Editor: Gà
Đêm khuya thanh vắng, ở một góc của phòng chứa củi có một bóng đen thoáng qua, người này còn chưa đến gần phòng chứa củi, chợt bốn phía xuất hiện vài ngọn đèn lồng, gã kinh ngạc nhìn qua, mới thấy xung quanh không ít người.
"Tiền gia gia đã đợi mấy ngày, cuối cùng cũng bắt được con chuột này rồi." Tiền Thường Tín xách đèn lồng xuất hiện ở góc tường, hắn chê bai liếc nhìn tên hạ nhân giả trang thành thị thiếp này, giơ tay: "Trói người lại, không được kinh động các chủ tử."
Bọn hạ nhân đồng loạt xông lên, người này còn chưa kịp nói chuyện, đã bị chặn miệng, buộc chặt kéo đi.
"Đồ không có mắt." Nói xong, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, một cước đá văng cửa chính của phòng chứa củi, trên cao nhìn xuống Bạch Chỉ đang bị trói và bịt miệng ở trong góc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạch Chỉ cô nương, đồng bọn của của cô mới vừa bị bắt, không bằng cô và tại hạ hàn huyên một lát, là ai bảo cô vào phủ thế?"
Bạch Chỉ vặn vẹo sợi dây trên người, nhưng dây trói quá chặt, nàng ta không thể thoát ra, nên trừng mắt oán hận nhìn Tiền Thường Tín.
"Cẩn thận mở trói cho ả." Tiền Thường Tín lấy ra một cái roi từ phía sau, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, vẫn nở nụ cười ấm áp: "Bạch Chỉ cô nương, có thể nói rõ rồi chứ?"
"Ta không biết gì cả." Bạch Chỉ căm hận nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Tiền Thường Tín: "Ta chỉ muốn thả diều thôi, Vương gia đã oan uổng cho nô tỳ rồi."
Tiền Thường Tín lười phải giải thích với nàng ta, chỉ không kiên nhẫn nói: "Ngươi có nói hay không chẳng có gì khác biệt, chỉ tiếc già trẻ trong nhà ngươi, còn có muội muội mới gả ra ngoài nữa. Nếu ban cho ngươi tội danh độc hại Vương gia, không biết người nhà của ngươi sẽ thế nào đây?"
"Vô sỉ!" Bạch Chỉ quay đầu, gắt gao nhìn Tiền Thường Tín: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi không phải là người đầu tiên khen gia gia vậy đâu." Tiền Thường Tín hất roi ra, nụ cười càng thêm rõ ràng, đột nhiên quất một roi vào người Bạch Chỉ: "Bình thường nếu có người khen gia gia như vậy, thì lúc này hàm răng đã không còn trên miệng rồi."
Đau đến toàn thân co rụt lại, Bạch Chỉ trắng bệch nói: "Nô tỳ oan uổng."
"Ngươi thà bỏ bê người nhà, cũng muốn che chở chủ tử sau lưng, gia gia cũng không giúp ngươi đau lòng cho người nhà ngươi nữa." Tiền Thường Tín cười híp mắt nói: "Không bằng ngày mai ta để cho người nhà ngươi đi trước một bước, hi vọng sau khi ngươi xuống dưới sẽ được gặp mặt bọn họ, ngẩng đầu lên."
Nước mắt Bạch Chỉ giàn giụa, nàng ta che vết thương, nức nở nói: "Ninh Vương điện hạ muốn nô tỳ chú ý chuyện trong phủ, nhưng thân phận nô tỳ thấp kém, nên không thể truyền được tin tức gì ra ngoài, trước đó vài ngày Ninh Vương điện hạ bảo nô tỳ tra xem ở trong phủ Vương gia đối đãi với Vương phi như thế nào, nô tỳ nghĩ rằng đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, mới dám truyền tin tức ra ngoài." Nàng ta không sợ chết, nhưng sợ liên lụy người nhà.
"Nói hưu nói vượn, Ninh Vương điện hạ luôn quang minh lỗi lạc, sao có thể cho phép ngươi vu oan!" Tiền Thường Tín trầm giọng nói: "Nói xằng nói bậy, sao Vương gia có thể tin."
"Là thật mà, trước đó vài ngày đệ đệ nô tỳ vào làm người hầu cho phủ Ninh Vương, nô tỳ thật sự không còn cách nào, mới bị ma quỷ ám, cầu xin công công minh giám, nô tỳ thật sự không truyền được tin gì ra ngoài cả." Bạch Chỉ khóc quỳ gối trước mặt Tiền Thường Tín.
