Editor: Mèo ™
Hiện giờ Thụy vương đã trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, trước bị hoài nghi tập kích đệ đệ, sau lại bị nghi ngờ ám sát ca ca. Loại hành động vô nhân tính này, cho dù vẫn chưa có chứng cứ xác minh rõ ràng, nhưng trong suy nghĩ của mọi người, Thụy vương ngoài ngang ngược hống hách ra, lại thêm một tội danh tàn bạo vô nhân tính.
Khánh Đức đế cũng không ngờ hai chuyện này đều có liên quan đến đứa con thứ ba của mình, ông nhìn mũi tên do thống lĩnh cấm vệ quân trình lên trên ngự án, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi, không cần biết thực hư thế nào, nhưng quả thật Uyên nhi không thích hợp để làm trữ quân trong tương lai nữa rồi.
"Bệ hạ, Thục quý phi nương nương cầu kiến." Thái giám tổng quản đi vào quỳ trước mặt ông bẩm báo.
Khánh Đức đế đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn nữ nhân đang đứng ở ngoài điện, nhắm mắt lại nói: "Bảo Thục quý phi về đi, nói trẫm chính vụ bận rộn, không rảnh gặp nàng."
Thái giám tổng quản lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền khôi phục sắc mặt, thi lễ lui xuống, xem ra hoàng thượng đã hoàn toàn thất vọng với Tam điện hạ rồi.
"Quý phi nương nương, lúc này hoàng thượng đang bận xử lý chính vụ, chỉ sợ không thể gặp người." Thái giám tổng quản đi tới trước mặt Thục quý phi, kính cẩn nói: "Mời người về cho."
"Hoàng thượng không muốn gặp bổn cung sao?" Thục quý phi nhìn về phía cửa lớn đang mở, trong lòng buồn bực không thôi, xoay người rời đi ngay, hiển nhiên là đã tức giận với lời từ chối của hoàng thượng.
"Cung tiễn Thục quý phi nương nương." Thái giám tổng quản không nhanh không chậm cúi người, nhìn Thục quý phi vội vã rời đi khỏi tầm mắt mình. Sau đó mới từ từ đứng thẳng người lên, trên mặt lộ ra nụ cười không khác gì với ngày thường. Đã nhiều năm như vậy rồi mà tính tình Thục quý phi vẫn không thay đổi chút nào, nhưng với tính hình trước mắt này, bày ra tính khí này cho ai xem chứ? Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Thục quý phi ra khỏi cung Thiên Khải, sau khi ngồi lên kiệu liễn, gương mặt liền trầm xuống, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không khiến bà khởi sắc lên chút nào.
Khi Kính quý phi gặp Thục quý phi ở Ngự Hoa Viên, trong tay đang cầm hai nhánh hoa hồng, nhìn thấy sắc mặt đối phương khó coi, bà cười nói: "Muội muội mới đi đâu về vậy?"
"Tỷ tỷ thật hăng hái!" Thục quý phi hừ một tiếng: "Có thể thấy được Đoan vương điện hạ bị thương cũng không nặng lắm."
"Cũng may nhờ ơn trời phù hộ." Kính quý phi đưa hoa cho cung nữ bên cạnh, "Không biết tâm tình lúc này của tên chủ mưu đứng phía sau như thế nào nhỉ?"
Thục quý phi cười lạnh một tiếng, từ trước đến giờ bà không thèm để Vi thị làm bộ làm tịch này vào mắt, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ cho bệ hạ vui vẻ. Ý bảo thái giám nâng kiệu liễn đi tiếp, không muốn đôi co dông dài ở đây.
Kính quý phi nheo mắt nhìn đoàn người Thục quý phi cực kỳ tức giận rời đi, lộ ra một nụ cười lười biếng: "Bổn cung thật thích tính khí này của ả ta." Nếu không, thì sao có thể giúp bà leo lên đến được vị trí này?
Mọi người đều cho rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Thụy vương thì ngay trong lúc tảo triều, Thiếu Khanh Điền đại nhân ở Đại Lý Tự lại nói ra một chuyện, nội dung khiến mọi người trong triều cảm thấy thật bất ngờ.
Điền đại nhân nói, ba tháng trước khi Đoan Vương bị ám sát, Đại Lý Tự nhận được báo án từ quản sự trong biệt trang của phủ Thụy vương, nói là phía sau núi mất không ít cây cối, mặc dù không phải loại cây quý hiếm gì, nhưng nhận thấy đây là việc bất chính, nên tới Đại Lý Tự báo án để nhờ tra rõ.
