Hạ Dịch Dương đến đài lúc bốn giờ chiều, anh không có gọi điện thoại cho Diệp Phong. Nhưng khi lên lầu, mượn cớ tìm Tần Phái, anh đến chỗ kênh giải trí vòng vo một chút. Vòng hai cuộc thi tuyển người chủ trì đầu tiên cho ‘Tinh dạ vi quang’ không phải trực tiếp truyền hình, cho nên không dùng đến trường quay lớn, mà cử hành ở trong một gian phòng hội nghị, bên trong đã bố trí xong xuôi. Sân khấu vô cùng ấm áp, sô pha vàng nhạt, gối đệm dựa màu tím, phong nền là hình ảnh tường trắng mái ngói xám của Giang Nam, cảm giác như ngồi ở bên trong phòng trà u tĩnh.
Anh không dừng lại, chỉ liếc mắt một cái. Phòng họp bên cạnh văn phòng lâm thời đổi thành phòng hóa trang cùng gian thay quần áo, lúc này ở bên trong là nhiều người nhất. Tuyển chọn bắt đầu từ sáu giờ, tổng cộng có mười sáu người chủ trì tham gia, chờ tất cả ứng viên dự tuyển đến ‘Đinh’ đủ, sau đó rút thăm quyết định thứ tự lên đài.
Diệp Phong dường như còn chưa tới, anh cúi đầu mỉm cười, tính rằng phát tin tức xong nhất định phải lặng lẽ lại đây một chuyến, cô ngay cả chuyện mặc trang phục gì cũng không chịu tiết lộ.
Làm sao anh có thể bỏ qua lượt thi của cô?
Trở lại tổ tiết mục, như thường lệ cùng nhóm biên đạo họp. Hôm nay anh mặc âu phục màu xám, caravat hồng nhạt, phối với áo trắng, áo trong hồng nhạt, đạo diễn mỉm cười nói màu sắc trong sáng, vui vẻ, có cảm giác của mùa xuân.
Tổng biên đạo đưa những điểm chính tin tức cho anh, màn hình đối diện bắt đầu truyền phát hình ảnh tin tức sắp phát.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Dịch Dương chuyên tâm nhìn bản thảo tin tức, không chú ý nghe phối âm, vừa nhấc mắt, thấy màn hình hiện lên hình ảnh tối đen như mực.
Biên đạo ngồi ở bên trái anh tiếp lời: “Rạng sáng hôm nay ở trên cầu vượt xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó đường bị chặn hơn một giờ, ngoại trừ chủ xe, may mắn không gây ra thương vong nào khác. Đây là từ trong Chương trình ‘Chào buổi sáng’ cắt nối biên tập tới được.”
“Tai nạn xe cộ xảy ra như thế nào?”
“Người chứng kiến nói rằng cũng không phải hai xe va chạm nhau hay vượt đột nhiên lúc đó, chiếc xe kia giống như mất điều khiển, tông vào lan can, từ phía trên rơi xuống, sau đó tự bốc cháy. Cảnh sát kiểm tra đo lường chủ xe trước khi chết đã uống rượu, chậc, chậc, là nữ, hai mươi chín tuổi, một giáo viên trường cao đẳng, thật sự là đáng tiếc, chỉ còn hài cốt cháy đen.” Biên đạo chép miệng vài cái.
Hạ Dịch Dương cũng không để ở trong lòng, ở kênh tin tức, chuyện mỗi ngày tai nghe mắt thấy, loại sự này ùn ùn.
Trước khi phát sóng tin tức, anh theo thói quen tắt di động, ở trước hành lang rút một điếu thuốc, bắt đầu trực tiếp.
Hai mươi bốn phút sau, khung hình quay về phía bên người hợp tác, qua khóe mắt anh nhìn thấy Ngô Phong xuất hiện ở trong trường quay, vẻ mặt rất khó coi.
Mắt anh hơi hơi giật một chút.
Khi âm nhạc ‘dự báo thời tiết’ vang lên, Ngô Phong hướng về anh vẫy vẫy tay. Anh tháo tai nghe xuống, trấn định đi xuống bục phát sóng, theo Ngô Phong đi ra bên ngoài.
“Dịch Dương, Diệp Phong không thấy đâu cả.” Ngô Phong gằng giọng nói.
