"Cô gái đó là sao?"
"Sao là sao? Chỉ là ngồi nói chuyện phiếm dăm ba câu cho đỡ chán ấy mà"
"Ngài ngồi nói chuyện phiếm với người lạ. Cô gái ấy không nhận ra ngài?"
"Được rồi! Không phải ở văn phòng hay tiếp khách, anh làm ơn bỏ cái kiểu xưng hô ngài ngài đi, khó nghe lắm. Cô ấy là người nước ngoài, không biết đến tôi cũng dễ hiểu, hơn nữa còn làm người mẫu nữa"
"Người mẫu á?"
"Vô danh thôi. Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, ngồi một mình có người đến nói chuyện cùng dăm ba câu cho đỡ chán cũng tốt mà"
"Tôi nghe đặc vụ David nói có thấy cô ta ghi số điện thoại vào sổ tay cho cậu"
"Người ta xin số, tôi nói là điện thoại đang dùng là của công việc nên không tiện cho. Dù sao người ta cũng là con gái, lại chủ động xin số cũng không nên thẳng thừng từ chối. Yên tâm là tôi sẽ không liên lạc gì với cô ấy đâu"
"Nên vậy! Dù sao ng... cậu cũng là vua một nước, không nên tiếp xúc với những cô gái như thế kẻo lại ảnh hưởng đến thể diện của hoàng gia. Ai biết được cô gái kia không cố tình tiếp cận cậu rồi gây ra một vụ bê bối nào đó để được nổi tiếng"
"Anh đáng lẽ phải làm ở cục tình báo quốc gia thay vì phòng thư ký hoàng gia". Henry cười đáp. "Đừng có mà nghi ngờ thái quá. Một cô người mẫu vô danh mà biết được lịch trình của tôi thì e rằng khủng bố đã đặt được bom vào giữa tòa nhà quốc hội rồi. Tôi chợp mắt một lúc, về đến nơi thì gọi tôi dậy"
"Vâng"
Henry tên đầy đủ là Henry De Lafasaie Saint Louis, là con trai thứ hai của cố đức vua William II. Anh kế vị ngôi vua của Liên hiệp vương quốc Ikanna năm hai mươi ba tuổi và là đức vua kế vị trẻ tuổi nhất của vương quốc này. Vốn dĩ Henry chỉ nằm thứ hai trong danh sách kế vị bởi trước đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng người lên nắm quyền điều hành đất nước sau vua William II là thái tử Michael. Bản thân Henry cũng không hứng thú với việc trở thành người đứng đầu (về mặt tinh thần) của một quốc gia. Năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông tại một trường trung học của hoàng gia, Henry nhập ngũ theo quy định của Hiến pháp. Sau hai năm nghĩa vụ bắt buộc và hai năm học sỹ quan cuối cùng anh lại giải ngũ rồi đăng ký theo học tại trường đại học Matachus - một trường chuyên đào tạo quân sự thuộc nước cộng hòa A. Tại đây Henry theo học khoa nghiên cứu, chế tạo vũ khí quân sự và là một trong những sinh viên có thành tích tốt nhất của khoa. Mọi việc thay đổi vào năm anh hai mươi ba tuổi. Hè năm đó, theo thông lệ đức vua và gia đình sẽ đến đảo Pampe - một hòn đảo thuộc quyền sở hữu của hoàng gia và là nơi có Cung điện mùa hè để nghỉ ngơi. Nhưng chiếc máy bay chở gia đình đức vua gặp sự cố khi đi qua một vùng thời tiết xấu. Kết quả chiếc máy bay bị mất lái đâm vào một ngọn núi và phát nổ, toàn bộ gia đình đức vua cùng phi hành đoàn đều thiệt mạng. Vào năm đó, vụ tai nạn thảm khốc này chính là tâm điểm của thế giới suốt năm đó.
