Trong phòng Đào thị, Hoàng di nương đang ở trước mặt Đào thị tỏ vẻ quy củ.
Hai tay nàng đang cầm một mâm hoa sơn chi cùng hoa hồng tiên diễm tươi đẹp, vô cùng nịnh nọt dâng lên để Đào thị chọn lựa: “Phu nhân người nhìn mấy đóa hoa này, phu nhân, người chọn đóa hồng kiều diễm, hay là đóa sơn chi thanh tú. Nha, phu nhân, ở nông thôn khí hậu thật tốt, người cần gì phải dùng thêm phấn son a?”
Đào thị cũng không để ý nhiều, vui vẻ hưởng thụ vẻ nịnh nọt lấy lòng của Hoàng di nương. Lão thái thái áp chế nàng, nàng liền áp chế Hoàng di nương. Ai bảo Lâm Diệc Chi sắp đính hôn đây? Quyền sinh quyền sát nằm trong tay nàng, nên tận tình báo thù a, cho dù là thù riêng, cũng phải nhân cơ hội này áp chế đóa hoa cúc trắng nhỏ đáng thương một chút! Để đóa hoa cúc này cũng được nếm thử tư vị ban đêm ngủ không an ổn, lo lắng đề phòng đi.
Lâm Cẩn Âm ở một bên nghiêng đầu, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, cầm bàn tính dạy Lâm Thận Chi học số học, Lâm Thận Chi cúi lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mượt mà tràn đầy vẻ nghiêm túc, nửa điểm không bị ảnh hưởng.
Thật tốt. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy liền nở nụ cười, chạy tới thay đổi bàn tính nho nhỏ của Lâm Thận Chi khó xử hắn một phen, thấy Lâm Thận Chi gấp đến độ vò đầu bứt tai, không hiểu sao lại thấy tâm tình thật vui vẻ. Sau đó nàng giúp hắn, nhìn Cung ma ma đang ở một bên bận rộn: “Ma ma mấy ngày nay việc chắc hẳn rất bận?”
Cung ma ma cùng nàng ở thôn trang tiếp xúc gần gũi hơn nửa năm, so với từ trước thân cận hơn nhiều, cũng không còn cho rằng nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa, liền thật tình cùng nàng lải nhải:“Vâng, nói đến, ta đang thiếu người. Xuân Nha phải chỉnh lý trang sức quần áo sách vở của phu nhân, Hạ Diệp phải hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi, tiểu nha đầu ma ma bên dưới lại rất thô kệch, nhiều việc rất bận a……”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nếu không, ta cho ma ma mượn một người hai ngày? Mẹ dùng dùng thử xem có ưng hay không?”
Cung ma ma chỉ cho rằng nàng đang nói giỡn: “Tốt lắm, có điều tiểu thư sau đó đừng khóc lóc với phu nhân, nói không có người hầu hạ là được.” Hồi trước, thời điểm Đào thị vừa gả vào Lâm gia, hầu hạ bên cạnh các Lâm gia tiểu thư là một quản sự ma ma, bốn nha hoàn bên người, vài tiểu nha hoàn và thô sử ma ma. Nhưng hiện nay, các Lâm gia tiểu thư lại chỉ có một quản sự ma ma, hai nha hoàn bên người, một ma ma thô sử và một tiểu nha hoàn, không đến mức gọi là trứng chọi đá, nhưng nhiều khi cũng không đủ dùng, sao có thể cho mượn?
Lâm Cẩn Dung nửa đùa nửa thật nói: “Ma ma không ngại cũng đổi người với ta, tuổi nhỏ một chút, tinh linh bổn phận một chút, cũng tiện dùng lâu dài.” Miễn không phải là người đã hình thành tính cách khó gọt giũa là được rồi.
Cung ma ma là người thế nào, lập tức chợt nghe ra điều khác thường, xem xét liếc mắt Xuân Nha một cái đang thấp giọng nói chuyện Quế ma ma, nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư đây là?”
“Ta thấy, tương lai hai mẫu tử đều ở trong phòng ta quản sự không tiện lắm, còn không bằng để Quế Viên học chút việc, tương lai sẽ hữu dụng.” Lâm Cẩn Dung thần sắc trầm ổn, nửa điểm không nhận ra manh mối: “Ma ma khó xử sao?”
“Không khó xử, không khó xử. Lão nô ngày mai sẽ đi chọn người, tiểu thư có muốn tự mình tuyển lựa không?” Cung ma ma bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt vừa thêm một tầng ý tứ, lại mang theo ý mừng, Tứ tiểu thư còn nhỏ đã vì tương lai mà quyết định như vậy. Tương lai một ma ma quản sự ở bên trong trạch, một người quản sự bên ngoài trạch, rất thích hợp.
“Ta tin tưởng ánh mắt của ma ma, Lệ Chi cũng nói vậy. Nghe nói năm đó Quế ma ma cũng là ngươi đề nghị phu nhân lưu lại.” Lời này của Lâm Cẩn Dung khiến Cung ma ma trong lòng ngọt lịm, lập tức nhanh chóng sử dụng tâm nhãn lựa chọn người thích hợp.
Bên kia Đào thị cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, rốt cục đã áp chế xong Hoàng di nương, chọn lựa trâm cài hoa sơn chi, lại bảo hai nữ nhi đi qua, đưa cho hai người trâm cài hai đóa hoa hồng phấn nộn, rồi mới vừa lòng nắm tay Lâm Thận Chi, đứng dậy cùng nhau đến An Nhạc đường.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi, nhớ chết a! Nha, tỷ cao hơn ta nhiều vậy, ở nông thôn khí hậu thật tốt. Nghe nói quản gia ở thôn trang nhà tỷ có một thân trù nghệ, có phải vậy không? Khi nào thì tỷ cũng mời ta đến nếm thử đi.” Lâm Cẩn Dung còn chưa bước vào An Nhạc đường, Lâm Ngũ đã như cánh bướm bay tới, một phen kéo lấy cánh tay nàng, cười nở rộ như đóa hoa, lại là cùng nàng so chiều cao, rồi nói giỡn, từ đầu tới cuối đều lộ ra sự thân thiết.
Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi. Qua năm mới khi Lâm Ngũ được ra ngoài ăn bữa cơm đoàn viên, còn tại trên bàn cơm dùng ánh mắt như dao nhỏ liếc nàng, lúc này tại sao lại gần gũi như thế? Chẳng lẽ Lâm Ngũ còn không biết mình chọn kiện vải giống nàng sao? Không bình thường a.
Lâm Ngũ thấy nàng không nói lời nào, đôi mắt đỏ lên, ủy khuất chu miệng: “Tứ tỷ tỷ, tỷ còn ghi hận với ta sao? Ta sai rồi, đã sớm biết lỗi. Nếu tỷ không tin, trước mặt mọi người ta sẽ bưng trà nhận lỗi với tỷ.”
Đang lúc này, cặp song sinh cũng đi tới, Lâm Lục giơ cây quạt che khuất miệng, cười nói: “Ngũ tỷ tỷ kiềm chế chút đi, đừng dọa Tứ tỷ sợ. Tứ tỷ không muốn đùa giống như tỷ đâu.”
Lâm Thất cười lạnh: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”(Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp)
Lâm Ngũ trong mắt hiện lên ý lạnh, liều mạng nhịn xuống, không để ý tới cặp song sinh, đáng thương hề hề nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không? Tỷ là tỷ tỷ, cho tới bây giờ đều rộng lượng, sẽ không cùng ta so đo đúng không?”
Lâm Thất làm biểu tình ghê tởm muốn ói, Lâm Lục dùng cây quạt che nửa mặt, trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung.
Mới vào cửa, muốn nàng đứng cùng chiến tuyến sao? Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng Lâm Ngũ, thản nhiên cười: “Đều là tỷ muội một nhà, khách khí cái gì.” Lập tức quay đầu nhìn Lâm Lục cùng Lâm Thất: “Hai vị muội muội đã lâu không gặp, có khỏe không?” Cũng không chờ ba người trả lời, thản nhiên nâng bước hướng về phía trước: “Ta ghi nhận tâm ý của các tẩu tử và ba vị muội muội, đợi đến khi thu dọn xong xuôi, sẽ đưa quà đến chỗ các muội. Ở nông thôn, không có vật gì quý giá, cũng đừng ghét bỏ.”
Thái độ công bằng này thực hợp ý của Lâm Lục, nàng khinh miệt nhìn Lâm Ngũ liếc mắt một cái, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, cô cô cùng Vân biểu muội cũng tới.”
Lâm Cẩn Dung cước bộ hơi hơi ngừng lại một chút, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Lâm Lục cười cho xong việc. Nàng sớm nên dự đoán được, Lâm lão thái thái lúc trước nếu thay Lâm Ngọc Trân nói lời hay, như vậy muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà, tất nhiên là sẽ rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Lục thấy nàng bình tĩnh thong dong, cũng không đem việc này để ở trong lòng, ngược lại có chút kinh ngạc. Lâm Thất nhỏ giọng nói: “Sao ta thấy nàng không giống với lúc trước? Bộ dáng ngu đần âm thầm chịu đựng tức giận cùng nao núng không thấy đâu nữa.”
Sĩ đừng ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa (sự khác biệt trong một thời gian ngắn), Lâm Lục lắc lắc cây quạt, nhìn lướt qua Lâm Ngũ đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã sai lầm rồi.”
Thời điểm tin tức của Lục Giam vụng trộm ở lại thôn trang hồi môn của Đào thị vừa truyền đến, mọi người đều nghĩ rằng mẫu tử Đào thị dụng tâm kín đáo, đồng thời khó tránh khỏi khinh thường thủ đoạn này. Từ miệng Lục Vân, các nàng biết Lâm Ngọc Trân đã rất giận dữ, các nàng đều chờ để chế giễu, ai ngờ Lâm Cẩn Dung rất quyết tuyệt, không lưu lại dùng cơm, liền đem ma ma đắc lực nhất của Lâm Ngọc Trân đuổi đi, kể cả Lục Giam. Nhìn bộ dạng hiện tại này của nàng, không trốn tránh, không lùi bước, nếu thật sự muốn gả vào Lục gia, sao có thể biểu lộ như vậy? Trừ phi nàng dại dột giống như Đào thị không thể cứu chữa.
Tỷ muội hai người tâm ý tương thông, Lâm Thất lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Lục, thấp giọng nói: “Nương đã nói qua, lòng người khó dò, thế sự khó lường, vẫn là cẩn thận một chút. Nhị biểu ca vì sao không ở nhà của Chư tiên sinh, cố tình mạo hiểm chọc cô cô tức giận mà chạy tới đó ở lâu như vậy? Chuyện này cần phải tìm hiểu rõ ràng.”
Lâm Lục nhẹ nhàng sờ hai má nàng, khẽ cười nói: “Rốt cục đã có chút đầu óc rồi.”
Chu thị thập phần nhiệt tình đối với Đào thị hỏi han ân cần, lại đặc biệt hỏi thăm Lâm Cẩn Dung mấy nha hoàn ở phòng thêu thùa có tới hay không. Lâm Cẩn Dung nghiêm túc cảm tạ Chu thị: “Đại bá mẫu lo lắng, vải may ta rất thích, vừa vặn ta cao lên, cần phải may quần áo mới.”
