Giờ học đã kết thúc từ lâu, hầu hết học sinh trong trường đều đã ra về. Trong một lớp học nào đó, vẫn còn lại một dáng người. Vũ Linh Nhi ngồi bất động trên ghế, ánh mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô không hiểu nổi, dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy đến với cô, thậm chí có rất nhiều người đã xuất hiện trong cuộc sống của cô khiến cô phải khắc sâu trong lòng không thể nào quên được. Mặc dù có một số chuyện cô không nhớ rõ nổi nhưng những người đó vẫn luôn khiến cô phải suy nghĩ. Nhưng… mỗi khi suy nghĩ đầu cô lại cảm thấy đau đến khó chịu.
Có lẽ cuộc sống của cô đã bị những người đó thay đổi, họ bước vào cuộc sống của cô khiến cô phải nhớ đến họ.
Vũ Linh Nhi khẽ cúi đầu xuống, nhìn màn hình điện thoại trong tay, bức ảnh Hoàng Thiên Vũ hiện ra ngay trước mặt cô. Cô, quả thật chưa từng đến phòng thể dục.
Đôi lúc, cô muốn mình luôn sống như thế, cô không phủ nhận rằng cô ghen tỵ với cậu ta – một con người lúc nào cũng có thể cười như rằng cậu ta chưa từng phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng… cô lại không thể làm được, cũng giống như 9 năm nay cô chưa hề thốt ra một lời nào, chưa hề một lần vì mình mà đấu tranh. Cô chỉ để số phận quyết định cuộc đời mình một cách bị động. Cô! Thật sự ghét bản thân mình.
Vũ Linh Nhi nhắm mắt lại, nếu có thể cứ nhắm mắt như vậy mà chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, không mộng mị, không đau đớn thì thật là tốt. Một cái chết nhẹ nhàng.
Không biết bao lâu sau, cô gái kia khẽ mở mắt, cầm lấy cặp sách bước ra khỏi phòng học. Cũng là lúc nên về rồi.
“ Cạch!”
Cửa phòng học từ từ đóng lại, Vũ Linh Nhi bước từng bước chậm rãi trên dãy hành lang trống vắng. Bóng dáng nhỏ nhoi giống như một cái xác phảng phất sự cô đơn.
“ Vũ Linh Nhi.”
Có một người đứng trước mặt cô, tạo thành một cái bóng lớn che khuất dáng người nhỏ bé yếu ớt kia. Ánh sáng từ phía trước khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó.
Chỉ có cái giọng lạnh lòng đến đáng sợ vang vọng trong không trung.
***
“ Vũ Linh Nhi.”
Trần Hà Duy đứng trước mặt cô, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô, môi khẽ nhếch lên tại thành một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn ta từ hôm qua đến giờ tâm tình đều không tốt, thật vừa lúc có người để trút giận.
Vũ Linh Nhi phải một lúc sau mới nhìn rõ người trước mặt, cô vẫn nhớ người này. Con người thực độc ác. Hắn ta là đang nói với cô sao?
“ Cô vẫn luôn thích khiêu khích tôi nhỉ.” Hắn ta khẽ cười lạnh một cái, quan sát khuôn mặt người đối diện từ nãy đến giờ vẫn lặng yên như cũ. Hắn ta đã nhìn quay biểu hiện này cũng không có mấy ngạc nhiên, thêm vào đó thú vị lại nhiều hơn. Rốt cuộc cô gái này là con người gì?
Vũ Linh Nhi cúi mặt xuống, định lách qua người hắn ta để đi ra ngoài liền bị một cánh tay hắn chống lên tường chặn lại.
“ Tôi chưa cho mà cô dám đi sao?” Hắn ta nhướn mày, khuôn mặt lại tràm đầy sự hung ác đến đáng sợ.