Bị mất gần như toàn bộ người thân chỉ trong một ngày, buộc phải nghỉ học để về kế vị ngôi vua, phải làm những công việc mà bản thân chưa bao giờ thích thú đó như là gánh nặng với chàng trai khi ấy mới chỉ hai mươi ba tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ nổi loạn. Sau một năm quốc tang, Henry chính thức lên ngôi vua của vương quốc Ikanna. Anh bắt đầu học cách đối nội, đối ngoại, cách nói trò chuyện với các chính khách trong và ngoài nước, cách giải quyết công việc. Bởi Henry chưa bao giờ được nhìn nhận là người kế vị ngôi vua vậy nên trong mắt mọi người anh chỉ là một cậu trai trẻ vẫn còn xốc nổi, việc anh giờ là người đứng đầu một quốc gia khiến cho nhiều người không thực sự vừa mắt. Hơn nữa tuy giờ Ikanna theo chế độ quân chủ lập hiến, đức vua và hoàng gia chỉ giữ vai trò biểu tượng và cố vấn về vấn đề đối nội, đối ngoại nhưng có nhiều chính khách không thực sự hài lòng về chế độ này. Một số người vẫn đang lên kế hoạch phế truất đức vua, xóa bỏ chế độ quân chủ lập hiến để thành lập chế độ mới. Việc một chàng trai non nớt kinh nghiệm như Henry lên ngôi có thể coi là một cơ hội tốt để họ thuận lợi. Về sau khi đã hiểu hơn về vấn đề này, Henry chỉ cười nhạt và nói "Cái vị trí chỉ mang tính biểu tượng này muốn ngồi yên cũng chẳng dễ dàng gì".
Sau khi Henry rời khỏi, Coco cũng ngồi thêm một lát nữa rồi quay lại phòng với bạn bè. Vừa mở cửa ra, Martha đã chạy đến hỏi han.
"Đi đâu mà lâu vậy?"
"Ra ngoài hít thở không khí một chút ấy mà"
"Vậy có soi được đối tượng nào không?"
"Soi thì soi được, tiếp cận thì cũng tiếp cận được. Mỗi tội chắc mặt tao hiện rõ hai chữ "tham vọng" để người ta biết được nên lúc xin số liên lạc người ta liền vờ như đang dùng số công việc không cho được. Cuối cùng chỉ có thể viết vao quyển sổ mà mày biết đấy, viết vào đấy người ta sẽ quên ngay chỉ sau hai nốt nhạc"
"Thôi không sao, đời còn dài, giai còn nhiều, không có người này thì chọn người khác. Lúc mày ra ngoài có thêm mấy người bạn khác của Amy đến, cũng ổn lắm, lại đây tao giới thiệu"
Nói rồi Martha đẩy Coco vào bên trong nơi có bạn bè của Amy đang tụ tập. Ngay lập tức cô quên mất chuyện mình vừa vuột mất một con cá lớn. Đời mà, làm gì có chuyện gì như ý vậy nên thay vì tiếc nuối cô phải tiếp tục công cuộc bám trụ mảnh đất này của mình.
Hậu quả của việc tiệc tùng cả đêm là ngày hôm sau cả hai cô gái mệt đến mức không thể xuống giường nổi. Coco quấn mình trong chiếc chăn bông, dù bụng đang cồn cào nhưng cô chẳng có sức mà xuống giường tự nấu ăn cho mình. Martha thì khá hơn một chút, cô ấy vẫn đủ sức vào bếp lục tủ lạnh lấy ít bánh mì và sữa để cả hai tạm lót dạ.
"Hôm nay có đến cửa hàng không?"
"Xin đổi ca rồi. Giờ chỉ muốn nằm một chỗ mà thôi. Hôm qua uống hơi nhiều thành ra giờ người cứ lừ đừ. Còn mày?"
"Muốn ở nhà lắm nhưng hôm nay có lịch chụp hình rồi. Còn phải đến sớm trang điểm cơ"
"Bao giờ đi?"
"Ngồi thêm mấy phút nữa rồi tắm sau đó đi. Tao chắc về muộn, tự túc ăn uống nhé"
"Rồi"
Martha đi rồi, Coco chỉ biết lăn lộn trên giường nghịch điện thoại. Ban đầu cô chơi điện tử, rồi xem phim sau đó đọc tin tức giải trí. Đến tối muộn khi đói quá không chịu được Coco mới chịu rời khỏi giường. Cô vào bếp mở tủ lạnh xem còn gì ăn không nhưng trong tủ giờ chỉ có mấy quả táo và hai chai nước khoáng. Không thể lười mà gặm táo cho bữa tối nên Coco đành mặc thêm áo khoác rồi cầm ví xuống dưới nhà mua đồ ăn.