"Ý của Điền đại nhân là, bởi vì trong phủ Tam đệ có người báo án, nên không liên quan gì đến Tam đệ sao?" Hạ Kỳ hơi buồn cười hỏi ngược lại: "Không biết đại nhân có nghĩ tới việc Tam đệ cố ý sắp xếp chuyện đó hay không?"
"Chân tướng thực hư ra sao, vi thần cũng không rõ, vi thần chỉ bẩm báo sự việc trên cho hoàng thượng biết thôi." Điền Tấn Kha hoàn toàn không thèm để ý Ninh Vương gây khó khăn cho mình, ngược lại thi lễ nói với Khánh Đức đế: "Hoàng thượng, vi thần còn tra ra được, ba tháng trước cấm vệ quân từng gặp đoàn xe ngựa vận chuyển gỗ ở Kinh Giao, sau khi hỏi thăm, mới biết những người này là hạ nhân trong phủ Ninh Vương điện hạ, thậm chí còn có người lấy ra lệnh bài của Ninh Vương điện hạ."
"Ăn nói lung tung, bổn vương chỉ lệnh cho người tu bổ lại biệt trang ở Kinh Giao, nửa năm trước biệt trang gặp hoả hoạn, là chuyện mà tất cả mọi người trong Kinh thành đều biết, lời này của Điền đại nhân là có ý gì?" Hạ Kỳ không nghĩ tới Điền Tấn Kha lại kéo chuyện sang đổ trên người mình, lập tức tức giận nói: "Bổn vương thấy ngươi là có dị tâm, cố ý vu hãm bổn vương trước mặt phụ hoàng thì có."
"Xin Ninh Vương Điện hạ bớt giận, vi thần đã nói, vi thần chỉ nói những chuyện đã tra ra được, cũng không nói rằng chuyện này có liên quan đến Điện hạ ngài." Điền Tấn Kha thở dài nói với hắn ta: "Nói không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi."
Khánh Đức đế nheo mắt nhìn đứa con cả của mình, ông vẫn luôn tín nhiệm Điền Tấn Kha, dù sao y vừa là bằng hữu vừa là trọng thần đã đi theo ông từ lúc còn chưa lên ngôi. Ông không kiên nhẫn ngắt lời Hạ Kỳ đang định nói tiếp: "Không cần nhiều lời, bảo người ở Công Bộ đi kiểm tra số lượng gỗ cần dùng để tu bổ biệt trang là biết ngay thôi." Nói xong, ông nói với Điền Tấn Kha: "Điền ái khanh có biết ban đầu Ninh Vương dùng bao nhiêu lượng gỗ không?"
"Vi thần đã điều tra rõ, xin hoàng thượng xem xét." Điền Tấn Kha khom người dâng tấu chương trong tay lên, sau khi thấy thái giám trình tấu chương đến tận tay hoàng thượng thì im lặng lui sang một bên.
"Phụ hoàng, người không tin nhi thần ư?!" Hạ Kỳ không dám tin nhìn người nam nhân đang ngồi trên cao kia, quỳ phịch xuống: "Nhi thần tuyệt sẽ không làm ra những chuyện mất nhân tính như thế, xin phụ hoàng minh xét."
"Không phải Trẫm đang cho người đi tra xét đó sao, ngươi đứng lên đi." Khánh Đức đế không kiên nhẫn khoát tay: "Ngày mai Trẫm phải nghe được kết quả, bãi triều!"
Hoàng thượng vừa rời đi, các đại thần cũng tốp năm tốp ba rời khỏi, Hạ Kỳ nhìn về phía Điền Tấn Kha, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt bình tĩnh của đối phương khiến lửa giận trong lòng hắn ta càng cháy dữ dội hơn. "Điền đại nhân đúng là một con chó ngoan, muốn cắn người liền cắn được nửa cái mạng."
Điền Tấn Kha nâng mí mắt lên, chắp tay nói: "Ninh Vương Điện hạ nói đùa rồi, thay vì bây giờ Vương gia ở đây nói đùa với vi thần, không bằng trở về điều tra lại số lượng gỗ có sai sót ở đâu không thì hay hơn đấy."