"Được rồi, gia gia ta không muốn nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ." Tiền Thường Tín lui về phía sau hai bước, không cho Bạch Chỉ ôm chân mình, lạnh nhạt nói: "Gần đây Bạch Chỉ bị bệnh qua đời, mang ba mươi lượng bạc cho người nhà của nàng ta." Nói xong, ý bảo người phía sau rót rượu độc cho Bạch Chỉ.
"Tạ Vương gia, tạ công công." Tay Bạch Chỉ run run ngửa đầu uống cạn, mặc kệ thế nào, ít nhất Vương gia đã buông tha cho người nhà của nàng ta rồi.
Tiền Thường Tín ra khỏi phòng chứa củi, ném roi trong tay đi, nhận lấy khăn lau tay tiểu thái giám đưa đến: "Chôn đi, dù sao cũng đã từng hầu hạ Vương gia. Cô ta tự mình tìm chết, bội tín vứt bỏ chủ nhân, sao có thể có kết quả tốt." Dứt lời, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Thông phòng Bạch Chỉ đã chết, nhưng người trong phủ không ai quan tâm, bởi vì mọi người đều biết, Bạch Chỉ chết bất đắc kỳ tử, đây là thứ mà người thường không thể tò mò nhất.
Lúc Khúc Khinh Cư nghe tin này thì nàng đang tỉa cây cho một chậu cảnh, nghe Hoàng Dương nói xong, thì để cây kéo xuống, nói: "Nếu người đã không còn, chuyện trước đây đừng nên nhắc lại, bảo người mang đến một số thứ cho người nhà của nàng ta đi, cũng xem như là ân điển của Vương gia đối với nàng ấy." Nếu Hạ Hành đã nói trắng ra là chết vì bệnh, thì nàng vẫn nên làm những việc này.
Ngân Liễu luôn nhanh miệng, vào lúc này cũng không dám nói gì, đợi sau khi Hoàng Dương rời khỏi đây, nàng ấy chỉ hơi lo lắng mở miệng: "Người cứ như vậy mà không còn nữa."
"Là hạ nhân, không được phép chân trong chân ngoài." Mộc Cận cất cây kéo Khúc Khinh Cư để trên bàn, tránh cho Khúc Khinh Cư không cẩn thận bị thương: "Nàng ta có kết cục như hôm nay, cũng xem như Vương gia đã mềm lòng rồi." Chuyện như vậy, đừng nói một cái mạng, còn có thể dính líu đến cả nhà.
Ngân Liễu nghe vậy thì không cãi lại, đối với nàng ấy mà nói, việc mỗi ngày muốn làm chính là hầu hạ Vương phi thật tốt, chuyện khác không cần nghĩ nhiều, nàng ấy cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Một tay Khúc Khinh Cư nâng cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây không có máy vi tính không có điện thoại di động, thật sự hơi buồn chán, nàng ngáp một cái, lười biếng nói: "Mộc Cận, giúp ta tìm một ít thoại bản đi."
Mộc Cận khom người lui xuống, chẳng bao lâu sau, thoại bản không thấy, Khúc Khinh Cư lại nhận được thiếp mời hoa sen màu vàng kim.
"Tấn An trưởng công chúa?" Khúc Khinh Cư liếc nhìn thiệp mời trong tay, ngày Tết có thấy vài vị công chúa quận chúa ngồi ở một bàn khác, nhưng công chúa Tấn An này thì nàng chưa từng thấy qua. Nếu nàng nhớ không lầm, công chúa Tấn An là trưởng nữ của Khánh Đức đế, mặc dù mẹ đẻ mất sớm, nhưng được ghi tạc dưới danh nghĩa Hoàng hậu, lại được Hoàng đế phong làm trưởng công chúa, trong nữ quyến thì có địa vị không thấp. Nhưng kể từ khi nàng ta được gả cho Bắc Lộc Bá thì luôn ở tại Kinh Châu, rất ít khi hồi kinh.
Tin đồn Bắc Lộc Bá và trưởng công chúa Tấn An vô cùng ân ái, đã có một trai một gái, khiến không thiếu nữ quyến trong triều hâm mộ, thậm chí không ít người lấy hai phu thê họ làm gương. Nhưng sao nàng ta lại hồi kinh rồi, còn bỗng dưng tổ chức cái gì mà thưởng họa yến [1] chứ?
