Màn đêm bao trùm lên khắp mọi nơi. Con đường này dường như rât ít qua lại nên khá vắng vẻ. Hàng cây ven đường như hòa nhập vào với tấm màn màu đen, tiếng lá “xào xạc” trong gió.
Từ phía xa xa đằng kia, một dáng người cao lớn lảo đảo đi tới. Hắn ta lại uống rượu, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ ửng, đến đi cũng không vững. Nhưng chỉ có duy đôi mắt là vẫn còn tỉnh táo. Thế nhưng đôi mắt lạnh lẽo lại tràn ngập bi thương, lại có một chút tự giễu.
Con người như hắn lại có thể yêu? Đến khi yêu rồi là lại đau như thế sao? Vậy rằng hắn thà mình không có trái tim, là một kẻ máu lạnh còn hơn. Đúng! Hắn đã từng là một con người như thế. Trái tim được bao bọc bởi một lớp băng. Nhưng… từ khi gặp cô, lớp băng đó đã tan chảy rồi.
Tại sao? Tại sao cô lại bước vào cuộc đời hắn để khiến hắn phải đau. Tại sao đã xuất hiện trong đời hắn rồi lại lạnh nhạt với hắn? Cũng đúng! Một kẻ như hắn có thể đòi hỏi tình yêu sao? Một kẻ đã độc ác với người khác có thể mong muốn người khác yêu mình sao? Nực cười!
Hắn… phải làm sao?
“ Anh uống rượu sao?” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Có một người đứng chắn trước mặt hắn. Cái bóng của người đó trên mặt đất đổ dài về phía hắn.
Hắn hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn người kia. Đôi mắt dài ngay lập tức trở nên lạnh lùng, không còn thấy đâu một tia yếu đuối nữa.
Đinh Trần Hải Yến đứng trước mặt hắn. Cô ta khẽ cười, một nụ cười yếu ớt.
“ Tránh ra.” Hắn ta chán ghét nhìn cô ta.
“ Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô ta vẫn đứng yên tại chỗ, như rằng lời nói của hắn đối với cô ta chỉ là không khí. Cô nhìn chằm chằm vào hắn ta, cái nhìn đầy thù hận, đầy đau khổ, nhưng nó cũng thật yếu ớt.
Đúng! Cô yêu hắn ta, rất nhiều! Nhưng cô cũng rất hận hắn ta!
Mấy tuần trôi qua, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều. Cô còn thứ gì để mất nữa đâu chứ. Cô không còn gì cả, không còn bất cứ thứ gì ngoài tiền. Không đêm nào là cô không gặp ác mộng. Mùi máu tanh luôn vây quanh lấy cô. Còn có… đứa con của cô. Nó đã chết như thế nào? Cô! Không tài nào quên nổi!
Hắn lạnh lùng nhìn cô. Không thèm đôi co với con người này, hắn bước sang một bên, đi lướt qua người cô ta.
“ Anh đứng lại.” Cô ta vươn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn ta.
Hắn quay đầu nhìn cô, đôi mắt trở nên lạnh đến đáng sợ. Trong hơi thở tràn ngập mùi rượu, thế nhưng hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Rất tỉnh táo để biết mình đang làm gì. Hắn chán ghét con người này. Cô ta giống như hắn, là cùng một loại người. Hắn cũng chán ghét chính bản thân mình. Chán ghét chính bản thân đã trở nên thối nát vì thù hận, chán ghét tại sao hắn lại sinh ra làm một con người như vậy. Để rồi không thể nhận được tình yêu mà mình mong muốn. Không thể sống như một con người nình thường. Mãi mãi chỉ có thể là một con quỷ với đôi mắt nhuốm màu máu.
“ Em chỉ muốn hỏi anh một điều…” Trái tim cô đã tan nát rồi. Hắn… vẫn luôn lạnh lùng với cô như thế, chưa từng đặt cô vào trong mắt. Thế nhưng… cô vẫn luôn hy vọng rằng…
“ Anh… có từng yêu em không?”
Phải! Cô mong hắn yêu cô!
Không! Đó là một mong muốn quá xa xỉ đối với cô. Cô chỉ cần hắn một thoáng vì cô mà rung động là được rồi. Nhưng… cô vẫn luôn thất vọng. Bởi vì một lần đó đối với cô cũng chưa từng xảy ra. Vậy mà cô vẫn luôn hy vọng, hy vọng rất nhiều. Ngay cả lúc này, cô vẫn hy vọng. Hy vọng hắn sẽ một lần lưỡng lự mà nói với cô rằng “có”. Cho dù đó chỉ là lời nói dối thôi cũng được.
