Biên Thành gọi điện thoại cho cô giọng điệu vẫn là mệnh lệnh trước sau như một. Trước kia, cô thích, cảm giác nghe qua có bá đạo lại nhu tình. Cô là người cực lười, bất luận là trong học tập hay cuộc sống sinh hoạt, cô chưa bao giờ chịu suy nghĩ nhiều, Biên Thành muốn cô làm sao liền làm sao. Bởi vì anh yêu cô, nghe anh chắc chắn đúng.
Khung cảnh đẹp nhất trong Quảng viện là thời điểm tuyết rơi đầu mùa, thời gian đó có thể coi như còn ở mùa thu, trước thư viện có một cây phong cao ngất. Lá phong như lửa, tuyết bay trắng xóa, không bao lâu sau, sinh viên đ̓ vây quanh đứng chụp ảnh. Cô
chỉ mặc chiếc áo len cũng chạy tới góp vui. Biên Thành từ thư viện đi ra, thoáng nhìn liền thấy cô đang lạnh run, lớn tiếng hỏi cô có phải ngốc hay không.
Cô thực vô tội ngẩng đầu lên, “Ngày hôm qua lúc về ký túc xá, anh đâu có nhắc em phải mặc thêm áo.”
Anh tức giận đến không biết nói gì.
“Anh bây giờ nói không muộn chứ?”
“Không muộn, em vừa mới cảm giác được hơi lạnh.” Cô ngây thơ lè lưỡi, bị anh túm về ký túc xá lấy quần áo.
Ngã Lỵ cười cô giả vờ ngây ngốc, Cô đúng lý hợp tình trả lời: mình đây là đối với anh ấy có trăm phần trăm tín nhiệm, mình thương anh, yêu anh mới có thể đem hết thảy mọi chuyện đều phó thác cho anh ấy.
“Cậu không sợ anh ta mệt mỏi sao?” Ngã Lỵ hỏi.
Cô nháy mắt mấy cái, “Yêu sẽ mệt sao?”
***
Mùng ba tết âm lịch năm ấy, cách ngày về trường một tuần. Ba mẹ đã đi làm, một mình cô ngốc ở nhà lên mạng chơi, di động đột nhiên vang lên, người gọi đến lại là Biên Thành. Làm cho cô cảm thấy thập phần ngoài ý muốn lại có chút kinh hỉ.
“Gì chứ?” Sáng sớm lúc rời giường, bọn họ vừa nhắn tin xong.
“Cho em một giờ, đem hành lý thu dọn xong. Hiểu ý của anh không?”
“Quá khó rồi, không hiểu!”
“Ngốc, anh đang ở nhà ga Thanh Đài. Hai tiếng sau xe lửa đi Thái Sơn sẽ khởi hành, em có muốn đi không?”
“Muốn! Muốn!” Cô nhảy dựng lên, cm giác mềm nhũn ở trong lòng trào lên.
Cô thở hào hển chạy tới nhà ga, anh đứng dưới một gốc cây tuyết tùng, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua táng lá cây hắt lên vai anh, những tia sáng nhỏ loang lổ, nhìn thấy cô, khuôn mặt anh tuấn nở rộ tươi cười.
“Em tới rồi!” Anh đưa tay đón lấy hành lý của cô.
“Biên Thành!” Cô nhỏ nhắn mềm mại gọi anh, âm thanh giống nỉ non, giống thì thầm, “Anh tại sao có thể đến Thanh Đài?
“Đến bây giờ mới hỏi, ngốc!” Anh nở nụ cười, “Nhớ em nên tới đây!” Lúc nói lời này, anh không có nhìn cô. Khi đó, bọn họ yêu nhau còn đơn thuần là nắm tay, ngẫu nhiên chạm phớt môi một tí. Kiểu thổ lộ trắng trợn như vậy, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói.
Anh ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, cô có chút ngượng ngùng, lại chủ động nắm lấy tay anh, xiết chặt.
