Lúc nói ra lời này, anh đang ngồi trên ghế dựa trong phòng bệnh, bên ngoài cửa sổ trời còn chưa sụp tối, phía chân trời tầng tầng lớp mây bị những tòa nhà cao tầng cùng với cây cối che khuất một nửa.
“Giờ này có rất nhiều người đi tàu điện ngầm.” Diệp Phong mới từ Quảng viện chạy tới, lên lớp học nửa ngày, đầu choáng váng nặng nề. Ở cửa bệnh viện, cô mua một giỏ xoài, còn mua thêm mấy quả đào mật.
Sắc mặt Biên Thành vàng như sáp, khi anh cười, nếp nhăn nơi khóe miệng như dùng dao khắt nên, cô nhìn thấy, lòng chợt se thắt lại.”Thư ký anh hôm nay không tới sao?” Trong phòng bệnh không có người thứ ba, ngay cả lẳng hoa cũng không có, vách tường màu sắc lạnh lẽo, một màu trắng ảm đạm.
“Cũng không phải bệnh nặng gì, còn có, em sẽ đến mà.”
“Xung quanh bệnh viện có không ít quán ăn, chúng ta không cần đi nơi khác.”
“Anh xin một ngày đi, không muốn ngửi mùi thuốc sát trùng này thêm nữa đâu. Đi thôi!” Anh không nản chí nhìn cô.
“Vậy em đi lấy xe?” Cô nhường một bước.
“Anh bảo thư ký đem xe đi rồi.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, không biết anh vì sao lại kiên trì như vậy. Mùa hè mà đi tàu điện ngầm cũng không phải là loại hưởng thụ gì, đầy mũi đều là mùi mồ hôi. Bên cạnh bệnh viện có một ga tàu điện ngầm, hôm nay là thứ Bảy, lúc này không phải rất sớm cũng không phải quá khuya, không vào giờ tan tầm cao điểm, trên tàu còn có mấy chỗ ngồi. Cô sợ anh không chống đỡ nổi, vẫn nhẹ nhàng kéo cánh tay anh, bàn tay kia của anh đưa qua, cầm lấy tay cô vẫn đang nắm lấy khuỷu tay anh. Anh không quan tâm đến mọi người ở trong toa, cũng không có nghe thông báo trạm dừng sân ga nào, anh nhìn cô, nhìn không nháy mắt.
“Làm gì cứ nhìn em như vậy?” Cô bị anh nhìn đến mất t
“Trước kia, khi chúng ta đi tàu điện ngầm, em cũng nhìn anh như thế này. Nắm không tới tay vịn phía trên, em liền ôm thắt lưng của anh. Có lần tàu điện ngầm dừng lại quá nhanh, anh đứng không vững, cả hai chúng ta cùng nhau té trên mặt đất, đầu gối của em bầm tím một mảng lớn.” Anh đáp.
Cô xoay đầu về một bên, một ông lão ăn mày tóc hoa râm từ toa khác đi qua, trong tay cầm một cái bát sành, miệng nói nhỏ, có người nhìn thấy cho một đồng tiền xu, có người xoay mặt đi, giả vờ không thấy. Lão ăn mày cũng thức thời, không cho cũng không dây dưa.
Diệp Phong lấy ví từ trong túi xách ra, lấy năm tệ tiền giấy cho ông lão, khi cất ví vào, nghe được Biên Thành nói: “Tấm ảnh đó, anh cũng còn giữ.”
Cô mỉm cười, không có trả lời.
Ra khỏi tàu điện ngầm, làn sóng nhiệt nóng như lửa. Cô không biết nên khóc hay cười đứng ở cửa ga tàu điện ngầm, cô cư nhiên lại nhớ tới Quảng viện.
Anh lôi kéo cô đi vào một con phố nhỏ, buổi tối ở ngã tư đường, ánh sàng ngọn đèn phát ra màu sắc cô đọng, cây liễu thỉnh thoảng theo cơn gió vươn cành lá, dưới anh đèn đường để lại bóng dáng nhỏ nhoi.