Thế nhưng, hắn không có lấy một giây do dự, lạnh nhạt mà trả lời:
“ Không.”
Một chữ cứ như thế nhẹ nhàng thoát ra. Nhưng nó lại như đâm vào tim cô hàng trăm, hàng nghìn nhát dao. Trái tim đau đớn không ngừng chảy máu. Nó rút cạn đi sự sống trong trái tim cô, nó khiến cô chết lặng đi. Cô biết, hắn sẽ trả lời như vậy. Nhưng vẫn tự lừa dối chính bản thân mình rằng cô vẫn còn hy vọng. Cho dù hy vọng đó chỉ làm một đốm sáng nhỏ giữa vô vàn đốm sáng khác trên bầu trời. Cô cũng sẽ bắt được nó.
Thế nhưng… lại khiến cô thất vọng rồi. Cô đã từng nghe hắn nói chữ “không” không biết bao nhiêu lần. Vậy mà lần này lại đau đến vậy. Cả người cô đều lạnh. Lạnh! Cô rất lạnh!
“ Chưa một lần nào sao?” Cô buông hắn ra, cánh tay cô như vô lực buông thõng xuống. Đôi mắt cô thất thần nhìn về phía hắn như tìm kiếm một điểm tựa cuối cùng.
Cô yêu hắn như vậy. Tại sao hắn một chút cảm giác dành cho cô cũng không có. Cô mù quáng mà yêu hắn, từ bỏ sự tự tôn cao ngạo của mình để đi yêu hắn. Thậm chí đứa con của mình cũng bị cô hại chết. Chỉ vì một chữ yêu. Thế nhưng tại sao cô vẫn không thể có được hắn? Tại sao?
“ Cô đi đi.” Hắn nhìn cô ta, trong lòng lại nổi lên một chút thương hại. Phải! Cô ta cũng giống như hắn. Một con người độc ác như lại sa mình vào một tình yêu. Để rồi phải đau khổ.
“ Không! Tại sao anh có thể trả lời không một chút so dự như thế chứ? Chỉ cần anh do dự một chút thôi em cũng sẽ có cảm giác anh đã từng yêu em, dù chỉ là một giây. Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ?” Cô ta gào lên. Đôi mắt đầy đau khổ cùng hận thù vằn lên vài tia máu đỏ. Từ hốc mắt trào ra một giọt lệ trong suốt.
Hắn quay người, bỏ đi. Trong lòng chỉ là một mảng lạnh lẽo. Đáng ra cô ta không nên yêu một kẻ như hắn.
“ Anh là đồ độc ác! Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao?” Cô ta nhìn theo bóng dáng hắn, cái giọng chứa đầy oán hận cất lên.
Hắn vẫn tiếp tục đi. Như rằng sẽ không có dấu hiệu dừng lại.
Cô ta giờ đây đã hoàn toàn mất đi lý trí. Sự thù hận, đau khổ chồng chất trong lòng cô. Cô vì hắn mà mất đi tất cả. Sự tự tôn của cô. Còn có… con của cô nữa. Đúng rồi! Con của cô! Đã chết rồi!
“ Anh là đồ sát nhân! Tại sao anh lại giết chết chính đứa con của mình chứ?” Cô ta gào lên trong đau đớn, từng giọt nước mặt mặn chát cứ thế tuôn rơi. Giữa màn đêm tĩnh lặng, tiếng hét đó tràn ngập thê lương. Giống như một con thú bị thương quằn quại trước cái chết với một đôi mắt đỏ rực đến đáng sợ. Cô nguyền rủa hắn ta. Hắn ta sẽ mãi mãi sống trong đau khổ. Cũng như cô, mãi mãi đua khổ. Cô muốn hắn ta cũng không được chết tử tế.
Cô giống như người mất hết sức lực ngã ngồi xuống đất. Nước mắt không ngừng rơi. Đôi mắt đầy đau khổ và hận thù giờ đây đã mờ đi vì nước mắt. Cô ta như điên như dại, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“ Anh đã giết chết con của tôi.”
Trần Hà Duy đang đi đột nhiên dừng lại, cả người như bị chấn động. Cái cổ cứng ngắc quay lại nhìn cô ta.
“ Con?”
“ Đúng vậy! Là anh đã giết nó! Anh đã giết con của tôi!” Cô ta ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt không một chút sợ sệt nhìn thẳng vào mắt hắn.
“ Không đúng! Cô nói cái gì?” Đôi mắt hắn tràn đầy ngờ vực, hắn ta lao nhanh đến chỗ cô ta. Hai tay siết chặt lấy cánh ta cô ta. Đôi mắt đáng sợ nhìn về phía cô ta.