Thái sơn đang đổ tuyết, bọn họ không lên được, nên ở lại trong thành phố Thái An vài ngày, mỗi ngày đi dạo phố ăn khoai lang nướng, bắp nấu, buổi tối cầm một túi hạt dẻ rang ngồi ở rạp xem phim điện ảnh. Xem xong đi ra, đêm đã khuya, tuyết đọng ở dưới chân bọn họ kẽo kẹt rung động, đi không cẩn thận sẽ té ngã. Bị trượt chân, hai người ngã thành một đoàn, tiếng cười dưới bầu trời đêm vang vọng, kinh động cả mấy chú chim ăn đêm trên cái cây gần đó.
Cô đưa tay lên, áp vào lòng anh, giúp anh phủi đi tuyết bám trên người.
Thời tiết rất lạnh, nhưng thật sự rất hạnh phúc.
“Cô gái, đến Bar Zero rồi!” Chú lái xe taxi quay đầu kéo Diệp Phong từ trong quá khứ bừng tỉnh.
“Cảm ơn!” Cô đẩy cửa xuống xe.
Bầu trời trông giống như bị một miếng vải đen hoàn toàn che khuất, vầng trăng tròn trước đó không biết bị dấu đi nơi nào, đêm nay đúng là một đêm đầy áp lực, ngay cả chùm tia sáng từ ngọn đèn đường tỏa ra cũng yếu ớt so với bình thường rất nhiều.
‘Bar Zero’ là một tòa biệt thự kiểu Châu u cũ được cải tạo lại, ánh đèn neon và đêm đen như mực cũng không che lấp được sự xa hoa một thời.
Trong quán bar ánh đèn cũng là âm u. Thời gian công tác ở Auckland, Diệp Phong có người đồng sự từng nói vui rằng, quán bar là một địa phương đầy ái muội. Mối quan hệ giữa người nam và người nữ nếu thực rõ ràng, bình thường sẽ không cùng nhau đi đến quán bar. Người nam cùng người nữ chưa có quan hệ gì lại muốn phát triển quan hệ thêm một chút, mới thường đến quán bar.
Biên Thành hẹn cô đến quán bar, là muốn phát triển quan hệ gì sao? Diệp Phong tự giễu cong lên khóe miệng.
Chào đón cô không phải là tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt, mà là tiếng kèn Saxophone, đang được chơi bài ‘Lá rụng’, âm lượng tràn đầy, quyến rũ, giai điệu mơn man nhẹ nhàng, u buồn mà tuyệt đẹp. Mọi người đều xoay đầu về hướng phát ra tiếng kèn, mọi ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt người có thân hình cường tráng đó.
Diệp Phong hít thở sâu, xua tay với người phục vụ đang hướng lại tiếp đón, cô tựa người vào cây cột cạnh quầy bar, một cánh tay chống lên mặt quầy, ngẩng cằm, lẳng lặng nghe.
Đó là Biên Thành.
Anh là đa tài đa nghệ, không chỉ biết thổi Saxo, còn có thể kéo đàn violon, ca hát cũng rất hay, nhưng chỉ có cô từng được nghe. Cả nhóm bạn học cùng đi KTV điên cuồng hát, anh chỉ ngồi ở một bên uống bưa bao giờ lên hát. Anh nói như vậy nhìn giống tên ngốc, cô lại ngốc hoàn toàn, micro vừa đến tay cô, mặc kệ là biết ca hay không, cô đều có thể hò hét suốt nửa giờ.
Giai điệu đã đến hồi kết thúc, anh nhíu nhíu mắt nhìn, nhìn thấy cô bên góc quầy bar, đứng lên, trong quán bar vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người hô hào đòi anh thêm một bài nữa. Anh giống như không hề nghe thấy, nhìn không chớp mắt đi về phía cô.
“Xin giữ giúp!” Anh đem Saxo giao cho người pha chế ở quầy bar.
Cô ngạc nhiên, anh là khách quen ở đây sao?
Anh kín đáo nhìn cô đánh giá, đưa cô đến phòng đặt riêng. Ở đây ngọn đèn cũng yếu ớt như bên ngoài, anh ngồi xoay lưng với ánh đèn, còn cô xoay mặt ra cửa, toàn bộ biểu tình đạm mạc xa cách đều thu vào mắt anh.
“Bít tết kiểu Pháp ở đây cũng khá lắm, em muốn mấy phần chín?” Nhân viên phục vụ đi vào, anh nhìn nhìn thực đơn, giương mắt hỏi cô.