Căn hộ mà Coco và Martha thuê nằm ở trong một khu chung cư cũ cách chợ đêm chỉ chừng ba phút đi bộ. Coco chạy vào chợ đêm ăn một bát mì thịt thật lớn, mua hai cốc nước hoa quả ép rồi về phòng. Về đến nơi cô uống một cốc còn cốc kia để trong tủ lạnh phần Martha. Ăn uống xong tinh thần của Coco cũng trở nên tốt hơn. Vì cả ngày nằm ườn một chỗ nên giờ cô bắt đầu xắn tay vào dọn dẹp lại nhà cửa. Coco quét rồi lau nhà, cho quần áo bẩn của mình và bạn vào máy giặt. Cô kiểm tra lại tủ lạnh xem có thử gì mua mà lâu không dùng giờ đã quá hạn thì vứt bớt đi cho sạch tủ. Xong xuông cô lôi hết quần áo trong tủ ra vứt lên giường rồi bắt đầu gấp gọn chúng lại. Đang làm thì chuông điện thoại reo. Coco bới trong đống quần áo lấy điện thoại, người gọi đến là quản lý của cô.
"Coco! Coco! Có tin mừng cho em rồi nhé!"
"Tin gì ạ?". Cô thấp thỏm hỏi.
"Nhớ nhãn hàng đồ bơi Foxy không? Năm ngoái em nộp hồ sơ mà không được gọi ý. Vừa rồi họ gọi cho chị bảo là thứ tư tuần sau có một buổi chụp hình sản phẩm mới và bảo em đến"
"Thật sao? Thật sao?"
"Lừa em làm gì! Tối thứ tư tuần sau lúc tám giờ tối đến bể bơi của khách sạn Galaxy nhé! Họ chỉ thuê được một lúc buổi tối khi vắng khách thôi vậy nên trong lúc chụp phải biểu hiện tốt vào. Mỗi người chỉ có năm kiểu riêng thôi, nếu sau hai kiểu mà người ta không ưng là bị loại luôn đó. Dạo này có đi tập không đấy?"
"Dạ dạo này em bận nên nghỉ tập nhưng em vẫn chạy bộ mỗi sáng"
"Ôi giời ơi thế thì làm sao mà giữ được thể hình đẹp hả em. Nghề này là không tiết kiệm được đâu. Mai đi tập lại ngay nhé, đừng để mặc đồ bơi vào mà bụng với đùi bèo nhèo toàn mỡ là không có được đâu"
"Chị yên tâm dù không đi tập nhưng em không dám để người mình bèo nhèo đâu. Đảm bảo hôm ấy chị sẽ thấy người em vô cùng nuột nà"
"Được rồi! Mau đắp mặt rồi ngủ sớm đi"
"Dạ"
~ Hết chương 3 ~
"Sao là sao? Chỉ là ngồi nói chuyện phiếm dăm ba câu cho đỡ chán ấy mà"
"Ngài ngồi nói chuyện phiếm với người lạ. Cô gái ấy không nhận ra ngài?"
"Được rồi! Không phải ở văn phòng hay tiếp khách, anh làm ơn bỏ cái kiểu xưng hô ngài ngài đi, khó nghe lắm. Cô ấy là người nước ngoài, không biết đến tôi cũng dễ hiểu, hơn nữa còn làm người mẫu nữa"
"Người mẫu á?"
"Vô danh thôi. Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, ngồi một mình có người đến nói chuyện cùng dăm ba câu cho đỡ chán cũng tốt mà"
"Tôi nghe đặc vụ David nói có thấy cô ta ghi số điện thoại vào sổ tay cho cậu"
"Người ta xin số, tôi nói là điện thoại đang dùng là của công việc nên không tiện cho. Dù sao người ta cũng là con gái, lại chủ động xin số cũng không nên thẳng thừng từ chối. Yên tâm là tôi sẽ không liên lạc gì với cô ấy đâu"
"Nên vậy! Dù sao ng... cậu cũng là vua một nước, không nên tiếp xúc với những cô gái như thế kẻo lại ảnh hưởng đến thể diện của hoàng gia. Ai biết được cô gái kia không cố tình tiếp cận cậu rồi gây ra một vụ bê bối nào đó để được nổi tiếng"
"Anh đáng lẽ phải làm ở cục tình báo quốc gia thay vì phòng thư ký hoàng gia". Henry cười đáp. "Đừng có mà nghi ngờ thái quá. Một cô người mẫu vô danh mà biết được lịch trình của tôi thì e rằng khủng bố đã đặt được bom vào giữa tòa nhà quốc hội rồi. Tôi chợp mắt một lúc, về đến nơi thì gọi tôi dậy"
"Vâng"