“ Con của tôi! Anh đã giết con của tôi!” Cô ta hét lớn lên.
“ Không đúng! Cô…”
Con? Hắn có con sao? Không! Điều này không thể là sự thật! Cô ta chắc chắn đang nói dối hắn!
“ Chúng ta chia tay đi.” Trái ngược lại với hắn. Cô ta bình tĩnh nói. Dường như người vừa nãy mới gào khóc không phải là cô ta. Cô khuôn mặt lạnh tanh đầy nước mặt mà nói ra câu đó. Lời nói lại lạnh đến thấu xương.
Cô muốn chia ta với hắn! Cô không thể tiếp tục đuổi theo thứ tình yêu mù quáng này được nữa. Cô muốn chấm dứt tất cả. Cô muốn cắt đứt tất cả mọi liên hệ với hắn. Thế nhưng, cô muốn mình phải là người nói ra câu chia tay. Cô muốn chính mình từ bỏ hắn trước. Ít nhất như vậy thì cô có thể giữ được sự tôn nghiêm cuối cùng.
Cô tự nhủ với lòng mình rằng: Là cô chia tay với hắn trước. Là cô bỏ hắn. Hắn mới là người phải đau khổ. Chứ không phải cô.
Thế nhưng, hắn giờ phút này hoàn toàn không thèm đẻ ý đến lời nói đó của cô. Trong đầu hắn chỉ để tâm đến một việc. Con! Con hắn?
“ Cô nói rõ ràng đi! Con nào?” Hắn lắc mạnh người cô, gào lên. Hắn thật sự bị kích động. Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra với hắn thế này.
“ Anh là một con quỷ! Anh nhất định sẽ sống không bằng chết.” Cô ta đột nhiên cười lớn lên, nụ cười đầy sự mỉ mai cùng chua xót. Trái tim như bị xé nát. Thế nhưng… cô ta vẫn cười. Cười cho chính sự ngu ngốc của mình khi đã yêu hắn, cười cho sự hận thù trong lòng cô.
Tình yêu mù quáng đầy đau khổ này cuối cùng cũng đã kết thúc
Nhưng liệu nó sẽ chấm dứt?
Hay chỉ là một sự khởi đầu cho muôn vàn đau thương sau đó?
Cô ta đã lựa chọn sai con đường,
Ngay từ lúc bắt đầu đã là sai lầm.
Để rồi đến cuối cùng chỉ khiến bản thân trở nên điên dại.
Lời tác giả: Thật ra Đinh Trần Hải Yến chỉ là một con người đáng thương. Sinh ra trong một gia đình giàu có, cô ta được dạy dỗ, được bao bọc để trở thành một con người kiêu ngạo đầy thủ đoạn. Cô ta tưởng rằng mình đã có tất cả mọi thứ. Nhưng, cô ta đã sai. Chỉ đến khi đến khi đâm đầu vào một tình yêu đau khổ, cô ta mới nhận ra bản thân mình chẳng có bất cứ một thứ gì cả. Cuối cùng cô ta vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc trong chính ván cờ của đời mình.
Con người đầu tiên kết thúc sống phận của mình trong The smile. Và biết đâu lại tiếp tục cuộc đời của mình ở một câu truyện khác.
(hết chap 104)
Căn phòng xa hoa được phủ lên bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Một chiếc bàn dài được đặt ở giữa phòng. Phía bên trái, có ba người đang ngồi, hai nam, một nữ.
Ngồi đầu tiên là một người đàn ông khoảng tầm đến tuổi. Ông ta khoác trên mình một bộ vest màu đen, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cửa. Ngón ta mân mê tách café của mình. Ông ta, không ai khác chính là Hoàng Minh Thàng.
Ngồi bên cạnh ông ta là An. Cô gái mặc một bộ váy màu lam nhạt, cả người đều toát lên vẻ quý tộc. Một vẻ đẹp dịu đàng.
Người cuối cùng chính là cậu. Cậu ngồi dựa lưng vào ghế. Tâm trạng có vẻ rất sốt ruột, cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ một lần. Bàn tay không hiểu vì sao mà trở nên lạnh ngắt, đổ đầy mồ hôi. Đã đến nước này, thì cậu không thể quay đầu lại được nữa rồi.
“ Vũ. Sao vậy?” Hoàng Thiên An hơi nhíu mày. Biểu hiện của cậu cho thấy chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Cả buổi tiệc hôm nay nữa, cô hoàn toàn không biết bất cứ thông tin gì về việc này. Nhưng nhìn cậu, cô có thể thấy được, đây không chỉ đơn giản là một buổi ăn tối. Thậm chí cả khách là ai cô còn không biết.
