Night-Blooming Jasmine đang đứng giữa căn chuồng, đầu gục xuống giữa hai chân trước, hai bên sườn nó nhô cao. Cameron lách người vào trong, lạnh người đi vì sợ hãi.
Đó không phải là đau bụng hay ngộ độc khí, vì nếu thế Jasmine sẽ lăn lộn hoặc co tròn cơ thể lại trong chuồng. Thay vì thế nó đứng đó đầy chán chường, không hề ngẩng đầu lên khi Cameron vuốt ve dọc lưng nó. “Có chuyện gì thế, cô bé? Chuyện gì không ổn với cô bé của ta vậy, hả?”
Chàng vỗ vỗ vào một khuỷu chân, và Jasmine nhanh chóng giơ móng lên. Cameron giữ lấy nó, Jasmine túm lấy cơ hội để tựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên chàng. Cái móng không bị sưng hay bị long hoặc có mủ. Vành móng rất chắc chắn và tốt. Chàng kiểm tra những cái chân khác của nó, nhưng cả bốn móng đều có vẻ bình thường.
Cameron đặt cái móng cuối cùng vừa kiểm tra xuống, Jasmine thở phì thất vọng khi chàng không còn làm chỗ tựa cho nó nữa. Khi nó ngẩng đầu lên, chất nhầy từ mũi và miệng của nó chảy ròng ròng xuống cái áo sơ mi trắng của Cameron. Nó thở phều phào, đầy đau khổ.
Cameron vuốt ve cái mũi của nó và quay sang những người trông nom chuồng ngựa đang đứng ở gần đó. “Không bị nấm hay đau bụng và cũng không bị thương ở đâu hết.”
Angelo liếc cái nhìn sắc lẻm của dân gypsy về phía con ngựa. Ông đã kiểm tra nó ngay lập tức khi nhận ra có sự cố, nhưng ông không cảm thấy bị xúc phạm khi Cameron kiểm tra lại con ngựa một lần nữa.
“Có thể là bị đầu độc,” một người coi chuồng ngựa nói.
Tim Cameron thắt lại. “Hy vọng là không. Có thấy ai khả nghi lảng vảng quanh đây tối nay không?”
“Không, thưa ngài,” Angelo nói. “Chúng tôi luôn luôn để mắt.”
Những người coi ngựa khác gật đầu. Những người đàn ông ở đây làm việc cho Cameron hay Hart, đã nhiều năm rồi, và Cam nghi ngờ bất cứ ai trong số họ có thể bị mua chuộc - cả Hart và Cam đều trả lương hậu và những người đàn ông này đều kiêu hãnh về lòng trung thành của họ. Họ yêu quý lũ ngựa cũng nhiều như Cameron vậy.
“Không có gì để làm cả ngoài việc chờ đợi,” chàng nói. “Nó đã ăn gì?”
Angelo lắc đầu. “Không gì tối nay. Tôi đã cố gắng cho nó ăn một ít lúa mạch, và nó không muốn, kể cả cỏ khô.”
Luôn là một dấu hiệu xấu khi một con ngựa không thèm ăn. Chúng luôn háu ăn, lẽ sống của chúng. Con người có thể nghĩ họ đã thuần hóa loài ngựa, Cameron nhận thấy, nhưng lũ ngựa biết chúng huấn luyện con người để cho chúng ăn.
“Có thể là viêm phổi,” Angelo nói lo lắng. “Hoặc phế quản. Những gì nó đã trải qua ở vùng đất này, sẽ có khả năng dẫn tới điều đó.”
Giải thích của Angelo có vẻ hợp lý nhất. Những ngọn đồi xứ Scot băng giá, lạnh lẽo hơn rất nhiều quê của Jasmine vốn ở gần Bath, và nếu nó ngấm lạnh trong những chuyến đi lại, điều đó có thể trở nên tồi tệ.
“Những con ngựa khác thế nào?” Ho - một chứng bệnh làm cho ngựa ho và hắt hơi, tương tự như con người bị cảm lạnh - có thể lây lan nhanh chóng, và trong khi tình trạng đó không thể gây tử vong, lũ ngựa cũng không thể chạy cho tới khi căn bệnh được chữa khỏi. Viêm phổi lại là chuyện khác. Jasmine có thể sẽ chết trong đêm nay nếu như nó mắc bệnh.
“Những con khác không bị sao cả,” Angelo nói.
“Mang nước ấm đến chườm cho nó,” Cameron nói. “Ta sẽ đặt nó nằm xuống.”
“Nước ấm đang tới.” Tất nhiên rồi, Angelo hẳn đã sai ai đó đi chuẩn bị rồi.
Cameron cởi áo khoác, xắn tay áo, và cầm lấy bàn chải. Chải lông ngựa là cách hiệu quả để lưu thông máu và giữ ấm. Họ có thể mời bác sỹ thú ý nhưng chắc ông ta cũng sẽ chuẩn đoán điều tương tự như Angelo và Cameron đã kết luận thôi. Những chai thuốc bổ lớn đã được đem đến, nhưng Cameron không muốn cho Jasmine uống cho tới khi họ biết chính xác phải làm gì. Việc trước nhất là phải giữ ấm cho cô nàng.
