Editor: Gà
Khúc Khinh Cư vào nội thất cũng không thật sự ngủ, mà cầm một quyển sách ngồi gần cửa sổ, thấy Hạ Hành vào, cũng không quan tâm đến hắn, lập tức bắt đầu lật sách đọc.
Hạ Hành từng bước một đi đến sau lưng nàng, nhìn sách trên tay nàng: "Bản ‘Thiên tán ký’ này có suy nghĩ không mới mẻ lắm so với ‘A Na truyện’ [1], không bằng đổi quyển khác thử xem."
[1] A Na: còn có nghĩa là thướt tha
"Cái gì thướt tha hay không thướt tha, câu cửa miệng nói dáng vẻ mỹ nhân thướt tha mềm mại, lời của Vương gia có ý này sao?" Khúc Khinh Cư liếc mắt nhìn hắn, để sách trong tay qua một bên: "Có lẽ Vương gia thích ‘Vạn hồng truyện’ và ‘Hòa Xuân điện’ nhỉ." Hai quyển sách này đều viết chuyện xưa về việc nam nhân vui thế nào khi lấy được vài mỹ nhân.
"Thật vô cùng oan uổng, có kiều thê trong lòng, ta cần gì xem mấy thứ đó." Hạ Hành cười nửa ngồi xuống trước mặt nàng, hơi hếch đôi mắt đào hoa mang theo nghiêm cẩn lên: "Ta nghĩ thế nào, Khinh Cư nàng còn không biết sao?"
Khúc Khinh Cư nhìn nam nhân nửa ngồi trước mặt mình, sắc mặt dần bình tĩnh lại, nàng hơi dời tầm mắt: "Vương gia cũng biết, nhân tâm khó dò, thế gian không ai có thể hoàn toàn biết được tâm tư của người khác."
Hạ Hành khẽ cười, tự mình mang ghế tròn bên cạnh đến ngồi, cầm tay Khúc Khinh Cư trong lòng bàn tay mình: "Ta không cần có người thật sự hoàn toàn hiểu ta, nhưng ta biết nàng hiểu rõ tâm tư của ta, biết rõ ta muốn gì, cũng nhìn rõ ta là kiểu người gì, như vậy đã đủ rồi."
Lần đầu tiên Khúc Khinh Cư chân chính cảm thấy người nam nhân trước mắt này có chút thuận mắt, tầm mắt nàng đối diện với hắn một lúc lâu mới nói: "Vương gia, ta chỉ là người phàm tục, người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là làm gì."
"Ta biết." Hạ Hành đứng lên, hôn trán nàng: "Từ nhỏ người hoàng thất phải nghĩ nhiều hơn người khác, nhưng trừ cái đó ra, bọn họ cũng không khác gì với người thường."
Khúc Khinh Cư nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên cười lên, không nói tin tưởng cũng không nói không tin, chỉ đứng dậy đến đầu giường lấy một hà bao đưa cho Hạ Hành, chỉ chỉ hông hắn: "Trước đó vài ngày ta đã khâu cái hà bao cũ này, thay đổi đi."
Hạ Hành cười tiếp nhận hà bao, cẩn thận thay rồi cầm hà bao cũ trong tay, đứng lên nói: "Để sau đi, ta muốn đến quý phủ tứ đệ một chuyến, buổi tối sẽ cố gắng về sớm."
Khúc Khinh Cư gật đầu, thấy hắn vội vàng ra khỏi cửa nội thất, biểu cảm trên mặt dần dần biến mất tăm. Đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, thấy Hạ Hành đi vào trong viện, vừa đi vừa giấu hà bao cũ vào trong áo, nàng nhíu mày, ánh mắt hơi phức tạp.
"Vương phi, Vương gia đối với ngài thật tốt, vừa rồi khi ra ngoài còn cố ý lệnh cho nô tì phải cẩn thận hầu hạ ngài." Ngân Liễu đi vào từ phòng ngoài, thấy Khúc Khinh Cư đứng trước cửa sổ, nhân tiện nói: "Mới vừa rồi quản sự phòng bếp chuyển đến, ngài có cần gọi món ăn không?"
Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn nàng ấy một cái, đi đến bên giường ngồi xuống, lấy thực đơn trong tay Ngân Liễu, tùy ý gọi tên vài món nhìn thuận mắt: "Vậy đi, trái cây điểm tâm để bọn họ chọn."