Đang có chuyện gì diễn ra mà cô không biết?
“ Không có gì.” Cậu khẽ lắc đầu, tay cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm. Không hiểu sao cậu đặc biệt cảm thấy khát nước. Trong lòng cậu hiện tại đang rất rối loạn. Cậu không biết chút nữa mình sẽ phải đối diện với chuyện này như thế nào đây?
“ Cạch!”
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Có hai dáng người bước vào.
“ Kia…” Hoàng Thiên An ngạc nhiên nhìn hai người vừa bước vào. Sau đó cô ngay lập tức quay đầu sang nhìn cậu, ánh mắt đầy ngờ vực.
“ Vũ tổng. ông đến rồi.” Hoàng Minh Thành đứng lên, nở một nụ cười xã giao.
“ Đã để ông phải đợi lâu.” Vũ Diệp Lương gật đầu tiến lại phía bàn ăn. Đằng sau ông còn một người nữa, là Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi nhìn mấy người trong phòng, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên hướng về phía cậu.
Cậu không nhìn cô, giống như đang lảng tránh ánh mắt của cô. Cậu đứng dậy, hướng người đàn ông vừa mới bước vào kia chào một tiếng. Hoàng Thiên An cũng theo đó đứng lên, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hoang mang.
“ Hai đứa này đều lớn cả rồi.” Vũ Diệp Lương cảm thán nói, đôi mắt lúc nhìn về phía Hoàng Thiên An lạ có chút buồn. Nếu không phải vì chuyện năm trước, Hoàng Thiên An giờ đây cũng đã là con dâu của ông rồi, gia đình ông cũng sẽ…
“ Được rồi. Được rồi. Mọi người ngồi xuống đi.”
Trong phòng hiện tại có người. Không khí lại có chút quỷ dị. Chủ yếu chỉ có hai người lớn nói chuyện với nhau, ngoài mặt là khách khí trong lòng lại không biết đang giấu thứ gì. Hoàng Thiên An thi thoảng chỉ trả lời vài câu.
Vũ Linh Nhi từ lúc vào vẫn luôn nhìn cậu. Nhưng điều kỳ lạ là cậu chưa hề nhìn cô, cũng không cười với cô. Đột nhiên trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác bất an.
Còn cậu lại hoàn toàn im lặng, thật không giống với tính cách thường ngày của cậu chút nào. Cậu cúi gằm đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt. Trong lòng cậu hiện tại rất căng thẳng. Cậu thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Bởi vì chỉ cần ngẩng đầu lên, cậu sẽ nhìn thấy cô. Mà hiện giờ, cậu lại hoàn toàn không dám đối diện với con người này.
Quyết định của cậu sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của hai người. Và cậu không muốn, nó là một lựa chọn sai lầm. Ngay từ hôm đó, cậu đã biết ngày này thể nào cũng đến. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lúc mà người ba kia gọi cậu lên thư phòng…
“ Ba.”
“ Ừ, ngồi xuống đi.”Hoàng Minh Thàng ngồi trên ghế sofa, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu nói.
“ Có chuyện gì sao ba?” Lúc ấy cậu luôn có cảm giác rằng. Lời mà người kia nói ra sau đó hoàn toàn không có gì tốt đẹp. Và sự thật chứng minh. Cậu đã đúng.
“ Ta định kết thông gia với nhà họ Vũ.” Lời nói như thế nhẹ nhàng thoát ra, nhưng lại mang đến cho cậu một đả kích vô cùng lớn.
“ Ba… ba nói cái gì?”
“ Ta nghe nói dạo gần đây Vũ thị cũng đang gặp khó khăn. Hợp tác lần này có lợi cho cả hai bên.”
“ Ba!” Cậu thật sự không hiểu. Người đàn ông này coi cậu là con hay chỉ là một công cụ để kiếm tiền.
“ Người mà con sắp kết hôn là cô bé lần trước mà con gặp ở nhà hàng ấy. Không phải hia đứa cũng có quen biết sao? Như vậy cũng dễ dàng hơn.” Hoàng Minh Thành dường như không để ý gì đến lời của cậu. Ông ta vẫn bình tĩnh nói.
“ Con không…”
“ Ta không ép con. Con cứ suy nghĩ đi. Thế nhưng… việc này chỉ tốt cho con thôi. Nó liên quan đến tiền đồ của con sau này.”
Tốt cho cậu? Điều này thật sự tốt cho cậu sao? Nó chỉ tốt cho ông ta mà thôi. Nó chỉ giúp cho ông ta kiếm thêm tiền mà thôi.