Jasmine đã không phản ứng nhiều trong khi Cameron chải lông cho nó, ngoại trừ việc nó tựa đầu lên vai chàng. Angelo đến gần với những cái chăn ấm để quấn quanh cơ thể nó. Họ phải đổ nước vào miệng nó, vì nó từ chối tự uống.
Trời đêm càng lúc càng buốt giá, và Cameron tiếc nuối khi nghĩ tới căn phòng có lò sưởi ấm áp của Ainsley và cơ thể mềm mại của nàng. Nhưng chàng cũng biết khi chàng nói chuyện với Ainsley ngày mai lý do chàng không đến với nàng, nàng sẽ hiểu. Vì yêu cầu phải luôn luôn nắm bắt được tiến triển của Jasmine. Nếu là một phụ nữ nào khác thì cô ta có thể sẽ giận dữ vì nghĩ mình không bằng một con ngựa, nhưng chàng biết Ainsley sẽ nghĩ chàng đúng khi ở lại với Jasmine.
Cameron dừng tay và ra khỏi căn chuồng. Jasmine rướn đầu lên cánh cửa, tìm kiếm Cameron, và chàng vuốt ve cổ nó.
“Ổn rồi, cô gái. Ta sẽ không bỏ mày đâu.”
Angelo vừa chạy đến mang theo một cái chăn, một cái sơ mi sạch, và một cái áo khoác mới cho Cameron. Cam thường tự hỏi không biết phải làm gì nếu thiếu Angelo, gã gypsy chàng đã cứu khỏi cái chết mười mươi vào một đêm ở gần sản sự Berkshire của Cameron. Một nhóm đàn ông từ Hungerford đã truy đuổi gã trai Angelo mười tám tuổi vì bắt quả tang gã đang ăn cắp lương thực để nuôi gia đình đang đợi trên một cái nhà thuyền. Họ hủy hoại số thực phẩm, đè nghiến gã xuống đất và bắt đầu đánh đập Angelo không thương tiếc, những con dao được xỉa ra đảm bảo gã gypsy sẽ không bao giờ còn sống sót để mà thấy buổi sáng.
Chuyện này xảy ra không lâu sau cái chết của Elizabeth, khi Cameron vừa mới mua sản sự này. Cameron đang cưỡi ngựa buổi sớm tinh mơ, say xỉn và không thể ngủ. Chàng đã hào hứng lao vào trận đánh nhau, đuổi cổ lũ người địa phương, mang Angelo về nhà, và cho gã số thực phẩm để nuôi gia đình từ chính bếp của nhà mình. Chàng đã đi bộ với Angelo tới con thuyền ở Kênh Kennet và Avon, nơi đang chen chúc một đám người - cha mẹ của Angelo, ông bà, anh chị em, và khoảng một tá trẻ con.
Cameron đã để gã lại đó, cho rằng đây là lần cuối cùng chàng trông thấy gã, nhưng Angelo đã quay trở lại chuồng ngựa của Cameron vài tuần sau đó. Không có tay hỗ trợ ngựa đua nào tốt hơn gã trên cả nước, Angelo tuyên bố, và gã biết mọi thủ đoạn trong trường đua. Gã muốn bảo vệ lũ ngựa của Cameron đổi lấy một chỗ ngủ và tiền lương để nuôi gia đình.
Đó là lúc ban đầu, nhưng Angelo đã chứng minh năng lực cũng như lòng trung thành với Cameron hơn bất cứ ai chàng từng gặp. Bây giờ Angelo chăm sóc Cameron cũng với cùng tình cảm như thế. Angelo hiểu tâm trạng của Cameron và những gì khiến chàng trăn trở, biết cả những ác mộng của chàng và những ký ức đen tối, và gã luôn luôn ở đó với một ly rượu hoặc một liều thuốc ngủ hay chỉ đơn giản là lắng nghe. Không có Angelo, Cameron biết chàng sẽ sớm phát điên từ lâu rồi.
Lúc này Angelo đã chuẩn bị sẵn sàng chăn mền và một chai brandy cho Cameron rồi thu mình vào một góc.
Dù lo lắng cho con ngựa, Cameron vẫn cảm thấy ngơ ngẩn, ấm áp, vẫn cảm nhận thấy Ainsley. Chàng đã ngà ngà say, và ngả người vào giấc ngủ với những giấc mơ êm đềm, nơi chàng tìm thấy hương vị và sự êm ái của Ainsley.
Điều chàng nhận được lại là một cơn ác mộng về Elizabeth. Sau khi sinh Daniel, Elizabeth bị rơi vào bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Bất cứ khi nào cô ta có vẻ tĩnh trí lại thì điều đầu tiên là cô ta tìm mọi cách làm tổn thương Daniel. Vú em và những người hầu ở Kilmorgan bảo vệ cậu bé bằng mọi cách, nhưng Elizabeth luôn giảo hoạt hơn.