Các quán ăn xung quanh trường học từ chiều đến khuya đều buôn bán rất tấp nập, sinh viên năng lượng tràn trề tu tập hết tốp này đến tốp khác. Bên cạnh thính phòng biểu diễn có quán ăn Hong Kong, bên trong có cơm rang, cũng có các loại điểm tâm, hoàn cảnh so với các quán ăn khác sạch sẽ hơn rất nhiều, trong đó cơm chiên tôm lột cùng trà sữa là món cô thích nhất, lúc còn ở trường mỗi tuần đều phải đến hai lần. Khi ăn cơm, có thể nghe được cách vách bên kia có người đang luyện đàn, ca hát. Có một nam sinh tạp âm đặc biệt tốt, cậu ta rất thích luyện một đoạn ngắn trong ‘Đám cưới của Figaro ‘, cô ghé vào bên cạnh, đối với bức tường nhìn khắp tìm tòi, Biên Thành hỏi cô nhìn cái gì, cô nói em muốn nhìn nam sinh ca bài đó đẹp hay không đẹp. Biên Thành hỏi nếu đẹp thì sao? Cô chớp chớp mắt, đẹp thì tốt, thế mới không làm khán giả thất vọng.
Mấy quán cà phê vẫn còn, bất quá đã thay đổi chủ, quán cà phê biến thành quán lẩu.
Máy lạnh mở ở nấc thấp nhất, nồi lẩu không ngừng bốc hơi lên giữa anh và cô, không ngừng có sương trắng do hơi nước bốc lên tụ lại rồi tán đi trước mắt họ, từng đĩa từng đĩa đồ ăn đủ các sắc màu rốt cục biến thành một nồi canh màu sắc ảm đạm, chung quanh là âm thanh ồn ào huyên náo cùng với tiếng lẩu sôi sùng sục.
Diệp Phong vẫn cúi đầu ăn, giống như mấy thứ dùng muôi vớt lên kia từng món từng món mãi cũng ăn không hết.
Biên Thành đặt cạnh cái chén của cô một ly ô mai đá, “Đổi món khác, ăn thêm nữa, sẽ đầy bụng.” Anh gắp một con tôm vào dĩa đồ ăn của cô.
Anh không có khẩu vị gì, chỉ ăn hai đũa rau dưa, một cái bánh bí đỏ.
“Ai kêu anh gọi nhiều như vậy?” Cô cố ngẩng đầu lên. Kỳ thật cô cũng ăn không vô, nhưng mà dừng lại, lại không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ đành vùi đầu chịu khổ.
Anh nở nụ cười, “Luật pháp cũng không có quy định phải ăn sạch sẽ.”
“Vậy bây giờ em nói no rồi, anh sẽ không trách em lãng phí chứ?”
“Anh làm sao nỡ trách em được?” Anh hỏi ngược lại.
Cô thuộc điển hình của loại người con mắt to hơn cái bụng, đi ra ăn cơm, nhìn thấy tên những món ăn lạ sẽ gọi, mỗi lần gọi lên một bàn, chính cô kiêng ăn không ăn hết, sau đó toàn đẩy cho anh, anh cũng không phải là dũng tướng gì, lúc raề, một bàn đầy đồ ăn luôn luôn không nhúc nhích được bao nhiêu.
Bỗng chốc giữa hai người lâm vào trầm mặc kì lạ.
Tính tiền đi ra, hai người đi sát phía trong, chậm rãi đi tới.”Còn nhớ tòa nhà kia không?” Anh chỉ chỉ một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
Cô gật đầu, đó là tòa nhà chính của khoa phát thanh.
“Thi học kỳ thường tổ chức ở phòng học lầu 4, em thích ngồi dựa vào cửa sổ, nói chỗ đó không khí lưu thông tốt, sẽ không có chuyện hít thở không thông. Em bình thường ham chơi, đến lúc thi lại đặc biệt khẩn trương. Nói mình có chứng hạ huyết áp, trước cuộc thi, sẽ muốn ăn một chiếc bánh donut. Người khác đều vào trường thi, anh và em còn đứng ở đầu cầu thang, chờ em ăn donut. Donut rất nhiều dầu, em lại nhét ở trong cặp anh, mùi dầu đó có đến nửa tháng còn chưa tản đi.”