Cô không rõ bít tết kiểu Pháp và bít tết kiểu Anh có cái gì khác nhau, ba phần chín và năm phần chín ăn vào miệng có cái gì không giống, cô khép lại thực đơn, lắc đầu, đối người phục vụ nói: “Xin cho tôi một ly trà chanh, cám ơn!”
Cùng người xa lạ ăn cơm, cô luôn giữ ý, nên thường không thấy ngon miệng.
Anh nhìn cô thật sâu, “Tôi muốn một ly rượu bạc hà.”
Nhân viên phục vụ đứng lại một hồi, xác định hai người thật sự không cần gì khác, mới thất vọng đi ra ngoài.
Cô cúi đầu nghịch hộp diêm trên bàn, chờ anh đặt câu hỏi, sau đó chuẩn bị trả lời.
Anh trầm mặc, lẳng lặng nhìn cô, biểu tình trong đáy mắt thoáng thay đổi trong khoắc, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “Công tác có tốt không?”
“Uhm, không tệ.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình thản. Nước chanh hơi chua, lại ấm, uống vào thấy chát chát.
“Em… Hiện tại em ở đâu?”
“Nhà thuê.” Câu trả lời này thật mơ hồ, nghe là biết ứng phó, nhưng cô cảm thấy anh chỉ hỏi vòng vo để vào vấn đề thôi, cũng không cần trả lời chính xác.
Anh cong khóe môi, giống cười khẽ, lại giống trào phúng, “Em so với trước kia có chút không giống.”
“Ai cũng phải thay đổi.” Ánh mắt của cô đột nhiên lạnh hơn.
“Thế giới thay đổi, con người không thể không thay đổi.” Anh nói một câu triết lý ngụ ý sâu xa, làm cô nhíu nhíu đầu chân mày.
“Tôi nghĩ anh không cần vòng vo, có chuyện gì, anh nói thẳng đi, tôi còn phải trở về chuẩn bị ngày mai đi làm.”
Mắt anh đột nhiên nhíu lại, đáy mắt xẹt qua kịch liệt đau đớn, “Ở cùng tôi lâu một chút cũng khiến em khó chịu vậy sao?”
Cô một chút xíu suy nghĩ cũng không có, gật gật đầu, “Đúng vậy!”
“Diệp Phong…” Anh chợt đứng lên, từng bước tới gần, bóng anh bao phủ trước mặt cô. Mặt anh và cô, gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phất quá hai gò má, cô không tự giác ngã đầu ra sau tránh đi, chạm vào vách tường lạnh lẽo. “Nếu vận mệnh chính mình có thể nắm trong tay, tôi…”
“Vận mệnh không thể nắm trong tay, vậy tim thì sao?” Cô quay đầu đi, lạnh lùng nhìn anh.
“Tim?” Anh nhíu mày cười lạnh, “Đừng hỏi tôi, tim của em lại ở nơ
“Anh nói lời này là có ý gì?” cô nâng mi lên.
“Nghỉ làm ở radio đi, không cần đi trêu chọc Lâu Dương. Thôi Linh không phải người yếu ớt như em nghĩ đâu, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha Lâu Dương. Em cùng Lâu Dương không có thể có kết quả đâu.”
Cô há hốc miệng, có hơi mắc cười. Đây là lý do mà đêm nay anh gọi cô đến để cải tạo tư tưởng sao? Là có thiện ý nhắc nhở, hay là muốn xem diễn trò?
“Cần tôi nói cám ơn anh không?” Cô mỉm cười.
“Diệp Phong, đừng hủy hoại bản thân.”
Cô càng cười lớn hơn nữa, “Biên Thành, tôi là gì của anh, hủy hoại hay là giữ mình trong sạch, thì liên quan gì tới anh? À, có lẽ anh thay Thôi Linh đến nhắc nhở tôi, tốt thôi, xin anh nhắn lại với cô ta, tôi sẽ không rời khỏi Phát thanh Thành Đô, cũng sẽ không rời xa Lâu Dương.” Cô lời lẽ kiên định, từng chữ một nói ra.
“Dùng cách thức như vậy trả thù tôi, em ngốc quá.” Anh trầm mặc một giây, đôi con ngươi hoàn mỹ nhìn sâu thăm thẳm, anh vươn tay muốn sờ hai má của cô, cô hất tay anh ra.
