Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáy Vong Ưu hồ
Một tiểu trạch ngư như con thoi lao tới, một bên bơi một bên lớn tiếng gọi: “Cá chép gia gia, không tốt! Không tốt! trên mặt hồ tựa có người rơi xuống”.
“Cái gì? Lạnh như thế này lại có người ngã xuống?! Nhanh đi xem! Nhanh đi xem!” Cá chép tinh gia gia không nhịn được. Người hiện tại cũng thật là! Lão thích nhất nơi đây sạch sẽ, Vong Ưu hồ chính là địa bàn của lão, tuyệt không cho phép người rơi xuống nước chết biến thành quỷ, miễn cho nơi này đầy chướng khí, mặt kệ là trượt chân hay bị người hãm hại, quay về chính nghĩa chìm xuống là không thể bơi, giống như tiểu trạch ngư nhào nhanh ra cửa! một chút nói về Vong Ưu hồ nơi đây một người chết nước cũng không có, đúng là hồ nước thần kỳ.
Vì vậy đám ngư tinh quay quanh người hôn mê bất tỉnh mang lên bờ.
Gió bắc mang theo trận tuyết, Thương Thịnh mở mắt, tựa thấy hoa tuyết tan tại chóp mũi.
Đã lâu không thấy tuyết, mùa đông tại Đồng Châu chưa bao giờ có tuyết..Lần cuối nhìn tuyết chính là mười năm trước, cùng Linh Nhi gặp nhau lúc ấy là mùa đông. Cũng tại nơi này.
“Linh Linh..Minh nhi..” Thương Thịnh cố nén đau đớn trong người, đứng lên, từng bước một đi vào sơn đạo. Trên tuyết in dấu chân nặng nề còn có vài vết tích.
Bốn phía không có âm thanh, thật yên tĩnh, loại yên tĩnh này, giống như đang ngụ ý báo tử vong sắp đến, làm cho tâm tình Thương Thịnh càng trầm thấp.
Hắn đi đến nơi, liếc mắt thấy được Thương Linh dưới táng cây không nhúc nhích. Như mười năm trước, tuyết trắng bao trùm trên người, bông tuyết ngưng tại lông mi, chỉ là lúc này dù hô hấp suy yếu cũng không có.
“Linh nhi, ca ca tới…” Thương Thịnh quỳ xuống bên cạng y, đem y kéo vào lòng ngực, hôn lên hai má, hôn vào môi, cứ như không còn nữa, Thương Thịnh không hề cố kỵ mà yêu thương bảo bối…
“Linh Linh, ngươi không có chết, hồn phách còn đang bên trong, ngươi chỉ ngủ..đừng lo, ca ca nhất định cứu ngươi..”
Thương Thịnh nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên người y, những vệt máu trên người theo thời gian chuyển thành màu nâu dần dần hiện ra, chậm chạm an mòn trái tim hắn. Đến cuối cùng, trong lòng cái gì cũng không còn, chỉ một khoảng trống. Hắn cõng y, cách xa tìm được Minh nhi còn đang hôn mê, một thân hắn gian nan mang hai ngươi vào mã xa. Vừa hừng đông liền ly khai Tiên Nhạc trấn.
Mươi năm trước tại đây gặp nhau, mười năm sau tại đây ly biệt…
Nếu như trời xanh có mắt , nhất định phải nhượng Linh Linh lần nữa quay về bên cạnh hắn..
Vài ngày trên mã xa cuối cùng cũng về lại Đồng Châu, đại môn đóng chặt, không tiếp bắt cứ người nào.
Thương Minh bị bệnh có lẽ rất nặng, vì hắn trên tuyết hôn mê nhiễm hàn, liên tiếp vài ngày đều mơ màng, Thương Thịnh do có việc khác, rơi vào đường cùng đành đem nhi tử giao cho đại phu chiếu cố.
Linh Linh cần tìm một nơi thanh tĩnh để an giấc.
Thương Thịnh hóa thành con Diệc, giương cánh bay lượn, trên lưng mang theo Thương Linh bay qua thiên sơn vạn thủy trở về nơi của hắn – Băng Lô hồ. nơi này là nơi hắn từ một con diệc thành người.
Băng Lô hồ chính là thế ngoại đào nguyên, rời xa thế tục huyên náo, không can thiệp vào chuyện người khác. Thật lâu trước đây, có một đám bạch hạc thành tinh suốt ngày vui mừng ca nhát nhảy múa, cùng nhau coi đây là nhà, chưa bao giờ biết thế nào là cô tịch.
Thế nhưng từ khi nào, mọi người từ chút từ chút ly khai, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn. Sợ cô độc rốt cuộc hắn cũng mang mộng ly khai nơi đây, mong muốn tìm ký nghiêu, như vậy sẽ có thể trở về ngày xưa vĩnh viễn. Bất quá không nghĩ tới, từ khi vào trần thế, lại có sự thay đổi, đặc biệt là có Minh nhi cùng Linh Linh, vui sướng hạnh phúc từ đó mà thành, cho rằng không cần ký nghiêu, cũng vĩnh viễn vui sướng.
