Trẻ con đến chỗ lạ, thường vô cùng hưng phấn. Tuấn Tuấn nháo đến rạng sáng, Doanh Nguyệt phải liên tục dọa hống nó mới bằng lòng ngoan ngoãn tắm rửa lên giường ngủ. Bên này so với nhà Diệp Phong nhiều hơn một phòng, phòng khách cũng rộng hơn rất nhiều. Căn phòng dư kia, Hạ Dịch Dương đã sửa thành thư phòng. Trong nhà cũng hiếm khi có khách đến nên không cần thiết phải chuẩn bị phòng cho khách.
Anh để phòng của mình cho Hạ Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn ngủ, trong thư phòng có cái sô pha có thể kéo ra để nằm, anh tìm thêm cái chăn, chuẩn bị ứng phó qua mấy đêm.
Sô pha không gọi là hẹp, cũng đủ dài, nhưng vóc dáng anh cao lớn như vậy lại nằm ở trên đó, vẫn khá chật vật, muốn duỗi thẳng chân cũng không được. Anh đành phải nửa nằm trên sô pha, mở chiếc đèn bàn, cầm quyển sách đến xem. Một trang giấy đọc tới lui mấy lần cũng không biết viết cái gì, anh nhắm mắt lại, ấn ấn cái trán, thở dài thật sâu.
Doanh Nguyệt lên giường rồi, anh tắt đèn phòng khách, nhìn thấy laptop của Diệp Phong còn ở phía trước TV, đối với người chủ trì mà nói, laptop so với túi trang điểm còn quan trọng hơn. Cô buổi tối phải viết bản thảo, anh muốn đi qua đưa cho cô. Mở cửa ra, anh đứng trên hành lang hút hết một điếu thuốc, cũng không nghe được một chút động tĩnh nào, lại trở vào nhà, đi ra ban công nhìn sang hướng nhà cô bên kia, không còn chút ánh sáng nào, có thể cô đã ngủ rồi. Anh đem laptop vào thư phòng.
Laptop của cô rất nữ tính, vỏ màu hồng phấn, có hoa văn tinh tế màu bạc, cô thường bọc một cái bao da màu nâu nhạt ở bên ngoài. Anh từng đùa với cô, nói cô chỉ biểu hiện ở bên ngoài, không chú trọng nội hàm, nhãn hiệu laptop này chỉ có lợi thế về kiểu dáng bên ngoài, những tính năng khác rất bình thường.
Cô trả lời dứt khoát, “Nữ giới mới không phạp như nam giới, vẻ ngoài xinh đẹp không tốt sao? Nếu em có hình thù kỳ quái, anh sẽ thích sao?”
Anh vẫn là lần đầu nghe có người dùng ‘hình thù kỳ quái’ để hình dung diện mạo một người, tưởng như là ba đầu sáu tay, không khỏi bật cười, cũng vì trong giọng nói của cô toát lên sự tự tin đối với bề ngoài của mình, lại cảm thấy một chút đáng yêu, con ngươi chợt lóe, bế cô lên hôn.
So với sáu năm trước, cô thật sự duyên dáng hơn, thời trang hơn, nhưng anh cảm thấy anh say mê cô không phải do diện mạo của cô, ở đài truyền hình tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhìn nhiều quá cũng sẽ chán ngán, mà cô, mặc kệ là lúc trước hay là bây giờ, dễ dàng có thể khóa trụ tầm mắt của anh, toàn bộ.
Cô có một khí chất thanh thuần, trải qua năm tháng mới có thể từ từ nở rộ, mà cô mặc kệ là đối mặt với hoàn cảnh xa hoa hay bần hàn, được nuông chiều hay là xa lánh, cô đều có thể xem nhẹ. Anh đoán rằng hoàn cảnh cuộc sống của cô cũng không tệ chút nào. Bằng không sẽ không làm được như vậy.
Nghe Ngô Phong kể những chuyện thú vị trong tuổi thơ của cô, hẳn là cô được rất nhiều người nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng cô không có chút nào ra vẻ được nuông chiều hư. Mà khi một người đến gần cô, sẽ phát hiện được sự khác biệt của cô. Khác biệt như vậy, làm cho anh sinh ra một loại cảm giác quan tâm, phóng phật có chuyện gì, vượt qua tưởng tượng của anh.
Cô ở nước ngoài sáu năm, nỗi nhớ của anh là vô hạn, tùy ý, tràn đầy. Ở những năm đó, cô hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
Nhưng cô đã trở lại, anh thật sự có được cô, họ thân mật như thế, gần sát như thế, anh ngược lại càng cảm thấy lo lắng hoảng sợ.
Anh biết, giờ đây, anh đã không có cách nào thừa nhận nỗi đau mất đi cô n
Anh hy vọng cô có thể giúp anh giải trừ nỗi lo này biết bao, mà cô mỗi một ngày càng làm tăng thêm nỗi lo sợ đó, anh giận cô, nhưng cũng không muốn cô giận mình.
Không biết khi nào thì ngủ quên, lúc mở mắt ra, nhìn thấy Tuấn Tuấn đi chân không chạy tới chạy lui ở trong phòng, Doanh Nguyệt đã làm xong điểm tâm sáng.
“Tuấn Tuấn, làm gì vậy?” Doanh Nguyệt bưng mấy đĩa thức ăn để lên bàn.
“Mợ đâu?” Tuấn Tuấn đã tìm hết tất cả các phòng, phát giác trong nhà thiếu một người.
“Mợ không ở nhà này, bây giờ mẹ dắt con đi gọi mợ qua đây ăn cơm.” Doanh Nguyệt ôm Tuấn Tuấn lên.
“Đừng đi, Diệp Phong buổi tối phải thu âm trực tiếp, để cho cô ấy ngủ nhiều một chút.” Hạ Dịch Dương từ trong toilet vươn đầu ra, gọi lại hai người đang chuẩn bị ra cửa.
“Tuấn Tuấn, ra ban công chơi đi.” Doanh Nguyệt dụ đứa nhỏ đi chỗ khác, tựa vào khung cửa nhìn Hạ Dịch Dương cười mỉm, “Anh, khi nào anh có thời gian rảnh nghỉ phép, đưa chị dâu về nhà ra mắt mẹ đi! Anh cũng nên đến chào ba mẹ chị dâu đi?”