“Chúng ta đã sớm cái gì cũng không phải nữa rồi, vì anh làm chuyện điên rồ, không đáng. Tôi là vì thích mới đi làm.”
“Thích một người đã có vợ, có đạo đức sao?
Trong mắt cô toát lên một ngọn lửa nguy hiểm, “Thay lòng đổi dạ là tục lệ thông thường sao?”
“Diệp Phong…” Lòng ngực như bị va mạnh vào đau đớn, anh rút tay về, nhắm chặt mắt lại.
“Biên Thành, “Cô cắn cắn môi, “Thời gian học ở Quảng viện, tôi thích nhất bộ phim ‘Lá thư chia tay’, tình tiết rất cảm động, diễn viên diễn xuất cũng rất hay, bên trong có một lời thoại: rời xa em thì cũng đừng quan tâm đến em, phải biết rằng mỗi một lần hàn gắn vết thương đều làm cho em đau như bị kim châm xuyên thấu. Tôi không mạnh mẽ như anh, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.”
Cô mở cửa, phân biệt phương hướng, đi ra ngoài.
Quán bar vốn chính là chỗ tràn ngập hơi thở ái muội, trên hành lang cả trai lẫn gái kề sát mặt ôm nhau, say thật - say giả, say chuếnh choáng - không say, thừa dịp không khí, có thể làm ra những việc mà bình thường không dám làm. Cô lướt qua một đôi nam nữ hôn nhau không phân thắng bại, thẳng tiến đi về phía trước.
“Diệp Phong!” Biên Thành đuổi theo, che chở một bên người cô, hận không thể dùng hai tay bịt kín hai mắt cô lại.
Trong lòng cô chua xót lại càng chua sót, anh vẫn xem cô như là cô nữ sinh đơn thuần xuẩn ngốc sáu năm trước. Thời gian du học ở New Zealand, cô và bạn học đi quán bar chơi. Thường xuyên thấy nam nữ làm tình ở trong toilet, cô nín thở định thần, lướt qua bọn họ, rửa tay xong, chỉnh trang lại, mới thong dong đẩy cửa đi ra.
Sáu năm, thay đổi đâu chỉ có năm tháng?
“Tôi đưa em trở về!” Anh giữ chặt cánh tay cô.
Cô giống như bị phỏng giựt ra, “Không cần.”
Anh giật mình đứng ở ven đường, nhìn cô băng qua đường lớn, bóng dáng mảnh khảnh khuất dần sau những thân cây.
Cô không có đón xe, muốn một mình đi bộ một hồi. Thời gian còn chưa quá muộn, trên ngã tư đường có vài người đi lại, đối diện có một đôi tình nhân ôm nhau đi tới.
Cô vòng tay ôm lấy người, chỉ là bước về phía trước, cái gì cũng không nghĩ, cũng không nhi chiếc ô tô đi theo phía sau.
Anh hạ cửa kính xe, không nói lời nào, cùng cô đi song song.
Dưới ánh đèn đường, bóng xe và người chồng cùng một chỗ, qua một khúc quanh, lại càng lúc càng xa.
Cô đi qua ba con đường, đến trước cổng khu nhà, cô nghiêng người, nhìn anh một cái, sau đó biến mất bên trong cánh cổng.
Anh thu lại tầm mắt, cũng không nóng lòng rời đi, mà rút ra từ trong túi một điếu thuốc, chậm rãi châm, hít sâu một ngụm.
Thuốc cháy được một nửa, di động vang lên, “Còn chưa về nhà sao?” Diêu Hoa hỏi.
“Đúng vậy, ở bên ngoài có chút việc.”
“Anh… Cha anh ngày mai phải ra toà, anh có tới tòa án không?”
“Không đi!”
Diêu Hoa tạm dừng một chút, “Phía bên kia hôm nay lại truyền lời đến nói, việc này tình hình ảnh hưởng quá lớn, khả năng… có vẻ khó giải quyết, anh vẫn nên chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.”
“Biết!”
Anh vội vàng cúp máy, nhìn thấy cửa sổ nhà cô có đèn lóe lên, rồi sau đó sáng hẳn, anh si ngốc nhìn, nhìn không chớp mắt.