"Điền Tấn Kha. Coi như ngươi giỏi!" Sắc mặt Hạ Kỳ tái xanh, vung tay áo rời đi.
Điền Tấn Kha nhìn Ninh Vương đùng đùng tức giận ra khỏi Điện Nghị Sự, sắc mặt bình tĩnh chỉnh lại quan phục của mình, sau đó không nhanh không chậm đi ra khỏi điện.
Trong Phúc Lang sơn trang, Khúc Khinh Cư ngồi trong thùng tắm, nàng nhìn tên nam nhân đang giơ một cánh tay lên tắm cùng mình, dùng vải trắng lau trước ngực hắn, sờ sờ cơ ngực của đối phương, hài lòng gật đầu: "Thân thể Vương gia thật tốt."
"Thân thể của ta như thế nào, Khinh Cư dĩ nhiên rõ ràng nhất." Hạ Hành cười mân mê lọn tóc của Khúc Khinh Cư, đột nhiên nói: "Khi còn bé, từng có món đồ nào mà Khinh Cư đặc biệt muốn có không?" Tầm mắt của hắn quét qua ngọc hồ lô đang đeo trước ngực đối phương, nhìn thấy bầu ngực nàng trắng nõn mê người, chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Đặc biệt muốn có ư?" Động tác trên tay Khúc Khinh Cư vẫn không ngừng, lau đến cơ bụng của hắn, không biết vô tình hay cố ý mà xoa nắn trêu chọc vài cái mới cười nói: "Khi còn bé, có quá nhiều thứ muốn có, mỗi ngày đều muốn những thứ khác nhau. Thấy người khác có quần áo đẹp, đồ trang sức tinh xảo, ta đều rất rất muốn có. Sau này lớn lên, thì muốn trôi qua một cuộc sống bình yên an ổn, muốn có một người có thể bao dung ngưỡng mộ ta, cùng sống vui vẻ hạnh phúc đến cuối đời.” Nói tới đây, nàng cười ra tiếng, không biết vui mừng hay tự giễu.
Hạ Hành cho rằng ‘người khác’ mà nàng nói chính là đám người Khúc Ước Tố, liền cười nói: "Sau này nàng không cần phải hâm mộ người khác, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, để người khác phải hâm mộ ngược lại nàng." Hắn đưa tay sờ ngọc hồ lô trơn bóng trên ngực nàng: "Ta sẽ sống cùng nàng, ngưỡng mộ nàng."
Động tác Khúc Khinh Cư khựng lại, nàng nhìn Hạ Hành mỉm cười, hình như trong đáy mắt có gì đó đang lưu chuyển: "Ta tin lời nói lúc nãy của Vương gia là thật lòng." Trên thế gian có rất nhiều lúc nam nhân nói lời thật tâm, thế nhưng lời thật lòng đó sẽ duy trì được bao lâu, một tháng, một năm hay là cả đời, không ai biết được.
Bàn tay mềm mại mảnh khảnh lau sau lưng đối phương, Khúc Khinh Cư nhẹ giọng cười nói: "Nếu Vương gia ngưỡng mộ ta cả đời, đương nhiên ta cũng sẽ không rời không bỏ ngài."
Tim Hạ Hành run lên, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ngưa ngứa nhoi nhói, hồ như có chút chua xót ngọt ngào lan toả trong tim, hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, vòng eo cực kỳ mềm mại, lại làm hắn có cảm giác bị kích thích khó tả thành lời. Phút giây này, hắn đột nhiên hiểu ra rằng, dù sau này xuất hiện những nữ nhân xuất sắc hơn nàng đi nữa, cũng sẽ không có ai có thể khiến hắn có được cảm giác như trong chớp nhoáng vừa rồi.
Hơi nước trong thùng tắm mơ hồ làm ẩn hiện bóng dáng của hai người, cũng khiến bọn họ rơi vào sương mù mông lung không lối thoát. Có chút mỹ lệ, có chút không chân thật, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vốn nên là như thế.
Ngày hôm sau trong triều đình, chư vị triều thần ai nấy đều run sợ trong lòng. Nghe người bên Công Bộ hồi báo từng số liệu một, lực chú ý lại tập trung hết lên kết quả cuối cùng.