Da đầu của anh rung lên một cái, “Hôm nay cô ấy tham gia thi tuyển người chủ trì, hiện giờ hẳn là… ở…”
Ngô Phong lắc đầu, “Con bé không có đi, nhân viên phụ trách rút thăm gọi số di động cho nó, di động ở trong phòng, dì giúp việc nghe máy, sau đó bà ấy gọi điện thoại cho ta, nó cũng không ở radio Thành Đô, dì Tần cũng không biết con bé đi đâu. Dì giúp việc nói là nó ra khỏi nhà lúc chín giờ mấy, sắc mặt tái nhợt, vô cùng kinh hoảng, gọi nó nó cũng không để ý, chúng ta đều nghĩ rằng con bé khẩn trương thi tuyển. Ta đã tìm hết mọi người quen của con bé, đều không có tin tức gì của nó.”
“Chỗ Ngả Lỵ thì sao? Lần này cô ấy chuẩn bịả Lỵ vẫn hỗ trợ.”
Ngô Phong hồi lâu đều không nói gì. “Dịch Dương, Ngả Lỵ chết rồi. Trong tin tức vừa mới phát lúc nãy, chính là vụ tai nạn xe cộ trên cầu vượt lúc rạng sáng đó, ta cũng là khi tìm Diệp Phong mới biết được.”
Hạ Dịch Dương không thể tin vào tai mình, “Đã chết?”
Ngô Phong gật đầu, “Diệp Phong với cô ấy là bạn tốt, ta đoán có thể là con bé đi nhìn cô ấy, Vu Binh đã đến tìm, Diệp Phong cũng không ở đàng đó.”
“Chú Ngô, chú chờ một chút.” Anh run run giơ tay lên, huơ huơ, nhắm mắt lại. “Cháu nghĩ cháu biết cô ấy đi đâu rồi.”
“Thật sao?”
“Chú Ngô, chú đến chỗ ‘tinh dạ vi quang’ bên đó, xin phép ban giám khảo cho thứ tự Diệp Phong lên sân khấu dời đến cuối cùng, bây giờ cháu phải đi đưa cô ấy lại đây. Nếu cô ấy không có cách nào đến được, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.”
“Đừng ép buộc, cơ hội sau này còn có thể có.”
“Cháu biết.”
Đã rất nhiều năm qua anh không có lái xe quá nhanh, nhưng mà tối nay anh không có kiên nhẫn chờ. Dọc trên đường đi không biết vượt mấy cái đèn đỏ, cũng không lo sẽ tạo thành cái hậu quả gì, tóm lại, anh ở trong thời gian ngắn nhất chạy tới Quảng viện.
Anh đến khu căn hộ dành cho giáo viên, anh nhớ rõ khi còn đi học, Vương Vĩ cùng vợ là ở nơi đó. Sau này vợ anh ta xuất ngoại, Vương Vĩ cũng không có chuyển nhà.
Chuyện Vương Vĩ cùng Ngả Lỵ, Diệp Phong ở trước mặt anh có đơn giản nói qua. Trong giọng nói Diệp Phong đối Vương Vĩ là vô cùng bất mãn, anh nghe ra được
Ở dưới lầu khu nhà giáo viên, anh gặp được một vị giáo sư cũ, chứng thật Vương Vĩ là ở tại bên trên.
“Anh ta xin vài ngày phép, cùng với vị hôn thê đi Hoài Nhu chơi. Chức vị giáo sư không đạt, nên tâm tình anh ta không tốt, đi ra ngoài giải sầu. Tháng mười một này, anh ta sẽ kết hôn, bên trong vừa trang hoàng xong.” Giáo sư chỉ vào vị trí lầu 3, nói.
“Anh ta… biết cô giáo Ngả Lỵ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
Vị giáo sư thở dài một tiếng, “Quan hệ giữa họ không tệ, người ở phòng hành chính tổng hợp đã thông báo cho anh ta. Chúng tôi đều đến nhìn cô giáo Ngã, thật sự quá thảm. Có thể anh ta không gấp trở về, chúng tôi không chạm mặt.”
“Cám ơn!” Hạ Dịch Dương xoay người sang chỗ khác, mờ mịt nhìn trường học. Tối nay ở Quảng viện, dường như đặc biệt yên tĩnh, ưu thương, có phải đang hoài cảm cho Ngả Lỵ - một cuộc đời còn trẻ tuổi như vậy lại vội vàng mất đi hay không?
Anh nghĩ rằng Diệp Phong sẽ đến tìm Vương Vĩ, bây giờ anh nên đi nơi nào tìm Diệp Phong đây? Lúc này, cô ấy sẽ không đến nơi khác, Anh biết cô, cô tất nhiên sẽ đứng ở một nơi có những kỷ niệm cùng Ngả Lỵ.
Anh đến phòng ngủ nơi các cô từng ở, bởi vì anh là Hạ Dịch Dương nên viên quản lý ngoại lệ dẫn anh đi lên nhìn nhìn, nói rằng buổi chiều là có một cô gái mặt không có chút máu, cũng đã tới này căn phòng ngủ này.