La thị mới ăn đau khổ, so với ngày xưa im lặng hơn nhiều, trừ bỏ bưng trà rót nước cho Lâm lão thái thái ra, cũng không phát biểu ý kiến gì, Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên thấy nàng đưa mắt đánh giá mình một lần.
Thẳng đến khi mẫu tử Lâm Ngọc Trân tiến vào, La thị mới trở nên hoạt bát, nhiệt tình tác hợp sự hòa hảo giữa Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, vội rót chén trà: “Không thể không giải quyết hiểu lầm này, chén trà này uống xong coi như quên đi!”
Lâm Cẩn Dung không khỏi lại lắp bắp kinh hãi. Tính tình như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, ai cũng không phục ai, ai có thể khuyên nhủ được, bỏ qua chính là tự bản thân chịu nén tức giận. La thị đây là muốn làm gì? Có phải lại muốn mượn cơ hội này giở trò gì không? Khóe mắt của nàng nhẹ nhàng đảo qua những người khác, nhưng thấy Lâm lão thái thái mỉm cười nhìn, Chu thị vẻ mặt không cho là đúng, Lâm Cẩn Âm thì cũng nghi hoặc giống như mình.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân vẫn kiêu căng trước sau như một, trà tuy tiếp nhận, nhưng chỉ nhếch khóe môi không nói lời nào. Muốn nàng cùng Đào thị cúi đầu, đó là không có khả năng. Nàng đến đây là vì nể mặt Lâm lão thái thái, bằng không, nàng vừa thấy mẫu tử Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung là trong lòng phát hỏa. Nàng có trượng phu có chức vị, nhi tử nữ nhi thành đạt, Đào thị thì có gì chứ?
La thị liền nhỏ giọng khuyên nhủ Đào thị: “Tam đệ muội, nể mặt Nhị tẩu, lão thái thái cũng hy vọng các muội có thể hòa hảo, huống hồ nói đến, đối với hài tử cũng có lợi, muội hủ động trước, người ta sẽ nói ngươi rộng lượng……” Ý tứ là muốn Đào thị chủ động cùng Lâm Ngọc Trân giảng hòa, khiến Lâm lão thái thái vui vẻ.
Đào thị cố gắng nhấp một ngụm trà, liên thanh khen ngợi trà này ngon, rồi liếc mắt nhìn La thị. Không phải lỗi của nàng, dựa vào cái gì muốn nàng cúi đầu trước Lâm Ngọc Trân? La thị cũng thật đáng chê cười, bản thân muốn Lâm lão thái thái vui vẻ, cần gì phải lấy người khác ra lợi dụng?
Trong giây lát, không khí gượng gạo đến cực điểm.
Lâm lão thái thái sắc mặt khó coi, Chu thị hơi hơi cười lạnh, thân thiết hỏi Lâm Thận Chi muốn ăn cái gì. Lại hướng trưởng tử, trưởng tức Hề thị ra hiệu, Hề thị mang nhi tử béo trắng trong lòng tới trước mặt Lâm lão thái thái, cười bảo nó gọi lão tổ tông. Vì thế không khí liền dịu đi rất nhiều.
Bên này La thị thấy hai người không để ý tới mình, cũng không hoảng hốt, ngược lại hướng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân cười nói: “Hai tiểu thư này, còn không khuyên nhủ mẫu thân của mình?”
Lục Vân lập tức đứng dậy, ngọt ngào cười, nhưng cũng không khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân, mà đi về phía Đào thị, đoan đoan chính chính hướng Đào thị hành lễ: “Tam cữu mẫu, đều là lỗi của ta, thỉnh người đừng so đo với ta.”
Đào thị kinh ngạc nhìn Lục Vân, không thể không miễn cưỡng nở nụ cười: “Hài tử này, ngươi thì có lỗi gì?”
Trong phòng Đào thị, Hoàng di nương đang ở trước mặt Đào thị tỏ vẻ quy củ.
Hai tay nàng đang cầm một mâm hoa sơn chi cùng hoa hồng tiên diễm tươi đẹp, vô cùng nịnh nọt dâng lên để Đào thị chọn lựa: “Phu nhân người nhìn mấy đóa hoa này, phu nhân, người chọn đóa hồng kiều diễm, hay là đóa sơn chi thanh tú. Nha, phu nhân, ở nông thôn khí hậu thật tốt, người cần gì phải dùng thêm phấn son a?”
Đào thị cũng không để ý nhiều, vui vẻ hưởng thụ vẻ nịnh nọt lấy lòng của Hoàng di nương. Lão thái thái áp chế nàng, nàng liền áp chế Hoàng di nương. Ai bảo Lâm Diệc Chi sắp đính hôn đây? Quyền sinh quyền sát nằm trong tay nàng, nên tận tình báo thù a, cho dù là thù riêng, cũng phải nhân cơ hội này áp chế đóa hoa cúc trắng nhỏ đáng thương một chút! Để đóa hoa cúc này cũng được nếm thử tư vị ban đêm ngủ không an ổn, lo lắng đề phòng đi.
Lâm Cẩn Âm ở một bên nghiêng đầu, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, cầm bàn tính dạy Lâm Thận Chi học số học, Lâm Thận Chi cúi lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mượt mà tràn đầy vẻ nghiêm túc, nửa điểm không bị ảnh hưởng.
Thật tốt. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy liền nở nụ cười, chạy tới thay đổi bàn tính nho nhỏ của Lâm Thận Chi khó xử hắn một phen, thấy Lâm Thận Chi gấp đến độ vò đầu bứt tai, không hiểu sao lại thấy tâm tình thật vui vẻ. Sau đó nàng giúp hắn, nhìn Cung ma ma đang ở một bên bận rộn: “Ma ma mấy ngày nay việc chắc hẳn rất bận?”