Hạ Dịch Dương úp mặt ở trong nước, ong ong trả lời: “Tụi anh cũng vừa mới quen nhau chưa bao lâu.”
Doanh Nguyệt hừ một tiếng, “Gạt ai chứ, chưa bao lâu mà đã sống chung? Em ở phòng ngủ của anh nhìn thấy váy ngủ của chị dâu.”
Hạ Dịch Dương xoát một cái mặt đỏ thẫm, cũng không dám đưa mắt nhìn Doanh Nguyệt, cảm thấy cô em này mới trước đây rất nhu thuận, như thế nào vừa kết hôn, liền thành chị hai của anh rồi.
“Anh, anh cũng không phải người tùy tiện, đề cùng với người ta tốt như vậy, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với người ta.”
“Ngoài ban công trơn, mau đi xem chừng Tuấn Tuấn, để ý kẻo nó té ngã.” Anh phủ khăn mặt, tỏ vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, Doanh Nguyệt ở phía sau anh thè lưỡi, nở nụ cười.
Ăn xong điểm tâm, Tuấn Tuấn lại buồn ngủ, Doanh Nguyệt cũng không muốn ra ngoài, liền ở trong nhà tiếp tục nghỉ ngơi, anh đến đài làm việc, đồng ý buổi tối trở về sớm một chút, dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, dạo phố.
Nhà Diệp Phong vẫn đóng cửa, anh ngạc nhiên, vẫn đi vào thang máy, trong một giây cửa thang máy khép lại, anh nhìn thấy trước cửa nhà Diệp Phong có vài cái đầu thuốc, mày nhíu lại.
Thứ Hai là ngày công việc rất bề bộn, anh đi đến phòng tin tức trước để cập nhật thông tin, sau đó tổ tiết mục ‘buổi chiều tin tức’ họp, thông báo anh và Kha An Di vào Chủ nhật này chuẩn bị lên sóng tin tức. Từ phòng họp đi ra, một vị biên đạo bên kênh giải trí bối rối hoang mang chạy tới, nói tiết mục chuẩn bị bắt đầu ghi hình.
Anh đột nhiên nhớ tới mình đã đồng ý làm giám khảo mấy kỳ ‘Cuộc thi người dẫn chương trình’, bận quá làm anh quên mất việc này, vội vàng đổi trang phục, hoá trang. Khi đi ra phòng hoá trang. Kha An Di đối diện đi tới, cô ta cứng đờ người. Anh thản nhiên gật đầu.
“Dịch Dương,” cô trước mở miệng nói chuyện, lông mi run rẩy, cúi đầu. “Ngày đó… Thực xin lỗi, em có chút không khống chế được.”
“Không sao,” anh cười cười, “Tôi phải đến phòng số hai ghi hình.”
“Em biết chuyện tình cảm phức tạp mà kì diệu, không thể có nửa điểm miễn cưỡng, nếu… không có duyên phận đó, em hy vọng có thể làm đồng sự tốt của Hạ Dịch Dương, một người hợp tác t
“Hiện tại chúng ta đã đúng như vậy rồi!” Anh ôn hòa nhìn cô chớp mắt, “Cô cũng sắp ghi hình rồi, đi chuẩn bị một chút, tôi nếu không đi qua, biên đạo sẽ đuổi tới đây giết tôi.”
Cô ta cố gắng lộ ra một cái mỉm cười hoàn mỹ, “Được!”
Chờ anh đi rồi, cô ta từ từ bắt đầu nắm tay lại, sao, tay đầy mồ hôi, cô tự giễu nhíu mày, nhưng ngay sau đó, quay đầu, nhìn theo hướng anh vừa đi.
Buông tha cho, nói dễ hơn làm!
Thực trùng hợp, tổng đạo diễn tiết mục là Tần Phái, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn anh nhún vai. Trong khán phòng đã ngồi đầy người, máý quay vòng chung quanh, ánh đèn sân khấu chiếu sáng mặt người chủ trì - Mạc Phỉ. Bàn giám khảo sắp xếp ở hàng đầu, phía sau có các chuyên gia, nhà sản xuất trong đài truyền hình. Kết thúc cuộc thi, thí sinh có cơ hội ở lại CCTV đảm nhận vai trò của lính mới, cũng có thể về đài truyền hình cấp tỉnh làm nhân vật chính.
Vừa ngồi xuống ghế, chương trình đã bắt đầu. Người chủ trì đến dự thi đã được trải qua nhiều vòng tuyển chọn, có thể đi vào vũ đài của CCTV, đều là những người kiệt xuất trong số nhân tài.
Nhưng vẫn có một số ít thí sinh còn chút khẩn trương, tới khi sắp diễn thuyết, lắp bắp, lặp từ, trên khán đài phát ra vài tiếng cười thiện ý, bọn họ cũng cười cười theo, trấn định một chút cảm xúc, sau đó tiếp tục.
Ban giám khảo đều cổ vũ và khích lệ thí sinh, rất ít người phê bình nghiêm khắc nặng nề. Hạ Dịch Dương là người trẻ tuổi nhất trong các giám khảo, Mạc Phỉ quả nhiên chọn anh cho nhận xét đầu tiên.
Những trường hợp này, Hạ Dịch Dương vô cùng thuần thục, nhưng anhấy, nếu trước đây để cho anh tới tham gia cuộc thi như vậy, anh khẳng định là sẽ bị loại sớm nhất. Anh ngoại trừ có chất giọng tốt, bề ngoài trầm ổn, thành thục, cũng không giỏi ứng biến tình huống, bây giờ chẳng qua là đã từng trải hơn, kinh nghiệm tích lũy nhiều hơn mà thôi, nếu tự kỷ đem chính mình so sánh với một khối ngọc, khối ngọc này lúc ban đầu là thô kệch, phải có thời gian mài dũa, mới có thể phát ra hào quang.
Mà có người vốn là minh châu trời sinh, cho dù bị bụi bậm phủ đầy, cũng không che lấp được tinh hoa, như là Biên Thành.