"Vâng." Ngân Liễu cất kỹ thực đơn, thấy sắc mặt vương phi có chút kỳ quái, nhân tiện nói: "Vương phi, ngài làm sao vậy?"
Khúc Khinh Cư vẫy tay: "Không có gì, chỉ phát hiện ra một ngạc nhiên nho nhỏ thôi."
Ngân Liễu nghe không hiểu lắm, nhưng không tiếp tục hỏi, đành quy củ lui xuống.
Khúc Khinh Cư thở dài một tiếng, thật ra sự thật là, kỹ thuật diễn của Hạ Hành đã lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân [2] thôi.
[2] lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân: nhuần nhuyễn đến mức cao nhất
Trong phủ Thành vương, Hạ Hành và Hạ Minh ngồi đối diện nhau, Hạ Minh giơ ly rượu lên nói: "Nhị ca, đệ đệ kính huynh một ly."
Hạ Hành cũng nâng chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau khi đặt ly rượu xuống hắn nói: "Ta nghe nói đệ đã đuổi hai thông phòng của quý phủ đi?"
Hạ Minh nghe vậy khẽ cười: "Cả nhị ca cũng biết rồi." Hai ngày trước y đuổi thông phòng trong phủ đi, bên ngoài đều truyền rằng vương phi còn chưa vào cửa, y đã bắt đầu sợ nàng dâu, thật không ngờ việc này đã truyền đến tai nhị ca: "Đệ chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, có vương phi thì thật tình đối xử với nàng, ngoài việc để thông phòng lại sẽ làm vương phi khó chịu trong lòng ra, còn có tác dụng gì?"
"Tứ đệ thật săn sóc." Hắn nhớ đến đêm tân hôn Khúc Khinh Cư gả cho hắn, khi đó hắn cảm thấy Khúc gia quá phiền toái, lại cảm thấy lá gan Khúc Khinh Cư quá nhỏ, nên trong lòng chẳng quá nhiệt tình, hai người miễn cưỡng ở cùng nhau qua ba ngày tân hôn, sau khi lại mặt với nàng, thì không còn ở cùng nhau nữa, mặc dù cố ý để kẻ dưới khi nhờn nàng, tóm lại không có nhiều tình cảm yêu thích lắm.
Trong ấn tượng ban đầu của hắn, Khúc Khinh Cư chỉ cúi đầu nghiêm mặt không nói tiếng nào, không nói nhiều một lời, không mang quá nhiều phục sức, khi đó hắn hơi đồng tình vì nàng bị phủ Xương Đức công giày vò thành dáng vẻ như vậy, lại cảm thấy mỗi ngày hai phu thê trôi qua như thế có chút chán nản.
Cũng chẳng biết lúc nào Khúc Khinh Cư đã trở nên có sức sống hơn trong mắt hắn, hắn cũng dần dần không muốn đến phòng thiếp thất nữa, lúc này nghe Hạ Minh nói vậy, hắn không khỏi gật đầu: "Nếu cuộc sống hai người tốt, thì trắc phi thị thiếp chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, có hay không vẫn không có gì khác biệt."
"Ngu đệ đã đoán trước được nhị ca có thể hiểu thấu." Hạ Minh cười: "Vì lúc trước nhìn thấy huynh thương yêu nhị tẩu, đệ đệ mới hạ quyết tâm đi bước này."
Hạ Hành hơi sững sờ, lắc ly rượu cười nói: "Vương phi nhà mình, đương nhiên phải yêu thương nhiều hơn một chút." Nói xong, nâng ly rượu lên: "Nào, uống một chén."
Hơi lạnh của rượu trượt vào bụng, biến con người ta thành một ngọn lửa nóng.
Đêm lạnh như nước, Hạ Hành nhẹ nhàng tiêu sái đến chính viện, vẫy tay miễn cho nha hoàn gác đêm hành lễ, lập tức vào nội thất, thấy Khúc Khinh Cư đang đắp chăn ngủ say, hắn nghĩ một chút rồi ra khỏi nội thất, sau khi rửa mặt rửa tay chân ở bên ngoài, mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến, cởi y phục nằm lên giường.