Henry tên đầy đủ là Henry De Lafasaie Saint Louis, là con trai thứ hai của cố đức vua William II. Anh kế vị ngôi vua của Liên hiệp vương quốc Ikanna năm hai mươi ba tuổi và là đức vua kế vị trẻ tuổi nhất của vương quốc này. Vốn dĩ Henry chỉ nằm thứ hai trong danh sách kế vị bởi trước đó tất cả mọi người đều nghĩ rằng người lên nắm quyền điều hành đất nước sau vua William II là thái tử Michael. Bản thân Henry cũng không hứng thú với việc trở thành người đứng đầu (về mặt tinh thần) của một quốc gia. Năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông tại một trường trung học của hoàng gia, Henry nhập ngũ theo quy định của Hiến pháp. Sau hai năm nghĩa vụ bắt buộc và hai năm học sỹ quan cuối cùng anh lại giải ngũ rồi đăng ký theo học tại trường đại học Matachus - một trường chuyên đào tạo quân sự thuộc nước cộng hòa A. Tại đây Henry theo học khoa nghiên cứu, chế tạo vũ khí quân sự và là một trong những sinh viên có thành tích tốt nhất của khoa. Mọi việc thay đổi vào năm anh hai mươi ba tuổi. Hè năm đó, theo thông lệ đức vua và gia đình sẽ đến đảo Pampe - một hòn đảo thuộc quyền sở hữu của hoàng gia và là nơi có Cung điện mùa hè để nghỉ ngơi. Nhưng chiếc máy bay chở gia đình đức vua gặp sự cố khi đi qua một vùng thời tiết xấu. Kết quả chiếc máy bay bị mất lái đâm vào một ngọn núi và phát nổ, toàn bộ gia đình đức vua cùng phi hành đoàn đều thiệt mạng. Vào năm đó, vụ tai nạn thảm khốc này chính là tâm điểm của thế giới suốt năm đó.
Bị mất gần như toàn bộ người thân chỉ trong một ngày, buộc phải nghỉ học để về kế vị ngôi vua, phải làm những công việc mà bản thân chưa bao giờ thích thú đó như là gánh nặng với chàng trai khi ấy mới chỉ hai mươi ba tuổi vẫn còn đang trong thời kỳ nổi loạn. Sau một năm quốc tang, Henry chính thức lên ngôi vua của vương quốc Ikanna. Anh bắt đầu học cách đối nội, đối ngoại, cách nói trò chuyện với các chính khách trong và ngoài nước, cách giải quyết công việc. Bởi Henry chưa bao giờ được nhìn nhận là người kế vị ngôi vua vậy nên trong mắt mọi người anh chỉ là một cậu trai trẻ vẫn còn xốc nổi, việc anh giờ là người đứng đầu một quốc gia khiến cho nhiều người không thực sự vừa mắt. Hơn nữa tuy giờ Ikanna theo chế độ quân chủ lập hiến, đức vua và hoàng gia chỉ giữ vai trò biểu tượng và cố vấn về vấn đề đối nội, đối ngoại nhưng có nhiều chính khách không thực sự hài lòng về chế độ này. Một số người vẫn đang lên kế hoạch phế truất đức vua, xóa bỏ chế độ quân chủ lập hiến để thành lập chế độ mới. Việc một chàng trai non nớt kinh nghiệm như Henry lên ngôi có thể coi là một cơ hội tốt để họ thuận lợi. Về sau khi đã hiểu hơn về vấn đề này, Henry chỉ cười nhạt và nói "Cái vị trí chỉ mang tính biểu tượng này muốn ngồi yên cũng chẳng dễ dàng gì".
Sau khi Henry rời khỏi, Coco cũng ngồi thêm một lát nữa rồi quay lại phòng với bạn bè. Vừa mở cửa ra, Martha đã chạy đến hỏi han.
"Đi đâu mà lâu vậy?"
"Ra ngoài hít thở không khí một chút ấy mà"
"Vậy có soi được đối tượng nào không?"
"Soi thì soi được, tiếp cận thì cũng tiếp cận được. Mỗi tội chắc mặt tao hiện rõ hai chữ "tham vọng" để người ta biết được nên lúc xin số liên lạc người ta liền vờ như đang dùng số công việc không cho được. Cuối cùng chỉ có thể viết vao quyển sổ mà mày biết đấy, viết vào đấy người ta sẽ quên ngay chỉ sau hai nốt nhạc"
"Thôi không sao, đời còn dài, giai còn nhiều, không có người này thì chọn người khác. Lúc mày ra ngoài có thêm mấy người bạn khác của Amy đến, cũng ổn lắm, lại đây tao giới thiệu"
Nói rồi Martha đẩy Coco vào bên trong nơi có bạn bè của Amy đang tụ tập. Ngay lập tức cô quên mất chuyện mình vừa vuột mất một con cá lớn. Đời mà, làm gì có chuyện gì như ý vậy nên thay vì tiếc nuối cô phải tiếp tục công cuộc bám trụ mảnh đất này của mình.