[1] thưởng họa yến: tiệc tổ chức để thưởng tranh
Nàng nhìn trâm hoa vẽ bằng kiểu tiểu Khải [2] trên thiệp, thiệp đưa đến vương phủ do trưởng công chúa Tấn An tự tay viết, cái gọi là chữ như kỳ nhân, vị trưởng công chúa Tấn An này chắc hẳn là một nữ nhân vô cùng tài tình.
[2] tiểu Khải: chữ Khải nhỏ viết tay
Tự tay mở hồi thiếp [3] ra, Khúc Khinh Cư chờ cho nét mực khô một lúc rồi mới khép thiếp lại, đưa cho Kim Trản bên cạnh nói: "Bảo người đưa đến phủ trưởng công chúa đi."
[3] hồi thiếp: thiệp để trả lời lại
Buổi tối, Hạ Hành đến chính viện, sau khi hai người cùng nhau dùng bữa tối xong, Khúc Khinh Cư nhắc đến chuyện này.
Mặc dù Hạ Hành và vị tỷ tỷ này không thân cận gì, nhưng vẫn có nghe nói chuyện nàng ta về kinh: "Hai ngày trước trưởng công chúa đã trở về kinh, mặc dù nàng chưa từng gặp tỷ ấy, nhưng nếu thiệp mời đã đưa đến thì nàng cứ đi đi."
Khúc Khinh Cư đưa một chén trà tiêu thực cho hắn: "Thiếp đã hồi đáp rồi, thưởng họa yến sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi nên thiếp hơi bất ngờ với thời gian mà trưởng công chúa chọn thôi." Thấy Hạ Hành nhận chén trà xong còn nhân cơ hội sờ sờ tay nàng, nàng mỉm cười trừng mắt liếc hắn: "Không biết có cùng Bắc Lộc Bá hồi kinh không?"
Hạ Hành lắc đầu: "Không nghe nói đến, chỉ nghe trưởng công chúa mang theo hai nữ nhi trở về."
Khúc Khinh Cư cảm thấy, trong này nhất định đã có chuyện gì xảy ra, trưởng công chúa về kinh trước tết Nguyên Tiếu, chỉ dẫn theo hài tử chứ không mang theo phò mã, vào lúc này trong kinh lại không có đại sự gì, sao phải vội vàng như vậy?
Chẳng lẽ nói vị Bắc Lộc Bá này đã làm ra chuyện có lỗi với trưởng công chúa rồi ư? Trên thế giới, những phu thê kiểu mẫu thế này luôn dễ bị trật đường ray, đại khái muốn nói nếu quá ân ái cũng dễ chết nhanh.
Nếu sự thật là thế, lúc này trưởng công chúa hồi cung, cũng có chút ý tứ rồi.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Hạ Hành đặt chén trà xuống, nâng tay nhéo mũi Khúc Khinh Cư: "Trưởng công chúa là công chúa tôn quý nhất trong các tỷ muội của ta, ai dám mạo phạm tỷ ấy chứ."
Khúc Khinh Cư nhất thời hiểu được hàm nghĩa, nếu Bắc Lộc Bá thật sự gây ra chuyện có lỗi với trưởng công chúa, nếu trưởng công chúa giận dữ tìm hắn ta gây phiền toái, chỉ sợ vị Bắc Lộc Bá này sẽ chịu không nổi. Nàng nhìn Hạ Hành, mặc dù lời này không hề mang ý quan tâm tỷ muội gì, nhưng cũng là lời thật.
"Vương gia nói đúng." Khúc Khinh Cư khẽ cười: "Do thiếp suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Ừ, đã như vậy, chi bằng nên nghĩ đến chuyện của chúng ta thôi." Hạ Hành cúi người nhẹ nhàng khẽ cắn tai nàng: "Ví như lúc này chúng ta nên chuẩn bị đi ngủ đúng chứ?" Nói xong, kéo nhẹ cây trâm cài tóc của nàng, lập tức mái tóc đen nhánh đổ xuống.
Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn hắn, hơi thở thơm như hoa lan: "Vương gia lại đang nghĩ gì thế?"
Hạ Hành cảm thấy quả nhiên ánh mắt này thật lúng liếng đưa tình, hắn xoay ngang ôm người lên: "Ta nghĩ gì, một lát nữa Khinh Cư sẽ biết rõ thôi mà."
