“ Tôi đưa em về nhà.” Hắn cầm lấy tay cô kéo đi. Ra khỏi con ngõ nhỏ, cái mùi ẩm mốc cùng thứ ánh sáng mờ nhạt liền biến mất.
Bầu trời vẫn trong xanh, lại có một chút nắng.
Vũ linh Nhi cứ thế bị hắn kéo đi. Cô ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, thậm chí còn quên cả phản kháng.
Đây là con người gì? Con người luôn lạnh lùng với cô giờ biến đi đâu mất rồi? Bàn tay hắn nắm chặt lấy tay cô, có chút lạnh.
“ Bỏ ra…” Cô khẽ cúi đầu, nói. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay cô kia không khỏi có chút xao động.
Hắn không nhìn cô, cũng không lên tiếng, vẫn tiếp tục nắm chặt lấy tay cô.
“ Tôi nói bỏ ra…” Cô ra sức giãy dụa, đôi chân nhất quyết không chịu đi tiếp.
Trần Hà Duy đột nhiên dừng lại. thả tay cô ra, quay đầu sang nhìn cô. Đôi lông mày của hắn khẽ nhíu lại, cặp mắt màu nâu đậm nhìn thẳng vào cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, chân bất giác lùi lại đằng sau vài bước. Cô có chút sợ, mặc dù đôi mắt hắn giờ không lạnh lùng nhưng nó dường như vẫn có sự áp bức vô hình không rõ tên.
Giống như là một thói quen luôn lùi lại đằng sau. Cho dù hắn có một đôi tay ấm áp hay lạnh lẽo, giữa hai người vẫn có một bức tường vô hình ngăn cách. Dường như là một thứ gì đó…
“ Em…” Hắn khẽ vươn tay về phía cô, nhưng được nửa đường lại buông thõng xuống. Hắn chỉ thở dài, đôi mắt có chút gì đó chua xót. Rồi hắn lại nắm lấy tay cô, kéo đi.
“ Anh, bỏ…”
“ Em đừng có phí công vô ích.” Hắn ta nắm chặt lấy tay cô hơn, nhất quyết không chịu buông ra.
Nếu nói sức lức của cô dĩ nhiên là không bằng hắn, còn chẳng khác nào là châu chấu đã xe? Vũ Linh Nhi sau một hồi giãy dụa vô ích cũng đã ngoan ngoãn để hắn kéo đi.
Hắn nắm chặt lấy tay cô hơn, khóe môi bất giác nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười đó, cô hoàn toàn không nhìn thấy.
Cho dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi thôi, đối với hắn như vậy cũng là đủ rồi. Đôi khi hạnh phúc chỉ là trong một khoảnh khắc thế nhưng nó có thể in sâu trong lòng mỗi người. Để rồi giống như một kỉ niệm mà mỗi khi nhớ về, môi sẽ bất giác mỉm cười, còn trái tim sẽ lại đau.
Cô đi theo đằng sau hắn, lại chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn. Cô nhớ lúc trước hắn từng bị thương, không biết bây giờ đã khỏi chưa. Cô rất muốn hỏi, nhưng lại không thể lên tiếng.
Giữa hai người đều rơi vào im lặng, không ai lên tiếng. Đối với cái không khí ngoài đường thì đúng là một trời một vực. Bỗng…
Hắn đang đi thì đột nhiên dừng lại khiến cho cả người cô đâm sầm vào lưng hắn. Hắn chưa kịp để cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền kéo cô vào một cửa hàng nào đó.
“ Anh… vào đây làm gì vậy?” Hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông. Cô thì lại phải cứ lẽo đẽo đi theo hắn, không khỏi tò mò. Hắn không phải nói đưa cô về nhà sao?
Đây là một cửa hàng khá nhỏ, xung quanh đều là những đồ vật bằng thủy tinh.
“ Em thích cái này không?” Hắn cầm lên một quả cầu thủy tinh, quay đầu sang nhìn cô.
Bên trong quả cầu thủy tinh trong suốt là một bức tượng hình cô bé có mái tóc ngắn màu đen, xung quanh có phủ đầy những bông tuyết trắng.
“ Nhìn rất giống em.” Hắn ta đặt quả cầu vào tay cô, khẽ xoa đầu cô. Trong đôi mắt lại có một chút dịu dàng.