"...... Vi thần và các bộ hạ gấp rút điều tra suốt đêm, phát hiện số lượng gỗ Ninh Vương Điện hạ dùng để tu bổ biệt trang thật sự có chỗ không đúng." Công Bộ Thượng Thư run run rẩy rẩy đọc số liệu trong tay xong, liền thành thành thật thật lui về đứng ở một bên.
Hạ Kỳ không ngờ rằng chuyện sẽ dính dáng đến bước này, hắn ta tiến lên một bước nói: "Phụ hoàng, chuyện này không liên can đến nhi thần, xây mới lại một biệt trang bị hư hỏng nặng thì phải tốn hao bao nhiêu gỗ, những số liệu này không hẳn là hoàn toàn chính xác, xin phụ hoàng minh xét."
"Nếu không liên can đến ngươi, vì sao trong móng tay của thi thể thích khách có dính phấn hoa hồng và phấn hoa phượng tiên chỉ trồng được ở biệt trang của ngươi?" Khánh Đức đế ném một bức thư mật báo tới trước mặt Hạ Kỳ, thấy hắn ta quỳ xuống với vẻ mặt không thể tin được, ông vô cùng đau đớn nói: "Còn y phục trên người bọn chúng, được may bởi thủ công của tú nương trong biệt trang ngươi. Ngươi cho rằng sẽ không có ai có thể tra ra được những thứ râu ria này sao, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm." Diễễnđàànlêêquýýđôôn
"Những thích khách này, cũng ăn mặc tương tự như lần ám sát Thành vương trước kia, thậm chí ngay cả kỹ thuật làm vũ khí cũng giống nhau, tất cả những thứ này, ngươi giải thích thế nào đây?!"
Khánh Đức đế giận dữ nói xong, ho khan vài tiếng: "Ngươi thân là trưởng tử, lại còn dám hãm hại ám sát đệ đệ như thế, rốt cuộc trong lòng ngươi có còn trẫm hay không, có còn huynh đệ tình thâm hay không?!"
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!" Hạ Kỳ không hiểu tại sao đám thích khách lần trước mà mình an bày lại trùng hợp giống với đám thích khách lần này được? Hắn ta liên tục dập mạnh đầu xuống nền đất, nói: "Phụ hoàng, nhi thần hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cầu xin phụ hoàng minh xét!"
"Vụ án Khâm sai bị hành thích lúc trước, trẫm giao cho ngươi điều tra, vốn tưởng rằng có thể tra ra chân tướng, ai ngờ kẻ đứng sau màn độc thủ đó lại là đứa con bất hiếu nhà ngươi.” Khánh Đức đế chỉ vào Hạ Kỳ, không muốn nghe hắn ta giải thích thêm nữa: "Coi như trẫm không có đứa con súc sinh như ngươi, người đâu, giải hắn nhốt vào Hạo Nguyệt lâu ở Kinh Giao, cả đời này cũng không được thả ra!"
Nói xong câu đó, thân thể Khánh Đức đế nhoáng dựa vào tay vịn long ỷ, hôn mê bất tỉnh.
"Phụ hoàng!" Hạ Kỳ thấy Khánh Đức đế hôn mê bất tỉnh, sắc mặt vốn không tốt lại càng thêm khó coi, còn chưa kịp đứng lên đã bị cấm vệ quân áp giải ra khỏi đại điện.
Hắn vùng vẫy mãnh liệt trong tay cấm vệ quân, cố ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một đám đại thần vây quanh phụ hoàng, trên đại điện hỗn loạn vô cùng.
Vào một khắc này, hắn đột nhiên nghĩ, nếu những chứng cớ này đều đổ vào người Hạ Uyên, phụ hoàng có dứt lòng ra quyết định như thế không?
Hắn ta vặn vẹo thân người, thấy không thể vùng ra được liền không buồn động đậy nữa, mặc cho cấm vệ quân chật vật kéo đi, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng bên trên, tột cùng là thua vì đâu?
Là vì khinh thường Hạ Uyên, hay vì Hạ Uyên giả vờ diễn quá giỏi, để cho hắn ta nghĩ rằng đối phương thật ra chỉ là một tên hoàng tử ngang ngược càn rỡ lại không có đầu óc?
Hắn cúi đầu, bạch ngọc quan[1]tinh xảo rơi xuống đất, nhìn bạch ngọc quan vỡ nát trên nền đá xanh, hắn trầm thấp cười ra tiếng.