Diệp Phong không ở đây.
Anh đến thư viện, căn tin, lễ đường, mỗi một gian phòng học mà họ từng đến lớp. Mồ hôi đã sớm ướt đẫm quần áo trong, lầu trên lầu dưới, cũng không biết anh đã chạy lên bao nhiêu bậc thang.
Đứng ở dưới tàng cây bên ngoài sân bóng, anh cởi bỏ nút tay áo, nôn nóng xắn lên, gió đêm thổi đến một tiếng than nhẹ nhợt nhạt, anh chấn động, mạnh xoay người.
Trong ánh sáng mờ mịt, anh nhìn thấy ở giữa sân bóng có một người ngồi.
Anh thật cẩn thận đi qua đó, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia, anh ngừng thở, ngực dồn dập phập phồng. Anh không có kinh động cô, chỉ đứng yên.
Cô vẫn cảm nhận được phía sau có người, quay đầu lại, nhìn thấy là anh, cô nói: “Hi, Dịch Dương!” Giọng nói mềm mại, yếu ớt, bất lực như vậy, anh nghe thấy mà lòng thắt lại, tiến lên, ghì lấy vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao không gọi anh cùng đến đây ngắm sao?” Ở Quảng viện, mái nhà thư viện cùng sân bóng là hai địa điểm ngắm sao tốt nhất.
Cô bình tĩnh, cắn cắn môi, hoạt động thân mình, đem chính mình khảm nhập vào trong lòng của anh, ôm lấy thắt lưng anh, “Dịch Dương, tối hôm nay không có sao.”
Anh vừa nhấc đầu, đúng vậy, bầu trời ảm đạm, tầng mây rất dầy, không có sao cũng không có ánh trăng.
“Vậy em ở đây tìm kiếm cái gì sao?” Môi anh hé mở rất nhỏ trên trán của cô.
“Ngả Lỵ nói, chúng em ai kết hôn trước, người kia sẽ làm dâu phụ cho đối phương, em nói được! Sau đó cô ấy còn nói, không biết người đã kết hôn rồi có thể làm dâu phụ hay không, em nói khẳng định là không được. Cô ấy đắc ý cười, nói em đây chỉ có nước làm dâu phụ cho cô ấy thôi, bởi vì cô ấy so với em lớn hơn, khẳng định sẽ sớm kết hôn trước em. Em nói chuyện này không nhất định. Dịch Dương, em nói đúng sao?” Cô ngẩng đầu lên.
Anh đau lòng vỗ vềợi tóc mát lạnh của cô, dịu dàng hôn lên.
“Cô ấy thật sự rất đáng ghét, đến bây giờ còn người trước người sau gọi em nha bộ muội, răng của em rõ ràng trắng tinh, chỉnh tề như vậy. Lớn thì rất giỏi sao? Tuy rằng em so với cô ấy nhỏ tuổi, nhưng mà em so với cô ấy trưởng thành sớm hơn, tình yêu của em cũng tới so với cô ấy sớm hơn, cho nên, cô ấy hẳn là ngoan ngoãn làm dâu phụ cho em. Cô ấy làm sao có thể xấu như vậy? Ra đi không lời từ biệt như vậy thì tính cái gì? Cô ấy còn nói muốn nói với em một chuyện, muốn cho em ở trước mặt Kha An Di, Hứa Mạn Mạn hãnh diện, phải có tiền đồ một chút, làm cho… a người yêu em lấy em làm tự hào.”
Một giọt nước mắt nhỏ lặng lẽ rơi xuống ở bên má, anh hôn đến lạnh lẽo, hôn đến mặn chát.
“Diệp Phong, nơi này lạnh lắm, em cũng đói rồi, chúng ta trở về được không?” Anh nhẹ dỗ dành.
“Không thể trở về, em muốn đến đài truyền hình. Bằng không sẽ bị Ngả Lỵ cười nhạo em yếu đuối, chỉ biết trốn tránh giống như đà điểu.”
Anh thở dài, bi thương đã làm cho tâm trí cô không rõ ràng lắm, không nói chuyện đến CCTV, ‘Đêm khuya khuynh tình’ tối nay cũng phải tìm người chữa cháy.
Anh ôm lấy cô, yên lặng đi về phía chỗ dừng xe.
Cô vô cùng phối hợp, ở trong lòng anh vẫn không nhúc nhích. Khi đi vào con đường rợp bóng cây, cô đột nhiên ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh, từng chữ một, vô cùng rõ ràng.
“Dịch Dương, em yêu anh.”