Giấc mơ của Cameron trở lại cái ngày định mệnh ấy khi chàng lao tới phòng ngủ của mình ngay khi nghe tiếng khóc thét của Daniel, thì thấy cô ta đang ở đó với thằng bé, con dao cầm trên tay. Elizabeth đã đánh cắp con dao trong bộ sưu tập của cha của Cameron từ trước, chứng tỏ cô ta đã dự định sẵn điều này. Cô ta ngồi đợi trong phòng ngủ của Cameron với Daniel như là con tin, với ý định sẽ giết cả hai.
Giấc mơ lại trôi nổi từ nỗi đau khi Elizabeth cứa con dao lên má của Cameron rồi xỉa mũi dao về phía Daniel vô tội đang nằm trên giường. Cameron vô cùng hoảng loạn lao tới, ôm lấy bé Daniel và lăn tròn trên giường. Chàng đã dùng chân đá Elizabeth để khiến lưỡi dao đẫm máu của cô ta tránh xa bé Daniel.
Chàng không thể nhớ những gì đã gầm lên với cô ta, hay những gì chàng đã làm, nhưng Elizabeth đã loạng choạng lùi lại và rít lên những lời tục tĩu. Cameron đã xoay bé Daniel về phía bên kia của căn phòng.
Elizabeth xoay lưỡi dao về phía mình. Cameron lại nghe thấy những âm thanh khủng khiếp khi lưỡi dao thọc sâu vào họng cô ta, máu đỏ thẫm chảy ròng ròng trên cổ, trên váy của cô ta. Cô ta nhìn chằm chằm vào vết máu đầy kinh hoàng, sau đó ngước lên nhìn Cameron với cái nhìn giận dữ hòa lẫn đau đớn vì bị phản bội, trước khi cô ta đổ sập xuống sàn.
Sau đó tiếng la hét của gia nhân đang cố tìm cách phá cửa, tiếng khóc nức nở của bé Daniel, rồi giọng nói hung tợn của Hart rống lên gọi Cameron mở cánh cửa chết tiệt ra. Hart đã phá cửa thì thấy Cameron đang bồng bé Daniel trong tay, tuyệt vọng vỗ về cậu bé, và Elizabeth đang nằm sõng sượt trên sàn nhà ngập máu.
Giấc mơ của Cameron lại nhảy tới đám tang - Cameron trong bộ đồ tang, những cơn gió cứ lồng lộng thổi. Chàng cứng đờ bên cạnh cha và Hart khi vị cha xứ Scot đều đều kể lể những nhiều xấu xa của thế giới này và Elizabeth sẽ được chào đón ở thế giới bên kia ra sao.
Chàng nhớ cha chàng đã gầm lên ngay khi vị cha xứ kết thúc rằng Cameron đã thật ngu ngốc, mất đi một cô vợ trước khi khiến cô ta có thể sinh nhiều con hơn. Nếu như Cameron chỉ cần cho cô ta biết thế nào là địa ngục, lão công tước già nói, cô ta sẽ phải vâng lời hơn và không còn là một con điếm chết tiệt được.
Hart quay sang và tống thẳng nắm đấm vào mặt cha họ, trong sự bàng hoàng của vị cha xứ. Giọng của Hart gào lên với lão đầy phẫn nộ, “Với tôi, coi như ông đã chết.”
Cameron đứng chết lặng, không chút xúc cảm. Sau đó, chàng đi lên lầu, nói với vú em của bé Daniel đóng gói hành lý, và đưa bé Daniel, vú em và gia nhân tới London ngay chiều hôm đó.
Giấc mơ của Cam bị cắt ngang bởi tiếng cười đầy nữ tính và mùi hương chàng đã yêu. Chàng mở mắt ra thì thấy Ainsley, lại mặc bộ đồ xám trang nghiêm cài cúc tới tận cằm - đang dụ Jasmine bằng một miếng bánh mỳ. Con ngựa ngửi ngửi, rồi liếm, và ngoặm lấy đồ ăn trên tay Ainsley rồi lại rụt cổ lại.
“Daniel, thêm nữa đi,” nàng nói.
Daniel xúc thêm một ít bánh lúa mạch nữa và đưa cho Ainsley. Ainsley đưa nó cho Jasmine, cô nàng lại háo hức ăn hết và còn đòi thêm nữa. Angelo ngồi xếp bằng trong góc của mình, hai tay đặt lên gối, nhìn với vẻ thích thú.
Những tưởng tượng và mơ mộng dần tan biến trong buổi sớm mai lành lạnh, chim chóc đang bắt đầu ríu rít ngoài sân. Đôi mắt của Cameron cồm cộm, nhưng chàng cảm thấy một sự nôn nao kỳ lạ và cả yên nghỉ.
“Đó có phải là bữa sáng của ta?” chàng hỏi.