Khúc Khinh Cư mơ màng cảm thấy có người nằm bên cạnh mình, xoay người, ánh mắt cũng không mở: "Bây giờ Vương gia mới trở về à?"
Hạ Hành thấy dáng vẻ mơ màng của nàng, cũng không nói nhiều, nhẹ tay vỗ lưng nàng: "Ngủ đi." Quả nhiên một lát sau, người bên cạnh đã ngủ thật say rồi.
Đám người Tiền Thường Tín hầu hạ Vương gia xong lập tức lui ra ngoài, sau khi hắn và Minh Hòa sóng vai ra khỏi chính viện, mới nhỏ giọng nói: "Đã trễ thế này Vương gia còn nhớ thương vương phi, có thể thấy được rất xem trọng vương phi."
Minh Hòa biết hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nên nói khẽ: "Hiện giờ trong phủ này, tiểu thiếp khác hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của Vương gia, hai huynh đệ chúng ta chỉ cần chú ý hầu hạ Vương gia vương phi là được."
"Ai biết sau này sẽ thế nào, đi một bước tính một bước thôi, huynh đệ chúng ta hầu hạ Vương gia." Tiền Thường Tín chắp tay ra sau lưng: "Vương gia muốn chúng ta kính trọng ai, chúng ta kính trọng người đó, cái khác không phải việc chúng ta có thể quản."
Minh Hòa khẽ cười: "Ca ca nói phải."
"Hôm nay là ngày lành gì, náo nhiệt như thế?" Khúc Khinh Cư phát hiện trên đường vô cùng náo nhiệt, trà lâu tửu lâu hai bên ngã tư đường cũng có không ít người đứng, lúc này nàng vừa bái phỏng Tấn An công chúa trở về, ai biết ra ngoài đã gặp được tình huống như vậy, vì thế đã bảo kiệu phu ngừng lại.
"Vương phi, hôm nay là ngày ba vị tiến sĩ đứng đầu cưỡi ngựa dạo phố." Hoàng Dương ngoài cỗ kiệu đáp: "Lúc này đã đi về bên này rồi, cho nên mới náo nhiệt một chút."
Khúc Khinh Cư hiểu ngay, đây là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa cưỡi ngựa dạo phố, dân chúng triều Đại Long tương đối cởi mở, cho nên giờ phút này không hề thiếu nữ tử cầm khăn tay túi hương hoa tươi các loại ném vào ba người họ, tuy Khúc Khinh Cư nhìn không rõ người đang đến, nhưng có thể nhìn thấy thứ gì đó đang bay lượn trong không trung.
Con đường này đúng là thông đến hoàng cung, ba người dạo phố chắc đang đến tham gia Quỳnh lâm yến trong cung, nói vậy lúc này Hạ Hành cũng đang xuất hiện ở Quỳnh lâm yến rồi.
Đợi khoảng một nén nhang, đám người mới dần dần tản ra, cỗ kiệu Khúc Khinh Cư tiếp tục đi về phía trước, nàng ngồi trong kiệu nghe người qua đường nói Thám hoa lang tuấn tú như thế nào, Trạng nguyên gia nho nhã ra sao, không khỏi cười khẽ, may mắn thời đại này còn không có nữ tử biến thái đến mức không ra nổi cổng trước không bước nổi cổng trong, bằng không cuộc sống cũng thật không dễ chịu.
Dân chúng triều Đại Long khá giống với thời Đường Tống trong lịch sử, thậm chí một ít văn hóa tập quán cũng có chỗ tương đồng, cơ cấu triều đình cũng là món thập cẩm của các triều đại khác, tuy hơi phức tạp, nhưng chưa đến mức làm nàng luống cuống. Cũng vì kiểu thế này, mới khiến cho Khúc Khinh Cư có thể hứng thú với cuộc sống mỗi ngày.
Người hai bên ngã tư đường đã phát hiện cỗ kiệu đỉnh đầu có trang trí hoa văn Thanh Loan, phía trên có khảm bảo châu hồng, được tám người khiên, ào ạt nhường đường, trừ hoàng gia ra ai còn dám ngồi cỗ kiệu như vậy?
"Chủ tử, phía trước có quý nhân đi ngang qua, chúng ta nên tránh ra." Khúc Ước Tố ngồi trong kiệu, nghe thế, nhân tiện nói: "Là phủ nào?" Nói xong, đã vén mành cửa kiệu lên nhìn bên ngoài, thấy một kiệu lớn được tám người khiên, nàng ta nhíu mày: "Mau tránh ra."