Khúc Khinh Cư nằm trong lòng hắn cười thành tiếng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khúc Khinh Cư ngồi dậy từ trên giường, nhìn y phục tán loạn dưới giường, lại nhìn Hạ Hành đang đứng trước gương mặt y phục, lười biếng lùi vào trong chăn lần nữa.
Nhìn thấy nàng tỉnh, Hạ Hành nói: "Hôm nay là Tết hoa đăng, ta sẽ dẫn nàng ngồi xe ngựa xuất phủ một chuyến."
"Vương gia nói lời phải giữ lời đó." Khúc Khinh Cư nghe vậy lật người, một tay chống đầu nằm nghiêng nhìn Hạ Hành: "Vậy chàng mau trở về nhé, thiếp chờ chàng."
"Chắc chắn sẽ trở về nhanh mà." Hạ Hành đi đến bên giường, cúi người hôn trộm môi nàng xong, mới đứng thẳng người nói: "Ta vào triều đây, nếu nàng muốn ngủ, thì ngủ một lát đi." Nói xong, ánh mắt mập mờ quét qua vết đỏ bên xương quai xanh của Khúc Khinh Cư.
Kéo chăn đến sát cằm, Khúc Khinh Cư chỉ ra bên ngoài, hừ nói: "Vương gia nhanh vào triều đi, thiếp mệt, nên không tiễn nha." Nói xong, lật người, quay lưng về phía Hạ Hành.
Hạ Hành cười lắc đầu, mang theo tâm trạng tốt ra ngoài.
Khúc Khinh Cư ngủ thêm gần một canh giờ, mới lười biếng rời giường, bình tĩnh nhìn bọn nha hoàn dọn dẹp y phục dưới giường, nàng ngồi trước gương tô lại mày: "Kim Trản, sai người hỏi thăm một ít chuyện của trưởng công chúa."
Kim Trản khẽ nhún người, yên lặng lui ra ngoài.
Im lặng nhìn nữ nhân trong gương hồi lâu, Khúc Khinh Cư nâng khóe môi.
Đêm khuya thanh vắng, ở một góc của phòng chứa củi có một bóng đen thoáng qua, người này còn chưa đến gần phòng chứa củi, chợt bốn phía xuất hiện vài ngọn đèn lồng, gã kinh ngạc nhìn qua, mới thấy xung quanh không ít người.
"Tiền gia gia đã đợi mấy ngày, cuối cùng cũng bắt được con chuột này rồi." Tiền Thường Tín xách đèn lồng xuất hiện ở góc tường, hắn chê bai liếc nhìn tên hạ nhân giả trang thành thị thiếp này, giơ tay: "Trói người lại, không được kinh động các chủ tử."
Bọn hạ nhân đồng loạt xông lên, người này còn chưa kịp nói chuyện, đã bị chặn miệng, buộc chặt kéo đi.
"Đồ không có mắt." Nói xong, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, một cước đá văng cửa chính của phòng chứa củi, trên cao nhìn xuống Bạch Chỉ đang bị trói và bịt miệng ở trong góc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạch Chỉ cô nương, đồng bọn của của cô mới vừa bị bắt, không bằng cô và tại hạ hàn huyên một lát, là ai bảo cô vào phủ thế?"
Bạch Chỉ vặn vẹo sợi dây trên người, nhưng dây trói quá chặt, nàng ta không thể thoát ra, nên trừng mắt oán hận nhìn Tiền Thường Tín.
"Cẩn thận mở trói cho ả." Tiền Thường Tín lấy ra một cái roi từ phía sau, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, vẫn nở nụ cười ấm áp: "Bạch Chỉ cô nương, có thể nói rõ rồi chứ?"
"Ta không biết gì cả." Bạch Chỉ căm hận nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Tiền Thường Tín: "Ta chỉ muốn thả diều thôi, Vương gia đã oan uổng cho nô tỳ rồi."
Tiền Thường Tín lười phải giải thích với nàng ta, chỉ không kiên nhẫn nói: "Ngươi có nói hay không chẳng có gì khác biệt, chỉ tiếc già trẻ trong nhà ngươi, còn có muội muội mới gả ra ngoài nữa. Nếu ban cho ngươi tội danh độc hại Vương gia, không biết người nhà của ngươi sẽ thế nào đây?"