Biên Thành gọi điện thoại cho cô giọng điệu vẫn là mệnh lệnh trước sau như một. Trước kia, cô thích, cảm giác nghe qua có bá đạo lại nhu tình. Cô là người cực lười, bất luận là trong học tập hay cuộc sống sinh hoạt, cô chưa bao giờ chịu suy nghĩ nhiều, Biên Thành muốn cô làm sao liền làm sao. Bởi vì anh yêu cô, nghe anh chắc chắn đúng.
Khung cảnh đẹp nhất trong Quảng viện là thời điểm tuyết rơi đầu mùa, thời gian đó có thể coi như còn ở mùa thu, trước thư viện có một cây phong cao ngất. Lá phong như lửa, tuyết bay trắng xóa, không bao lâu sau, sinh viên đ̓ vây quanh đứng chụp ảnh. Cô
chỉ mặc chiếc áo len cũng chạy tới góp vui. Biên Thành từ thư viện đi ra, thoáng nhìn liền thấy cô đang lạnh run, lớn tiếng hỏi cô có phải ngốc hay không.
Cô thực vô tội ngẩng đầu lên, “Ngày hôm qua lúc về ký túc xá, anh đâu có nhắc em phải mặc thêm áo.”
Anh tức giận đến không biết nói gì.
“Anh bây giờ nói không muộn chứ?”
“Không muộn, em vừa mới cảm giác được hơi lạnh.” Cô ngây thơ lè lưỡi, bị anh túm về ký túc xá lấy quần áo.
Ngã Lỵ cười cô giả vờ ngây ngốc, Cô đúng lý hợp tình trả lời: mình đây là đối với anh ấy có trăm phần trăm tín nhiệm, mình thương anh, yêu anh mới có thể đem hết thảy mọi chuyện đều phó thác cho anh ấy.
“Cậu không sợ anh ta mệt mỏi sao?” Ngã Lỵ hỏi.
Cô nháy mắt mấy cái, “Yêu sẽ mệt sao?”
Mùng ba tết âm lịch năm ấy, cách ngày về trường một tuần. Ba mẹ đã đi làm, một mình cô ngốc ở nhà lên mạng chơi, di động đột nhiên vang lên, người gọi đến lại là Biên Thành. Làm cho cô cảm thấy thập phần ngoài ý muốn lại có chút kinh hỉ.
“Gì chứ?” Sáng sớm lúc rời giường, bọn họ vừa nhắn tin xong.
“Cho em một giờ, đem hành lý thu dọn xong. Hiểu ý của anh không?”
“Quá khó rồi, không hiểu!”
“Ngốc, anh đang ở nhà ga Thanh Đài. Hai tiếng sau xe lửa đi Thái Sơn sẽ khởi hành, em có muốn đi không?”
“Muốn! Muốn!” Cô nhảy dựng lên, cm giác mềm nhũn ở trong lòng trào lên.
Cô thở hào hển chạy tới nhà ga, anh đứng dưới một gốc cây tuyết tùng, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua táng lá cây hắt lên vai anh, những tia sáng nhỏ loang lổ, nhìn thấy cô, khuôn mặt anh tuấn nở rộ tươi cười.
“Em tới rồi!” Anh đưa tay đón lấy hành lý của cô.
“Biên Thành!” Cô nhỏ nhắn mềm mại gọi anh, âm thanh giống nỉ non, giống thì thầm, “Anh tại sao có thể đến Thanh Đài?
“Đến bây giờ mới hỏi, ngốc!” Anh nở nụ cười, “Nhớ em nên tới đây!” Lúc nói lời này, anh không có nhìn cô. Khi đó, bọn họ yêu nhau còn đơn thuần là nắm tay, ngẫu nhiên chạm phớt môi một tí. Kiểu thổ lộ trắng trợn như vậy, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói.
Anh ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, cô có chút ngượng ngùng, lại chủ động nắm lấy tay anh, xiết chặt.
Thái sơn đang đổ tuyết, bọn họ không lên được, nên ở lại trong thành phố Thái An vài ngày, mỗi ngày đi dạo phố ăn khoai lang nướng, bắp nấu, buổi tối cầm một túi hạt dẻ rang ngồi ở rạp xem phim điện ảnh. Xem xong đi ra, đêm đã khuya, tuyết đọng ở dưới chân bọn họ kẽo kẹt rung động, đi không cẩn thận sẽ té ngã. Bị trượt chân, hai người ngã thành một đoàn, tiếng cười dưới bầu trời đêm vang vọng, kinh động cả mấy chú chim ăn đêm trên cái cây gần đó.