Vô luận là diễn thuyết, ứng xử tình huống, mệnh đề thí nghiệm, đại hội giải trí hay là tin tức nghiêm túc. Chỉ cần có mặt Biên Thành, anh ta vĩnh viễn đều là số một.
Đáng tiếc vận mệnh trêu người.
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, anh thu hồi suy nghĩ tự do, phát giác các thí sinh dự thi đứng một loạt trên sân khấu, Mạc Phỉ ở trên sân khấu cúi người về phía ống kính nói lời chào tạm biệt với các bạn xem đài, hoa giấy, ruy băng bay đầy trên sân khấu, âm nhạc vang lên khắp khán phòng, còn có mấy vòng thử thách ở phía sau, hẹn một tháng sau tiếp tục cuộc thi.
Kênh giải trí vì các giám khảo, phóng viên… chuẩn bị cơm trưa phong phú, ăn xong đi ra, đã là 3 giờ chiều, anh gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, điện thoại đầu bên kia đặc biệt ồn ào, “Anh, chị dâu đưa tụi em đi Vương Phủ Tỉnh ăn vịt nướng, một lát nữa tụi em sẽ đến Thiên An Môn tham quan.”
Anh quay đầu đi hướng ra hành lang, sau một đêm mưa gió, ánh mặt trời vô cùng chói chang, “Bên ngoài trời nóng như vậy, ra ngoài thì làm thế nào?”
“Không có việc gì, tụi em hiện tại đang ngồi hóng điều hòa đây! Anh có muốn nói chuyện với chị dâu hay không?”
“Được!”
Điện thoại chuyển đến tay Diệp Phong, anh thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Mệt lắm phải không?”
“Không mệt, Tuấn Tuấn rất ngoan, trên đường đi đều do Doanh Nguyệt bế. Thứ Hai nên du khách vắng một chút, trên đường không ‘Đinh’ lắm.” Giọng của cô rất nhỏ, như là cách rất xa.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Anh chuyển điện thoại sang nghe bên tai kia.
Cô ngừng một chút, “Có!”
“Em để cho Doanh Nguyệt tự đi chơi, lát nữa anh đi đón cô ấy, em mau về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn phải trực tiếp nữa!”
“Biết rồi.”
Đầu dây bên kia lại đổi thành giọng nói rõ to của Doanh Nguyệt.
Buổi chiều tiết mục ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’họp tổ, vì làm chuẩn bị cho kỳ phỏng vấn sau, Ngô Phong cũng tham gia, khi kết thúc, ông hỏi anh đã đưa tư liệu Quảng viện cho Diệp Phong hay chưa, anh gật gật đầu.
“Cô nhóc kia, nhận được rồi cũng không gọi điện thoại cho biết.” Ngô Phong sủng nịch cười cười, xoay người rời đi.
Chạng vạng thời điểm, anh lại gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, hai mẹ con đã về đến nhà, tắm rửa, ăn cơm xong. Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, phơi nắng đỏ rực.
“Chị dâu mua cho em kem chống nắng, còn mua hai cái váy. Nói em mặc quần áo dày quá, à, cô ấy còn mua cho Tuấn Tuấn rất nhiều món đồ chơi, chúng em buổi tối ăn pizza, em cảm thấy hương vị là lạ, Tuấn Tuấn rất thích ăn.”
Doanh Nguyệt đặc biệt diện váy mới, ở trước mặt anh xoay mấy vòng, Tuấn Tu ngồi trên sàn nhà chơi ô tô, cũng không giương mắt nhìn anh.
“Diệp Phong đâu?”
Doanh Nguyệt chớp chớp mắt. “Đi làm. Anh, chị dâu ăn rất ít, như mèo ăn vậy, chẳng trách gầy như vậy.”
Anh không trả lời, xoay người cầm cái chìa khóa đi mở cửa nhà Diệp Phong, bất ngờ phát hiện, người luôn luôn tùy tiện như cô đã thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, trên bàn cơm bày biện hoa và hoa quả, trên bàn trà trước sô pha bày đầy đồ ăn vặt cho trẻ con, ngoài ban công drap giường, bao gối, đang phơi nắng, mùi hương nước xả vải theo gió bay vào bên trong.
Trẻ con đến chỗ lạ, thường vô cùng hưng phấn. Tuấn Tuấn nháo đến rạng sáng, Doanh Nguyệt phải liên tục dọa hống nó mới bằng lòng ngoan ngoãn tắm rửa lên giường ngủ. Bên này so với nhà Diệp Phong nhiều hơn một phòng, phòng khách cũng rộng hơn rất nhiều. Căn phòng dư kia, Hạ Dịch Dương đã sửa thành thư phòng. Trong nhà cũng hiếm khi có khách đến nên không cần thiết phải chuẩn bị phòng cho khách.
Anh để phòng của mình cho Hạ Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn ngủ, trong thư phòng có cái sô pha có thể kéo ra để nằm, anh tìm thêm cái chăn, chuẩn bị ứng phó qua mấy đêm.
Sô pha không gọi là hẹp, cũng đủ dài, nhưng vóc dáng anh cao lớn như vậy lại nằm ở trên đó, vẫn khá chật vật, muốn duỗi thẳng chân cũng không được. Anh đành phải nửa nằm trên sô pha, mở chiếc đèn bàn, cầm quyển sách đến xem. Một trang giấy đọc tới lui mấy lần cũng không biết viết cái gì, anh nhắm mắt lại, ấn ấn cái trán, thở dài thật sâu.
Doanh Nguyệt lên giường rồi, anh tắt đèn phòng khách, nhìn thấy laptop của Diệp Phong còn ở phía trước TV, đối với người chủ trì mà nói, laptop so với túi trang điểm còn quan trọng hơn. Cô buổi tối phải viết bản thảo, anh muốn đi qua đưa cho cô. Mở cửa ra, anh đứng trên hành lang hút hết một điếu thuốc, cũng không nghe được một chút động tĩnh nào, lại trở vào nhà, đi ra ban công nhìn sang hướng nhà cô bên kia, không còn chút ánh sáng nào, có thể cô đã ngủ rồi. Anh đem laptop vào thư phòng.