"Vô sỉ!" Bạch Chỉ quay đầu, gắt gao nhìn Tiền Thường Tín: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi không phải là người đầu tiên khen gia gia vậy đâu." Tiền Thường Tín hất roi ra, nụ cười càng thêm rõ ràng, đột nhiên quất một roi vào người Bạch Chỉ: "Bình thường nếu có người khen gia gia như vậy, thì lúc này hàm răng đã không còn trên miệng rồi."
Đau đến toàn thân co rụt lại, Bạch Chỉ trắng bệch nói: "Nô tỳ oan uổng."
"Ngươi thà bỏ bê người nhà, cũng muốn che chở chủ tử sau lưng, gia gia cũng không giúp ngươi đau lòng cho người nhà ngươi nữa." Tiền Thường Tín cười híp mắt nói: "Không bằng ngày mai ta để cho người nhà ngươi đi trước một bước, hi vọng sau khi ngươi xuống dưới sẽ được gặp mặt bọn họ, ngẩng đầu lên."
Nước mắt Bạch Chỉ giàn giụa, nàng ta che vết thương, nức nở nói: "Ninh Vương điện hạ muốn nô tỳ chú ý chuyện trong phủ, nhưng thân phận nô tỳ thấp kém, nên không thể truyền được tin tức gì ra ngoài, trước đó vài ngày Ninh Vương điện hạ bảo nô tỳ tra xem ở trong phủ Vương gia đối đãi với Vương phi như thế nào, nô tỳ nghĩ rằng đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, mới dám truyền tin tức ra ngoài." Nàng ta không sợ chết, nhưng sợ liên lụy người nhà.
"Nói hưu nói vượn, Ninh Vương điện hạ luôn quang minh lỗi lạc, sao có thể cho phép ngươi vu oan!" Tiền Thường Tín trầm giọng nói: "Nói xằng nói bậy, sao Vương gia có thể tin."
"Là thật mà, trước đó vài ngày đệ đệ nô tỳ vào làm người hầu cho phủ Ninh Vương, nô tỳ thật sự không còn cách nào, mới bị ma quỷ ám, cầu xin công công minh giám, nô tỳ thật sự không truyền được tin gì ra ngoài cả." Bạch Chỉ khóc quỳ gối trước mặt Tiền Thường Tín.
"Được rồi, gia gia ta không muốn nghe ngươi hồ ngôn loạn ngữ." Tiền Thường Tín lui về phía sau hai bước, không cho Bạch Chỉ ôm chân mình, lạnh nhạt nói: "Gần đây Bạch Chỉ bị bệnh qua đời, mang ba mươi lượng bạc cho người nhà của nàng ta." Nói xong, ý bảo người phía sau rót rượu độc cho Bạch Chỉ.
"Tạ Vương gia, tạ công công." Tay Bạch Chỉ run run ngửa đầu uống cạn, mặc kệ thế nào, ít nhất Vương gia đã buông tha cho người nhà của nàng ta rồi.
Tiền Thường Tín ra khỏi phòng chứa củi, ném roi trong tay đi, nhận lấy khăn lau tay tiểu thái giám đưa đến: "Chôn đi, dù sao cũng đã từng hầu hạ Vương gia. Cô ta tự mình tìm chết, bội tín vứt bỏ chủ nhân, sao có thể có kết quả tốt." Dứt lời, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Thông phòng Bạch Chỉ đã chết, nhưng người trong phủ không ai quan tâm, bởi vì mọi người đều biết, Bạch Chỉ chết bất đắc kỳ tử, đây là thứ mà người thường không thể tò mò nhất.
Lúc Khúc Khinh Cư nghe tin này thì nàng đang tỉa cây cho một chậu cảnh, nghe Hoàng Dương nói xong, thì để cây kéo xuống, nói: "Nếu người đã không còn, chuyện trước đây đừng nên nhắc lại, bảo người mang đến một số thứ cho người nhà của nàng ta đi, cũng xem như là ân điển của Vương gia đối với nàng ấy." Nếu Hạ Hành đã nói trắng ra là chết vì bệnh, thì nàng vẫn nên làm những việc này.
Ngân Liễu luôn nhanh miệng, vào lúc này cũng không dám nói gì, đợi sau khi Hoàng Dương rời khỏi đây, nàng ấy chỉ hơi lo lắng mở miệng: "Người cứ như vậy mà không còn nữa."