Thế nhưng hiện tại..
Thương Thịnh với đôi mắt phiếm hồng nhìn về nơi xa, tất cả lại giống như trước, xám trắng một vùng Băng Lô, ao đầm mặt hồ đều kết băng, phản chiếu ánh mặt trời soi rọi. Hướng bước vào giữa hồ Băng Lô, đem thân thể Thương Linh cẩn cẩn dực dực để vào trong hồ, một lần nữa xoa mặt y: “Linh Linh, ngươi trước ở đây ngủ, chờ ta tìm cách cứu ngươi sẽ mang ngươi về nhà..” nói, hắn chậm rãi lui xuống, xung quanh Băng lô dần dần hiện lên, một tầng rồi lại một tầng bắt đầu vây quanh, phóng ra một trận hàn khí, y rất nhanh được bao trụ bên trong.
Đem nơi này an bài cho Linh nhi, thân thể cũng sẽ không hư, cũng không ai quấy rầy. Thương Thịnh có thể an tâm ra ngoài tìm cách cứu y. Tin rằng một ngày nào đó sẽ đem Linh Linh trở về.
Mặt trời chiếu thành một đạo quang phía trên một con hạc đang bay lượn, hướng Đông Châu thẳng tới.
Tại Y quán Thương Minh cũng đợi được phụ thân đón hắn về nhà, sinh mệnh tiểu hài tử rất lớn, một vài ngày liền khôi phục tinh thần. Thế nhưng hắn phát hiện phụ thân trở nên ít nói, không thường vui cười, sinh ý càng ngày càng ít, thường nhốt chính mình tại phòng thúc thúc, vùi đầu nghiên cứu phương phát tiêu diệt xà yêu, có lẽ là kiếm những thứ liên quan thất đường đinh. Hắn hoàn toàn mộng một lần nữa sẽ đem thúc thúc trở về.
Phụ thân nói không có việc gì, chỉ là xà yêu và thúc thúc cùng một chổ, tạm thời không có cách nào trở về. Vì thế, Minh nhi rất nổ lực học pháp thuật, đồng thời làm luôn mọi việc, chỉ là phụ thân chuyên tâm nghiên cứu, sớm đem tiểu thúc về nhà lại trở về như trước kia.
Xuân hạ thu đông luân chuyển, tiểu hài tử giờ trưởng thành rất nhiều, Đồng Châu lại lần nữa nhóm lên những ánh lửa, Hắn mới phát hiện lại một năm nữa trôi qua.
Không có Linh Linh bên cạnh cũng đã năm năm.
Mỗi lần tân niên, hắn sẽ lén chạy về Băng Lô hồ, tại nơi băng trũng chờ vài ngày, đứng nơi đó kể cho Linh nhi nghe về những chuyện vui buồn phát sinh trong một năm. Nếu không có gì để nói, sẽ như kẻ si ngốc mà nhìn y.
Nay đã năm năm, với pháp thuật trong năm năm hắn nghĩ đến nhổ đinh cùng xà yêu quyết tử chiến, nhưng như vậy cũng không được, nếu không thắng được, còn liên lụy đến thân thể Linh Linh, Minh Giới nhất định nhúng tay vào mang hồn phách y đi. Lại nghiên cứu lần nữa. Đáng tiếc không có thu hoạch gì. Điều quan trọng là chưa tìm được ký nghiêu..
Vì thế hắn muốn biết sẽ làm như thế nào, cho nên học một thuật bói toán dùng những hạt giống của thảo quả hình rẻ quạt cho vào ít máu rồng sẽ thành một quẻ Thanh Đồng hình nét mặt, trong lòng nghĩ đến việc bói toán, hạt thảo quả sẽ dần dần xếp thành chữ, không ít cũng không nhiều chỉ hai chữ. Hai chữ này sẽ cho người bói toán biết kết quả. Nhưng không thể dùng nhiều, hàng năm chỉ vào ngày sinh thần Long Vương mới hỏi một lần.
Năm thứ nhất, Thương Thịnh sử dụng nhằm xác nhận thực hư, hỏi quẻ tượng quê nhà nơi nào, đáp án “Băng Lô” thập phần chính xác.
Năm thứ hai, hỏi Thương gia sẽ cùng nhau đến bao lâu? Đáp án “Ba hai” đúng đó chính là năm ba mươi hai.