Hai tay Vũ Linh Nhi hơn nắm lại, yên lặng đứng bất động tại chỗ, bờ vai lại hơi run nhẹ, đầu vẫn như cũ cúi gằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi giầy của mình.
“ Cô không biết ngẩng đầu lên sao?” Trần Hà Duy dung tay đảy cằm cô gái kia lên, khẽ bóp lại khiến Vũ Linh Nhi cảm thấy có chút đau đớn.
Ánh mắt cô vì thế mà nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng kia. Trần Hà Duy có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu khói kia không có một tia biểu cảm nào, hoàn toàn là sự trống rỗng.
Trần Hà Duy hắn ta không thích ánh mắt đó một chút nào, đôi tay buông chiếc cằm nhỏ bé kia ra chuyển sang cầm chặt lấy cổ tay Vũ Linh Nhi lôi đi.
Vũ Linh Nhi toàn thân đều bất động, một bước cũng không chịu di chuyển. Cô muốn giằng cổ tay mình ra khỏi bàn tay kia.
“ Nếu không muốn tôi bóp chết cô thì ngoan ngoãn mà nghe lời đi.” Trần Hà Duy quay đầu lại nhìn Vũ Linh Nhi, gằn giọng nói.
Vũ Linh Nhi không hiểu sao lại cực kỳ sợ hãi ánh mắt đó. Con người bá đạo, nguy hiểm này khiến cô phải sợ hãi, lại càng không thể kháng cự hắn ta. Một loại sợ hãi vô hình cứ thế luẩn quẩn trong cô.
Trần Hà Duy thấy cô không có phải ứng, ánh mắt lại lộ ra một tia thỏa mãn hiếm thấy, trực tiếp lôi Vũ Linh Nhi ra ngoài.
***
“ Mất cả một tiếng đồng hồ chứ chả ít. Mệt gần chết.” Hoàng Thiên Vũ thất thểu đi trên dãy hành lang không một bóng người. Giờ này cả trường có lẽ cũng đã chẳng còn ai. Cậu ta hướng về phía lớp mình, cần phải vào lấy cặp sách rồi còn đi về.
Cậu bước đến trước của lớp. đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có hai bóng người đang lôi lôi kéo kéo gì đó.
“ Kia có phải là Nhi Nhi không?” Cậu nhìn dáng người đang bị kéo đi kia, mái tóc dài thật giống Vũ Linh Nhi, nhưng do khoảng cách quá xa nên cậu cũng nhìn không rõ. Người đằng trước hình như là con trai.
“ Chắc không phải đâu. Có lẽ là do mình nhìn lầm.” Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không hơp lý, kia không thể là Vũ Linh Nhi được.
“ Reng! Reng! Reng!”
Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, có người gọi tới.
Hoàng Thiên Vũ nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng, đôi lông mày hơi nhíu lại, cậu suy nghĩ một chút rồi nhán nút nghe.
“ Alo! Ba!”
Từ trong điện thoại truyền đến một giọng nam trung
***
“ Lên xe đi.” Trần Hà Duy ngồi lên chiếc xe thể thao màu đen, lạnh lùng ra lạnh cho Vũ Linh Nhi đang đứng đằng sau.
Vũ linh Nhi không hề có phản ứng, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào Trần Hà Duy không biểu hiện bất cứ điều gì.
“ Hay cô muốn tôi bế cô lên xe.” Hắn ta gằn giọng nói, trong đó lại đầy uy hiếm.
Vũ Linh Nhi do dự một lúc rồi cũng trèo lên xe.
“ Bám cho chắc vào.” Hắn ta liếc nhìn ra đằng sau, bỏ lại một câu rồi cho xe nổ máy.
Vũ Linh Nhi thực sợ sợ hãi con người này, nhưng lại không biết nên làm gì cả người ngồi bất động trên xe.