Anh giật mình sửng sốt, hốc mắt nóng lên.
Sợ cô không rõ lòng mình, anh một lần rồi một lần đối với cô nói anh yêu cô, cũng từng âm thầm hy vọng xa v rằng cô cũng có thể nói ra rõ ràng như vậy, tuy rằng anh có thể cảm giác được cô đối với anh quan tâm, yêu thương.
“Khi nào thì yêu anh, em không biết. Ở Auckland, em cự tuyệt nghe tin tức trong nước, nhưng khi ở trên TV nhìn thấy anh, em phát hiện anh dường như vẫn ở ngay bên cạnh, biểu tình của anh, khuôn mặt của anh, mỗi lần em nhắm mắt lại đều nhớ tới. Em đến Edinburgh, gặp được Lâu Tình, cô ấy nói Giang Nhất Thụ là ông xã cô ấy, nói cô ấy biết anh, em ngồi một bên nghe. Năm mới ở Edinburgh lạnh lẽo khắc nghiệt như vậy nhưng em lại cảm thấy ấm áp. Em là vì yêu anh mới về nước, muốn yêu anh, em cố ý đến ở ở cạnh nhà anh, muốn yêu anh, tìm công việc ở Thành Đô radio, muốn yêu anh… Ohh!”
Lời nói lải nhải của cô bị cái hôn nóng rực của anh che lại, cô nâng tay, ngón tay khẽ vuốt qua gò má run run của anh.
“Cuộc đời nhiều lắm chuyện ngoài ý muốn, em sợ không kịp nói với anh, bây giờ, không muộn chứ?”
“Không muộn, rất đúng lúc!” Người đàn ông luôn luôn trấn định thong dong cũng nghẹn ngào.
Đầu cô chậm rãi tựa vào trên vai anh, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngả Lỵ, đúng vậy, yêu không thể dấu dưới đáy lòng, phải dũng cảm nói ra.
Thay cô cài dây an toàn, đèn sáng lên, phát hiện hai mắt cô trong suốt, cũng không như anh nghĩ suy sụp không khống chế được, “Thật sự có thể đến đài truyền hình sao?”
“Có thể, nhưng anh phải giúp em tìm trang phục, còn muốn tìm chuyên gia hoá trang, em như vậy không tốt lắm.” người cô bám đầy cỏ, tóc bị gió thổi một đầu rối bời.
“Này không thành vấn đề. Diệp Phong,” anh ôm choàng lấy cô, “Đồng ý với anh, mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta đều không cần để ý.
“Được!”
“Còn có về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì, nhất định phải cùng anh chia xẻ.”
“Uhm!”
Trên đường trở về, anh lái thật sự thong thả, cùng Ngô Phong thông qua điện thoại, cuộc tuyển chọn còn đang tiến hành, thời gian hẳn là có thể đuổi kịp. Phía bên Lâu Dương, anh đã làm chủ xin phép rồi.
Khi Diệp Phong xuất hiện ở trước mặt chuyên viên hoá trang, chuyên viên còn hoảng sợ. “Giúp tôi chọn một bộ trang phục màu đen, không cần trang điểm đậm quá.” Diệp Phong yêu cầu.
“Sân khấu là tông màu ấm, như vậy sẽ không hòa hợp.” Chuyên viên hóa trang nói.
“Không có vấn đề gì.” Diệp Phong cong cong khóe miệng.
Chuyên viên hoá trang bĩu môi, chọn cho cô cái khăn lụa nhiều màu, thắt cái nơ gút, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác trầm trọng trên người Diệp Phong, trang điểm theo phong cách vô cùng tự nhiên, phấn nền thanh nhã, mắt nước thanh tao, làm cho Diệp Phong vô vàng tươi mát dễ chịu.
Tự cô tìm biên đạo lấy đĩa thu âm.
Ngô Phong đứng ở bên ngoài phòng hội nghị, gấp đến độ tóc dựng đứng lên, nhìn thấy Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương xuất hiện, thở hắt ra, ôn hòa nắm tay Diệp Phong, “Tiểu Phong Diệp, con thực may mắn, trễ thêm vài phút, con sẽ trực tiếp bị hủy tư cách.”
“Dạ!” Diệp Phong kiễng chân, hôn nhẹ lên gò má Ngô Phong.
Động tác này từ lúc Diệp Phong mười tuổi về sau đã không làm nữa, Ngô Phong thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, vỗ vỗ vai cô, “Vào đi thôi!”
Cô xoay ng nhìn Hạ Dịch Dương, chậm rãi chớp chớp ánh mắt, đẩy cửa phòng đi vào.