Cung ma ma cùng nàng ở thôn trang tiếp xúc gần gũi hơn nửa năm, so với từ trước thân cận hơn nhiều, cũng không còn cho rằng nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa, liền thật tình cùng nàng lải nhải:“Vâng, nói đến, ta đang thiếu người. Xuân Nha phải chỉnh lý trang sức quần áo sách vở của phu nhân, Hạ Diệp phải hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi, tiểu nha đầu ma ma bên dưới lại rất thô kệch, nhiều việc rất bận a……”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nếu không, ta cho ma ma mượn một người hai ngày? Mẹ dùng dùng thử xem có ưng hay không?”
Cung ma ma chỉ cho rằng nàng đang nói giỡn: “Tốt lắm, có điều tiểu thư sau đó đừng khóc lóc với phu nhân, nói không có người hầu hạ là được.” Hồi trước, thời điểm Đào thị vừa gả vào Lâm gia, hầu hạ bên cạnh các Lâm gia tiểu thư là một quản sự ma ma, bốn nha hoàn bên người, vài tiểu nha hoàn và thô sử ma ma. Nhưng hiện nay, các Lâm gia tiểu thư lại chỉ có một quản sự ma ma, hai nha hoàn bên người, một ma ma thô sử và một tiểu nha hoàn, không đến mức gọi là trứng chọi đá, nhưng nhiều khi cũng không đủ dùng, sao có thể cho mượn?
Lâm Cẩn Dung nửa đùa nửa thật nói: “Ma ma không ngại cũng đổi người với ta, tuổi nhỏ một chút, tinh linh bổn phận một chút, cũng tiện dùng lâu dài.” Miễn không phải là người đã hình thành tính cách khó gọt giũa là được rồi.
Cung ma ma là người thế nào, lập tức chợt nghe ra điều khác thường, xem xét liếc mắt Xuân Nha một cái đang thấp giọng nói chuyện Quế ma ma, nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư đây là?”
“Ta thấy, tương lai hai mẫu tử đều ở trong phòng ta quản sự không tiện lắm, còn không bằng để Quế Viên học chút việc, tương lai sẽ hữu dụng.” Lâm Cẩn Dung thần sắc trầm ổn, nửa điểm không nhận ra manh mối: “Ma ma khó xử sao?”
“Không khó xử, không khó xử. Lão nô ngày mai sẽ đi chọn người, tiểu thư có muốn tự mình tuyển lựa không?” Cung ma ma bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt vừa thêm một tầng ý tứ, lại mang theo ý mừng, Tứ tiểu thư còn nhỏ đã vì tương lai mà quyết định như vậy. Tương lai một ma ma quản sự ở bên trong trạch, một người quản sự bên ngoài trạch, rất thích hợp.
“Ta tin tưởng ánh mắt của ma ma, Lệ Chi cũng nói vậy. Nghe nói năm đó Quế ma ma cũng là ngươi đề nghị phu nhân lưu lại.” Lời này của Lâm Cẩn Dung khiến Cung ma ma trong lòng ngọt lịm, lập tức nhanh chóng sử dụng tâm nhãn lựa chọn người thích hợp.
Bên kia Đào thị cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, rốt cục đã áp chế xong Hoàng di nương, chọn lựa trâm cài hoa sơn chi, lại bảo hai nữ nhi đi qua, đưa cho hai người trâm cài hai đóa hoa hồng phấn nộn, rồi mới vừa lòng nắm tay Lâm Thận Chi, đứng dậy cùng nhau đến An Nhạc đường.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi, nhớ chết a! Nha, tỷ cao hơn ta nhiều vậy, ở nông thôn khí hậu thật tốt. Nghe nói quản gia ở thôn trang nhà tỷ có một thân trù nghệ, có phải vậy không? Khi nào thì tỷ cũng mời ta đến nếm thử đi.” Lâm Cẩn Dung còn chưa bước vào An Nhạc đường, Lâm Ngũ đã như cánh bướm bay tới, một phen kéo lấy cánh tay nàng, cười nở rộ như đóa hoa, lại là cùng nàng so chiều cao, rồi nói giỡn, từ đầu tới cuối đều lộ ra sự thân thiết.
Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi. Qua năm mới khi Lâm Ngũ được ra ngoài ăn bữa cơm đoàn viên, còn tại trên bàn cơm dùng ánh mắt như dao nhỏ liếc nàng, lúc này tại sao lại gần gũi như thế? Chẳng lẽ Lâm Ngũ còn không biết mình chọn kiện vải giống nàng sao? Không bình thường a.
Lâm Ngũ thấy nàng không nói lời nào, đôi mắt đỏ lên, ủy khuất chu miệng: “Tứ tỷ tỷ, tỷ còn ghi hận với ta sao? Ta sai rồi, đã sớm biết lỗi. Nếu tỷ không tin, trước mặt mọi người ta sẽ bưng trà nhận lỗi với tỷ.”
Đang lúc này, cặp song sinh cũng đi tới, Lâm Lục giơ cây quạt che khuất miệng, cười nói: “Ngũ tỷ tỷ kiềm chế chút đi, đừng dọa Tứ tỷ sợ. Tứ tỷ không muốn đùa giống như tỷ đâu.”
Lâm Thất cười lạnh: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”(Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp)
Lâm Ngũ trong mắt hiện lên ý lạnh, liều mạng nhịn xuống, không để ý tới cặp song sinh, đáng thương hề hề nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không? Tỷ là tỷ tỷ, cho tới bây giờ đều rộng lượng, sẽ không cùng ta so đo đúng không?”
Lâm Thất làm biểu tình ghê tởm muốn ói, Lâm Lục dùng cây quạt che nửa mặt, trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung.
