Sảnh phía Tây của phủ Xương Đức công chỉ giành riêng để tổ chức yến tiệc cho đám phụ nữ, nên đồ vật bày trí ở đây đa phần đều rất tinh tế rực rỡ, bên trong treo những bức tranh chữ nổi tiếng, nhìn vào cũng thấy đây là gia đình có chút nội hàm. Chỉ đáng tiếc là đời sau không bằng đời trước, Xương Đức công hiện giờ làm việc càng lúc càng vô lý, khiến người ta chê cười sau lưng không ít.
Khúc Khinh Cư và Khúc lão thái thái ngồi cùng một bàn, hơn nữa vị trí của nàng còn ở ngay bên cạnh La lão thái thái, đủ để thấy thái độ của trên dưới Khúc gia đối với nàng. Trên bàn lại có người cố ý nịnh nọt, nên bầu khí quanh bàn ăn cũng có thể coi là náo nhiệt. Chỉ là sau khi La lão thái thái gọi tam cô nương của Khúc gia đến ngồi ở phía bên kia, thì sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi. Nếu là buổi yến tiệc gia đình, thì vị trí ra sao cũng chẳng có ai nhiều lời làm gì. Nhưng hiện giờ trong đám phụ nữ ở đây cũng có rất nhiều người địa vị cao như La lão thái thái, tam cô nương của Khúc gia là vãn bối trên người lại không phong hiệu nào, nếu ngồi cùng một bàn thì có chút không được hợp lý.
Bảo Vinh hầu cười lạnh nhìn hành động của Khúc lão thái thái, trong lòng hiểu rằng Khúc lão thái thái đang muốn để tam cô nương của Khúc gia lộ diện trước mặt những vị phu nhân khác, nhưng thời cơ lại không ổn chút nào.
“Thân già này trước đây thương nhất hai con bé này, giờ con bé lớn đã xuất giá rồi, nay cuối cùng lại được quây quần ngồi bên nhau,”
Sao Khúc lão thái thái lại không hiểu suy nghĩ của mọi người chứ, bà ta lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt,
“Giờ bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, bà già này hận không thể giữ bọn chúng bên mình ngày ngày.”
Một vị phu nhân có mối quan hệ qua lại khá tốt với Khúc gia cười tiếp lời:
“Đó là tấm lòng yêu thương hiền từ của lão thái thái giành cho cháu gái, chỉ là con gái đã lớn rồi, sao có thể giữ lại mãi được, xinh đẹp như tam cô nương đây…”
Bà ta nói tới đây, liền nở nụ cười trêu chọc.
Khúc Ước Tố nghe thấy đoạn này, vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi không ngẩng mặt lên được.
Nhìn vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn người phụ nữ vừa nói xong, bà ta là Ngụy thị người bên nhà mẹ đẻ của Khúc lão thái thái, chồng giữ chức Lễ bộ Thị lang không lớn cũng chẳng nhỏ, từ trước tới nay chẳng qua bà ta chỉ khách khí với một mình Khúc Ước Tố, lúc trước chẳng thèm nhìn đến Khúc Khinh Cư và Khúc Hồi Tuyết con của một người thiếp.
“Ngụy phu nhân chê cười rồi, giờ tam muội là nhỏ tuổi nhất, tổ mẫu lại yêu thương rất mực như vậy, sao có thể không giành nhiều thời gian ở bên tổ mẫu được,”
Khúc Khinh Cư nhìn Ngụy thị cười mà như không cười, nhận lấy chiếc khăn lụa Ngân Liễu dâng lên để lau tay,
“Ngược lại hiện giờ thời gian nhị muội ở bên tổ mẫu càng lúc càng ít đi.”
Lương thị nghe thấy Khúc Khinh cư nói như vậy, trong lòng liền bùng lên lửa giận, Khúc Khinh Cư này đang muốn phá hoại nhân duyên của con gái mình. Còn cố ý nhắc đến tên con bé thứ hai, là muốn nói cho người khác biết bà ta là bà mẹ kế độc ác, chỉ nhớ tới con gái mình, cay nghiệt với con gái của thê thiếp?”.
Ngụy thị thoáng sững người, dường như có chút không phản ứng kịp, trước đây bà ta luôn làm đẹp lòng vị cô mẫu này, hôm nay Khúc Khinh Cư đối đáp không mềm không cứng đẩy ngược về, mới giật mình nhận ra người ngồi trước mặt mình không còn là con gái lớn của Khúc gia ngày trước nữa, mà là vị Đoan vương phi cao quý rồi.