Đúng vậy, cô thường khẩn trương nhất lúc thi cử, tuy rằng thi xong thành tích cũng không tệ. Anh trả lời nhanh, làm xong liền ở một góc từ từ chờ cô. Bởi vì vừa nhìn thấy anh nộp bài thi trước, cô sẽ càng hoảng lên.
“Tật xấu của em thực sự không ít.” Cô tự giễu cong cong khóe miệng, cúi đầu nhìn bóng anh soi trên mặt đất, tựa hồ muốn tìm lại trong trí nhớ hình dáng của anh cùng sự sai lệch bây giờ.
Anh giữ lấy tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng, giống như trong cơ thể còn nóng sốt.
Cô nói muốn đưa anh trở về bệnh viện, anh không chịu, nói rất lâu rồi không đi xem phim.
“Gần đây không có phim gì hay.” Cô sau khi về nước chưa từng đi đến rạp xem phim, nhưng ở trên mạng cũng xem qua giới thiệu tóm tắt mấy bộ phim, không phải loại cô thích.
“Chúng ta đi xem điện ảnh cũ
“Biên Thành, để sau đi!” Thời tiết nóng như vậy, cô không muốn nhìn anh kéo lê thân mình suy yếu chuyển động ở bên ngoài. Cô hiểu được dụng ý của anh, hận không thể ở trong một ngày, đi hết tất cả những nơi lúc trước hai người thường đi, đem những chuyện thường làm đều làm hết một lần, cứ như vậy, tưởng như giữa họ không hề có sáu năm khoảng cách.
Nhưng, mặc kệ cố gắng như thế nào, thời gian là không thể bù lại, mất đi chính là mất đi.
Anh không nói lời nào, cô cũng từ bỏ. Hai người lại nhớ tới từ ga tàu điện ngầm, qua năm trạm, có một rạp chiếu phim, nơi đó quanh năm chiếu phim điện ảnh cũ kinh điển.
Mới ra tàu điện ngầm, điện thoại của cô reo, anh chỉ chỉ tiệm bán đồ uống lạnh ven đường, rồi đi vào.
“Diệp Phong, em thích vị dâu tây hơn hay là vị vani hơn?” Anh quay đầu hỏi cô.
Cô đóng máy lại, khóe miệng mỉm cười, “Vị dâu tây.”
Anh mua một cây kem ốc quế vị dâu trở lại trước mặt cô, cũng không đưa cho cô, mà nhíu mày, “Hôm nay thật sự có thể ăn đồ lạnh sao?”
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, đầu ngón tay không tự giác run run. Cô dường như ngửi được một hơi thở nguy hiểm, hơi thở này làm cô cảm thấy khủng hoảng. Nếu bọn họ một lần nữa trở về bên nhau, giữa họ từng ăn ý, sẽ có vẻ càng thêm hòa hợp, so với phía trước chỉ có hơn chớ không kém.
Cô tham ăn kem, tới kỳ sinh lý cũng không ngừng miệng, thế cho nên đến nửa đêm đau bụng ở trên giường lăn qua lăn lại, có một lần còn nửa đêm nhờ Ngả Lỵ đến phòng y tế lấy thuốc giảm đau. Việc này bị anh biết được, dữ dằn mắng cô một trận, sau đó anh ghi nhớ kỹ ngày sinh lý của cô, hàng tháng vào mấy ngày này, anh sẽ trông chừng cô. Kỳ sinh lý kết thúc, cô thành thành thật thật báo cáo với anh, anh sẽ mua kem cho cô, hơn nữa còn thêm một câu”Hôm nay thật sự có thể ăn đồ lạnh sao”.
Không biết là cô nhớ rõ, giữa họ có bao nhiêu ngọt ngào, anh một chút cũng chưa từng quên đi.
“Hôm nay có thể.” Cô gật gật đầu.