Laptop của cô rất nữ tính, vỏ màu hồng phấn, có hoa văn tinh tế màu bạc, cô thường bọc một cái bao da màu nâu nhạt ở bên ngoài. Anh từng đùa với cô, nói cô chỉ biểu hiện ở bên ngoài, không chú trọng nội hàm, nhãn hiệu laptop này chỉ có lợi thế về kiểu dáng bên ngoài, những tính năng khác rất bình thường.
Cô trả lời dứt khoát, “Nữ giới mới không phạp như nam giới, vẻ ngoài xinh đẹp không tốt sao? Nếu em có hình thù kỳ quái, anh sẽ thích sao?”
Anh vẫn là lần đầu nghe có người dùng ‘hình thù kỳ quái’ để hình dung diện mạo một người, tưởng như là ba đầu sáu tay, không khỏi bật cười, cũng vì trong giọng nói của cô toát lên sự tự tin đối với bề ngoài của mình, lại cảm thấy một chút đáng yêu, con ngươi chợt lóe, bế cô lên hôn.
So với sáu năm trước, cô thật sự duyên dáng hơn, thời trang hơn, nhưng anh cảm thấy anh say mê cô không phải do diện mạo của cô, ở đài truyền hình tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhìn nhiều quá cũng sẽ chán ngán, mà cô, mặc kệ là lúc trước hay là bây giờ, dễ dàng có thể khóa trụ tầm mắt của anh, toàn bộ.
Cô có một khí chất thanh thuần, trải qua năm tháng mới có thể từ từ nở rộ, mà cô mặc kệ là đối mặt với hoàn cảnh xa hoa hay bần hàn, được nuông chiều hay là xa lánh, cô đều có thể xem nhẹ. Anh đoán rằng hoàn cảnh cuộc sống của cô cũng không tệ chút nào. Bằng không sẽ không làm được như vậy.
Nghe Ngô Phong kể những chuyện thú vị trong tuổi thơ của cô, hẳn là cô được rất nhiều người nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng cô không có chút nào ra vẻ được nuông chiều hư. Mà khi một người đến gần cô, sẽ phát hiện được sự khác biệt của cô. Khác biệt như vậy, làm cho anh sinh ra một loại cảm giác quan tâm, phóng phật có chuyện gì, vượt qua tưởng tượng của anh.
Cô ở nước ngoài sáu năm, nỗi nhớ của anh là vô hạn, tùy ý, tràn đầy. Ở những năm đó, cô hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
Nhưng cô đã trở lại, anh thật sự có được cô, họ thân mật như thế, gần sát như thế, anh ngược lại càng cảm thấy lo lắng hoảng sợ.
Anh biết, giờ đây, anh đã không có cách nào thừa nhận nỗi đau mất đi cô n
Anh hy vọng cô có thể giúp anh giải trừ nỗi lo này biết bao, mà cô mỗi một ngày càng làm tăng thêm nỗi lo sợ đó, anh giận cô, nhưng cũng không muốn cô giận mình.
Không biết khi nào thì ngủ quên, lúc mở mắt ra, nhìn thấy Tuấn Tuấn đi chân không chạy tới chạy lui ở trong phòng, Doanh Nguyệt đã làm xong điểm tâm sáng.
“Tuấn Tuấn, làm gì vậy?” Doanh Nguyệt bưng mấy đĩa thức ăn để lên bàn.
“Mợ đâu?” Tuấn Tuấn đã tìm hết tất cả các phòng, phát giác trong nhà thiếu một người.
“Mợ không ở nhà này, bây giờ mẹ dắt con đi gọi mợ qua đây ăn cơm.” Doanh Nguyệt ôm Tuấn Tuấn lên.
“Đừng đi, Diệp Phong buổi tối phải thu âm trực tiếp, để cho cô ấy ngủ nhiều một chút.” Hạ Dịch Dương từ trong toilet vươn đầu ra, gọi lại hai người đang chuẩn bị ra cửa.
“Tuấn Tuấn, ra ban công chơi đi.” Doanh Nguyệt dụ đứa nhỏ đi chỗ khác, tựa vào khung cửa nhìn Hạ Dịch Dương cười mỉm, “Anh, khi nào anh có thời gian rảnh nghỉ phép, đưa chị dâu về nhà ra mắt mẹ đi! Anh cũng nên đến chào ba mẹ chị dâu đi?”
Hạ Dịch Dương úp mặt ở trong nước, ong ong trả lời: “Tụi anh cũng vừa mới quen nhau chưa bao lâu.”
Doanh Nguyệt hừ một tiếng, “Gạt ai chứ, chưa bao lâu mà đã sống chung? Em ở phòng ngủ của anh nhìn thấy váy ngủ của chị dâu.”
Hạ Dịch Dương xoát một cái mặt đỏ thẫm, cũng không dám đưa mắt nhìn Doanh Nguyệt, cảm thấy cô em này mới trước đây rất nhu thuận, như thế nào vừa kết hôn, liền thành chị hai của anh rồi.
“Anh, anh cũng không phải người tùy tiện, đề cùng với người ta tốt như vậy, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với người ta.”
“Ngoài ban công trơn, mau đi xem chừng Tuấn Tuấn, để ý kẻo nó té ngã.” Anh phủ khăn mặt, tỏ vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, Doanh Nguyệt ở phía sau anh thè lưỡi, nở nụ cười.
Ăn xong điểm tâm, Tuấn Tuấn lại buồn ngủ, Doanh Nguyệt cũng không muốn ra ngoài, liền ở trong nhà tiếp tục nghỉ ngơi, anh đến đài làm việc, đồng ý buổi tối trở về sớm một chút, dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, dạo phố.
Nhà Diệp Phong vẫn đóng cửa, anh ngạc nhiên, vẫn đi vào thang máy, trong một giây cửa thang máy khép lại, anh nhìn thấy trước cửa nhà Diệp Phong có vài cái đầu thuốc, mày nhíu lại.
Thứ Hai là ngày công việc rất bề bộn, anh đi đến phòng tin tức trước để cập nhật thông tin, sau đó tổ tiết mục ‘buổi chiều tin tức’ họp, thông báo anh và Kha An Di vào Chủ nhật này chuẩn bị lên sóng tin tức. Từ phòng họp đi ra, một vị biên đạo bên kênh giải trí bối rối hoang mang chạy tới, nói tiết mục chuẩn bị bắt đầu ghi hình.