Không hiểu sao, hắn lại muốn tặng cô một thứ gì đó. Thật giống như một kẻ ngốc, nghĩ rằng sau này ít nhất cũng sẽ có một vật từng thuộc về mình ở bên cạnh cô.
Vũ Linh Nhi nhìn quả cầu thủy tinh trong tay, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đáy mắt thoáng xao động, lòng cô giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi.
Hắn ta nói yêu cô? Đến giờ cô vẫn chưa tin vào điều đó. Hắn ta thay đổi, đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được. Đôi mắt không mang theo nét cười thế nhưng vẫn vô cùng ấm áp. Sự ấm áp đó khiến cô như lún sâu vào vũng lầy, càng cố vùng vẫy lại càng không thể thoát ra. Cô thậm chí, không hiểu rõ trái tim mình muốn gì. Mỗi một suy nghĩ, đối với cô cũng là khó khăn. Cô lại cứ như vậy thất thần nhìn hắn.
“ Đi thôi.” Hắn vẫn nắm tay cô, đan chặt mười ngón tay của hai người lại với nhau, kéo cô bước ra khỏi cửa hàng.
Cô như vô thức đi theo hắn, trên tay vẫn cầm quả cầu thủy tinh mà hắn đã mua. Trong đầu lại ngổn ngang nhiều suy nghĩ.
Hai người đi bộ trên vỉa hè, rẽ vào mấy con ngõ. Căn biệt thự nhà họ Vũ đã hiện rag nay trước mắt.
“ Nhà em?” Trần Hà Duy hơi nghiêng đầu nhìn cô.
“ À, nhà tôi.” Cô giật tay ra khỏi tay hắn, có chút không tự nhiên mà cúi đầu xuống. Chính xác là cô đang xấu hổ.
Hắn buông tay cô ra, trong lòng lại có chút không vui.
“ Tôi… vào đây.”
Vũ Linh Nhi cúi gằm đầu xuống, chân mới bước được vài bước đã bị một bàn tay kéo giật ngược trở lại. Cả người đều ngã vào người hắn.
“ Anh…”
Hai tay hắn ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên đầu cô, để cả người cô dựa vào hắn.
“ Bỏ tôi ra.” Cô ở trong lòng hắn không ngừng giãy dụa nhưng đôi tay kia cứ như gọng kìm khóa chặt cô lại, cô có làm thế nào cũng không thể thoát ra.
“ Một chút thôi.” Hắn khẽ nói nhỏ. Trong giọng nói có chút gì đó cầu xin. Lòng cô như mềm nhũn lại, cũng quên cả giãy dụa.
Hắn cười nhẹ, mèo nhỏ của hắn thật đáng yêu. Thế nhưng lại khiến hắn phải đau. Giờ phút nhìn cô quay lưng lại với hắn và bước đi, tim hắn như bị ai bóp chặt lại đến nỗi hắn tưởng mình không thể thở nổi. Hắn không muốn phải nhìn cô từ đằng sau, hắn muốn luôn luôn có thể ôm cô vào lòng. Ham muốn đó như điều khiển toàn bộ lý trí cùng ý trí của hắn. Hắn muốn ôm lấy cô, để cô chỉ có thể là của hắn. Cho dù điều đó là ích kỷ như thế nào đi chăng nữa. Bởi vì hắn đã lún quá sâu vào thứ tình yêu này rồi.
Một lúc sau, hắn mới buông cô ra. Cả mặt cô đều trở nên đỏ bừng, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn xuống đất.
“ Ngẩng đầu lên nhìn tôi.” Hắn dùng một tay nâng cằm cô lên, để mắt cô nhìn vào mắt hắn.
Đôi mắt to màu nâu khói đã bắt đầu ươn ướt.
“ Đừng khóc.” Hắn xoa xoa gò má cô, đôi lông mày hơi nhíu lại. Cô thật sự chán ghét hắn sao?
“ Em thật sự ghét tôi đến vậy sao?”