Hậu quả của việc tiệc tùng cả đêm là ngày hôm sau cả hai cô gái mệt đến mức không thể xuống giường nổi. Coco quấn mình trong chiếc chăn bông, dù bụng đang cồn cào nhưng cô chẳng có sức mà xuống giường tự nấu ăn cho mình. Martha thì khá hơn một chút, cô ấy vẫn đủ sức vào bếp lục tủ lạnh lấy ít bánh mì và sữa để cả hai tạm lót dạ.
"Hôm nay có đến cửa hàng không?"
"Xin đổi ca rồi. Giờ chỉ muốn nằm một chỗ mà thôi. Hôm qua uống hơi nhiều thành ra giờ người cứ lừ đừ. Còn mày?"
"Muốn ở nhà lắm nhưng hôm nay có lịch chụp hình rồi. Còn phải đến sớm trang điểm cơ"
"Bao giờ đi?"
"Ngồi thêm mấy phút nữa rồi tắm sau đó đi. Tao chắc về muộn, tự túc ăn uống nhé"
"Rồi"
Martha đi rồi, Coco chỉ biết lăn lộn trên giường nghịch điện thoại. Ban đầu cô chơi điện tử, rồi xem phim sau đó đọc tin tức giải trí. Đến tối muộn khi đói quá không chịu được Coco mới chịu rời khỏi giường. Cô vào bếp mở tủ lạnh xem còn gì ăn không nhưng trong tủ giờ chỉ có mấy quả táo và hai chai nước khoáng. Không thể lười mà gặm táo cho bữa tối nên Coco đành mặc thêm áo khoác rồi cầm ví xuống dưới nhà mua đồ ăn.
Căn hộ mà Coco và Martha thuê nằm ở trong một khu chung cư cũ cách chợ đêm chỉ chừng ba phút đi bộ. Coco chạy vào chợ đêm ăn một bát mì thịt thật lớn, mua hai cốc nước hoa quả ép rồi về phòng. Về đến nơi cô uống một cốc còn cốc kia để trong tủ lạnh phần Martha. Ăn uống xong tinh thần của Coco cũng trở nên tốt hơn. Vì cả ngày nằm ườn một chỗ nên giờ cô bắt đầu xắn tay vào dọn dẹp lại nhà cửa. Coco quét rồi lau nhà, cho quần áo bẩn của mình và bạn vào máy giặt. Cô kiểm tra lại tủ lạnh xem có thử gì mua mà lâu không dùng giờ đã quá hạn thì vứt bớt đi cho sạch tủ. Xong xuông cô lôi hết quần áo trong tủ ra vứt lên giường rồi bắt đầu gấp gọn chúng lại. Đang làm thì chuông điện thoại reo. Coco bới trong đống quần áo lấy điện thoại, người gọi đến là quản lý của cô.
"Coco! Coco! Có tin mừng cho em rồi nhé!"
"Tin gì ạ?". Cô thấp thỏm hỏi.
"Nhớ nhãn hàng đồ bơi Foxy không? Năm ngoái em nộp hồ sơ mà không được gọi ý. Vừa rồi họ gọi cho chị bảo là thứ tư tuần sau có một buổi chụp hình sản phẩm mới và bảo em đến"
"Thật sao? Thật sao?"
"Lừa em làm gì! Tối thứ tư tuần sau lúc tám giờ tối đến bể bơi của khách sạn Galaxy nhé! Họ chỉ thuê được một lúc buổi tối khi vắng khách thôi vậy nên trong lúc chụp phải biểu hiện tốt vào. Mỗi người chỉ có năm kiểu riêng thôi, nếu sau hai kiểu mà người ta không ưng là bị loại luôn đó. Dạo này có đi tập không đấy?"
"Dạ dạo này em bận nên nghỉ tập nhưng em vẫn chạy bộ mỗi sáng"
"Ôi giời ơi thế thì làm sao mà giữ được thể hình đẹp hả em. Nghề này là không tiết kiệm được đâu. Mai đi tập lại ngay nhé, đừng để mặc đồ bơi vào mà bụng với đùi bèo nhèo toàn mỡ là không có được đâu"
"Chị yên tâm dù không đi tập nhưng em không dám để người mình bèo nhèo đâu. Đảm bảo hôm ấy chị sẽ thấy người em vô cùng nuột nà"
"Được rồi! Mau đắp mặt rồi ngủ sớm đi"
"Dạ"
~ Hết chương 3 ~