"Là hạ nhân, không được phép chân trong chân ngoài." Mộc Cận cất cây kéo Khúc Khinh Cư để trên bàn, tránh cho Khúc Khinh Cư không cẩn thận bị thương: "Nàng ta có kết cục như hôm nay, cũng xem như Vương gia đã mềm lòng rồi." Chuyện như vậy, đừng nói một cái mạng, còn có thể dính líu đến cả nhà.
Ngân Liễu nghe vậy thì không cãi lại, đối với nàng ấy mà nói, việc mỗi ngày muốn làm chính là hầu hạ Vương phi thật tốt, chuyện khác không cần nghĩ nhiều, nàng ấy cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.
Một tay Khúc Khinh Cư nâng cằm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đây không có máy vi tính không có điện thoại di động, thật sự hơi buồn chán, nàng ngáp một cái, lười biếng nói: "Mộc Cận, giúp ta tìm một ít thoại bản đi."
Mộc Cận khom người lui xuống, chẳng bao lâu sau, thoại bản không thấy, Khúc Khinh Cư lại nhận được thiếp mời hoa sen màu vàng kim.
"Tấn An trưởng công chúa?" Khúc Khinh Cư liếc nhìn thiệp mời trong tay, ngày Tết có thấy vài vị công chúa quận chúa ngồi ở một bàn khác, nhưng công chúa Tấn An này thì nàng chưa từng thấy qua. Nếu nàng nhớ không lầm, công chúa Tấn An là trưởng nữ của Khánh Đức đế, mặc dù mẹ đẻ mất sớm, nhưng được ghi tạc dưới danh nghĩa Hoàng hậu, lại được Hoàng đế phong làm trưởng công chúa, trong nữ quyến thì có địa vị không thấp. Nhưng kể từ khi nàng ta được gả cho Bắc Lộc Bá thì luôn ở tại Kinh Châu, rất ít khi hồi kinh.
Tin đồn Bắc Lộc Bá và trưởng công chúa Tấn An vô cùng ân ái, đã có một trai một gái, khiến không thiếu nữ quyến trong triều hâm mộ, thậm chí không ít người lấy hai phu thê họ làm gương. Nhưng sao nàng ta lại hồi kinh rồi, còn bỗng dưng tổ chức cái gì mà thưởng họa yến [1] chứ?
[1] thưởng họa yến: tiệc tổ chức để thưởng tranh
Nàng nhìn trâm hoa vẽ bằng kiểu tiểu Khải [2] trên thiệp, thiệp đưa đến vương phủ do trưởng công chúa Tấn An tự tay viết, cái gọi là chữ như kỳ nhân, vị trưởng công chúa Tấn An này chắc hẳn là một nữ nhân vô cùng tài tình.
[2] tiểu Khải: chữ Khải nhỏ viết tay
Tự tay mở hồi thiếp [3] ra, Khúc Khinh Cư chờ cho nét mực khô một lúc rồi mới khép thiếp lại, đưa cho Kim Trản bên cạnh nói: "Bảo người đưa đến phủ trưởng công chúa đi."
[3] hồi thiếp: thiệp để trả lời lại
Buổi tối, Hạ Hành đến chính viện, sau khi hai người cùng nhau dùng bữa tối xong, Khúc Khinh Cư nhắc đến chuyện này.
Mặc dù Hạ Hành và vị tỷ tỷ này không thân cận gì, nhưng vẫn có nghe nói chuyện nàng ta về kinh: "Hai ngày trước trưởng công chúa đã trở về kinh, mặc dù nàng chưa từng gặp tỷ ấy, nhưng nếu thiệp mời đã đưa đến thì nàng cứ đi đi."
Khúc Khinh Cư đưa một chén trà tiêu thực cho hắn: "Thiếp đã hồi đáp rồi, thưởng họa yến sẽ được tổ chức vào ba ngày sau, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi nên thiếp hơi bất ngờ với thời gian mà trưởng công chúa chọn thôi." Thấy Hạ Hành nhận chén trà xong còn nhân cơ hội sờ sờ tay nàng, nàng mỉm cười trừng mắt liếc hắn: "Không biết có cùng Bắc Lộc Bá hồi kinh không?"
Hạ Hành lắc đầu: "Không nghe nói đến, chỉ nghe trưởng công chúa mang theo hai nữ nhi trở về."