Anh đột nhiên nhớ tới mình đã đồng ý làm giám khảo mấy kỳ ‘Cuộc thi người dẫn chương trình’, bận quá làm anh quên mất việc này, vội vàng đổi trang phục, hoá trang. Khi đi ra phòng hoá trang. Kha An Di đối diện đi tới, cô ta cứng đờ người. Anh thản nhiên gật đầu.
“Dịch Dương,” cô trước mở miệng nói chuyện, lông mi run rẩy, cúi đầu. “Ngày đó… Thực xin lỗi, em có chút không khống chế được.”
“Không sao,” anh cười cười, “Tôi phải đến phòng số hai ghi hình.”
“Em biết chuyện tình cảm phức tạp mà kì diệu, không thể có nửa điểm miễn cưỡng, nếu… không có duyên phận đó, em hy vọng có thể làm đồng sự tốt của Hạ Dịch Dương, một người hợp tác t
“Hiện tại chúng ta đã đúng như vậy rồi!” Anh ôn hòa nhìn cô chớp mắt, “Cô cũng sắp ghi hình rồi, đi chuẩn bị một chút, tôi nếu không đi qua, biên đạo sẽ đuổi tới đây giết tôi.”
Cô ta cố gắng lộ ra một cái mỉm cười hoàn mỹ, “Được!”
Chờ anh đi rồi, cô ta từ từ bắt đầu nắm tay lại, sao, tay đầy mồ hôi, cô tự giễu nhíu mày, nhưng ngay sau đó, quay đầu, nhìn theo hướng anh vừa đi.
Buông tha cho, nói dễ hơn làm!
Thực trùng hợp, tổng đạo diễn tiết mục là Tần Phái, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn anh nhún vai. Trong khán phòng đã ngồi đầy người, máý quay vòng chung quanh, ánh đèn sân khấu chiếu sáng mặt người chủ trì - Mạc Phỉ. Bàn giám khảo sắp xếp ở hàng đầu, phía sau có các chuyên gia, nhà sản xuất trong đài truyền hình. Kết thúc cuộc thi, thí sinh có cơ hội ở lại CCTV đảm nhận vai trò của lính mới, cũng có thể về đài truyền hình cấp tỉnh làm nhân vật chính.
Vừa ngồi xuống ghế, chương trình đã bắt đầu. Người chủ trì đến dự thi đã được trải qua nhiều vòng tuyển chọn, có thể đi vào vũ đài của CCTV, đều là những người kiệt xuất trong số nhân tài.
Nhưng vẫn có một số ít thí sinh còn chút khẩn trương, tới khi sắp diễn thuyết, lắp bắp, lặp từ, trên khán đài phát ra vài tiếng cười thiện ý, bọn họ cũng cười cười theo, trấn định một chút cảm xúc, sau đó tiếp tục.
Ban giám khảo đều cổ vũ và khích lệ thí sinh, rất ít người phê bình nghiêm khắc nặng nề. Hạ Dịch Dương là người trẻ tuổi nhất trong các giám khảo, Mạc Phỉ quả nhiên chọn anh cho nhận xét đầu tiên.
Những trường hợp này, Hạ Dịch Dương vô cùng thuần thục, nhưng anhấy, nếu trước đây để cho anh tới tham gia cuộc thi như vậy, anh khẳng định là sẽ bị loại sớm nhất. Anh ngoại trừ có chất giọng tốt, bề ngoài trầm ổn, thành thục, cũng không giỏi ứng biến tình huống, bây giờ chẳng qua là đã từng trải hơn, kinh nghiệm tích lũy nhiều hơn mà thôi, nếu tự kỷ đem chính mình so sánh với một khối ngọc, khối ngọc này lúc ban đầu là thô kệch, phải có thời gian mài dũa, mới có thể phát ra hào quang.
Mà có người vốn là minh châu trời sinh, cho dù bị bụi bậm phủ đầy, cũng không che lấp được tinh hoa, như là Biên Thành.
Vô luận là diễn thuyết, ứng xử tình huống, mệnh đề thí nghiệm, đại hội giải trí hay là tin tức nghiêm túc. Chỉ cần có mặt Biên Thành, anh ta vĩnh viễn đều là số một.
Đáng tiếc vận mệnh trêu người.
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, anh thu hồi suy nghĩ tự do, phát giác các thí sinh dự thi đứng một loạt trên sân khấu, Mạc Phỉ ở trên sân khấu cúi người về phía ống kính nói lời chào tạm biệt với các bạn xem đài, hoa giấy, ruy băng bay đầy trên sân khấu, âm nhạc vang lên khắp khán phòng, còn có mấy vòng thử thách ở phía sau, hẹn một tháng sau tiếp tục cuộc thi.
Kênh giải trí vì các giám khảo, phóng viên… chuẩn bị cơm trưa phong phú, ăn xong đi ra, đã là giờ chiều, anh gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, điện thoại đầu bên kia đặc biệt ồn ào, “Anh, chị dâu đưa tụi em đi Vương Phủ Tỉnh ăn vịt nướng, một lát nữa tụi em sẽ đến Thiên An Môn tham quan.”
Anh quay đầu đi hướng ra hành lang, sau một đêm mưa gió, ánh mặt trời vô cùng chói chang, “Bên ngoài trời nóng như vậy, ra ngoài thì làm thế nào?”
“Không có việc gì, tụi em hiện tại đang ngồi hóng điều hòa đây! Anh có muốn nói chuyện với chị dâu hay không?”
“Được!”
Điện thoại chuyển đến tay Diệp Phong, anh thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Mệt lắm phải không?”
“Không mệt, Tuấn Tuấn rất ngoan, trên đường đi đều do Doanh Nguyệt bế. Thứ Hai nên du khách vắng một chút, trên đường không ‘Đinh’ lắm.” Giọng của cô rất nhỏ, như là cách rất xa.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Anh chuyển điện thoại sang nghe bên tai kia.
Cô ngừng một chút, “Có!”
“Em để cho Doanh Nguyệt tự đi chơi, lát nữa anh đi đón cô ấy, em mau về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn phải trực tiếp nữa!”
“Biết rồi.”
Đầu dây bên kia lại đổi thành giọng nói rõ to của Doanh Nguyệt.