Cảm giác được cỗ kiệu bản thân đang ngồi dần lui ra phía sau một khoảng, trong lòng Khúc Ước Tố có chút khổ, trừ khi đời này có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu Thái hậu, bằng không cả đời nàng ta đều không thể dùng được màu đỏ nữa rồi.
Đợi sau khi cỗ kiệu tám người khiên này đi xa, cỗ kiệu của Khúc Ước Tố mới tiếp tục được nâng lên, thái giám canh giữ ngoài cỗ kiệu nói: "Chủ tử, tiểu nhân thấy người ngồi bên trong kiệu có thể là Đoan Vương phi."
Đoan Vương phi? Khúc Ước Tố sửng sốt, đó không phải là Khúc Khinh Cư chứ?
Nghĩ đến quang cảnh của đối phương và bản thân hiện nay, nàng ta cười lạnh: "Được rồi, ta đã biết."
Thái giám nói chuyện nghe thấy giọng điệu không đúng, thì bĩu môi cúi đầu.
Quỳnh lâm yến, nhóm tiến sĩ vui vẻ ra mặt, dù sao đã gian khổ học tập khổ độc sổ tái [3], không phải là vì ngày hôm nay sao.
[3] khổ độc số tái: để có được thành công thì phải trải qua rất nhiều cố gắng
Khánh Đức đế ngồi một lát đã rời đi, còn lại đều do Lễ bộ lo liệu, một số tiến sĩ làm thơ hoặc làm quen với nhau, làm Quỳnh lâm yến vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng có không ít người rất ổn trọng, không nói theo, không tùy ý khoe khoang tài hoa, cũng không tùy tiện uống rượu, để tránh luống cuống sau khi uống say.
Hạ Hành ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, nhìn chúng sinh bách thái phía dưới, nhiều học trò như vậy, nhưng chỉ có vài người đắc dụng mà thôi.
Đây là sự tàn khốc trên quan trường.
Khúc Khinh Cư vào nội thất cũng không thật sự ngủ, mà cầm một quyển sách ngồi gần cửa sổ, thấy Hạ Hành vào, cũng không quan tâm đến hắn, lập tức bắt đầu lật sách đọc.
Hạ Hành từng bước một đi đến sau lưng nàng, nhìn sách trên tay nàng: "Bản ‘Thiên tán ký’ này có suy nghĩ không mới mẻ lắm so với ‘A Na truyện’ [1], không bằng đổi quyển khác thử xem."
[1] A Na: còn có nghĩa là thướt tha
"Cái gì thướt tha hay không thướt tha, câu cửa miệng nói dáng vẻ mỹ nhân thướt tha mềm mại, lời của Vương gia có ý này sao?" Khúc Khinh Cư liếc mắt nhìn hắn, để sách trong tay qua một bên: "Có lẽ Vương gia thích ‘Vạn hồng truyện’ và ‘Hòa Xuân điện’ nhỉ." Hai quyển sách này đều viết chuyện xưa về việc nam nhân vui thế nào khi lấy được vài mỹ nhân.
"Thật vô cùng oan uổng, có kiều thê trong lòng, ta cần gì xem mấy thứ đó." Hạ Hành cười nửa ngồi xuống trước mặt nàng, hơi hếch đôi mắt đào hoa mang theo nghiêm cẩn lên: "Ta nghĩ thế nào, Khinh Cư nàng còn không biết sao?"
Khúc Khinh Cư nhìn nam nhân nửa ngồi trước mặt mình, sắc mặt dần bình tĩnh lại, nàng hơi dời tầm mắt: "Vương gia cũng biết, nhân tâm khó dò, thế gian không ai có thể hoàn toàn biết được tâm tư của người khác."
Hạ Hành khẽ cười, tự mình mang ghế tròn bên cạnh đến ngồi, cầm tay Khúc Khinh Cư trong lòng bàn tay mình: "Ta không cần có người thật sự hoàn toàn hiểu ta, nhưng ta biết nàng hiểu rõ tâm tư của ta, biết rõ ta muốn gì, cũng nhìn rõ ta là kiểu người gì, như vậy đã đủ rồi."