Để cậu suy nghĩ ư? Không ép cậu ư? Lời nói đó rõ ràng là uy hiếp cậu. Bắt cậu phải làm theo mọi quyết định của ông ta. Cậu rốt cuộc là cái gì chứ? Đâu khác nào con rối để mà ông ta điều khiển.
Kết hôn với Vũ Linh Nhi? Kết hôn với người mà cậu yêu? Thế nhưng… cô gái đó liệu có yêu cậu không? Chỉ vì một quyết định mà ràng buộc hai người với nhau. Liệu có hạnh phúc?
Cuộc nói chuyện đó đã trôi qua được mấy tuần. Và giờ đây, cậu đang ngồi đối diện với cô. Đối diện với quyết định này.
Cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều về chuyện này. Cậu thậm chí còn không dám đối diện với cô. Cậu tự hỏi, liệu cô đã biết chuyện này chưa. Chắc là không. Nếu biết, chắc chắn cô không thể bình tĩnh như vậy được. Cậu giống như đang lừa dối cô vậy.
Cậu phải làm sao? Khi thời khắc đó ngày một đến gần, cậu rất sợ. Cậu sợ chính bản thân mình phải từ chối. Cậu cũng sợ chính bản thân mình chấp nhận. Hai luồng suy nghĩ cứ như đang giao tranh trong đầu cậu. Cậu rất rối, cậu phải quyết định. Nhưng… cậu lại không thể.
Một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa sao? Cậu yêu cô. Thế nhưng cậu không muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng như thế này.
Không khí trong phòng vẫn như vậy. Thức ăn đã được dọn lên. Hai người đàn ông kia vẫn tiếp tục nói chuyện, về tình hình kinh tế, vè xã hội Nhưng cậu biết, hai người đó đang chờ đợi cơ hội. Trong đầu hai người này đang có chung một suy nghĩ. Rằng ai sẽ là người mở lời trước.
Càng như vậy lại càng khiến cậu lo lắng hơn. Bao nhiêu thức ăn trên bàn cũng trở nên khó nuốt. Tâm trạng cậu hiện giờ hết sức nặng nề.
Hoàng Thiên An ngồi gần cậu nhất, là người đầu tiên phát hiện ra cậu có điều bất ổn. Từ khi đến đây cô đã cảm thấy cậu không bình thường. Một con người rất ít khi để lộ tâm trạng ra bên ngoài như cậu mà trở nên như vậy. Chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra. Còn buổi gặp mặt này, cũng không đơn giản. Ba cô cuối cùng thì đang muốn làm gì?
“ Nói chuyện cũng khá lâu rồi. Chúng ta vào vấn đề chính thôi.” Hoàng Minh Thành vẫn là người mở lời trước. Ông ta nâng cốc lên uống một chút rượu, khẽ mỉm cười nhìn về phía Vũ Diệp Lương.
Ông ta lại tiếp lời: “ Về chuyện đám cưới của Linh Nhi với Vũ.”
“ Đám cưới?” Hoàng Thiên An là người đầu tiên phản ứng sau câu nói đó. Cô ngạc nhiên nhìn về phía ba cô.
“ Ba định hôm nay mới nói với con. Chúng ta đến đây để bàn về đám cưới lần này.” Hoàng Minh Thành ngược lại rất bình tĩnh nói.
Hoàng Thiên An quay sang nhìn cậu. Lại phát hiện ra cậu hoàn toàn không có phải ứng gì, chỉ cúi đầu xuống. Cậu! Đã biết hết rồi? Vậy nên, cậu mới có những hành động lại như vậy?
“ Ba?” Vũ Linh Nhi ngồi bên kia cũng ngạc nhiên không kém. Cô nhìn về phía Vũ Diệp Lương. Ông quay sang nhìn cô, đôi mắt thoáng lộ chút bối rỗi. Cô lại không nhận được một câu phủ định nào. Đây! Là thật?
Đột nhiên cô lại cảm thấy người đàn ông này thật xa cách. Dường như người này không phải là ba cô.
Đám cưới?
Ai là đám cưới? Cô sao?
Đây là chuyện gì chứ?
Cô và cậu làm đám cưới sao? Ai làm ơn có thể giải thích cho cô rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Trong lòng cô trở nên rối loạn. Cô hướng ánh nhìn đầy nghi hoặc về phía cậu. Thế nhưng cậu không nhìn cô, chỉ cúi gằm đầu xuống. Phần tóc mái của cậu khiến cô không thể nhìn rõ mắt cậu. Cậu… rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Còn cô? Cô đang nghĩ cái gì
Trước mắt cô dường như là một mảng trời đen mịt.