Ainsley đưa đôi mắt xám trong veo nhìn chàng. “Em đã báo với đầu bếp của chàng. Ngựa của anh Patric luôn luôn yêu thích loại bánh mỳ không men này khi nó bị ốm. Nó có vẻ như hiệu quả hơn bất cứ loạt thuốc bổ nào trong một cái chai đen ngòm.”
“Nó dường như đã tươi tỉnh hơn rồi đó, cha.” Daniel nhồi thêm một mẩu bánh mỳ khác vào miệng Jasmine, và Jasmine ăn nó ngon lành. Cái mũi của nó vẫn còn chảy nước, nhưng cái nhìn đau đớn của nó đã biến mất.
Lũ ngựa đúng là khiến người ta dễ cáu. Chúng có thể vẫn tươi tắn như cơn mưa buổi sáng và suýt chết khi đêm xuống, hay là gần chết đến nơi rồi nhưng sau đó lại hồi phục rất nhanh chóng chỉ sau vài giờ ngắn ngủi.
Jasmine không thể không thấy khá hơn dưới bàn tay chăm sóc của Ainsley. Con ngựa rướn tới tấn công chỗ bánh lúa mạch khác ngay khi Cameron đứng lên.
“Chàng tỉnh hẳn rồi à,” Ainsley nói. “Chàng có hơi vật vã một chút khi chúng em đến. Giấc mơ xấu à?”
“Không có gì quan trọng đâu.” Cameron nhấc mình tiến về phía nàng, cảm nhận hơi ấm của cơ thể nàng. Chàng không tài nào thốt lên những lời tử tế với nàng, ta xin lỗi vì đã không đến phòng nàng và kết thúc sự cám dỗ của đôi ta, trước mặt con trai chàng, Angelo, và những người khác, nhưng cái nhìn nàng dịu dàng trao cho chàng đã nói rằng chàng không cần phải nói gì hết.
“Những lá thư vẫn an toàn chứ?” nàng thì thầm với chàng.
Chàng khẽ cắn lấy tai nàng khi trả lời. “Khóa trong phòng ta, và không có ai, nhưng không ai được phép ở đó trừ Angelo, và anh ta là người tin cẩn.” Chàng nhìn nàng sắc lẻm. “Nhớ đấy.”
Ainsley gửi tới chàng một nụ cười táo tợn. “Em sẽ xem xét nó.”
Jasmine hít hít cái mũi dọc theo cái áo ngoài của Ainsley và cắn lấy mấy cái nút trên cùng của Ainsley. Ainsley la lên thất thanh khi Jasmine giật tung cái cúc. Cameron nhanh chóng lấy nó ra khỏi miệng Jasmine trước khi nó có thể nuốt và kéo Ainsley lùi lại khi Jasmine vươn tới nàng như muốn có thêm nữa.
“Nàng thấy chưa?” Cameron nói, vòng cánh tay quanh Ainsley. “Nó biết chính xác thứ nên làm với những cái cúc đấy.”
#o#
Ainsley và Daniel về nhà ăn sáng ngay sau đó, nhưng Cameron vẫn ở lại. Bài huấn luyện cần được bắt đầu, dù lũ ngựa ốm hay không. Thói quen không được phép ngắt quãng, và Cameron còn có những cuộc đua sắp tới để cân nhắc.
Nhưng chàng cảm thấy thư thái. Những giấc mộng điên cuồng của chàng đã tan biến như làn sương dưới ánh sáng mặt trời, và chàng lại nhớ tới cảm giác chìm đắm trong Ainsley. Jasmine dường như đã vượt qua được cơn bệnh, và nếu nó thực sự khá hơn, Cameron sẽ thu xếp để dành đêm nay với Ainsley. Và đêm tiếp theo, và tiếp theo nữa. Thực ra là suốt cả mùa đông luôn. Chàng sẽ gửi điện cho gia nhân ở Pháp để bắt đầu thuê căn hộ chàng thường ở và cả thuê một hầu nữ cho Ainsley nữa.
Chàng hy vọng rằng Ainsley sẽ quay trở lại khu chuồng ngựa khi chàng làm việc, nhưng nàng không đến. Cameron chạy cùng Angelo và những người khác và không thấy nàng trong đám khách khứa tới xem buổi huấn luyện. Nàng dường như lại đắm chìm trong việc giúp đỡ Isabella rồi.
Khi Cameron trở lại nhà chính vài giờ sau để tắm rửa và thay đồ, chàng đã gần như đâm sầm vào Beth đang tới từ cửa trước, đội cái mũ rộng vành và đeo găng tay. Ngôi nhà khá yên tĩnh, chẳng thấy khách khứa nào cả.
“Ainsley đang ở cùng Isabella à?” Cameron hỏi Beth.
Beth chớp chớp mắt nhìn chàng ngạc nhiên. “Với Isabella ư? Không, Ainsley vừa đi rồi. Em vừa đưa cô ấy ra tàu xong.”