Lần đầu tiên Khúc Khinh Cư chân chính cảm thấy người nam nhân trước mắt này có chút thuận mắt, tầm mắt nàng đối diện với hắn một lúc lâu mới nói: "Vương gia, ta chỉ là người phàm tục, người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là làm gì."
"Ta biết." Hạ Hành đứng lên, hôn trán nàng: "Từ nhỏ người hoàng thất phải nghĩ nhiều hơn người khác, nhưng trừ cái đó ra, bọn họ cũng không khác gì với người thường."
Khúc Khinh Cư nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên cười lên, không nói tin tưởng cũng không nói không tin, chỉ đứng dậy đến đầu giường lấy một hà bao đưa cho Hạ Hành, chỉ chỉ hông hắn: "Trước đó vài ngày ta đã khâu cái hà bao cũ này, thay đổi đi."
Hạ Hành cười tiếp nhận hà bao, cẩn thận thay rồi cầm hà bao cũ trong tay, đứng lên nói: "Để sau đi, ta muốn đến quý phủ tứ đệ một chuyến, buổi tối sẽ cố gắng về sớm."
Khúc Khinh Cư gật đầu, thấy hắn vội vàng ra khỏi cửa nội thất, biểu cảm trên mặt dần dần biến mất tăm. Đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, thấy Hạ Hành đi vào trong viện, vừa đi vừa giấu hà bao cũ vào trong áo, nàng nhíu mày, ánh mắt hơi phức tạp.
"Vương phi, Vương gia đối với ngài thật tốt, vừa rồi khi ra ngoài còn cố ý lệnh cho nô tì phải cẩn thận hầu hạ ngài." Ngân Liễu đi vào từ phòng ngoài, thấy Khúc Khinh Cư đứng trước cửa sổ, nhân tiện nói: "Mới vừa rồi quản sự phòng bếp chuyển đến, ngài có cần gọi món ăn không?"
Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn nàng ấy một cái, đi đến bên giường ngồi xuống, lấy thực đơn trong tay Ngân Liễu, tùy ý gọi tên vài món nhìn thuận mắt: "Vậy đi, trái cây điểm tâm để bọn họ chọn."
"Vâng." Ngân Liễu cất kỹ thực đơn, thấy sắc mặt vương phi có chút kỳ quái, nhân tiện nói: "Vương phi, ngài làm sao vậy?"
Khúc Khinh Cư vẫy tay: "Không có gì, chỉ phát hiện ra một ngạc nhiên nho nhỏ thôi."
Ngân Liễu nghe không hiểu lắm, nhưng không tiếp tục hỏi, đành quy củ lui xuống.
Khúc Khinh Cư thở dài một tiếng, thật ra sự thật là, kỹ thuật diễn của Hạ Hành đã lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân [2] thôi.
[2] lô hỏa thuần thanh phản phác quy chân: nhuần nhuyễn đến mức cao nhất
Trong phủ Thành vương, Hạ Hành và Hạ Minh ngồi đối diện nhau, Hạ Minh giơ ly rượu lên nói: "Nhị ca, đệ đệ kính huynh một ly."
Hạ Hành cũng nâng chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, sau khi đặt ly rượu xuống hắn nói: "Ta nghe nói đệ đã đuổi hai thông phòng của quý phủ đi?"
Hạ Minh nghe vậy khẽ cười: "Cả nhị ca cũng biết rồi." Hai ngày trước y đuổi thông phòng trong phủ đi, bên ngoài đều truyền rằng vương phi còn chưa vào cửa, y đã bắt đầu sợ nàng dâu, thật không ngờ việc này đã truyền đến tai nhị ca: "Đệ chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn, có vương phi thì thật tình đối xử với nàng, ngoài việc để thông phòng lại sẽ làm vương phi khó chịu trong lòng ra, còn có tác dụng gì?"
"Tứ đệ thật săn sóc." Hắn nhớ đến đêm tân hôn Khúc Khinh Cư gả cho hắn, khi đó hắn cảm thấy Khúc gia quá phiền toái, lại cảm thấy lá gan Khúc Khinh Cư quá nhỏ, nên trong lòng chẳng quá nhiệt tình, hai người miễn cưỡng ở cùng nhau qua ba ngày tân hôn, sau khi lại mặt với nàng, thì không còn ở cùng nhau nữa, mặc dù cố ý để kẻ dưới khi nhờn nàng, tóm lại không có nhiều tình cảm yêu thích lắm.