Buổi chiều tiết mục ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’họp tổ, vì làm chuẩn bị cho kỳ phỏng vấn sau, Ngô Phong cũng tham gia, khi kết thúc, ông hỏi anh đã đưa tư liệu Quảng viện cho Diệp Phong hay chưa, anh gật gật đầu.
“Cô nhóc kia, nhận được rồi cũng không gọi điện thoại cho biết.” Ngô Phong sủng nịch cười cười, xoay người rời đi.
Chạng vạng thời điểm, anh lại gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, hai mẹ con đã về đến nhà, tắm rửa, ăn cơm xong. Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, phơi nắng đỏ rực.
“Chị dâu mua cho em kem chống nắng, còn mua hai cái váy. Nói em mặc quần áo dày quá, à, cô ấy còn mua cho Tuấn Tuấn rất nhiều món đồ chơi, chúng em buổi tối ăn pizza, em cảm thấy hương vị là lạ, Tuấn Tuấn rất thích ăn.”
Doanh Nguyệt đặc biệt diện váy mới, ở trước mặt anh xoay mấy vòng, Tuấn Tu ngồi trên sàn nhà chơi ô tô, cũng không giương mắt nhìn anh.
“Diệp Phong đâu?”
Doanh Nguyệt chớp chớp mắt. “Đi làm. Anh, chị dâu ăn rất ít, như mèo ăn vậy, chẳng trách gầy như vậy.”
Anh không trả lời, xoay người cầm cái chìa khóa đi mở cửa nhà Diệp Phong, bất ngờ phát hiện, người luôn luôn tùy tiện như cô đã thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, trên bàn cơm bày biện hoa và hoa quả, trên bàn trà trước sô pha bày đầy đồ ăn vặt cho trẻ con, ngoài ban công drap giường, bao gối, đang phơi nắng, mùi hương nước xả vải theo gió bay vào bên trong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trẻ con đến chỗ lạ, thường vô cùng hưng phấn. Tuấn Tuấn nháo đến rạng sáng, Doanh Nguyệt phải liên tục dọa hống nó mới bằng lòng ngoan ngoãn tắm rửa lên giường ngủ. Bên này so với nhà Diệp Phong nhiều hơn một phòng, phòng khách cũng rộng hơn rất nhiều. Căn phòng dư kia, Hạ Dịch Dương đã sửa thành thư phòng. Trong nhà cũng hiếm khi có khách đến nên không cần thiết phải chuẩn bị phòng cho khách.
Anh để phòng của mình cho Hạ Doanh Nguyệt và Tuấn Tuấn ngủ, trong thư phòng có cái sô pha có thể kéo ra để nằm, anh tìm thêm cái chăn, chuẩn bị ứng phó qua mấy đêm.
Sô pha không gọi là hẹp, cũng đủ dài, nhưng vóc dáng anh cao lớn như vậy lại nằm ở trên đó, vẫn khá chật vật, muốn duỗi thẳng chân cũng không được. Anh đành phải nửa nằm trên sô pha, mở chiếc đèn bàn, cầm quyển sách đến xem. Một trang giấy đọc tới lui mấy lần cũng không biết viết cái gì, anh nhắm mắt lại, ấn ấn cái trán, thở dài thật sâu.
Doanh Nguyệt lên giường rồi, anh tắt đèn phòng khách, nhìn thấy laptop của Diệp Phong còn ở phía trước TV, đối với người chủ trì mà nói, laptop so với túi trang điểm còn quan trọng hơn. Cô buổi tối phải viết bản thảo, anh muốn đi qua đưa cho cô. Mở cửa ra, anh đứng trên hành lang hút hết một điếu thuốc, cũng không nghe được một chút động tĩnh nào, lại trở vào nhà, đi ra ban công nhìn sang hướng nhà cô bên kia, không còn chút ánh sáng nào, có thể cô đã ngủ rồi. Anh đem laptop vào thư phòng.
Laptop của cô rất nữ tính, vỏ màu hồng phấn, có hoa văn tinh tế màu bạc, cô thường bọc một cái bao da màu nâu nhạt ở bên ngoài. Anh từng đùa với cô, nói cô chỉ biểu hiện ở bên ngoài, không chú trọng nội hàm, nhãn hiệu laptop này chỉ có lợi thế về kiểu dáng bên ngoài, những tính năng khác rất bình thường.
Cô trả lời dứt khoát, “Nữ giới mới không phạp như nam giới, vẻ ngoài xinh đẹp không tốt sao? Nếu em có hình thù kỳ quái, anh sẽ thích sao?”
Anh vẫn là lần đầu nghe có người dùng ‘hình thù kỳ quái’ để hình dung diện mạo một người, tưởng như là ba đầu sáu tay, không khỏi bật cười, cũng vì trong giọng nói của cô toát lên sự tự tin đối với bề ngoài của mình, lại cảm thấy một chút đáng yêu, con ngươi chợt lóe, bế cô lên hôn.
So với sáu năm trước, cô thật sự duyên dáng hơn, thời trang hơn, nhưng anh cảm thấy anh say mê cô không phải do diện mạo của cô, ở đài truyền hình tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhìn nhiều quá cũng sẽ chán ngán, mà cô, mặc kệ là lúc trước hay là bây giờ, dễ dàng có thể khóa trụ tầm mắt của anh, toàn bộ.
Cô có một khí chất thanh thuần, trải qua năm tháng mới có thể từ từ nở rộ, mà cô mặc kệ là đối mặt với hoàn cảnh xa hoa hay bần hàn, được nuông chiều hay là xa lánh, cô đều có thể xem nhẹ. Anh đoán rằng hoàn cảnh cuộc sống của cô cũng không tệ chút nào. Bằng không sẽ không làm được như vậy.
Nghe Ngô Phong kể những chuyện thú vị trong tuổi thơ của cô, hẳn là cô được rất nhiều người nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng cô không có chút nào ra vẻ được nuông chiều hư. Mà khi một người đến gần cô, sẽ phát hiện được sự khác biệt của cô. Khác biệt như vậy, làm cho anh sinh ra một loại cảm giác quan tâm, phóng phật có chuyện gì, vượt qua tưởng tượng của anh.