Năm thứ ba, hắn lại hỏi có thể tìm ký nghiêu ở đâu đáp án “Minh giới”
Minh giới không phải là nơi nói đến có thể đến, nơi đó cất giấu nhiều điều quỷ mị, Hắc Bạch Vô Thường, ngưu đầu mã diện có bao nhiêu lợi hại, cũng không biết. Hơn nữa Minh Giới nơi hắc ám rộng vô biên, muốn tìm một khối ngọc xanh nói dễ là dễ sao. Vạn nhất không thể quay lại được, Minh nhi phải làm sao? Còn Linh nhi làm sao?
Thương Thịnh trái lo phải nghĩ một năm nữa trôi qua.
Đến năm thứ tư, hắn lại hỏi nơi nào có khả năng cứu Thương Linh, đáp án “Minh Giới” cái này làm cho hắn hoang mang, lẽ nào nhất định phải đi Minh Giới tìm ký nghiêu gọi ra mộng thần? Tin có lẽ không tin, lựa chọn chỉ ở một ý niệm. Do dự, hắn không ngừng thu thập tư liệu về Minh Giới, lén theo dõi quỷ sai làm việc nơi dương gian, biết được phương pháp tiến nhập, bái phỏng những người hoàn dương, vẽ ra địa đồ Minh Giới, còn nghe nói, nơi đây có chổ cất giấu bảo khố, chuyên môn thu thập kỳ trân dị bảo trong thiên hạ. Nếu ký nghiêu tại Minh Giới rất có khả năng tại nơi này.
Bận rộn mọi thứ lại một năm, Minh nhi giờ cũng trưởng thành nhiều, hoàn toàn an tâm ly khai hắn, mà nay bói toán Thương Thịnh hỏi chính là kết quả với Thương Linh thế nào, đáp án “Hạnh phúc”, thấy tiên đoán tốt đẹp, này làm cho hắn thêm phần an tâm, hắn đã cười suốt mấy ngày, tâm tình khởi sướng, cứ như Linh nhi đang bên người. Tiếp, hắn liền bắt tay chuẩn bị, dọn dẹp một chút, dự định đến Minh Giới tìm ký nghiêu.
——
Vào một buổi tối kia, hắn ly khai, chỉ để lại một phong thư cùng một linh vũ cho Thương Minh, trên thư viết chính mình đến suối vàng, cái gì cũng không mang. Hắn tín nếu thực sự cứu được Linh nhi, sẽ tại nơi đây cùng y bái đường thành thân! Nếu Linh Linh không đáp ứng thì cũng phải đáp ứng! Bất quá, sự tình này nếu để nhi tử biết, không mắng phụ thân biến thái () mới lạ! Chính đi thanh tĩnh..Vì vậy, chuẩn bị đi tới cửa. Đương nhiên trước khi đến Minh Giới, phải quay về Băng Lô hồ nhìn y một chút, đã hơn một năm không gặp, rất nhớ a.
Buổi sáng ngày thứ hai, Thương Minh làm tốt điểm tâm, đến phòng thúc thúc gọi phụ thân rời giường, lại phát hiện phụ thân không có, mà trên giường có một phong thư cùng một cái gì không biết màu trắng. Vội mở phong thư, trên viết:
“Minh nhi:
Có một số việc phụ thân giấu ngươi từ lâu, kỳ thật phụ thân chính là yêu quái, bởi vì hiếu kỳ, bước vào thế giới con người, nghĩ muốn cảm giác cả đời. Vì duyên phận, ta thu dưỡng ngươi, còn có thu dưỡng Linh Linh, chính là thân phận hai người các ngươi không giống nahu, ngươi là nhi tử của ta, y là đệ đệ của ta. Có thể là chuyện tình Linh Linh cho ta đã kích không nhỏ, khiến ta đối với phàm trần càng ngày càng mất hứng thú, mà ngươi nay cũng mười tám, ta quyết định quay về nơi đến. Minh nhi, thỉnh đừng quải niệm phụ thân, phụ thân chỉ đến một nơi thế ngoại đào nguyên nào đó, nhưng không muốn ngươi biết.
Thương gia giao lại cho ngươi, ta đã tính qua cả nhà chúng ta chỉ có thể cùng nhau đến ba mươi hai tuổi, làm thiền sư, ngươi phải nhớ kỹ hảo hảo vì dân trừ hại, trừ ác dương thiện, cho Thương gia chúng ta rạng danh, làm hài tử Thương gia, phải nhìn nhận được tình cảm thật của mình. Không nên để mất người trong lòng.
Phụ thân lưu”.
Nguyên lai phụ thân rời ‘gia’ ra ngoài, hơn nữa, mình không phải là thân sinh nhi tử của phụ thân..Thương Minh đọc xong tín thư, trong lòng liền cảm giác mất mát, nghĩ đến một mình tiếp bước, khó trách cảm thấy mờ mịt. Nhìn lại một lông vũ, quả nhiên là có vị đạo của phụ thân, lẽ nào như nói, phụ thân chính là một điểu nhi bạch sắc?
——
(con Diệc)
Chú giải:
() : nguyên văn là vậy