(Cô mẫu là chị em gái của cha.)
La lão thái thái mỉm cười liếc nhìn Ngụy thị, trong mắt đầy vẻ mỉa mai. Đoan vương là ai? Là con trai thứ hai của Hoàng thượng, mẫu thân là Kính phi tuy không được sủng ái bằng Thục phi, nhưng trước mặt Hoàng thượng cũng là người có chút thể diện. Về phần Đoan vương bản tính thế nào, không ai biết rõ, nhưng trong mắt đám quần thần trong triều, Đoan vương tuy rằng không phải là người có năng lực nhất trong bốn vị hoàng tử, nhưng cũng tuyệt đối không phải là vị hoàng tử bất tài.
Hiện giờ chỉ có tổng cộng bốn vị hoàng tử, đại hoàng tử Ninh vương ở trên triều đình tuy rằng có chút năng lực, nhưng xuất thân lại không cao, mẹ đẻ chẳng qua chỉ là một tài nhân. Tam hoàng tử Thụy vương mẹ đẻ Thục phi là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, nên cũng là vị hoàng tử được yêu thương nhất, chỉ là vị hoàng tử này tuy có chút mưu lược, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác, khiến cho không ít người phải kiêng kỵ. Tứ hoàng tử Thành vương mẹ đẻ là một vị quý tần không lớn cũng chẳng nhỏ, không nhận được sự yêu thương của đế vương, Hoàng thượng cũng chỉ yêu quý vị tứ hoàng tử này ở mức tầm tầm mà thôi, còn về phần con người của Thành vương, thì thật sự rất bình thường.
Mọi việc trên triều đình La lão thái thái không hiểu rõ lắm, nhưng khả năng nhìn người của bà lại không tồi chút nào, vị Đoan vương này sợ rằng tiền đồ sẽ rộng mở vô hạn, La lão gia nhà bà tuy rằng không có suy nghĩ đứng về phe nào, nhưng tuyệt đối không có ý đắc tội với Đoan vương. Có thể trở thành một Đoan vương như thế này, hoặc bản tính thật sự là như thế, hoặc thâm sâu khó lường.
Nhưng trong hoàng gia làm gì có ai để lộ tính cách thật sự ra ngoài? Bà đã sống nhiều năm như vậy rồi, gặp không ít người, nên lại càng hiểu rõ những người nào không thể đắc tội, những người nào cho dù có đắc tội, cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát.
Đoan vương thuộc kiểu người thứ nhất, còn phủ Xương Đức công là kiểu người thứ hai.
Bà đã nhìn nhầm vị Đoan vương phi này rồi, trước đây chẳng qua là vì con gái gả đến Điền gia nên cũng quan tâm chăm sóc đôi chút, nay lại cảm thấy vị Đoan vương phi này không phải là cô gái đơn giản. Nghĩ tới đây, bà lại thấy có chút may mắn, bà không mong Đoan vương phi có lòng cảm kích với bà, nhưng vì sự quan tâm chăm sóc của ngày đó, sẽ khiến Đoan vương phi có hảo cảm với La gia và con gái mình, đó cũng là một chuyện tốt.
Chỉ thoáng chốc vậy thôi, mà suy nghĩ trong đầu La lão thái thái xoay vòng không ít, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười hiền hòa, khen ngợi:
“Có thể thấy ngày thường Đoan vương phi vẫn luôn nhớ thương tới các muội muội, mấy con bé nhà thân già này thỉnh thoảng còn cãi vã nhau, so với vương phi thì đúng là kém xa.”
“Lão thái thái khiêm tốn quá, ta đã được gặp mặt mấy vị tỉ muội của quý phủ rồi, đều là những người hiểu biết có lễ giáo cả, ngay cả mợ cũng thường xuyên khen ngợi các nàng ấy.”
Khúc Khinh Cư tiếp nhận ý tốt của La lão thái thái,
“Ngày thường gọi các muội ấy rảnh rỗi thì hãy siêng đến vương phủ chơi, tính tình của mợ hiền lành hòa nhã đối xử với ta rất tốt, nhưng dưới gối lại không có mụn con gái nào, khiến trước đây ta có muốn nói chuyện tâm sự với mợ như những cô gái trẻ với nhau cũng không được, may mà sau này gặp được các tỉ muội của quý phủ mới khiến ta hoàn thành được ước nguyện vẫn ôm ấp bấy lâu, lão thái thái đừng luyến tiếc để các nàng ra ngoài đấy.”