Trong ấn tượng ban đầu của hắn, Khúc Khinh Cư chỉ cúi đầu nghiêm mặt không nói tiếng nào, không nói nhiều một lời, không mang quá nhiều phục sức, khi đó hắn hơi đồng tình vì nàng bị phủ Xương Đức công giày vò thành dáng vẻ như vậy, lại cảm thấy mỗi ngày hai phu thê trôi qua như thế có chút chán nản.
Cũng chẳng biết lúc nào Khúc Khinh Cư đã trở nên có sức sống hơn trong mắt hắn, hắn cũng dần dần không muốn đến phòng thiếp thất nữa, lúc này nghe Hạ Minh nói vậy, hắn không khỏi gật đầu: "Nếu cuộc sống hai người tốt, thì trắc phi thị thiếp chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, có hay không vẫn không có gì khác biệt."
"Ngu đệ đã đoán trước được nhị ca có thể hiểu thấu." Hạ Minh cười: "Vì lúc trước nhìn thấy huynh thương yêu nhị tẩu, đệ đệ mới hạ quyết tâm đi bước này."
Hạ Hành hơi sững sờ, lắc ly rượu cười nói: "Vương phi nhà mình, đương nhiên phải yêu thương nhiều hơn một chút." Nói xong, nâng ly rượu lên: "Nào, uống một chén."
Hơi lạnh của rượu trượt vào bụng, biến con người ta thành một ngọn lửa nóng.
Đêm lạnh như nước, Hạ Hành nhẹ nhàng tiêu sái đến chính viện, vẫy tay miễn cho nha hoàn gác đêm hành lễ, lập tức vào nội thất, thấy Khúc Khinh Cư đang đắp chăn ngủ say, hắn nghĩ một chút rồi ra khỏi nội thất, sau khi rửa mặt rửa tay chân ở bên ngoài, mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến, cởi y phục nằm lên giường.
Khúc Khinh Cư mơ màng cảm thấy có người nằm bên cạnh mình, xoay người, ánh mắt cũng không mở: "Bây giờ Vương gia mới trở về à?"
Hạ Hành thấy dáng vẻ mơ màng của nàng, cũng không nói nhiều, nhẹ tay vỗ lưng nàng: "Ngủ đi." Quả nhiên một lát sau, người bên cạnh đã ngủ thật say rồi.
Đám người Tiền Thường Tín hầu hạ Vương gia xong lập tức lui ra ngoài, sau khi hắn và Minh Hòa sóng vai ra khỏi chính viện, mới nhỏ giọng nói: "Đã trễ thế này Vương gia còn nhớ thương vương phi, có thể thấy được rất xem trọng vương phi."
Minh Hòa biết hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nên nói khẽ: "Hiện giờ trong phủ này, tiểu thiếp khác hoàn toàn không lọt nổi vào mắt xanh của Vương gia, hai huynh đệ chúng ta chỉ cần chú ý hầu hạ Vương gia vương phi là được."
"Ai biết sau này sẽ thế nào, đi một bước tính một bước thôi, huynh đệ chúng ta hầu hạ Vương gia." Tiền Thường Tín chắp tay ra sau lưng: "Vương gia muốn chúng ta kính trọng ai, chúng ta kính trọng người đó, cái khác không phải việc chúng ta có thể quản."
Minh Hòa khẽ cười: "Ca ca nói phải."
"Hôm nay là ngày lành gì, náo nhiệt như thế?" Khúc Khinh Cư phát hiện trên đường vô cùng náo nhiệt, trà lâu tửu lâu hai bên ngã tư đường cũng có không ít người đứng, lúc này nàng vừa bái phỏng Tấn An công chúa trở về, ai biết ra ngoài đã gặp được tình huống như vậy, vì thế đã bảo kiệu phu ngừng lại.
"Vương phi, hôm nay là ngày ba vị tiến sĩ đứng đầu cưỡi ngựa dạo phố." Hoàng Dương ngoài cỗ kiệu đáp: "Lúc này đã đi về bên này rồi, cho nên mới náo nhiệt một chút."