Hết chương 63
**********
Hiện giờ Thụy vương đã trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, trước bị hoài nghi tập kích đệ đệ, sau lại bị nghi ngờ ám sát ca ca. Loại hành động vô nhân tính này, cho dù vẫn chưa có chứng cứ xác minh rõ ràng, nhưng trong suy nghĩ của mọi người, Thụy vương ngoài ngang ngược hống hách ra, lại thêm một tội danh tàn bạo vô nhân tính.
Khánh Đức đế cũng không ngờ hai chuyện này đều có liên quan đến đứa con thứ ba của mình, ông nhìn mũi tên do thống lĩnh cấm vệ quân trình lên trên ngự án, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi, không cần biết thực hư thế nào, nhưng quả thật Uyên nhi không thích hợp để làm trữ quân trong tương lai nữa rồi.
"Bệ hạ, Thục quý phi nương nương cầu kiến." Thái giám tổng quản đi vào quỳ trước mặt ông bẩm báo.
Khánh Đức đế đứng lên, đi tới cửa sổ nhìn nữ nhân đang đứng ở ngoài điện, nhắm mắt lại nói: "Bảo Thục quý phi về đi, nói trẫm chính vụ bận rộn, không rảnh gặp nàng."
Thái giám tổng quản lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó liền khôi phục sắc mặt, thi lễ lui xuống, xem ra hoàng thượng đã hoàn toàn thất vọng với Tam điện hạ rồi.
"Quý phi nương nương, lúc này hoàng thượng đang bận xử lý chính vụ, chỉ sợ không thể gặp người." Thái giám tổng quản đi tới trước mặt Thục quý phi, kính cẩn nói: "Mời người về cho."
"Hoàng thượng không muốn gặp bổn cung sao?" Thục quý phi nhìn về phía cửa lớn đang mở, trong lòng buồn bực không thôi, xoay người rời đi ngay, hiển nhiên là đã tức giận với lời từ chối của hoàng thượng.
"Cung tiễn Thục quý phi nương nương." Thái giám tổng quản không nhanh không chậm cúi người, nhìn Thục quý phi vội vã rời đi khỏi tầm mắt mình. Sau đó mới từ từ đứng thẳng người lên, trên mặt lộ ra nụ cười không khác gì với ngày thường. Đã nhiều năm như vậy rồi mà tính tình Thục quý phi vẫn không thay đổi chút nào, nhưng với tính hình trước mắt này, bày ra tính khí này cho ai xem chứ? Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
Thục quý phi ra khỏi cung Thiên Khải, sau khi ngồi lên kiệu liễn, gương mặt liền trầm xuống, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không khiến bà khởi sắc lên chút nào.
Khi Kính quý phi gặp Thục quý phi ở Ngự Hoa Viên, trong tay đang cầm hai nhánh hoa hồng, nhìn thấy sắc mặt đối phương khó coi, bà cười nói: "Muội muội mới đi đâu về vậy?"
"Tỷ tỷ thật hăng hái!" Thục quý phi hừ một tiếng: "Có thể thấy được Đoan vương điện hạ bị thương cũng không nặng lắm."
"Cũng may nhờ ơn trời phù hộ." Kính quý phi đưa hoa cho cung nữ bên cạnh, "Không biết tâm tình lúc này của tên chủ mưu đứng phía sau như thế nào nhỉ?"
Thục quý phi cười lạnh một tiếng, từ trước đến giờ bà không thèm để Vi thị làm bộ làm tịch này vào mắt, chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt dụ cho bệ hạ vui vẻ. Ý bảo thái giám nâng kiệu liễn đi tiếp, không muốn đôi co dông dài ở đây.
Kính quý phi nheo mắt nhìn đoàn người Thục quý phi cực kỳ tức giận rời đi, lộ ra một nụ cười lười biếng: "Bổn cung thật thích tính khí này của ả ta." Nếu không, thì sao có thể giúp bà leo lên đến được vị trí này?
Mọi người đều cho rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Thụy vương thì ngay trong lúc tảo triều, Thiếu Khanh Điền đại nhân ở Đại Lý Tự lại nói ra một chuyện, nội dung khiến mọi người trong triều cảm thấy thật bất ngờ.
Điền đại nhân nói, ba tháng trước khi Đoan Vương bị ám sát, Đại Lý Tự nhận được báo án từ quản sự trong biệt trang của phủ Thụy vương, nói là phía sau núi mất không ít cây cối, mặc dù không phải loại cây quý hiếm gì, nhưng nhận thấy đây là việc bất chính, nên tới Đại Lý Tự báo án để nhờ tra rõ.