Cô ở nước ngoài sáu năm, nỗi nhớ của anh là vô hạn, tùy ý, tràn đầy. Ở những năm đó, cô hoàn toàn thuộc về bản thân mình.
Nhưng cô đã trở lại, anh thật sự có được cô, họ thân mật như thế, gần sát như thế, anh ngược lại càng cảm thấy lo lắng hoảng sợ.
Anh biết, giờ đây, anh đã không có cách nào thừa nhận nỗi đau mất đi cô n
Anh hy vọng cô có thể giúp anh giải trừ nỗi lo này biết bao, mà cô mỗi một ngày càng làm tăng thêm nỗi lo sợ đó, anh giận cô, nhưng cũng không muốn cô giận mình.
Không biết khi nào thì ngủ quên, lúc mở mắt ra, nhìn thấy Tuấn Tuấn đi chân không chạy tới chạy lui ở trong phòng, Doanh Nguyệt đã làm xong điểm tâm sáng.
“Tuấn Tuấn, làm gì vậy?” Doanh Nguyệt bưng mấy đĩa thức ăn để lên bàn.
“Mợ đâu?” Tuấn Tuấn đã tìm hết tất cả các phòng, phát giác trong nhà thiếu một người.
“Mợ không ở nhà này, bây giờ mẹ dắt con đi gọi mợ qua đây ăn cơm.” Doanh Nguyệt ôm Tuấn Tuấn lên.
“Đừng đi, Diệp Phong buổi tối phải thu âm trực tiếp, để cho cô ấy ngủ nhiều một chút.” Hạ Dịch Dương từ trong toilet vươn đầu ra, gọi lại hai người đang chuẩn bị ra cửa.
“Tuấn Tuấn, ra ban công chơi đi.” Doanh Nguyệt dụ đứa nhỏ đi chỗ khác, tựa vào khung cửa nhìn Hạ Dịch Dương cười mỉm, “Anh, khi nào anh có thời gian rảnh nghỉ phép, đưa chị dâu về nhà ra mắt mẹ đi! Anh cũng nên đến chào ba mẹ chị dâu đi?”
Hạ Dịch Dương úp mặt ở trong nước, ong ong trả lời: “Tụi anh cũng vừa mới quen nhau chưa bao lâu.”
Doanh Nguyệt hừ một tiếng, “Gạt ai chứ, chưa bao lâu mà đã sống chung? Em ở phòng ngủ của anh nhìn thấy váy ngủ của chị dâu.”
Hạ Dịch Dương xoát một cái mặt đỏ thẫm, cũng không dám đưa mắt nhìn Doanh Nguyệt, cảm thấy cô em này mới trước đây rất nhu thuận, như thế nào vừa kết hôn, liền thành chị hai của anh rồi.
“Anh, anh cũng không phải người tùy tiện, đề cùng với người ta tốt như vậy, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với người ta.”
“Ngoài ban công trơn, mau đi xem chừng Tuấn Tuấn, để ý kẻo nó té ngã.” Anh phủ khăn mặt, tỏ vẻ bình tĩnh đi ra ngoài, Doanh Nguyệt ở phía sau anh thè lưỡi, nở nụ cười.
Ăn xong điểm tâm, Tuấn Tuấn lại buồn ngủ, Doanh Nguyệt cũng không muốn ra ngoài, liền ở trong nhà tiếp tục nghỉ ngơi, anh đến đài làm việc, đồng ý buổi tối trở về sớm một chút, dẫn bọn họ ra ngoài ăn cơm, dạo phố.
Nhà Diệp Phong vẫn đóng cửa, anh ngạc nhiên, vẫn đi vào thang máy, trong một giây cửa thang máy khép lại, anh nhìn thấy trước cửa nhà Diệp Phong có vài cái đầu thuốc, mày nhíu lại.
Thứ Hai là ngày công việc rất bề bộn, anh đi đến phòng tin tức trước để cập nhật thông tin, sau đó tổ tiết mục ‘buổi chiều tin tức’ họp, thông báo anh và Kha An Di vào Chủ nhật này chuẩn bị lên sóng tin tức. Từ phòng họp đi ra, một vị biên đạo bên kênh giải trí bối rối hoang mang chạy tới, nói tiết mục chuẩn bị bắt đầu ghi hình.
Anh đột nhiên nhớ tới mình đã đồng ý làm giám khảo mấy kỳ ‘Cuộc thi người dẫn chương trình’, bận quá làm anh quên mất việc này, vội vàng đổi trang phục, hoá trang. Khi đi ra phòng hoá trang. Kha An Di đối diện đi tới, cô ta cứng đờ người. Anh thản nhiên gật đầu.
“Dịch Dương,” cô trước mở miệng nói chuyện, lông mi run rẩy, cúi đầu. “Ngày đó… Thực xin lỗi, em có chút không khống chế được.”
“Không sao,” anh cười cười, “Tôi phải đến phòng số hai ghi hình.”
“Em biết chuyện tình cảm phức tạp mà kì diệu, không thể có nửa điểm miễn cưỡng, nếu… không có duyên phận đó, em hy vọng có thể làm đồng sự tốt của Hạ Dịch Dương, một người hợp tác t
“Hiện tại chúng ta đã đúng như vậy rồi!” Anh ôn hòa nhìn cô chớp mắt, “Cô cũng sắp ghi hình rồi, đi chuẩn bị một chút, tôi nếu không đi qua, biên đạo sẽ đuổi tới đây giết tôi.”
Cô ta cố gắng lộ ra một cái mỉm cười hoàn mỹ, “Được!”
Chờ anh đi rồi, cô ta từ từ bắt đầu nắm tay lại, sao, tay đầy mồ hôi, cô tự giễu nhíu mày, nhưng ngay sau đó, quay đầu, nhìn theo hướng anh vừa đi.
Buông tha cho, nói dễ hơn làm!
Thực trùng hợp, tổng đạo diễn tiết mục là Tần Phái, ánh mắt xuyên qua đám người, nhìn anh nhún vai. Trong khán phòng đã ngồi đầy người, máý quay vòng chung quanh, ánh đèn sân khấu chiếu sáng mặt người chủ trì - Mạc Phỉ. Bàn giám khảo sắp xếp ở hàng đầu, phía sau có các chuyên gia, nhà sản xuất trong đài truyền hình. Kết thúc cuộc thi, thí sinh có cơ hội ở lại CCTV đảm nhận vai trò của lính mới, cũng có thể về đài truyền hình cấp tỉnh làm nhân vật chính.