Mới vào cửa, muốn nàng đứng cùng chiến tuyến sao? Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng Lâm Ngũ, thản nhiên cười: “Đều là tỷ muội một nhà, khách khí cái gì.” Lập tức quay đầu nhìn Lâm Lục cùng Lâm Thất: “Hai vị muội muội đã lâu không gặp, có khỏe không?” Cũng không chờ ba người trả lời, thản nhiên nâng bước hướng về phía trước: “Ta ghi nhận tâm ý của các tẩu tử và ba vị muội muội, đợi đến khi thu dọn xong xuôi, sẽ đưa quà đến chỗ các muội. Ở nông thôn, không có vật gì quý giá, cũng đừng ghét bỏ.”
Thái độ công bằng này thực hợp ý của Lâm Lục, nàng khinh miệt nhìn Lâm Ngũ liếc mắt một cái, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, cô cô cùng Vân biểu muội cũng tới.”
Lâm Cẩn Dung cước bộ hơi hơi ngừng lại một chút, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Lâm Lục cười cho xong việc. Nàng sớm nên dự đoán được, Lâm lão thái thái lúc trước nếu thay Lâm Ngọc Trân nói lời hay, như vậy muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà, tất nhiên là sẽ rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Lục thấy nàng bình tĩnh thong dong, cũng không đem việc này để ở trong lòng, ngược lại có chút kinh ngạc. Lâm Thất nhỏ giọng nói: “Sao ta thấy nàng không giống với lúc trước? Bộ dáng ngu đần âm thầm chịu đựng tức giận cùng nao núng không thấy đâu nữa.”
Sĩ đừng ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa (sự khác biệt trong một thời gian ngắn), Lâm Lục lắc lắc cây quạt, nhìn lướt qua Lâm Ngũ đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã sai lầm rồi.”
Thời điểm tin tức của Lục Giam vụng trộm ở lại thôn trang hồi môn của Đào thị vừa truyền đến, mọi người đều nghĩ rằng mẫu tử Đào thị dụng tâm kín đáo, đồng thời khó tránh khỏi khinh thường thủ đoạn này. Từ miệng Lục Vân, các nàng biết Lâm Ngọc Trân đã rất giận dữ, các nàng đều chờ để chế giễu, ai ngờ Lâm Cẩn Dung rất quyết tuyệt, không lưu lại dùng cơm, liền đem ma ma đắc lực nhất của Lâm Ngọc Trân đuổi đi, kể cả Lục Giam. Nhìn bộ dạng hiện tại này của nàng, không trốn tránh, không lùi bước, nếu thật sự muốn gả vào Lục gia, sao có thể biểu lộ như vậy? Trừ phi nàng dại dột giống như Đào thị không thể cứu chữa.
Tỷ muội hai người tâm ý tương thông, Lâm Thất lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Lục, thấp giọng nói: “Nương đã nói qua, lòng người khó dò, thế sự khó lường, vẫn là cẩn thận một chút. Nhị biểu ca vì sao không ở nhà của Chư tiên sinh, cố tình mạo hiểm chọc cô cô tức giận mà chạy tới đó ở lâu như vậy? Chuyện này cần phải tìm hiểu rõ ràng.”
Lâm Lục nhẹ nhàng sờ hai má nàng, khẽ cười nói: “Rốt cục đã có chút đầu óc rồi.”
Chu thị thập phần nhiệt tình đối với Đào thị hỏi han ân cần, lại đặc biệt hỏi thăm Lâm Cẩn Dung mấy nha hoàn ở phòng thêu thùa có tới hay không. Lâm Cẩn Dung nghiêm túc cảm tạ Chu thị: “Đại bá mẫu lo lắng, vải may ta rất thích, vừa vặn ta cao lên, cần phải may quần áo mới.”
La thị mới ăn đau khổ, so với ngày xưa im lặng hơn nhiều, trừ bỏ bưng trà rót nước cho Lâm lão thái thái ra, cũng không phát biểu ý kiến gì, Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên thấy nàng đưa mắt đánh giá mình một lần.
Thẳng đến khi mẫu tử Lâm Ngọc Trân tiến vào, La thị mới trở nên hoạt bát, nhiệt tình tác hợp sự hòa hảo giữa Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, vội rót chén trà: “Không thể không giải quyết hiểu lầm này, chén trà này uống xong coi như quên đi!”
Lâm Cẩn Dung không khỏi lại lắp bắp kinh hãi. Tính tình như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, ai cũng không phục ai, ai có thể khuyên nhủ được, bỏ qua chính là tự bản thân chịu nén tức giận. La thị đây là muốn làm gì? Có phải lại muốn mượn cơ hội này giở trò gì không? Khóe mắt của nàng nhẹ nhàng đảo qua những người khác, nhưng thấy Lâm lão thái thái mỉm cười nhìn, Chu thị vẻ mặt không cho là đúng, Lâm Cẩn Âm thì cũng nghi hoặc giống như mình.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân vẫn kiêu căng trước sau như một, trà tuy tiếp nhận, nhưng chỉ nhếch khóe môi không nói lời nào. Muốn nàng cùng Đào thị cúi đầu, đó là không có khả năng. Nàng đến đây là vì nể mặt Lâm lão thái thái, bằng không, nàng vừa thấy mẫu tử Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung là trong lòng phát hỏa. Nàng có trượng phu có chức vị, nhi tử nữ nhi thành đạt, Đào thị thì có gì chứ?
La thị liền nhỏ giọng khuyên nhủ Đào thị: “Tam đệ muội, nể mặt Nhị tẩu, lão thái thái cũng hy vọng các muội có thể hòa hảo, huống hồ nói đến, đối với hài tử cũng có lợi, muội hủ động trước, người ta sẽ nói ngươi rộng lượng……” Ý tứ là muốn Đào thị chủ động cùng Lâm Ngọc Trân giảng hòa, khiến Lâm lão thái thái vui vẻ.