Ghét? Cô tự hỏi liệu cố có ghét hắn không? Không! Cô vốn từ đầu đã không ghét hắn. Mà cô luôn có cảm giác sợ hắn. Thế nhưng trong nỗi sợ hãi đó lại là một thứ cảm xúc nào khác. Cô không biết. Dường như là cô đang trốn tránh, sự thật ẩn giấu đằng sau một bức tường. Một bức tường ngăn cách thế giới của hai người.
Cô nhìn hắn, đôi mắt hắn như xoáy sâu vào trong cô. Có đau khổ, có mất mát, lại có cô đơn.
“ Tôi không ghét anh.” Cô khẽ lắc đầu. Cô từ bỏ. Cô không thể nhìn vào mắt hắn. Đôi mắt khiến cô cảm thấy đau, trái tim run rẩy như đang đứng trước một cơn lốc tố mà bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi.
“ Đừng vứt quả cầu này đi. Được không?” Hắn vẫn nhìn cô, giọng nói trầm lại có độ ấm áp. Giờ đây hắn không còn là kẻ đứng đầu, kẻ mạnh nhất nữa. Mà giống như một kẻ yếu đuối. Trái tim đã bị cô làm tổn thương vẫn luôn hướng về cô.
Cô không lên tiếng, chỉ nhìn quả cầu trong tay.
“ Tôi yêu em.”
Hắn hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đầu bỏ đi. Bởi vì hắn không có dũng cảm để nhìn cô bước đi, vậy thì hãy để hắn quay lưng lại. Chí ít không nhìn thì tim sẽ bớt đau. Bỏ lại đằng sau ánh nhìn đó thế nhưng trái tim vẫn luôn dõi theo cô.
Yêu không hẳn là hạnh phúc mà còn là đau khổ.
Giống như khi bạn đứng giữa hai con đường
Một bên là đau, còn một bên là khổ
Nếu không thể lựa chọn chỉ có thể mãi mãi phân vân giữa hai con đường
Không thể tiến cũng không thể lùi
Cô nhìn theo bóng lưng hắn, cái bóng dáng cao lớn mà cô độc.
(hết chap 100)
Một chiếc xe taxi đỗ ngay trước cổng nhà họ Hoàng.
“ Qúy khách, đến nơi rồi.” Người tài xế nhìn vào kính chiếu hậu nói với người thanh niên ngồi đằng sau.
“ Cảm ơn.” Người thanh niên có mái tóc màu nâu đỏ khẽ gật đầu, trả tiền taxi rồi mở cửa bước xuống xe.
Những tia nắng ấm áp chiếu lên người cậu ta. Hoàng Thiên Vũ hơi nheo mắt, khẽ cười nhẹ. Cậu ở trong bệnh viện thật sự buồn chán muốn chết. Vậy nên mới trốn viện để về nhà như thế này, nếu không có lẽ cậu phải nằm lại đó thêm vài ngày nữa. Chị cậu mà biết được, chắc lại làm ầm lên cho mà xem.
Cậu quay người, toan bước vào nhà. Đôi mắt theo thói quen nhìn sang phía đường bên kia đột nhiên khựng lại. Cả người cậu bỗng chốc trở nên cứng đờ, trong lòng là một mảng lạnh lẽo.
Phía bên kia đường? Cậu nhìn thấy gì? Hắn và cô ư? Hai người họ đang ôm nhau?
Hai bàn tay cậu bất giác siết chặt. Đôi mắt màu nâu chợt bùng lên một ngọn lửa. Nhưng rồi nhanh chóng, nó lại thay thế bằng một đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng. Đôi mắt chất chứa nỗi buồn cùng sự mất mát.
Khi cậu nói với cô rằng, cậu yêu cô. Cô đã lưỡng lự, cái lưỡng lự đó luôn khiến lòng cậu cảm thấy bất an. Hóa ra là vì thế này ư? Là vì hắn ta ư? Cậu không mong đó là sự thật nhưng những gì cậu nhìn thấy, lại khiến cậu đau, rất nhiều. Trái tim như bị ai bóp nghẹn lại, không thở nổi.
Nếu Tình yêu là một liều thuốc độc,
Con người vẫn sẽ tự uống nó.
Thì không chỉ cơ thể, mà cả trái tim cũng đều đau.
Căn bệnh không thể chữa khỏi.
Chỉ có trái tim đang chết dần chết mòi.