Gương mặt nhăn mày nhíu của anh giãn ra, khóe mắt nhộn nhạo gợn sóng ôn nhu, ý cười từ từ mở rộng, từ khóe miệng thẳng đến đuôi lông mày. Cô không khỏi nhìn ngây người, trước nụ cười tươi giờ phút này, cô như thấy được Biên Thành sáu năm trước, anh tuấn, ánh mặt trời, khí khái hiên ngang.
Cô có một khắc thất thần, vươn tay muốn đi bắt lấy nụ cười tươi kia, khi ngón tay chạm vào trên mặt anh ấm áp, cô phút chốc rút tay về, xoay lưng lại, nhưng lệ nóng đã hoen ướt bờ mi.
Đã lâu lắm, Biên Thành, trong trí nhớ cô, người con trai anh tuấn, ấm áp mà cô yêu thương sâu sắc.
Cô xoa bóp thắt lưng, dựa vào cột đá ven đường, cảm thấy sắp không thể thở nổi, ngay sau đó, bả vai bị nhẹ nhàng nắm lấy, cô khoát tay, “Anh đi mua phiếu, em ở ngay chỗ này hóng gió.”
“Được!” Anh đưa kem ốc quế nhét vào lòng bàn tay cô, có thể anh cũng ý thức được giờ phút này cô đang bấn loạn, không có bao nhiêu chuyện muốn nói.
Đúng là bộ phim điện ảnh rất cũ, bộ phim kinh điển mà Hepburn đã đóng ‘Roman Holiday ‘. Lúc tan rạp còn khoảng nửa giờ, hai người ngồi ở bậc thang bên ngoài nhìn cảnh phố đối diện.
Điện thoại của anh reo, anh làm như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
“Biên Thành, điện thoại anh đang reo.” Cô bình tĩnh trở lại.
Anh miễn cưỡng từ trong túi trước lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt ôn hòa vui vẻ xoay 180 độ, “Chủ tịch Diêu, rốt cuộc là cô muốn nói cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không phải người máy cả năm không nghỉ, ngoại trừ công việc vẫn là công việc, bây giờ tôi muốn xin vài ngày phép, không thể sao?”
Hiển nhiên đây không phải cuộc gọi đầu tiên hôm nay.
Cô có hơi giật mình, ngữ khí Biên Thành không chỉ có lạnh lùng, thậm chí còn có vài phần thô bạo.
“Không phải tôi muốn bàn chuyện công tác, tôi nghe Tiểu Mễ nói sức khỏe anh không tốt lắm, muốn hỏi thăm anh một chút xem anh hiện tại thế nào rồi?” Diêu Hoa dường như đã quen, lời lẽ nhỏ nhẹ từ tốn, không vội không nóng nảy.
Biên Thành đang muốn đáp lời, không ngờ, màn hình di động lóe lóe, hết pin.
“Anh dùng của em đi!” Diệp Phong đưa di động của cô cho anh.
“Không cần.” Biên Thành lắc đầu.
“Như vậy dường như không quá lịch sự.”
Biên Thành chăm chú nhìn cô vài giây, nhận lấy điện thoại bấm số, “Cám ơn Chủ tịch Diêu quan tâm, qua ba ngày tôi sẽ về công ty đi làm, hiện tại tôi rất tốt.” Giọng điệu vẫn là cứng rắn.
Diêu Hoa cười khẽ nói: “Thì ra là đi cùng với bạn à, vậy thôi, chơi vui vẻ.”
Anh khép di động trả lại cho cô, thuận tay đem cô kéo đứng lên, bộ phim sắp mở màn.
Năm đó Hepburn cắt tóc ngắn xinh đẹp, nụ cười duyên dáng xuất hiện trên màn hình, Diệp Phong cảm thấy hơi thở ấm áp của Biên Thành như có như không phất qua sau
Cô quay sang, ánh mắt của anh trong bóng đêm sáng kinh người.
“Không…” Cô xoay đi, nụ hôn khẽ của Biên Thành dừng ở đầu vai cô, hơi thở từ nhẹ nhàng chuyển sang nặng nề, “Lo lắng anh lây bệnh cảm mạo sang cho em sao?”