Night-Blooming Jasmine đang đứng giữa căn chuồng, đầu gục xuống giữa hai chân trước, hai bên sườn nó nhô cao. Cameron lách người vào trong, lạnh người đi vì sợ hãi.
Đó không phải là đau bụng hay ngộ độc khí, vì nếu thế Jasmine sẽ lăn lộn hoặc co tròn cơ thể lại trong chuồng. Thay vì thế nó đứng đó đầy chán chường, không hề ngẩng đầu lên khi Cameron vuốt ve dọc lưng nó. “Có chuyện gì thế, cô bé? Chuyện gì không ổn với cô bé của ta vậy, hả?”
Chàng vỗ vỗ vào một khuỷu chân, và Jasmine nhanh chóng giơ móng lên. Cameron giữ lấy nó, Jasmine túm lấy cơ hội để tựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên chàng. Cái móng không bị sưng hay bị long hoặc có mủ. Vành móng rất chắc chắn và tốt. Chàng kiểm tra những cái chân khác của nó, nhưng cả bốn móng đều có vẻ bình thường.
Cameron đặt cái móng cuối cùng vừa kiểm tra xuống, Jasmine thở phì thất vọng khi chàng không còn làm chỗ tựa cho nó nữa. Khi nó ngẩng đầu lên, chất nhầy từ mũi và miệng của nó chảy ròng ròng xuống cái áo sơ mi trắng của Cameron. Nó thở phều phào, đầy đau khổ.
Cameron vuốt ve cái mũi của nó và quay sang những người trông nom chuồng ngựa đang đứng ở gần đó. “Không bị nấm hay đau bụng và cũng không bị thương ở đâu hết.”
Angelo liếc cái nhìn sắc lẻm của dân gypsy về phía con ngựa. Ông đã kiểm tra nó ngay lập tức khi nhận ra có sự cố, nhưng ông không cảm thấy bị xúc phạm khi Cameron kiểm tra lại con ngựa một lần nữa.
“Có thể là bị đầu độc,” một người coi chuồng ngựa nói.
Tim Cameron thắt lại. “Hy vọng là không. Có thấy ai khả nghi lảng vảng quanh đây tối nay không?”
“Không, thưa ngài,” Angelo nói. “Chúng tôi luôn luôn để mắt.”
Những người coi ngựa khác gật đầu. Những người đàn ông ở đây làm việc cho Cameron hay Hart, đã nhiều năm rồi, và Cam nghi ngờ bất cứ ai trong số họ có thể bị mua chuộc - cả Hart và Cam đều trả lương hậu và những người đàn ông này đều kiêu hãnh về lòng trung thành của họ. Họ yêu quý lũ ngựa cũng nhiều như Cameron vậy.
“Không có gì để làm cả ngoài việc chờ đợi,” chàng nói. “Nó đã ăn gì?”
Angelo lắc đầu. “Không gì tối nay. Tôi đã cố gắng cho nó ăn một ít lúa mạch, và nó không muốn, kể cả cỏ khô.”
Luôn là một dấu hiệu xấu khi một con ngựa không thèm ăn. Chúng luôn háu ăn, lẽ sống của chúng. Con người có thể nghĩ họ đã thuần hóa loài ngựa, Cameron nhận thấy, nhưng lũ ngựa biết chúng huấn luyện con người để cho chúng ăn.
“Có thể là viêm phổi,” Angelo nói lo lắng. “Hoặc phế quản. Những gì nó đã trải qua ở vùng đất này, sẽ có khả năng dẫn tới điều đó.”
Giải thích của Angelo có vẻ hợp lý nhất. Những ngọn đồi xứ Scot băng giá, lạnh lẽo hơn rất nhiều quê của Jasmine vốn ở gần Bath, và nếu nó ngấm lạnh trong những chuyến đi lại, điều đó có thể trở nên tồi tệ.
“Những con ngựa khác thế nào?” Ho - một chứng bệnh làm cho ngựa ho và hắt hơi, tương tự như con người bị cảm lạnh - có thể lây lan nhanh chóng, và trong khi tình trạng đó không thể gây tử vong, lũ ngựa cũng không thể chạy cho tới khi căn bệnh được chữa khỏi. Viêm phổi lại là chuyện khác. Jasmine có thể sẽ chết trong đêm nay nếu như nó mắc bệnh.
“Những con khác không bị sao cả,” Angelo nói.
“Mang nước ấm đến chườm cho nó,” Cameron nói. “Ta sẽ đặt nó nằm xuống.”
“Nước ấm đang tới.” Tất nhiên rồi, Angelo hẳn đã sai ai đó đi chuẩn bị rồi.
Cameron cởi áo khoác, xắn tay áo, và cầm lấy bàn chải. Chải lông ngựa là cách hiệu quả để lưu thông máu và giữ ấm. Họ có thể mời bác sỹ thú ý nhưng chắc ông ta cũng sẽ chuẩn đoán điều tương tự như Angelo và Cameron đã kết luận thôi. Những chai thuốc bổ lớn đã được đem đến, nhưng Cameron không muốn cho Jasmine uống cho tới khi họ biết chính xác phải làm gì. Việc trước nhất là phải giữ ấm cho cô nàng.