(hết chap )
-------------------------------------------------------
Ngoại truyện:
năm trước…
Trong bệnh viện, bên ngoài sắc trời đã tối đen nhưng ở đây vẫn luôn sáng đèn. Phía trước cửa phòng cấp cứu, một người đàn ông mặc đồ vest cứ đi đi lại lại, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sốt ruột. Người này khá trẻ, chắc chỉ tầm , tuổi.
Ở băng ghế gần đó, có một cậu bé đang ngồi. Cậu bé có đôi mắt đặc biệt màu nâu khói cứ nhìn chằm chằm người kia đầy sự tò mò. Đây chỉ là một cậu bé , tuổi.
“ Ba! Ba làm gì vậy?”
Cậu bé kia ngồi yên trên ghế, mở to mắt nhìn người đàn ông.
“ Tiểu Minh ngoan. Mẹ đang sinh em bé.” Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mắt mặt cậu bé, cưng chiều vuốt vuốt tóc nó, cười nói.
“ Tại sao mẹ phải sinh em bé?”
“ Vì như thế con sẽ có em để chơi cùng.”
“ Có em có phải rất vui không?” Cậu bé hơi nghiêng đầu, đôi lông mày nho nhỏ hơi nhíu lại, vẻ mặt đăng chiêu.
“ Sẽ rất vui.” Người đàn ông kia bật cười, tiếp tục vuốt tóc cậu.
“ Thiên An cũng có em. Vậy con cũng sẽ có em. Con nhất định sẽ bảo vệ em.”
“ Ngoan.”
“ Oe oe oe.”
Đúng lúc này có tiếng khóc trẻ con vang lên. Đèn trên phòng cấp cứu vụt tắt, cửa từ từ mở ra. Một người bác sĩ từ trong phòng bước ra.
“ Con tôi?” Người đàn ông kia mừng rỡ chạy ngay đến trước cửa.
“ Xin chúc mừng. Là một bé gái.”
“ Vợ tôi… vợ tôi không sao chứ?” Người đàn ông mang khuôn mặt hạnh phúc, ấp úng không nói ra lời.
“ Bệnh nhân hơi yếu một chút. Nghỉ ngơi sẽ không sao?”
“ Ba, em ra đời rồi phải không? Con muốn đi gặp em.” Cậu bé không biết từ khi nào thì đã nhảy xuống khỏi ghế, nắm lấy tay người đàn ông kia kéo kéo.
“ Được thôi. Ba con mình đi thăm em bé. Linh Nhi, đấy là tên em của con.”
“ Em của con tên là Vũ Linh Nhi.”
Đó là Vũ Diệp Lương – người cha của năm trước.
Nhìn đứa trẻ nằm trong lồng kính, người đàn ông kia lại có một cảm xúc kỳ lạ. Nó là con ông. Chính là con gái của ông. Mặc dù là sinh non nên có hơi gầy yếu nhưng nó vẫn an toàn ra đời.
Đôi tay nho nhỏ của đứa bé cứ hua hua loạn xa trong không khí như đang hướng về phía người đàn ông này. Có phải, nó cũng biết đây là ba nó không?
“ Ba. Đây là em sao?” Cậu bé được ba bế lên, khuôn mặt tròn tròn áp sát vào tấm kính, tò mò nhìn đứa bé mới sinh ở bên trong.
“ Ừ. Là em của con.” Người đàn ông này, giờ đây dường như là người hạnh phúc nhất thế gian. Ông mỉm cười nói với đứa con tuổi của mình.
Đây là Linh Nhi – con của Vũ Diệp Lương này. Từ giờ phút đó, ông đã nghĩ, ông nhất định sẽ yêu thương đứa con này, sẽ cho nó một cuộc sống tốt nhất. Ông muốn nó mãi mãi được hạnh phúc.
Theo thời gian Linh Nhi ngày càng lớn lên. Lúc cô bé được tuổi, Vũ Minh đã được tuổi. Cô bé này càng lớn càng đáng yêu, đặc biệt khiến người ta yêu thích. Nhất là đôi mắt to lúc nào cũng tròn xoe. Cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng có thể cười.
Hôm đó, khi cậu bé tên Vũ Minh đi học về.
“ Anh hai.” Linh Nhi vung vẩy hai bím tóc chạy ra ngoài cổng. Nhưng không biết do đi đứng bất cẩn thế nào lại ngã xuống đất, đôi chân nhỏ nhắn bị xước một vệt.
“ Hu hu hu…” Cô bé đôi mắt đã ngập nước, cả khuôn mặt trở nên ửng hồng.