“ Tôi nói là cô ngu ngốc không sợ sống chết hay cô là một con rùa chậm chạp đây hả?” Trần Hà Duy đôi lông mày nhíu chặt lại, giọng nói đầy bực bội. Hắn ta giật mạnh hai tay Vũ Linh Nhi đặt lên eo mình.
“ Nếu không muốn ngã xe thì ôm cho chặt vào.”
“ Brừm! Brừm!! Brừm!!”
Trần Hà Duy khởi động xe, chiếc mô tô phân phối lớn nhanh chóng lao ra khỏi trường, để lại đằng sau một đám khói mờ mịt. phía xa xa có một dáng người đang bước tới.
***
Hoàng Thiên Vũ bước nhanh ra khỏi trường. Cậu thật sự không biết người mà cậu gọi là ba kia càn gặp cậu có chuyện gì. Không phải ông đang ở Mĩ sao? Đùng một cái giờ đã đang ở nhà. Lần này người đàn ông muốn gặp cậu, có lẽ lại chẳng có việc gì tốt lành.
Cậu ta tâm tình đang phấn khởi một chút liền nhanh chóng trùng xuống.
Bước ra ngoài cổng trường, Hoàng THiên Vũ nhìn ngó xung quanh. Ba cậu nói là đã cho tài xế đến đón giờ vẫn chưa thấy đâu.
“ Oh! Kia không phải là tài xế nhà Linh Nhi sao?” Cậu ta vô tình nhn sang bên đường, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen đứng bên ngoài chiếc xe BMW. Người đàn ông đó đúng là lái xe nhà họ Vũ, cậu đã nhìn thấy ông ta đón Vũ Linh Nhi ở trưởng mấy lần.
Nhưng… sao giờ này ông ta vẫn đứng đây? Không phải là Vũ Linh Nhi vẫn còn đang ở trong trường đấy chứ?
“ Thiếu gia! Ông chủ sai tôi đến đón cậu về.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cắt đứng dòng suy nghĩ của cậu.
(hết chap 39)
Giờ học đã kết thúc từ lâu, hầu hết học sinh trong trường đều đã ra về. Trong một lớp học nào đó, vẫn còn lại một dáng người. Vũ Linh Nhi ngồi bất động trên ghế, ánh mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô không hiểu nổi, dạo gần đây có rất nhiều chuyện xảy đến với cô, thậm chí có rất nhiều người đã xuất hiện trong cuộc sống của cô khiến cô phải khắc sâu trong lòng không thể nào quên được. Mặc dù có một số chuyện cô không nhớ rõ nổi nhưng những người đó vẫn luôn khiến cô phải suy nghĩ. Nhưng… mỗi khi suy nghĩ đầu cô lại cảm thấy đau đến khó chịu.
Có lẽ cuộc sống của cô đã bị những người đó thay đổi, họ bước vào cuộc sống của cô khiến cô phải nhớ đến họ.
Vũ Linh Nhi khẽ cúi đầu xuống, nhìn màn hình điện thoại trong tay, bức ảnh Hoàng Thiên Vũ hiện ra ngay trước mặt cô. Cô, quả thật chưa từng đến phòng thể dục.
Đôi lúc, cô muốn mình luôn sống như thế, cô không phủ nhận rằng cô ghen tỵ với cậu ta – một con người lúc nào cũng có thể cười như rằng cậu ta chưa từng phải chịu bất cứ tổn thương nào. Nhưng… cô lại không thể làm được, cũng giống như năm nay cô chưa hề thốt ra một lời nào, chưa hề một lần vì mình mà đấu tranh. Cô chỉ để số phận quyết định cuộc đời mình một cách bị động. Cô! Thật sự ghét bản thân mình.
Vũ Linh Nhi nhắm mắt lại, nếu có thể cứ nhắm mắt như vậy mà chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, không mộng mị, không đau đớn thì thật là tốt. Một cái chết nhẹ nhàng.
Không biết bao lâu sau, cô gái kia khẽ mở mắt, cầm lấy cặp sách bước ra khỏi phòng học. Cũng là lúc nên về rồi.