Hạ Dịch Dương đến đài lúc bốn giờ chiều, anh không có gọi điện thoại cho Diệp Phong. Nhưng khi lên lầu, mượn cớ tìm Tần Phái, anh đến chỗ kênh giải trí vòng vo một chút. Vòng hai cuộc thi tuyển người chủ trì đầu tiên cho ‘Tinh dạ vi quang’ không phải trực tiếp truyền hình, cho nên không dùng đến trường quay lớn, mà cử hành ở trong một gian phòng hội nghị, bên trong đã bố trí xong xuôi. Sân khấu vô cùng ấm áp, sô pha vàng nhạt, gối đệm dựa màu tím, phong nền là hình ảnh tường trắng mái ngói xám của Giang Nam, cảm giác như ngồi ở bên trong phòng trà u tĩnh.
Anh không dừng lại, chỉ liếc mắt một cái. Phòng họp bên cạnh văn phòng lâm thời đổi thành phòng hóa trang cùng gian thay quần áo, lúc này ở bên trong là nhiều người nhất. Tuyển chọn bắt đầu từ sáu giờ, tổng cộng có mười sáu người chủ trì tham gia, chờ tất cả ứng viên dự tuyển đến ‘Đinh’ đủ, sau đó rút thăm quyết định thứ tự lên đài.
Diệp Phong dường như còn chưa tới, anh cúi đầu mỉm cười, tính rằng phát tin tức xong nhất định phải lặng lẽ lại đây một chuyến, cô ngay cả chuyện mặc trang phục gì cũng không chịu tiết lộ.
Làm sao anh có thể bỏ qua lượt thi của cô?
Trở lại tổ tiết mục, như thường lệ cùng nhóm biên đạo họp. Hôm nay anh mặc âu phục màu xám, caravat hồng nhạt, phối với áo trắng, áo trong hồng nhạt, đạo diễn mỉm cười nói màu sắc trong sáng, vui vẻ, có cảm giác của mùa xuân.
Tổng biên đạo đưa những điểm chính tin tức cho anh, màn hình đối diện bắt đầu truyền phát hình ảnh tin tức sắp phát.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Dịch Dương chuyên tâm nhìn bản thảo tin tức, không chú ý nghe phối âm, vừa nhấc mắt, thấy màn hình hiện lên hình ảnh tối đen như mực.
Biên đạo ngồi ở bên trái anh tiếp lời: “Rạng sáng hôm nay ở trên cầu vượt xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó đường bị chặn hơn một giờ, ngoại trừ chủ xe, may mắn không gây ra thương vong nào khác. Đây là từ trong Chương trình ‘Chào buổi sáng’ cắt nối biên tập tới được.”
“Tai nạn xe cộ xảy ra như thế nào?”
“Người chứng kiến nói rằng cũng không phải hai xe va chạm nhau hay vượt đột nhiên lúc đó, chiếc xe kia giống như mất điều khiển, tông vào lan can, từ phía trên rơi xuống, sau đó tự bốc cháy. Cảnh sát kiểm tra đo lường chủ xe trước khi chết đã uống rượu, chậc, chậc, là nữ, hai mươi chín tuổi, một giáo viên trường cao đẳng, thật sự là đáng tiếc, chỉ còn hài cốt cháy đen.” Biên đạo chép miệng vài cái.
Hạ Dịch Dương cũng không để ở trong lòng, ở kênh tin tức, chuyện mỗi ngày tai nghe mắt thấy, loại sự này ùn ùn.
Trước khi phát sóng tin tức, anh theo thói quen tắt di động, ở trước hành lang rút một điếu thuốc, bắt đầu trực tiếp.
Hai mươi bốn phút sau, khung hình quay về phía bên người hợp tác, qua khóe mắt anh nhìn thấy Ngô Phong xuất hiện ở trong trường quay, vẻ mặt rất khó coi.
Mắt anh hơi hơi giật một chút.
Khi âm nhạc ‘dự báo thời tiết’ vang lên, Ngô Phong hướng về anh vẫy vẫy tay. Anh tháo tai nghe xuống, trấn định đi xuống bục phát sóng, theo Ngô Phong đi ra bên ngoài.
“Dịch Dương, Diệp Phong không thấy đâu cả.” Ngô Phong gằng giọng nói.