Vừa ngồi xuống ghế, chương trình đã bắt đầu. Người chủ trì đến dự thi đã được trải qua nhiều vòng tuyển chọn, có thể đi vào vũ đài của CCTV, đều là những người kiệt xuất trong số nhân tài.
Nhưng vẫn có một số ít thí sinh còn chút khẩn trương, tới khi sắp diễn thuyết, lắp bắp, lặp từ, trên khán đài phát ra vài tiếng cười thiện ý, bọn họ cũng cười cười theo, trấn định một chút cảm xúc, sau đó tiếp tục.
Ban giám khảo đều cổ vũ và khích lệ thí sinh, rất ít người phê bình nghiêm khắc nặng nề. Hạ Dịch Dương là người trẻ tuổi nhất trong các giám khảo, Mạc Phỉ quả nhiên chọn anh cho nhận xét đầu tiên.
Những trường hợp này, Hạ Dịch Dương vô cùng thuần thục, nhưng anhấy, nếu trước đây để cho anh tới tham gia cuộc thi như vậy, anh khẳng định là sẽ bị loại sớm nhất. Anh ngoại trừ có chất giọng tốt, bề ngoài trầm ổn, thành thục, cũng không giỏi ứng biến tình huống, bây giờ chẳng qua là đã từng trải hơn, kinh nghiệm tích lũy nhiều hơn mà thôi, nếu tự kỷ đem chính mình so sánh với một khối ngọc, khối ngọc này lúc ban đầu là thô kệch, phải có thời gian mài dũa, mới có thể phát ra hào quang.
Mà có người vốn là minh châu trời sinh, cho dù bị bụi bậm phủ đầy, cũng không che lấp được tinh hoa, như là Biên Thành.
Vô luận là diễn thuyết, ứng xử tình huống, mệnh đề thí nghiệm, đại hội giải trí hay là tin tức nghiêm túc. Chỉ cần có mặt Biên Thành, anh ta vĩnh viễn đều là số một.
Đáng tiếc vận mệnh trêu người.
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, anh thu hồi suy nghĩ tự do, phát giác các thí sinh dự thi đứng một loạt trên sân khấu, Mạc Phỉ ở trên sân khấu cúi người về phía ống kính nói lời chào tạm biệt với các bạn xem đài, hoa giấy, ruy băng bay đầy trên sân khấu, âm nhạc vang lên khắp khán phòng, còn có mấy vòng thử thách ở phía sau, hẹn một tháng sau tiếp tục cuộc thi.
Kênh giải trí vì các giám khảo, phóng viên… chuẩn bị cơm trưa phong phú, ăn xong đi ra, đã là 3 giờ chiều, anh gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, điện thoại đầu bên kia đặc biệt ồn ào, “Anh, chị dâu đưa tụi em đi Vương Phủ Tỉnh ăn vịt nướng, một lát nữa tụi em sẽ đến Thiên An Môn tham quan.”
Anh quay đầu đi hướng ra hành lang, sau một đêm mưa gió, ánh mặt trời vô cùng chói chang, “Bên ngoài trời nóng như vậy, ra ngoài thì làm thế nào?”
“Không có việc gì, tụi em hiện tại đang ngồi hóng điều hòa đây! Anh có muốn nói chuyện với chị dâu hay không?”
“Được!”
Điện thoại chuyển đến tay Diệp Phong, anh thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Mệt lắm phải không?”
“Không mệt, Tuấn Tuấn rất ngoan, trên đường đi đều do Doanh Nguyệt bế. Thứ Hai nên du khách vắng một chút, trên đường không ‘Đinh’ lắm.” Giọng của cô rất nhỏ, như là cách rất xa.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Anh chuyển điện thoại sang nghe bên tai kia.
Cô ngừng một chút, “Có!”
“Em để cho Doanh Nguyệt tự đi chơi, lát nữa anh đi đón cô ấy, em mau về nhà nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn phải trực tiếp nữa!”
“Biết rồi.”
Đầu dây bên kia lại đổi thành giọng nói rõ to của Doanh Nguyệt.
Buổi chiều tiết mục ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’họp tổ, vì làm chuẩn bị cho kỳ phỏng vấn sau, Ngô Phong cũng tham gia, khi kết thúc, ông hỏi anh đã đưa tư liệu Quảng viện cho Diệp Phong hay chưa, anh gật gật đầu.
“Cô nhóc kia, nhận được rồi cũng không gọi điện thoại cho biết.” Ngô Phong sủng nịch cười cười, xoay người rời đi.
Chạng vạng thời điểm, anh lại gọi điện thoại cho Doanh Nguyệt, hai mẹ con đã về đến nhà, tắm rửa, ăn cơm xong. Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ, phơi nắng đỏ rực.
“Chị dâu mua cho em kem chống nắng, còn mua hai cái váy. Nói em mặc quần áo dày quá, à, cô ấy còn mua cho Tuấn Tuấn rất nhiều món đồ chơi, chúng em buổi tối ăn pizza, em cảm thấy hương vị là lạ, Tuấn Tuấn rất thích ăn.”
Doanh Nguyệt đặc biệt diện váy mới, ở trước mặt anh xoay mấy vòng, Tuấn Tu ngồi trên sàn nhà chơi ô tô, cũng không giương mắt nhìn anh.
“Diệp Phong đâu?”
Doanh Nguyệt chớp chớp mắt. “Đi làm. Anh, chị dâu ăn rất ít, như mèo ăn vậy, chẳng trách gầy như vậy.”
Anh không trả lời, xoay người cầm cái chìa khóa đi mở cửa nhà Diệp Phong, bất ngờ phát hiện, người luôn luôn tùy tiện như cô đã thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, trên bàn cơm bày biện hoa và hoa quả, trên bàn trà trước sô pha bày đầy đồ ăn vặt cho trẻ con, ngoài ban công drap giường, bao gối, đang phơi nắng, mùi hương nước xả vải theo gió bay vào bên trong.