Cô đưa tay lên, áp vào lòng anh, giúp anh phủi đi tuyết bám trên người.
Thời tiết rất lạnh, nhưng thật sự rất hạnh phúc.
“Cô gái, đến Bar Zero rồi!” Chú lái xe taxi quay đầu kéo Diệp Phong từ trong quá khứ bừng tỉnh.
“Cảm ơn!” Cô đẩy cửa xuống xe.
Bầu trời trông giống như bị một miếng vải đen hoàn toàn che khuất, vầng trăng tròn trước đó không biết bị dấu đi nơi nào, đêm nay đúng là một đêm đầy áp lực, ngay cả chùm tia sáng từ ngọn đèn đường tỏa ra cũng yếu ớt so với bình thường rất nhiều.
‘Bar Zero’ là một tòa biệt thự kiểu Châu u cũ được cải tạo lại, ánh đèn neon và đêm đen như mực cũng không che lấp được sự xa hoa một thời.
Trong quán bar ánh đèn cũng là âm u. Thời gian công tác ở Auckland, Diệp Phong có người đồng sự từng nói vui rằng, quán bar là một địa phương đầy ái muội. Mối quan hệ giữa người nam và người nữ nếu thực rõ ràng, bình thường sẽ không cùng nhau đi đến quán bar. Người nam cùng người nữ chưa có quan hệ gì lại muốn phát triển quan hệ thêm một chút, mới thường đến quán bar.
Biên Thành hẹn cô đến quán bar, là muốn phát triển quan hệ gì sao? Diệp Phong tự giễu cong lên khóe miệng.
Chào đón cô không phải là tiếng động lớn ồn ào náo nhiệt, mà là tiếng kèn Saxophone, đang được chơi bài ‘Lá rụng’, âm lượng tràn đầy, quyến rũ, giai điệu mơn man nhẹ nhàng, u buồn mà tuyệt đẹp. Mọi người đều xoay đầu về hướng phát ra tiếng kèn, mọi ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt người có thân hình cường tráng đó.
Diệp Phong hít thở sâu, xua tay với người phục vụ đang hướng lại tiếp đón, cô tựa người vào cây cột cạnh quầy bar, một cánh tay chống lên mặt quầy, ngẩng cằm, lẳng lặng nghe.
Đó là Biên Thành.
Anh là đa tài đa nghệ, không chỉ biết thổi Saxo, còn có thể kéo đàn violon, ca hát cũng rất hay, nhưng chỉ có cô từng được nghe. Cả nhóm bạn học cùng đi KTV điên cuồng hát, anh chỉ ngồi ở một bên uống bưa bao giờ lên hát. Anh nói như vậy nhìn giống tên ngốc, cô lại ngốc hoàn toàn, micro vừa đến tay cô, mặc kệ là biết ca hay không, cô đều có thể hò hét suốt nửa giờ.
Giai điệu đã đến hồi kết thúc, anh nhíu nhíu mắt nhìn, nhìn thấy cô bên góc quầy bar, đứng lên, trong quán bar vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có người hô hào đòi anh thêm một bài nữa. Anh giống như không hề nghe thấy, nhìn không chớp mắt đi về phía cô.
“Xin giữ giúp!” Anh đem Saxo giao cho người pha chế ở quầy bar.
Cô ngạc nhiên, anh là khách quen ở đây sao?
Anh kín đáo nhìn cô đánh giá, đưa cô đến phòng đặt riêng. Ở đây ngọn đèn cũng yếu ớt như bên ngoài, anh ngồi xoay lưng với ánh đèn, còn cô xoay mặt ra cửa, toàn bộ biểu tình đạm mạc xa cách đều thu vào mắt anh.
“Bít tết kiểu Pháp ở đây cũng khá lắm, em muốn mấy phần chín?” Nhân viên phục vụ đi vào, anh nhìn nhìn thực đơn, giương mắt hỏi cô.