Da đầu của anh rung lên một cái, “Hôm nay cô ấy tham gia thi tuyển người chủ trì, hiện giờ hẳn là… ở…”
Ngô Phong lắc đầu, “Con bé không có đi, nhân viên phụ trách rút thăm gọi số di động cho nó, di động ở trong phòng, dì giúp việc nghe máy, sau đó bà ấy gọi điện thoại cho ta, nó cũng không ở radio Thành Đô, dì Tần cũng không biết con bé đi đâu. Dì giúp việc nói là nó ra khỏi nhà lúc chín giờ mấy, sắc mặt tái nhợt, vô cùng kinh hoảng, gọi nó nó cũng không để ý, chúng ta đều nghĩ rằng con bé khẩn trương thi tuyển. Ta đã tìm hết mọi người quen của con bé, đều không có tin tức gì của nó.”
“Chỗ Ngả Lỵ thì sao? Lần này cô ấy chuẩn bịả Lỵ vẫn hỗ trợ.”
Ngô Phong hồi lâu đều không nói gì. “Dịch Dương, Ngả Lỵ chết rồi. Trong tin tức vừa mới phát lúc nãy, chính là vụ tai nạn xe cộ trên cầu vượt lúc rạng sáng đó, ta cũng là khi tìm Diệp Phong mới biết được.”
Hạ Dịch Dương không thể tin vào tai mình, “Đã chết?”
Ngô Phong gật đầu, “Diệp Phong với cô ấy là bạn tốt, ta đoán có thể là con bé đi nhìn cô ấy, Vu Binh đã đến tìm, Diệp Phong cũng không ở đàng đó.”
“Chú Ngô, chú chờ một chút.” Anh run run giơ tay lên, huơ huơ, nhắm mắt lại. “Cháu nghĩ cháu biết cô ấy đi đâu rồi.”
“Thật sao?”
“Chú Ngô, chú đến chỗ ‘tinh dạ vi quang’ bên đó, xin phép ban giám khảo cho thứ tự Diệp Phong lên sân khấu dời đến cuối cùng, bây giờ cháu phải đi đưa cô ấy lại đây. Nếu cô ấy không có cách nào đến được, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú.”
“Đừng ép buộc, cơ hội sau này còn có thể có.”
“Cháu biết.”
Đã rất nhiều năm qua anh không có lái xe quá nhanh, nhưng mà tối nay anh không có kiên nhẫn chờ. Dọc trên đường đi không biết vượt mấy cái đèn đỏ, cũng không lo sẽ tạo thành cái hậu quả gì, tóm lại, anh ở trong thời gian ngắn nhất chạy tới Quảng viện.
Anh đến khu căn hộ dành cho giáo viên, anh nhớ rõ khi còn đi học, Vương Vĩ cùng vợ là ở nơi đó. Sau này vợ anh ta xuất ngoại, Vương Vĩ cũng không có chuyển nhà.
Chuyện Vương Vĩ cùng Ngả Lỵ, Diệp Phong ở trước mặt anh có đơn giản nói qua. Trong giọng nói Diệp Phong đối Vương Vĩ là vô cùng bất mãn, anh nghe ra được
Ở dưới lầu khu nhà giáo viên, anh gặp được một vị giáo sư cũ, chứng thật Vương Vĩ là ở tại bên trên.
“Anh ta xin vài ngày phép, cùng với vị hôn thê đi Hoài Nhu chơi. Chức vị giáo sư không đạt, nên tâm tình anh ta không tốt, đi ra ngoài giải sầu. Tháng mười một này, anh ta sẽ kết hôn, bên trong vừa trang hoàng xong.” Giáo sư chỉ vào vị trí lầu , nói.
“Anh ta… biết cô giáo Ngả Lỵ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
Vị giáo sư thở dài một tiếng, “Quan hệ giữa họ không tệ, người ở phòng hành chính tổng hợp đã thông báo cho anh ta. Chúng tôi đều đến nhìn cô giáo Ngã, thật sự quá thảm. Có thể anh ta không gấp trở về, chúng tôi không chạm mặt.”
“Cám ơn!” Hạ Dịch Dương xoay người sang chỗ khác, mờ mịt nhìn trường học. Tối nay ở Quảng viện, dường như đặc biệt yên tĩnh, ưu thương, có phải đang hoài cảm cho Ngả Lỵ - một cuộc đời còn trẻ tuổi như vậy lại vội vàng mất đi hay không?
Anh nghĩ rằng Diệp Phong sẽ đến tìm Vương Vĩ, bây giờ anh nên đi nơi nào tìm Diệp Phong đây? Lúc này, cô ấy sẽ không đến nơi khác, Anh biết cô, cô tất nhiên sẽ đứng ở một nơi có những kỷ niệm cùng Ngả Lỵ.
Anh đến phòng ngủ nơi các cô từng ở, bởi vì anh là Hạ Dịch Dương nên viên quản lý ngoại lệ dẫn anh đi lên nhìn nhìn, nói rằng buổi chiều là có một cô gái mặt không có chút máu, cũng đã tới này căn phòng ngủ này.