Jasmine đã không phản ứng nhiều trong khi Cameron chải lông cho nó, ngoại trừ việc nó tựa đầu lên vai chàng. Angelo đến gần với những cái chăn ấm để quấn quanh cơ thể nó. Họ phải đổ nước vào miệng nó, vì nó từ chối tự uống.
Trời đêm càng lúc càng buốt giá, và Cameron tiếc nuối khi nghĩ tới căn phòng có lò sưởi ấm áp của Ainsley và cơ thể mềm mại của nàng. Nhưng chàng cũng biết khi chàng nói chuyện với Ainsley ngày mai lý do chàng không đến với nàng, nàng sẽ hiểu. Vì yêu cầu phải luôn luôn nắm bắt được tiến triển của Jasmine. Nếu là một phụ nữ nào khác thì cô ta có thể sẽ giận dữ vì nghĩ mình không bằng một con ngựa, nhưng chàng biết Ainsley sẽ nghĩ chàng đúng khi ở lại với Jasmine.
Cameron dừng tay và ra khỏi căn chuồng. Jasmine rướn đầu lên cánh cửa, tìm kiếm Cameron, và chàng vuốt ve cổ nó.
“Ổn rồi, cô gái. Ta sẽ không bỏ mày đâu.”
Angelo vừa chạy đến mang theo một cái chăn, một cái sơ mi sạch, và một cái áo khoác mới cho Cameron. Cam thường tự hỏi không biết phải làm gì nếu thiếu Angelo, gã gypsy chàng đã cứu khỏi cái chết mười mươi vào một đêm ở gần sản sự Berkshire của Cameron. Một nhóm đàn ông từ Hungerford đã truy đuổi gã trai Angelo mười tám tuổi vì bắt quả tang gã đang ăn cắp lương thực để nuôi gia đình đang đợi trên một cái nhà thuyền. Họ hủy hoại số thực phẩm, đè nghiến gã xuống đất và bắt đầu đánh đập Angelo không thương tiếc, những con dao được xỉa ra đảm bảo gã gypsy sẽ không bao giờ còn sống sót để mà thấy buổi sáng.
Chuyện này xảy ra không lâu sau cái chết của Elizabeth, khi Cameron vừa mới mua sản sự này. Cameron đang cưỡi ngựa buổi sớm tinh mơ, say xỉn và không thể ngủ. Chàng đã hào hứng lao vào trận đánh nhau, đuổi cổ lũ người địa phương, mang Angelo về nhà, và cho gã số thực phẩm để nuôi gia đình từ chính bếp của nhà mình. Chàng đã đi bộ với Angelo tới con thuyền ở Kênh Kennet và Avon, nơi đang chen chúc một đám người - cha mẹ của Angelo, ông bà, anh chị em, và khoảng một tá trẻ con.
Cameron đã để gã lại đó, cho rằng đây là lần cuối cùng chàng trông thấy gã, nhưng Angelo đã quay trở lại chuồng ngựa của Cameron vài tuần sau đó. Không có tay hỗ trợ ngựa đua nào tốt hơn gã trên cả nước, Angelo tuyên bố, và gã biết mọi thủ đoạn trong trường đua. Gã muốn bảo vệ lũ ngựa của Cameron đổi lấy một chỗ ngủ và tiền lương để nuôi gia đình.
Đó là lúc ban đầu, nhưng Angelo đã chứng minh năng lực cũng như lòng trung thành với Cameron hơn bất cứ ai chàng từng gặp. Bây giờ Angelo chăm sóc Cameron cũng với cùng tình cảm như thế. Angelo hiểu tâm trạng của Cameron và những gì khiến chàng trăn trở, biết cả những ác mộng của chàng và những ký ức đen tối, và gã luôn luôn ở đó với một ly rượu hoặc một liều thuốc ngủ hay chỉ đơn giản là lắng nghe. Không có Angelo, Cameron biết chàng sẽ sớm phát điên từ lâu rồi.
Lúc này Angelo đã chuẩn bị sẵn sàng chăn mền và một chai brandy cho Cameron rồi thu mình vào một góc.
Dù lo lắng cho con ngựa, Cameron vẫn cảm thấy ngơ ngẩn, ấm áp, vẫn cảm nhận thấy Ainsley. Chàng đã ngà ngà say, và ngả người vào giấc ngủ với những giấc mơ êm đềm, nơi chàng tìm thấy hương vị và sự êm ái của Ainsley.
Điều chàng nhận được lại là một cơn ác mộng về Elizabeth. Sau khi sinh Daniel, Elizabeth bị rơi vào bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Bất cứ khi nào cô ta có vẻ tĩnh trí lại thì điều đầu tiên là cô ta tìm mọi cách làm tổn thương Daniel. Vú em và những người hầu ở Kilmorgan bảo vệ cậu bé bằng mọi cách, nhưng Elizabeth luôn giảo hoạt hơn.