Cô không rõ bít tết kiểu Pháp và bít tết kiểu Anh có cái gì khác nhau, ba phần chín và năm phần chín ăn vào miệng có cái gì không giống, cô khép lại thực đơn, lắc đầu, đối người phục vụ nói: “Xin cho tôi một ly trà chanh, cám ơn!”
Cùng người xa lạ ăn cơm, cô luôn giữ ý, nên thường không thấy ngon miệng.
Anh nhìn cô thật sâu, “Tôi muốn một ly rượu bạc hà.”
Nhân viên phục vụ đứng lại một hồi, xác định hai người thật sự không cần gì khác, mới thất vọng đi ra ngoài.
Cô cúi đầu nghịch hộp diêm trên bàn, chờ anh đặt câu hỏi, sau đó chuẩn bị trả lời.
Anh trầm mặc, lẳng lặng nhìn cô, biểu tình trong đáy mắt thoáng thay đổi trong khoắc, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, “Công tác có tốt không?”
“Uhm, không tệ.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình thản. Nước chanh hơi chua, lại ấm, uống vào thấy chát chát.
“Em… Hiện tại em ở đâu?”
“Nhà thuê.” Câu trả lời này thật mơ hồ, nghe là biết ứng phó, nhưng cô cảm thấy anh chỉ hỏi vòng vo để vào vấn đề thôi, cũng không cần trả lời chính xác.
Anh cong khóe môi, giống cười khẽ, lại giống trào phúng, “Em so với trước kia có chút không giống.”
“Ai cũng phải thay đổi.” Ánh mắt của cô đột nhiên lạnh hơn.
“Thế giới thay đổi, con người không thể không thay đổi.” Anh nói một câu triết lý ngụ ý sâu xa, làm cô nhíu nhíu đầu chân mày.
“Tôi nghĩ anh không cần vòng vo, có chuyện gì, anh nói thẳng đi, tôi còn phải trở về chuẩn bị ngày mai đi làm.”
Mắt anh đột nhiên nhíu lại, đáy mắt xẹt qua kịch liệt đau đớn, “Ở cùng tôi lâu một chút cũng khiến em khó chịu vậy sao?”
Cô một chút xíu suy nghĩ cũng không có, gật gật đầu, “Đúng vậy!”
“Diệp Phong…” Anh chợt đứng lên, từng bước tới gần, bóng anh bao phủ trước mặt cô. Mặt anh và cô, gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phất quá hai gò má, cô không tự giác ngã đầu ra sau tránh đi, chạm vào vách tường lạnh lẽo. “Nếu vận mệnh chính mình có thể nắm trong tay, tôi…”
“Vận mệnh không thể nắm trong tay, vậy tim thì sao?” Cô quay đầu đi, lạnh lùng nhìn anh.
“Tim?” Anh nhíu mày cười lạnh, “Đừng hỏi tôi, tim của em lại ở nơ
“Anh nói lời này là có ý gì?” cô nâng mi lên.
“Nghỉ làm ở radio đi, không cần đi trêu chọc Lâu Dương. Thôi Linh không phải người yếu ớt như em nghĩ đâu, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha Lâu Dương. Em cùng Lâu Dương không có thể có kết quả đâu.”
Cô há hốc miệng, có hơi mắc cười. Đây là lý do mà đêm nay anh gọi cô đến để cải tạo tư tưởng sao? Là có thiện ý nhắc nhở, hay là muốn xem diễn trò?
“Cần tôi nói cám ơn anh không?” Cô mỉm cười.
“Diệp Phong, đừng hủy hoại bản thân.”
Cô càng cười lớn hơn nữa, “Biên Thành, tôi là gì của anh, hủy hoại hay là giữ mình trong sạch, thì liên quan gì tới anh? À, có lẽ anh thay Thôi Linh đến nhắc nhở tôi, tốt thôi, xin anh nhắn lại với cô ta, tôi sẽ không rời khỏi Phát thanh Thành Đô, cũng sẽ không rời xa Lâu Dương.” Cô lời lẽ kiên định, từng chữ một nói ra.
“Dùng cách thức như vậy trả thù tôi, em ngốc quá.” Anh trầm mặc một giây, đôi con ngươi hoàn mỹ nhìn sâu thăm thẳm, anh vươn tay muốn sờ hai má của cô, cô hất tay anh ra.