La lão thái thái nghe thấy những lời của Đoan vương phi câu nào câu nấy đều nhắc tới con gái nhà mình đối xử rất tốt với nàng lúc trước, còn nhân tiện khen luôn cả mấy đứa cháu gái, ý cười trên mặt càng lúc càng rõ:
“Vương phi đừng khen ngợi bọn chúng như vậy, vương phi đã không chê bọn chúng thô lậu, thì sau này có cơ hội thân già này nhất định sẽ dẫn chúng tới vương phủ thăm hỏi.”
Mọi người ở đây cũng loáng thoáng nghe nói được phủ Tường Thanh hầu đã chăm sóc rất chu đáo cho Đoan vương phi trước lúc nàng còn chưa xuất giá, nay lại nghe Đoan vương phi nói những lời này, trong lòng coi như đã xác định được lời đồn. Nhìn dáng vẻ Đoan vương phi đúng là vô cùng thân thiết với gia đình người cậu, cũng không uổng công hồi đầu Tường Thanh hầu một lòng quan tâm tới nàng.
Mọi người đều là đàn bà con gái, đương nhiên hiểu rõ những âm mưu ngấm ngấm chốn tường cao nhà sâu, xem ra Đoan vương phi cũng chẳng thân thiết gì lắm với phủ Xương Đức công. Nếu đã như vậy, thì sau này qua lại với phủ Xương Đức công cũng không nhất thiết phải quá để để tâm tới phủ Đoan vương.
Khúc Ước Tố lắng nghe các vị phu nhân nói chuyện, trên mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng, tựa như không biết đến ẩn ý bên trong lời nói của mọi người, nhìn thấy từng món từng món ăn được bưng lên, thân thiết sai một a hoàn đặc biệt đặt món đậu phụ gạo xào ớt (1) tới trước mặt Khúc Khinh Cư:
“Muội muội nhớ đại tỷ thích nhất là món này, mấy ngày trước mẫu thân đã dặn dò người dưới phải làm món này thật ngon, đại tỷ nếm thử xem có thích không.”
Trên miếng đậu phụ trắng mềm, rắc những cọng hành lá xanh tươi non, những miếng ớt màu vàng nhạt, còn cả nước tương ớt đo đỏ, nhìn qua quả thật vô cùng tinh tế. Khúc Khinh Cư mỉm cười gật gật đầu với Khúc Ước Tố:
“Cảm ơn muội muội.”
Cô em gái thứ ba này của nàng cũng là người không hề đơn giản chút nào.
“Xin vương phi thứ lỗi cho nô tỳ vô lễ, nhưng có mấy lời nô tỳ nhất định phải nói,”
Mộc Cận khuỵu gối, vừa cung kính cẩn trọng lại vừa có vẻ bất đắc dĩ,
“Mấy ngày trước người bệnh suốt hơn nửa tháng, mọi người trên dưới trong phủ đều rất lo lắng cho người, từ trước thái y đã dặn rằng không được dùng những món cay nóng nhiều dầu mỡ. Giờ khó khăn lắm mới khỏe lên được một chút, nên vương gia mới đồng ý để người ra ngoài… người đừng quên lời dặn dò của vương gia lúc nãy.”
La lão thái thái nghe thấy những lời này, vội vàng khuyên nhủ:
“Nha đầu này đúng là có lòng trung thành lo lắng cho chủ nhân, từ lâu đã nghe nói vương phi bị ốm nhẹ, vương phi tuy có lòng hiếu thảo, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể nữa.”
“Được rồi, được rồi, nha đầu này hầu ta đã nhiều năm, giỏi nhất là nói lảm nhảm, ta cũng sợ nàng ta luôn,”
Khúc Khinh Cư thở dài ra vẻ bất lực,
“Lúc trước lão thái thái gửi một ít thuốc bổ sang, ta vẫn còn chưa kịp cảm tạ người cho tử tế.”
“Lời nói mạo phạm rồi, thân già này cũng coi như được nhìn vương phi trưởng thành, chỉ cần thân thể của người khỏe mạnh là tốt rồi, đâu cần phải nói cảm tạ,”
La lão thái thái chỉ chỉ vào món canh chim bồ câu non (2),
“Nếu vương phi dùng món canh chim bồ câu non này thì sẽ rất thích hợp, bảo nô tỳ múc một bát canh để người nếm thử đi.”