Đôi mắt cậu vẫn nhìn về phía bên kia đường. Cậu đã tự mê hoặc mình rằng: Đừng nhìn nữa. Càng nhìn sẽ càng khiến cho trái tim đau. Thế như cậu lại không thể ngường hướng về hai người đó được. Cậu rất muốn, ngay lúc này chạy ngay sang bên kia. Thế nhưng đôi chân lại không thể nào nhích nổi dù chỉ một bước. Cậu có tư cách gì? Có tư cách gì để xen vào chuyện này? Lúc này cậu giống như một kẻ ngoài cuộc. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu trong vòng tay của người khác.
Trước mắt cậu giống như có một cơn bão lớn, nó lao về phía cậu. Cuốn lấy cậu. Thậm chí cướp đi tất cả mọi thứ của cậu. Cậu đã không có tình thương của cha mẹ, giờ đây ngay cả tình yêu của cậu cũng không được phép tồn tại sao? Ông trời không phải quá tàn nhẫn?
Trước mắt cậu giờ chỉ còn là một khoảng đen tối. Cậu đứng lặng yên nhìn hắn ta đang rời khỏi. Cậu lại nhìn Vũ Linh Nhi. Cô đang nhìn hắn. Cô có phải là chưa bao giờ hướng về phía cậu không? Cậu một lần nữa lại đau lòng. Cậu không nghĩ trái tim đã từng chịu nhiều tổn thương bây giờ lại có thể đau nữa. Trái tim đã chai lỳ với nỗi đau giờ lại nhức nhối không ngừng. Cái đau như cắt da cắt thịt. Bây giờ cậu nghĩ thà mình là một con người không có trái tim còn hơn. Như vậy, ít nhất sẽ không thấy đau.
Đột nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình. Đúng! Cô đang nhìn cậu, cái nhìn đầy ngạc nhiên, lại xen lẫn chút gì đó khó xử. Hai người đứng ở hai bên đường, đôi mắt nhìn về đối phương.
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, hai tay nắm chặt lấy quả cầu thủy tinh. Cô cảm thấy có chút chột dạ, giống như một con mèo ăn vụng bị bắt quả tang. Chẳng hiểu sao, cô lại có cảm giác như thế. Lòng cô bỗng trở nên nặng nề. Cô không biết phải đối diện với tình huống này như thế nào.
Cậu nhìn cô, trong lòng tràn ngập chua xót. Cậu cười, một nụ cười buồn. Lớp mặt nạ cậu đeo bấy lâu nay giống như bị gỡ bỏ. Cậu không phải là một con người vui vẻ, đôi mắt linh hoạt trở nên thật buồn, giống như một hồ nước mùa thu tĩnh lặng. Không phải là cái lạnh băng như mùa đông, nhưng cũng không có sự ấm áp. Cậu là một con người cô đơn, không đơn giản, lại có toan tính. Cậu vẫn luôn tự nhận thấy mình là một người đáng thương.
Đôi lúc cậu nghĩ, cô có thể giúp cậu thoát ra, tự tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó ra cho cậu. Nhưng… đến cuối cùng vẫn là cậu tự tháo nó ra. Cậu sai rồi, cậu vẫn là kẻ không có tình thương. Cậu mệt mỏi, mệt mỏi vì phải sống như thế này. Thậm chí cô khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu quay người,đưa lưng về phía cô. Cậu không dám nhìn đến cô nữa. Cậu không biết bản thân cậu có nên buông tay không? Tình yêu này khiến cậu đau rất nhiều, thế nhưng liệu cậu có đủ dũng khí để từ bỏ.
Đôi khi bước một bước chưa chắc là là sai.
Lùi một bước chưa chắc đã là đúng.
Một bước chân có thể quyết định cả đời người.
Một khi đã bước đi, là không thể quay đầu…
“ Pính poong! Pính poong!!” Cậu đưa tay ấn lên chuông cửa hai tiếng. Không mấy chốc liền có người chạy ra mở cửa.
“ Két!!!”
Cánh cổng nhà họ Hoàng từ từ mở ra rồi sau đó đóng lại. Dáng người cậu khuất dần sau cánh cửa. Cho đến khi cánh cửa đóng hẳn, cô vẫn không thôi nhìn về hướng đó.