Khúc Khinh Cư cảm thấy, trong này nhất định đã có chuyện gì xảy ra, trưởng công chúa về kinh trước tết Nguyên Tiếu, chỉ dẫn theo hài tử chứ không mang theo phò mã, vào lúc này trong kinh lại không có đại sự gì, sao phải vội vàng như vậy?
Chẳng lẽ nói vị Bắc Lộc Bá này đã làm ra chuyện có lỗi với trưởng công chúa rồi ư? Trên thế giới, những phu thê kiểu mẫu thế này luôn dễ bị trật đường ray, đại khái muốn nói nếu quá ân ái cũng dễ chết nhanh.
Nếu sự thật là thế, lúc này trưởng công chúa hồi cung, cũng có chút ý tứ rồi.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Hạ Hành đặt chén trà xuống, nâng tay nhéo mũi Khúc Khinh Cư: "Trưởng công chúa là công chúa tôn quý nhất trong các tỷ muội của ta, ai dám mạo phạm tỷ ấy chứ."
Khúc Khinh Cư nhất thời hiểu được hàm nghĩa, nếu Bắc Lộc Bá thật sự gây ra chuyện có lỗi với trưởng công chúa, nếu trưởng công chúa giận dữ tìm hắn ta gây phiền toái, chỉ sợ vị Bắc Lộc Bá này sẽ chịu không nổi. Nàng nhìn Hạ Hành, mặc dù lời này không hề mang ý quan tâm tỷ muội gì, nhưng cũng là lời thật.
"Vương gia nói đúng." Khúc Khinh Cư khẽ cười: "Do thiếp suy nghĩ quá nhiều rồi."
"Ừ, đã như vậy, chi bằng nên nghĩ đến chuyện của chúng ta thôi." Hạ Hành cúi người nhẹ nhàng khẽ cắn tai nàng: "Ví như lúc này chúng ta nên chuẩn bị đi ngủ đúng chứ?" Nói xong, kéo nhẹ cây trâm cài tóc của nàng, lập tức mái tóc đen nhánh đổ xuống.
Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn hắn, hơi thở thơm như hoa lan: "Vương gia lại đang nghĩ gì thế?"
Hạ Hành cảm thấy quả nhiên ánh mắt này thật lúng liếng đưa tình, hắn xoay ngang ôm người lên: "Ta nghĩ gì, một lát nữa Khinh Cư sẽ biết rõ thôi mà."
Khúc Khinh Cư nằm trong lòng hắn cười thành tiếng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khúc Khinh Cư ngồi dậy từ trên giường, nhìn y phục tán loạn dưới giường, lại nhìn Hạ Hành đang đứng trước gương mặt y phục, lười biếng lùi vào trong chăn lần nữa.
Nhìn thấy nàng tỉnh, Hạ Hành nói: "Hôm nay là Tết hoa đăng, ta sẽ dẫn nàng ngồi xe ngựa xuất phủ một chuyến."
"Vương gia nói lời phải giữ lời đó." Khúc Khinh Cư nghe vậy lật người, một tay chống đầu nằm nghiêng nhìn Hạ Hành: "Vậy chàng mau trở về nhé, thiếp chờ chàng."
"Chắc chắn sẽ trở về nhanh mà." Hạ Hành đi đến bên giường, cúi người hôn trộm môi nàng xong, mới đứng thẳng người nói: "Ta vào triều đây, nếu nàng muốn ngủ, thì ngủ một lát đi." Nói xong, ánh mắt mập mờ quét qua vết đỏ bên xương quai xanh của Khúc Khinh Cư.
Kéo chăn đến sát cằm, Khúc Khinh Cư chỉ ra bên ngoài, hừ nói: "Vương gia nhanh vào triều đi, thiếp mệt, nên không tiễn nha." Nói xong, lật người, quay lưng về phía Hạ Hành.
Hạ Hành cười lắc đầu, mang theo tâm trạng tốt ra ngoài.
Khúc Khinh Cư ngủ thêm gần một canh giờ, mới lười biếng rời giường, bình tĩnh nhìn bọn nha hoàn dọn dẹp y phục dưới giường, nàng ngồi trước gương tô lại mày: "Kim Trản, sai người hỏi thăm một ít chuyện của trưởng công chúa."
Kim Trản khẽ nhún người, yên lặng lui ra ngoài.
Im lặng nhìn nữ nhân trong gương hồi lâu, Khúc Khinh Cư nâng khóe môi.