Anh tự giễu cười khổ, nhưng trong đáy mắt có ngàn vạn nhu tình, “Nếu bị cảm, liền theo anh cùng nhau bệnh đi! Diệp Phong, anh muốn ích kỷ chút, anh thật sự… không thể buông em ra. Anh yêu em!”
Cô nắm tay chặt chẽ, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay khẽ đau.
Môi anh chạm vào đôi má của cô, cảm được một tia mặn chát, đó là nước mắt của Diệp Phong, không biết là vui sướng, vẫn là bất đắc dĩ.
Xem xong phim, anh kiên trì tiễn cô đến nhà, hẹn ngày mai gặp lại, sau đó mới về bệnh viện. Ở trong thang máy, cô nghe được di động ở trong túi leng keng leng keng reo lên, mở ra thấy một dãy số xa lạ.
“Alo?” Cô nhíu nhíu mi mắt.
“Cô là… Diệp Phong?”
Diệp Phong nghe ra giọng của Diêu Hoa, “Đúng vậy. Có việc gì?”
“Không có chuyện gì lớn. Biên Thành sức khỏe không tốt, tôi muốn nhắc nhở anh ấy trở về nghỉ ngơi sớm một chút, di động anh ấy tắt máy, tôi liền gọi sang số này. anh ấy đi cùng cô Diệp, tôi yên tâm rồi.”
“À! Vậy Chủ tịch Diêu, tạm biệt!” Diệp Phong giật mình, tắt máy, đột nhiên cảm thấy đưa di động cho Biên Thành mượn hình như là một sai lầm.
***
Lên giường, đã là buổi tối mười hai giờ, vào lúc này đối với cô còn là giữa trưa, không có một chút buồn ngủ, một mình một người ở trên giường lăn qua lộn lại, vẫn là ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi.
Đợi có một hồi, đường dây mới chuyển được, tín hiệu không tốt lắm, giọng Hạ Dịch Dương nghe qua sàn sạt, anh nói: “Diệp Phong, về nhà rồi sao?”
“Ở trên giường. Anh ở đâu?” Cô nghe được tiếng gió vù vù.
“Thính Hải Các.”
Cô sửng sốt, “Tại sao lại chạy tới Thính Hải Các?” Đó là một quận nhỏ sa hoa ở Thanh Đài, nhà bà ngoại cô vốn cũng ở đó, sau này nơi đó phá bỏ quy hoạch nên rời đi nơi khác, chỗ đó xây dựng lại thành Thính Hải Các. Nơi gần biển, bên cạnh còn có núi rừng, lúc còn nhỏ cô và các bạn rất thích đi lên núi vào rừng chơi trốn tìm.
“Về thăm chốn cũ.” Hạ Dịch Dương rộ cười nhẹ lên, cúi đầu chậm rãi cất giọng, “Trong sáu năm qua, hàng năm tết âm lịch anh đều phải đến đây một chuyến.”
“Á? Anh có bạn bè ở chỗ đó sao?” Cô ngây người.
“Phải nha! Cô ấy cho anh địa chỉ này, nhưng mà không biết tại làm sao, anh chính là tìm không ra cô ấy.”
Trong đầu đột nhiên sáng ngời, cô ngừng thở, bỗng dưng nhớ ra trong bản lý lịch của mình điền địa chỉ đúng là nhà bà ngoại lúc trước, “Dịch Dương…”
“Anh nghĩ có khả năng cô ấy viết sai địa chỉ rồi. Nhưng vào tết âm lịch, cô ấy có thể về nhà mừng năm mới, đây là thành phố mà cô ấy sống, anh đến đây có thể cùng cô ấy không hẹn mà gặp hay không?”
“Gặp chưa?”
“Uh, vận khí của anh dường như rất tốt.” Anh cao giọng cười to.
Cô đưa tay đi ấn đèn ngủ trước giường, dưới ánh vàng yếu ớt của ngọn đèn, hàng mi mệt mỏi nửa khép hờ.