"Ý của Điền đại nhân là, bởi vì trong phủ Tam đệ có người báo án, nên không liên quan gì đến Tam đệ sao?" Hạ Kỳ hơi buồn cười hỏi ngược lại: "Không biết đại nhân có nghĩ tới việc Tam đệ cố ý sắp xếp chuyện đó hay không?"
"Chân tướng thực hư ra sao, vi thần cũng không rõ, vi thần chỉ bẩm báo sự việc trên cho hoàng thượng biết thôi." Điền Tấn Kha hoàn toàn không thèm để ý Ninh Vương gây khó khăn cho mình, ngược lại thi lễ nói với Khánh Đức đế: "Hoàng thượng, vi thần còn tra ra được, ba tháng trước cấm vệ quân từng gặp đoàn xe ngựa vận chuyển gỗ ở Kinh Giao, sau khi hỏi thăm, mới biết những người này là hạ nhân trong phủ Ninh Vương điện hạ, thậm chí còn có người lấy ra lệnh bài của Ninh Vương điện hạ."
"Ăn nói lung tung, bổn vương chỉ lệnh cho người tu bổ lại biệt trang ở Kinh Giao, nửa năm trước biệt trang gặp hoả hoạn, là chuyện mà tất cả mọi người trong Kinh thành đều biết, lời này của Điền đại nhân là có ý gì?" Hạ Kỳ không nghĩ tới Điền Tấn Kha lại kéo chuyện sang đổ trên người mình, lập tức tức giận nói: "Bổn vương thấy ngươi là có dị tâm, cố ý vu hãm bổn vương trước mặt phụ hoàng thì có."
"Xin Ninh Vương Điện hạ bớt giận, vi thần đã nói, vi thần chỉ nói những chuyện đã tra ra được, cũng không nói rằng chuyện này có liên quan đến Điện hạ ngài." Điền Tấn Kha thở dài nói với hắn ta: "Nói không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi."
Khánh Đức đế nheo mắt nhìn đứa con cả của mình, ông vẫn luôn tín nhiệm Điền Tấn Kha, dù sao y vừa là bằng hữu vừa là trọng thần đã đi theo ông từ lúc còn chưa lên ngôi. Ông không kiên nhẫn ngắt lời Hạ Kỳ đang định nói tiếp: "Không cần nhiều lời, bảo người ở Công Bộ đi kiểm tra số lượng gỗ cần dùng để tu bổ biệt trang là biết ngay thôi." Nói xong, ông nói với Điền Tấn Kha: "Điền ái khanh có biết ban đầu Ninh Vương dùng bao nhiêu lượng gỗ không?"
"Vi thần đã điều tra rõ, xin hoàng thượng xem xét." Điền Tấn Kha khom người dâng tấu chương trong tay lên, sau khi thấy thái giám trình tấu chương đến tận tay hoàng thượng thì im lặng lui sang một bên.
"Phụ hoàng, người không tin nhi thần ư?!" Hạ Kỳ không dám tin nhìn người nam nhân đang ngồi trên cao kia, quỳ phịch xuống: "Nhi thần tuyệt sẽ không làm ra những chuyện mất nhân tính như thế, xin phụ hoàng minh xét."
"Không phải Trẫm đang cho người đi tra xét đó sao, ngươi đứng lên đi." Khánh Đức đế không kiên nhẫn khoát tay: "Ngày mai Trẫm phải nghe được kết quả, bãi triều!"
Hoàng thượng vừa rời đi, các đại thần cũng tốp năm tốp ba rời khỏi, Hạ Kỳ nhìn về phía Điền Tấn Kha, sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ mặt bình tĩnh của đối phương khiến lửa giận trong lòng hắn ta càng cháy dữ dội hơn. "Điền đại nhân đúng là một con chó ngoan, muốn cắn người liền cắn được nửa cái mạng."
Điền Tấn Kha nâng mí mắt lên, chắp tay nói: "Ninh Vương Điện hạ nói đùa rồi, thay vì bây giờ Vương gia ở đây nói đùa với vi thần, không bằng trở về điều tra lại số lượng gỗ có sai sót ở đâu không thì hay hơn đấy."