“ Cạch!”
Cửa phòng học từ từ đóng lại, Vũ Linh Nhi bước từng bước chậm rãi trên dãy hành lang trống vắng. Bóng dáng nhỏ nhoi giống như một cái xác phảng phất sự cô đơn.
“ Vũ Linh Nhi.”
Có một người đứng trước mặt cô, tạo thành một cái bóng lớn che khuất dáng người nhỏ bé yếu ớt kia. Ánh sáng từ phía trước khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người đó.
Chỉ có cái giọng lạnh lòng đến đáng sợ vang vọng trong không trung.
“ Vũ Linh Nhi.”
Trần Hà Duy đứng trước mặt cô, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô, môi khẽ nhếch lên tại thành một nụ cười lạnh lẽo.
Hắn ta từ hôm qua đến giờ tâm tình đều không tốt, thật vừa lúc có người để trút giận.
Vũ Linh Nhi phải một lúc sau mới nhìn rõ người trước mặt, cô vẫn nhớ người này. Con người thực độc ác. Hắn ta là đang nói với cô sao?
“ Cô vẫn luôn thích khiêu khích tôi nhỉ.” Hắn ta khẽ cười lạnh một cái, quan sát khuôn mặt người đối diện từ nãy đến giờ vẫn lặng yên như cũ. Hắn ta đã nhìn quay biểu hiện này cũng không có mấy ngạc nhiên, thêm vào đó thú vị lại nhiều hơn. Rốt cuộc cô gái này là con người gì?
Vũ Linh Nhi cúi mặt xuống, định lách qua người hắn ta để đi ra ngoài liền bị một cánh tay hắn chống lên tường chặn lại.
“ Tôi chưa cho mà cô dám đi sao?” Hắn ta nhướn mày, khuôn mặt lại tràm đầy sự hung ác đến đáng sợ.
Hai tay Vũ Linh Nhi hơn nắm lại, yên lặng đứng bất động tại chỗ, bờ vai lại hơi run nhẹ, đầu vẫn như cũ cúi gằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi giầy của mình.
“ Cô không biết ngẩng đầu lên sao?” Trần Hà Duy dung tay đảy cằm cô gái kia lên, khẽ bóp lại khiến Vũ Linh Nhi cảm thấy có chút đau đớn.
Ánh mắt cô vì thế mà nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng kia. Trần Hà Duy có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu khói kia không có một tia biểu cảm nào, hoàn toàn là sự trống rỗng.
Trần Hà Duy hắn ta không thích ánh mắt đó một chút nào, đôi tay buông chiếc cằm nhỏ bé kia ra chuyển sang cầm chặt lấy cổ tay Vũ Linh Nhi lôi đi.
Vũ Linh Nhi toàn thân đều bất động, một bước cũng không chịu di chuyển. Cô muốn giằng cổ tay mình ra khỏi bàn tay kia.
“ Nếu không muốn tôi bóp chết cô thì ngoan ngoãn mà nghe lời đi.” Trần Hà Duy quay đầu lại nhìn Vũ Linh Nhi, gằn giọng nói.
Vũ Linh Nhi không hiểu sao lại cực kỳ sợ hãi ánh mắt đó. Con người bá đạo, nguy hiểm này khiến cô phải sợ hãi, lại càng không thể kháng cự hắn ta. Một loại sợ hãi vô hình cứ thế luẩn quẩn trong cô.
Trần Hà Duy thấy cô không có phải ứng, ánh mắt lại lộ ra một tia thỏa mãn hiếm thấy, trực tiếp lôi Vũ Linh Nhi ra ngoài.
“ Mất cả một tiếng đồng hồ chứ chả ít. Mệt gần chết.” Hoàng Thiên Vũ thất thểu đi trên dãy hành lang không một bóng người. Giờ này cả trường có lẽ cũng đã chẳng còn ai. Cậu ta hướng về phía lớp mình, cần phải vào lấy cặp sách rồi còn đi về.