Đào thị cố gắng nhấp một ngụm trà, liên thanh khen ngợi trà này ngon, rồi liếc mắt nhìn La thị. Không phải lỗi của nàng, dựa vào cái gì muốn nàng cúi đầu trước Lâm Ngọc Trân? La thị cũng thật đáng chê cười, bản thân muốn Lâm lão thái thái vui vẻ, cần gì phải lấy người khác ra lợi dụng?
Trong giây lát, không khí gượng gạo đến cực điểm.
Lâm lão thái thái sắc mặt khó coi, Chu thị hơi hơi cười lạnh, thân thiết hỏi Lâm Thận Chi muốn ăn cái gì. Lại hướng trưởng tử, trưởng tức Hề thị ra hiệu, Hề thị mang nhi tử béo trắng trong lòng tới trước mặt Lâm lão thái thái, cười bảo nó gọi lão tổ tông. Vì thế không khí liền dịu đi rất nhiều.
Bên này La thị thấy hai người không để ý tới mình, cũng không hoảng hốt, ngược lại hướng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân cười nói: “Hai tiểu thư này, còn không khuyên nhủ mẫu thân của mình?”
Lục Vân lập tức đứng dậy, ngọt ngào cười, nhưng cũng không khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân, mà đi về phía Đào thị, đoan đoan chính chính hướng Đào thị hành lễ: “Tam cữu mẫu, đều là lỗi của ta, thỉnh người đừng so đo với ta.”
Đào thị kinh ngạc nhìn Lục Vân, không thể không miễn cưỡng nở nụ cười: “Hài tử này, ngươi thì có lỗi gì?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong phòng Đào thị, Hoàng di nương đang ở trước mặt Đào thị tỏ vẻ quy củ.
Hai tay nàng đang cầm một mâm hoa sơn chi cùng hoa hồng tiên diễm tươi đẹp, vô cùng nịnh nọt dâng lên để Đào thị chọn lựa: “Phu nhân người nhìn mấy đóa hoa này, phu nhân, người chọn đóa hồng kiều diễm, hay là đóa sơn chi thanh tú. Nha, phu nhân, ở nông thôn khí hậu thật tốt, người cần gì phải dùng thêm phấn son a?”
Đào thị cũng không để ý nhiều, vui vẻ hưởng thụ vẻ nịnh nọt lấy lòng của Hoàng di nương. Lão thái thái áp chế nàng, nàng liền áp chế Hoàng di nương. Ai bảo Lâm Diệc Chi sắp đính hôn đây? Quyền sinh quyền sát nằm trong tay nàng, nên tận tình báo thù a, cho dù là thù riêng, cũng phải nhân cơ hội này áp chế đóa hoa cúc trắng nhỏ đáng thương một chút! Để đóa hoa cúc này cũng được nếm thử tư vị ban đêm ngủ không an ổn, lo lắng đề phòng đi.
Lâm Cẩn Âm ở một bên nghiêng đầu, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa, cầm bàn tính dạy Lâm Thận Chi học số học, Lâm Thận Chi cúi lông mi dài, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn mượt mà tràn đầy vẻ nghiêm túc, nửa điểm không bị ảnh hưởng.
Thật tốt. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy liền nở nụ cười, chạy tới thay đổi bàn tính nho nhỏ của Lâm Thận Chi khó xử hắn một phen, thấy Lâm Thận Chi gấp đến độ vò đầu bứt tai, không hiểu sao lại thấy tâm tình thật vui vẻ. Sau đó nàng giúp hắn, nhìn Cung ma ma đang ở một bên bận rộn: “Ma ma mấy ngày nay việc chắc hẳn rất bận?”
Cung ma ma cùng nàng ở thôn trang tiếp xúc gần gũi hơn nửa năm, so với từ trước thân cận hơn nhiều, cũng không còn cho rằng nàng là một tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa, liền thật tình cùng nàng lải nhải:“Vâng, nói đến, ta đang thiếu người. Xuân Nha phải chỉnh lý trang sức quần áo sách vở của phu nhân, Hạ Diệp phải hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi, tiểu nha đầu ma ma bên dưới lại rất thô kệch, nhiều việc rất bận a……”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nếu không, ta cho ma ma mượn một người hai ngày? Mẹ dùng dùng thử xem có ưng hay không?”
Cung ma ma chỉ cho rằng nàng đang nói giỡn: “Tốt lắm, có điều tiểu thư sau đó đừng khóc lóc với phu nhân, nói không có người hầu hạ là được.” Hồi trước, thời điểm Đào thị vừa gả vào Lâm gia, hầu hạ bên cạnh các Lâm gia tiểu thư là một quản sự ma ma, bốn nha hoàn bên người, vài tiểu nha hoàn và thô sử ma ma. Nhưng hiện nay, các Lâm gia tiểu thư lại chỉ có một quản sự ma ma, hai nha hoàn bên người, một ma ma thô sử và một tiểu nha hoàn, không đến mức gọi là trứng chọi đá, nhưng nhiều khi cũng không đủ dùng, sao có thể cho mượn?
Lâm Cẩn Dung nửa đùa nửa thật nói: “Ma ma không ngại cũng đổi người với ta, tuổi nhỏ một chút, tinh linh bổn phận một chút, cũng tiện dùng lâu dài.” Miễn không phải là người đã hình thành tính cách khó gọt giũa là được rồi.
Cung ma ma là người thế nào, lập tức chợt nghe ra điều khác thường, xem xét liếc mắt Xuân Nha một cái đang thấp giọng nói chuyện Quế ma ma, nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư đây là?”