"Điền Tấn Kha. Coi như ngươi giỏi!" Sắc mặt Hạ Kỳ tái xanh, vung tay áo rời đi.
Điền Tấn Kha nhìn Ninh Vương đùng đùng tức giận ra khỏi Điện Nghị Sự, sắc mặt bình tĩnh chỉnh lại quan phục của mình, sau đó không nhanh không chậm đi ra khỏi điện.
Trong Phúc Lang sơn trang, Khúc Khinh Cư ngồi trong thùng tắm, nàng nhìn tên nam nhân đang giơ một cánh tay lên tắm cùng mình, dùng vải trắng lau trước ngực hắn, sờ sờ cơ ngực của đối phương, hài lòng gật đầu: "Thân thể Vương gia thật tốt."
"Thân thể của ta như thế nào, Khinh Cư dĩ nhiên rõ ràng nhất." Hạ Hành cười mân mê lọn tóc của Khúc Khinh Cư, đột nhiên nói: "Khi còn bé, từng có món đồ nào mà Khinh Cư đặc biệt muốn có không?" Tầm mắt của hắn quét qua ngọc hồ lô đang đeo trước ngực đối phương, nhìn thấy bầu ngực nàng trắng nõn mê người, chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ khác.
"Đặc biệt muốn có ư?" Động tác trên tay Khúc Khinh Cư vẫn không ngừng, lau đến cơ bụng của hắn, không biết vô tình hay cố ý mà xoa nắn trêu chọc vài cái mới cười nói: "Khi còn bé, có quá nhiều thứ muốn có, mỗi ngày đều muốn những thứ khác nhau. Thấy người khác có quần áo đẹp, đồ trang sức tinh xảo, ta đều rất rất muốn có. Sau này lớn lên, thì muốn trôi qua một cuộc sống bình yên an ổn, muốn có một người có thể bao dung ngưỡng mộ ta, cùng sống vui vẻ hạnh phúc đến cuối đời.” Nói tới đây, nàng cười ra tiếng, không biết vui mừng hay tự giễu.
Hạ Hành cho rằng ‘người khác’ mà nàng nói chính là đám người Khúc Ước Tố, liền cười nói: "Sau này nàng không cần phải hâm mộ người khác, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, để người khác phải hâm mộ ngược lại nàng." Hắn đưa tay sờ ngọc hồ lô trơn bóng trên ngực nàng: "Ta sẽ sống cùng nàng, ngưỡng mộ nàng."
Động tác Khúc Khinh Cư khựng lại, nàng nhìn Hạ Hành mỉm cười, hình như trong đáy mắt có gì đó đang lưu chuyển: "Ta tin lời nói lúc nãy của Vương gia là thật lòng." Trên thế gian có rất nhiều lúc nam nhân nói lời thật tâm, thế nhưng lời thật lòng đó sẽ duy trì được bao lâu, một tháng, một năm hay là cả đời, không ai biết được.
Bàn tay mềm mại mảnh khảnh lau sau lưng đối phương, Khúc Khinh Cư nhẹ giọng cười nói: "Nếu Vương gia ngưỡng mộ ta cả đời, đương nhiên ta cũng sẽ không rời không bỏ ngài."
Tim Hạ Hành run lên, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ngưa ngứa nhoi nhói, hồ như có chút chua xót ngọt ngào lan toả trong tim, hắn vòng tay ôm nàng vào lòng, vòng eo cực kỳ mềm mại, lại làm hắn có cảm giác bị kích thích khó tả thành lời. Phút giây này, hắn đột nhiên hiểu ra rằng, dù sau này xuất hiện những nữ nhân xuất sắc hơn nàng đi nữa, cũng sẽ không có ai có thể khiến hắn có được cảm giác như trong chớp nhoáng vừa rồi.
Hơi nước trong thùng tắm mơ hồ làm ẩn hiện bóng dáng của hai người, cũng khiến bọn họ rơi vào sương mù mông lung không lối thoát. Có chút mỹ lệ, có chút không chân thật, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vốn nên là như thế.
Ngày hôm sau trong triều đình, chư vị triều thần ai nấy đều run sợ trong lòng. Nghe người bên Công Bộ hồi báo từng số liệu một, lực chú ý lại tập trung hết lên kết quả cuối cùng.