Thấy Mộc Cận tới múc canh, trên mặt Khúc Ước Tố lộ ra một thoáng cười bối rối, những lời này không những ám chỉ chị cả có bệnh phủ Xương Đức công không màng quan tâm, mà còn bóng gió chê cười mẹ mình đối xử không tốt với chị cả, ngay cả La gia chẳng có can hệ gì lắm với chị cả cũng còn gửi thuốc bổ tới, mà mẹ của nàng ta lại không tỏ chút thái độ nào, những lời này truyền ra ngoài, cái danh hiền đức của mẹ nàng ta còn gì để nói nữa đây?
La lão thái thái nghe những lời vừa rồi, ý cười trên mặt không chút thay đổi, nhưng lại nhìn cô con dâu Lương thị của mình thêm vài lần nữa.
Lương thị ngồi ở bên này cũng nghe ra được ẩn ý trong những câu nói đó, bà ta không ngờ hiện giờ Khúc Khinh Cư lại sắc bén như vậy, nhưng lại không có cách nào biện bác được, đành cười nói:
“Vương phi bệnh, sao không bảo người đưa tin về phủ, để người làm mẹ như ta được chăm sóc hai ba ngày thôi cũng được.”
“Đâu dám để mẫu thân phải vất vả thế,”
Khúc Khinh Cư rửa tay xong, đang lau hết bọt nước trên mu bàn tay, nghe thấy lời của Lương thị, nhếch khoé môi lên nói,
“Tục ngữ nói, con gái đi lấy chồng như bát nước đã hắt đi, con gái sao còn có thể để mẫu thân và phụ thân phải lo lắng nữa. Kẻ hầu người hạ trong vương phủ không thiếu, chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt thôi, sao lại không biết xấu hổ để cho tất cả mọi người đều biết chứ. Là do La lão thái thái, và cả mợ nữa sau khi sai người tới gửi đồ tới cho ta, thấy ta bị bệnh, nên mọi người mới biết từ miệng của mợ thôi.”
Nhưng lời này càng bí hiểm cũng lại càng khó nghe hơn, Đoan vương phi nhắc đến một chứ “dám” kia, đủ để người ta liên tưởng được trong hậu viện Lương thị đối xử với con gái của người khác thế nào.
Mỉm cười nhìn Lương thị bị mình chèn ép đến mức không thể nói được câu nào, Khúc Khinh Cư bắt đầu dùng tiệc không nói nữa, nàng không sợ làm hỏng thanh danh của nhà mẹ đẻ, càng không sợ nhà chồng vì thanh danh nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ nàng. Dù sao cũng là một cái mạng nhặt được, thoải mái sống được bao lâu thì sống đến đó. Nhưng nàng nhặt được mạng của người ta, thì chí ít nàng còn có thể thoải mái giúp người ta giải quyết mọi ân oán ngày xưa. Nếu có một ngày nào đó Đoan vương thật sự làm hoàng đế, hoặc là tranh đoạt hoàng vị thất bại, muốn cái mạng của nàng, nàng cũng không thấy nuối tiếc điều gì nữa. Có thể ngạo mạn được lúc nào thì hãy ngạo mạn đi, chẳng biết ngày nào sẽ mất mạng đâu.
Khúc Ước Tố nhìn cử chỉ tao nhã của Khúc Khinh Cư, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp rất khó nói. Tuy rằng mẹ cực kỳ không thích chị cả, nhưng trong thâm tâm nàng lại có chút đồng tình với chị ấy, cho nên cũng tặng trang sức đồ chơi mình không thích dùng cho chị cả. Nhưng hiện giờ người chị cả cần mình đồng tình, đã là vị vương phi đến ngay cả tổ mẫu cũng phải khách khí đối đãi rồi, mà ngày sau của bản thân nói không chừng cũng sẽ cúi đầu dưới chị ấy.
Nghĩ tới đây, hàng lông mày lá liễu của Khúc Ước Tố khẽ cau lại, tại sao trong lòng lại thấy có một loại cảm giác nôn nao khó nói lên lời thế này?
Buổi tiệc kết thúc, người của Khúc gia dẫn mọi người đến mảnh sân rộng rãi bên ngoài nghe kịch. Trên sân khấu đã được dựng lên từ lâu, giữa nam và nữ được ngăn cách bằng một bức bình phong khá cao, tuy rằng ở chung một khoảng sân, nhưng chỉ có thể đối diện với sân khấu kịch.
