ như vậy.”
Lục Giam rõ ràng lưu loát nói: “Buổi tối ta đi qua. Không thể để nàng ta dính vào. Nàng ta biết kinh doanh gì chứ!”