“Ta thấy, tương lai hai mẫu tử đều ở trong phòng ta quản sự không tiện lắm, còn không bằng để Quế Viên học chút việc, tương lai sẽ hữu dụng.” Lâm Cẩn Dung thần sắc trầm ổn, nửa điểm không nhận ra manh mối: “Ma ma khó xử sao?”
“Không khó xử, không khó xử. Lão nô ngày mai sẽ đi chọn người, tiểu thư có muốn tự mình tuyển lựa không?” Cung ma ma bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt vừa thêm một tầng ý tứ, lại mang theo ý mừng, Tứ tiểu thư còn nhỏ đã vì tương lai mà quyết định như vậy. Tương lai một ma ma quản sự ở bên trong trạch, một người quản sự bên ngoài trạch, rất thích hợp.
“Ta tin tưởng ánh mắt của ma ma, Lệ Chi cũng nói vậy. Nghe nói năm đó Quế ma ma cũng là ngươi đề nghị phu nhân lưu lại.” Lời này của Lâm Cẩn Dung khiến Cung ma ma trong lòng ngọt lịm, lập tức nhanh chóng sử dụng tâm nhãn lựa chọn người thích hợp.
Bên kia Đào thị cuối cùng thấy sắc trời không còn sớm, rốt cục đã áp chế xong Hoàng di nương, chọn lựa trâm cài hoa sơn chi, lại bảo hai nữ nhi đi qua, đưa cho hai người trâm cài hai đóa hoa hồng phấn nộn, rồi mới vừa lòng nắm tay Lâm Thận Chi, đứng dậy cùng nhau đến An Nhạc đường.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi, nhớ chết a! Nha, tỷ cao hơn ta nhiều vậy, ở nông thôn khí hậu thật tốt. Nghe nói quản gia ở thôn trang nhà tỷ có một thân trù nghệ, có phải vậy không? Khi nào thì tỷ cũng mời ta đến nếm thử đi.” Lâm Cẩn Dung còn chưa bước vào An Nhạc đường, Lâm Ngũ đã như cánh bướm bay tới, một phen kéo lấy cánh tay nàng, cười nở rộ như đóa hoa, lại là cùng nàng so chiều cao, rồi nói giỡn, từ đầu tới cuối đều lộ ra sự thân thiết.
Lâm Cẩn Dung lắp bắp kinh hãi. Qua năm mới khi Lâm Ngũ được ra ngoài ăn bữa cơm đoàn viên, còn tại trên bàn cơm dùng ánh mắt như dao nhỏ liếc nàng, lúc này tại sao lại gần gũi như thế? Chẳng lẽ Lâm Ngũ còn không biết mình chọn kiện vải giống nàng sao? Không bình thường a.
Lâm Ngũ thấy nàng không nói lời nào, đôi mắt đỏ lên, ủy khuất chu miệng: “Tứ tỷ tỷ, tỷ còn ghi hận với ta sao? Ta sai rồi, đã sớm biết lỗi. Nếu tỷ không tin, trước mặt mọi người ta sẽ bưng trà nhận lỗi với tỷ.”
Đang lúc này, cặp song sinh cũng đi tới, Lâm Lục giơ cây quạt che khuất miệng, cười nói: “Ngũ tỷ tỷ kiềm chế chút đi, đừng dọa Tứ tỷ sợ. Tứ tỷ không muốn đùa giống như tỷ đâu.”
Lâm Thất cười lạnh: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”(Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp)
Lâm Ngũ trong mắt hiện lên ý lạnh, liều mạng nhịn xuống, không để ý tới cặp song sinh, đáng thương hề hề nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không? Tỷ là tỷ tỷ, cho tới bây giờ đều rộng lượng, sẽ không cùng ta so đo đúng không?”
Lâm Thất làm biểu tình ghê tởm muốn ói, Lâm Lục dùng cây quạt che nửa mặt, trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung.
Mới vào cửa, muốn nàng đứng cùng chiến tuyến sao? Lâm Cẩn Dung im lặng một lát, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi lòng Lâm Ngũ, thản nhiên cười: “Đều là tỷ muội một nhà, khách khí cái gì.” Lập tức quay đầu nhìn Lâm Lục cùng Lâm Thất: “Hai vị muội muội đã lâu không gặp, có khỏe không?” Cũng không chờ ba người trả lời, thản nhiên nâng bước hướng về phía trước: “Ta ghi nhận tâm ý của các tẩu tử và ba vị muội muội, đợi đến khi thu dọn xong xuôi, sẽ đưa quà đến chỗ các muội. Ở nông thôn, không có vật gì quý giá, cũng đừng ghét bỏ.”
Thái độ công bằng này thực hợp ý của Lâm Lục, nàng khinh miệt nhìn Lâm Ngũ liếc mắt một cái, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, cô cô cùng Vân biểu muội cũng tới.”
Lâm Cẩn Dung cước bộ hơi hơi ngừng lại một chút, cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn Lâm Lục cười cho xong việc. Nàng sớm nên dự đoán được, Lâm lão thái thái lúc trước nếu thay Lâm Ngọc Trân nói lời hay, như vậy muốn giải quyết mâu thuẫn giữa hai nhà, tất nhiên là sẽ rèn sắt khi còn nóng.
Lâm Lục thấy nàng bình tĩnh thong dong, cũng không đem việc này để ở trong lòng, ngược lại có chút kinh ngạc. Lâm Thất nhỏ giọng nói: “Sao ta thấy nàng không giống với lúc trước? Bộ dáng ngu đần âm thầm chịu đựng tức giận cùng nao núng không thấy đâu nữa.”
Sĩ đừng ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa (sự khác biệt trong một thời gian ngắn), Lâm Lục lắc lắc cây quạt, nhìn lướt qua Lâm Ngũ đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy chúng ta đã sai lầm rồi.”