Vở kịch đầu tiên là “Ma Cô bái thọ”, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương thị đang bê một cái hộp gỗ đàn hương đi đến chỗ mình.
Lương thị muốn đích thân lên diễn kịch sao?
Khúc Khinh Cư và Khúc lão thái thái ngồi cùng một bàn, hơn nữa vị trí của nàng còn ở ngay bên cạnh La lão thái thái, đủ để thấy thái độ của trên dưới Khúc gia đối với nàng. Trên bàn lại có người cố ý nịnh nọt, nên bầu khí quanh bàn ăn cũng có thể coi là náo nhiệt. Chỉ là sau khi La lão thái thái gọi tam cô nương của Khúc gia đến ngồi ở phía bên kia, thì sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi. Nếu là buổi yến tiệc gia đình, thì vị trí ra sao cũng chẳng có ai nhiều lời làm gì. Nhưng hiện giờ trong đám phụ nữ ở đây cũng có rất nhiều người địa vị cao như La lão thái thái, tam cô nương của Khúc gia là vãn bối trên người lại không phong hiệu nào, nếu ngồi cùng một bàn thì có chút không được hợp lý.
Bảo Vinh hầu cười lạnh nhìn hành động của Khúc lão thái thái, trong lòng hiểu rằng Khúc lão thái thái đang muốn để tam cô nương của Khúc gia lộ diện trước mặt những vị phu nhân khác, nhưng thời cơ lại không ổn chút nào.
“Thân già này trước đây thương nhất hai con bé này, giờ con bé lớn đã xuất giá rồi, nay cuối cùng lại được quây quần ngồi bên nhau,”
Sao Khúc lão thái thái lại không hiểu suy nghĩ của mọi người chứ, bà ta lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt,
“Giờ bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, bà già này hận không thể giữ bọn chúng bên mình ngày ngày.”
Một vị phu nhân có mối quan hệ qua lại khá tốt với Khúc gia cười tiếp lời:
“Đó là tấm lòng yêu thương hiền từ của lão thái thái giành cho cháu gái, chỉ là con gái đã lớn rồi, sao có thể giữ lại mãi được, xinh đẹp như tam cô nương đây…”
Bà ta nói tới đây, liền nở nụ cười trêu chọc.
Khúc Ước Tố nghe thấy đoạn này, vội vàng cúi đầu xuống, xấu hổ đến nỗi không ngẩng mặt lên được.
Nhìn vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn người phụ nữ vừa nói xong, bà ta là Ngụy thị người bên nhà mẹ đẻ của Khúc lão thái thái, chồng giữ chức Lễ bộ Thị lang không lớn cũng chẳng nhỏ, từ trước tới nay chẳng qua bà ta chỉ khách khí với một mình Khúc Ước Tố, lúc trước chẳng thèm nhìn đến Khúc Khinh Cư và Khúc Hồi Tuyết con của một người thiếp.
“Ngụy phu nhân chê cười rồi, giờ tam muội là nhỏ tuổi nhất, tổ mẫu lại yêu thương rất mực như vậy, sao có thể không giành nhiều thời gian ở bên tổ mẫu được,”
Khúc Khinh Cư nhìn Ngụy thị cười mà như không cười, nhận lấy chiếc khăn lụa Ngân Liễu dâng lên để lau tay,
“Ngược lại hiện giờ thời gian nhị muội ở bên tổ mẫu càng lúc càng ít đi.”
Lương thị nghe thấy Khúc Khinh cư nói như vậy, trong lòng liền bùng lên lửa giận, Khúc Khinh Cư này đang muốn phá hoại nhân duyên của con gái mình. Còn cố ý nhắc đến tên con bé thứ hai, là muốn nói cho người khác biết bà ta là bà mẹ kế độc ác, chỉ nhớ tới con gái mình, cay nghiệt với con gái của thê thiếp?”.
Ngụy thị thoáng sững người, dường như có chút không phản ứng kịp, trước đây bà ta luôn làm đẹp lòng vị cô mẫu này, hôm nay Khúc Khinh Cư đối đáp không mềm không cứng đẩy ngược về, mới giật mình nhận ra người ngồi trước mặt mình không còn là con gái lớn của Khúc gia ngày trước nữa, mà là vị Đoan vương phi cao quý rồi.
(Cô mẫu là chị em gái của cha.)