Giấc mơ của Cameron trở lại cái ngày định mệnh ấy khi chàng lao tới phòng ngủ của mình ngay khi nghe tiếng khóc thét của Daniel, thì thấy cô ta đang ở đó với thằng bé, con dao cầm trên tay. Elizabeth đã đánh cắp con dao trong bộ sưu tập của cha của Cameron từ trước, chứng tỏ cô ta đã dự định sẵn điều này. Cô ta ngồi đợi trong phòng ngủ của Cameron với Daniel như là con tin, với ý định sẽ giết cả hai.
Giấc mơ lại trôi nổi từ nỗi đau khi Elizabeth cứa con dao lên má của Cameron rồi xỉa mũi dao về phía Daniel vô tội đang nằm trên giường. Cameron vô cùng hoảng loạn lao tới, ôm lấy bé Daniel và lăn tròn trên giường. Chàng đã dùng chân đá Elizabeth để khiến lưỡi dao đẫm máu của cô ta tránh xa bé Daniel.
Chàng không thể nhớ những gì đã gầm lên với cô ta, hay những gì chàng đã làm, nhưng Elizabeth đã loạng choạng lùi lại và rít lên những lời tục tĩu. Cameron đã xoay bé Daniel về phía bên kia của căn phòng.
Elizabeth xoay lưỡi dao về phía mình. Cameron lại nghe thấy những âm thanh khủng khiếp khi lưỡi dao thọc sâu vào họng cô ta, máu đỏ thẫm chảy ròng ròng trên cổ, trên váy của cô ta. Cô ta nhìn chằm chằm vào vết máu đầy kinh hoàng, sau đó ngước lên nhìn Cameron với cái nhìn giận dữ hòa lẫn đau đớn vì bị phản bội, trước khi cô ta đổ sập xuống sàn.
Sau đó tiếng la hét của gia nhân đang cố tìm cách phá cửa, tiếng khóc nức nở của bé Daniel, rồi giọng nói hung tợn của Hart rống lên gọi Cameron mở cánh cửa chết tiệt ra. Hart đã phá cửa thì thấy Cameron đang bồng bé Daniel trong tay, tuyệt vọng vỗ về cậu bé, và Elizabeth đang nằm sõng sượt trên sàn nhà ngập máu.
Giấc mơ của Cameron lại nhảy tới đám tang - Cameron trong bộ đồ tang, những cơn gió cứ lồng lộng thổi. Chàng cứng đờ bên cạnh cha và Hart khi vị cha xứ Scot đều đều kể lể những nhiều xấu xa của thế giới này và Elizabeth sẽ được chào đón ở thế giới bên kia ra sao.
Chàng nhớ cha chàng đã gầm lên ngay khi vị cha xứ kết thúc rằng Cameron đã thật ngu ngốc, mất đi một cô vợ trước khi khiến cô ta có thể sinh nhiều con hơn. Nếu như Cameron chỉ cần cho cô ta biết thế nào là địa ngục, lão công tước già nói, cô ta sẽ phải vâng lời hơn và không còn là một con điếm chết tiệt được.
Hart quay sang và tống thẳng nắm đấm vào mặt cha họ, trong sự bàng hoàng của vị cha xứ. Giọng của Hart gào lên với lão đầy phẫn nộ, “Với tôi, coi như ông đã chết.”
Cameron đứng chết lặng, không chút xúc cảm. Sau đó, chàng đi lên lầu, nói với vú em của bé Daniel đóng gói hành lý, và đưa bé Daniel, vú em và gia nhân tới London ngay chiều hôm đó.
Giấc mơ của Cam bị cắt ngang bởi tiếng cười đầy nữ tính và mùi hương chàng đã yêu. Chàng mở mắt ra thì thấy Ainsley, lại mặc bộ đồ xám trang nghiêm cài cúc tới tận cằm - đang dụ Jasmine bằng một miếng bánh mỳ. Con ngựa ngửi ngửi, rồi liếm, và ngoặm lấy đồ ăn trên tay Ainsley rồi lại rụt cổ lại.
“Daniel, thêm nữa đi,” nàng nói.
Daniel xúc thêm một ít bánh lúa mạch nữa và đưa cho Ainsley. Ainsley đưa nó cho Jasmine, cô nàng lại háo hức ăn hết và còn đòi thêm nữa. Angelo ngồi xếp bằng trong góc của mình, hai tay đặt lên gối, nhìn với vẻ thích thú.
Những tưởng tượng và mơ mộng dần tan biến trong buổi sớm mai lành lạnh, chim chóc đang bắt đầu ríu rít ngoài sân. Đôi mắt của Cameron cồm cộm, nhưng chàng cảm thấy một sự nôn nao kỳ lạ và cả yên nghỉ.
“Đó có phải là bữa sáng của ta?” chàng hỏi.