Diệp Phong không ở đây.
Anh đến thư viện, căn tin, lễ đường, mỗi một gian phòng học mà họ từng đến lớp. Mồ hôi đã sớm ướt đẫm quần áo trong, lầu trên lầu dưới, cũng không biết anh đã chạy lên bao nhiêu bậc thang.
Đứng ở dưới tàng cây bên ngoài sân bóng, anh cởi bỏ nút tay áo, nôn nóng xắn lên, gió đêm thổi đến một tiếng than nhẹ nhợt nhạt, anh chấn động, mạnh xoay người.
Trong ánh sáng mờ mịt, anh nhìn thấy ở giữa sân bóng có một người ngồi.
Anh thật cẩn thận đi qua đó, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia, anh ngừng thở, ngực dồn dập phập phồng. Anh không có kinh động cô, chỉ đứng yên.
Cô vẫn cảm nhận được phía sau có người, quay đầu lại, nhìn thấy là anh, cô nói: “Hi, Dịch Dương!” Giọng nói mềm mại, yếu ớt, bất lực như vậy, anh nghe thấy mà lòng thắt lại, tiến lên, ghì lấy vai cô, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao không gọi anh cùng đến đây ngắm sao?” Ở Quảng viện, mái nhà thư viện cùng sân bóng là hai địa điểm ngắm sao tốt nhất.
Cô bình tĩnh, cắn cắn môi, hoạt động thân mình, đem chính mình khảm nhập vào trong lòng của anh, ôm lấy thắt lưng anh, “Dịch Dương, tối hôm nay không có sao.”
Anh vừa nhấc đầu, đúng vậy, bầu trời ảm đạm, tầng mây rất dầy, không có sao cũng không có ánh trăng.
“Vậy em ở đây tìm kiếm cái gì sao?” Môi anh hé mở rất nhỏ trên trán của cô.
“Ngả Lỵ nói, chúng em ai kết hôn trước, người kia sẽ làm dâu phụ cho đối phương, em nói được! Sau đó cô ấy còn nói, không biết người đã kết hôn rồi có thể làm dâu phụ hay không, em nói khẳng định là không được. Cô ấy đắc ý cười, nói em đây chỉ có nước làm dâu phụ cho cô ấy thôi, bởi vì cô ấy so với em lớn hơn, khẳng định sẽ sớm kết hôn trước em. Em nói chuyện này không nhất định. Dịch Dương, em nói đúng sao?” Cô ngẩng đầu lên.
Anh đau lòng vỗ vềợi tóc mát lạnh của cô, dịu dàng hôn lên.
“Cô ấy thật sự rất đáng ghét, đến bây giờ còn người trước người sau gọi em nha bộ muội, răng của em rõ ràng trắng tinh, chỉnh tề như vậy. Lớn thì rất giỏi sao? Tuy rằng em so với cô ấy nhỏ tuổi, nhưng mà em so với cô ấy trưởng thành sớm hơn, tình yêu của em cũng tới so với cô ấy sớm hơn, cho nên, cô ấy hẳn là ngoan ngoãn làm dâu phụ cho em. Cô ấy làm sao có thể xấu như vậy? Ra đi không lời từ biệt như vậy thì tính cái gì? Cô ấy còn nói muốn nói với em một chuyện, muốn cho em ở trước mặt Kha An Di, Hứa Mạn Mạn hãnh diện, phải có tiền đồ một chút, làm cho… a người yêu em lấy em làm tự hào.”
Một giọt nước mắt nhỏ lặng lẽ rơi xuống ở bên má, anh hôn đến lạnh lẽo, hôn đến mặn chát.
“Diệp Phong, nơi này lạnh lắm, em cũng đói rồi, chúng ta trở về được không?” Anh nhẹ dỗ dành.
“Không thể trở về, em muốn đến đài truyền hình. Bằng không sẽ bị Ngả Lỵ cười nhạo em yếu đuối, chỉ biết trốn tránh giống như đà điểu.”
Anh thở dài, bi thương đã làm cho tâm trí cô không rõ ràng lắm, không nói chuyện đến CCTV, ‘Đêm khuya khuynh tình’ tối nay cũng phải tìm người chữa cháy.
Anh ôm lấy cô, yên lặng đi về phía chỗ dừng xe.
Cô vô cùng phối hợp, ở trong lòng anh vẫn không nhúc nhích. Khi đi vào con đường rợp bóng cây, cô đột nhiên ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh, từng chữ một, vô cùng rõ ràng.
“Dịch Dương, em yêu anh.”