La lão thái thái mỉm cười liếc nhìn Ngụy thị, trong mắt đầy vẻ mỉa mai. Đoan vương là ai? Là con trai thứ hai của Hoàng thượng, mẫu thân là Kính phi tuy không được sủng ái bằng Thục phi, nhưng trước mặt Hoàng thượng cũng là người có chút thể diện. Về phần Đoan vương bản tính thế nào, không ai biết rõ, nhưng trong mắt đám quần thần trong triều, Đoan vương tuy rằng không phải là người có năng lực nhất trong bốn vị hoàng tử, nhưng cũng tuyệt đối không phải là vị hoàng tử bất tài.
Hiện giờ chỉ có tổng cộng bốn vị hoàng tử, đại hoàng tử Ninh vương ở trên triều đình tuy rằng có chút năng lực, nhưng xuất thân lại không cao, mẹ đẻ chẳng qua chỉ là một tài nhân. Tam hoàng tử Thụy vương mẹ đẻ Thục phi là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, nên cũng là vị hoàng tử được yêu thương nhất, chỉ là vị hoàng tử này tuy có chút mưu lược, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn độc ác, khiến cho không ít người phải kiêng kỵ. Tứ hoàng tử Thành vương mẹ đẻ là một vị quý tần không lớn cũng chẳng nhỏ, không nhận được sự yêu thương của đế vương, Hoàng thượng cũng chỉ yêu quý vị tứ hoàng tử này ở mức tầm tầm mà thôi, còn về phần con người của Thành vương, thì thật sự rất bình thường.
Mọi việc trên triều đình La lão thái thái không hiểu rõ lắm, nhưng khả năng nhìn người của bà lại không tồi chút nào, vị Đoan vương này sợ rằng tiền đồ sẽ rộng mở vô hạn, La lão gia nhà bà tuy rằng không có suy nghĩ đứng về phe nào, nhưng tuyệt đối không có ý đắc tội với Đoan vương. Có thể trở thành một Đoan vương như thế này, hoặc bản tính thật sự là như thế, hoặc thâm sâu khó lường.
Nhưng trong hoàng gia làm gì có ai để lộ tính cách thật sự ra ngoài? Bà đã sống nhiều năm như vậy rồi, gặp không ít người, nên lại càng hiểu rõ những người nào không thể đắc tội, những người nào cho dù có đắc tội, cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát.
Đoan vương thuộc kiểu người thứ nhất, còn phủ Xương Đức công là kiểu người thứ hai.
Bà đã nhìn nhầm vị Đoan vương phi này rồi, trước đây chẳng qua là vì con gái gả đến Điền gia nên cũng quan tâm chăm sóc đôi chút, nay lại cảm thấy vị Đoan vương phi này không phải là cô gái đơn giản. Nghĩ tới đây, bà lại thấy có chút may mắn, bà không mong Đoan vương phi có lòng cảm kích với bà, nhưng vì sự quan tâm chăm sóc của ngày đó, sẽ khiến Đoan vương phi có hảo cảm với La gia và con gái mình, đó cũng là một chuyện tốt.
Chỉ thoáng chốc vậy thôi, mà suy nghĩ trong đầu La lão thái thái xoay vòng không ít, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười hiền hòa, khen ngợi:
“Có thể thấy ngày thường Đoan vương phi vẫn luôn nhớ thương tới các muội muội, mấy con bé nhà thân già này thỉnh thoảng còn cãi vã nhau, so với vương phi thì đúng là kém xa.”
“Lão thái thái khiêm tốn quá, ta đã được gặp mặt mấy vị tỉ muội của quý phủ rồi, đều là những người hiểu biết có lễ giáo cả, ngay cả mợ cũng thường xuyên khen ngợi các nàng ấy.”
Khúc Khinh Cư tiếp nhận ý tốt của La lão thái thái,
“Ngày thường gọi các muội ấy rảnh rỗi thì hãy siêng đến vương phủ chơi, tính tình của mợ hiền lành hòa nhã đối xử với ta rất tốt, nhưng dưới gối lại không có mụn con gái nào, khiến trước đây ta có muốn nói chuyện tâm sự với mợ như những cô gái trẻ với nhau cũng không được, may mà sau này gặp được các tỉ muội của quý phủ mới khiến ta hoàn thành được ước nguyện vẫn ôm ấp bấy lâu, lão thái thái đừng luyến tiếc để các nàng ra ngoài đấy.”