Khúc Khinh Cư hiểu ngay, đây là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa cưỡi ngựa dạo phố, dân chúng triều Đại Long tương đối cởi mở, cho nên giờ phút này không hề thiếu nữ tử cầm khăn tay túi hương hoa tươi các loại ném vào ba người họ, tuy Khúc Khinh Cư nhìn không rõ người đang đến, nhưng có thể nhìn thấy thứ gì đó đang bay lượn trong không trung.
Con đường này đúng là thông đến hoàng cung, ba người dạo phố chắc đang đến tham gia Quỳnh lâm yến trong cung, nói vậy lúc này Hạ Hành cũng đang xuất hiện ở Quỳnh lâm yến rồi.
Đợi khoảng một nén nhang, đám người mới dần dần tản ra, cỗ kiệu Khúc Khinh Cư tiếp tục đi về phía trước, nàng ngồi trong kiệu nghe người qua đường nói Thám hoa lang tuấn tú như thế nào, Trạng nguyên gia nho nhã ra sao, không khỏi cười khẽ, may mắn thời đại này còn không có nữ tử biến thái đến mức không ra nổi cổng trước không bước nổi cổng trong, bằng không cuộc sống cũng thật không dễ chịu.
Dân chúng triều Đại Long khá giống với thời Đường Tống trong lịch sử, thậm chí một ít văn hóa tập quán cũng có chỗ tương đồng, cơ cấu triều đình cũng là món thập cẩm của các triều đại khác, tuy hơi phức tạp, nhưng chưa đến mức làm nàng luống cuống. Cũng vì kiểu thế này, mới khiến cho Khúc Khinh Cư có thể hứng thú với cuộc sống mỗi ngày.
Người hai bên ngã tư đường đã phát hiện cỗ kiệu đỉnh đầu có trang trí hoa văn Thanh Loan, phía trên có khảm bảo châu hồng, được tám người khiên, ào ạt nhường đường, trừ hoàng gia ra ai còn dám ngồi cỗ kiệu như vậy?
"Chủ tử, phía trước có quý nhân đi ngang qua, chúng ta nên tránh ra." Khúc Ước Tố ngồi trong kiệu, nghe thế, nhân tiện nói: "Là phủ nào?" Nói xong, đã vén mành cửa kiệu lên nhìn bên ngoài, thấy một kiệu lớn được tám người khiên, nàng ta nhíu mày: "Mau tránh ra."
Cảm giác được cỗ kiệu bản thân đang ngồi dần lui ra phía sau một khoảng, trong lòng Khúc Ước Tố có chút khổ, trừ khi đời này có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu Thái hậu, bằng không cả đời nàng ta đều không thể dùng được màu đỏ nữa rồi.
Đợi sau khi cỗ kiệu tám người khiên này đi xa, cỗ kiệu của Khúc Ước Tố mới tiếp tục được nâng lên, thái giám canh giữ ngoài cỗ kiệu nói: "Chủ tử, tiểu nhân thấy người ngồi bên trong kiệu có thể là Đoan Vương phi."
Đoan Vương phi? Khúc Ước Tố sửng sốt, đó không phải là Khúc Khinh Cư chứ?
Nghĩ đến quang cảnh của đối phương và bản thân hiện nay, nàng ta cười lạnh: "Được rồi, ta đã biết."
Thái giám nói chuyện nghe thấy giọng điệu không đúng, thì bĩu môi cúi đầu.
Quỳnh lâm yến, nhóm tiến sĩ vui vẻ ra mặt, dù sao đã gian khổ học tập khổ độc sổ tái [3], không phải là vì ngày hôm nay sao.
[3] khổ độc số tái: để có được thành công thì phải trải qua rất nhiều cố gắng
Khánh Đức đế ngồi một lát đã rời đi, còn lại đều do Lễ bộ lo liệu, một số tiến sĩ làm thơ hoặc làm quen với nhau, làm Quỳnh lâm yến vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng có không ít người rất ổn trọng, không nói theo, không tùy ý khoe khoang tài hoa, cũng không tùy tiện uống rượu, để tránh luống cuống sau khi uống say.
Hạ Hành ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, nhìn chúng sinh bách thái phía dưới, nhiều học trò như vậy, nhưng chỉ có vài người đắc dụng mà thôi.
Đây là sự tàn khốc trên quan trường.