Ainsley đưa đôi mắt xám trong veo nhìn chàng. “Em đã báo với đầu bếp của chàng. Ngựa của anh Patric luôn luôn yêu thích loại bánh mỳ không men này khi nó bị ốm. Nó có vẻ như hiệu quả hơn bất cứ loạt thuốc bổ nào trong một cái chai đen ngòm.”
“Nó dường như đã tươi tỉnh hơn rồi đó, cha.” Daniel nhồi thêm một mẩu bánh mỳ khác vào miệng Jasmine, và Jasmine ăn nó ngon lành. Cái mũi của nó vẫn còn chảy nước, nhưng cái nhìn đau đớn của nó đã biến mất.
Lũ ngựa đúng là khiến người ta dễ cáu. Chúng có thể vẫn tươi tắn như cơn mưa buổi sáng và suýt chết khi đêm xuống, hay là gần chết đến nơi rồi nhưng sau đó lại hồi phục rất nhanh chóng chỉ sau vài giờ ngắn ngủi.
Jasmine không thể không thấy khá hơn dưới bàn tay chăm sóc của Ainsley. Con ngựa rướn tới tấn công chỗ bánh lúa mạch khác ngay khi Cameron đứng lên.
“Chàng tỉnh hẳn rồi à,” Ainsley nói. “Chàng có hơi vật vã một chút khi chúng em đến. Giấc mơ xấu à?”
“Không có gì quan trọng đâu.” Cameron nhấc mình tiến về phía nàng, cảm nhận hơi ấm của cơ thể nàng. Chàng không tài nào thốt lên những lời tử tế với nàng, ta xin lỗi vì đã không đến phòng nàng và kết thúc sự cám dỗ của đôi ta, trước mặt con trai chàng, Angelo, và những người khác, nhưng cái nhìn nàng dịu dàng trao cho chàng đã nói rằng chàng không cần phải nói gì hết.
“Những lá thư vẫn an toàn chứ?” nàng thì thầm với chàng.
Chàng khẽ cắn lấy tai nàng khi trả lời. “Khóa trong phòng ta, và không có ai, nhưng không ai được phép ở đó trừ Angelo, và anh ta là người tin cẩn.” Chàng nhìn nàng sắc lẻm. “Nhớ đấy.”
Ainsley gửi tới chàng một nụ cười táo tợn. “Em sẽ xem xét nó.”
Jasmine hít hít cái mũi dọc theo cái áo ngoài của Ainsley và cắn lấy mấy cái nút trên cùng của Ainsley. Ainsley la lên thất thanh khi Jasmine giật tung cái cúc. Cameron nhanh chóng lấy nó ra khỏi miệng Jasmine trước khi nó có thể nuốt và kéo Ainsley lùi lại khi Jasmine vươn tới nàng như muốn có thêm nữa.
“Nàng thấy chưa?” Cameron nói, vòng cánh tay quanh Ainsley. “Nó biết chính xác thứ nên làm với những cái cúc đấy.”
o
Ainsley và Daniel về nhà ăn sáng ngay sau đó, nhưng Cameron vẫn ở lại. Bài huấn luyện cần được bắt đầu, dù lũ ngựa ốm hay không. Thói quen không được phép ngắt quãng, và Cameron còn có những cuộc đua sắp tới để cân nhắc.
Nhưng chàng cảm thấy thư thái. Những giấc mộng điên cuồng của chàng đã tan biến như làn sương dưới ánh sáng mặt trời, và chàng lại nhớ tới cảm giác chìm đắm trong Ainsley. Jasmine dường như đã vượt qua được cơn bệnh, và nếu nó thực sự khá hơn, Cameron sẽ thu xếp để dành đêm nay với Ainsley. Và đêm tiếp theo, và tiếp theo nữa. Thực ra là suốt cả mùa đông luôn. Chàng sẽ gửi điện cho gia nhân ở Pháp để bắt đầu thuê căn hộ chàng thường ở và cả thuê một hầu nữ cho Ainsley nữa.
Chàng hy vọng rằng Ainsley sẽ quay trở lại khu chuồng ngựa khi chàng làm việc, nhưng nàng không đến. Cameron chạy cùng Angelo và những người khác và không thấy nàng trong đám khách khứa tới xem buổi huấn luyện. Nàng dường như lại đắm chìm trong việc giúp đỡ Isabella rồi.
Khi Cameron trở lại nhà chính vài giờ sau để tắm rửa và thay đồ, chàng đã gần như đâm sầm vào Beth đang tới từ cửa trước, đội cái mũ rộng vành và đeo găng tay. Ngôi nhà khá yên tĩnh, chẳng thấy khách khứa nào cả.
“Ainsley đang ở cùng Isabella à?” Cameron hỏi Beth.
Beth chớp chớp mắt nhìn chàng ngạc nhiên. “Với Isabella ư? Không, Ainsley vừa đi rồi. Em vừa đưa cô ấy ra tàu xong.”