"...... Vi thần và các bộ hạ gấp rút điều tra suốt đêm, phát hiện số lượng gỗ Ninh Vương Điện hạ dùng để tu bổ biệt trang thật sự có chỗ không đúng." Công Bộ Thượng Thư run run rẩy rẩy đọc số liệu trong tay xong, liền thành thành thật thật lui về đứng ở một bên.
Hạ Kỳ không ngờ rằng chuyện sẽ dính dáng đến bước này, hắn ta tiến lên một bước nói: "Phụ hoàng, chuyện này không liên can đến nhi thần, xây mới lại một biệt trang bị hư hỏng nặng thì phải tốn hao bao nhiêu gỗ, những số liệu này không hẳn là hoàn toàn chính xác, xin phụ hoàng minh xét."
"Nếu không liên can đến ngươi, vì sao trong móng tay của thi thể thích khách có dính phấn hoa hồng và phấn hoa phượng tiên chỉ trồng được ở biệt trang của ngươi?" Khánh Đức đế ném một bức thư mật báo tới trước mặt Hạ Kỳ, thấy hắn ta quỳ xuống với vẻ mặt không thể tin được, ông vô cùng đau đớn nói: "Còn y phục trên người bọn chúng, được may bởi thủ công của tú nương trong biệt trang ngươi. Ngươi cho rằng sẽ không có ai có thể tra ra được những thứ râu ria này sao, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm." Diễễnđàànlêêquýýđôôn
"Những thích khách này, cũng ăn mặc tương tự như lần ám sát Thành vương trước kia, thậm chí ngay cả kỹ thuật làm vũ khí cũng giống nhau, tất cả những thứ này, ngươi giải thích thế nào đây?!"
Khánh Đức đế giận dữ nói xong, ho khan vài tiếng: "Ngươi thân là trưởng tử, lại còn dám hãm hại ám sát đệ đệ như thế, rốt cuộc trong lòng ngươi có còn trẫm hay không, có còn huynh đệ tình thâm hay không?!"
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!" Hạ Kỳ không hiểu tại sao đám thích khách lần trước mà mình an bày lại trùng hợp giống với đám thích khách lần này được? Hắn ta liên tục dập mạnh đầu xuống nền đất, nói: "Phụ hoàng, nhi thần hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cầu xin phụ hoàng minh xét!"
"Vụ án Khâm sai bị hành thích lúc trước, trẫm giao cho ngươi điều tra, vốn tưởng rằng có thể tra ra chân tướng, ai ngờ kẻ đứng sau màn độc thủ đó lại là đứa con bất hiếu nhà ngươi.” Khánh Đức đế chỉ vào Hạ Kỳ, không muốn nghe hắn ta giải thích thêm nữa: "Coi như trẫm không có đứa con súc sinh như ngươi, người đâu, giải hắn nhốt vào Hạo Nguyệt lâu ở Kinh Giao, cả đời này cũng không được thả ra!"
Nói xong câu đó, thân thể Khánh Đức đế nhoáng dựa vào tay vịn long ỷ, hôn mê bất tỉnh.
"Phụ hoàng!" Hạ Kỳ thấy Khánh Đức đế hôn mê bất tỉnh, sắc mặt vốn không tốt lại càng thêm khó coi, còn chưa kịp đứng lên đã bị cấm vệ quân áp giải ra khỏi đại điện.
Hắn vùng vẫy mãnh liệt trong tay cấm vệ quân, cố ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một đám đại thần vây quanh phụ hoàng, trên đại điện hỗn loạn vô cùng.
Vào một khắc này, hắn đột nhiên nghĩ, nếu những chứng cớ này đều đổ vào người Hạ Uyên, phụ hoàng có dứt lòng ra quyết định như thế không?
Hắn ta vặn vẹo thân người, thấy không thể vùng ra được liền không buồn động đậy nữa, mặc cho cấm vệ quân chật vật kéo đi, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng bên trên, tột cùng là thua vì đâu?
Là vì khinh thường Hạ Uyên, hay vì Hạ Uyên giả vờ diễn quá giỏi, để cho hắn ta nghĩ rằng đối phương thật ra chỉ là một tên hoàng tử ngang ngược càn rỡ lại không có đầu óc?
Hắn cúi đầu, bạch ngọc quan[1]tinh xảo rơi xuống đất, nhìn bạch ngọc quan vỡ nát trên nền đá xanh, hắn trầm thấp cười ra tiếng.
Hết chương 63
**********