“Chúng ta đã sớm cái gì cũng không phải nữa rồi, vì anh làm chuyện điên rồ, không đáng. Tôi là vì thích mới đi làm.”
“Thích một người đã có vợ, có đạo đức sao?
Trong mắt cô toát lên một ngọn lửa nguy hiểm, “Thay lòng đổi dạ là tục lệ thông thường sao?”
“Diệp Phong…” Lòng ngực như bị va mạnh vào đau đớn, anh rút tay về, nhắm chặt mắt lại.
“Biên Thành, “Cô cắn cắn môi, “Thời gian học ở Quảng viện, tôi thích nhất bộ phim ‘Lá thư chia tay’, tình tiết rất cảm động, diễn viên diễn xuất cũng rất hay, bên trong có một lời thoại: rời xa em thì cũng đừng quan tâm đến em, phải biết rằng mỗi một lần hàn gắn vết thương đều làm cho em đau như bị kim châm xuyên thấu. Tôi không mạnh mẽ như anh, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.”
Cô mở cửa, phân biệt phương hướng, đi ra ngoài.
Quán bar vốn chính là chỗ tràn ngập hơi thở ái muội, trên hành lang cả trai lẫn gái kề sát mặt ôm nhau, say thật - say giả, say chuếnh choáng - không say, thừa dịp không khí, có thể làm ra những việc mà bình thường không dám làm. Cô lướt qua một đôi nam nữ hôn nhau không phân thắng bại, thẳng tiến đi về phía trước.
“Diệp Phong!” Biên Thành đuổi theo, che chở một bên người cô, hận không thể dùng hai tay bịt kín hai mắt cô lại.
Trong lòng cô chua xót lại càng chua sót, anh vẫn xem cô như là cô nữ sinh đơn thuần xuẩn ngốc sáu năm trước. Thời gian du học ở New Zealand, cô và bạn học đi quán bar chơi. Thường xuyên thấy nam nữ làm tình ở trong toilet, cô nín thở định thần, lướt qua bọn họ, rửa tay xong, chỉnh trang lại, mới thong dong đẩy cửa đi ra.
Sáu năm, thay đổi đâu chỉ có năm tháng?
“Tôi đưa em trở về!” Anh giữ chặt cánh tay cô.
Cô giống như bị phỏng giựt ra, “Không cần.”
Anh giật mình đứng ở ven đường, nhìn cô băng qua đường lớn, bóng dáng mảnh khảnh khuất dần sau những thân cây.
Cô không có đón xe, muốn một mình đi bộ một hồi. Thời gian còn chưa quá muộn, trên ngã tư đường có vài người đi lại, đối diện có một đôi tình nhân ôm nhau đi tới.
Cô vòng tay ôm lấy người, chỉ là bước về phía trước, cái gì cũng không nghĩ, cũng không nhi chiếc ô tô đi theo phía sau.
Anh hạ cửa kính xe, không nói lời nào, cùng cô đi song song.
Dưới ánh đèn đường, bóng xe và người chồng cùng một chỗ, qua một khúc quanh, lại càng lúc càng xa.
Cô đi qua ba con đường, đến trước cổng khu nhà, cô nghiêng người, nhìn anh một cái, sau đó biến mất bên trong cánh cổng.
Anh thu lại tầm mắt, cũng không nóng lòng rời đi, mà rút ra từ trong túi một điếu thuốc, chậm rãi châm, hít sâu một ngụm.
Thuốc cháy được một nửa, di động vang lên, “Còn chưa về nhà sao?” Diêu Hoa hỏi.
“Đúng vậy, ở bên ngoài có chút việc.”
“Anh… Cha anh ngày mai phải ra toà, anh có tới tòa án không?”
“Không đi!”
Diêu Hoa tạm dừng một chút, “Phía bên kia hôm nay lại truyền lời đến nói, việc này tình hình ảnh hưởng quá lớn, khả năng… có vẻ khó giải quyết, anh vẫn nên chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.”
“Biết!”
Anh vội vàng cúp máy, nhìn thấy cửa sổ nhà cô có đèn lóe lên, rồi sau đó sáng hẳn, anh si ngốc nhìn, nhìn không chớp mắt.