“ Nhi Nhi. Không sao chứ?”
“ Anh hai. Đau!” Linh Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, thút thít khóc.
“ Không đau. Anh hai xoa sẽ không đau nữa.” Vũ Minh bế cô bé lên ngồi trên đùi mình, xoa nhẹ lên chỗ bị thương.
“ Còn đau nữa không?”
“ Không đau.” Cô bé lắc lắc cái đầu, miệng cười toe, trên mặt vẫn còn nước mắt nhìn đến là buồn cười.
“ Anh hai sẽ bảo vệ em. Được không! Sẽ không để Linh Nhi bị thương.” Vũ Minh xoa xoa đầu cô em gái nhỏ, cưng chiều nói.
“ Linh Nhi yêu anh hai nhất.” Bé quàng tay qua cổ anh, hôn chụt một cái lên mặt anh.
“ Không được. Linh Nhi, con yêu anh hai mà không yêu ba.” Vũ Diệp Lương từ trong nhà đi ra, lắc lắc đầu nói.
“ Linh Nhi cũng yêu ba. Ba ba. Ôm.” Bé chạy ra khỏi người anh, đến phía ba, dang hai tay nhỏ bé về phía người đàn ông.
Vũ Diệp Lương dễ dàng bế được cô bé lên.
“ Nói xem, giữa ba với anh hai. Linh Nhi yêu ai hơn.”
“ Con yêu anh hai hơn.” Cô bé ngây ngô cười, hai mắt đều cong lên.
“ Giỏi lắm. Nhóc con này.” Vũ Diệp Lương bật cười, xoa xoa đầu cô công chúa nhỏ.
“ Mấy người. Tôi mới là mẹ nó. Có phải đã đã chiếm hết vai trò của tôi rồi không?” Một giọng nữ bất chợt từ đằng sau truyền đến. Người phụ nữ tiến đến trước mặt người đàn ông chính là Vũ phu nhân.
Một nhà bốn người, đều cười vang. Lẫn trong đó đâu đây còn có một âm thanh trong trẻo của trẻ nhỏ. Không khí gia đình này, thật ấm áp. Thế nhưng… hạnh phúc lại không thể kéo dài được lâu.
Năm Vũ Linh Nhi tuổi, hình ảnh trước của phòng cấp cứu lại một lần nữa hiện ra. Nhưng lần này, người bên trong… lại là anh hai cô bé.
Cô bé mặc một chiếc váy màu trắng đã nhuốm một màu đỏ của máu. Cả người không ngừng run rẩy được mẹ ôm chặt vào lòng.
“ Linh Nhi. Đừng sợ. Anh hai con sẽ không sao.” Người phụ nữ ôm chặt đứa nhỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm. Như là đang tự nhủ với chính bản thân mình. Con của bà sẽ không sao, nhất định sẽ không sao. Nó mới tuổi, ông trời không thể lấy đi sinh mệnh của nó.
Hoàng Thiên An ngồi bên cạnh, khuôn mặt đã trở nên trắng bệch. Đôi môi mím chặt lại tựa như không còn một giọt máu. Cả người cô lạnh toát, trái tim sợ hãi không ngừng đập mạnh.
Gần đó, người đàn ông mặc bộ vest màu đen đứng dựa lưng vào tường. Ông ta yên tĩnh đến lạ thường thế nhưng đôi mắt lại tràn ngập bất an.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cánh cửa nặng nề được mở ra, bác sĩ cùng y tá kéo một chiếc giường bệnh ra ngoài.
“ Xin lỗi. Chúng tôi đã cố hết sức.”
Một lời nói, không gian như chìm vào im lặng, không tiếng động, không tiếng than khóc. Giống như một lời khẳng định: Vũ Minh – con người này đã chết.
Đã chết? Chết?
Thời khắc này. Trái tim của người con gái tên Hoàng Thiên An dường như đã chết. Không gào khóc, cô lặng lẽ tiếp nhận sự thật một cái đầy đau khổ. Để rồi quay lưng âm thầm rơi lệ.
“ Không! Bác sĩ! Các người phải cứu con của tôi!” Người đàn bà gào lên trong đau đớn, từng giọt lệ lăn dài trên gò má. Bà ta thậm chí có thể nghe thấy, tiếng trái tim mình vỡ vụn. Đứa con sáng nay bà vừa mới nói chuyện, giờ đây chỉ còn là một cái xác? Nó thậm chí còn chuẩn bị kết hôn.
Không! Bà không tin! Nó không thể chết!