Thời điểm tin tức của Lục Giam vụng trộm ở lại thôn trang hồi môn của Đào thị vừa truyền đến, mọi người đều nghĩ rằng mẫu tử Đào thị dụng tâm kín đáo, đồng thời khó tránh khỏi khinh thường thủ đoạn này. Từ miệng Lục Vân, các nàng biết Lâm Ngọc Trân đã rất giận dữ, các nàng đều chờ để chế giễu, ai ngờ Lâm Cẩn Dung rất quyết tuyệt, không lưu lại dùng cơm, liền đem ma ma đắc lực nhất của Lâm Ngọc Trân đuổi đi, kể cả Lục Giam. Nhìn bộ dạng hiện tại này của nàng, không trốn tránh, không lùi bước, nếu thật sự muốn gả vào Lục gia, sao có thể biểu lộ như vậy? Trừ phi nàng dại dột giống như Đào thị không thể cứu chữa.
Tỷ muội hai người tâm ý tương thông, Lâm Thất lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Lục, thấp giọng nói: “Nương đã nói qua, lòng người khó dò, thế sự khó lường, vẫn là cẩn thận một chút. Nhị biểu ca vì sao không ở nhà của Chư tiên sinh, cố tình mạo hiểm chọc cô cô tức giận mà chạy tới đó ở lâu như vậy? Chuyện này cần phải tìm hiểu rõ ràng.”
Lâm Lục nhẹ nhàng sờ hai má nàng, khẽ cười nói: “Rốt cục đã có chút đầu óc rồi.”
Chu thị thập phần nhiệt tình đối với Đào thị hỏi han ân cần, lại đặc biệt hỏi thăm Lâm Cẩn Dung mấy nha hoàn ở phòng thêu thùa có tới hay không. Lâm Cẩn Dung nghiêm túc cảm tạ Chu thị: “Đại bá mẫu lo lắng, vải may ta rất thích, vừa vặn ta cao lên, cần phải may quần áo mới.”
La thị mới ăn đau khổ, so với ngày xưa im lặng hơn nhiều, trừ bỏ bưng trà rót nước cho Lâm lão thái thái ra, cũng không phát biểu ý kiến gì, Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên thấy nàng đưa mắt đánh giá mình một lần.
Thẳng đến khi mẫu tử Lâm Ngọc Trân tiến vào, La thị mới trở nên hoạt bát, nhiệt tình tác hợp sự hòa hảo giữa Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, vội rót chén trà: “Không thể không giải quyết hiểu lầm này, chén trà này uống xong coi như quên đi!”
Lâm Cẩn Dung không khỏi lại lắp bắp kinh hãi. Tính tình như Lâm Ngọc Trân cùng Đào thị, ai cũng không phục ai, ai có thể khuyên nhủ được, bỏ qua chính là tự bản thân chịu nén tức giận. La thị đây là muốn làm gì? Có phải lại muốn mượn cơ hội này giở trò gì không? Khóe mắt của nàng nhẹ nhàng đảo qua những người khác, nhưng thấy Lâm lão thái thái mỉm cười nhìn, Chu thị vẻ mặt không cho là đúng, Lâm Cẩn Âm thì cũng nghi hoặc giống như mình.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân vẫn kiêu căng trước sau như một, trà tuy tiếp nhận, nhưng chỉ nhếch khóe môi không nói lời nào. Muốn nàng cùng Đào thị cúi đầu, đó là không có khả năng. Nàng đến đây là vì nể mặt Lâm lão thái thái, bằng không, nàng vừa thấy mẫu tử Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung là trong lòng phát hỏa. Nàng có trượng phu có chức vị, nhi tử nữ nhi thành đạt, Đào thị thì có gì chứ?
La thị liền nhỏ giọng khuyên nhủ Đào thị: “Tam đệ muội, nể mặt Nhị tẩu, lão thái thái cũng hy vọng các muội có thể hòa hảo, huống hồ nói đến, đối với hài tử cũng có lợi, muội hủ động trước, người ta sẽ nói ngươi rộng lượng……” Ý tứ là muốn Đào thị chủ động cùng Lâm Ngọc Trân giảng hòa, khiến Lâm lão thái thái vui vẻ.
Đào thị cố gắng nhấp một ngụm trà, liên thanh khen ngợi trà này ngon, rồi liếc mắt nhìn La thị. Không phải lỗi của nàng, dựa vào cái gì muốn nàng cúi đầu trước Lâm Ngọc Trân? La thị cũng thật đáng chê cười, bản thân muốn Lâm lão thái thái vui vẻ, cần gì phải lấy người khác ra lợi dụng?
Trong giây lát, không khí gượng gạo đến cực điểm.
Lâm lão thái thái sắc mặt khó coi, Chu thị hơi hơi cười lạnh, thân thiết hỏi Lâm Thận Chi muốn ăn cái gì. Lại hướng trưởng tử, trưởng tức Hề thị ra hiệu, Hề thị mang nhi tử béo trắng trong lòng tới trước mặt Lâm lão thái thái, cười bảo nó gọi lão tổ tông. Vì thế không khí liền dịu đi rất nhiều.
Bên này La thị thấy hai người không để ý tới mình, cũng không hoảng hốt, ngược lại hướng Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân cười nói: “Hai tiểu thư này, còn không khuyên nhủ mẫu thân của mình?”
Lục Vân lập tức đứng dậy, ngọt ngào cười, nhưng cũng không khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân, mà đi về phía Đào thị, đoan đoan chính chính hướng Đào thị hành lễ: “Tam cữu mẫu, đều là lỗi của ta, thỉnh người đừng so đo với ta.”
Đào thị kinh ngạc nhìn Lục Vân, không thể không miễn cưỡng nở nụ cười: “Hài tử này, ngươi thì có lỗi gì?”