La lão thái thái nghe thấy những lời của Đoan vương phi câu nào câu nấy đều nhắc tới con gái nhà mình đối xử rất tốt với nàng lúc trước, còn nhân tiện khen luôn cả mấy đứa cháu gái, ý cười trên mặt càng lúc càng rõ:
“Vương phi đừng khen ngợi bọn chúng như vậy, vương phi đã không chê bọn chúng thô lậu, thì sau này có cơ hội thân già này nhất định sẽ dẫn chúng tới vương phủ thăm hỏi.”
Mọi người ở đây cũng loáng thoáng nghe nói được phủ Tường Thanh hầu đã chăm sóc rất chu đáo cho Đoan vương phi trước lúc nàng còn chưa xuất giá, nay lại nghe Đoan vương phi nói những lời này, trong lòng coi như đã xác định được lời đồn. Nhìn dáng vẻ Đoan vương phi đúng là vô cùng thân thiết với gia đình người cậu, cũng không uổng công hồi đầu Tường Thanh hầu một lòng quan tâm tới nàng.
Mọi người đều là đàn bà con gái, đương nhiên hiểu rõ những âm mưu ngấm ngấm chốn tường cao nhà sâu, xem ra Đoan vương phi cũng chẳng thân thiết gì lắm với phủ Xương Đức công. Nếu đã như vậy, thì sau này qua lại với phủ Xương Đức công cũng không nhất thiết phải quá để để tâm tới phủ Đoan vương.
Khúc Ước Tố lắng nghe các vị phu nhân nói chuyện, trên mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng, tựa như không biết đến ẩn ý bên trong lời nói của mọi người, nhìn thấy từng món từng món ăn được bưng lên, thân thiết sai một a hoàn đặc biệt đặt món đậu phụ gạo xào ớt (1) tới trước mặt Khúc Khinh Cư:
“Muội muội nhớ đại tỷ thích nhất là món này, mấy ngày trước mẫu thân đã dặn dò người dưới phải làm món này thật ngon, đại tỷ nếm thử xem có thích không.”
Trên miếng đậu phụ trắng mềm, rắc những cọng hành lá xanh tươi non, những miếng ớt màu vàng nhạt, còn cả nước tương ớt đo đỏ, nhìn qua quả thật vô cùng tinh tế. Khúc Khinh Cư mỉm cười gật gật đầu với Khúc Ước Tố:
“Cảm ơn muội muội.”
Cô em gái thứ ba này của nàng cũng là người không hề đơn giản chút nào.
“Xin vương phi thứ lỗi cho nô tỳ vô lễ, nhưng có mấy lời nô tỳ nhất định phải nói,”
Mộc Cận khuỵu gối, vừa cung kính cẩn trọng lại vừa có vẻ bất đắc dĩ,
“Mấy ngày trước người bệnh suốt hơn nửa tháng, mọi người trên dưới trong phủ đều rất lo lắng cho người, từ trước thái y đã dặn rằng không được dùng những món cay nóng nhiều dầu mỡ. Giờ khó khăn lắm mới khỏe lên được một chút, nên vương gia mới đồng ý để người ra ngoài… người đừng quên lời dặn dò của vương gia lúc nãy.”
La lão thái thái nghe thấy những lời này, vội vàng khuyên nhủ:
“Nha đầu này đúng là có lòng trung thành lo lắng cho chủ nhân, từ lâu đã nghe nói vương phi bị ốm nhẹ, vương phi tuy có lòng hiếu thảo, nhưng cũng phải chú ý tới thân thể nữa.”
“Được rồi, được rồi, nha đầu này hầu ta đã nhiều năm, giỏi nhất là nói lảm nhảm, ta cũng sợ nàng ta luôn,”
Khúc Khinh Cư thở dài ra vẻ bất lực,
“Lúc trước lão thái thái gửi một ít thuốc bổ sang, ta vẫn còn chưa kịp cảm tạ người cho tử tế.”
“Lời nói mạo phạm rồi, thân già này cũng coi như được nhìn vương phi trưởng thành, chỉ cần thân thể của người khỏe mạnh là tốt rồi, đâu cần phải nói cảm tạ,”
La lão thái thái chỉ chỉ vào món canh chim bồ câu non (2),
“Nếu vương phi dùng món canh chim bồ câu non này thì sẽ rất thích hợp, bảo nô tỳ múc một bát canh để người nếm thử đi.”