“ Diệp Lương! Anh nói với bác sĩ. Nói với họ cứu con của chúng ta. Được không?” Người phụ nữ bám chặt lấy cánh tay Vũ Diêp Lương, giống như đang nắm lấy tia hy vọng cuối cùng của mình.
Vũ Diệp Lương cả người trở nên lạnh ngắt, trái tim tê dại dường như không còn biết đập. Con ông? Chết rồi? Nó chết rồi? Ông lặng người đi, đôi mắt thất thần nhìn lên trần nhà trắng toát. Một giọt lệ trào ra từ hốc mắt của người đàn ông kia cường này.
Con… con của ông thật sự chết rồi sao? Không thể nào! Tại sao nó lại có thể ra đi trước ông được chứ? Tại sao? Cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh tại sao lại diễn ra trên người ông? Đây có phải la do số phận trêu ngươi không?
Căn nhà ấm áp giờ đây trở nên lạnh lẽo. Một màu trắng bao phủ khắp nơi. Trước linh cữu một người đàn bà không ngừng khóc. Phía trên là khung ảnh một chàng trai trẻ tuổi được quấn khăn tang.
Người ra vào viếng dường như cũng đều mang theo một tâm trạng nặng nề. Người đàn bà vừa mất con, trái tim đan đớn đó, mấy ai có thể hiểu được. Bà ta mặc trên người một bộ đồ trắng, dựa vào người chồng của mình mà khóc.
Người đàn ông mang khí thế trên thương trường giờ đây đã gần hẳn đi. Đứa con ra đi, là một cú sốc quá lớn đối với ông. Người con trai của ông đã ra đi mãi mãi.
Mắc dù ông không muốn. Nhưng nó vẫn xảy ra. Một tan nạn giao thông, đã cướp đi sinh mạng của chành trai trẻ tuổi mãi mãi.
Ông hận! Hận chính mình! Thậm chí ông hận chính đứa con còn lại duy nhất của mình. Chính nó, chính nó là nguyên nhân gây ra cái chết cho con trai ông. Đứa trẻ với đôi mắt đáng thương kia khiến ông rất hận. Dù rằng ông biết điều đó là không đúng như trái tim đã điều khiển đi lý trí. Mỗi lần nhìn thấy nó, ông lại nhớ đến con trai ông, nhớ đến người con trai ấy đã chết như thế nào.
Đứa con mà ông đã từng rất yêu thương, giờ đây lại khiến ông đau khổ. Ông không thể yêu nó, mà chỉ có thể hận nó. Nó lấy đi mạng sồn của con trai ông, thậm chí… cả vợ ông…
Trong bệnh viện…
Màu trắng khiến người ta sợ hãi. Người đàn bà mặc bộ đồ bệnh nhân nằm trên giường bệnh khuôn mặt trắng bệch. Đôi môi nứt nẻ tím tái. Hơi thở của người đó mỏng manh yếu ớt đến nỗi tưởng chừng như đã chết.
Người đó khó khăn mở mắt nhìn người đàn ông ngồi cạnh giường mình.
“ Diệp… Diệp Lương…” Bà giơ đôi bàn tay vuốt lên khuôn mặt chồng mình, trong lòng tràn ngập chua xót.
“ Không! Em không thể bỏ anh lại một mình! Minh đã bỏ anh mà đi rồi. Em không thể cũng như thế mà ra đi.” Vũ Diệp Lương nắm chặt lấy bài tay người kia, đôi tay ông không ngừng run rẩy. ánh mắt đầy tuyệt vọng.
“ Không… được… được nữa rồi… Em… rất… rất…. rất… nhớ con…” Người đàng bà yếu ớt nói.
“ Không được! Anh không cho phép em chết!”
“ Hứa… hứa… với em… anh…nhất định… nhất định…”
“ Em đừng nói nữa!”
“ Không… anh… nhất… định… chăm sóc… sóc… Linh… Linh Nhi… thật… thật… tốt…” Người đàn bà nở một nụ cười. trút hơi thở cuối cùng. Trong phòng vang lên một tiếng “tít” dài chấm dứt sự sống.
Chỉ lạnh lẽo kết thúc cuộc đời, để lại tổn thương cho người ở lại…
“ Không!” Người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của người kia. Đau khổ gào lên. Từng giọt nước mặt rơi xuống đôi bàn tay đã không còn cảm giác.
Lạnh! Mặn chát!
Trái tim quặn thắt! Cõi lòng như đã chết!
Trong một lúc, mất đi hai người thân.
Anh, xin lỗi. Nhưng anh, không thể không hận nó. Đứa con đã cướp đi sinh mệnh của hai người mà anh yêu thương…
Thà là có thể hận, trái tim chí ít cũng sẽ bớt đau…