Cậu bước đến trước của lớp. đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có hai bóng người đang lôi lôi kéo kéo gì đó.
“ Kia có phải là Nhi Nhi không?” Cậu nhìn dáng người đang bị kéo đi kia, mái tóc dài thật giống Vũ Linh Nhi, nhưng do khoảng cách quá xa nên cậu cũng nhìn không rõ. Người đằng trước hình như là con trai.
“ Chắc không phải đâu. Có lẽ là do mình nhìn lầm.” Cậu nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không hơp lý, kia không thể là Vũ Linh Nhi được.
“ Reng! Reng! Reng!”
Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, có người gọi tới.
Hoàng Thiên Vũ nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng, đôi lông mày hơi nhíu lại, cậu suy nghĩ một chút rồi nhán nút nghe.
“ Alo! Ba!”
Từ trong điện thoại truyền đến một giọng nam trung
“ Lên xe đi.” Trần Hà Duy ngồi lên chiếc xe thể thao màu đen, lạnh lùng ra lạnh cho Vũ Linh Nhi đang đứng đằng sau.
Vũ linh Nhi không hề có phản ứng, vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn vào Trần Hà Duy không biểu hiện bất cứ điều gì.
“ Hay cô muốn tôi bế cô lên xe.” Hắn ta gằn giọng nói, trong đó lại đầy uy hiếm.
Vũ Linh Nhi do dự một lúc rồi cũng trèo lên xe.
“ Bám cho chắc vào.” Hắn ta liếc nhìn ra đằng sau, bỏ lại một câu rồi cho xe nổ máy.
Vũ Linh Nhi thực sợ sợ hãi con người này, nhưng lại không biết nên làm gì cả người ngồi bất động trên xe.
“ Tôi nói là cô ngu ngốc không sợ sống chết hay cô là một con rùa chậm chạp đây hả?” Trần Hà Duy đôi lông mày nhíu chặt lại, giọng nói đầy bực bội. Hắn ta giật mạnh hai tay Vũ Linh Nhi đặt lên eo mình.
“ Nếu không muốn ngã xe thì ôm cho chặt vào.”
“ Brừm! Brừm!! Brừm!!”
Trần Hà Duy khởi động xe, chiếc mô tô phân phối lớn nhanh chóng lao ra khỏi trường, để lại đằng sau một đám khói mờ mịt. phía xa xa có một dáng người đang bước tới.
Hoàng Thiên Vũ bước nhanh ra khỏi trường. Cậu thật sự không biết người mà cậu gọi là ba kia càn gặp cậu có chuyện gì. Không phải ông đang ở Mĩ sao? Đùng một cái giờ đã đang ở nhà. Lần này người đàn ông muốn gặp cậu, có lẽ lại chẳng có việc gì tốt lành.
Cậu ta tâm tình đang phấn khởi một chút liền nhanh chóng trùng xuống.
Bước ra ngoài cổng trường, Hoàng THiên Vũ nhìn ngó xung quanh. Ba cậu nói là đã cho tài xế đến đón giờ vẫn chưa thấy đâu.
“ Oh! Kia không phải là tài xế nhà Linh Nhi sao?” Cậu ta vô tình nhn sang bên đường, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen đứng bên ngoài chiếc xe BMW. Người đàn ông đó đúng là lái xe nhà họ Vũ, cậu đã nhìn thấy ông ta đón Vũ Linh Nhi ở trưởng mấy lần.
Nhưng… sao giờ này ông ta vẫn đứng đây? Không phải là Vũ Linh Nhi vẫn còn đang ở trong trường đấy chứ?
“ Thiếu gia! Ông chủ sai tôi đến đón cậu về.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên cắt đứng dòng suy nghĩ của cậu.
(hết chap )