Thấy Mộc Cận tới múc canh, trên mặt Khúc Ước Tố lộ ra một thoáng cười bối rối, những lời này không những ám chỉ chị cả có bệnh phủ Xương Đức công không màng quan tâm, mà còn bóng gió chê cười mẹ mình đối xử không tốt với chị cả, ngay cả La gia chẳng có can hệ gì lắm với chị cả cũng còn gửi thuốc bổ tới, mà mẹ của nàng ta lại không tỏ chút thái độ nào, những lời này truyền ra ngoài, cái danh hiền đức của mẹ nàng ta còn gì để nói nữa đây?
La lão thái thái nghe những lời vừa rồi, ý cười trên mặt không chút thay đổi, nhưng lại nhìn cô con dâu Lương thị của mình thêm vài lần nữa.
Lương thị ngồi ở bên này cũng nghe ra được ẩn ý trong những câu nói đó, bà ta không ngờ hiện giờ Khúc Khinh Cư lại sắc bén như vậy, nhưng lại không có cách nào biện bác được, đành cười nói:
“Vương phi bệnh, sao không bảo người đưa tin về phủ, để người làm mẹ như ta được chăm sóc hai ba ngày thôi cũng được.”
“Đâu dám để mẫu thân phải vất vả thế,”
Khúc Khinh Cư rửa tay xong, đang lau hết bọt nước trên mu bàn tay, nghe thấy lời của Lương thị, nhếch khoé môi lên nói,
“Tục ngữ nói, con gái đi lấy chồng như bát nước đã hắt đi, con gái sao còn có thể để mẫu thân và phụ thân phải lo lắng nữa. Kẻ hầu người hạ trong vương phủ không thiếu, chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt thôi, sao lại không biết xấu hổ để cho tất cả mọi người đều biết chứ. Là do La lão thái thái, và cả mợ nữa sau khi sai người tới gửi đồ tới cho ta, thấy ta bị bệnh, nên mọi người mới biết từ miệng của mợ thôi.”
Nhưng lời này càng bí hiểm cũng lại càng khó nghe hơn, Đoan vương phi nhắc đến một chứ “dám” kia, đủ để người ta liên tưởng được trong hậu viện Lương thị đối xử với con gái của người khác thế nào.
Mỉm cười nhìn Lương thị bị mình chèn ép đến mức không thể nói được câu nào, Khúc Khinh Cư bắt đầu dùng tiệc không nói nữa, nàng không sợ làm hỏng thanh danh của nhà mẹ đẻ, càng không sợ nhà chồng vì thanh danh nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ nàng. Dù sao cũng là một cái mạng nhặt được, thoải mái sống được bao lâu thì sống đến đó. Nhưng nàng nhặt được mạng của người ta, thì chí ít nàng còn có thể thoải mái giúp người ta giải quyết mọi ân oán ngày xưa. Nếu có một ngày nào đó Đoan vương thật sự làm hoàng đế, hoặc là tranh đoạt hoàng vị thất bại, muốn cái mạng của nàng, nàng cũng không thấy nuối tiếc điều gì nữa. Có thể ngạo mạn được lúc nào thì hãy ngạo mạn đi, chẳng biết ngày nào sẽ mất mạng đâu.
Khúc Ước Tố nhìn cử chỉ tao nhã của Khúc Khinh Cư, trong lòng có một loại cảm giác phức tạp rất khó nói. Tuy rằng mẹ cực kỳ không thích chị cả, nhưng trong thâm tâm nàng lại có chút đồng tình với chị ấy, cho nên cũng tặng trang sức đồ chơi mình không thích dùng cho chị cả. Nhưng hiện giờ người chị cả cần mình đồng tình, đã là vị vương phi đến ngay cả tổ mẫu cũng phải khách khí đối đãi rồi, mà ngày sau của bản thân nói không chừng cũng sẽ cúi đầu dưới chị ấy.
Nghĩ tới đây, hàng lông mày lá liễu của Khúc Ước Tố khẽ cau lại, tại sao trong lòng lại thấy có một loại cảm giác nôn nao khó nói lên lời thế này?
Buổi tiệc kết thúc, người của Khúc gia dẫn mọi người đến mảnh sân rộng rãi bên ngoài nghe kịch. Trên sân khấu đã được dựng lên từ lâu, giữa nam và nữ được ngăn cách bằng một bức bình phong khá cao, tuy rằng ở chung một khoảng sân, nhưng chỉ có thể đối diện với sân khấu kịch.
Vở kịch đầu tiên là “Ma Cô bái thọ”, Khúc Khinh Cư ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương thị đang bê một cái hộp gỗ đàn hương đi đến chỗ mình.
Lương thị muốn đích thân lên diễn kịch sao?