Anh giật mình sửng sốt, hốc mắt nóng lên.
Sợ cô không rõ lòng mình, anh một lần rồi một lần đối với cô nói anh yêu cô, cũng từng âm thầm hy vọng xa v rằng cô cũng có thể nói ra rõ ràng như vậy, tuy rằng anh có thể cảm giác được cô đối với anh quan tâm, yêu thương.
“Khi nào thì yêu anh, em không biết. Ở Auckland, em cự tuyệt nghe tin tức trong nước, nhưng khi ở trên TV nhìn thấy anh, em phát hiện anh dường như vẫn ở ngay bên cạnh, biểu tình của anh, khuôn mặt của anh, mỗi lần em nhắm mắt lại đều nhớ tới. Em đến Edinburgh, gặp được Lâu Tình, cô ấy nói Giang Nhất Thụ là ông xã cô ấy, nói cô ấy biết anh, em ngồi một bên nghe. Năm mới ở Edinburgh lạnh lẽo khắc nghiệt như vậy nhưng em lại cảm thấy ấm áp. Em là vì yêu anh mới về nước, muốn yêu anh, em cố ý đến ở ở cạnh nhà anh, muốn yêu anh, tìm công việc ở Thành Đô radio, muốn yêu anh… Ohh!”
Lời nói lải nhải của cô bị cái hôn nóng rực của anh che lại, cô nâng tay, ngón tay khẽ vuốt qua gò má run run của anh.
“Cuộc đời nhiều lắm chuyện ngoài ý muốn, em sợ không kịp nói với anh, bây giờ, không muộn chứ?”
“Không muộn, rất đúng lúc!” Người đàn ông luôn luôn trấn định thong dong cũng nghẹn ngào.
Đầu cô chậm rãi tựa vào trên vai anh, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngả Lỵ, đúng vậy, yêu không thể dấu dưới đáy lòng, phải dũng cảm nói ra.
Thay cô cài dây an toàn, đèn sáng lên, phát hiện hai mắt cô trong suốt, cũng không như anh nghĩ suy sụp không khống chế được, “Thật sự có thể đến đài truyền hình sao?”
“Có thể, nhưng anh phải giúp em tìm trang phục, còn muốn tìm chuyên gia hoá trang, em như vậy không tốt lắm.” người cô bám đầy cỏ, tóc bị gió thổi một đầu rối bời.
“Này không thành vấn đề. Diệp Phong,” anh ôm choàng lấy cô, “Đồng ý với anh, mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta đều không cần để ý.
“Được!”
“Còn có về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì, nhất định phải cùng anh chia xẻ.”
“Uhm!”
Trên đường trở về, anh lái thật sự thong thả, cùng Ngô Phong thông qua điện thoại, cuộc tuyển chọn còn đang tiến hành, thời gian hẳn là có thể đuổi kịp. Phía bên Lâu Dương, anh đã làm chủ xin phép rồi.
Khi Diệp Phong xuất hiện ở trước mặt chuyên viên hoá trang, chuyên viên còn hoảng sợ. “Giúp tôi chọn một bộ trang phục màu đen, không cần trang điểm đậm quá.” Diệp Phong yêu cầu.
“Sân khấu là tông màu ấm, như vậy sẽ không hòa hợp.” Chuyên viên hóa trang nói.
“Không có vấn đề gì.” Diệp Phong cong cong khóe miệng.
Chuyên viên hoá trang bĩu môi, chọn cho cô cái khăn lụa nhiều màu, thắt cái nơ gút, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác trầm trọng trên người Diệp Phong, trang điểm theo phong cách vô cùng tự nhiên, phấn nền thanh nhã, mắt nước thanh tao, làm cho Diệp Phong vô vàng tươi mát dễ chịu.
Tự cô tìm biên đạo lấy đĩa thu âm.
Ngô Phong đứng ở bên ngoài phòng hội nghị, gấp đến độ tóc dựng đứng lên, nhìn thấy Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương xuất hiện, thở hắt ra, ôn hòa nắm tay Diệp Phong, “Tiểu Phong Diệp, con thực may mắn, trễ thêm vài phút, con sẽ trực tiếp bị hủy tư cách.”
“Dạ!” Diệp Phong kiễng chân, hôn nhẹ lên gò má Ngô Phong.
Động tác này từ lúc Diệp Phong mười tuổi về sau đã không làm nữa, Ngô Phong thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, vỗ vỗ vai cô, “Vào đi thôi!”
Cô xoay ng nhìn Hạ Dịch Dương, chậm rãi chớp chớp ánh mắt, đẩy cửa phòng đi vào.