Cậu cười với cô nhưng nụ cười đó. Tại sao nó lại khiến cô buồn đến vậy, đau đến vậy? Cô đã làm tổn thương cậu sao? Cậu quay lưng lại với cô. Cái quay lưng đó khiến cho cô cảm giác như cả thế giới của mình đã sụp đổ. Cậu cũng giống như cuộc sống của cô, cậu là người tạo nên hy vọng cho cô, tạo nên cuộc sống cho cô. Nhưng giờ đây khi cậu đau, cô cũng cảm thấy rất đau.
Vũ Linh Nhi đứng lặng người ở đó. Gió thổ làm tung bay những chiếc lá không trên đường, tạo thành những âm thanh “xào xạc”. Nó như thổi vào lòng cô một cơn gió lạnh. Không chỉ thân thể lạnh, mà tim cũng lạnh.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bầu trời đen kịt hôm nay không có sao. Ánh trăng cũng trở nên rất mờ mịt. Giống như lòng người bây giờ, chỉ là một màu xám ảm đạm.
Vũ Linh Nhi ngồi bó gối trên giường, đôi mắt màu nâu khói tràn đầy sự hoang mang. Cô không biết bản thân mình phải làm sao. Đến chính cô còn không rõ tình cảm của mình dành cho hai người kia là như thế nào. Nhưng dường như họ đã là một phần trong cuộc sống của cô. Đối với cô là rất quan trọng? Cô không biết nếu một mình cô tồn tại trên thế giới này thì cô có thể sống được hay không. Có lẽ… là không.
Cô nhìn quả cầu thủy tinh đặt trên bàn, rồi lại nhìn hai chậu cây xương rồng chỗ cửa sổ. Chúng nó đều đang giống như chờ đợi quyết định của cô, kể cả chủ nhân của nó.
Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ rơi vào tình huống như vậy. Nếu là chọn lựa như thế nào dường như cô cũng đều cảm thấy đau. Có phải là cô quá tham lam, quá ích kỷ không? Cô là người không hiểu sự đời, lại đơn giản. Cuộc sống bên ngoài đối với cô cho đến bây giờ vẫn luôn là một thế giới xa lạ. Đối với cô, tình yêu cũng như thế. Cô không biết là mình đang yêu, hay không.
Cậu là người mang đến cho cô hy vọng, mang đến cho cô cuộc sống. Trái tim từ lâu đã sớm rung động. Thiên sứ giang rộng đôi cánh của mình bao bọc lấy cô, bảo vệ cô, ấm áp mỉm cười với cô. Cô giống như một bông hoa hướng dương, luôn hướng về ánh mặt trời.
Thế nhưng, bên cạnh cây hoa đó lại có một cây cỏ, yếu ớt, mong manh. Nó cần sự che chở của cái cây hoa to lớn kia. Không hiểu sao nhưng hắn ở trong lòng cô là như vậy. Hắn lạnh lùng, độc ác. Nhưng đối với cô, hắn là một người đáng thương, lại thực cô đơn. Cái yếu ớt từ sâu nhất trong đôi mắt kia như đánh động vào tâm hồn cô.
Vậy mà cái cây cỏ yếu đuối đó lại luôn bảo vệ cô, luôn ôm cô vào lòng. Dùng thân thể lạnh lẽo của mình để ôm lấy cô. Nhưng… cái cây đó lại có gai, rất nhiều. Chỉ cần động vào nó, sẽ đau, sẽ chảy máu. Hay chăng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa?
Có phải những gì cô nhận được từ hai người đó là quá nhiều không? Nhiều đến nỗi cô không thể trả lại. Có phải tình cảm của hai người đó dành cho cô quá lớn, lớn đến nỗi chính cô cũng không thể chấp nhận. Cô chỉ là một con người bình thường, một con người yếu ớt mà chỉ có thể dựa dẫn vào người khác. Đứng trước tình cảm đó, cô có thể quyết định?
Nếu nói về tình yêu của Duy dành cho Linh Nhi thì nó chút gì đó bá đạo, có chút gì đó yếu ớt, lại có chút gì đó muốn từ bỏ.
Còn về Vũ, nó giống hơn là một sự che chở, giống như thiên thần luôn đi đằng sau, không có đòi hỏi nhưng lại có mong đợi.( Han)
(hết chap )